Chương 1: Cơn mưa của tuổi trẻ
Mưa! Mưa!
Mùa đông đã tới mang theo những cơn mưa ẩm ướt và không khí giá lạnh đến cho vạn vật ở khắp mọi nơi. Trong lớp học ở tầng hai đang tồn tại bầu không khí yên ắng với những tiếng lật sách liên hồi, Trúc Chang chỉ biết ngồi thẫn thờ cùng với bài tập Toán trên tay mà nhìn những cơn mưa tới bất chợt làm cho cửa sổ kính nhoè đi một mảnh. Nhiệt độ mát lạnh khiến cho đôi lông mày cô giãn ra tạo ra cảm giác vô cùng thoải mái.
“Chang ơi, thầy Vũ Oppa kêu lớp trưởng các lớp xuống phòng giáo vụ để làm gì ấy. Mày mau xuống đi.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu. Đây là năm thứ hai cô làm lớp trưởng tại trường THPT Số 1. Bình thường thì học sinh nữ sẽ ít được biểu dương làm những chức vụ như thế này. Nhưng vào năm lớp mười, Trúc Chang vẫn còn là học sinh chưa có kinh nghiệm nhưng đã giành rất nhiều giải thưởng cá nhân về học tập lẫn thể thao, cô cũng rất năng động tạo ra sự vui nhộn trong các tiết học và giúp thầy cô giữ gìn trật từ trong lớp.
Thành tích mà lớp 10A1 năm ấy, cả lớp cùng Chang nỗ lực đạt được đã giúp lớp được vinh danh trước toàn trường vào buổi bế giảng. Tiếng loa phát thanh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ bâng quơ, Chang cầm lấy tà áo dài để tránh bị dính nước mưa rồi nhanh chân rảo bước xuống tầng một, đi đến phía phòng giáo vụ náo nhiệt kia.
“Các em đã vào đủ rồi, hôm nay thầy sẽ thông báo cho các em về phong trào và việc tổ chức các hoạt động tham gia mà nhà trường đã đề ra cho các lớp.”
Thầy Vũ bắt đầu công tác, giải thích chi tiết về việc sắp tới và giao nhiệm vụ cho các lớp trưởng. Chang nghe xong thì mỉm cười rạng rỡ mà chấp hành. Vào tháng sau, nhà trường sẽ tổ chức cắm trại và văn nghệ, hàng quán ăn uống dành cho học sinh và những người đến tham quan trong khoảng thời gian là ba ngày hai đêm với ba ngày liên tiếp thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật. Khi nghe được thông báo bất ngờ này ai nấy cũng vui như mở hội và rần rần lên kế hoạch.
Nhã Ly bất ngờ đứng dậy và hô to một tiếng: “Lớp 11A1 chúng ta phải dành giải nhất trong cuộc chơi lần này, không để cho lớp khác đẹp hơn, hay hơn, nhất là lớp 11A5 và 11A7.”
“Trời đất quỷ thần ơi, cô nương không nói thì bọn này cũng không quên đâu.”
“Vậy Chang mày lên kế hoạch nghen.”
“Ok, để tao.”
“Có Chang ở đây mà chúng mày còn lo là thua à? Vừa đẹp vừa giỏi như vậy, đúng là bạn thân của ta, haha.”
Chang ôm mặt mà ngại ngùng không dám nói nên lời, nhỏ Ly tính cách phóng khoáng và vô cùng thẳng thắn trước giờ nhưng nói những lời này trước mặt mọi người thật sự làm cô có hơi không thích ứng được. Bỗng nhiên có một bạn nữ lên tiếng cắt ngang, cô nàng vừa tô son vừa tỏ thái độ có chút hời hợt lẫn khinh thường liếc xéo cô: “Đừng có nhận định lớp mình thắng cho sớm, chưa chắc ai kia còn may mắn như những lần trước nữa hay không? Tin tưởng cho cố rồi thất bại.”
Mấy bạn nữ trong nhóm, những người luôn ghen ghét với Chang cũng cười cợt rồi nói hùa theo vài câu.
