Tí tách, tí tách.
Mưa bắt đầu rơi, từng hạt nước chầm chậm hạ xuống mặt đất. Có hạt chạm vào lá, có hạt xua đi bụi mù, cũng có hạt khiến lớp bụi kia thêm dày hơn.
Rào rào.
Mưa bắt đầu nặng hạt, khiến tầm nhìn bị bao phủ bởi những hạt nước và sương, đồng cỏ bát ngát cũng vì thế mà thu hẹp.
Nước chảy dài trên khuôn mặt tôi, cuốn theo lớp máu khô dính trên ấy.
"Mưa rồi, trời mưa khiến cho bộ dạng thảm hại của mày càng thêm thảm hại."
Lời nói phát ra từ người đàn ông đứng trước cách không xa tôi. Một gã cao gầy, diện bộ vest đen, mái tóc ngắn đen bạc màu, trên tay hắn cầm một thanh kiếm lóe lên ánh lam huyền bí.
Đôi mắt đỏ của hắn liếc qua lớp kính dầy cộp của mình, nhìn vào tôi.
"Tại sao mày lại cố gắng đến vậy, Nam?"
Lại một câu hỏi nữa.
Mệt quá.
Tôi thực sự đã quá mệt rồi.
Tôi muốn ngủ một giấc, một giấc thật dài cho khuây khỏa.
Tôi... Đã cố gắng đến thế vì điều gì...
"...Xem ra ý thức của mày sắp sụp đổ rồi. Tao thực sự chẳng hiểu, một kẻ được chọn như mày lại phải bảo vệ lũ phàm nhân ấy làm gì."
...Bảo vệ... Ai?
À, phải rồi.
Thanh kiếm trên tay được tôi siết chặt hơn nữa, tôi dùng chuôi kiếm, đập liên tục vào chân của mình để lấy lại sự tỉnh táo.
"Mày vẫn kiên trì quá nhỉ? Chẳng phải đi theo tao sẽ tốt hơn sao. Tiến đến một tương lai tốt hơn thì có gì sai? Hà cớ gì mày phải suốt ngày chặn đường tao?"
Tôi ngước nhìn lên hắn, đôi mắt đau rát, bị cả máu và nước mưa che khuất tầm nhìn. Cổ họng tôi gần như khó có thể phát ra được tiếng, tôi nghiến răng, cố nói:
"...Câm mồm... Loại súc vật chém giết chính đồng loại của mình như mày... Làm gì có quyền hỏi tao!"
"Đó là chọn lọc cá thể. Đừng nói những từ thô thiển như chém giết chứ." Gã nhún vai, khẽ nhếch mép. "Kỷ nguyên loài người đã kết thúc rồi, nếu không tiến hóa sao có thể tồn tại tiếp được."
Lông mày tôi co rúm lại, mạch máu căng lên như muốn vỡ tung.
"...Kỷ nguyên loài người? Kết thúc?... Vậy thì mày là cái giống quái gì kia chứ?! Đi chết đi!! Đem mấy phương trình vớ vẩn của mày xuống địa ngục mà kể với diêm vương!!"
Tôi hét lớn vào hắn, ho khan ra máu. Nghiến chặt răng, đôi chân đang đau nhức của tôi di chuyển, tôi nắm thanh kiếm, lao thẳng về hướng gã.
"Thật đáng tiếc, một kẻ có tài như mày phải theo tao mới phải. Xem ra mày không thể tham gia kỷ nguyên mới này rồi."
Gã ta lấy tay vuốt mái tóc của mình, tay còn lại vung nhẹ thanh kiếm, một luồng kiếm khí màu lam được phóng ra, hướng đến vị trí mà tôi đang chạy.
Đôi chân của tôi không ngừng run lên, không phải vì sợ hãi, không phải đã thấm mệt, mà vì tôi thực sự nể phục đường kiếm ấy. Tinh xảo, đẹp đẽ đến ngây ngất.
