Lần cuối
Số từ
4.230
Đánh giá
0 / 0
Lượt xem
1.003
Tên khác:
A Notebook for the City

Tóm tắt

Tác phẩm là hành trình lặng lẽ qua đôi mắt của một người đàn ông sống giữa Hà Nội, thành phố đang thay đổi từng ngày, xa lạ dần với chính những gì từng là ký ức. 

Xem thêm
Nhóm dịch
Thảo luận
Mục lục
  1. 01.Méo Mó Một Thành Phố
Méo Mó Một Thành Phố
Có thể bạn quan tâm
Xem thêm
Tổng bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Viên ngọc thô. Tui chưa bao giờ thích đọc mấy truyện thẩm du tinh thần cả. Đây là tác phẩm khá hợp gu tui.
Đọc truyện khiến tui nhớ về một thời từng sinh sống tại Hà Nội, và đúng thật, tui cảm thấy có gì đó "không đúng lắm" ở Hà Nội. Tuy vậy, khi rời xa Hà Nội tui vẫn cảm thấy lưu luyến.
Tui có một góc nhìn. Hà Nội tuy là không còn như trước, nhưng quan trọng là mảnh đất Hoa Lư, Thăng Long, Hà Nội vẫn là một mảnh đất khiến con người ta xao xuyến. Có lẽ thời nhân vật còn nhỏ, cũng không ít người cảm giác Hà Nội xa lạ đâu...
Xem thêm
AUTHOR
Bình luận đã bị xóa bởi Lwy C.Theory
Xem thêm 1 trả lời
Thật sự, đọc rất chill. Mà càng đọc thì càng thấy một cảm giác hoài niệm khó nói lắm
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn.
Mình nghĩ cái "khó nói" đó không phải vì nó quá to lớn, mà vì nó quá riêng, một thứ hoài niệm chỉ ai từng sống đủ lâu giữa thành phố này mới có.
Rất vui vì bạn cảm được điều đó.
Xem thêm
AUTHOR
Chill thật. Nó làm tôi nhớ về ngày xưa của Hà Nội ấy.
Chẳng là trong oneshot này thì mấy anh dân tổ không thấy ở đâu cả. Hà Nội náo nhiệt phần lớn cũng là từ mấy anh này mà( nói vui v thôi, đừng căng làm j :))))
Tôi nghĩ cái oneshot với lối viết như tản văn thế này dễ bị chém lắm nên tôi bl vài câu dưới này chơi( viết cũng hay, nhưng sợ ko đúng thể loại là truyện nên dễ bị xóa lắm)
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn đã đọc và để lại bình luận nha!
Mình rất vui khi biết câu chuyện gợi cho bạn nhớ về một Hà Nội ngày xưa, đó cũng là điều mình muốn chạm tới khi viết one shot này.
Mấy anh dân tổ chắc… biến thành bóng người không mặt trong thế giới siêu thực của nhân vật rồi 😄
Về chuyện "tản văn hay truyện", mình hiểu hoàn toàn. Mình cố tình đẩy lối kể sang dạng gần như tự sự dòng ý thức, hơi nghiêng về tản văn nội tâm để diễn tả cảm giác "trôi", "rời rạc" của nhân vật nên có thể khiến người đọc cảm thấy nó không "truyện" lắm. Nhưng thật ra mình vẫn đang kể một câu chuyện, chỉ là câu chuyện đó xảy ra… trong đầu một người đang dần rời xa thực tại.
Dù sao cũng cảm ơn bạn đã để lại vài dòng, rất quý với mình. Mình nghĩ ai từng yêu một Hà Nội cũ cũng sẽ thấy mình trong một khoảnh nào đó của câu chuyện, kể cả dân tổ cũng thế thôi 😄
Xem thêm