• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1: Bóng Ma Vùng Hõm

Chương 07: Làm bạn

0 Bình luận - Độ dài: 2,898 từ - Cập nhật:

Giảng đường xôn xao, những gì Kale nói đã châm ngòi cho cuộc tranh luận sôi nổi. Vài sinh viên trung thành với sách giáo khoa lên tiếng phản đối, cho rằng đó là bịa đặt. Số khác lại trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng xâu chuỗi các sự kiện dưới góc nhìn mới. Phần lớn vẫn hướng ánh nhìn hoài nghi và tò mò về phía Kale, kẻ còn đang mỉm cười khoái chí.

Rowan nằm ngoài số họ. Anh im lặng, không phải do bất ngờ trước nội dung, mà vì ngạc nhiên khi nó được thốt ra từ một sinh viên. Anh đã đọc về lịch sử này trong kho lưu trữ riêng của gia tộc Ashford, đó là những tài liệu bị hạn chế lưu hành, mà một sinh viên bình thường khó lòng tiếp cận.

Cậu ta là ai?

"Cảm ơn câu trả lời của trò, trò Varen. Mời trò ngồi xuống."

Giọng giáo sư Cuthbert vang lên, kéo sự chú ý của cả lớp trở lại bục giảng. Ông đợi cho tiếng xì xầm lắng xuống, mắt lướt qua những học trò được nuôi dưỡng bởi niềm tự hào về Liên bang, ôn tồn giải thích.

"Những gì trò Varen trình bày là một phần trong học thuyết gây tranh cãi của giáo sư Alren. Dù được nhiều nhà sử học âm thầm công nhận, nhưng nó không bao giờ được đưa vào chương trình giảng dạy chính thức."

Ông hắng giọng, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Lý do không phải vì nó sai, mà vì nó quá đúng. Việc thừa nhận rằng sự sụp đổ bắt nguồn từ lòng đố kỵ và sự phản bội của chính con người, sẽ làm suy yếu nền tảng đoàn kết mà Liên bang đã cố gắng xây dựng suốt nhiều năm qua. Nó có thể gây ra sự bất ổn và hoài nghi không cần thiết."

Vị giáo sư già nhìn thẳng vào Kale, rồi nhìn sang Rowan, mắt loé lên như thể nhận ra điều gì đó.

"Tuy nhiên, mục đích của giáo dục không phải là vâng lời mù quáng, mà là tư duy phản biện. Vì hôm nay đã có người dám đặt câu hỏi, chúng ta sẽ tạm gác lại giáo trình. Buổi học này, tôi sẽ cùng các trò phân tích sâu hơn về sự kiện Mười Hai Cánh Tro Tàn dưới góc nhìn thực tiễn. Từ đó, các trò sẽ tự có câu trả lời cho mình."

Dây cương ngựa đã đứt. Rowan thẳng lưng, dõi theo khuôn mặt sáng bừng của giáo sư Cuthbert đang say mê giảng bài. Không còn sinh viên gật gù, tất cả đều bị cuốn vào bài học và những cuộc tranh luận về dòng lịch sử không có trong sách vở, chủ đề mở rộng sang chính trị và pháp luật dưới sự dẫn dắt khéo léo của giáo sư, đôi khi câu hỏi của Rowan và Kale lại khiến cả giảng đường suy ngẫm hoặc bùng nổ. Chẳng hạn như…

“Để tránh mâu thuẫn giữa cứ điểm và người tị nạn, thì cách tốt nhất là không thu nhận bất kì cá nhân nào, không phải sao?”

Toàn thể sinh viên kích động, nhiều quan điểm được đưa ra bàn luận, như đó là hành động vô trách nhiệm, ích kỷ hay có nguy cơ tự diệt. Và người khiến hỗn loạn nổ ra thì lần nào cũng cong khoé môi đầy thích thú, nghiêng đầu ngó sang Rowan, sinh viên duy nhất có thể đáp trả cậu.