Chang nghe vậy thì hơi lo lắng nhìn các bạn xung quanh và cô giáo, chuẩn bị lên tiếng thì…
“Trâm! Mày nói gì kì vậy. Tao không biết ý mày như thế nào nhưng Chang có đáng được tin tưởng hay không thì ai cũng biết. Nhìn lại bản thân mình có giúp được cho lớp cái gì hay không?” Nhã Ly cũng chẳng phải hiền dịu mà tiến đến gần bàn của kẻ gây hoạ để đối đáp trực tiếp.
Cô thấy mọi chuyện dường như sắp có hướng bạo lực nên nhẹ nhàng kéo Ly ra khỏi cuộc “trò chuyện” với Trâm rồi mới hoà hoãn nói: “Ly ơi đừng có chấp nữa, mày hãy tin ở tao đi và còn để tâm trạng cho tối nay bọn mình ra quảng trường chơi với nhỏ Hoa đấy?”
“Tao tin mày nhưng con nhỏ đó nói làm tao thấy ngứa gan quá. Với lại mày không nhắc là tao quên luôn ấy chứ. Kêu nó tối sáu giờ hơn có mặt, Chang cầm theo cây đàn guitar lên chơi, lâu lâu hát một lần mới đã cái miệng.”
Lúc trước khi chưa tiếp xúc với Ly và Hoa, cô thật sự đúng kiểu mọt sách hướng nội, mọi hoạt động trong lớp ở cấp hai cô chẳng tham gia lấy một lần, nhưng từ khi lên lớp mười thì mọi thứ đã khác. Chang từ một con người không có mấy nổi bật từ từ dám bộc lộ bản thân nhiều hơn, cũng dần trở nên hướng ngoại đến mức ai cũng có thể làm thân được, học tập cũng có thể thoải mái chỉ cho các bạn, tham gia nhiều hoạt động và thân thiết với nhiều thầy cô bộ môn. Nhưng mấy ai có hoàn hảo? Cô cũng sẽ không làm tổn thương mình mà dần dần cố gắng và trưởng thành. Cô nhìn Ly đang nói đỡ cho mình mà lòng cảm thấy ấm áp.
Chang thật sự rất yêu quý hai người bạn thân của mình.
Tại lớp 11A5 lúc này.
Lớp trưởng – Đăng Khôi bắt tay cùng thầy giáo chủ nhiệm của mình lập tức lên kế hoạch, “Lớp chúng ta chỉ mới thắng được lớp 11A1 ở khía cạnh dọn vệ sinh mà thôi còn lại thì…”
Cả lớp nghe đến đây thì ai nấy cũng đều có một ý nghĩ nói trong đầu rằng lớp 11A1 có con tướng quá mạnh, nếu Trúc Chang học ở lớp mình là hay rồi, vừa là hoa khôi vừa là học bá lại có kế hoạch quá đẳng cấp. Nếu không có sự cố gì thì lớp đó lại đứng nhất cho mà xem.
Hà My thấy thế thì ngay lập tức dùng lời nói mà xốc lại tinh thần cho các bạn, “Không thể nhục chí được hiểu chưa, con Chang chẳng qua là quá giỏi nhưng không thể nào hoàn hảo được, lớp ta không thắng được phần cắm trại và văn nghệ thì ít nhất việc lập hàng quán thì không thể thua.”
“…” Nhà của Chang có mở siêu thị đấy trời ơi, khinh địch mà không chịu tìm hiểu gì cả.
Ngay tại thời điểm này, Ở lớp 11A7 cũng “xôn xao” không kém.
“Lớp mình phải bằng mọi cách để dụ dỗ thằng Duy vào lễ hội này, bất quá bên lớp 11A1 kia có nhỏ Chang quá sức mạnh, lớp bọn mình đây một mình chưa chắc đấu lại nhỏ đó nữa đấy.”
Cô giáo chủ nhiệm cũng lên tiếng khuyên giải vài tiếng: “Đúng rồi đấy Nhật Duy à, lớp của thầy Hội năm nay quá may mắn có bé Hạ Trúc Chang, con bé quá xuất sắc chỉ có em tham gia vào thì lớp mình may ra có thể tranh giải nhất.”
Trần Lê Nhật Duy đang yên lặng ngủ say giấc trong tiết học thì liền bị đám cô trò bắt tay nhau phá rối, cậu nhíu mày rồi ngáp ngắn ngáp dài đáp cho có lệ nhưng cuối cùng vẫn bởi vì bị làm phiền quá nhiều liền đáp: “Chang? Chang là ai, tên lạ hoắc vậy? Lại chẳng giống tên nhân vật game chút nào? Người nước ngoài hay sao, em chưa nghe ai trong trường này có tên như vậy hết cả.”
“…”
Hữu Phong liền thay mặt cho đám anh em lên tiếng giải thích: “Mày đúng là quá vô tâm rồi đấy Duy, đến cả bạn cùng khối cũng không biết tên. Mày chỉ cần biết Chang là bạn nữ vô cùng giỏi ở lớp 11A1 và lũ tao cần mày tham gia vào hoạt động ba ngày hai đêm lần này để thắng.”
Trời mưa bên ngoài càng ngày càng to như muốn lấn át âm thanh reo hò của học sinh. Nhật Duy với tâm tình lúc nóng lúc lạnh không biết tại sao lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Cả đám bên trong cũng chẳng dám suy nghĩ quá nhiều vì biết ông tướng này chẳng biết lúc nào lại thay đổi, mấy ngày trước cũng do quậy phá quá nhiều, lại hay đi đánh nhau và đặc biệt mang cái danh đại ca trường THPT Số 1 lên người khiến cho Thầy hiệu trưởng tức đến không chịu được liền phải nhập viện truyền nước biển. Nhưng mấy ai ngờ rằng Nhật Duy lại là con trai quý tử của thầy chứ.
Nghịch ngợm là vậy nhưng Nhật Duy được xem như là bảo bối của cả lớp, các bạn học lẫn thầy cô cũng hết mực yêu thương, nuông chiều mặc cho biết cậu đánh nhau rất dữ dằn.
“Tao chỉ tham gia thôi còn thắng hay không thì không liên quan gì tới tao, nếu cần gì thì nói.”
“Duy à, chúng em yêu anh.”
Kết thúc sự vui vẻ đấy là không khí của buổi học, những lời giảng dạy quý báu xen lẫn sự áp lực của thầy cô đối nghịch với đó là những đứa học trò ngây thơ và trẻ con đang lén nghiên cứu và tìm tòi, xôn xao trò chuyện để cùng hướng đến tạo ra một lễ hội thật hoành tráng và đáng nhớ cho tuổi thanh xuân vườn trường có biết bao nhiêu ước mơ và kỉ niệm.
Chương 2: Một thoáng chạm mắt
Những ngày sau đó thật sự chẳng dễ dàng một chút nào, Chang vừa phải quản lý thời gian, vừa phải cân bằng việc học và lên kế hoạch chuẩn bị cho lễ hội của lớp. Ngày hôm nay cũng là một ngày như vậy, Chang sẽ cùng các bạn nữ trong lớp chuẩn bị tiết mục biểu diễn văn nghệ.
“Chang ơi, chúng ta múa bài dân gian được không? Tao ngại nhảy hiện đại lắm.”
Nghe vậy, Trâm ngay lập tức giận dữ phản đối: “Mày điên à, đã là lễ hội thì phải nhảy nhạc hiện đại mới có người xem chứ. Dân gian? Có cho tiền tao cũng không múa.”
Giữa thế cục đang hơi rối ren thì Nhã Ly chỉ biết thở dài rồi trông chờ nhìn vào cô bạn thân. Hồi tối hôm đi lên quảng trường để hát hò cùng với Hoa, Chang nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi, ăn uống cũng chỉ có vài món. Ly thật sự rất khó hiểu, tại sao chuyện gì của lớp cũng phải để cho Chang gánh vác chứ? Mấy nhỏ của nhóm con Trâm thì chẳng biết thứ gì mà cứ nói xấu Chang. Thật đáng ghét!
“Văn nghệ kết hợp hai văn hoá nhạc dân gian và hiện đại. Dù gì người xem cũng không chỉ là các bạn học sinh và những người trẻ, cũng sẽ có thầy cô, bố mẹ của chúng ta với những người lớn tuổi.” Chang mặt không biến sắc mà nói. Nếu có ai không đồng ý thì cô cũng chẳng biết phải làm sao cả nhưng cũng rất trộm vía rằng… chỉ có một người bất đồng tình, không nói thì ai cũng biết đó chính là Trâm.
