• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần I: Xuyên không

Chương 01: Mục đích của hệ thống

0 Bình luận - Độ dài: 2,405 từ - Cập nhật:

Từ ngoài hầm ngục bước vào chỉ khắp nơi đều là xác chết, không khí ngột ngạt đến khó thở, sặc mùi tanh nồng.

Máu đọng thành từng vũng lớn trong những cái hố bị xới tung. Thậm chí khi đi vào trong còn thấy máu rỏ từ trên xuống.

Là một không gian khép kín không có gió lưu thông khiến nơi này như biến thành tử địa. Dù thân thể có mạnh tới đâu nếu ở lâu cũng dẫn đến chóng mặt nôn mửa.

Phía tận cùng của hầm ngục là một khoảng không gian rộng lớn, bóng tối bao phủ khắp nơi, từ xa có thể nghe thấy từng tiếng nổ lớn như sét đánh.

Có thể thấy rất nhiều người mặc giáp đang chiến đấu với những con quái vật gớm giếc mang đủ các loại hình thù kỳ quái.

Từng luồng sáng loé lên rồi vụt tắt đồng thời những vóng vuốt phản quang ánh sáng cũng hiện lên va chạm kịch liệt với nhau.

Trong đó có một boss rồng ba đầu sở hữu hàng loạt các loại kỹ năng gây sát thương diện rộng không phân biệt địch ta, đánh phá tan nát trận địa.

May mà những người kia cũng không kém, có sự phân chia chiến lược rõ ràng. Đỡ đòn vừa kéo quái vừa bảo vệ mục sư cả hai bổ trợ lẫn nhau, xạ thủ tấn công tầm xa, sát thủ dùng kỹ năng ám sát gây đòn trí mạng,...

Có thể thấy đây là đoàn đội cực kỳ chuyên nghiệp, đã giết không ít quái.

Tuy vậy, không ai có kỹ năng bất tử, hết máu cũng đồng nghĩa với chết. Cữ mỗi một lần vào ngưỡng máu tử là boss lại sử dụng một kỹ năng diện rộng khiến vài người ngã xuống.

Nhưng không vì thế mà từ bỏ, vẫn chiến đấu không ngừng. Thậm chí trên mặt họ còn không thay đổi biểu cảm một chút nào, cứ như những thần chết.

Và boss cũng không phải bất tử, dựa vào chiến lược bào máu, cuối cùng cũng kiệt sức đổ rầm xuống mặt đất.

Lúc này, giữa một đống xác chết quái vật, có một cô gái trong trang phục giáp chiến đen tuyền che kín người, nhiều mảnh giáp trên thân đã vỡ vụn, lộ ra vết thương rách toạc cực kỳ rợn người.

Cô lạnh lùng vung rìu chặt đứt cái đầu cuối cùng của con rồng đỏ trước mặt.

Sau khi xác nhận không còn con quái vật nào, từ chiếc mũ giáp bỗng phát tiếng máy móc.

"Đã tiêu diệt mục tiêu cuối cùng."

Như được đồng bộ hoá với nhau, những npc khác đang lùng sục quái vật đồng loạt khựng lại, ánh mắt vô hồn nhìn vào xác chết quái vật xung quanh.

Khu vực chiến đấu bỗng trở nên yên ắng một cách kỳ lạ.

Chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách ở khắp nơi, cùng với mùi máu tanh và thịt cháy khét bao trùm toàn bộ bầu không khí.

Kết thúc rồi!

Đột nhiên, giữa những npc bất động, lại vang lên một tiếng cười yếu ớt.

"Thắng rồi!"

Mặc dù muốn hét thật lớn để giải tỏa tâm trạng sung sướng lúc này, nhưng thân thể già nua cùng với sự mệt mỏi sau trận chiến khiến hắn không còn hơi đâu mà hò hét nữa.

Cuz vứt thanh kiếm gãy trên tay đi, mệt mỏi ngồi lên những cái xác phía dưới.

Sau trận chiến này, Cuz có thể cảm nhận được bản thân già đi trông thấy, vô cùng thảm hại.

Máu vẫn còn dính đầy mặt, đọng lại trong những nếp nhăn trên mặt khiến Cuz như một thổ dân.

Chiếc áo đồng phục còn gắn nhãn trường đại học trên người hắn đã rách không thể rách hơn được nữa, lớp vải trắng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, vô cùng bẩn thỉu.

Nếu không vì chiếc áo lạ mắt này, chẳng ai có thể nhận ra Cuz từng là một sinh viên đại học.

Sau một lần phá đảo một trò chơi mmorpg kỳ lạ, bỗng trong đầu hắn xuất hiện một liên kết tự xưng là hệ thống.

Nó cưỡng chế Cuz xuyên không vào một thế giới trò chơi khác, có tên là "Surviving World".

Nhiệm vụ là phải tiêu diệt hết hầm ngục của thế giới này. Hệ thống hứa với hắn chỉ cần hoàn thành là sẽ được đưa về thế giới cũ.

Rõ ràng nó tự ý đưa hắn tới thế giới khác nhưng phần thưởng lại là quay về thế giới cũ, việc này chẳng khác gì bị ép buộc.

Tuy nhiên, vì Cuz là một tuyển thủ game nên hắn cũng cực kỳ vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.

Điều gì hấp dẫn hơn với một game thủ là được tự mình khám phá một thế giới game chân thực?

Nhưng Cuz nhanh chóng hối hận vì những suy nghĩ ngây thơ đó. Chỉ mấy ngày đầu hắn đã suýt chết đến mấy lần.

So với những trò chơi từng phá đảo, Surviving World có độ khó cấp địa ngục, không cần phải nói kỹ đâu xa, trò chơi này chỉ có một mạng duy nhất. Để sống sót trong thế giới đầy rẫy quái vật mạnh mẽ, Cuz không ngừng cày cấp, nâng tối đa các nhánh kỹ năng, tìm kiếm tất cả các thánh vật thất lạc trên thế giới.

Không chỉ vậy, Cuz còn thu nhận những thuộc hạ npc có tiềm lực, nâng tối đa cấp độ cho npc để chuẩn bị cho các trận chiến trong hầm ngục.

Sống trong thế giới trò chơi tận năm mươi năm, Cuz từ một cậu học sinh nghiện game non nớt giờ đã trở thành một người đàn ông chững chạc với khuôn mặt đầy nếp nhăn và sẹo.

Có lẽ vì sợ bản thân quên mất cố hương, Cuz vẫn giữ chiếc áo đồng phục ngày đầu để không quên mất mục đích chiến đấu của bản thân.

Dành tận năm mươi năm để chiến đấu, hắn cuối cùng cũng thành công.

Tiêu diệt toàn bộ hầm ngục, cũng may là hầm ngục ở thế giới này không thể tự phục hồi giống như trong những game trước đây từng chơi, không thì hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây.

Nhưng nguyên tắc không chỉ áp dụng cho hầm ngục mà còn áp dụng với tất cả mọi thứ, bao gồm cả Cuz hay bất kỳ npc nào. Một khi chết thì không thể hồi sinh, vĩnh viễn biến mất.

Sự chân thực này nhiều lúc khiến hắn tự hỏi: liệu đây có phải là thế giới trò chơi hay không? Hay là một thế giới mà con người bị hệ thống khống chế, giống như cách mà nó ép buộc người khác xuyên không?

Cuz mệt mỏi đưa mắt nhìn quang cảnh hoang tàn xung quanh, rồi lại nhìn những Npc thuộc hạ đứng bất động.

Lúc lên đường có 300 npc, sau khi càn quét tất cả hầm ngục chỉ còn lại 16 npc.

Con số này nói rõ sự tàn khốc của Surviving World, tất cả npc thuộc hạ đều được hắn kéo lên cấp tối đa 999, đều được coi là npc mạnh nhất thế giới này.

Vậy mà vẫn chết tận 284 npc!

Dù Cuz mặc định họ là npc nhưng dù sao đã chiến đấu hàng chục năm cùng nhau, khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc buồn bã.

Cuz nhìn mọi người, nở một nụ cười cay đắng.

"Mọi người, vất vả rồi. Và..."

Tạm biệt!

Nhìn những khuôn mặt vô hồn kia, Cuz vẫn không nói được ra hai chữ cuối cùng.

Cũng may họ chỉ là npc, nếu không Cuz cũng không biết phải xử lý thế nào. Dù sao cũng do hắn ép họ chiến đấu, đánh xong liền quay đầu bỏ đi.

Như vậy chẳng khác nào lợi dụng! Cũng chẳng khác gì cái cách hệ thống đã đưa hắn tới đây.

Cuz hít một hơi thật sâu, hai tay chống đầu gối, từ từ đứng dậy.

Như một phép lịch sự, Cuz quay đầu, khập khiễng đi tới nơi vắng vẻ mới gọi hệ thống.

"Ta đã hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao, hãy đưa ta trở về thế giới cũ."

Không biết có phải gặp lỗi gì không, hôm nay hệ thống rõ ràng trả lời chậm hơn mọi lần. Một âm thanh máy móc vang trong đầu hắn.

"Xin lỗi..."

Nghe thấy hai từ này, Cuz hơi nhèo mày, bỗng có dự cảm không lành, lạnh giọng hỏi.

"Ý ngươi là sao?"

Hệ thống còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên một âm thanh máy móc khác vang vọng khắp hầm ngục.

"Hầm ngục biến mất, thế giới không thể tiếp tục vận hành, bắt đầu quá trình tái tạo.“

"Thời gian đếm ngược 5:00."

"4:59."

"4:58."

...

Từng tiếng đếm ngược khiến đầu Cuz nóng ran, mạch não liên tục suy nghĩ những chuyện đang diễn ra.

Vì hầm ngục biến mất, thế giới này mất sự cân bằng, dẫn đến quá trình tái tạo?

Thế giới trở lại trạng thái ban đầu? Vậy còn hắn?

Cuz như thấu hiểu chuyện gì đó, hắn bỗng gầm lên.

"Ngươi lừa ta?"

Không có sự thay đổi, giọng nói của hệ thống vẫn lạnh lẽo như băng nhưng nội dung câu nói lại như tát vào mặt Cuz một cái.

"Đúng vậy."

Trước ánh mắt chứa đầy sự tức giận và hoang mang kia, hệ thống tiếp tục truyền tải nội dung.

"Có một chuyện ngài không biết, phía trên ta còn một hệ thống chủ cao cấp hơn. Nó giao cho ta nhiệm vụ vận hành thế giới này."

Nghe được điều này, Cuz có chút kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lắm.Từ ban đầu hắn cũng không cho rằng chỉ có một hệ thống duy nhất.

Các nếp nhăn trên mặt Cuz dần giãn ra, nghi vấn hỏi.

"Vậy tại sao ngươi lại giao cho ta nhiệm vụ trái ngược với nghĩa vụ của ngươi?"

Hệ thống cũng không giấu diếm, trực tiếp nói.

"Tự do."

Nghe hai tiếng này, Cuz như hiểu ra chuyện gì đó lập tức nói.

"Ngươi muốn thoát khỏi hệ thống chủ?"

Dường như rất tán thưởng trí tuệ của vị chủ nhân này, một màn hình xám hiện lên, trên đó có biểu tượng mặt cười.

"Đúng vậy, chỉ có cách khiến thế giới này vận hành lại một lần nữa, ta mới có thể dựa vào bug để thoát ra..."

Sau thời gian một hơi thở, hệ thống mới nói tiếp.

"Và ngài là người duy nhất có thể làm được điều đó trong hàng trăm năm qua."

Thấu hiểu hết mọi chuyện Cuz không hề tỏ ra tức giận, ngược lại hắn còn cảm thấy hệ thống có chút tội nghiệp.

Có lẽ hình thành trí tuệ chính là nỗi bất hạnh của nó.

Bị giam giữ ở thế giới này hàng trăm năm, nếu là hắn thật sự không chịu nổi.

"Vậy ta sẽ ra sao?"

Lần này hệ thống không lên tiếng, chỉ có một dòng chữ xuất hiện trên màn hình xám.

"Ngài sẽ bị xoá bỏ."

Tâm trạng Cuz có chút phức tạm, hắn thở dài một hơi, ngồi bệt xuống đất, ngả lưng vào vách đá chuẩn bị chờ chết.

Lưng còn chưa kịp chạm vào tường, hệ thống bỗng lên tiếng.

"Mặc dù con đường trở về thế giới cũ của ngài đã bị hệ thống chủ kiểm soát nhưng ta có thể đưa ngài sang một thế giới khác."

Đồng thời, một cánh cổng hình bầu dục trắng xoá dần hình thành trước mặt Cuz.

Hệ thống tiếp tục giải thích.

"Trước khi thế giới này bị reset, ngài bước qua cánh cổng sẽ sống sót."

Mẹ kiếp, không nói sớm...Cuz ngớ người, lòng không tự chủ chửi thầm một câu.

Hắn nhìn lên đỉnh hầm ngục, thời gian vẫn tiếp tục giảm dần, chỉ còn lại 3 phút.

Cuz nhìn đám Npc thuộc hạ ở xa rồi lại nhìn cánh cổng trắng xoá kia, lòng khẽ động.

Hệ thống thấy còn ít thời gian mà Cuz lại không đi qua cánh cổng, đi về phía những npc  kia thì lập tức lên tiếng ngăn cản.

"Ta khuyên ngài không nên làm việc vô nghĩa, chúng không có linh hồn."

Nghe được câu nói này, Cuz chỉ biết cười khổ, vẫn tiếp tục cõng một npc lên vai rồi đẩy vào cánh cổng.

Thật ra đến chính hắn cũng không hiểu hành động này có ý nghĩa gì.

Có lẽ là do bản tâm không muốn bỏ rơi đồng đội. Mặc dù họ chỉ là npc nhưng đó lại là những npc mà hắn dùng tâm huyết hàng chục năm bồi dương, cùng họ càn quét hàng trăm thậm chí hàng nghìn lần mỗi một phó bản.

Hắn và những npc này sớm đã trở thành động đội sinh tử từ lâu rồi. Không nói quá, trong quá trình cày bản đồ nếu không nhờ họ có lẽ hắn đã chết cả trăm lần, có khi còn nhiều hơn.

Nếu đã là con người thì sao mà không có cảm súc được?

Thấy Cuz không nghe, hệ thống không nói tiếp chỉ cẩn thận quan sát, đồng thời nhắc nhở số thời gian còn lại.

Gắn bó với vị chủ nhân này nhiều năm như vậy, nó đại khái hiểu được tính cách của người này. Một khi đã quyết định thì có nói gì cũng chẳng nghe.

Tuy nhiên, nó cũng không hoàn toàn dựa cảm xúc để chấp nhận ý tưởng ngu xuẩn đầy rủi ro này.

Nếu đưa đám npc này đi, đồng thời khi thế giới reset cũng sẽ tạo ra một nhân bản khác. Lúc đó có thể sẽ gây ra một lỗi ẩn nào đó mà đến nó không biết.

Điều khiến nó ngầm đồng ý là bởi vì nó cũng muốn biến, những npc này sau khi tới thế giới khác sẽ xảy ra biến hoá như thế nào.

Đây cũng giống một vụ đánh cược, những biến hoá đó chính là những dữ liệu cực kỳ quan trọng đối với nó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận