• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Rắc Rối Ở Khu Vực Quặng Đen

Chương 07: Thành Tavern (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,150 từ - Cập nhật:

Tôi mơ thấy mình lạc vào một nơi không tên. Không có bầu trời, không có mặt đất, chỉ là một khoảng trắng mênh mông, như thể thế giới đã bị xóa sạch bằng một nét bút dứt khoát. Trong không gian ấy, tôi không còn cơ thể, chỉ là một ý niệm trôi nổi giữa hư vô. Âm thanh không tồn tại, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng nói của chính mình: Những ký ức, những lời chưa nói, cả những nỗi sợ bị lãng quên từ lâu. Mọi thứ dần bóc tách khỏi tôi: Tên gọi, ký ức, ước mơ cho đến khi chỉ còn lại một điều duy nhất: Một ánh sáng nhỏ, mờ đục như hạt sương trong đêm. Khi tôi nhìn vào nó, tôi hiểu. Đó là Chân Thật. Không phải là sự thật theo nghĩa hư giả, mà là bản thể sâu nhất, cái lõi mà từ đó mọi điều được sinh ra và rồi cũng quay về.

“Jodio…Jodio dậy đi, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Một giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên cậu. Jodio nhanh mở con mắt lim dim của mình ra và trước mặt cậu là khuôn mặt của Carla đang mỉm cười nhẹ với mình. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, dụi mắt.

“Sáng rồi sao?”

Một bên Michael thấy cậu ngồi dậy cũng cười tinh nghịch, nói đùa.

“Chà chà, không ngờ ta có thể nhìn thấy biểu cảm đáng yêu như thế của quý ngài Jodio ngay lúc này đấy.”

Cậu và Carla nghe Michael nói vậy, phản ứng khác nhau. Carla thì cười khúc khích, trong khi cậu thì không nói gì mà chỉ ngồi thẳng dậy đi lên trước gần đầu xe, lên tiếng hỏi Geogre.

“Ngài Geogre, chúng ta hiện đang ở đâu rồi?”

Geogre không quay đầu lại, mắt vẫn dõi theo con đường trước mặt, trầm giọng đáp.

“Chúng ta hiện đang ở biên giới của thành Tavern theo tuyến đường này, chắc khoảng 10 phút nữa sẽ tới được cổng chính của thành.”

Geogre nói xong, nghỉ một hơi, nói tiếp.

“Khi đến cổng, ta sẽ phải dừng lại tại trạm kiểm soát phía trước. Mỗi người trong chúng ta sẽ cần xuất trình giấy phép lưu hành vàgiấy tờ thông tin cá nhân bao gồm: Tên thật, nơi đăng ký cư trú, mục đích nhập thành. Không có những thứ đó, sẽ không được vào.”

Michael huýt nhẹ một tiếng, vừa nghe vừa gãi cằm:

“Thành Tavern đúng là không để ai lọt qua dễ dàng…”

Geogre gật nhẹ.

“Cũng phải thôi. Tavern là thành trung ương, lại nằm trên tuyến giao thương lớn nhất miền Đông Victoria. Mỗi ngày có hàng nghìn người ra vào, không kiểm soát thì đã thành ổ loạn từ lâu rồi.”

Cả nhóm lặng đi một chút sau lời Geogre.

Mười phút sau.

Bánh xe dừng lại trên mặt đất rải sỏi, những hòn đá nhỏ dưới bánh kêu lách cách một cách khô khốc.

Cổng thành Tavern hiện ra trước mắt họ. Hai cánh cổng thép đen cao chừng ba tầng nhà, được khảm ma pháp trận ở giữa, vẽ theo lối kiến trúc cổ của Vương triều Victoria thứ tư. Hai bên cổng là những trụ tháp canh bằng đá đen, lính gác mặc giáp đồng ánh lên dưới nắng sớm, tay cầm thương dài, mắt quét kỹ từng đoàn người ra vào.

Không giống Elrendi ồn ào và sống động, nơi này mang lại cho họ một cảm giác u ám và nặng nề.

Geogre nhảy xuống trước, lấy ra túi giấy tờ từ trong áo choàng và ra hiệu cho cả ba đi theo.

Một lính gác tiến tới, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau mũ giáp. Hắn đưa tay, nói:

Jodio bước tới đầu tiên. Cậu lấy ra một tấm thẻ mạo hiểm giả cấp A, phía sau có dán dấu xác minh của hội Elrendi, phía sau hai người Michael và carla cũng làm theo.

Lính gác cầm lấy, nhìn thoáng qua, mắt hơi nheo lại khi thấy tên: “Jodio Kujo.”

Hắn nhìn Jodio vài giây, như muốn xác nhận điều gì đó. Jodio không né tránh ánh mắt ấy, chỉ đứng yên, im lặng.

“Mời vào.”

Khi tất cả chuẩn bị bước qua cổng, một người trong nhóm gác bỗng giơ tay ra hiệu. Một giọng nói vang lên từ phía sau trụ canh gác.

“Khoan đã.”

Một người đàn ông trung niên, khoác áo chỉ huy màu xanh đậm của Lực lượng Bảo An Tavern, bước tới. Mặt ông toát lên sự nghiêm túc.

“Tôi là đại diện của Hội Mạo Hiểm Tavern - Barron. Có thư báo trước từ Elrendi rằng một nhóm cấp A sẽ đến trong hôm nay.”

Ông lật quyển sổ nhỏ, mắt rà nhanh.

“Nhóm gồm ba người. Jodio Kujo, Michael Kruger và Carla Ainbert.”

Ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Jodio.

“Cậu là Jodio?”

Jodio gật đầu.

Barron im lặng vài giây rồi cất quyển sổ đi.

“Có một việc cần làm rõ. Người của chúng tôi tìm thấy một mạo hiểm giả bị thương nặng gần khu mỏ Quặng Đen tối qua. Trước khi ngất, anh ta nói rằng một sinh vật cấp A tấn công nhóm họ và nó đã nhắc đến tên của cậu.”

Michael và Carla lập tức căng thẳng. Carla khẽ bước lên nửa bước, nhưng Jodio đưa tay ra ngăn.

“Ông muốn gì?” Cậu hỏi, giọng đều đều.

“Chúng tôi chỉ cần xác minh vài điều. Mong cậu hợp tác. Vì sự an toàn của cả thành Tavern.”

Jodio nhìn ông một lúc. Rồi gật đầu.

“Dẫn đường.”

Barron không nói thêm, ra hiệu cho một lính đi trước.

Michael quay sang Carla, thấp giọng:

“Lại phiền phức nữa rồi…”

Carla thở ra, mắt không rời lưng Jodio:

“Lại bắt đầu mệt nữa rồi.”

Cả bốn người bước qua cổng thành, đi theo bước chân chậm rãi của Barron.

Con đường lát đá bên trong thành Tavern rộng gấp đôi Elrendi, nhưng vắng hơn. Những tòa nhà gạch xám cao tầng, mang kiến trúc đơn giản, không phô trương. Bầu không khí nơi này mang tính quân sự rõ rệt: Kỷ luật, và cứng rắn.

Mỗi người họ đều cảm nhận được ánh mắt của lính canh và người dân hai bên đường.

Michael thì thầm:

“Cái thành này đúng là sống trong không khí khác hẳn với thành Elrendi.”

Carla đáp nhẹ, không quay đầu:

“Cậu sai rồi, đây là áp lực. Tựa như điều gì đó đang đè nặng lên nói này vậy và nó bắt đầu làm tớ sợ.”

Phía trước, Barron nghe thấy, nhưng không phản ứng.

Họ đi qua ba dãy phố, rẽ vào một con hẻm lát đá đen dẫn tới một tòa nhà đá granit nhỏ, có bảng hiệu “Hội Mạo Hiểm Tavern - Cơ sở tiếp nhận khẩn cấp”.

Bên trong, căn phòng tiếp kiến yên tĩnh như bị cách âm hoàn toàn. Tường treo vài bản đồ khu vực mỏ Quặng Đen và dãy núi Scarlet. Ở chính giữa là một bàn gỗ dài, phía sau là một khung cửa sổ kính mờ.

Barron ngồi vào ghế đầu bàn, ra hiệu cả bốn người ngồi xuống phía đối diện.

Không chần chừ, Jodio chọn ghế chính giữa. Michael và Carla ngồi hai bên, Geogre đứng phía sau, tay đặt nhẹ lên chuôi kiếm, đề phòng.

Barron đặt tay lên mặt bàn, đan các ngón tay lại.

“Trước hết, cảm ơn các vị đã hợp tác. Tôi sẽ nói thẳng.”

Ông rút từ ngăn kéo dưới bàn ra một mảnh giấy có niêm phong đỏ, mở ra, đặt xuống trước mặt họ.

“Đây là bản ghi lời kể của mạo hiểm giả duy nhất còn sống trong nhóm đã bị tấn công đêm qua. Cậu ta xác nhận rằng kẻ tấn công là một sinh vật cấp A có cánh, tốc độ cực nhanh. Phù hợp với đặc điểm của Wingcracker.”

Ông dừng lại một nhịp.

“Nhưng điều quan trọng hơn là...trước khi con quái tấn công, nó hỏi rằng: ‘Jodio Kujo ở đâu?’”

Michael và Carla nhìn sang Jodio.

Jodio không biểu lộ gì, chỉ dựa lưng vào ghế, ánh mắt hạ xuống một chút như đang nghiền ngẫm.

Geogre là người lên tiếng đầu tiên:

“Vậy là các người nghĩ rằng ai đó…đang cố tình điều khiển sinh vật hạng A để truy sát thành viên của hội?”

Barron gật đầu chậm rãi.

“Không loại trừ khả năng đó. Chúng tôi cũng nghi ngờ rằng đây không phải là một đợt xuất hiện ngẫu nhiên của quái vật, mà có liên quan đến yếu tố con người.”

Ông xoay sổ, nhìn thẳng Jodio.

“Và vì cái tên được nhắc đến là cậu, tôi cần hỏi thẳng: Cậu có biết vì sao sinh vật đó lại nhắm tới mình không?”

Phòng im lặng.

Một tiếng đồng hồ văng vẳng xa xa từ tháp chuông vọng tới.

Jodio chậm rãi ngẩng đầu lên. Mắt cậu không còn vẻ lãnh đạm thường thấy, mà mang một loại ánh sáng thâm trầm – như thể đang nhìn xuyên qua mặt bàn, xuyên qua cả câu hỏi.

“Tôi không biết.”

Một câu ngắn gọn.

Carla khẽ nghiêng người về phía cậu, vai chạm nhẹ vào tay áo. Michael lặng lẽ thở ra một hơi dài, như nén lại điều gì đó.

Geogre thì nhìn Barron, đổi giọng:

“Vậy ngài muốn nhóm chúng tôi phải làm gì?”

Barron khẽ rút một tờ bản đồ từ hộc ra, trải lên bàn.

“Tôi muốn các cậu đổi tuyến. Theo kế hoạch ban đầu, nhóm sẽ cắm trại ngoài rìa khu mỏ trước khi tiến sâu vào. Nhưng tôi đề nghị: Hãy tạm thời trú tại trạm bảo vệ cấp 2 của Tavern. Cách mỏ Quặng Đen khoảng 3km, để chúng tôi cử người hỗ trợ thêm.”

Ông nhìn từng người một, rồi kết lại:

“Chúng tôi không ép. Nhưng nếu các cậu vẫn muốn hành động một mình...hãy hiểu rằng từ giờ, không ai có thể chắc chắn kẻ địch của các cậu và cả của chúng tôi là thứ gì hoặc ai đó.”

Jodio lặng đi vài giây.

Sau cùng, cậu gật đầu.

“Chúng tôi sẽ nhận hộ tống của Tavern…cho đến khi xác định được kẻ đứng sau.”

Barron gật nhẹ, như vừa tháo được một khúc gút.

“Tốt. Chiều này, người của tôi sẽ đưa các cậu đến trạm bảo vệ. Họ cũng sẽ mang theo bản ghi năng lượng từ vùng mỏ thứ này có thể giúp xác định mẫu ma lực bất thường ở nơi đó.”

Ông đứng dậy, chuẩn bị kết thúc buổi tiếp kiến.

Carla đứng bật dậy như sực nhớ ra điều gì đó.

“Khoan đã… Ngài Barron.”

Barron đang thu dọn bản đồ, khựng tay lại, ánh mắt nghiêm lại khi thấy nét mặt của cô. Carla quay sang Jodio:

“Đưa nó ra.”

Jodio không nói gì. Cậu đưa tay vào trong áo choàng, rút ra một viên tinh thể hình thoi méo mó, kích cỡ bằng ngón tay cái, bề mặt gồ ghề, ánh đen đục lập loè xen lẫn ánh đỏ như than đang hấp hối.

Không khí trong phòng chợt khẽ rung, ma lực trong không gian chộn rộn như bị lay động. Những cuộn bản đồ treo tường xào xạc lay nhẹ dù không có gió.

Barron lập tức bước tới, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm viên tinh thể.

“...Thứ này…”

Carla lên tiếng, giọng thấp nhưng rõ ràng:

“Ngài nhận ra nó đúng không?”

Cô nghiêng người, nhìn thẳng Barron:

“Đây là một viên ControImpact, đúng chứ?”

Ngón tay Barron siết nhẹ lại.

Cả Michael và Geogre đều quay đầu nhìn ông. Jodio vẫn giữ viên tinh thể trong tay, không đặt xuống bàn, chờ câu trả lời.

Im lặng trong một thoáng. Rồi Barron chậm rãi thở ra, nói.

“...Đúng vậy.”

“Đây là một dạng lõi cưỡng chế ma lực cực hiếm. Nó không hình thành tự nhiên. Mà được tạo ra bằng tay người, với mục đích duy nhất: Ép buộc sinh vật khác hoạt động theo ý chỉ định.”

Ông ngước lên, ánh nhìn lạnh hơn:

“Loại lõi này từng được sử dụng trong chiến tranh giữa các thành bang phía Tây. Nhưng sau Hiệp Ước Cấm Sát Hồn, toàn bộ thông tin về cách chế tạo đã bị niêm phong và cấm hoàn toàn.”

Carla siết chặt tay:

“Vậy mà chúng tôi lại tìm thấy một viên bên trong xác của Wingcracker…”

Michael chậm rãi gật đầu, nét mặt tối sầm:

Barron bước lùi nửa bước, trầm ngâm, rồi nói chậm:

“Có một điều các cậu cần hiểu. Một viên ControImpact muốn hoạt động được cần một lõi ma lực sống…và một người điều phối ở bên ngoài. Tức là...”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận