Tập 01 Biệt thự này toàn là quái vật.
Chương 05 : Định luật nam châm
0 Bình luận - Độ dài: 2,416 từ - Cập nhật:
Trên đời này có tồn tại một thứ gọi là quy luật nam châm, giống như hai cực bắc và nam để gần nhau sẽ dễ dàng dính lại, con người cũng tương tự. Nếu hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau tiếp xúc, có lẽ họ sẽ dễ dàng trở nên thân thiết. Trước giờ tôi vốn không tin lắm vào định luật có phần hơi vô lý này nhưng bản thân tôi bây giờ có lẽ đang được trải nghiệm nó.
Tôi, Edward Emma, một đứa theo như lời Boss nói thì đang mắc bệnh trầm cảm nhẹ, lúc nào cũng u ám, ít nói và khó gần đang được Mary, có thể gọi cô ấy là một viên pin di động, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, hoạt bát vui vẻ kéo đi khắp nơi xung quanh căn biệt thự. Chị ta dẫn tôi đi xung quanh, tỉ mỉ chỉ cho tôi mọi thứ từ nhà ăn, nhà tắm, sân vườn, và cả hồ bơi.
-Em thấy thế nào? Có phải là lớn lắm không?
Mary nói trong khi vẫn đang dắt tôi đi tham quan sân vườn. Nói thật thì đây là một khu vườn lớn, tôi khá ngạc nhiên vì nó được chăm chút rất tỉ mỉ từ những vườn hoa cho đến các bụi cây được tỉa thành hình những con vật. Khác hẳn với căn biệt thự bên ngoài cũ kĩ.
Từ chó, mèo, có cả gà đều được tạo hình từ những bụi cây với đa dạng kích thước. Người tạo ra những tác phẩm kia hẳn rất yêu quý và tâm huyết với khu vườn này.
“Có một việc mà bản thân thích làm và dành tâm huyết vào nó… một đứa cứ sống mãi dựa vào quá khứ như mình thì làm gì có thứ nào như vậy…”
Tôi đã cố nhưng chẳng thể tìm ra thứ gì mà mình thích làm, trước đây khi Jane vẫn còn, mọi thứ đều rất vui dù là gì đi chăng nữa. Đến bây giờ khi chỉ còn một mình thì tôi lại chẳng biết bản thân thích làm gì.
-Emma, em có nghe chị nói gì không vậy?
Trong khi tôi đang đăm chiêu suy nghĩ thì giọng nói của Mary đã kéo tôi về thực tại.
-Tôi…có?
Tôi chẳng nghe cái quái gì hết, nhưng vì cảm giác tội lỗi nên tôi theo phản xạ nhận là có, nếu Mary mà bảo tôi nhắc lại như giáo viên toán hay làm thì tôi chẳng biết phải biện minh cho sự thiếu tập trung của mình kiểu gì nữa.
Mary thở dài.
-Nhìn cái mặt là biết nãy giờ mất tập trung rồi, chị hỏi là em thấy khu vườn này thế nào?
Nói trúng phóc luôn, mà nhìn chị ấy thì không có vẻ gì là giận nên chắc là không sao.
-À thì…rất đẹp…
Tôi ghét cái vốn từ hạn hẹp của mình, có lẽ vì không thường xuyên giao tiếp nên chẳng thể nghĩ ra cái câu nào dài hơn để nói.
-Mấy cái cây này là chị tỉa đấy.
Mary chỉ vào những con thú được khắc từ những bụi cây.
-Là chị làm sao? Tuyệt ghê…
Nhìn thì cô ấy không giống một người sẽ thích làm những việc này một cách tỉ mỉ nhưng tôi đoán mình không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
-Hmm tuy không phải là một kẻ cuồng làm vườn như “cô ta” nhưng chị cũng khá thích tỉa cây, kiểu…nó làm chị thấy thư giãn ấy.
Tôi tự hỏi không biết liệu mình có thật sự đang “sống” không. Một thứ đơn giản như sở thích cũng không có, tới mục đích tồn tại cũng chả có nốt, tôi chẳng biết mình nên làm gì nữa, phía trước chỉ là một tương lai vô định.
-Tuyệt thật đấy…có thứ mình thích để làm, có mục tiêu để sống tiếp, không biết nếu có những thứ đó thì cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp hơn hay không?
Tôi lẩm bẩm.
Đó vốn chỉ là suy nghĩ trong lòng nhưng không biết tại sao tôi lại nói ra thành lời như vậy. Có lẽ Mary cũng đã nghe thấy.
-Emma, chị nghĩ chị hiểu rồi…
Mary đứng trước mặt tôi trong khi vẫn đang nắm tay, tôi từ từ ngước lên nhìn cô ấy.
“Đúng là đẹp thật.”
Đã nhìn lâu rồi nhưng tôi vẫn bất ngờ trước gương mặt xinh đẹp đó, từng đường nét như thể được chạm khắc bởi một nghệ nhân tài hoa, đã thể màu mắt còn đỏ rực như màu máu khiến cô ấy trông còn bí ẩn hơn nữa.
Sắc đẹp đó khiến tôi còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
-Chị…hiểu cái gì?
-Lý do em tiêu cực không hoàn toàn là do cuộc sống tồi tệ đâu, chị chị nghĩ còn là vì suy nghĩ của em về bản thân nữa.
-Suy nghĩ của tôi…về bản thân tôi á?
Nói đến điều đó thì…tôi ghét bản thân mình, một đứa lúc nào cũng chỉ biết dựa vào người khác mà không muốn thay đổi. Khi Jane biến mất, toàn bộ động lực sống của tôi đã hoàn toàn biến mất theo đó.
-Em…Quá…Thiếu…Tự…Tin…!
Mary ấn ngón trỏ vào phần trán tôi rồi nói.
Không hiểu vì lý do gì mà chị ta lại ngắt quãng khi nói điều đó nhưng tôi cảm nhận được sự chắc chắn trong câu vừa rồi.
-Emma, cuộc sống của em đã không còn phải trải qua những điều đó nữa, bây giờ em phải học cách chăm sóc bản thân chứ.
Nếu tôi hoàn toàn dọn đến đây sống thì đúng là chẳng phải lo bị bắt nạt hay bị bạo hành nữa, nhưng cho dù vậy tôi không nghĩ suy nghĩ của bản thân có thể thay đổi trong một sớm một chiều.
-Chăm sóc bản thân? Tôi không hiểu…
Nghe vậy, Mary dùng tay còn lại của cô ấy nắm lấy cả hai bàn tay tôi, sau đó nở ra một nụ cười.
-…
-Chỉ cần em ở đây, chị sẽ giúp em hiểu.
Ah…vẻ mặt đó, mình đã thấy ở đâu rồi thì phải. Ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp, giống hệt như…mẹ…như chị Jane.
-Tại sao…
Tôi thì thầm với âm lượng đủ để Mary có thể nghe thấy.
-Hả?
-Tại sao chị lại nhìn một người chỉ mới vừa gặp như tôi bằng ánh mắt như vậy?
-Ánh mắt như vậy?
-Tại sao chị lại đối xử tốt với tôi? Chúng ta chỉ mới gặp nhau hôm qua mà?
Nghe vậy Mary tỏ ra đã hiểu ý tôi, không biết có phải do tôi tưởng tượng không mà chị ấy có chút ngại ngùng, dùng ngón trỏ của mình nhẹ nhàng gãi lên má.
-Haha…chắc là do em khá giống…
Lời nói cũng có chút ngập ngừng, không giống Mary bình thường luôn quyết đoán trong lời nói.
-Giống…?
-Thôi bỏ đi, không có ý gì đặc biệt đâu, do em dễ thương quá thôi mà.
-Dễ thương? Mary, chị là kiểu người sẽ tán tỉnh mọi cô gái mình gặp với cái câu đó à?
Thật ra thì từ khi ở đây đến giờ tôi có để ý, ngoài Rose ra thì cách Mary nói chuyện với những cô gái đều rất nhẹ nhàng, có lẽ chị ấy…
-Làm gì có, chị chỉ đùa thôi haha, không phải ai chị cũng vậy đâu…ý là…nói chung là vậy đấy…
Cái cảnh Mary cuống cuồn giải thích cho tôi khiến chị ấy có chút đáng yêu, có lẽ từ khi thấy sự vui vẻ đó đã khiến tôi không còn phòng bị với người này nữa. Dù là cảnh tượng chị ta ăn thịt người…ý tôi là quái vật cũng rất đáng sợ, thế nhưng con người Mary lôi cuốn tôi một cách lạ lùng, đây có lẽ là cái quy luật nam châm mà người ta thường nói tới? Tôi không rõ, nhưng có lẽ tôi thấy được hình bóng của Jane ẩn bên trong sự hoạt bát kia, điều đó khiến trái tim tôi có chút ấm lên.
Tôi và Mary cứ thế tiếp tục đi quanh khu vườn, phải nói là nó rất lớn, cả hai đã đi hơn ba mươi phút nhưng vẫn chưa hết. Các bụi cây đủ hình thù không phải là thứ duy nhất gây ấn tượng, mà nơi này còn hội tụ đủ các loại hoa từ hoa hồng, hoa mai, cẩm tú cầu hay thậm chí là hướng dương, tất cả đều đang nở rộ như thể chào đón ai đó. Từng loài hoa đều được đặt ở từng khu vực khác nhau khiến khu vườn này đầy màu sắc rực rỡ. Thế nhưng ở một khu vực phía xa lại có bóng dáng của những cái cây trụi lá, chẳng có gì bên trên ngoài những nhánh cây mọc dày đặc. Nơi đó đặc biệt có khá nhiều cây, nhiều hơn những khu vực khác, dù là chưa có hoa nhưng dựa vào vẻ ngoài thì tôi đoán đây là những cây anh đào chưa nở.
Bọn tôi vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là tôi kể cho chị ấy những chuyện mình đã trải qua khi ở nhà cậu và dì.
-Tệ thật đấy, dù không phải cha mẹ ruột thì cũng đâu cần phải đối xử tệ bạc với em như vậy.
-Không phải là vì họ là quái vật sao?
-Ừ nhỉ, cũng đúng…chị chỉ đi săn phenomena theo chỉ thị của boss thôi chứ cũng không rõ về chúng lắm…mặc dù chị cũng từng là Phenomena.
Cũng từng là sao? Những con quái vật Phenomena đó ăn thịt con người, dì và cậu tôi là một trong số đó, còn những người ở đây cũng là quái vật nhưng họ lại ăn thịt phenomena, đó là những điều mà tôi biết cho đến hiện tại.
-Có điều này tôi đã luôn thắc mắc, sao cùng là quái vật nhưng chị hay những người khác lại không ăn thịt người vậy?
Nghe thấy câu hỏi, Mary bắt đầu giải thích.
-Trước đây ai ở đây cũng từng là Phenomena ăn thịt người, như em đã biết thì những ai có chấn thương nặng về tâm lý sẽ biến thành quái vật đúng không? Chị không rõ những người khác như thế nào nhưng lúc chị gần như mất hết lý trí, cơn thèm thịt người lên đỉnh điểm thì boss đã xuất hiện, ông ấy đã dùng một loại thuốc để lấy lại ý thức con người cho chị, dù không thể hoàn toàn trở lại làm con người nhưng ít nhất bọn chị không còn khao khát thịt người nữa.
Hoá ra lý do họ tôn trọng boss đến vậy là vì ông ấy đã giúp họ lấy lại phần người.
-Nếu vậy thì chị có khác gì con người không?
-Có chứ, vào đêm trăng tròn, bản chất Phenomena sẽ được bộc phát, lúc đó cả đám sẽ bị nhốt trong biệt thự cho đến khi kết thúc để tránh hại con người. Bọn chị khác với những loại Phenomena như cậu và dì em, chúng tuy yếu nhưng có thể dễ dàng trấn áp bản năng hoang dã để sống trà trộn vào xã hội con người.
-Ra vậy…
Tôi vẫn còn khá sốc vụ cậu và dì mình vốn là quái vật nhưng nỗi sợ thì hoàn toàn biến mất rồi, chẳng biết từ bao giờ mà tôi lại trở nên gan dạ như vậy. Rõ ràng mới hôm qua nhìn thấy cảnh tượng đó còn nôn thốc nôn tháo, chuyện này kì lạ thật.
-Mary này, bình thường chị chỉ đi loanh quanh ngôi biệt thự thôi à?
Sở dĩ tôi hỏi là vì tò mò không biết cuộc sống của những loài “quái vật” này có khác biệt gì so với con người không.
-Sao em lại hỏi vậy? Không lẽ bé Emma muốn đi đâu chơi với chị sao?
Mary nói với giọng hơi đùa giỡn.
Bé Emma…nghe có hơi xấu hổ nhưng có phản đối thì tôi nghĩ Mary sẽ càng tỏ ra thích thú nên đành thôi.
-Chị đùa thôi, nhưng bọn chị ngoài ngày trăng tròn ra thì muốn đi đâu cũng được. Có vài người còn sống ngoài biệt thự mà
-Mà, nếu Emma thích thì chị có thể dẫn em đi chơi mấy nơi vui lắm…
Mary quay đầu lại nhìn tôi, cô ấy nở một nụ cười tươi, quả nhiên là rất xinh đẹp.
-À vậy sao…
Mary lúc nào cũng là một người vui vẻ, nếu đi chơi cùng chị ấy thì biết đâu có lẽ tôi cũng sẽ dần trở nên vui vẻ hơn thì sao?
Với suy nghĩ đó, tôi gắng nở ra một nụ cười để trả lời Mary. Tôi không biết mặt mình bây giờ trông như thế nào nhưng có lẽ nó khá kì cục.
-Chà…tôi nghĩ là mình sẽ mong chờ nó…
-Mary..?
Không biết vì sao mà Mary đang đứng yên và nhìn tôi một cách khó hiểu, không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không mà gương mặt kia có hơi đỏ lên.
-Mira…
Đột nhiên chị ấy nói ra một từ gì đó, tôi không nghe rõ đó có phải là một từ hay tên của một ai đó. Tôi thử nhìn xung quanh thì nhận ra ngoài mình và Mary thì chẳng còn ai.
-Mary..?
Khi nghe tôi gọi tên thì Mary mới hoàn hồn lại, cô ấy lắc đầu mình vài lần sau đó hít sâu rồi lại thở ra, có lẽ là để lấy lại bình tĩnh.
-Không có gì đâu, nào, ta đi tiếp thôi.
Mary đưa tay về phía tôi ra hiệu muốn tôi nắm lấy, thật sự thì lúc nãy hai đứa đã nắm tay một khoảng khá lâu nên tôi cũng dần quen rồi. Thấy thế tôi đưa tay ra định nắm lấy thì Mary trước mặt lại biến mất.
-Mary??
Cô ấy đột nhiên biến mất không một dấu vết, thay vào đó là một màn sương xuất hiện ở vị trí mà cô vừa đứng.
-Cái gì vậy?
Trong lúc tôi đang hoang mang ngó nghiêng thì xung quanh đã tràn ngập những lớp sương trắng không biết từ đâu ra.
———————————————————————


0 Bình luận