“Nè nhỏ Trâm kia, mày bị vấn đề gì hả? Đã nói tới vậy rồi thì đồng ý cho lẹ đi. Chang còn phải ôn tập cho kì thi HSG QG nữa đấy, mày nghĩ mày nhảy giỏi lắm à.” Hoà – lớp phó của 11A1 không chịu đựng được tính tình trẻ con của Trâm nữa nên đành cãi lại.
Mọi chuyện cứ như vậy mà giải quyết xong xuôi nhưng Chang vẫn cảm thấy tương lai sẽ có chuyện gì đó vô cùng xấu xảy ra đối với cô. Chang thở dài một hơi, vừa kịp ngồi xuống ghế đá thì điện thoại rung lên.
Ring…ring.
[Chang Chang, còn nhớ người bạn này không đấy? Tao đang ở quán Love, con Ly nó bùng kèo rồi mày mau giải cứu tao, có nhiều đứa báo báo đang ở đây này.]
[Gì đấy Hoa? Đợi tao xuống giải cứu, đừng có gây chuyện linh tinh nha.]
Hoa vừa nghe máy vừa liếc trộm nhẹ mấy cậu bạn ở bàn nước phía bên kia: [Huhu không được rồi, mặc dù tao đã có bạn trai rồi nhưng mà mấy bạn ở đây đẹp dữ quá nhưng nhìn hơi hung xíu.]
Trên đường đạp xe, gió đập vào mặt mát lạnh nhưng Chang lại cảm thấy mệt nhoài. Bao lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi đúng nghĩa? Những bản kế hoạch, bài thi HSG, rồi những lời phàn nàn của Trâm cứ xoay vòng trong đầu. Đôi lúc, Chang tự hỏi: Mình làm lớp trưởng... vì điều gì vậy?
Nhưng rồi cô lại nhớ đến nụ cười rạng rỡ của các bạn khi lớp giành giải, nhớ đến ánh mắt tự hào của cô giáo chủ nhiệm. Cảm giác ấy… hạnh phúc thật sự.
Ở đâu đó trong cùng một ngày, một cậu bạn khác đang ngồi thảnh thơi trong quán, tai nghe nhạc, tay chơi game, miệng nhấp trà sữa. Dường như, thế giới chưa từng bắt cậu phải gồng gánh điều gì cả.
Chang thở dài. Cô cố gắng hết mình để lớp tốt hơn. Còn cậu ấy — cậu sống như thể cả đời này chẳng có điều gì cần phải lo lắng.
Khi Chang đang chìm trong dòng cảm xúc do bản thân tạo ra thì một cú huýt sáo từ những người xa lạ đã khiến cô tỉnh giấc. Chang vô cùng ngại ngùng mà bước vào quán, đập vào mắt cô là hình ảnh Hoa đang cười trông đầy ranh mãnh nhìn các bạn xung quanh.
“Sao tiểu thư của tôi hôm nay lại cực khổ xuống đây hả? Lại còn đi một mình, cô nương mà để Phú biết là tao với nhỏ Ly lãnh đủ luôn á.”
Hoa cười khúc khích rồi ôm chầm lấy Chang, nhưng cô thừa hiểu cô nàng này đang âm mưu chuyện gì đó không bình thường. Đúng như suy nghĩ của Chang thì Hoa đã bắt đầu làm nũng, “Huhu, tao cãi nhau với Phú rồi, bây giờ tao muốn làm cho Phú ghen, mày giúp tao nhé!”
“Giúp kiểu gì…”
Cô nghĩ đến đây và xâu chuỗi lại lời nói của Hoa ở trên điện thoại thì Chang liền cứng người, khuôn mặt không muốn tin mà nói, “Đừng nói là mày muốn tao xin số điện thoại của mấy bạn trong quán đây nha.”
“Bingo, chính xác. Xin cho tao in4 của người mặc áo đen trông đẹp trai nhất kia kìa.”
Chang theo tiếng gọi của Hoa mà nhìn vào cậu bạn đang mải mê chơi game ở góc quán, cậu ăn mặc không nổi trội nhưng khuôn mặt ấy lại quá mức đẹp và phóng khoáng. Mặc cho mọi người quanh cậu nói chuyện rôm rả nhưng cậu vẫn chìm trong thế giới riêng — trông chẳng khác gì một người nghiện game chính hiệu. Chang cảm thấy cậu bạn này rất quen, hình như là học cùng trường thậm chí là cùng khối lớp 11 với cô nhưng nghĩ sao thì vẫn chẳng nhớ đây là ai.
“Tao không quen với lại người ta đẹp như vậy chắc chắn là có người yêu rồi.”
Hoa nghe vậy thấy cũng hơi hợp lý, đẹp trai như vậy mà không có bạn gái chắc chỉ có một lí do là trong cộng đồng LGBT mà thôi, “Hay mày xin người bên cạnh ấy, nhìn trẩu tre chắc không có bạn gái được đâu.” Chang một lần nữa nhìn trộm bạn bên cạnh, chỉ cần nhìn một cái là cô đã nhận ra ngay đó chính là Phong, đội trưởng đội bóng truyền của trường, cũng là học sinh của lớp 11A7…Này là đi xin in4 của lớp đối thủ đây này nếu Nhã Ly mà biết được thì cô sớm muộn gì cũng bị tế trên diễn đàn trường cho mà xem.
Chang cố gắng nhìn các bạn xung quanh. Đột nhiên, cô nhận ra trong quán Love, chỉ mình cô là học sinh lớp 11A1. Còn lại đều là học sinh A5, A7 và một vài đàn chị lớp 12. Cô chỉ biết nghĩ thầm: nhỏ Hoa này chọn quán đúng ‘nhạy cảm’ thật!
“Kia có phải là Chang không? Nhỏ lớp trưởng mà khiến lớp mình thua thảm hại kia kìa.” Lời nói xì xào tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Chang phải ngượng đỏ mặt. Còn Hoa thì biểu cảm lập tức thay đổi, “Không hổ danh là mày, đi đâu cũng nhiều người bàn tán phết, mà mày làm gì mà cho lũ lớp đấy thảm dữ vậy.”
Cô lắc đầu lia lịa với mong muốn giải thích, cô cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của một người lớp trưởng mà thôi, công bằng và hết mình vì lớp. Những lớp khác đừng hòng mà phá đám lớp cô.
Ở bên khu vực chơi game của đám bạn nhỏ lớp 11A7 cũng bắt đầu bàn tán dữ dội, Phong nhân cơ hội này cũng muốn giới thiệu một chút về đối thủ thần thánh của lớp 11A1 cho Duy nghe: “Chang vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang như vậy mà lại vô một cái lớp chuyện gì cũng đổ lên đầu cậu ấy, tiếc thật sự.”
Phong lại tiếp tục nói: “Duy, mày nhìn về phía bên trên đi. Chang đấy, người mà mày không biết đấy nhìn cho kĩ vào.”
“Nhìn thì có thắng được không?”
Câu nói lạnh như băng này khiến cho cả đám chìm ngay lập tức trong vòng lặp trầm ngâm. Nói một câu mà chẳng có đứa nào dám nói lại. Nói vậy thôi chứ Nhật Duy vẫn “lén” nhìn cô bạn lớp trưởng của lớp đối thủ một chút. Cậu đã nghe nhiều về cái tên “Chang” nhưng chưa từng quan tâm.
Nhưng giờ phút này đây, ánh mắt vừa vô tình chạm phải ánh mắt — chỉ trong một thoáng rất ngắn thôi, nhưng Duy bỗng thấy có điều gì đó lạ lùng. Không rõ là do ánh sáng trong quán hay do nụ cười thoáng qua của cô bạn kia, mà cậu chợt mất tập trung.
Tay vẫn cầm điện thoại nhưng ngón cái lại bấm nhầm vài lần. Một cơn gió lướt qua trong không khí náo nhiệt, nhưng khuôn mặt cậu chẳng biết vì sao lại phảng phất một tầng đỏ nhẹ của khí trời.
Còn Chang thì lại khác, cô không nhớ ra tên, nhưng cảm giác đã từng lướt qua nhau ở đâu đó. Lạ là… ánh mắt cậu ấy nhìn cô không giống mấy ánh mắt từng gặp. Không soi mói. Không thách thức. Mà bình thản — tới mức khiến Chang hơi mất cảnh giác.


0 Bình luận