Tỉnh dậy
Tôi đứng giữa sa mạc hoang vu, nhìn xung quanh, chỉ có cát, chúng chồng chéo nhấp nhô thành từng lớp trải dài tới một đích đến vô định giữa chân trời. Màu đỏ bao trùm làn cát, bầu trời chỉ có tiếng vọng của màu xanh lam nguyên chất hoang dại, một thứ màu xuất phát từ sự sơ khai của tạo vật. Sương mù phủ xung quanh, đè lên lớp màu của trời xanh, để thứ màu đấy trộn lẫn với đỏ của cát. Đỏ và xanh tạo thành một không gian rỗng, vô định. Một thứ màu buồn nôn.
Trống, cảnh vật thị giác tôi nhận thức là trống. Không biểu cảm tồn tại trên khuôn mặt, tôi tồn tại như một phần của làn sương và không khí dày đặc. Chẳng điều gì đặc biệt, người ta gọi rằng có một sự hoài niệm trong khung cảnh, nhưng tôi không cảm giác được nó. Tôi không biết tôi là ai, tôi không nhớ lại điều gì. Nhưng điều đó không quan trọng. Điều tôi cần làm là về tới một nơi tôi gọi là nhà.
Tôi bước đi một lúc cho tới khi sương mù tan biến, địa hình cát đỏ phẳng dần. Cho tới khi con đường dài xuất hiện, dài vô tận, tôi mới ngồi xuống nghỉ chân một lát. Tôi chỉ ngồi, theo một cách tôi cần làm, cho tới khi xác định được cái chân đã ổn để đi, tôi mới đi tới giữa làn và men theo con đường. Mọi thứ, bao gồm những cây cột chỉ dẫn, những cột điện đều xuất hiện ngẫu nhiên theo một cách hiển nhiên giữa khung cảnh xung quanh, nhưng chúng luôn một mình và tách rời những cấu trúc của các tạo vật khác. Một lần nữa, họ gọi nó là sự hoài niệm.
Tôi dừng chân khi nhìn thấy một căn nhà trên đồi. Căn nhà này đứng một mình trên đồi cát, nó đơn giản theo một cách trật tự, như một khối lập phương bê tông màu xám. Nó chỉ có điểm nổi bật là cửa sổ và mái tôn đỏ. Căn nhà đó bật lên sự cô lập và rỗng tuếch của không gian, và trở thành một thứ độc lập.
Tôi vào đó, mở tủ lấy một túi gạo. Tôi bước đến cầu thang và lên nhà. Cầu thang dẫn đến căn phòng khách cơ bản với tivi và ghế. Không gì đặc biệt hơn tivi và ghế. Ngồi trước ghế và bật chương trình tôi "thích” lên để xem. Tivi chiếu cảnh hai người đang cười với nhau, tôi xem họ cười, cười to. Tôi không hiểu tại sao họ cười, những câu từ họ nói đều vô nghĩa. Tôi bốc một nắm gạo bỏ vào mồm, rồi nói ngon.
Vậy là tôi đã chứng minh được mình tồn tại. Tôi không hiểu tại sao. Nhưng tôi muốn được tồn tại, nếu không sẽ có một cảm giác áp lực đè nặng. Thứ cảm giác ấy xuất phát từ một bản năng hoang dã mà tôi không hay. Chỉ đơn giản rằng nó sẽ làm tôi bất thoải mái hơn khi không ở bên cạnh họ, những tạo vật sinh học giống tôi. Tôi muốn bắt chước những điều họ làm trên tivi. Họ yêu,tôi yêu, mặc dù tôi không biết và không quan tâm khái niệm đó là gì. Họ giải trí, họ ăn và xem tivi, tôi cũng vậy. Họ cười, họ khóc, tôi cũng thử nhưng chưa lần nào thành công cả. Tôi chưa gặp họ lần nào, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi không gặp họ, bởi vì cảm giác tồn tại lúc đó sẽ bị mất cân bằng, nó được san sẻ với họ và tạo thành một sự áp lực lạ lẫm.
Tôi sẽ về nhà để giải quyết sự tồn tại của mình, còn về phần lương thực thì tôi cũng đã có cách giải quyết, tôi sẽ giải quyết vấn đề về cơn đói ở một con đường nước thẳng tắp gần đây. Đến đó, tôi sẽ xuống làn nước cao tầm đến nửa bắp chân, mò xuống đáy sẽ có gạo, việc còn lại chỉ cần thu nó vào và mang về. Thỉnh thoảng tôi sẽ bắt gặp một số tạo vật sinh học có thể sinh hoạt trong nước. Nhưng tôi không quan tâm.
Lần này trong lúc kiếm gạo, tôi đã bắt gặp một sinh vật khổng lồ cao chừng 500 mét dạo quanh đây. Nó có 8 cái chân chiếm 2 phần 3 chiều cao tổng của nó. Cái chân rất nhỏ khi tính về mặt chiều rộng đối với tổng thể người con sinh vật. Nhưng thân trên lại khổng lồ, lép vế về chiều cao nhưng áp đảo về chiều rộng. Người nó phủ màu đen sâu thẳm, kín mít, khắp người ngợm chi chít lông lá. Chiều cao của nó đủ để khuất dạng thân trên dưới lớp mây đặc kịt, để nó hòa vào lớp sương mù, biến dạng trong không gian nhỏ bé, như thể nó tồn tại để tôi nhận thức về sự vô tận của thực tại, nhận thức về sự mong manh về sinh mạng của những kẻ như tôi. Nó chậm rãi, tiến gần đến điểm đến vô định, đôi chân của nó nhấc từng bước nặng nề như thể nó phải vác đi sự khổng lồ của con sinh vật.
Khi thấy một sự khổng lồ đè nén lên tôi, tôi toát lên một bản năng.
Chạy.
.
Sẽ chẳng có khái niệm “ngày và đêm” như trên tivi đã nói, nơi này quanh năm chỉ có một màu xanh lam tồn tại. Tôi đã thử đi xa tới tận nơi thoát khỏi sa mạc đỏ,lần này tôi đến tới một đồi cỏ rỗng. Chỉ có cỏ và những cấu trúc cây hoàn hảo đến siêu thực, nhưng màu trời vẫn xanh lam. Tuy vây vẫn có một sự đặc biệt nhất định, nơi này có những đám mây hoàn hảo.
Lần này họ bảo đấy là sự hoài niệm trong mơ. Và tôi sẽ cảm thấy trống rỗng và áp lực khi nhìn vào. Nhưng tôi không cảm thấy gì cả.
Tôi đi xa hơn nữa, tôi đã tìm điều gì đó mới hơn. Từ những khu đô thị nhân bản cấu trúc xây dựng nhà cửa trải dài khắp hai bên vỉa hè mặt đường cho tới những cánh đồng chỉ có màu vàng, sương mù và xanh lam. Có những công trình kiến trúc vô định xuất hiện và những cột xay gió quay vô định. Mọi thứ đều mới và tôi luôn tìm ra điều mới.
Tôi dành thời gian để đi xa hơn, khám phá những cấu trúc hoàn hảo để tôi hiểu thêm về thế giới này. Dẫu tôi chẳng có hứng thú gì với việc này, nhưng tôi hiểu rằng đó là việc cần làm để tồn tại.
Bây giờ tôi mới nhận ra tôi không thể cảm nhận được bất cứ điều gì ngoài nỗi sợ bản năng hoang dã nhất. Tôi tự hỏi khi tôi tồn tại cùng “họ”, điều gì sẽ xảy ra. Tôi cảm thấy mình có liên kết với một con côn trùng, rằng nó sẽ sống theo cách nó cần sống, phải sống.
Cho tới khi tôi cảm thấy đủ và hướng về nhà, tôi lướt qua những con đường mòn, ngắm nhìn những tạo vật đã tạo nên một sự sâu thẳm và cái mà họ gọi là sự hoài niệm. Tôi mới thấy một điều gì đó hữu hạn trên thế giới.
Tôi ngủ một giấc khi về đến nhà, để cơ thể đỡ đi sự mệt mỏi. Tôi nằm trên ghế, nhắm mắt đi theo bản năng.
Không ngày đêm đồng nghĩa với việc giờ, phút, giây là loại thời gian duy nhất tôi có thể nhận thức. Tôi tiếp tục khám phá khi bắt đầu tỉnh dậy. Có một cảm giác men man hứng thú trong tôi khi tiếp tục khám phá xung quanh.
Tôi đi gần hơn vào những tòa nhà thương mại, chúng tối om, may mắn rằng tôi đã có một vật chiếu sáng bên mình. Tôi đi qua những khu vực tăm tối, với ánh sáng lập lòe từ vật chiếu sáng. Nơi này đem lại cảm giác lạ kỳ, cái mà người ta hay kích hoạt một bản năng áp lực khi đến gần tới những nơi mà họ gọi là có cảm giác trống vắng người qua lại theo ký ức và thói quen của họ. Sự tối tăm và sâu thẳm của không gian tạo thành một vẻ cuốn hút. Nhưng tôi không phải họ nên tôi không quan tâm.
Tôi rời đi với vài món vật, rồi tiếp tục đi về đến nhà.
Tôi lại tiếp tục xem tivi, ăn gạo như một thói quen thông thường và hằng ngày. Rồi ngủ thiếp đi vào một lúc nào đó.
Tỉnh dậy và xuống tầng một của nhà tôi, hiện tại tôi đang bắt gặp một thực thể giống tôi ngay bên đám lửa khi tôi vừa rời khỏi nhà, đó chính là "họ” mà tôi nhắc đến. Tôi hơi run rẩy,bản năng nhắc tôi chạy nhanh ra khỏi chỗ đấy.
Không có gì đặc biệt ngoài tiếp tục khám phá.
Khi tôi về nhà, tôi lại bắt gặp thực thể giống tôi đó, nó đang ăn vụng đống gạo nhà tôi. Ngay khi vừa gặp tôi, nó vội chạy về gần đám lửa bên ngoài. Nó có mái tóc dài mái thưa, phủ kín lớp màu đen, có đôi mắt trong và một thân hình nhỏ gọn. Nó không giống tôi, phần ngực của nó to hơn tôi, và trông mỏng manh hơn tôi. Nó khoác lên mình tấm vải xung quanh người, vải dưới màu xanh và vải trên màu đen, bên cạnh nó là một cái ba lô.
Mặt nó co rúm lại, nhăn lên khi tôi nhìn nó. Tôi tiến lại gần, giơ tay, nó lại lùi ra xa. Cho tới khi tôi áp sát nó vào tường nhà tôi, nó chỉ biết run rẩy và chờ đợi kết cục của nó. Nhưng tôi chỉ đứng nhìn mà không làm gì.
Tôi cảm thấy một cảm giác an toàn khi chứng kiến nó phải sợ hãi trước tôi, tôi cho rằng nó an toàn, và khi đó là lúc bản năng nhường chỗ cho trí tò mò. Tôi áp tay vào sờ má nó.
Ấm.
Lần đầu tiên có một cảm giác kì lạ xuất hiện trong con người tôi, một thứ mà người ta gọi là.
Yêu.
Tôi lùi ra xa, đến gần đám lửa và ngồi xuống. Nó hết run rẩy và ngó lấy tôi, nó cảnh giác ngồi xuống. Chúng tôi nhìn đám lửa bốc lên. Nó quay ra nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, miệng nó lắp bắp vài từ.
“Lửa.”- Nó nói.
Tôi chỉ nhìn nó mà không biết đáp lại điều gì. Tôi chú ý tới đám lửa và.
Ấm
Tôi nhận ra không khí xung quanh đột nhiên lạnh lạ kỳ, có lẽ tôi chưa biết ấm bao giờ. Tôi đã chai với cảm giác người ta gọi là lạnh. Nhưng tôi không quan tâm. Chúng tôi chỉ ngồi đó với đám lửa, ngồi im là việc duy nhất có thể làm. Nó cũng dần thả lỏng và rộng mở hơn. Tôi với nó không có khả năng giao tiếp, việc tìm hiểu chỉ nằm trong phạm vi thể xác. Tôi chỉ có thể sờ vào má, đầu để tìm hiểu về nó, và quan sát những vật dụng mà nó đem theo. Tôi thoải mái dần, chúng tôi bắt đầu cảm thấy gần gũi hơn một cách nào đó, tôi khép mi lại như một lời chào hỏi, nó cũng nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Cho tới khi cơn mệt đến và tôi thiếp đi, tôi ngả xuống nằm tựa lên đùi nó như một phản xạ bị thu hút. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự gần gũi với những thực thể giống tôi. Sự gần gũi này thân thuộc đến mức lạ kỳ. Tôi thấy một mùi dịu dàng, một mùi của con người. Bỗng nhiên tôi thấy trống rỗng, áp lực, nhưng lại dần thả lỏng rồi thoải mái. Nó chỉ nhìn tôi, có lẽ nó cũng cảm thấy vậy, nhưng lại khẽ mắt lại và đặt tay nó dịu dàng xoa lấy tôi.
Có lẽ tôi đã ở một mình, vậy nên tôi cần một giấc ngủ dài.
Tôi thức giấc, nó đã không còn ở đây, tôi bỗng nhiên hốt hoảng tìm xung quanh đây. Nhưng nó quay lại, nhìn tôi thắc mắc. Nó vác một đám củi và cầm một con dao ( có lẽ lấy từ khu thương mại ), rồi vứt đống củi lên đám lửa đang cháy, ngọn lửa đang yếu dần bỗng phình to lên và cháy hơn nữa. Bây giờ nó đã mặc một chiếc tấm vải phao thay vì một tấm vải thông thường. Tôi đặt tay lên đầu, nhận ra bản thân mình đang tồn tại theo một cách nào đó. Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi cùng với nó ra đường nước lấy gạo, bỗng nhiên nó chỉ vào thực thể dưới nước và nói với tôi rằng :
“cá”
“cá?”- Tôi đáp lại.
Rồi nó nhẹ nhàng thao tác, con cá đó đã nằm trong tay nó. Nó quay về và lấy que gỗ chọc vào con cá, nó hun nóng con cá vào lửa, để nó cháy xém. Sau đó nó mổ con cá và bóc tôi ăn.
“Ngon”- Có lẽ đó là từ duy nhất tôi nói được.
Nó nhìn tôi bất ngờ, rồi cười phì, tôi cười lại.
Lần đầu tiên tôi biết cười.
Ăn xong tôi dẫn nó vào nhà tham quan ngôi nhà của tôi, tiện thể cũng là một lời mời để nó sống ở đây cùng tôi, nó thu dọn đồ của nó vào những cái tủ trong tầng một, rồi nhìn tôi tò mò. Chúng tôi lên nhà và xem tivi, bốc gạo và ăn. Bỗng vị hạt gạo nhạt đến lạ, nhưng tôi vẫn bốc ăn như một phản xạ. Tôi quan tâm tới những thứ trên tivi hơn, tôi với nó cùng nhau bắt chước lại, rồi lại cười. Lúc trên tivi buồn, tôi với nó cũng buồn theo.
Tôi không biết, nhưng tôi với nó như thể hai viên nam châm quấn vào nhau, bởi lẽ chúng tôi đã là hai cá thế ở một mình quá lâu, và bây giờ chúng tôi cần sự chia sẻ. Có lẽ khi rời xa nó tôi sẽ cảm thấy trống rỗng. Trật tự của tôi như bị đảo lộn, và những cảm giác mới liên tiếp dồn ép lấy tôi. Tôi thấy áp lực theo một cách nào đó.
“Sợ.”-Nó bảo tôi khi tôi bộc lộ ra.
Nó là sợ, ra vậy, một bản năng hoang dã mà tôi chẳng bao giờ biết trước đó.
.
Tôi ở bên nó một khoảng thời gian. Tôi đã biết vui là gì, buồn là gì. Tôi thực sự cảm thấy bản thân mình tồn tại. Một cảm giác bình yên, vui thích bên trong tôi. Nhưng tôi lại sợ thế giới này. Tôi sợ lạnh và sự lạc lõng. Có những thứ đôi khi hoàn hảo trở thành một sự hoài niệm khó tả. Và khi đó, tôi với nó chỉ biết nương tựa vào nhau.
Một sự tự do biến mất, một sự sẻ chia dâng trào.
Tôi với nó tiếp tục đi khám phá. Những thứ mới lạ được sẻ chia, và khi lạnh chúng tôi dựa vào nhau để cảm nhận được hơi ấm, tôi lấy chăn ở khu thương mại, tôi với nó cùng quấn nhau trong chăn mỗi khi ngủ. Chúng tôi tiếp tục nhiều ngày, hơi ấm đó cứ dần quấn lấy tôi và nó. Cảm giác của tình yêu ngày một lớn, nỗi sợ vô định ngày càng lớn dần. Tôi luôn cảm thấy trỗng rỗng khi nó rời xa tôi dù chỉ một chút.
Tôi với nó cùng cải trang lại ngôi nhà nhiều lần, để màu sắc nó sáng sủa hơn so với ban đầu, chúng tôi tiếp tục thử nghiệm nhiều món ăn mới, nghiên cứu những thứ gì đó mới và tạo ra cái gì đó mới, tôi với nó thường có một cuộc khám phá xa xăm, nhưng ít nhất tôi được ở bên nó. Có một lần tôi với nó nhặt được cây gậy bóng chày ở đường nước. Nó có dạy tôi cách cầm con rìu đá nó mới chế tạo, cách lấy thứ mà nó gọi là “quần áo” ở trong khu đô thị. Chúng tôi dần quấn quýt hơn, từ việc ôm nhau trong ngại ngùng, rồi đến một cảm giác cuốn hút khiến tôi ôm chặt và hôn lấy nó, rồi cuối cùng chúng tôi làm tình trong vô thức. Tôi đã yêu nó và nó cũng vậy. Giữa một không gian vô tận, tình yêu là thứ xoa dịu để tôi được phép tồn tại.
Có lẽ tôi sẽ tiếp tục sống như thế này cho tới lúc sinh mạnh tôi kết thúc.
Nó mất ngay sau đó. Bởi con quái vật khổng lồ đen xì cao 500 mét tôi đã từng gặp, không một lời trăng trối. Chỉ đơn giản là theo một cách thực tại cần thiết.
.
Cối xay gió trên cánh đồng, chậm rãi. Cánh đồng xung quanh nhạt dần theo màu của lúa. Sương mù nhường chỗ cho ánh mặt trời chiếu rọi. Nó đã bị con quái vật đó hại ngay trong đồng lúa ấy. Tôi phát hiện ra thì đã quá muộn. Xác nó âm ỷ trên những vệt nắng cắt qua khuôn mặt vô hồn của nó, màu vàng của nắng và nâu nhẹ của bóng tối.
Máu nó tuôn trào ra từ phía vết thương bụng. Tôi bế nó lên rồi ngồi quỳ xuống, xoa lấy dòng máu ấm trên bụng nó, để nhuộm đỏ tay tôi bằng máu. Đôi tay tôi trà làn máu ấy lên má tôi, trà lên khuôn mặt vô định, vô cảm xúc đó. Làn màu quệt xuống từng đường dài theo hướng lê lết của ngón tay. Ấn má tôi xuống, để nó hằn sâu một cảm giác.
Ấm.
Cảm giác ấm của máu. Hơi ấm của làn máu nóng chảy.
Chỉ có cánh đồng và những cấu trúc hoàn hảo đến trống rỗng, cối xay gió chậm rãi quay. Sự lạnh lẽo vẫn đeo bám và làn máu là thứ níu kéo tôi tồn tại. Rỗng tuếch, chỉ có rỗng tuếch và màu vàng âm ỷ, ánh mặt trời của sự buồn nôn. MÀU XANH LAM XANH ĐẾN BUỒN NÔN.
Tôi liếc lên nhìn con quái vật một lần nữa. Nó vẫn chậm rãi đi trên con đường vô định, thẳng tắp. Nó tồn tại theo một cách nó cần, theo một cách mà người ta không thể lý giải. Nhưng tôi thì có. Tôi chỉ nhìn nó với gương mặt ảm đạm.
Tôi đứng dậy chôn.
cô ấy.
đi.
Chỉ có tôi như chấm đen giữa không gian vô tận, giữa cánh đồng không mông quạnh. Tôi lẻ loi, lòng tôi nhẹ nhõm, không gian xung quanh vẫn trống trải. Cầm cái xẻng mà tôi với nó cùng làm chôn nó đi, đập từng nhát đập xuống mặt đất, xáo trộn sự hoàn hảo của làn đất mịn, rồi nhẹ nhàng đặt cái xác vô hồn đang dần lạnh toát xuống cái hố. Lạnh. Chết thì chôn, thế thôi. Nếu tôi sống thì tôi vẫn mãi sống và sống trong vô định, chấm dứt sự vô tận đấy bằng tuổi tác.
Tôi về nhà như thường lệ, cầm gói gạo lên ăn và bật tivi xem. Họ cười, cười to, to nữa. Tiếng cười xáo trộn sự hoàn hảo của nỗi buồn, và khi đó tôi nghe thấy. Tôi nghe thấy âm thanh của tiếng cười chế nhạo, âm thanh của sự câm lặng, âm thanh của vi khuẩn di chuyển, âm thanh của sự vô định, âm thanh của tiếng rên khi làm tình với nó, âm thanh khi tôi đập xẻng vào đất, âm thanh tim tôi khi tôi lần đầu tiên sờ vào má nó, âm thanh âm ỉ của tiếng bước chân của con quái vật đen xì.
Sự đen kịt của không gian trùm lấy căn nhà, chỉ có thứ lẻ loi trắng xóa giả tạo vào từ phía ô cửa. Tôi đã cầm cây gậy bóng chày đập nát cái tivi với sự vô định, nhẹ nhàng dập nát nó. Tôi đứng đó một lúc thật lâu, thở dốc, một cảm giác trống rỗng bao trùm. Tôi nhìn lên tường nhà, nó khắc ghi chữ : ALONE.
Một khoảng thời gian khi nó không còn ở đây, sự trống rỗng tồn tại trong căn nhà. Tôi thao thức khi bắt đầu say vào giấc ngủ, chẳng còn điều gì bên cạnh, mỗi lần vào nhà là một cảm giác hoài niệm đè nén lên tôi. Tôi chỉ trần trọc nhìn vào tivi, kể cả khi không có điều gì tồn tại trên những mảnh kính vỡ tan, chỉ là một màn hình đen huyền ở lại và những vết nứt trắng xóa, tôi vẫn nhìn nó.
Một cảm giác đè nén lên tôi hàng giờ, hàng phút, tôi cảm thấy được sự trôi nhanh khủng khiếp của thời gian. Mỗi khi tôi nhìn vào bãi cát đỏ và bầu trời màu xanh lam. Tôi nôn mửa. Tôi sợ khi phải đi đến con đường nước, sợ khi phải ngửi thấy mùi của nó trong căn nhà của tôi.
Tôi đi dần xa ngôi nhà của tôi lâu hơn, bơ thờ trên những chuyến phiêu lưu vô định, dài dòng. Tôi không muốn về lại nhà và những nơi nó từng tồn tại.
Khóc.
Lần đầu tiên nước mắt tôi lăn dài.
Tôi gào lên, phá tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy. Rồi lại mệt rồi nằm bẹp dưới đống cát. Tôi cố gắng mặc kệ sự hoài niệm, những cảm xúc của tôi, nhưng nó không thành.
Tôi đã biết yêu, khi đó tôi biết cô đơn là gì. Tình yêu với nó lướt qua như một giấc mơ, để lại tôi với di chấn của yêu. Và khi đó, thứ cảm giác của màu xanh lam, màu đỏ và không gian trống rỗng đang dần tồn tại. Tôi đã hiểu thứ được gọi là cảm giác và lúc đấy thực tại đã cho tôi thống hiểu được nỗi khổ là gì. Tôi đang bị gặm nhấm và ăn mòn theo thời gian, Tôi phát sợ khi dần cảm thấy vô cảm dần, nhưng lại sợ khi đối mặt với những điều hoài niệm. Tôi đã từng tồn tại và khi tôi mờ nhạt nó giống như một màn tra tấn kinh hoàng.
Sự cô đơn sẽ dần chai sạn và tôi sẽ dần quen với nó. 100 tiếng, 200 tiếng, 300 tiếng, 500 tiếng trôi qua, tôi gào lên như thằng ngu, khóc như thằng ngu, rồi lại thất thần như thằng ngu.
Cho tới khi chẳng còn điều gì tồn tại. Sự cô đơn trở thành hiển nhiên trong đời sống, thứ duy nhất chỉ còn là ảo mộng của những kỉ niệm. Tôi lại nhìn vô định, lại sống vô định. Điều tôi muốn duy nhất là quên hết những thứ mà nó đã từng tồn tại với tôi.
Tôi muốn sống vì vậy…
.
Cầm gói gạo đi và rời khỏi căn nhà, không bén mảng tới những thứ mà tôi với “thực thể đó” đã cùng tồn tại.
Tôi đi tới một nơi mới và lại tiếp tục sống với sự vô định.
void.


0 Bình luận