Rowan thở ra một hơi, không nhìn Kale mà hướng mắt xuống bục giảng, giọng anh trầm và đều, đủ để cắt ngang những tiếng xì xào ồn ã.

“Đó là cách biến cứ điểm thành một hòn đảo, và hòn đảo nào rồi cũng chìm.”

Anh đưa ánh mắt không chút dao động liếc qua người ngồi cạnh, từng từ vững vàng rời khỏi môi.

“Từ chối người tị nạn không phải một giải pháp, đó chỉ là khởi đầu cho một hồi kết khác. Xã hội chỉ tồn tại khi nó còn giá trị để thúc đẩy con người chiến đấu. Khi chúng ta từ bỏ đồng loại của mình, chúng ta cũng đang tự tay phá hủy giá trị đó. Về lâu dài đó không phải bảo vệ, mà là tự sát.”

Kale chống cằm nhoẻn miệng cười. Giáo sư Cuthbert gật gù ưng ý, lên tiếng khen ngợi.

“Quan điểm của các trò rất rõ ràng.” Ông đổi sang giọng nghiêm túc hơn. “Nhưng hãy nhớ, không có con đường nào là tuyệt đối.”

Buổi học kết thúc, nhóm sinh viên ra khỏi lớp của giáo sư Cuthbert vẫn hăng hái tranh luận về những gì đã học hôm nay, còn Rowan và Kale bị giáo sư gọi lên.

“Trò Varen, trò Ashford!” Ông ho vài tiếng rồi cố ý nói lớn. “Buổi tranh luận hôm nay của hai trò rất xuất sắc, nhưng cũng rất nguy hiểm. Lần sau nên tiết chế lại một chút, nếu không tôi e rằng giảng đường này sẽ không đủ chỗ cho các trò 'xây' rồi 'phá' đâu.”

Vài sinh viên còn nán lại bật cười khúc khích rồi cũng nhanh chóng rời đi. Khi cánh cửa nặng nề của giảng đường khép kín, nụ cười trên môi giáo sư Cuthbert mới tắt dần, thay vào đó là một vẻ trầm tư sâu sắc. Ông nhìn thẳng vào Kale, ánh mắt già nua nhưng sắc bén.

“Trò Varen, tôi có thể biết trò đọc được những tài liệu đó ở đâu không?”

Kale cười khì. “Dạ, em từng có cơ hội gặp giáo sư Alren khi thầy ấy đi qua Xera thưa thầy.”

“Thành phố Xera hả?” Giáo sư Cuthbert hơi bất ngờ. “Lần cuối tôi tới, đó vẫn còn là cứ điểm Sanka. Tôi nhớ không nhầm thì Thống đốc hiện tại là Cassian Varen, em là họ hàng của vị Thống đốc đó sao?”

Rowan liếc thầm góc nghiêng sắc nét và cặp mắt lanh lợi phía bên phải, chỉ là cái nhìn thoáng qua, không ngờ tới sẽ chạm phải con ngươi tinh nghịch của người kia. Đồng tử anh rụt lại, tim đập mạnh, như tên trộm mới vào nghề đã bị cả làng úp sọt.

“Dạ, em chỉ cùng họ thôi ạ.” Kale thản nhiên cười. “Mong thầy và bạn Ashford không để ý.”

Rowan nhướn mày, ánh mắt lảng sang nơi khác, bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm, gió trên cao hẳn rất lớn nên áng mây mới lướt nhanh qua ô cửa hẹp chỉ trong chốc lát.

“Nào có!” Giáo sư phẩy tay, vẻ mặt nghiêm nghị. “Sau đảo chính hẳn nơi đó cũng thay đổi nhiều, với cả trò đến được đây đã là rất tốt rồi. Tuy việc nói ra phần lịch sử này chưa nghiêm trọng tới mức cả tôi và trò phải lên Cục uống nước, nhưng ta vẫn nên viết một bản tường trình đảm bảo ‘lí do cần truyền tải’ đúng sự thật. Lần tới hãy chú ý những gì trò nói, hiểu chưa?”

