Búp bê và vận mệnh
Không thích vật sống
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Vở kịch bắt đầu

Chương 01: Sự tái sinh

4 Bình luận - Độ dài: 5,220 từ - Cập nhật:

Ở trong một đại điện mờ ảo ánh sáng đỏ từ trên cửa kính trên vòm mái hắt xuống, chiếu lên những con rối xếp hàng dài ở dưới bệ ngọc, tất cả đều đứng dóng hàng thẳng như kẻ chỉ. Đa phần các con rối này đều mang cho mình những hình thù kì dị: con thì không có tay hoặc không có chân, con lưng gù, con nhiều tay, …

Trên bệ ngọc, nơi ánh sáng yếu nhất, một con búp bê khuôn mặt tinh xảo trắng buốt cùng với tai, mắt, mũi và miệng cứ như là được điêu khắc tỉ mỉ, đo đạc đến hoàn mĩ. Gối lên chiếc cằm thon nhọn ấy chính là một bàn tay bằng sứ với các khớp nối bạc lóe lên ánh sáng đỏ mờ nhạt. Cánh tay còn lại đang ôm lấy con gấu bông rách rưới, cũ kĩ.

Đột nhiên, búp bê sứ mở mắt. Đôi mắt màu lam lóe sáng rồi ảm đạm, liếc nhìn hàng rối phía dưới, nhìn chằm chằm chúng có động đậy hay gì khác không. Nhưng cô nghĩ nhiều rồi, chúng cứ như những bức tượng đứng bất động ở đó, điều này làm cô tưởng tượng đến một đoạn lịch sử nào đó.

“Mình bị ai đó đùa giỡn phải không?”

Cô cảm thán, cho rằng đây là trò đùa của một chương trình nào đấy, thiết kế bối cảnh hầm mộ trong vai trò một vị vua và xem phản ứng của người đó.

Nhưng không đúng, cô cảm nhận được bàn tay mình trở lên cứng khi nắm vào ghế, theo bản năng đưa lên phía trước để kiểm tra, tuy là không phải tay người nhưng vẫn có thể giữ được xúc giác y như thật. Dưới ánh sáng mập mờ làm những khớp nối bạc, chất liệu sứ lộ ra. Điều này làm cô có chút hoảng, vội vàng đưa tay lên mặt sờ soạn. 

Khác với cảm giác xưa quen đó là một cảm nhận lạ lẫm với làn da lạnh lẽo, mịn màng như da em bé, điều mà cô chưa bao giờ để ý đến trong kiếp sống kia của mình. Cô chuyển tay xuống vùng cổ, da bắt đầu có dấu hiệu cứng lại và chuyển thành sứ ở xương quai xanh.

“Không lẽ đây là một giấc mơ tỉnh?”

Càng nghĩ ngợi cô càng cảm thấy vô lí, vì vốn dĩ mình là con người bằng xương bằng thịt, sống sờ sờ lí nào lại biến búp bê cớ chứ. Vì thế cô tự lấp liếm cho bản thân bằng cách tự lừa mình để giữ bản thân trấn tĩnh hơn. Mà nếu là mơ thì phải kiểm soát được mọi thứ, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là cần ánh sáng để cảm thấy an toàn hơn.

“Ta cần ánh sáng.”

Ngay lúc đó, con gấu bông trong tay cô khẽ rung, từ giữa lồng ngực nó một quả cầu nhỏ phát sáng nhỏ, chậm rãi bay lên như đom đóm trong đêm tối, tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo rồi bay lơ lửng trên đầu cô. 

Ánh sáng lan rộng, phủ lên cơ thể bằng sứ của mình. Phơi bày những khớp nối kim loại rời rạc nối các bộ phận trên cơ thể vào nhau. Chiếc váy đen tuyền lấp lánh ánh kim dưới ánh đèn như bầu trời sao thu nhỏ.

Cô đứng dậy, cơ thể không như tưởng tượng sẽ trở lên khó khăn khi di chuyển, mỗi động tác không hề phát ra tiếng động cọt kẹt như một cỗ máy lâu ngày chưa được tra dầu, mà thay vào đó từng khớp nối, từng phần cơ thể đều cử động một cách mượt mà. Cô thử xoay cổ tay, cổ chân thật kì diệu và lạ lùng khi khớp nối vặn nhẹ rồi quay một vòng hoàn hảo, các bộ phận lại trở về vị trí cũ không hề sai lệch. Cảm giác đó khiến cô phải thử thêm một lần nữa, tiếp tục thử xoay các khớp khác như khuỷu tay, đầu gối thậm chí cả eo, và thật tuyệt khi mọi thứ đều quay một vòng hoàn mỹ rồi trở lại như ban đầu. 

Nhưng cũng chỉ được một lúc, cô tò mò có đúng là mơ không? Thế nên cô thử bằng một phương pháp vật lí.

Bốp!

“Đau đau đau…”

Cô tự tát bản thân một cái thật mạnh, trái lại với ý nghĩ thì cú đó lại đau điếng người. Cái đầu quay như chong chóng làm cho cô choáng váng đầu óc, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì một thứ gì đó mềm mại ép sát vào hai bên má, tiến gần một con búp bê không đầu. Lúc này cô mới ý thức được đó là cơ thể của mình, điều đó làm cô ngây dại trong chốc lát.

“Chủ nhân, chị đã tỉnh rồi!”

Một tiếng nói vừa nhẹ nhàng, vừa đơn điệu vang lên sát bên tai khiến cô hoàn hồn, vô số ý nghĩ bùng nổ: Mình thức tỉnh hệ thống? Mình bị ảo thanh? Hay ai đó nói gì với mình? Giờ sao đây?...

Rầm!

“A!”

Nhưng chưa tìm được cách ứng phó, nghe một tiếng hét thảm, đầu cô lại một lần nữa bay lên không trung và đáp đất một cách thô bạo nhất. Song, sau cú tự hủy của bản thân vừa rồi cô không còn bất ngờ nữa, tuy vậy cú va chạm này vẫn rất đau.

Liếc nhìn hình bóng kẻ đang nằm úp sấp mặt xuống đất kia trong ánh sáng mờ nhạt, rồi lại liếc mắt đến cơ thể mình đang đứng cạnh, không hiểu sao cô lại trở lên bình tĩnh đến lạ thường. Không phải đầu bị đụng hỏng mà là cô đang tìm cách xử trí.

“Bước lên hai bước, rẽ trái rồi bước một bước, cúi người rồi đưa hai tay ra phía trước.”

Cô vừa nhìn vào cơ mình, rồi lại tính toán quãng đường sao cho chuẩn chỉ nhất để nhặt được đầu mình, cô bắt đầu nhắm mắt triển khai.

Cơ thể búp bê bắt đầu di chuyển, cử động mượt mà như thể đã tập hàng trăm, hàng nghìn lần. Sau đó cô đặt đầu lên cổ rồi vặn nhẹ một cái. Cạch. Đầu trở về vị trí ban đầu, cô còn xoay vài cái cho nó chắc chắn.

“Chủ nhân, chị đã thức tỉnh.”

Tiếng nói vừa rồi lại vang lên từ phía đối diện, cô lúc này mới chú ý đến chủ nhân của giọng nói này.

Từ bóng tối bước ra một hầu gái dị dạng. Khuôn mặt lẽ ra phải đẹp đẽ bị khâu chắp vá, những đường chỉ màu vàng kim chạy dọc sống trán xuống má, đều tăm tắp. Cô ta mặc đồng phục hầu gái đen trắng, tóc đen búi cao, để lộ đôi tai cáo vểnh lên từ lớp ren trắng. Dù kỳ dị, nhưng dáng người thanh mảnh và sự tỉ mỉ trong cấu trúc khiến cô ta dễ nhìn.

Cô ta dừng lại trước ngai vàng, đứng thẳng tắp, hai tay chắp trước bụng, đầu cúi thấp, động tác mượt như một cái máy được lập trình sẵn. Không gian như lặng đi trong cái cúi chào im lìm ấy.

“Cô là ai?” 

Cô cố tỏ ra bình tĩnh với người hầu trước mặt, chân vắt chéo, ánh mắt dõi theo người hầu. Người hầu gái khuỵu gối, dù nhận thấy sự khác lạ từ chủ nhân, cô ta vẫn không hề nghi ngờ gì thậm chí còn tỏ ra vẻ phục tùng.

“Pier là tên em, cũng là hầu gái trung thành của chị.”

Giọng nói đơn điệu vang lên, đầu cúi sâu hơn để lộ đuôi to lông xù đang vẫy.

“Sinh mệnh của em là của chủ nhân. Chị có điều gì cần em làm ạ?”

Cô gái búp bê đảo mắt, liệu đây có phải trò lừa gạt để dò xét phản ứng của mình? Không được, mình phải tiếp tục đóng vai, nếu bị phát hiện không phải chủ nhân thật sự, chắc chắn mình sẽ chết. Đây không phải là giấc mơ mà chính là hiện thực , cho nên cần phải cẩn trọng lời nói và hành động. Cô gắng giữ bình tĩnh, lấy lại sự tự tin, ra vẻ như bản thân vốn thuộc về nơi này.

Cô đứng thẳng người, hai tay để trước bụng, nhìn thẳng vào hầu gái trước mặt Pier.

“Thật sao? Kể cả mạng của cô?” 

Giọng cô trầm xuống, chậm rãi từng chữ.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Pier không ngẩng đầu, cũng không chớp mắt, nhưng tai cô lại cụp xuống. “Em sẵn sàng cắt từng sợi chỉ gắn kết linh hồn này, nếu đó là ý chị. Ngay cả sợi vận mệnh này…”

Từ khe áo trước ngực, Pier đưa ra một sợi dây màu đen tuyền, mảnh như tơ nhện nhưng ánh lên sắc xám lạnh. Sợi dây dài đến chỗ bàn tay của búp bê, nó tượng trưng cho biểu tượng liên kết tuyệt đối giữa chủ nhân và bầy tớ.

“Được rồi. Ta đã ngủ được bao lâu rồi?” 

“Thưa chủ nhân. Chị đã ngủ… Thật ra em cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu chỉ biết là rất rất lâu thôi ạ.”

Rất rất lâu rồi sao? Mà thôi bỏ qua đi, dù sao mình cũng không phải là chủ nhân của bé.

“Thật ra...” 

giọng cô chậm rãi, cẩn trọng từng từ.

“Ta có quên một số chuyện. Cô hãy nói cho ta biết, ta là ai?” 

Pier im lặng, cố gắng lục lọi kí ức của bản thân, lỡ trả lời sai chắc chắn sẽ làm chủ nhân không vui mà trừng phạt mình. Trong đầu cô lúc này toàn là suy nghĩ về sự trừng trị rất lâu về trước vẫn còn ám ảnh.

Pier im lặng một khoảnh khắc đầy căng thẳng, những đường khâu trên mặt nạ cáo như căng ra. “Tên ngài là Meliza Porcelaine Von Flamedorn ạ. Đây là danh xưng ngài đặt khi tạo ra em.”

Meliza đảo mắt liên tục suy tính bước kế tiếp, không nên hỏi về quá khứ nhiều, giả vờ nhớ một chút nếu không sẽ bị phát hiện cô là một linh hồn nào đó cướp đi thân thể này, điều này vô cùng nguy hiểm nếu nói sai về một đoạn thời gian trong quá khứ.

“Tốt lắm, cô vẫn còn nhớ tên của ta.” 

Cô gật đầu như đang kiểm tra trí nhớ của tôi tớ. 

“Tình hình thế giới hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”

“Em cũng không biết nữa, từ em được sinh ra và lớn lên ở đậy chưa hề bước chân ra khỏi chị quá xa.”

Meliza vuốt con gấu bông rách rưới, cảm nhận những mũi chỉ thô ráp dưới ngón tay sứ, gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn Pier. Bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn vì quá mệt mỏi, phải diễn như thế này lỡ miệng cái là đi tong luôn. Cho nên cô phải tìm cách đi chỗ nào yên tĩnh không bị làm phiền.

“Được rồi, bây giờ ta cần yên tĩnh để nhớ lại một số chuyện ta đã quên. Dìu ta về phòng nào, sau giấc dài này ta cảm thấy chưa thích nghi được với cơ thể.”

Từ biểu hiện của Meliza vừa rồi, cô cũng biết là chủ nhân của mình vẫn đang cần thích nghi với cơ thể, cô nhanh chóng đỡ lấy cơ thể búp bê rồi dìu cô đi. 

Mặc dù đây là tạo vật của Meliza nhưng vẫn giữ được sự mềm mại của cơ thể, không lạnh, không nóng áp sát vào người cô. Không biết cô ta được làm từ chất liệu gì?

Nghĩ là làm ngay, cô cố tình vấp vào một cái rễ cây, giả vờ ngã ôm chầm lấy Pier. Tay cô chạm vào từng vị trí trên cơ thể cáo từ trên xuống dưới, phản hồi lại là sự mềm mại tuyệt đối từ đôi tai đến đôi bắp chân. Pier định đỡ lấy cô nhưng hành động sờ mó toàn thân này khiến cô hầu gái cáo đứng im, tai và đuôi dựng đứng không dám nhúc nhích trong khoảng thời gian ngắn, rồi mới hoàn hồn đỡ lấy Meliza. Nhưng trong khoảng thời gian đó đã khiến cô búp bê sứ này vô cùng thỏa mãn.

“Chủ nhân… Chị có sao không?”

Tiếng kêu lên nhỏ nhẹ như ai đó đang bắt nạt của Pier vang lên.

“Ta không sao, tiếp tục dẫn đường đi.”

“Vâng.”

Rời đi đại điện, bước vào hành lang bên trái, ánh sáng của quả cầu nhỏ chiếu lên hai bên tường màu xám bạc nứt rẽ. Rễ cây chui xuyên qua tường, còn trên nền đá, những đường nứt ngoằn ngoèo khiến giống đám giun đang bò lổm ngổm.

Cộc, Cộc.

Chiếc giày bạc của cô chạm vào nền đá vang lên rồi vọng lại kéo dài, méo mó trong không gian hành lang tĩnh lặng, đen tối kéo dài đến vô tận. Trái lại Pier cô không phát ra một tiếng bước chân, hơi thở chỉ có tiếng quần áo sột soạt đang ôm cánh tay sứ dìu Meliza về phía trước.

“Thưa chủ nhân, đã đến phòng của ngài.”

Pier dừng lại lên tiếng xóa tan sự im lặng của hành lang.

Phía trước là một kiến trúc lớn, trước cửa ra vào là một khoảng trống rộng rãi đủ cho hàng trăm người đứng ở đó. Giữa cửa phòng là hai cánh cửa bằng gỗ khổng lồ được khảm vàng đang khép chặt, dù đã trải qua nhiều tuế nguyệt nhưng nó không hề cũ kĩ. Hai bên là đôi rối không mặt, mặc bộ đồ hầu gái nghiêm chỉnh đứng như pho tượng. Sự xuất hiện của Meliza khiến chúng lập tức quỳ xuống, đồng thời cánh cửa tự động mở ra, êm như gió, không phát ra lấy một âm thanh dù đã nhiều năm.

Từ trong phòng, một luồng gió lạnh phả ra, kéo theo mùi ẩm mốc và thoảng hương trầm. Trước mắt là chiếc giường lớn phủ vải nhung. Ánh trăng đỏ rọi vào, nhuộm căn phòng trong sắc máu mờ ảo. Hai con rối gỗ không mặt đứng hai bên cửa đồng loạt cúi gập người một góc chính xác như được lập trình. Cánh tay phải đặt ngang ngực, cánh tay trái duỗi thẳng theo thân, động tác dứt khoát và chuẩn xác đến từng mi li mét.

Pier dìu cô lên giường. Lúc này, khung cảnh bên trong trở nên rõ ràng hơn, mọi thứ vẫn sạch sẽ, gọn gàng trong nhiều thế kỉ. Ánh trăng đỏ chiếu xuyên qua cửa thủy tinh to đùng bên cạnh. Tủ áo, tủ sách, bàn làm việc đều được thiết kế tinh xảo và đa dụng. Bàn trang điểm với chiếc gương lớn, phản chiếu bóng hình cô, mờ ảo trong ánh sáng huyền bí.

“Búp bê này thật đẹp.” 

Cô ngây ngẩn đứng trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo này, bất giác tay chống lên tấm kính, đâu cúi sát lại để nhìn rõ hơn.

Với những đường nét mềm mại, cao ráo, khuôn mặt đẹp trắng muốt, như một thiên sứ sa ngã mà cô từng biết, bộ tóc vàng kim búi cao cùng chiếc vương niệm đen đội trên đầu. Chiếc váy đen tuyền đính kim cương làm tôn lên vẻ đẹp của một nữ hoàng đêm tối.

“Chủ nhân để tôi thay đồ cho ngài.” 

Pier mở tủ lấy một bộ đồ ngủ màu trắng. Đuôi cáo vừa ngoe nguẩy vừa cởi từng cái cúc một.

Bên cạnh đó là cô hầu gái mặt cáo Pier với thân hình nhỏ nhắn, cầm bộ đồ ngủ cho nữ hoàng búp bê tiến lại gần. Cô bắt đầu cởi bộ váy đen tuyền đầy uy nghiêm xuống, từng cử động đều cẩn trọng cứ như bộ phận của búp bê sắp vỡ đến nơi rồi. 

“Được rồi.”

 Giọng Meliza khẽ khàng nhưng vẫn toát lên sự mỏi mệt lẫn quyền uy. 

“Lui ra ngoài đi. Khi nào cần ta sẽ gọi cho cô.” 

“Tuân lệnh. Chủ nhân hãy yên tâm nghỉ ngơi ạ.”

Pier cúi đầu và lui ra, cánh cửa tự động kép lại.

Meliza nét mặt tỏ ra mệt mỏi. Cô nhìn vào gương, thấy bản thân giờ đây thật sự giống một thiên thần trong truyện cổ tích ở thế giới cũ. Khoác trên mình bộ váy trắng mềm mại, ánh trăng đỏ phủ lên gương mặt cô một vẻ đẹp siêu thực, đầu người, thân búp bê.

Cô thả lỏng cơ thể, từng khớp sứ khẽ rung lên nhè nhẹ khi tiếp xúc với lớp nhung êm ái. ‘Phịch’ một cái một âm thanh nhỏ khi thân hình búp bê đổ xuống giường, chìm vào biển lông vũ mềm mại.

Bây giờ cô mới nghĩ lại những hành động vừa rồi, nếu có tuyến mồ hôi thì cô đã toát ra như mưa rồi. Vừa nãy mình thật điên rồi, dám làm vậy với một thực thể không quen biết, lỡ như cô ta phát hiện ra thứ gì thì sao?

Cô ôm chặt con gấu bông co ro lại góc giường, trong người bắt đầu toát ra những cảm giác bất an, suy nghĩ đủ mọi tình huống có thể xảy ra. Nhưng vì quá mệt mỏi về tinh thần, những suy nghĩ đưa cô vào giấc mơ lúc nào không hay biết.

Trên một chiếc lá khổng lồ trôi trên một dòng sông lớn, xung quanh đầy những hoa cỏ đủ loại màu sắc. Trên đó có một cô bé tuổi trừng 6 tuổi, tóc vàng mắt lam, mặc chiếc váy Lolita màu trắng, không ai khác đó chính là Meliza.

Cô ngây ngẩn nhìn đôi tay nhỏ bé bằng xương, bằng thịt của mình. Không biết mình đang ở đâu, và tại sao lại thế này. Bất chợt một làn gió đưa chiếc thuyền lá to lớn này đẩy lên phía trước, càng đi lên phía trước thì gió càng lớn, sóng nước càng to. Đồng thời cũng tỷ lệ thuận với sự tăng trưởng của cô.

Cô bắt đầu lớn lên và theo biến hóa của môi trường xung quanh. Mặc dù cơ thể đang phát triển nhanh chóng, nhưng cô không chú ý đến mà đứng ngây người, trơ mắt nhìn con sóng cao mười mét ập đến.

Ào!

Con thuyền lá bị nhấn chìm, Meliza rơi vào vùng tăm tối.

Ngay sau đó cô bật dậy trong một căn phòng, hoảng loạn nhìn xung quanh, rồi thầm may mắn vừa rồi là mơ. Căn phòng nhỏ với chiếc giường kê sát cửa sổ, bên cạnh đó là một chiếc bàn học nhỏ. Cửa sổ cạnh giường không chiếu cảnh quang bên ngoài, thay vào đó là một màn sáng, nhưng màn sáng đó lại có ánh nắng chiếu vào. Những hạt sáng li ti bay trôi nổi trong màn sáng và cả căn phòng, làm cô cảm thấy hoài niệm. 

Cô nhìn chiếc gương, phản chiếu lại là gương mặt một cô gái đã quá ba mươi tuổi, đôi mắt lờ đờ, quầng thâm đen.

Đột nhiên có một đứa bé gái tầm 6 tuổi xuất hiện trong căn phòng màu hường này, không để ý đến sự tồn tại của một người khác trong phòng nó chạy xuyên qua cô, như thể cô chỉ là ảo giác nơi đây. Nó ngồi vào bàn học mở quyển vẽ ra rồi cầm bút loay hoay một hồi, cô thấy bé gái vẽ một bầu trời đêm, ở dưới đó có một bé gái ở giữa cầm tay hai người lớn bị nét bút nghệch ngoạc xóa mất mặt. Tuy nét vẽ vụng về nhưng cô vẫn biết đây là bố và mẹ của cô bé.

Nó vẽ xong rồi cầm lấy bức tranh vui vẻ chạy ra khỏi phòng, từ cánh cửa ánh trắng lóe sáng.  Trong một căn phòng học, im phăng phắc, có hơn chục thiếu niên mỗi người một bàn, đang cầm bút viết lên một tờ giấy. Trên bục là một chiếc bảng đen, ghi dòng chữ: “Bài thi tốt nghiệp trung học phổ thông.” Lần này, khung cảnh trở nên khác lạ, màu sắc phai nhạt không còn rực rỡ như lúc trước. Nhưng người có màu sắc tươi sáng là một cô gái đang nghiêm túc làm bài, còn thiếu niên khác thì người rút trong túi quần một tờ giấy, người thì mở hẳn quyển vở dưới ngăn bàn. Toàn bộ những hành động này đều lọt vào mắt cô và giám thị, nhưng người sau không quan tâm, thản nhiên cầm chiếc điện thoại rồi bấm.

Chỉ sau ngay lúc đó, tiếng chuông hết giờ reo lên, cô bước đi vội vàng nộp bài thi rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Cảnh lại tiếp tục chuyển đến trong căn phòng khách, tiếng quát mắng từ người đàn ông và tiếng thở dài của người phụ nữ, chẳng ai khác đó chính là cô gái vừa rồi đang bị cha, mẹ quát mắng.

“Mày nhìn lại số điểm này thì làm ăn được cái gì, tại sao là 8 chứ không phải là 10. Mấy đứa cùng phòng với mày lại đạt điểm tuyệt đối, còn mày thì không. Không thì đi lấy chồng cho tao.”

Sau vài phút giằng co căng thẳng, cô cầm vali và biến mất sau cánh cửa chính với khuôn mặt đầy nước mắt và tức giận. Hình ảnh tiếp tục chuyển đổi đến một nơi công sở làm việc, nhưng lần này màu sắc biến mất. Không còn màu sắc, nhưng cô gái lại có nét mặt giống hệt Meliza lúc mới đến thế giới này, điều này làm cô thấy bất ngờ và đầy hoảng loạn. Cô gái ngồi lủi thủi trong căn phòng tối tăm, mắt thâm cuồng vì làm việc quá giờ, ngay lúc này cô gái đứng dậy, xách chiếc túi và đi ra khỏi phòng, trong sự ngỡ ngàng của Meliza.

Cảnh chuyển nhưng cô vẫn đứng ngây ra đó, trong đầu đầy suy nghĩ phức tạp.

Bíp!!! Rầm!

Một tiếng còi xe vang dài, nhưng cô chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe lao đến mình mà không kịp phản ứng, nó va chạm vào cô. Ý thức cô chìm vào bóng tối. 

Meliza bật dậy, theo bản năng nhìn lại cơ thể của mình, thật tốt vì không bị tai nạn, cũng thật xấu vì đây chính là thực tại. Nếu có tuyến mồ hôi giờ cô đã ướt như tắm. 

Cơn đau đầu bất ngờ ập đến, cô đã nhớ ra tất cả về quá khứ của mình. Không ngờ cô lại bị xe tông chết, nhưng ít nhất nó chấm dứt được cuộc đời nhàm chán kia của cô. Chết một lần rồi, cô cũng không muốn chết lần thứ hai, kiếp này phải sống sao cho thật tốt. Tuy vậy, cô vẫn phải bước chân ra khỏi nơi này, tìm hiểu những thứ mình chưa biết, để còn mà biết ứng phó với mọi tình huống bất ngờ xảy ra.

Bước chân sứ khẽ khàng bước vào tấm thảm dày, tiến về phía cửa sổ. Cô kéo tấm rèm nhung sang một bên, để lộ khung cảnh bên ngoài.

