Ở trong một hành lang tĩnh lặng, ánh sáng đỏ hắt từ những cửa sổ làm không gian này chìm trong màu máu.
Cộc, cộc.
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên xóa tan sự im ắng nơi đây. Âm thanh vang lên từ trong bóng tối, đi ra là hai cô gái một cao một thấp.
Cô gái cao mặc bộ Lolita màu đen, tay ôm con gấu bông. Cô gái thấp hơn có đôi tai cáo dài đang đung đưa theo từng nhịp đi, mặc bộ đồ hầu gái đen trắng đeo chiếc cặp hồng sau lưng, ôm cánh tay cô gái cao dìu đi từng bước. Điều ngạc nhiên hơn là cô người hầu đi không phát ra âm thanh, mà chỉ có âm thanh của cô gái kia.
Trong lâu đài vắng lặng này, không ai khác đó chính là Meliza và Pier.
“Chủ nhân, chúng ta đi vào đường cụt rồi.”
Pier nhìn bức tường đổ nát, chia cắt hành lang. Bên dưới là sương mù phủ kín vết nứt rộng lớn, như một con sông chảy xiết qua nơi này.
“Pier em thực sự không nghe thấy tiếng gì sao?”
Meliza khẽ nhíu đôi mày đẹp, nhìn về hành lang bên kia vết nứt.
“Vâng, thưa chủ nhân. Em trước giờ chưa từng nghe thấy bất kì âm thanh nào kì lạ cả ạ.”
Thật kì lạ, từ lúc xong bữa tiệc nhỏ, Meliza đã hỏi từng thành viên trong lâu đài nhưng không ai nghe thấy âm thanh phát ra từ hộp nhạc nào cả. Cô đã hỏi Pier rất nhiều lần rồi cô bé vẫn luôn trả lời là không nghe thấy gì.
“Có thể có một thứ gì đó chắc chắn đang kêu gọi mình.”
Meliza thầm khẳng định.
Khúc nhạc vang lên theo một chu kì, nó sẽ phát ra âm thanh kêu gọi cô và kết thúc sau một lúc. Đây là lần thứ năm cô nghe thấy tiếng nhạc vang lên, những lần trước cô vẫn còn phân vân nên đi hay không, nhưng tình thế cô bắt buộc phải đi, vì đây có thể là một thông điệp quan trọng hay là một lời nhắc cảnh báo.
Đột nhiên có một quả bóng đen láy, trên thân nó đầy gai lơ lửng bay qua rãnh nứt. Như thể vật đó bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đang bay nhanh đột ngột bị kéo xuống mà không phát ra bất kì âm thanh hay là một chút dư ảnh nào khác, chỉ có mỗi tiếng vù vù và cảm giác lành lạnh của gió thổi vào cơ thể.
Pier dựng đôi tai cáo, vô thức ôm chặt lấy tay chủ nhân mình. Meliza thì đứng chết lặng, cánh tay sứ lạnh lẽo xiết lấy con gấu bông cũ kĩ, mắt nhìn chằm chằm vào sương mù trong rãnh nứt.
Từ đầu đến đây Meliza bắt đầu liên tưởng đến con mèo tưởng tượng của Schrödinger. Con mèo sẽ vừa sống vừa chết cho đến khi mở hộp, Cái tình trạng “không biết, chưa quan sát được, không thể chắc chắn” thứ mà con người không biết chính là thứ làm cho họ sợ hãi.
Hay là trở về thôi?
Sự bất an từ sâu trong tâm trí của cô tràn ra, trong vô thức đôi chân sứ vội vàng lùi một bước, kéo theo cả Pier đang bên cạnh.
“Chủ nhân, chị không sao chứ?”
Pier giật mình vội vàng đỡ lấy cô gái búp bê, ân cần hỏi han. Nhưng Meliza lại lắc đầu, tiếp tục rơi vào suy nghĩ.
Như một liều thuốc an thần nào đó, cảm giác lo lắng của Meliza dần dịu xuống một cách rõ rệt, nhưng nó không biết mất mà giúp cô tỉnh táo hơn. Chính sự kì diệu này giúp cô chìm đắm vào những ý nghĩ sâu xa.
“Không biết do Pier hay là con gấu bông này giúp cho mình bình tĩnh lại?”
Cô tự hỏi.
Con gấu bông cũ này đi theo Meliza từ lúc đến đây, nó không chỉ thỏa mãn yêu cầu thắp sáng của cô mà còn giảm sự sợ hãi, bất an một cách âm thầm khi cô ở trong căn phòng của mình. Vì thế cô thử nghiệm bằng trí tưởng tượng, nếu ném con gấu này xuống dưới vết nứt kia thì bản thân sẽ như thế nào. Meliza không làm được, vì cứ như vứt đi người thân mà cô trân trọng nhất.
“Không được, tại sao phải trở về chứ? Trong khi vẫn chưa biết được tiếng nhạc kia rốt cuộc là thứ gì.”
Vốn đang nản lòng muốn thoái lui, hiện tại Meliza quyết tâm hơn khi đã bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, khi đứng trước điều không thể đoán định, não không thể dự đoán kết quả, điều này tạo cảm giác mất kiểm soát. Nhưng một khi con người biết thứ đó là gì, nó hoạt động ra sao, giới hạn của nó thế nào họ sẽ không còn sợ nữa. Cho nên mình phải tìm ra đáp án và cách khắc phục.”
Cô tiếp tục phân tích những ngọn nguồn tạo ra lỗi sợ của bản thân.
Nếu trong bụi không biết có thỏ hay là hổ, thì mình cứ cho nó là hổ đi.
Trên cao, mặt trăng đỏ vẫn lơ lửng phát ra những vầng sáng, cùng với những tầng mây mù phủ kính bầu trời và mặt đất. Đứng cạnh vết nứt, một búp bê với mái tóc vàng xõa ra bay trong gió, lộ ra khuôn mặt tinh xảo phủ lên một màu đỏ mờ ảo, đôi mắt lam lóe sáng toát lên vẻ kiên định nhìn lên trời cao.
“MỞ ĐƯỜNG CHO TA!”
Meliza hét lớn một câu. Cái bóng dưới chân của cô lướt lên phía trước, từ dưới từ từ trồi lên hai cô hầu gái không mặt. “Cái bóng” vẫn không biến mất mà cũng trồi lên tạo thành một cánh cửa màu đen trước mặt cô, không chỉ ở bên này mà bên kia cũng có một cái tương tự. Đôi hầu gái với tư thế quen thuộc mời cô đi vào. Lần này, không phải gấu bông trợ giúp cô nữa mà là hai cô gái Mia và Tia, khiến cho Meliza thấy cảm bất ngờ.
“Mia, Tia. Hai cô làm tốt lắm.”
Meliza không tiếc lời khen ngợi hai cô nàng này. Được khen ngợi cái cửa đen ngòm kia tỏa ra gợn sóng vui sướng đáp lại vì được chủ nhân công nhận.
Pier ngây ngẩn nhìn Meliza với ánh mắt lấp lánh, chủ nhân của mình thật đẹp.
“Đi thôi nào Pier.”
Tiếng của cô gái búp bê đánh thức cô hầu gái cáo. Hai cô gái dìu nhau bước qua cánh cổng không gian màu đen trước mắt.
Ánh sáng biến mất chỉ trong tích tắc sau đó vụt sáng, bọn cô đã sang bên kia hành lang. Cánh cửa đen ngòm chìm xuống biến thành cái bóng, trở về dưới chân Meliza.
Ánh sáng đỏ từ bên ngoài hắt vào qua các khung cửa sổ thủy tinh, tạo lên không gian tràn ngập ánh sáng ma mị. Dưới đất mọc lên các hoa cỏ tạo lên một thảm màu đỏ khẽ đung đưa theo gió, tuy nhiều nhưng nó cũng chỉ cao đến quá mắt cá chân. Trên tường xuất hiện những rễ cây mỏng màu máu bám chằng chịt như mạng nhện.
Những thực vật này thỉnh thoảng lại phát sáng như đèn neon, như thể đây là mạch máu và hành lang này là vật sống. Tuy nhiên đây là suy nghĩ hiện tại của Meliza, cô vẫn chưa chứng minh được đây là một vật sống, cô cũng không thể động loạn. Lỡ như đụng hỏng cái gì đó rồi phát sinh ra sự cố thì cực kì phiền toái.
Meliza tiếp tục rảo bước với sự dìu dắt của Pier, tiến về phía trước mà không gặp trở ngại nào.
Chợt âm thanh tiếng nhạc đang văng vẳng bên tai Meliza tắt ngấm như thể đoạn đang nghe dở thì bị ấn nút dừng lại. Thế là cô lại phải tạm thời dừng chân nghỉ ngơi, thể chất và tinh thần mặc dù là phi nhân loại, nhưng dù là cỗ máy cũng phải được nghỉ ngơi và bảo dưỡng thường xuyên.
Thật may mắn, vừa đúng lúc có một căn phòng gần ngay trước mặt Meliza đã mở sẵn, như thể chờ hai cô để nghỉ ngơi vậy. Cô không hề nghi ngờ gì mà lệnh cho Pier dắt tới. Rất nhanh hai cô đã đến căn phòng đó. Bước vào trước thềm cửa, Meliza thấy cũng như ngoài hành lang, bên trong này cũng mọc dầy cỏ lá, các dây leo hồng thẫm bám vào các bức tường và nền nhà.
Dù hoang tàn như vậy nhưng chắc chắn không thể thiếu dụng cụ tiếp khách, chiếc ghế gỗ được phủ lông cừu êm ái, cái bàn thủy tinh bị vỡ một nửa, song bên cạnh là chiếc tủ đựng đồ dùng linh tinh ở góc tường mất cánh cửa. Các đồ nội thất dù đã trải qua trận địa chấn vậy mà vẫn giữ được sự ngăn lắp như có người đã sắp xếp lại.
Phía bên trong nữa còn có một căn phòng, Meliza tiếp tục lệnh Pier đi vào bên trong. Bước qua chính là phòng ngủ, không khác gì phòng ngủ cũ của cô bên kia hành lang cả: Giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, và không thể thiếu cái cửa sổ. Chỉ khác ở đây có một con rối nữ tính đang đứng.
Con rối mặc bộ đồ hầu gái, tuy vậy người hầu này lại có một khuôn mặt không tệ, giống như đang ngủ đứng vậy. Nhưng thân thể con rối đã bị nứt vỡ một bên tay, bên sườn lõm lại, tổn hại chưa đến mức nghiêm trọng.
Meliza nhìn chằm chằm vào nó, rồi lại chạm vào. Sau đó cô liếc sang Pier rồi hỏi:
“Pier, em có biết đây là ai không?”
“Thưa chủ nhân, em chưa gặp cô gái này bao giờ ạ.”
Pier vẫn ôm tay chủ nhân rồi nhìn vào con rối bị hỏng rồi trả lời.
“Được rồi, bên ngoài có chiếc ghế, em hãy ra đó nghỉ ngơi đi. Còn nhiều chuyện lát nữa chúng ta cần làm.”
Meliza rút tay ra khỏi người Pier rồi xoa đầu cô bé, nhìn cô hầu gái của mình nói.
Pier ngoan ngoãn nghe lời bước ra khỏi phòng này, cũng không quên nhẹ nhàng khép lại cửa. Cái bóng của Meliza cũng biết điều theo đó mà trườn ra khỏi đây.
Ánh sáng máu nhuốm đỏ căn phòng, rễ cây giăng khắp tường, hoa cỏ mọc đầy sàn. Trong đó, một con búp bê xinh đẹp đối diện với con rối hư hỏng. Búp bê không có bóng dưới chân không khác gì một bóng ma đang nhìn chăm chú vào con rối đối diện. Tất cả tạo lên một bức họa ma quái.
“Trong quyển nhật kí của nguyên chủ có cách để mấy con rối hoạt động trở lại, nhưng nó không chi tiết...”
Meliza lấy quyển sách màu đen trong chiếc cặp hồng ra, mở quyển nhật kí ra đọc. Thỉnh thoảng lại nhìn con rối trước mặt lẩm bẩm.
Chiếc cặp hồng này Meliza đã tìm được sau khi lần đầu nghe thấy âm thanh phát ra từ hộp nhạc, trong cuộc hành trình đi tìm thư viện nhưng cô không được như ý muốn. Đi đến căn phòng mà Pier đã chỉ, cô thấy nó chỉ còn một vết nứt, thư viện mà cô muốn đã biến mất. Bù lại cô nhặt được chiếc cặp này ngay sau khi sang một căn phòng khác.
Điều đáng kinh ngạc hơn cả, chiếc túi màu hồng bên trong có cả một không gian khác, dùng để chứa đổ thì đúng không còn gì để bàn cãi. Chỉ cần người dùng cho tay vào trong là có thể cảm nhận được không gian đó có những đồ gì, một ý nghĩ là có thể lấy được đồ đó ra.
Trong đại điện có rất nhiều con rối bị hỏng, rất nhiều con hình thù kì dị, nhưng có những thứ kì lạ và thú vị trong hành trình khám phá khiến Meliza vứt những con rối lần đầu gặp gỡ này ra đằng sau đầu, cho đến khi gặp hầu gái bị hỏng trước mặt cô.
Meliza đặt quyển sách xuống giường, nhét con gấu bông trong ngực chỉ thò mỗi đầu ra cổ áo. vừa bước xung quanh con rối vừa nhìn nó chằm chằm. Đột nhiên cô dừng lại rồi đưa tay lên bắt đầu cởi bỏ từng lớp trang phục của nó xuống, từ cái nơ trên đầu con rối đến tận xuống chiếc giày. Động tác tỉ mỉ, cẩn thận như thể sẽ sợ đụng mạnh cái làm hỏng hoàn toàn cô hầu gái này.
Chẳng bao lâu, con rối chỉ còn lại cơ thể trần trụi với những khớp nối cơ khí, các vết thương rách ra và đặc biệt bên sườn toạc một mảng lớn để lộ ra khung xương sườn bên trong. Bàn tay sứ nhẹ nhàng chạm vào vết nứt lớn này, Meliza không khỏi kinh ngạc thì thào:
“Chất liệu cứng không rõ là gì thì làm sao mà sửa được? Trong nhật kí ghi cứ khâu lại là được, chắc phải có gì đó chứ?”
Meliza tiếp tục nắn, sờ khắp người từ trên xuống dưới. Đột nhiên cô động vào một cơ quan ở đốt sống lưng giữa hai xương cánh bướm, khiến nó mở ra một chiếc lỗ chỉ bằng ngón tay trỏ.
“Ồ, cái gì đây? Hình như là cho cái gì vào đây thì phải.”
Không nhịn được sự tò mò Meliza đưa ngón tay vào trong.
Cạch.
Âm thanh đột ngột vang lên, một cảm giác như điện giật vào đầu ngón tay, Meliza như một con thỏ vội vàng giật tay về, một sợi dây theo ngón tay của cô kéo ra ngoài rồi biến mất. Cảm giác lạ kì giống như cô có thêm vật gì đó, chưa kịp suy nghĩ gì thì con rối hỏng kia đột nhiên thu nhỏ lại rồi biến thành một con rối vải rách rưới, bộ hầu gái trước đó cô tháo ra cũng biến nhỏ lại phù hợp với con búp bê nhỏ bé kia.
“Cái… Cái gì vừa xảy ra vậy?”
Meliza đứng ngây người, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn con rối vải chỉ bằng nắm tay dưới nền cỏ.
Sau khi hoàn hồn, Meliza nhặt con rối vải này lên quan sát. Nó chỉ là một con rối vải nhìn rất bình thường, có một vài chỗ rách nát. Nhưng cô có cảm giác kết nối với nó không giải thích được, rất nhanh cô đã cảm nhận được sợi dây màu trắng được liên kết từ con rối đến, chỉ cần cô muốn là nó có thể hóa lớn bất cứ lúc nào.
Với một suy nghĩ của Meliza, con rối bay lên phía trước rồi bắt đầu hóa lớn trở thành một hầu gái với chất liệu cứng như ban đầu, kèm theo bộ đồ dưới nền cỏ hóa lớn. Cô lại cho nó biến nhỏ, rồi lại biến lớn.
“Thật kì diệu… Đến bước khâu vá nữa là xong. Nhưng kim thì đã có, nhưng chỉ thì cần loại nào?”
Meliza không khỏi thốt lên kinh ngạc, nhưng sắp hoàn thành bước cuối rồi lại rơi vào ngõ cụt. Chợt nhớ đến Pier với những đường chỉ vàng khâu trên mặt một cách hoàn hảo, như một nghệ nhân có những thao tác hoàn mĩ tạo ra. Cô lập tứ mở cửa bước ra khỏi phòng, cái bóng của cô lập tức quay trở lại dưới chân.
Ngoài phòng, Pier đang cuộn tròn trên ghế lông cừu. Cô bé đã ngủ, nếu không phải tai cô thi thoảng vẩy vài cái, thì chắc chắn hoàn toàn giống một con búp bê vải cỡ lớn.
Meliza đến gần Pier nhìn lên khuôn mặt với nhiều đường chỉ này. Đường chỉ thanh mảnh, bóng bẩy, dù môi trường ánh sáng là màu đỏ nhưng vẫn không thể xóa nhòa đi ánh kim của sợi chỉ.
Với cái vẩy tai nhẹ nhàng của bé cáo, khiến sự chú ý của Meliza hướng đến. Cô chạm nhẹ vào đôi tai cáo đầy sự mềm mại này, vô vàn ý nghĩ tràn vào đầu cô.
Từ lúc chuyển sinh, Meliza đã làm rất nhiều thứ, từ việc đối phó với Pier phải diễn một vở kịch, việc mơ màng về quá khứ hay là tổ chức một bữa tiệc nhỏ, và đến hiện tại. Tất cả cô chỉ cảm thấy mới đây thôi.
Nhưng với Pier thì lại khác, khi Meliza hỏi về thời gian mà mình đã ngủ say thì cô bé đã trả lời là rất lâu.
Vậy cái lâu của Pier là bao nhiêu thời gian?
Một tháng? Một năm? Một thế kỉ? Hay là… Meliza không biết nữa, cô không thể tưởng tượng được.
Câu hỏi lóe lên trong đầu của Meliza, theo cô thì trong thế giới này, thời gian gần như là không có khái niệm. Vậy mà Pier vẫn cứ chờ, canh trừng giấc ngủ cho búp bê sứ, với sứ mệnh của một đầy tớ thì cô bé vẫn kiên trì hoàn thành nó một cách kì diệu. Có thể đây là lần đầu tiên cô bé có giấc ngủ ngon như thế này.
Meliza không muốn đánh thức cô hầu gái đáng thương này nữa, mà để yên cho cô bé ngủ. Cô đã tìm ra đáp án của câu đố sửa chữa con rối hư hỏng kia. Cô nhẹ nhàng bước về phòng của mình.
Trong ánh sáng hồng thẫm, một con búp bê đang nhỏ tóc của mình rồi kêu lên oai oái:
“Đau… Đau, sao có thể đau như vậy cơ chứ?”
Meliza đang lấy tóc của mình để khâu vá lại con rối này. Từng động tác uyển chuyền, từng đường chỉ được cô tỉ mỉ khâu lên con búp bê một cách hoàn hảo. Chẳng mấy chốc cô đã khâu xong.
“Đã hoàn thành, tay nghề của mình từ lúc nào thành trình độ như này chứ? Không hổ là mình mà.”
Meliza giơ cao con rối trong ánh sáng, trông nó thật hoàn hảo cô không khỏi tự khen mình một câu.
Tiếp tục công việc Meliza cho con rối hóa lớn. Cô quan sát, các vết thương đã hoàn toàn biến mất, nhưng điều khiến cô thất vọng là nó không hề hoạt động.
“Mình làm sai ở đâu à?”
Meliza chau mày đầy phiền muộn, lại suy nghĩ đến toàn bộ con rối ở đại điện, cô muốn tiếp tục thử nghiệm.
“Hay là con rối này thật sự bị hỏng rồi, mình nên trở lại chỗ đó để thử nghiệm chăng?”
Nghĩ là làm Meliza lại đi ra khỏi phỏng, nhưng đang định mở cửa ra hành lang thì cô nghe thấy tiếng Pier nức nở.
“Chủ nhân, chị đừng bỏ em đi mà.”
0 Bình luận