Giọng ông ra vẻ dạy dỗ, nhưng ở điểm mù của camera cuối góc giảng đường, bên mắt khẽ nháy một cái.

Kale tủm tỉm cười, đáp. “Em hiểu rồi, thưa thầy.”

Lúc này giáo sư Cuthbert mới quay sang Rowan, vẻ mặt tán thưởng. “Còn trò Ashford. Lập luận của trò rất vững chắc, mang đậm triết lý của những người đã đặt nền móng cho Liên bang. Trò không chỉ trả lời câu hỏi của Varen mà còn đang bảo vệ giá trị cốt lõi của chúng ta.”

“Cảm ơn giáo sư.” Rowan điềm tĩnh nói.

Giáo sư gật đầu. “Không hổ là cháu trai được Eiden yêu quý.”

Ông im lặng một lúc, đôi mắt già nua sâu thẳm nhưng sáng ngời như đang sống lại khoảng thời gian huy hoàng nhất, hồi lâu sau mới nâng cánh tay vỗ nhẹ lên vai Rowan.

“Con hãy luôn tin tưởng vào những gì Eiden dạy bảo, ông già ấy cứng đầu nhưng đúng là đã hoàn thành được nguyện vọng cả đời, nhờ vậy ta mới có Liên bang ngày hôm nay.”

Những lời đó khiến Rowan nhớ về đôi tay gầy mảnh đã ôm lấy anh, mấy nốt chai sần trong lòng bàn tay ông cọ qua vết thương nhưng chỉ khiến làn da nơi đó ngưa ngứa, cùng nụ cười hiền từ sau khi cứu một sinh mạng rẻ mạt khỏi bị lũ Nemos nghiền nát.

“Vâng ạ.” Rowan lấy lại tinh thần, không chú ý vật rơi vào bên cặp trong khoảnh khắc anh và giáo sư mất tập trung.

Giáo sư Cuthbert nhìn hai thanh niên trước mặt, một người có đôi mắt lấp lánh đầy sức sống, một người tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu.

“Hai trò đã tạo ra màn đối thoại tri thức rất giá trị hôm nay. Nhưng sẽ không có thêm bất cứ tiết học nào bàn luận về vấn đề chưa được cho phép.”

Giáo sư nhấn mạnh, xong lại thì thầm làm Kale không nhịn được cười tít mắt.

”Còn tôi thì luôn có thời gian cho những buổi ‘tâm sự’ nhỏ, nếu các trò thích trà Shan Tuyết và ít hạt hướng dương.”

Nói rồi ông xua tay, lớn giọng đuổi người. “Được rồi, hai trò về đi. Cảm ơn vì một buổi học tuyệt vời. Và Varen, nhớ nộp bản tường trình viết tay cho tôi tại lớp này ngay sáng mai.”

Kale dạ một tiếng.

Rowan khẽ gật đầu chào giáo sư rồi quay người bước ra cửa. Kale cũng nhanh chóng theo sau, sánh bước bên cạnh anh khi họ đi dọc hành lang vắng.

“'Hòn đảo nào rồi cũng chìm', triết lý ghê luôn đó!” Kale cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Cậu đọc ở đâu thế, hay là tự nghĩ ra?”

Cậu nghiêng đầu, ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái tóc vàng, đôi mắt lấp lánh ý cười.

“Tớ đã nghĩ cậu là người cứng nhắc cơ, không ngờ cậu lại lãng mạn như vậy đấy, bạn Rowan.”

Rowan cau mày, không đáp lời và sải chân dài ra nhưng Kale nhanh hơn, cậu nhảy qua đứng chắn ngay trước mặt khiến anh vội dừng bước. Hành động đột ngột đã kịp thu hẹp khoảng cách giữa hai người xuống còn một gang tay, nếu Rowan không phanh kịp, có lẽ cả hai đã ngã sõng soài trên nền đá và trở thành tin nổi bật được in ngay trang đầu tờ báo sinh viên sáng ngày mai. Anh lùi lại một bước kéo dài khoảng cách, còn thủ phạm vẫn vô tư đưa tay ra trước mặt anh.

“Lần thứ ba gặp mặt, làm bạn với tớ nhé!”

Nhìn những ngón tay thanh mảnh phía trước, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày Rowan sâu hơn, giọng nói không giấu được vẻ khó chịu.

“Không ai nói cậu thiếu mắt nhìn hả?”

“Cậu là người đầu tiên đấy!” Kale đáp không chút do dự. “Rất đáng để tìm hiểu, không phải sao.”

Mí mắt Rowan giần giật, không khỏi nghĩ có lẽ cảnh Liam trần truồng sáng sớm là điềm báo cho việc anh sẽ gặp một tên da mặt dày hơn. Anh nhìn chằm chằm nụ cười hồn nhiên đối diện, đưa ra quyết định.

Kale mỉm cười chờ đợi phản ứng của Rowan, chỉ thấy anh nắm chặt quai đeo cặp, bước sang trái hai bước, rồi đi thẳng, cả quá trình không thèm liếc cậu lấy một lần. Cậu khẽ cười, thu lại bàn tay chưa được hồi đáp, tự coi sự im lặng của anh là đồng ý, không đuổi bám nữa mà gọi với theo cái bóng đã đi khuất sau hành lang.

“Mai gặp lại nha, Rowan à!”

Tiếng Kale vẫn văng vẳng bên tai Rowan như tín hiệu gây nhiễu dù anh đã rời khỏi khuôn viên trường, có day bao nhiêu lần hay đeo tai nghe vào vẫn chẳng thể cản được virut xâm nhập. Rowan buông tay chịu thua.

Sắp vào thu, nhưng mặt trời đang đứng bóng vẫn cử mấy đốm lửa xuống nhảy nhót khắp chốn, chạy lướt qua trên làn da đỏ bừng, khiến ai cũng chỉ muốn trốn trong phòng hưởng gió mát từ điều hòa, ngay cả tán cây cũng mềm oặt ủ rũ. Rowan không trở về ký túc xá, mà đeo cặp đi ra cổng sau vắng vẻ của trường Đại học, một chiếc xe hạng sang đã đậu sẵn gần đó.

Khi Rowan chỉ còn cách năm bước chân, cửa xe tự động bật mở, một bóng đen lao ra từ bên trong, nhảy tót lên, ôm chặt lấy chân phải của anh, phấn khích la ầm ĩ.

“Anh ơi! Celis đến đón anh này!”

Celeste Ashford nhe răng cười lớn, mái tóc đen óng xoăn nhẹ được thắt bím gọn gàng, đôi mắt xanh lục long lanh tựa nai con ngước lên, hai bên má tròn mịn vẫn còn dính đầy vụn bánh quy. Khóe miệng Rowan khẽ cong, ánh mắt dịu đi, anh cúi xuống bế cô bé lên, lấy khăn tay trong túi áo lau mặt cho cô nhóc đang luôn miệng kể về hành trình gian khổ của mình để tới được đây, khó nhất là khi qua ải của bố mẹ và anh cả.

“Celis đã chiến đấu suốt một tuần luôn đấy, đến đêm còn phải tiếp tục xông vào phòng của lãnh chúa, cuối cùng lãnh chúa hay mẫu hậu và thái tử cũng phải đầu hàng Celis.” Celeste chống nạnh, hãnh diện hừ một tiếng, rồi quay lại nói nhỏ vào tai Rowan. “Cho Celis vào trường anh khảo sát nhé?“

Cho coi phim lịch sử hơi nhiều rồi, Rowan nghĩ. Anh gấp khăn tay cất lại vào túi áo, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Trường cấm trẻ con ăn bánh quy và không ngủ vào trong.“

Celeste nghe vậy miệng há hốc, hai mắt tròn xoe, sau một lúc thì nheo lại ngờ vực. “Rowan nói xạo nè.”

“Ngày nghỉ tới anh sẽ dẫn em vào tham quan.”

Rowan xoa đầu nhóc, xong bị cô bé bắt giơ tay móc nghéo rồi mới tha. Anh bế Celeste ngồi vào trong xe, Julian Ashford ở bên cạnh vừa kết thúc cuộc gọi, mỉm cười đưa chai nước khoáng trên tay cho Rowan.

“Anh mới đặt mua chút kem dưỡng da và kem chống nắng, ngày mai sẽ giao tới cho em, nhớ phải dùng đấy.”

“Em cảm ơn.” Rowan để Celeste ngồi vào ghế giữa, nhận lấy chai nước từ Julian, mở nắp uống. “Buổi lễ thế nào ạ?”

Chiếc xe bắt đầu chuyển động sau khi Julian ra lệnh cho Lus - quản gia AI của gia tộc trở về dinh thự. Anh mở màn hình trên lưng ghế, để Rowan xem bản ghi lại buổi lễ công bố gia nhập Liên bang của thành phố Eurek.

“Trong tầm kiểm soát. Gần đây phái Bất Phục không có động tĩnh gì, dù sao kẻ cứng đầu nhất cũng vừa bị thân tín hạ sát mà.”

Julian dõi theo cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ, lầm bẩm một câu không đầu không đuôi.

“Con người rất dễ lung lay.”

Rowan nhìn màn hình, cảnh quay chỉ tập trung vào điểm sáng của sự kiện, những nụ cười thương mại, những bài phát biểu văn mẫu, những màn vỗ tay máy móc... sự thật thì Eurek buộc phải gia nhập Liên bang do thí nghiệm thử thuốc gây hại trên người sống bị phơi bày ra ánh sáng.

Tưởng như là vấn đề nhỏ, không ngờ tới cục diện rối loạn do vấn đề giai cấp, sáp nhập... từ đầu lại bùng nổ, khiến một phần dân chúng tin rằng Liên bang CA.OP là nơi tốt đẹp hơn nên quay lại đả kích Hội đồng thành phố, gây nội chiến kéo dài. Kết quả như ai cũng thấy, CA.OP luôn sẵn sàng sáp nhập thêm các đơn vị mới.

Buổi tiệc mừng tối nay sẽ là nơi các thế lực gặp gỡ đồng minh và đối đầu lẫn nhau.

“A! Anh cả và chị bảy kìa!”

Celeste chỉ vào màn hình, hào hứng reo lên. Bên trên là một thanh niên có vẻ ngoài chững chạc, đi cạnh một thiếu nữ dịu dàng. Vẫn mái tóc đen và đôi mắt xanh lục đặc trưng, sự hiện diện của một người cũng đủ để khiến cả không gian bùng nổ, đám nhà báo liên tục nháy máy ảnh trong tay.

“Là em chọn cà vạt cho anh cả và kẹp tóc cho chị bảy đó.“ Celeste vỗ ngực tự hào.

Julian bất đắc dĩ xoa đầu cô bé, sử dụng hết vốn từ thâm sâu, uyên bác của mình để khen ngợi. Rowan quan sát hai người, dư âm từ cơn ác mộng đêm qua như được hơi ấm trong xe gột rửa, sống lưng thẳng tắp lúc này cong xuống, anh thoải mái dựa vào ghế mềm, đôi mắt dần khép lại.

Lần này ác mộng không còn tới làm phiền nữa.

- Hết chương 7 -

20/8/25.IF

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận