Con hẻm dẫn đến trường trung học Seryth luôn có mùi sắt gỉ, vì hàng rào nhà máy bỏ hoang bên cạnh bị mưa ăn mòn từ nhiều năm. Buổi sáng nào Auren cũng đi ngang qua đó, tay nhét sâu vào túi áo khoác, bước chân chậm rãi như thể cố tình không bắt kịp tiếng chuông báo hiệu. Cậu không ghét trường, cũng chẳng ghét việc học. Chỉ đơn giản, những buổi sáng nào cũng giống nhau đến mức chẳng còn động lực để bước nhanh.
Trên tay trái, cậu cầm một cuốn sổ bìa đen. Không to, nhưng dày, gáy sổ xộc xệch vì bị mở ra quá nhiều lần. Auren gọi nó là “lịch của mình”, dù bên trong không chỉ có ngày tháng mà còn những dòng ghi chép vụn vặt: hôm nay trời đổ mưa lúc 2 giờ, chiếc xe bán bánh mì dừng trước cổng trường mười phút, hoặc cái cây góc sân đã rụng bao nhiêu lá. Những chi tiết không ai buồn để tâm, nhưng cậu lại viết lại cẩn thận. Cậu từng nghĩ, nếu một ngày mình biến mất, thì ít ra những trang giấy này vẫn còn giữ một dấu vết rằng cậu đã tồn tại.
Buổi sáng hôm ấy, điều đầu tiên khiến Auren khó chịu là tờ lịch treo ở hành lang lớp học. Con số “14” biến mất. Ngay cả khoảng trống cũng không để lại. Hôm qua là ngày 13, hôm nay tất cả mọi người đều bảo là 15.
“Chắc là sai sót từ bên in ấn đấy mà.” Một cậu bạn cùng lớp vừa nhìn vừa phẩy tay. “Ai rảnh mà đi soi từng ngày như cậu.”
Auren im lặng. Nhưng trong cuốn sổ tay, rõ ràng có một trang dành cho ngày 14. Những dòng chữ bằng nét bút chì đều đặn vẫn còn đó: ‘Trưa, có cơn mưa ngắn. Gió đổi hướng về phía đông. Bác bảo vệ ho sù sụ ngoài cổng.’ Từng chi tiết vẫn như mới viết tối qua.
Vậy tại sao mọi người lại không nhớ, hay chưa từng ngó ngàng đến sự tồn tại của nó?
Buổi học sau đó vẫn trôi qua bình thường. Giáo viên vẫn giảng về phương trình, vẫn gọi vài đứa ngủ gật đứng lên đọc bài. Không ai thắc mắc về ngày tháng. Đám bạn bàn về trận bóng rổ cuối tuần, về cô ca sĩ đang nổi. Chỉ mình Auren, cứ liếc nhìn trang sổ tay trong hộc bàn. Con số 14 đập vào mắt như một vết mực loang. Cậu không dám giơ tay hỏi thầy: “Hôm qua là ngày mấy?”, vì linh cảm rằng câu trả lời sẽ chỉ khiến mọi người nhìn mình như một kẻ điên lẩm cẩm.
Khi chuông tan học vang lên, Auren xách cặp ra về. Nhưng thay vì theo lối cũ về nhà, cậu rẽ sang công viên nằm cuối đường. Nơi đó ít người qua lại, lại có hồ nước cạn và ghế gãy. Cậu hay ngồi đó để viết nhật ký, và cũng để thử tìm bằng chứng rằng những gì mình ghi có thật sự từng xảy ra. Công viên phủ nắng vàng, lá khô vương khắp lối. Ở góc hồ, có một bóng dáng lạ. Một cô gái ngồi trên bậc xi măng, cúi mặt xuống mặt nước phẳng lì.
Lối đi dẫn cậu ra bờ sông Arcen, nơi mặt nước vốn phản chiếu những đám mây lơ lửng. Nhưng hôm nay, nó chỉ dội lại sắc xanh đơn điệu của bầu trời, phẳng lì như mặt kính. Những chiếc thuyền neo lại dường như cũng im lìm hơn, sợi dây thừng cột chặt, không gợn sóng. Âm thanh duy nhất anh nghe được là tiếng bước chân mình nện xuống vỉa gạch.
Và rồi, có một cô gái xuất hiện.
Nàng ngồi ở thành đá ven bờ, đôi chân buông thõng chạm vào mặt nước mà chẳng tạo ra lấy một vòng gợn sóng. Tóc nàng dài, đen, mềm, nhưng không phải kiểu óng ả quen thuộc; ánh sáng trôi qua từng sợi tóc như len qua lớp khói mỏng. Chiếc váy màu xám nhạt phủ xuống gối, giản dị đến mức lạc lõng giữa một thế giới đô thị hiện đại. Auren sững lại. Một phần vì vẻ đẹp mong manh, phần khác vì… rõ ràng nàng không thuộc về nơi này. Cậu nhìn quanh, người đi đường vẫn thản nhiên, nhưng có vẻ không ai chú ý đến nàng, giống như họ không thấy.
Cậu hắng giọng, bước đến gần.
“Này… cậu không lạnh sao?”
Câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng là cách duy nhất anh có thể mở lời.
Cô gái quay sang. Đôi mắt nàng làm Auren khựng lại. Không phải đôi mắt trong veo, cũng chẳng phải mắt u buồn, như hồ nước cất giữ bóng dáng của muôn vật nhưng chẳng bao giờ thực sự chạm tới. Làn mi khẽ rung, rồi nàng cười nhẹ:
“Cậu thấy tôi à?”
Một câu hỏi kỳ quặc, nhưng ngay lúc ấy, tim Auren bất giác siết lại. Bởi trong giọng nói mơ hồ kia, anh nhận ra sự cô đơn hun hút, như thể từ lâu nàng chỉ là cái bóng đi xuyên qua những ngày trống rỗng, chưa từng có ai đáp lại.
“Ừm, đương nhiên rồi” Auren đáp, và giọng mình nghe khàn hẳn đi.
Nụ cười nơi khóe môi nàng hơi nới rộng, rồi khép lại. Nàng quay mặt về phía sông, ngón tay lướt trên mặt nước, vẫn không để lại dấu vết.
“Tôi là Lyra. Còn cậu thì sao?”
Tên ấy lướt qua không khí như một nốt nhạc trong bản giao hưởng bị bỏ quên. Auren chợt thấy trong ngực mình có một chỗ mềm đi. Anh đáp:
“Auren.”
…
Họ im lặng khá lâu. Thành phố Zalerith bên kia sông vẫn vang lên âm thanh xe cộ và tiếng người, nhưng tất cả bị kéo lùi xa, như lớp nền nhòe trong bức tranh. Auren ngồi xuống cạnh Lyra, cố cảm nhận sức nặng của nàng trên phiến đá. Nàng có hiện diện thật sự, hay chỉ là ảo giác của một khoảng không vô định chợt xuất hiện bất thình lình? Bất giác, cậu cất lời:
“Hôm nay… thế giới xung quanh mình lạ quá. Có lẽ cậu không hiểu lắm, nhưng cậu có cảm thấy điều tương tự không?”
Lyra nghiêng đầu, thở dài rồi mỉm cười, mắt xa xăm hướng về ánh hoàng hôn từ nơi bến tàu lấp ló sau những lát cắt của thành phố.
“Với mình thì ngày nào cũng như ngày nào, nhưng hôm nay mình lại có cậu.”
Tim Auren đập hẫng một nhịp. Cậu không phải kiểu dễ xao động, nhưng câu nói ấy, được thốt ra bằng chất giọng xa xăm kia, lại gieo vào lòng anh thứ cảm giác vừa dịu dàng vừa đáng sợ: nếu cậu là người duy nhất thấy nàng, vậy liệu sự hiện diện này có phụ thuộc vào chính bản thân? Cậu muốn hỏi thêm, nhưng ánh mắt Lyra khẽ ngân lên, như có lời chưa nói bị giữ lại. Thay vào đó, nàng đứng dậy, váy lướt qua như làn khói.
“Hay là ta đi dạo chút nhé?”
Auren không cần suy nghĩ. Cậu gật đầu, rồi vội bước theo.
…
Họ đi qua những con phố mà Auren từng thuộc nằm lòng. Nhưng hôm nay, từng khung cảnh đều mang một lớp vỏ xa lạ. Quán cà phê quen thuộc mở cửa, nhưng bên trong chỉ có dãy ghế trống, không nhân viên, không khách hàng. Cửa hàng sách hiển thị hàng loạt bìa sách, nhưng khi Auren cố đọc, chữ nghĩa trên đó cứ mờ đi, biến thành những vệt sáng.
Lyra bước thong dong, chẳng ngó ngàng đến những cửa tiệm xung quanh, như một lẽ thường tình. Auren lặng lẽ quan sát nàng. Mỗi cái nghiêng đầu, mỗi nhịp chân đều mang một vẻ an nhiên kỳ lạ, giống như nàng chấp nhận sự không hoàn hảo của thế giới mà chẳng hề mảy may lấy một thắc mắc. Trong khoảnh khắc, Auren nhận ra mình đã thôi không còn để tâm đến sự trống rỗng quanh mình nữa. Cậu chỉ còn chú ý đến nàng.
Khi bóng chiều chầm chậm rơi xuống, sắc trời không đổi màu cam, cũng chẳng nhuốm tím, mà giữ nguyên màu xanh nhạt vô cảm. Auren và Lyra ngồi trên bậc thềm trước thư viện cổ. Tòa nhà này với anh luôn mang vẻ uy nghiêm, nhưng hôm nay cửa khóa, cửa sổ mờ mịt, chẳng một bóng người. Lyra khẽ hỏi:
“Cậu có bao giờ nghĩ, nếu một ngày nào đó ký ức chính bản thân biến mất khỏi tâm trí trong tất cả mọi người, bản thân mình sẽ còn tồn tại không?”
Auren khựng lại. Câu hỏi quá thẳng thắn, quá lạnh, và cũng quá giống nỗi sợ thầm kín của chính cậu. Trong khoảnh khắc, cậu không đáp được. Lyra nhìn Auren, rồi cúi xuống, đôi bàn tay đan vào nhau.
“Mình ấy nhé, mình đã luôn… đã luôn như thế từ lâu rồi. Cậu là người đầu tiên thấy mình đấy.”
Nói rồi, nàng ngẩng lên, mỉm cười. Nhưng Auren thấy rõ trong khóe mắt nàng một vết rạn, giống như mặt kính sắp nứt. Auren chạm tay vào cuốn sổ bìa đen trong túi, cảm giác quen thuộc của gáy sổ lệch lạc giúp cậu giữ lại một chút thực tại. Nhưng ngay cả nó cũng run rẩy, như sắp trôi tuột khỏi tay nếu cậu lơ đãng thêm giây nào. Cậu nhìn Lyra, ánh sáng từ những ô cửa kính phủ bụi của thư viện hắt lên gương mặt nàng một lớp sáng xám nhạt.
“Cậu nói như thể… cậu vốn không thuộc về nơi này vậy,” Auren lên tiếng, giọng nghèn nghẹn.
Những bước chân của Lyra dừng lại, quay đầu lại phía sau nhìn Auren, miệng nhoẻn cười, dưới ánh hoàng hôn sắp tắt của thành phố nơi bến cảng, đang réo lên những hồi còi yếu ớt cuối cùng để chấm dứt một ngày làm việc, như đang phản ánh sự thật của hiện thực tựa lớp gương soi có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Thực ra mình chẳng thuộc về bất cứ đâu. Mình tồn tại trong những khoảng trống mà thế giới bỏ quên. Như ngày 14 vừa rồi, chẳng hạn. Với mọi người, nó chưa từng xảy ra, hoặc nếu có thì đó là thế giới mà chẳng có sự tồn tại của ta. Nhưng cậu…” nàng ngừng lại, nhìn xoáy vào mắt cậu “... cậu lại nhớ. Nghĩa là hư không ấy đã chọn cậu.”
