Tập 01: GIẤC MƠ SÁT LONG
Chương 01: KIẾM SĨ TRONG HỌC VIỆN MA PHÁP
0 Bình luận - Độ dài: 4,597 từ - Cập nhật:
Không khí trong phòng thực hành ma pháp lớp D-3 đặc quánh lại, mang theo mùi ozone nhàn nhạt và mùi khói từ những nỗ lực ma pháp vụng về trước đó. Căn phòng rộng lớn với trần cao vút, ánh sáng xanh mờ ảo từ những tinh thể treo lơ lửng trên cao hắt xuống ba mươi chiếc bàn đá granite lạnh lẽo, soi rõ những vòng tròn chú thuật được khắc sâu và tỉ mỉ. Thứ ánh sáng ma thuật này chẳng hề mang lại cảm giác ấm áp, nó chỉ khiến sự im lặng trong phòng thêm phần nặng nề.
Kaito Ashford ngồi ở hàng cuối cùng, ngay cạnh ô cửa sổ lớn nhìn ra khuôn viên học viện. Cậu cố tình chọn vị trí này, một góc khuất để có thể thu mình lại, để những ánh mắt tò mò và phán xét lướt qua mà không chạm tới. Bàn tay đặt dưới gầm bàn của cậu đã ươn ướt mồ hôi, và cậu phải khẽ siết chặt nó lại để ngăn đi cơn run rẩy đang chực chờ lan khắp cơ thể.
"Tĩnh tâm lại nào." Cậu tự nhủ, lặp lại câu thần chú quen thuộc mà chẳng mấy khi có tác dụng.
Cậu liếc mắt lên phía trên. Elena, cô bạn ngồi ở hàng thứ hai, đang ngồi thẳng lưng với vẻ tự tin rạng ngời. Mái tóc vàng óng của cô như cũng đang hấp thu ánh sáng ma thuật xung quanh. Cách đó vài dãy bàn, Marcus chỉ bình thản khoanh tay, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể bài kiểm tra ma pháp hỏa cơ bản này chỉ là một trò tiêu khiển không hơn không kém.
Phía trước, thầy Aldwin đứng nghiêm nghị bên tấm bảng đá đen kịt. Dáng người cao gầy của thầy trong bộ áo choàng xanh thẫm của một pháp sư trung cấp toát lên vẻ khắc khổ. Thầy lướt qua danh sách trên tay, chất giọng đều đều không cảm xúc vang lên, gọi từng cái tên một.
"Brandon Keynes!"
Một nam sinh cao lớn bước lên. Cậu ta đặt tay lên vòng tròn chú thuật, và chỉ trong vài giây, một quả cầu lửa to bằng quả cam bùng lên, nhảy múa trong lòng bàn tay với thứ ánh sáng cam rực rỡ. Nó ổn định và cháy đều trong suốt ba mươi giây.
"Tốt lắm, 7 điểm." Thầy Aldwin ghi nhanh vào cuốn sổ da.
"Về chỗ."
"Sarah Brightwood!"
Một cô gái nhỏ nhắn bước lên, quả cầu lửa của cô chỉ bằng quả trứng gà nhưng cháy rất ổn định.
"6 điểm. Cần tập trung hơn để tăng cường độ." Thầy nhận xét.
Từng người một bước lên rồi lại bước xuống, điểm số được xướng lên trước cả lớp. 5 điểm, 6 điểm, đôi khi là 4. Marcus cũng chỉ tạo ra một quả cầu lửa màu xanh nhạt, hơi lập lòe, và nhận về con số 5 điểm tròn trĩnh. Cậu ta nhún vai, dường như chẳng mấy bận tâm.
"Kaito Ashford!"
Rồi cái khoảnh khắc mà Kaito lo sợ nhất cũng đã đến.
Giọng thầy Aldwin vang lên, không to hơn nhưng lại như một tiếng sét đánh thẳng vào lồng ngực cậu. Mọi âm thanh trong phòng dường như tắt lịm. Kaito hít một hơi thật sâu, cố nén lại cảm giác ruột gan đang thắt lại. Cậu đứng dậy, chiếc ghế gỗ cọ vào nền đá tạo nên một tiếng "két" chói tai, phá vỡ sự tĩnh lặng trang nghiêm.
Mỗi bước chân đến vòng tròn ma thuật ở trung tâm phòng học đều nặng như đeo đá. Khi cậu bước vào, vòng tròn khắc chú thuật phát ra một luồng sáng yếu ớt chào đón. Cậu cảm nhận được ánh mắt của gần ba mươi con người đang đổ dồn về phía mình. Có tò mò, có thương hại, và tệ nhất, có cả sự chế giễu chờ chực.
"Tập trung... Hít vào thật sâu... Thở ra từ từ... Giống như ông nội đã dạy." Cậu nhẩm đi nhẩm lại trong đầu. Đó là nội dung của bài học kiếm thuật, nhưng cậu tuyệt vọng bám víu vào nó như chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Kaito giơ bàn tay trái ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng gom góp từng chút ma lực ít ỏi đang chảy yếu ớt trong huyết quản mình. Cậu cảm nhận được một luồng hơi ấm le lói hình thành trong lồng ngực, rồi chật vật dẫn nó dọc theo cánh tay. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Cậu mở mắt, dồn hết ý chí vào lòng bàn tay.
Một tia sáng đỏ nhỏ xíu, thảm hại như một đốm tàn lửa cuối cùng, lóe lên. Nó nhấp nháy được vài cái, yếu ớt và run rẩy, rồi tắt ngúm chỉ sau chưa đầy ba giây.
Sự im lặng vỡ tan.
Một tiếng cười khúc khích vang lên từ góc phòng. Rồi thêm vài tiếng nữa, dù đã cố che miệng nhưng vẫn không giấu được sự khinh khỉnh. Kaito nghe thấy tiếng Brandon thì thầm với người ngồi cạnh, đủ to để cậu nghe thấy:
"Lại thế rồi... Đúng là phế vật của gia tộc kiếm sĩ."
Kaito không dám nhìn ai. Cậu chỉ cúi gằm mặt, cảm nhận hai má mình nóng bừng lên vì xấu hổ. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Elena, và cả cái cau mày khó hiểu từ Marcus. Nhưng tất cả đều mờ nhạt trước giọng nói lạnh lùng, mệt mỏi của thầy Aldwin.
"1 điểm. Về chỗ ngồi đi, Ashford."
Thầy thậm chí không buồn thở dài. Sự thất vọng của thầy đã trở thành một thói quen, một sự chấp nhận hiển nhiên trước sự yếu kém của cậu. Kaito lẳng lặng quay về chỗ ngồi, mỗi bước chân như giẫm lên lòng tự trọng đang vỡ nát của mình. Cậu ngồi phịch xuống ghế, quay mặt ra cửa sổ, giả vờ như đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài để không ai thấy được đôi mắt đang đỏ hoe của cậu.
Bên ngoài kia, dưới ánh nắng ban mai, sân tập kiếm thuật của học viện hiện ra thật rõ nét. Những bóng người đang di chuyển nhanh nhẹn, tiếng kim loại va vào nhau lanh lảnh vọng lại từ xa. Một thế giới quen thuộc, một thế giới mà cậu nên thuộc về.
Cậu siết chặt tay. "Tại sao lại thế này chứ?" một câu hỏi tuyệt vọng vang lên trong đầu.
"Với kết quả này... làm sao mình có thể đối mặt với gia đình? Họ đang kỳ vọng điều gì ở một đứa con như mình?"
Ánh mắt Kaito dán chặt vào sân tập kiếm thuật xa xăm, và khung cảnh ồn ào của phòng thực hành ma pháp mờ dần đi. Tiếng kim loại lanh lảnh từ sân tập như một sợi dây vô hình kéo tâm trí cậu về lại ba tháng trước, về với nơi duy nhất cậu cảm thấy mình là chính mình.
—o0o—
Thị trấn Millbrook hiện ra trong ký ức, không tráng lệ như thủ đô Draconum, nhưng ấm áp và thân thuộc. Và trung tâm của thế giới ấy, chính là tiệm rèn hai tầng của gia đình Ashford. Tầng dưới lúc nào cũng vang lên tiếng búa đập chan chát đều đặn của cha, tiếng lò than nổ lách tách vui tai, và không khí thì luôn quyện lẫn mùi sắt nung, mùi than cháy và mùi mồ hôi mằn mặn của những người thợ. Kệ gỗ treo đầy những thanh kiếm, dao găm, và cả những bộ giáp đang chờ được hoàn thiện, mỗi món vũ khí đều là một minh chứng cho danh tiếng rèn đúc của gia tộc.
Hôm đó, cậu đã đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cha mình, một người đàn ông với bắp tay rắn chắc và tấm lưng rộng vững chãi, đang dồn hết tâm huyết vào một lưỡi kiếm còn đỏ rực.
"Cha." Cậu cất tiếng, hơi ngập ngừng.
Cha cậu, ông Gareth, không dừng tay, nhưng giọng ông trầm ấm vang lên giữa tiếng búa:
"Có chuyện gì thế con trai?"
"Sau khi tốt nghiệp ở thị trấn... con muốn vào Học viện Ma pháp Hoàng gia ở thủ đô ạ."
Tiếng búa đột ngột im bặt. Cha cậu đặt cây búa xuống, nhúng thanh kiếm vào thùng nước làm vang lên một tiếng "xèo" thật lớn. Làn hơi nước trắng xóa bốc lên, che đi biểu cảm trên gương mặt ông trong giây lát. Khi hơi nước tan đi, ông quay lại nhìn thẳng vào mắt Kaito.
"Ma pháp ư?" Giọng ông có chút ngạc nhiên.
"Nhưng con là người giỏi nhất lứa kiếm sĩ trẻ ở Millbrook này. Dòng máu của nhà Ashford chảy trong huyết quản của con."
"Con biết ạ." Kaito đáp, cố giữ cho giọng mình thật vững vàng.
"Nhưng con muốn kết hợp cả hai. Con muốn trở thành một Sát Long vĩ đại như Hoàng đế Valdris."
Ánh mắt cha cậu dịu lại. Ông không cười, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt dường như giãn ra. Ông lau tay vào chiếc tạp dề da, rồi ra hiệu cho cậu:
"Đi theo cha."
Ông dẫn Kaito lên gác xép, một nơi chứa đầy những món đồ cũ và kỷ vật của gia đình. Ông mở một chiếc rương gỗ sồi cũ kỹ, và bên trong, đặt trên một lớp vải nhung đỏ đã sờn, là một thanh kiếm.
Nó không phải là một thanh kiếm quá hoa mỹ. Dài khoảng một mét, lưỡi kiếm sáng ánh bạc lạnh lẽo, nhưng dọc theo thân kiếm là một rãnh nhỏ, mảnh như sợi chỉ, chạy từ đốc kiếm đến gần mũi. Cán kiếm được bọc da thật, mang lại cảm giác cầm nắm chắc chắn và quen thuộc.
"Đây là 'Storm-Caller', thanh kiếm của ông nội con." Cha cậu nói, giọng đầy tự hào.
"Nó được rèn bằng một phương pháp cổ. Cái rãnh nhỏ này... nó được tạo ra để dẫn ma lực. Một kiếm sĩ bình thường sẽ không thấy gì đặc biệt, nhưng nếu người dùng có ma lực, dù chỉ là một chút, thanh kiếm này sẽ khuếch đại sức mạnh lên."
Ông trao thanh kiếm cho Kaito. Sức nặng quen thuộc của nó trong tay cậu như một sự trấn an.
"Cha không ngăn cản ước mơ của con." Ông đặt tay lên vai cậu, bàn tay to lớn và thô ráp nhưng lại vô cùng ấm áp.
"Nhưng hãy nhớ lời cha dặn: Con muốn làm gì cũng được, miễn là đừng bao giờ quên mình là ai. Gia tộc Ashford chúng ta đời đời rèn kiếm và cầm kiếm để bảo vệ công lý, để bảo vệ những người yếu thế, không phải vì danh vọng hão huyền."
Ông nhìn sâu vào mắt cậu: "Và đừng khoe khoang về thanh kiếm này với bất cứ ai. Một vũ khí có thể dẫn ma pháp là một báu vật, nhưng cũng là một mối nguy. Thế giới ngoài kia phức tạp hơn ở Millbrook nhiều lắm."
Hơi ấm từ bàn tay cha và sức nặng của thanh kiếm gia truyền trong tay cậu lúc đó đã trở thành động lực lớn nhất. Nhưng giờ đây, ngồi trong lớp học này, Kaito chỉ cảm thấy sức nặng của sự kỳ vọng và nỗi thất vọng ê chề. Lời dặn của cha vẫn còn đó, nhưng cậu bé mang trong mình dòng máu kiếm sĩ ấy lại đang lạc lối giữa học viện ma pháp.
—o0o—
Tiếng chuông ma thuật vang lên, một âm thanh trong trẻo nhưng đanh gọn, kéo Kaito ra khỏi dòng hồi ức ấm áp và ném cậu trở lại với thực tại phũ phàng của phòng thực hành. Cơn mơ về Millbrook tan biến, chỉ còn lại sự xấu hổ và cảm giác lạc lõng đến tê người.
Ngay lập tức, cả lớp học như một cái tổ ong bị vỡ. Đám học sinh ồ ạt đứng dậy, tiếng ghế ma sát với nền đá loẹt xoẹt, tiếng cười nói rộn rã khi họ túm tụm lại với nhau rồi đổ ùa ra cửa như một dòng thác. Kaito vẫn ngồi im tại chỗ. Cậu chậm chạp thu dọn vài món đồ của mình, một cây bút lông, một lọ mực gần cạn, và cuốn sách giáo khoa ma pháp cơ bản đã cũ. Cậu làm mọi thứ một cách từ tốn, không phải vì cẩn thận, mà là để tránh phải chen chúc giữa đám đông, để tránh phải hứng chịu những ánh nhìn tò mò và những lời thì thầm đầy ẩn ý.
Khi cậu là người cuối cùng rời khỏi phòng, Kaito thấy Elena đang đứng đợi ở cửa. Mái tóc vàng của cô nổi bật trong hành lang hơi tối. Thấy cậu, cô nở một nụ cười dịu dàng.
"Kaito, đi ăn với mình không?"
"Mình... mình có việc bận rồi." Cậu lảng tránh ánh mắt cô, giọng nói khô khốc.
"Cảm ơn Elena nhé."
Không đợi cô bạn kịp nói thêm, Kaito vội rảo bước đi, hòa mình vào dòng người trong hành lang. Cậu cảm nhận được ánh nhìn của Elena vẫn dõi theo sau lưng, một ánh nhìn đầy thiện ý nhưng lúc này lại khiến cậu cảm thấy khó chịu như một gánh nặng.
Hành lang chính của học viện quả thật là một kỳ quan. Nó rộng thênh thang, đủ cho một cỗ xe ngựa đi qua, và trần nhà cao vút được chống đỡ bởi những cây cột đá khổng lồ, chạm khắc hình những con rồng cuộn mình vươn lên. Trên những bức tường đá lạnh lẽo là các bức bích họa khổng lồ, tái hiện lại những trận chiến lẫy lừng trong lịch sử của Aetheria, mà trung tâm luôn là Hoàng đế Valdris với sức mạnh vô song.
Nhưng đối với Kaito lúc này, sự vĩ đại đó chỉ càng làm nổi bật sự nhỏ bé của chính cậu. Xung quanh cậu, những học sinh khác đi lướt qua. Lớp A trong những bộ áo choàng màu xanh lam thanh lịch, bước đi đầy kiêu hãnh. Lớp B, lớp C với những màu sắc khác nhau. Và rồi có cậu, cùng những học sinh lớp D khác, chìm nghỉm trong màu áo choàng nâu giản dị, màu của đất, màu của sự tầm thường. Sự phân chia đẳng cấp hiện ra rõ mồn một qua từng màu áo.
Bước chân vô định dẫn cậu đi ngang qua cánh cửa gỗ lim to lớn của thư viện. Qua khe cửa hé mở, cậu thấy những dãy kệ sách cao chất ngất, và những học sinh ưu tú đang cắm cúi đọc những cuốn sách ma thuật cao cấp với những ký tự cổ ngữ phức tạp.
"Chắc mình sẽ không bao giờ đủ trình độ để bước chân vào khu sách cấm ở trong đó." Một ý nghĩ chua chát lướt qua đầu cậu.
Cậu quay đi, không muốn nhìn thêm nữa. Sau đó rẽ vào một lối đi nhỏ hơn, vượt qua một khu vườn được chăm sóc cẩn thận với một cây cổ thụ tỏa bóng mát rượi. Càng đi, tiếng ồn ào của học viện càng lùi lại phía sau. Cuối cùng, Kaito đến được một khoảng sân sau rộng rãi, một khu vực ít người qua lại, gần như bị lãng quên sau những bức tường đá của học viện. Nơi này sẽ là thánh địa của riêng cậu.
—o0o—
Khoảng sân sau là một thế giới hoàn toàn khác. Mặt đất bằng phẳng được phủ một lớp cỏ ngắn và mềm, ánh nắng buổi chiều xiên qua kẽ lá của một cây sồi cổ thụ, tạo nên những đốm sáng nhảy múa trên mặt đất. Không khí ở đây trong lành, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng ồn ào xa xăm vọng lại từ sân tập chính, nhưng nơi này lại yên tĩnh một cách lạ thường. Vài hòn đá cuội to bằng cái đầu người nằm rải rác, trở thành những mục tiêu bất đắc dĩ.
Kaito đặt chiếc túi vải của mình xuống gốc cây. Cậu hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng lên rồi lại từ từ xẹp xuống, như thể đang cố thở ra hết mọi bực dọc và tủi hổ của buổi học ban nãy. Cậu mở túi, và bàn tay cậu chạm vào chuôi kiếm được bọc da quen thuộc.
Ngay khi rút thanh "Storm-Caller" ra khỏi vỏ, một cảm giác bình yên đến lạ kỳ lan tỏa khắp cơ thể cậu. Sức nặng của thanh kiếm trong tay, sự cân bằng hoàn hảo của nó, tất cả đều quá đỗi thân thương. Đây mới chính là thế giới của cậu.
Cậu bắt đầu khởi động, những động tác xoay vai, duỗi cơ được thực hiện một cách thuần thục. Rồi cậu vào thế. Chân trái bước lên trước, chân phải lùi về sau, trọng tâm hạ thấp, thân người hơi nghiêng. Thanh kiếm được giữ chắc chắn bằng cả hai tay. Mọi sự do dự và tự ti trong phòng học ma pháp đã tan biến, nhường chỗ cho sự tập trung tuyệt đối của một kiếm sĩ.
Vút!
Lưỡi kiếm rạch một đường ngọt lịm trong không khí, tạo ra một tiếng vo ve nhẹ. Một cú chém dọc, từ trên xuống, mạnh mẽ và chuẩn xác. Rồi một cú chém ngang, nhanh và gọn. Từng động tác, từng thế kiếm cơ bản của nhà Ashford được cậu thực hiện lại, không một động tác thừa. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cậu, nhưng đây là giọt mồ hôi của sự nỗ lực, không phải của sự lo lắng.
Sau khi cơ thể đã nóng lên, cậu dừng lại.
"Phải thử thôi." Cậu nghĩ.
"Ít nhất cũng phải làm được gì đó."
Cậu nhắm mắt lại, một lần nữa cố gắng tập trung ma lực. Nhưng lần này, thay vì cố tạo ra một quả cầu lửa vô hình, cậu hình dung luồng hơi ấm ít ỏi đó chảy từ ngực, qua cánh tay, và truyền vào thanh kiếm qua chuôi kiếm bọc da. Cậu cảm nhận được cái rãnh nhỏ trên thân kiếm như đang mời gọi.
Một cảm giác ấm nóng lan dần ra khắp lưỡi kiếm. Khi Kaito mở mắt, cậu thấy một vài tia lửa nhỏ, màu đỏ cam, đang nhảy múa yếu ớt dọc theo thân kiếm. Chúng không ổn định, lúc có lúc không, nhưng chúng thực sự ở đó.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi cậu.
"Ít nhất cũng có chút tác dụng... chưa phải là hoàn toàn vô vọng." Lấy lại tinh thần, cậu dồn sức, thực hiện một cú chém mạnh vào một hòn đá lớn gần đó.
Keng!
Tiếng kim loại va vào đá vang lên khô khốc. Những tia lửa nhỏ từ lưỡi kiếm bắn tung tóe khi va chạm, để lại trên bề mặt cứng rắn của hòn đá một vết xước khá sâu, kèm theo một vệt cháy xém mờ nhạt.
Chỉ là một vết xước, nhưng đối với Kaito, nó là cả một thành tựu. Nó là bằng chứng rằng con đường cậu chọn, dù khó khăn, nhưng không phải là ngõ cụt.
"Ấn tượng đấy..." Một giọng nói trầm và bình thản đột ngột vang lên từ phía sau.
Kaito giật nảy mình, quay phắt lại, tay theo phản xạ siết chặt chuôi kiếm, vào thế phòng thủ. Cậu thấy Marcus đang đứng dựa vào thân cây sồi, không biết đã ở đó từ bao giờ. Cậu bạn cùng lớp khoanh tay, nhìn cậu với ánh mắt không phải chế giễu hay tò mò, mà là một sự đánh giá chân thành.
"Không ngờ một học sinh ma pháp lớp D lại có thể vung kiếm dứt khoát đến vậy." Marcus nói tiếp.
Kaito vội hạ kiếm xuống, khuôn mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ, một phần vì bị bắt gặp, một phần vì lời khen bất ngờ.
"À... Marcus." Cậu ấp úng. "Mình... mình chỉ tập luyện chút thôi."
Marcus không tiến lại gần ngay. Cậu ta chỉ đứng đó, dựa lưng vào thân cây sồi, ánh mắt vẫn còn nét ngạc nhiên. Kaito, sau cơn giật mình ban đầu, cảm thấy mặt mình nóng lên. Cậu không quen được khen, nhất là về kiếm thuật, ở một nơi mà mọi giá trị đều được đo bằng ma pháp.
"Cậu không cần phải phòng thủ như vậy." Marcus nói, giọng bình thản.
Cậu ta bước ra khỏi bóng cây, tiến lại gần và ngồi xuống một tảng đá lớn, ra hiệu cho Kaito.
"Ngồi đi."
Kaito ngập ngừng một lúc rồi cũng tra kiếm vào vỏ, bước tới ngồi cạnh Marcus. Không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng. Cậu trai luôn im lặng trong lớp giờ đây lại là người bắt chuyện trước.
"Tại sao cậu lại chọn ma pháp?" Marcus hỏi thẳng, ánh mắt nhìn vào thanh kiếm của Kaito.
"Với kỹ năng đó, cậu đáng lẽ nên ở sân tập chính, không phải ở lớp D-3 và chật vật với một quả cầu lửa."
Câu hỏi đánh trúng vào nỗi lòng của Kaito. Cậu cúi đầu, nhìn những ngón tay đang đan vào nhau của mình.
"Bởi vì..." Cậu ngập ngừng.
"Chỉ có kiếm thuật thôi thì không đủ. Mình... mình muốn trở thành một Sát Long."
Cậu nói ra ước mơ của mình, và lời nói nghe sao thật xa vời và ngây ngô ngay cả với chính cậu.
"Để được như Hoàng đế, cần phải có cả sức mạnh của ma pháp và kỹ năng của kiếm thuật."
Marcus im lặng một lúc, dường như đang suy ngẫm về câu trả lời của Kaito. Cậu ta không cười, cũng không tỏ vẻ chế nhạo.
"Ai nói với cậu điều đó?" Marcus hỏi lại.
"Hoàng đế là một trường hợp độc nhất. Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Cố gắng đi trên con đường của người khác chỉ khiến cậu vấp ngã thôi."
Kaito ngẩng lên, có chút bất ngờ trước sự sâu sắc trong lời nói của cậu bạn.
"Gia đình mình... nhiều đời là kiếm sĩ và thợ rèn." Cậu bắt đầu kể, giọng có chút tự hào nhưng cũng xen lẫn áp lực.
"Truyền thống của gia tộc là dùng kiếm để bảo vệ người khác. Nhưng mình muốn làm được nhiều hơn thế."
Marcus lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu. Khi Kaito dứt lời, một khoảng lặng bao trùm lấy không gian, chỉ còn tiếng gió khẽ lay động tán lá sồi trên đầu.
"Gia đình cậu nghe có vẻ tuyệt vời thật." Marcus khẽ nói, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Mình... từ nhỏ đã không có gia đình."
Kaito quay sang nhìn cậu bạn. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Marcus nói về bản thân.
"Mình lớn lên ở một trại trẻ mồ côi tại khu Người lai ở thủ đô." Marcus tiếp tục, giọng đều đều như đang kể chuyện của người khác.
"Chỉ là may mắn có chút tài năng với ma pháp hệ Thổ, nên được gửi đến đây học theo diện bảo trợ. Ít nhất thì ở đây không ai quan tâm cậu đến từ đâu, họ chỉ quan tâm cậu có thể làm được gì."
Giọng cậu ta có một nỗi buồn thoảng qua, nhưng nhanh chóng bị che giấu đi. Kaito chợt nhận ra, cậu bạn trông có vẻ xa cách và bình thản này cũng có những gánh nặng của riêng mình. Cả hai, theo những cách khác nhau, đều là những kẻ lạc lõng trong học viện tráng lệ này.
"Mình không biết..." Kaito lí nhí.
"Không sao." Marcus cắt ngang, quay sang nhìn Kaito với một nụ cười nhẹ.
"Đừng quá lo lắng về bài kiểm tra. Thật ra, mình thấy cách cậu cố gắng truyền ma lực vào thanh kiếm khá độc đáo đấy."
"Thật sao?" Mắt Kaito sáng lên một chút hy vọng.
"Nhưng... mình chỉ tạo ra được vài tia lửa nhỏ xíu thôi."
Marcus nhún vai. "Kích thước không quan trọng." Cậu nói, một tia lém lỉnh hiếm hoi ánh lên trong mắt.
"Quan trọng là cậu sử dụng nó như thế nào. Một tia lửa nhỏ nhưng đặt đúng chỗ còn nguy hiểm hơn một quả cầu lửa to nhưng ném trượt."
—o0o—
Mặt trời bắt đầu lặn dần về phía những ngọn núi xa xôi, nhuộm cả bầu trời bằng một màu cam đỏ rực rỡ. Ánh hoàng hôn chiếu lên hai cậu bé đang ngồi trên tảng đá, kéo bóng họ dài ra trên thảm cỏ.
"Mình phải về ký túc xá rồi." Marcus đứng dậy, phủi bụi trên chiếc áo choàng nâu của mình.
"Cảm ơn cậu đã lắng nghe."
"Mình mới là người phải cảm ơn." Kaito đáp, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Cảm ơn vì đã nói chuyện với mình."
Marcus gật đầu. Trước khi quay đi, cậu ta dừng lại. "Này, ngày mai có muốn ra đây tập cùng không? Mình có thể tạo vài hình nhân bằng đất để cậu luyện tập."
Kaito ngạc nhiên đến sững người, rồi niềm vui nhanh chóng lấp đầy lồng ngực cậu.
"Được chứ! Chắc chắn rồi!"
Sau khi Marcus đi khuất, Kaito vẫn ngồi lại một mình. Cậu rút thanh "Storm-Caller" ra, ngắm nhìn lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng cuối ngày. Lời nói của Marcus vẫn văng vẳng bên tai:
"Mỗi người đều có con đường riêng."
"Có lẽ Marcus nói đúng." Cậu thầm nghĩ.
"Mình không cần phải trở thành một pháp sư vĩ đại. Mình chỉ cần trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình."
Từ đây, cậu có thể nhìn thấy tòa tháp cao nhất của học viện, nơi lá cờ hoàng gia đang bay phấp phới trong gió chiều. Xa hơn một chút, bức tượng đá khổng lồ của Hoàng đế Valdris "Sát Long Đế" đang được những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu rọi, hiện lên uy nghi và hùng dũng. Bức tượng khắc họa ngài với một thanh kiếm trong tay và một quả cầu năng lượng ở tay còn lại, dưới chân là xác của một con rồng khổng lồ. Biểu tượng của sự kết hợp hoàn hảo.
"Dù khó khăn đến đâu." Kaito thì thầm với chính mình, tay siết chặt chuôi kiếm.
"Mình nhất định sẽ tìm ra cách. Cách để kết hợp kiếm thuật của gia tộc và ngọn lửa ma pháp, dù nó có nhỏ bé đến mức nào đi nữa."
Cậu đứng dậy, ánh mắt ánh lên một quyết tâm sắt đá chưa từng có.
"Và một ngày nào đó, mình cũng sẽ xứng đáng với danh hiệu Sát Long."
Kaito cất thanh kiếm vào vỏ, đeo chiếc túi vải lên vai và vững bước đi về phía ký túc xá. Ánh hoàng hôn hắt lên bóng lưng đơn độc của cậu, đổ dài trên mặt đất. Dù vẫn là cậu học sinh ma pháp yếu nhất của lớp D, nhưng trong lòng Kaito Ashford lúc này, một ngọn lửa hy vọng nhỏ bé nhưng kiên cường đã được thắp lên.


0 Bình luận