Cô ngước nhìn lên bầu trời. 

“Trời ạ!”

Đó là mặt trăng? Không, không đúng, thứ kia chỉ giống một mặt trăng nếu nhìn thoáng qua. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây? Càng nghĩ cô càng thấy có gì đó không đúng.

Nó có hình tròn, treo lơ lửng giữa nền trời đỏ sẫm. Nhưng quanh rìa là một đường mí mỏng, và chính giữa là một tròng mắt đỏ ngàu, lạnh tanh, vô hồn, không có lấy một tia sinh khí, nhìn chằm chằm xuống như một vị thần đã chết không nhắm mắt.

Meliza đứng bất động rất lâu, không rời mắt khỏi thứ đó. Một mặt trăng quan sát thứ gì đó? Hay một con mắt giả dạng mặt trăng? Dù là gi chăng nữa thì nó chắc chắn có một bí mật kinh thiên, động địa nào đấy.

Cô bước đến chiếc bàn làm việc đặt trong góc phòng, trên bàn chẳng có gì ngoài một vài quyển sách nhỏ có bìa mềm, màu sắc phai nhạt theo năm tháng. Cô lật từng cuốn một, trong đó có các quyển như sách tập viết chữ nét nghiêng, tranh ảnh vẽ tay về tình yêu thương, vài cuốn truyện đơn sơ dành cho trẻ em mới học vỡ lòng.

Kỳ lạ, chẳng có gì giống với một kẻ đầy quyền lực, càng không phù hợp với một người đã ngủ không biết bao nhiêu tuế nguyệt ở đây. Những vật dụng này không thuộc về một người trưởng thành, càng không thuộc về một người như Meliza nguyên bản này.

Một khoảng lặng nặng nề phủ xuống.

“Cô ta… từng có con sao?” 

Meliza lẩm bẩm, ánh mắt rơi xuống vùng bụng.

Cô đưa tay chạm vào đó. Lớp sứ mịn màng, lạnh như tiền, không có lấy một hơi ấm nào của sinh mệnh. Một thân thể của một búp bê sứ, lại không có tim đập thì càng không có tử cung. Sao có thể làm được chuyện này?

“Không thể nào.”

Cô rút tay lại, khẽ lắc đầu. 

“Một búp bê thì làm sao có thể sinh sản.”

Nhưng rồi, như bị một ý nghĩ khác đâm nhẹ vào não, cô thì thầm:

“Trừ khi, cô ta tạo ra sinh mệnh như Pier. Một dạng sinh linh nhân tạo, và cô ta đã tự tay dạy họ.”

Cô tìm thấy một quyển sách cũ trong hộc tủ, không có lời ghi chú nào. Khi mở ra, những nét chữ nguệch ngoạc kỳ lạ hiện lên:

“Tên ta là Meliza, Meliza Porcelaine Von Flamedorn.”

Có thể đây là nhật ký của chủ nhân cơ thể này. Cô lật tiếp và nhận ra một điều kỳ lạ, dù không biết vì sao, nhưng cô lại có thể hiểu được ngôn ngữ này. Trong quyển sách, không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến thế giới bên ngoài. Thay vào đó, nó ghi lại những chi tiết về những ngày tháng cô dành thời gian dạy bảo Pier, cùng quá trình tạo ra những con rối. Quan trọng nhất là phần ghi chép về công tác bảo trì các con rối, với những phương pháp và quy trình mà cô đã áp dụng để duy trì sự hoàn hảo của chúng qua thời gian.

Tuy nhiên, cô ta chỉ viết vội vài dòng rồi bỏ dở, gần như quên tiếp tục nhật ký, dẫn đến sự thiếu sót lớn về thông tin.

Meliza ngồi xuống bên chiếc bàn, ánh mắt lướt qua những ghi chép trong quyển sách cũ, cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng. Cô mím chặt môi, như thể đang cố kìm nén sự bực bội. Lời thì thầm thoát ra một cách khó khăn:

“Chỉ vài dòng rồi bỏ dở. Cô ta để lại gì cho mình ngoài những mảnh ghép rời rạc này? Tại sao không tiếp tục viết? Làm sao tôi có thể hiểu được mọi chuyện nếu chỉ có một phần nhỏ của sự thật?”

Cảm giác bất lực khiến cô đặt quyển sách xuống, rồi quay người nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng đỏ vẫn phủ lên căn phòng, nhưng tâm trí cô lại không thể nghỉ ngơi. Meliza đứng dậy, bước về phía cửa sổ và nhìn ra không gian ngoài kia. Mặc dù không có câu trả lời rõ ràng, nhưng cô biết rằng mình không thể cứ thế buông xuôi.

Cô quay lại nhìn quanh phòng, trong đầu hình thành kế hoạch rõ ràng. “Đúng rồi, thư viện. Nơi đó chắc chắn sẽ có những tài liệu cũ, những dấu vết còn sót lại.”

“Tina, Mia. Đến đây.”

Cái tên này cô vừa thấy trên nhật kí, thật tốt khi mà cô ta lại ghi rõ ràng như vậy.

Một bóng đen mờ ảo tràn vào từ cửa, chầm chậm tụ lại, biến thành đôi hầu gái không mặt. Bọn chúng cúi người, lặng lẽ hành lễ trước mặt Meliza, sự im lặng trong căn phòng dường như càng trở nên nặng nề. Hầu gái bên trái có tóc màu đen là Tina, còn bên phải tóc màu trắng là Mia.

Sự xuất hiện quỷ dị của hai cô gái vẫn khiến cô rợn người, nhưng sau những giấc mơ và những điều khó lý giải, Meliza đã luôn tìm cách giữ bình tĩnh.

Trong một căn phòng tối tăm, im ắng đến rợn người, Meliza cùng với quả cầu phát ra ánh sáng nhạt nhòa của gấu bông, bước về phía trước muốn cầm một quyển sách đang để trên bàn. Đột nhiên một cái bóng lù lù xuất hiện bên cạnh, khiến cô giật mình ngã ngửa ra đằng sau, vỡ mất đôi chân sứ, nhìn lại đó chính là hầu gái không mặt của mình.

Meliza lắc đầu, ý tưởng lang thang trong lâu đài với hai người hầu không mặt lặng lẽ đi sau khiến cô lạnh cả người. xua tan đi cái trí tưởng tượng vừa rồ, tốt nhất vẫn đi cùng Pier thì hơn. Cô tự trấn an, rồi phẩy tay nhẹ, ra hiệu cho đôi hầu gái rút lui.

Chúng tan rã thành làn khói đen mờ, rồi từ từ chìm xuống mặt đất như bóng tối ngấm vào đá. Lặng lẽ, chúng biến mất trong màn đêm, không để lại dấu vết nào ngoài cảm giác lạnh buốt trong không khí.

Cô tiếp tục ngồi xuống. Trước khi rời khỏi căn phòng này, cô cần sắp xếp lại các sự kiện, tìm một trật tự giữa đống ký ức hỗn loạn và manh mối đứt đoạn. Mọi thứ đang dần xếp thành hình, nhưng vẫn thiếu quá nhiều mảnh ghép.

Meliza mở lại quyển nhật ký cũ, lật qua từng trang với đôi mắt dò xét. Những ghi chép rời rạc, những con số không theo quy luật, những dòng mô tả tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng tất cả đều là những mảnh vụn của một câu chuyện lớn hơn.

Cô ghi chép lại trên một mảnh giấy trắng, đánh dấu từng sự kiện như ghép các mảnh xếp hình.

Meliza nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt, biết mình đã viết. Cô nhớ từng nét bút, từng dòng chữ. Nhưng khi nhìn lại, trang giấy hoàn toàn trống trơn. Meliza cau mày, cúi gần hơn, nhìn kỹ đầu bút. Hóa ra là hết mực, cô cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô nghĩ tốt nhất vẫn gọi Pier thì hơn, nghĩ kĩ lại thì cô hầu gái đáng sợ này vẫn đáng tin tưởng hơn.

“Tina, Mia. Ta muốn gặp Pier.”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Mới qua dị giới đã quấy rối tình dục rồi, thật vô sỉ :))
Truyện bác đọc ổn lắm, khá hay, hơn tôi khối. Hóng chương tiếp theo của bác:))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bác, chắc chắn sẽ hay hơn trong chương mới.
Xem thêm
hôm qua quên mất là bác cũng ở đây 🥛.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Hehe.
Xem thêm