Auren rùng mình khi Lyra chợt đề cập đến sự kiện ngày 14.
“Chọn mình? Ý cậu là sao?”
Lyra cười mơ hồ, đôi môi khẽ run như chạm phải gió.
“Khoảng trống không phải là sai sót. Nó là một vết nứt, một khe hở giữa những tấm lịch đang quay cuồng nối nhau. Ai nhìn thấy mình, tức là mang trong lòng một khoảng rỗng đủ lớn để chạm vào khe hở ấy.”
Auren im lặng. Trong đầu cậu thoáng hiện những buổi sáng kéo lê bước qua con hẻm sắt gỉ, những dòng chữ vụn vặt trong cuốn sổ, như thể cậu đã dành cả đời mình để lấp đầy khoảng trống, nhưng hóa ra chính nó lại mở ra cho cậu một lối đi đến nơi này, đến con người này.
“Vậy…” cậu ngập ngừng, “nếu một ngày nào đó không còn khoảng trống, thì cậu sẽ biến mất sao?”
Ánh mắt Lyra thoáng chùng xuống. “Có thể. Mình tồn tại chỉ khi ai đó còn nhớ đến những ngày chẳng ai buồn ghi lại. Khi khoảng trống bị san phẳng, mình sẽ lại trôi đi. Không ai tiễn, cũng chẳng ai hay biết.”
Lời nàng như một làn nước lạnh dội xuống. Auren cắn môi, siết chặt cuốn sổ. Trong khoảnh khắc, cậu muốn xé tung tất cả những trang ghi chép, nhưng lại sợ hãi rằng nếu làm thế, hình ảnh Lyra trước mắt sẽ mờ đi như khói.
“Không. Mình sẽ nhớ.” Câu nói bật ra, khô khốc mà quyết liệt. “Nếu tất cả quên đi, thì tôi sẽ viết. Ngày trống, ký ức, cả cậu. Mình sẽ không để cậu biến mất.”
Lyra nhìn cậu thật lâu. Đôi mắt như tấm gương, nhưng lần này trong đó không chỉ có sự xa xăm, mà còn một vệt sáng lấp lánh, nhỏ bé, như đốm lửa được che chở giữa gió. Nàng khẽ cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến lòng Auren co thắt.
“Cậu ngốc thật. Ta mới gặp nhau lần đầu thôi mà.”
“Có lẽ vậy.” Auren thở ra, nhìn sang thành phố Zalerith xa xa. Bầu trời vẫn giữ nguyên màu xanh nhạt bất động, như thể thời gian mắc kẹt ở một lằn ranh vô hình. Nhưng cạnh bên, sự hiện diện của Lyra khiến khoảng không ấy thôi không còn đáng sợ như trước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô rơi từ những hàng cây chết đứng trước thư viện. Lyra duỗi tay, hứng lấy một chiếc lá, nhưng khi nó chạm vào lòng bàn tay nàng, liền xuyên qua như rơi vào hư không. Nụ cười trên môi nàng khẽ nhạt đi.
“Cậu vừa thấy gì chứ? Ngay cả lá rơi cũng không chịu để lại dấu vết trong mình.”
Auren cúi xuống, nhặt lấy chiếc lá kia, kẹp nó vào giữa cuốn sổ bìa đen.
“Vậy thì mình sẽ giữ thay cậu.”
Lần này, Lyra không đáp. Chỉ có đôi mắt nàng khẽ run, ẩn chứa điều gì đó như biết ơn, như sợ hãi, và như một niềm hy vọng mong manh chưa kịp gọi thành tên.


0 Bình luận