-Tại sao một người như mày lại làm ra chuyện thế này chứ?
Tôi cắn môi, thầm tiếc thay cho gã.
Gió nổi lên, khiến đồng cỏ xung quanh ngả ra tứ phía, những hạt mưa vốn đang rơi như thể dừng lại giữa không trung.
Đôi chân tôi cũng ngừng chạy, ngây người đứng dưới không gian tĩnh lặng ấy. Đồng tử tôi nở ra, ngước nhìn bầu trời đen u tối. Tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, tôi dồn sức vào cánh tay mình, đẩy nguyên khí vào lưỡi gươm.
Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, thắp sáng cả một vùng trời. Tôi hạ ánh mắt, xuyên qua màn kiếm khí đang lao đến, nhìn thẳng vào hắn, khẽ thì thầm:
"Hẹn gặp lại... Phản diện!"
Giông lốc kéo đến khi tôi vung thanh kiếm của mình, xé toạc cả bầu trời, không gian như đảo lộn, mọi sự sống xung quanh đều bị cuốn vào đường kiếm, tiến thẳng đến người đàn ông kia.
Bụi mù khiến tôi không còn có thể thấy rõ hắn, chỉ thấy miệng gã lẩm bẩm điều gì đó, rồi chỉ tay về hướng tôi.
Kính trọng, nể phục, ngưỡng mộ và phẫn uất. Tất cả đều được tôi dành cho hắn.
-Yên tâm! Tao sẽ giết được mày vào lần gặp tới!
Nở nụ cười cuối cùng, tầm nhìn của tôi bị đảo lộn, máu đỏ rưới khắp trời.
-----
Reeng reeng.
Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi, một cậu thanh niên chạc mười tám tuổi thức giấc trên chiếc giường bừa bộn gối và quần áo bẩn.
Mái tóc bù xù chưa được chải chuốt, vệt nước dãi còn chảy dài trên má, đôi mắt đỏ hoe, nổi gân máu vì vừa tỉnh giấc. Khuôn mặt cậu ta nếu thực sự phải đánh giá, sẽ là đẹp trai xuất sắc.
Bỗng cậu ta ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy đầu.
"Giấc mơ kiểu quái gì vậy??"
Mồ hôi nhễ nhại chảy trên mặt, các bó cơ co thắt liên tiếp, khiến cho sống lưng cậu ta lạnh toát.
"Bình tĩnh nào... Mình vẫn sống... chỉ là mơ thôi."
Tự trấn an bản thân, đồng tử cậu ta cũng mở rộng lại, nhịp tim không còn đập loạn xạ, cậu ta vội chùi vết dãi trên má, liếc nhìn khắp phòng.
Căn phòng bừa bộn, rộng khoảng vài mét vuông, các đồ vật được bố trí ở những nơi khá buồn cười. Cửa sổ xây ngay đầu giường, bàn học được nối liền với tủ quần áo nằm ở phía bên trái giường ngủ, phía bên phải là một cách cửa dẫn tới phòng vệ sinh, ngay đối diện giường là cửa ra vào.
Phía dưới sàn phủ kín giấy tờ, có bài kiểm tra, giấy nháp, giấy vẽ, giống như thể cả căn phòng là một chiếc thùng rác vậy.
"...Chắc chắn là mơ rồi..."
Cậu trai vẫn tiếp tục nhìn quanh phòng, tìm kiếm điều gì đó, thậm chí cúi mặt xuống gầm giường, soi đèn pin để quan sát.
Thở phào nhẹ nhõm, cậu ta ngồi dậy, vươn vai một cái, bước xuống giường một cách cẩn thận, chân không hề đạp vào một tờ giấy nào. Cậu ta xoay thân trên, thân dưới giữ nguyên, khởi động cơ thể sau một giấc ngủ dài.
Tên cậu trai này là Lê Thành Nam, mười tám tuổi, chiều cao không quá ấn tượng, chỉ khoảng một mét bảy lăm, điều ấn tượng duy nhất là khuôn mặt đẹp trai được di truyền từ bố mẹ cậu ta. Cách đây nửa tháng, cậu ta đã hoàn thành một kì thi quan trọng nhất trong đời học sinh, đánh dấu mốc trưởng thành của mình, kì thi Tốt Nghiệp Trung Học Phổ Thông Quốc Gia. Và mới hôm qua, sau khi có thông báo điểm chính thức, Nam cùng với lớp của mình đã tự tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp.
"Biết thế hôm qua không uống nhiều đến thế."
Nam lấy tay vỗ vào gáy liên tục, có lẽ rượu vẫn còn ngấm, cậu ta cho rằng giấc mơ vừa rồi là do men rượu tạo ra, tặc lưỡi liên tục.
Cảm thấy tỉnh táo hơn chút, Nam tiến vào phòng vệ sinh, chân vẫn cẩn thận không dẫm lên những tờ giấy rơi phía dưới. Mở cửa, đối diện với bồn rửa mặt, điều đầu tiên cậu ta làm là soi gương.
"Chậc, ai mà đẹp trai thế không biết."
Phải, cậu ta là một tên tự luyến.
"...Ủa?"
Bỗng cậu ta khựng lại, mồ hôi lạnh đổ ra. Nam từ từ ngước cổ lên, mắt vẫn nhìn vào gương, chằm chằm vào phần cổ của mình. Cơ thể cậu ta không ngừng run rẩy, hai tay chạm vào cổ, các nếp nhăn trên mặt nổi lên, khuôn miệng cậu ta méo mó, cố để không hét ra tiếng.
"Cái... cái gì đây?... Vết sẹo này là sao?!"
Một vết cắt mỏng đã biến thành sẹo, cuốn vòng quanh cổ cậu ta ngang yết hầu, giống như thể bị một thứ gì đó cắt đứt.
"Vết chém... hôm qua say rượu nên mình đánh nhau với ai à? Rốt cuộc chuyện gì đã-"
Cậu ta dừng lại, khuôn mặt tái mét, sực nhớ lại giấc mơ đêm qua. Ngay trước khi cậu ta tỉnh lại, cậu ta đã cảm thấy một cơn đau rát ngang qua cổ, sau đó tầm nhìn trong giấc mơ bị đảo lộn, điều cuối cùng cậu ta thấy khi ấy là màu đỏ của máu.
"...Giấc mơ ấy có liên quan phải không...?"
Nam tự hỏi, cả cơ thể co thắt liên tục vì lo lắng, một cảm giác khó chịu đang diễn ra trong cơ thể mà cậu ấy chưa từng được trải qua.
"THẰNG KIA, CÓ XUỐNG ĂN KHÔNG? MẤY GIỜ RỒI HẢ?"
Tiếng quát tháo của một người phụ nữ vọng lên từ dưới nhà, đánh tan lo lắng đang có của Nam, lôi cậu ta về thực tại.
"MẸ ĐỢI CON TÍ! CON DẬY RỒI MÀ!"
Nam hét lớn, vọng xuống dưới để người phụ nữ kia có thể nghe. Cậu ta dội nước vào mặt, lấy lại tỉnh táo, rồi bắt đầu đánh răng, rửa mặt.
Xong xuôi, cậu ấy chạy lại tủ quần áo của mình, lấy một chiếc áo sơ mi có cổ màu trắng và mặc vào. Cậu ta cố bẻ cổ áo sao cho che đi vết sẹo kia nhiều nhất có thể, nhưng có lẽ vì đường sẹo nằm quá cao, nên chỉ có thể che đi phần gáy, phần cổ phía trước vẫn có thể bị nhìn thấy, có lẽ nếu chỉ nhìn liếc qua thì sẽ không ai biết.
Lông mày Nam vẫn nhăn nhó, xem ra cậu ta không hài lòng với việc không thể che hết vết sẹo.
Thở dài một hơi, Nam lê lết cơ thể nặng trĩu của mình xuống dưới tầng một. Phòng của cậu ta nằm trên tầng hai, nơi tách biệt so với mọi người trong nhà. Trên tầng ngoài phòng của cậu ta ra, chỉ có thêm một phòng tắm cùng phòng kho của cả nhà, còn phòng những người khác đều ở dưới tầng một.
"Sao mày lề mề thế? Mẹ đã cho mày bỏ bữa sáng rồi, mà nay lại tính bỏ cả bữa trưa cơ à?"
Người phụ nữ đang càu nhàu đó là mẹ của Nam, cô tên Vũ Thu Huyền. Cô ấy búi tóc cao, mặc một chiếc áo phông màu vàng cũ, thân hình mảnh khảnh khiến cô ấy trông trẻ hơn tuổi thật của mình. Như đã nói, nhan sắc của Nam là thừa hưởng từ gia đình của mình.
"Mẹ cứ mặc cái áo đấy mãi thế? Trông cũ rích, lỗi mốt rồi." Nam nhìn chiếc áo mẹ mình mặc rồi vừa cười vừa nói.
Nghe thế, cô Huyền chỉ cười khẩy một cái, nhìn Nam với ánh mắt đáng thương:
"Thằng nhóc chưa mảnh tình vắt vai như mày thì biết gì hả con? Mày biết hôm nay là ngày gì không?"
Nam nheo mắt, cố nhớ xem hôm nay là ngày gì.
"...Kỷ niệm ngày cưới hả? Nhưng mẹ có thể mặc đồ đẹp hơn mà, sao lại là cái áo này?"
Cô Huyền cười lớn, tay vừa vẩy rổ rau, vừa nói:
"Nên mẹ mới bảo mày chẳng biết gì đấy! Ha ha."
Quái gì vậy??
Cậu con trai co lông mày thầm nghĩ, vẻ mặt khó hiểu. Dù đã qua mười tám mùa xuân nhưng cậu ta chưa từng thử qua vị ngọt của tình yêu, nên việc không hiểu nổi cũng không có gì lạ.
Mẹ cậu ấy trải chiếu, bê mâm cơm từ bếp đặt xuống, trong khi Nam lấy bát đũa. Bữa cơm chỉ có duy nhất một món là canh giấm cá.
Đầu cá, đuôi cá thường bị xem là phần thừa trong quá trình chế biến. Phần đầu có quá ít thịt, trong khi phần đuôi lại quá nhiều xương dăm, hiển nhiên rất kén người ăn. Tuy nhiên, qua cách chế biến của người Việt, hai bộ phận này lại trở thành thành phần khó thiếu của món giấm cá trứ danh.
Cá được rán sơ qua, nấu với sốt cà chua, được làm mềm qua nước sôi, thêm mùi hương của hành, thìa là, gừng, át đi hẳn mùi tanh đặc trưng của cá, để lại dư vị khó quên trên đầu lưỡi mỗi khi nếm, ăn kèm thêm rau sống như rau xà lách thì hết ý.
Ngồi xuống chiếu, cả hai mẹ con chuẩn bị dùng bữa, giống như mọi gia đình Việt khác, âm thanh của tivi là thứ không thể thiếu. Nam với lấy chiếc điều khiển tivi trên bàn, mở nó lên.
[Tin mới nhận! Toàn bộ thế giới đang chuẩn bị cho cuộc ăn mừng lớn nhất trong hai mươi năm qua!!]
"Ồ." Nam ngạc nhiên nghe.
[Cuộc chiến phía Bắc đã chính thức kết thúc! Tâm của vùng lượng tử đã bị phá hủy, ác linh cũng đã bị dị năng giả tiêu diệt gần như toàn bộ. Mặc dù con số thương vong là rất lớn, nhưng đây là cuộc tiến công bảo vệ diễn ra nhanh nhất trong lịch sử!]
Cô Huyền quay qua nhìn Nam, vừa nhai nhóp nhép, vừa nói:
"Xem ra bố với chị mày sẽ về sớm rồi đấy."
Bữa cơm của cả nhà ít khi đông đủ, thường chỉ có hai mẹ con ăn, do những thành viên khác luôn luôn bận rộn. Dù thế, cô Huyền và Nam cũng chẳng hề thấy buồn bã hay tủi thân vì điều đấy, ngược lại, Nam còn có cảm xúc khác.
"Phiền thật đấy..." Cậu ta càu nhàu khi nghe mẹ nói thế.
Cô Huyền chỉ tặc lưỡi, bởi cô biết lí do vì sao cậu con trai của mình nói thế.
"Đáng lí khi ấy con nên làm bài nghiêm túc thay vì nằm ngủ, nếu thế thì giờ đã chẳng phải khó chịu như giờ." Cô Huyền nhún vai nói.
Nam nuốt miếng cơm đầy cay đắng vào họng khi nghe mẹ mình.
Suốt mười hai năm học, gần như cậu ta chẳng bao giờ chịu tập trung học hành, ấy vậy mà điểm số vẫn luôn đạt mức tuyệt đối trên trường. Chính vì điều ấy đã khiến cậu ta chủ quan, cậy mình là thiên tài, Nam đã ngủ ngay trong giờ thi văn của kỳ thi Tốt Nghiệp Trung Học Phổ Thông Quốc Gia. Dẫn đến việc cậu không làm kịp câu hai phần viết, chỉ đạt được nửa điểm của cả bài.
"Dẫu sao hai sáu điểm cũng là cao rồi mà..."
Nam bễu môi nói, rồi gắp miếng cá bỏ vào miệng.
Buồn cười thay, trong bốn môn cậu phải thi gồm Toán, Ngữ Văn, Tiếng Anh, Lịch Sử, chỉ có môn văn được sáu điểm, còn lại đều đạt điểm tuyệt đối. Nghe có vẻ tự hào, nhưng có lẽ với gia đình của Nam lại là một điềm gở.
[Ba tháng nữa, cái nóng hè sẽ kết thúc, cả nước lại bắt đầu cổ vũ cho những dị năng giả kế tiếp ở kỳ thi tuyển chọn hàng năm. Năm nay có lẽ số lượng thí sinh tham gia sẽ tăng lên rất nhiều, vì thế chủ tịch liên đoàn đã bổ sung, sửa đổi nhiều luật lệ để phù hợp với thí sinh.]
"...Dị năng giả à..."
Nam ngậm đầu đũa, đâu đó trong cậu cảm thấy tò mò với bản tin vừa rồi. Cô Huyền thấy vậy, lườm Nam:
"Này, mẹ biết mày nghĩ gì đấy, tốt nhất là bỏ ngay đi! Người bình thường không thể tham gia mấy cái đấy đâu."
Nghe thế Nam cười nhếch mép, nói:
"Mẹ khéo đùa, chỉ tò mò thôi chứ con tham gia làm gì? Có phải cỡ siêu nhân như bố, mẹ hay chị đâu."
Nam khác với mọi người trong nhà, có bốn thành viên tất thảy, trong đó thì ba người là dị năng giả, người còn lại chỉ là phàm nhân. Và đó chính là Nam.
"Tốt nhất là con nên đi học Đại học, bố thừa tài chính để nuôi mày lên tiến sĩ hay thạc sĩ, làm lụng sinh tồn trong cái nôi vẫn đỡ vất vả hơn ở ngoài chiến trường. Mẹ nói chắc mày hiểu chứ, Nam?"
Nam gật đầu, ăn vội bát cơm rồi đi lên ghế sofa ngồi, có lẽ trong lòng cậu ta tràn ngập những suy nghĩ trái ngược với hành động và lời nói.
Đợi mẹ ăn xong, Nam dọn mâm cơm, rửa bát, quét nhà, rồi xỏ dép đi ra ngoài.
"Con đi chơi nhé! Chắc tối khuya con về, cơm tối không cần để phần con đâu ạ!" Cậu ta đứng ngoài cửa nói vọng vào trong.
Ra khỏi nhà, Nam vươn vai một cái, chống nạnh rồi tự cười nói:
"Đi nét!"
-----
Tối đến, đã hai mốt giờ ba hai phút, Nam sau khi rời khỏi quán nét thì đi tới quán trà đá vỉa hè cùng vài người bạn.
Lần lượt là Nhật, người ngồi bên trái, với mái tóc vuốt chéo đặc trưng. Kế bên phải cậu ta là Đức, một cậu trai cao kều, với chiếc kính có thể phát sáng trong đêm được mua trên mạng xã hội. Và cuối cùng là Lâm, ngồi bên phải của Nam, cậu ta trông không có gì đặc biệt ngoài quả đầu xoăn tít của mình, và trong ba đứa ngồi đấy, cậu ta thân với Nam nhất.
Đó là ba người bạn thân của Nam, những người đã học và chơi cùng cậu từ thời cấp một đến bây giờ.
"Điểm thấp quá, tao trượt công an rồi!!" Nhật hét toáng lên, cầm cốc trà đá uống một ngụm, rồi đập mạnh xuống bàn.
"Có phải rượu đâu mà sao mặt mày đỏ bừng vậy cu?" Lâm vừa cười, vừa chỉ trỏ nói.
Đức thấy thế, vỗ vai Nhật an ủi.
"Dẫu sao thì mày cũng là đứa có điểm cao nhất trong bốn thằng mà, sống phải sợ à."
"Thật đấy, tao có mỗi hai sáu điểm, thấp nhất trong ba thằng mà vẫn tận hưởng chán đây này!" Nam nhạo báng, cười khinh bỉ.
Nghe thế, cả ba đứa Nhật, Đức, Lâm quay qua Nam:
"Cái loại bỏ bài như mày sao hiểu được nỗi khổ của tao?" Nhật bễu môi lườm Nam.
"Ai bảo mày không phải thiên tài?" Nhưng thứ đáp lại Nhật là một cú tát đau điếng từ đối phương.
Sau một hồi đá qua đá lại, Nam bị ép là người trả tiền nước vì lắm mồm.
Cả bốn người đi bộ về, chân bước đi trên con đường vốn quen thuộc với họ. Ánh đèn chiếu rọi từ trên cột xuống, bị che lấp bởi những cành nhãn, cành xoan ven đường. Thấp thoáng mùi đất, mùi cỏ phả vào mũi, thứ mùi hương gây nhung nhớ lạ kì cho con người.
Vậy là sắp phải xa quê rồi.
Nam thầm nghĩ. Chỉ vài tháng nữa, cậu ta sẽ trở thành một sinh viên, bước vào một cuộc sống tự lập với vô vàn lo âu... có lẽ sẽ là thế nếu nhà cậu ta không giàu. Giờ cậu ta chẳng có nỗi sợ gì ngoài việc sau này sẽ nhớ nhà cả.
"Ê, cái gì kia?" Nhật chỉ tay về ven đường.
"Là tòa trung tâm thương mại bỏ hoang, cái này thấy mọi người bảo nó có từ trước khi xảy ra tận thế, tao cũng chẳng biết thật hay không." Nam hờ hững nói.
"Sao tao lại không biết có thứ này ở đây nhể. Mà nếu nó có từ cái thời đấy thì phải sập lâu rồi chứ? Nhìn trông không ra dáng công trình mấy trăm tuổi gì vậy."
Câu nói thắc mắc của Lâm khiến Nam bừng tỉnh. Cậu ta ngó nghiêng xung quanh, rồi giơ hai tay ôm đầu, hét toáng lên:
"Đi vào vùng cấm rồi mấy thằng ngu!! Chúng mày dẫn tao đi đâu vậy hả?!"
"Gì? Mày uống trà hay rượu vậy? Mày dẫn bọn tao đi mà cu." Đức nói với vẻ mặt khinh bỉ.
Hóa ra từ nãy tới giờ Nam vô thức đi theo con đường mà chỉ mình cậu quen thuộc, chứ không phải đường về mà cả bốn người từng đi.
"Thế mắc gì mấy đứa chúng mày đi theo mà không ý kiến gì thế??"
Cả ba nghe thế, nhún vai với Nam.
"Tao tưởng mày dẫn bọn tao đến chỗ thú vị nào nên im ỉm mà theo thôi." Nhật nói.
Nghe thế, Nam vuốt mặt, vừa bực vừa khó chịu. Nhưng phần nghi hoặc trong cậu cũng đang dâng lên.
Tại sao mình lại đi đến đây?
Một câu hỏi xuất hiện trong đầu của cậu khi đã tỉnh táo trở lại, đồng thời, sự lo lắng không rõ từ đâu khiến cậu lạnh sống lưng mỗi khi nhìn vào tòa trung tâm thương mại bỏ hoang kia.
"...Giống như Công trình quỷ ám vậy." Lâm khẽ run lên, vừa nói vừa cười.
Công trình quỷ ám, trước khi tận thế diễn ra, đấy chỉ là những công trình bình thường, vô tri vô giác. Nhưng sau khi vùng lượng tử và ác linh xuất hiện, nhiều công trình bị biến đổi, bên trong chúng giống như là trong một cơ thể sống, tùy ý biến chỉnh cấu trúc, thậm chí xuất hiện cả ác linh. Được biết điều này xảy ra cũng là do ảnh hưởng của vùng lượng tử mà thành.
Ví như ở Vương Quốc Anh, có một nơi được gọi là Cung Điện Hoàng Gia, nơi ấy đã biến thành tâm của vùng lượng tử, sản sinh ra vô số ác linh. Con người, những dị năng giả cũng đã từng xung phong để khám phá điều gì đang diễn ra ở bên trong, nhưng rất ít người có thể trở ra ngoài. Những dữ liệu từ người còn sống kể lại là không đủ để thực hiện nghiên cứu. Vì lí do đó mà những công trình này được xét vào diện đặc biệt nguy hiểm, thuộc cấp một, cấp cao nhất trong năm cấp nguy hiểm hiện có, không phân biệt kích cỡ của công trình.
Hiện tại, cả bốn người bọn họ đang đứng trước một công trình thuộc thời đại cũ ấy, một công trình có từ trước khi xảy ra tận thế. Tuy nhiên, chẳng ai dám chắc nó là Công trình quỷ ám hay là một tòa trung tâm thương mại bình thường bị bỏ hoang cả trăm năm.
"Nói gì thì nói, tao nghĩ không nên ở đây lâu đâu." Nói xong, Nam quay lưng bước đi, tay vẫy một cái, làm dấu hiệu đi theo cậu ta.
Đáng tiếc thay, Lâm vẫn đứng đấy, tay trái chống hông, tay phải chỉ vào tòa nhà.
"Anh em! Tao muốn khám phá nhà hoang!!"
Nghe thế, Nam quay ngược lại, hét lớn:
"Mày điên à?? Nhỡ có gì xảy ra thì sao? Không phải ngẫu nhiên nơi này được nhà nước đặt vào vùng đất cấm đâu!"
Lâm khoác vai Nhật và Đức, vẻ mặt kiêu ngạo, nhố nhăng đến khó ưa.
"Mày không đi thì ba bọn tao đi. Anh em mình cứ thế thôi!"
Cả ba đứa cười lớn, thái dương của Nam nổi mạch máu, cậu ta nghiến răng, tiến lại gần Lâm.
"Chúng mày có bị đần không hả? Có biết-"
"Mày sợ à?" Lâm khẽ thì thầm.


2 Bình luận