Chương 8: Người&Trăng.
Không có tiếng đáp lại.
Nhật đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng chẳng biết nhìn phương nào. Gò má cậu ửng đỏ và trán lấm tấm mồ hôi. Cậu ngã xuống nền đất lạnh, khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu.
Edward chạy vội đến đỡ lấy cậu, anh ta hô lên:
– Này! Có chuyện gì vậy Daniel! Em sao vậy!
Như dự đoán, chỉ có thinh không bốn bề.
Ánh đèn khí đốt thưa thớt, vàng vọt, chập chờn trước những làn gió ẩm lùa qua con phố lát đá. Cơ thể Nhật nóng ran như lò than, nhưng bàn tay Edward lại cảm nhận rõ từng cơn run rẩy xuyên qua lớp áo rách sờn, ướt sũng vì bùn và nước cống. Mùi ẩm mốc và bùn đất bốc lên, hăng hắc, còn trên tóc cậu vẫn vương vài sợi rác vụn và rong rêu từ cống.
– Chết tiệt. – Edward vội cởi chiếc áo choàng dày của mình, trùm lên đôi vai gầy guộc ấy, giọng khẩn khoản. Tay lại day day vai Nhật. – Daniel! Tỉnh lại!
“Sốt ư?” Edward nghĩ thầm. “Về thôi, ‘chuyện đó’ để sau.”
Đặt Nhật dựa vào tường, Edward quét mắt nhìn quanh. Con phố hẹp hun hút, hai bên là những căn nhà gỗ mục, cửa sổ lấm lem, chỉ hé ra một kẽ sáng yếu ớt. Mùi rác thải, than cháy dở và nước cống quyện vào nhau khiến cổ họng anh ngứa ngáy.
“Hôi quá.”
Anh biết rõ: ở chỗ này, xe ngựa thuê hiếm khi dám bén mảng, trừ mấy tay liều mạng chuyên chở hàng lậu hoặc rượu lậu về đêm. Muốn tìm, anh buộc phải ra tận đường lớn nơi có đèn khí đốt, cách đây ít nhất ba con phố.
Edward cẩn thận kéo Nhật đứng dậy, một tay giữ chặt cậu, tay kia giữ vạt áo choàng để che bớt bộ dạng rách rưới ướt sũng của cậu khỏi ánh mắt soi mói của dân khu này. Gió đêm luồn qua các ngõ hẹp như lưỡi dao lạnh buốt, cắt vào da thịt.
Tiếng giày đinh dẫm trên đá cuội xen lẫn tiếng chuột chạy sột soạt. Ở góc phố, vài gã đàn ông ngồi xổm bên thùng than, nheo mắt nhìn theo anh, phả ra cái hơi thở oi nồng của sự khinh miệt và xấu xí.
Edward mặc kệ, bước nhanh.
Cuối cùng, ánh sáng nhợt nhạt của cột đèn hiện ra ở đầu đường lớn. Tiếng móng ngựa gõ lóc cóc và tiếng bánh xe ken két vọng lại. Edward lao ra, đưa tay vẫy mạnh. Đó là một chiếc xe ngựa thuê màu sẫm, mui cao. Người đánh xe ngựa là một ông lão gầy gò. Xe dừng lại:
– Đã muộn, không chở khách, thưa ngài! – Ông ta hô lên, giọng khàn đặc.
Edward lấy ra mấy đồng vàng lấp lánh từ ví, đáp vội:
– Ba lần giá thường. Ngay lập tức.
Ánh mắt ông lão dao động, cuối cùng gật đầu. Edward lập tức dìu Nhật lên xe.
Lão đánh xe ngựa lên tiếng trước:
– Sao hôm nay ngài lại đem theo một người khác vậy? Trông cậu ta không có vẻ gì là ổn cho cam.
Edward chưa đáp lại, khẽ vén mái tóc Nhật lên. Anh tự hỏi:
“Tại sao Daniel lại trong bộ dạng rách rưới như này vậy?”
Lộc cộc… Lộc cộc… Xe ngựa lăn bánh trong đêm đen tĩnh lặng, lướt qua những bức tường đá cục mịch. Mùi hôi nồng của rác thải và nước thải từ những cống mở bốc lên. Edward giữ chặt Nhật trên ghế. Cơ thể cậu lả đi, đầu nghiêng về một bên, hơi thở gấp gáp. Dưới ánh sáng đèn dầu leo lét treo trong khoang, làn da cậu đỏ bừng vì sốt, mồ hôi túa ra, thấm ướt cả cổ áo sơ mi rách.
Rồi anh đáp lại:
– Ông thật tinh ý. Cậu ấy quả thực không khỏe lắm, nhưng chúng ta hãy hy vọng không sao cả. Hôm nay trời có vẻ sẽ mưa, ông nhỉ?
– À ừm… – Ông ta chỉ biết ậm ừ cho qua. – Tôi mong là vậy. Nguyện Đất Mẹ phù hộ.
Chiếc xe ngựa lắc lư qua những con phố hẹp, hai bên là bóng người lom khom bên bậc cửa, những đôi mắt sáng lấp lánh theo dõi từng chuyển động. Đâu đó, tiếng trẻ con khóc ré vang lên, lẫn với tiếng hát say khàn khàn vọng ra từ một quán rượu ọp ẹp.
Rồi phố hẹp mở ra một con đường lớn hơn, nơi những cột đèn khí đốt xếp thành hàng, rọi lên mặt đường ẩm và những vũng nước lấp loáng. Tiếng vó ngựa trở nên rõ ràng, đều đặn hơn. Không khí dần bớt nồng mùi cống rãnh, thay vào đó là mùi than cháy và khói bếp từ các ngôi nhà tử tế hơn.
Edward nhìn cậu, lòng đầy những suy tư.
“Đáng lí ra giờ em ấy phải ở nhà Bá tước Hogg. Tại sao em ấy lại ở đây?”
“Rốt cuộc em đang giấu anh điều gì…?”
Anh ấy bỗng nhận ra những vết thương trên người Nhật, bộ quần áo hôm trước còn mới tinh và phẳng phiu hôm nay đã rách rưới đến chẳng thể vá lại dùng tiếp. Rồi mặt Edward nhăn lại, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc, sống mũi ửng hổng. Anh nắm chặt hai tay Nhật, hỏi rất khẽ:
– Làm ơn, anh chỉ muốn em và Clara sống thật tốt thôi.
Chợt Edward nhận ra điều gì. Một thứ rất đỗi kinh hoàng.
“Khoan! Là mùi ô uế!” Anh thảng thốt. “Quanh đây có ‘chúng’ ư?”
“Không, mình che giấu kỹ đến vậy mà.”
Rồi linh cảm nhắc nhở anh, khiến Edward nhìn Nhật chăm chú. Tròng mắt anh toả lên một luồng ánh sáng vàng nhạt. Rồi anh thấy được Nhật – người đang nằm ở kia đang bị bao bọc bởi một luồng khí hắc ám, trông đến đáng sợ.
“Lại là ‘ô uế’!”
Anh tiến vội gần, tay đặt giữa lồng ngực Nhật. Rồi anh lẩm bẩm mấy câu:
– Nữ thần “Công Lý”, xin tỏa sáng khắp nơi, phán xét và thanh tẩy, trả lại sự trong lành.
Một làn khí nóng hừng hực từ tay anh lan ra, như dòng nước ấm rửa sạch từng thớ thịt và mạch máu. Bóng đen quanh cơ thể Nhật run rẩy rồi tan ra thành những sợi khói mỏng, chậm chạp bay lên rồi biến mất.
“Ít nhất phải xử lý ‘ô uế’ trước. Những vết thương nhỏ sẽ sớm lành nhưng nếu bị nhiễm ‘ô uế’ thì nguy!”
Anh khựng lại, lòng nặng trĩu.
“Daniel đã tiếp xúc với những thứ ô uế rồi ư? Nhưng làm thế nào? Mình đã đảm bảo rằng chúng không ảnh hưởng đến dân thường mà…?”
“Là mình đã bỏ lỡ chuyện gì ư?”
Anh tựa đầu vào ghế, thở dài não nề. Rồi Edward day day thái dương, trông có vẻ rất mệt mỏi. Chợt ánh mắt anh va vào một vết bớt đang rõ dần ở lòng tay Nhật.
“Là… «Vết Thánh» ư?” Edward nhủ thầm.
Anh cúi đầu để nhìn rõ hơn. Vết bớt kia tỏa ra một luồng hào quang mờ ảo, sắc xanh dương, ánh sáng dịu mà lạnh, trông giống hệt một chiếc mặt nạ.
– Là… «Hân Hoan».
Bàn tay anh bất giác siết chặt.
…
Nhật mở mắt. Cậu thấy trước mắt là một nơi có phần lạ lẫm.
Cậu không còn khoác lên mình bộ đồ cầu kỳ Edward tặng mà là một bộ quần áo tối giản, bằng sợi tổng hợp. Nhật đang đứng ở trên tầng thượng một tòa nhà, phía dưới là những dãy nhà đổ nát, cột điện đè lên nhau và chìm trong khói lửa. Cậu nhìn thấy rõ mồn một những tấm biển quảng cáo nát ở dưới kia được viết bằng chữ Quốc ngữ, là tiếng Việt, không phải ngôn ngữ ở Caelorian.
Mùi khen khét xông thẳng vào mũi cậu. Cậu trừng mắt, hoảng hốt. Rồi trong vô thức, Nhật cúi đầu nhìn tay mình.
Một bàn tay rất đỗi quen thuộc. Là cậu của trước đây, không, là của cậu trước khi xuyên không.
“Chuyện gì vậy?” Nhật giật bắn mình. “Là mơ ư? Không! Không phải là mơ! Nhưng cũng không phải là thực!”
Đằng sau cậu, có một người lên tiếng, giọng rất khẽ:
– Này, cậu làm gì mà đứng đờ người đấy?
Chẳng biết vì lẽ gì, cơ thể cậu tự cử động, đáp lại giọng nữ kia:
– Chỉ là không cam lòng thôi…
“Là giọng của mình. Nhưng đây là đâu?” Nhật khó hiểu. Dường như tâm trí và cơ thể cậu tách bạch với nhau. “Ở Việt Nam ư…? Nhưng trong trí nhớ của mình nào có cảnh khói lửa như này?”
Dẫu cậu nghĩ vậy, người phụ nữ đằng sau cậu vẫn nói tiếp:
– Là vậy sao… Tôi hiểu rồi. Đi thôi. Không còn sớm nữa, nếu còn đứng đây, chúng ta sẽ không thoát khỏi đây đâu.
– Ừm. Đi thôi. – “Nhật” đáp lại. Rồi cậu ta liếc mắt nhìn xuống dưới kia, đôi mắt tỏa ra một luồng hào quang kì lạ. Rồi anh ta thốt lên. – Thần linh có tồn tại thật sao?
Phía dưới kia, những xác quắt queo, đen sì, chảy ra thứ chất lỏng màu hoàng kim và thân chi chít những kí tự kì lạ bò lên nhau, cào xé nhau và đất đá. Chúng kêu lên những tiếng man rợ, đôi mắt đỏ ngầu cứ đảo lia lịa như đang tìm kiếm con mồi. Có vài con lỡ bước vào nơi chút ánh sáng ít ỏi của hoàng hôn còn chiếu xuống. Chúng gào lên, khoé mắt chảy ra nước mắt và tan biến thành tro bụi.
Nhật chứng kiến cảnh này, lòng khiếp hãi.
“Đây không phải Trái Đất!” Đó là suy nghĩ của cậu ngay lúc này.
Cậu choàng tỉnh dậy, thở hồng hộc.
Mồ hôi rịn từ trán, cậu khẽ nhíu mày, suy tư:
“Chân thực quá…” Nhật cảm thán.
Cái cảm giác nóng bỏng vẫn còn phảng phất trên da cậu. Mặt cậu tái mét.
Chợt, cậu cảm nhận được một ánh mắt chĩa vào cậu. Cậu sởn gai ốc.
– Daniel… Mau nói cho anh biết rốt cuộc em đã gặp chuyện gì? – Edward đặt tay lên vai cậu, siết chặt. – Tại sao em lại dính đến “ô uế”?
Nhật nuốt khan. Rồi cậu hỏi ngược:
– “Ô uế” là gì vậy? Anh nói rõ hơn được không?
Edward thở dài. Hoá ra em trai anh còn chẳng biết chút ít những gì đang xảy ra, vậy chẳng khác gì như một con cừu non đi lạc, gặp “sói” hay “sư tử”, rốt cuộc anh nào hay biết.
– Kể đầu đuôi sự việc đi. Tại sao em lại ở khu ổ chuột, lại còn trong bộ dạng tàn tạ và bị thương nhiều chỗ?
Nhật vô thức quay đầu, tránh ánh mắt của Edward. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng, đan hai tay vào nhau:
– Em đến dinh thự nhà Bá tước. Mọi chuyện rất bình thường cho tới trước khi diện kiến Phu nhân. Rồi em… – Đến lúc này, Nhật lại chần chừ, chẳng biết nên kể hay không. – Em gặp một thứ rất quái lạ. Là một con quái vật?
“Tốt nhất bản thân không nên kể cho anh ấy là mình suýt chết.” Nhật tự nhủ, bên ngoài vẫn giữ vẻ lo lắng. “Cả việc gặp ‘Sự Sống’ và ‘Cái Chết’ nữa.”
– Chính là thứ ô uế đó sao? – Edward hỏi. Đôi mắt anh thoáng giận dữ và đau buồn.
“‘Ô uế’ là cách gọi khác của thứ tương tự quái vật đấy sao?” Nhật gật gù, cho rằng mình đã hiểu. Rồi cậu trả lời.
– Ừm… Rồi có một người xuất hiện và cứu em. Lúc đấy em đã thiếp đi lúc nào không hay. – Nhật nói dối không chớp mắt, cậu còn vờ cắn môi như thể rất hãi hùng. – Khi em tỉnh lại, em phát hiện bản thân đã ở dưới cống ngầm thành phố, khu ổ chuột…!
“Ít nhất nửa phần trong đây là sự thật.” Nhật cười thầm trong lòng. “Có những điều nên giấu đi.”
– Vậy sao…? Anh hiểu rồi. – Edward cụp mắt. – Anh chẳng biết nên vui hay buồn nữa…
– Hừm? – Nhật ngơ ngác, quan sát biểu cảm trên gương mặt người anh trai. Cậu vô thức đưa mắt ra chỗ khác. Chợt, hình ảnh vết bớt kì lạ ở lòng bàn tay đập vào mắt cậu. Nhật trợn tròn mắt, lắp bắp:
– Này… cái gì đây?
Edward nhận ra cậu đang hoang mang, không khỏi thở dài mà đáp lại:
– Là «Vết Thánh». Thứ đó được gọi là «Vết Thánh». – Anh lặp lại. – Em vừa tiếp nhận sức mạnh của Vận Mệnh.
Nhật vẫn ngơ ngác, những từ ngữ xa lạ và có phần khó hiểu kia khiến đầu cầu toàn những câu hỏi.
“Này được gọi là «Vết Thánh» ư?” Theo dòng suy nghĩ, cậu vô thức chạm lên thứ kia. “Tiếp nhận sức mạnh của «Vận mệnh»? Thứ này có khả năng kì lạ sao… như cái cách tên Vui Vẻ phát sáng hay mắt mình nhìn rõ trong bóng tối?”
– Ta đây! – Vui Vẻ hiện ra ngay lúc cậu đang trầm ngâm.
Nhật hoảng hốt. Trong mắt cậu, tên này đang múa may ngay trước mặt Edward. Cậu tức giận, muốn đánh tiếng mà chẳng được. Nhật lườm Vui Vẻ. Lạ thay, hắn ta biết cậu đang nghĩ gì.
“Tên dở người này!” Nhật chửi thầm. “Không biết nấp chỗ nào kín kẽ hơn ư?”
– Đừng lo! Chỉ có ngươi nhìn thấy cũng như nghe thấy tiếng ta nói thôi! – Vui Vẻ ưỡn ngực, không chút ngại ngùng. – Nhìn này.
Rồi hắn vươn tay, biến ra một bông hoa – thứ mà to bằng người hắn.
Nhật lại chửi hắn ta trong lòng. Quả thật Edward không phát hiện ra tên Vui Vẻ kia.
Ấy vậy mà, Edward dường như cảm nhận được điều gì đó. Anh ta đưa tay về phía Vui Vẻ. Hắn ta tái xanh mặt, giọng lắp bắp:
– Này này… A ha ha… – Giọng hắn ta nhỏ dần.
May mắn làm sao, Edward lại buông tay. Anh tiếp lời:
– Em chỉ cần hiểu bản thân mình đang sở hữu một sức mạnh rất kì lạ. Đồng thời, em cũng phải đối mặt với rất nhiều hiểm nguy. Đáng lẽ cái hôm hai người kia hẹn gặp em, anh phải hiểu rằng kiểu gì chuyện này cũng xảy ra…!
– Sức mạnh kì lạ sao?– Nhật có chút suy tư. Cậu nhìn chăm chăm bàn tay, thực không biết nên như thế nào cho phải. – Giờ em nên làm gì…?
Rồi cậu nhìn thẳng vào Edward, người anh trai của mình. Thật lạ. Làm thế nào mà Edward biết được những điều này? Sao anh ấy lại xuất hiện ở khu ổ chuột? Anh ấy có thật chỉ là một vị bác sĩ tư ư?
Bỗng Nhật nhận ra một điều: nhà Wells đã sụp đổ từ lâu, cha mẹ thì mất tích, vậy nhưng ba anh em họ vẫn có thể sống ở một căn nhà nơi gần trung tâm thành phố. Cuộc sống không dư dả nhưng vẫn có thể đi học, ăn uống thoải mái. Mấy năm nay, chỉ có Edward gánh vác gia đình này, cũng chỉ có mình anh nuôi nấng những đứa em ngô nghê.
Hoá ra, họ có rất nhiều điều giấu nhau.
Cả cậu, Daniel, và Edward.
Sau đó, Edward đứng dậy, nói với cậu:
– Nằm nghỉ đi. Ba ngày này em không được rời khỏi nhà.
– Cái gì cơ? – Nhật tuyệt vọng, lắp bắp. – Không…!
Cạch.
Edward rời đi. Tiếng cửa va vào bản lề rõ mồn một.
“Ơ…? Ba ngày này mình nên làm gì đây?” Nhật chán nản, mắt khép hờ.
Nhật nằm tại đó. Nhìn lên phía trên, lòng rối bời và trăn trở lắm điều.
– Phép thuật ư? Không, thứ này chẳng giống phép thuật gì.
– Bụp… bụp… – Vui Vẻ bịt miệng, nín cười. Cuối cùng, hắn không nhịn được mà cười to. – Ha ha ha! Ha ha ha!
– Ngươi cười gì? – Cậu nghiêng đầu, hỏi. – Có gì buồn cười ư?
– Ha ha, không có gì cả. Chỉ là ta thấy bộ dạng lơ mơ của người rất hài hước thôi.
Nghe vậy, cậu chẳng buồn quan tâm hắn nữa. Cậu quay mặt sang một bên.
– Thế là có mình ta nhìn thấy và nghe thấy ngươi ư?
– Đương nhiên. Vì chúng ta đều là “Vui Vẻ”.
– Tại sao ta lại nói chuyện với ngươi chứ? – Nhật úp mặt vào gối, nói. – Vậy là thế giới này có những thứ lạ lùng như ngươi, như thứ gọi là «Vết Thánh» này và những sức mạnh đặc biệt ư, Vui Vẻ?
– Đương nhiên. Không chỉ là đặc biệt đâu, thậm chí là có thể trở nên vĩ đại như Chúa Tể của chúng ta!
– “Của chúng ta”?
– Hừm… Quên mất. Ngươi nào biết gì đâu? – Hắn cà khịa.
Cậu không tiếp tục nói chuyện với hắn ta, lại nghĩ ngợi:
“«Vận mệnh» sao? Vận mệnh của mình là gì…?”
“Không, điều đó không quan trọng.”
“Cơ mà… Tại sao mình lại xuyên đến thế giới này?”
“‘Thần’ có tồn tại. Vậy thì liệu có khả năng rằng ngoài kia còn những người xuyên không ngoài mình không?”
“Thậm chí không chỉ ở Việt Nam mà còn ở các đất nước khác. Vậy thì xác định như thế nào?”
“Càng nghĩ càng rối rắm mà…!”
– Phù… – Cậu ngửa mặt, thở hắt thành tiếng. – Này, ta phải làm gì cho phải đây?
– Chịu. Nhìn xem, ngươi nào ra khỏi giường được. – Vui Vẻ chỉ tay vào người cậu. – Hì, giờ thì đau lắm đấy.
Hắn vừa dứt câu, một cơn đau nhói buốt như hàng ngàn mũi kim xuyên qua bắp tay và ngực khiến Nhật bật ra một tiếng rên khẽ. Cậu co người lại theo phản xạ, mồ hôi túa ra thêm.
Vui Vẻ ngồi khoanh chân lơ lửng trước mặt cậu, nghiêng đầu như đang xem trò vui:
– Đừng trách ta nhé, này không phải lỗi ta. Hừm, giải thích làm sao nhỉ? À! Cơ thể ngươi đã bị biến đổi!
– Biến đổi?
– Này là di chứng… – Vui Vẻ chậm rãi cất giọng, bước những bước thong thả giữa khoảng không vô hình. – Thể xác ngươi đang bị gò nắn lại, để dung chứa sức mạnh.
– Chậc. – Nhật nghiến răng. – Lại là “sức mạnh”. Rốt cuộc thế giới này bị gì vậy?
– Bị bệnh rồi! – Vui Vẻ vỗ tay, vẻ tán thưởng. – Nhìn xem, những con quái vật ngươi đối phó chính là mầm bệnh của thế giới này!
“Tên này bị điên thật rồi.” Nhật khẽ rùng mình. “Cớ sao mình lại gặp tên này chứ?”
Cậu cắn môi, cố lờ đi từng lời của Vui Vẻ. Cơn đau vẫn chưa dứt, chạy dọc sống lưng khiến cậu ngứa ngáy.
Bộp bộp bộp… Tiếng bàn chân va với thang rất khẽ khàng nhưng dồn dập. Nhật chỉ nghe qua thôi cũng đoán được là Clara.
– Em vào nhé, Daniel. – Cô bé cất tiếng, giọng trong trẻo như tiếng suối reo, nhưng có chút trách móc. – Anh Edward kể rằng anh đi đường bị xe ngựa đâm… Anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không?
– À ừm… Anh xin lỗi. – Nhật giật mình, nào nghĩ tới cảnh Edward bịa chuyện như thế này. – Đừng giận anh nhé, Clara.
“Cảm ơn anh Edward.” Nhật tự nhủ, nét mặt dịu lại.
Clara đứng ở cửa, mái tóc màu nâu hạt dẻ buộc gọn để một bên vai. Trên tay cô bé là một khay bạc với một bát súp bốc khói thơm mùi rau củ và thảo mộc quyện với hương nắng sớm. Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm mỏng, giăng những sợi tơ vàng óng ánh lên cô và mặt sàn gỗ.
– Nóng lắm, anh cẩn thận đấy. – Cô bé bước vào, đặt khay lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Cô khẽ liếc về phía Nhật, đôi mắt xanh biếc vừa quan sát vừa dò hỏi. – Anh gầy hơn hôm qua rồi.
Vui Vẻ lơ lửng bên góc trần, chống cằm, thì thầm với giọng khoái chí:
– Ha… một cô bé lo lắng cho ngươi đến vậy, mà ngươi lại giấu chuyện suýt chết. Tàn nhẫn ghê.
Nhật liếc hắn, rồi quay lại mỉm cười với Clara:
– Chỉ là… anh hơi mệt thôi. Ăn xong bát súp này hẳn sẽ khoẻ lại ngay…!
Cậu vừa định với tay lấy thì chợt nhận ra Clara vẫn đứng đó, tay xoắn vào nhau, như đang muốn nói gì.
– Clara? Có chuyện gì à?
Cô bé cắn môi, rồi khẽ cười, đôi mắt ánh lên vẻ vừa ngại vừa thích thú:
– Em… em thấy sáng nay mấy khóm thủy tiên ngoài vườn nở hết rồi. Cuối hè rồi mà vẫn có hoa, thật kỳ lạ. Em nghĩ… khi anh khỏe hơn, mình ra đó ngắm nhé?
Ánh nắng cuối hè len qua rèm, rải xuống mái tóc của Clara và tô lên gương mặt cô một sắc ấm áp đến lạ.
Nhật ngước nhìn, đôi mắt ánh lên chút nỗi niềm khó nói. Cậu bỗng cắn môi, mãi mới đáp lại lời cô bé:
– Ừm. Chắc hẳn rất đẹp.
Nhật khẽ nghiêng đầu, hình dung ra những bông thủy tiên trắng viền vàng rung rinh dưới nắng sớm, hẳn là cảnh sắc yên bình hơn bất cứ thứ gì cậu từng thấy ở Ashbourne.
Vui Vẻ lơ lửng ở góc trần, chống cằm, bĩu môi:
– Hoa thì có gì mà ngươi nhìn trầm ngâm thế? Chúng chỉ nở rồi tàn thôi.
Nhật không buồn đáp, chỉ múc thìa súp đầu tiên. Hơi nóng bốc lên làm Clara khó chịu, cứ he hé mắt nhìn cậu. Nhật bật cười khiến cô bé ngại ngùng. Tiếng cười ấy hòa với mùi rau củ thơm ngọt khiến căn phòng như nhỏ lại, chỉ còn lại sự hơi ấm của buổi sáng và tiếng đồng hồ quả lắc đều đặn.
Anh ăn nhiều vào nhé. – Clara nói, giọng vừa ân cần vừa có chút ra lệnh. – Để còn mau khỏi mà ra vườn với em.
– Được. Để anh kể cho em một câu chuyện cười nhé?
– Thôi. Em xin từ chối.
Nói chuyện với Clara, từ lúc nào Nhật chẳng hay, cậu cảm thấy cơn đau đã vơi dần. Cậu rời giường. Clara hỏi vội:
– Anh có cần em đỡ không?
– À không, anh đỡ hơn rồi. Cứ để anh tự đi.
– Vậy… để em mang khay xuống bếp nhé. – Clara cúi xuống, cẩn thận bưng lấy bát súp còn sót lại chút hơi ấm.
Nhật khẽ gật đầu, bước theo cô ra khỏi phòng. Sàn gỗ kêu lên khe khẽ dưới từng bước chân, mùi súp và mùi trà từ phòng ăn thoang thoảng, rất đỗi bình yên.
Cũng vì chuyện của cậu, Edward phải ở nhà. Thường ngày, anh ấy đi sớm về khuya, ít khi ở nhà. Giờ đây, anh ngồi ở bàn dài ngoài phòng ăn, tách trà bốc khói bên cạnh, đọc một tờ báo gấp làm tư. Nghe tiếng bước chân Clara và Nhật, Edward ngẩng lên, ánh mắt sắc sảo quen thuộc nay lại như dịu lại.
Edward nhún vai, rót thêm trà cho cả hai, động tác bình thản:
– Có ai phản đối việc anh vào bếp thay cho Daniel không?
– Em.
– Em.
Cả Clara và Nhật đều giơ tay, tỏ vẻ không đồng tình. Sắc mặt của Nhật tái xanh. Thịt bò mềm mọng? Chỉ cần mười phút dưới sự “chăm sóc” của anh sẽ thành thứ gì đó đủ cứng để chặn cửa. Rau tươi xanh? Sau vài lượt đảo chảo đã chuyển sang màu xám tro, tỏa ra mùi khói khiến chó mèo nhà hàng xóm cũng phải chạy. Món súp biến thành cháo đặc, bánh nướng thành than. Chỉ có trà là thứ duy nhất dưới tay Edward mà người thường có thể uống được, thậm chí còn rất ngon.
Cậu nhìn sang ô cửa sổ mở hé, nơi ánh sáng cuối hè đổ vào, phản chiếu lên ly trà một màu hổ phách ấm áp.
Thật may mắn khi Clara biết nấu ăn.


0 Bình luận