Nước Mỹ, Chicago, tháng 3 năm 2024.
Thành Long ngồi lặng lẽ ở góc cuối lớp học, phía gần cửa sổ, nơi ánh nắng mùa xuân yếu ớt cố gắng len lỏi qua tấm rèm cũ kỹ. Chiếc bàn gỗ sứt mẻ, từng vết khắc nguệch ngoạc của những kẻ học sinh nổi loạn cũ còn in hằn lại như những vết sẹo trên mặt bàn.
Xung quanh anh là tiếng cười đùa, tiếng chuyện trò rôm rả bằng thứ tiếng Anh trôi chảy mà anh dù học giỏi đến đâu vẫn luôn cảm thấy mình là kẻ lạc loài trong đó.
"Thằng Việt kiều nghèo kiết xác."
"Sao mày không quay về cái làng quê lụt lội của mày đi hả?"
Những lời xì xào, những tiếng cười khúc khích, chúng như mũi kim nhỏ châm chích liên tục vào tâm trí của Thành Long mỗi ngày. Không ai cần anh ở đây. Không bạn bè. Không gia đình. Không cả một cái bóng để nương tựa.
Mỗi lần giáo viên bước vào, sự bắt nạt im bặt như thể chưa từng tồn tại. Nhưng ánh mắt khinh bỉ của bà giáo dạy Toán vẫn không buông tha cho anh. Trong mắt họ, Thành Long là "thằng nhập cư nghèo nàn ăn bám", là gánh nặng, là kẻ ngoài lề của cái xã hội văn minh mà họ luôn tự hào.
Vậy mà anh vẫn sống. Vẫn cố gắng.
Bởi vì đó là tất cả những gì anh biết phải làm.
Sau giờ học.
Con hẻm nhỏ phía sau trường chìm trong ánh chiều tà nhạt nhòa, như một vệt máu loang lổ trên nền trời.
Bọn chúng chờ sẵn ở đó.
Năm đứa. Một đám ký sinh xã hội, luôn tìm cách bấu víu vào sự khốn khổ của người khác để cảm thấy bản thân mạnh mẽ.
"Ê Thành Long."
Giọng thằng cầm đầu | Jason | vang lên như lưỡi dao cùn cào lên tâm trí anh.
“Nghe nói mày xin được học bổng à?”
Hắn bước lại gần, tay cầm theo một cây gậy bóng chày, mặt mũi vênh váo. Bốn đứa còn lại đứng sau, cười cợt như những con chó hoang.
“Giỏi thật đấy. Tao phục mày luôn đấy, đồ ký sinh trùng.”
Hắn nghiến răng, giọng nói khẽ nhưng đầy sát khí.
“Mày nghĩ đất nước này chấp nhận cho loại rác rưởi như mày vươn lên chắc? Để tao dạy mày bài học cuối cùng.”
Rồi bọn chúng lao vào.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá như nện xuống thân xác vốn đã gầy gò của Thành Long. Đầu óc anh quay cuồng, máu rỉ ra từ miệng, tai ù đặc đi, nhưng trong lòng vẫn chỉ là... trống rỗng.
Vẫn là như thế, mỗi ngày, bao năm qua.
Nhưng hôm nay có gì đó khác.
Khi máu anh rơi trên nền đất lạnh, khi ánh mắt anh mờ đi bởi những cú đánh liên tục, một giọng nói mơ hồ dội vào tâm trí anh:
"Đến bao giờ ngươi mới chịu đứng lên?"
"Đến bao giờ ngươi thôi chấp nhận là con mồi?"
Trong khoảnh khắc ấy , lồng ngực anh như muốn nổ tung.
Không còn sợ hãi. Không còn nhẫn nhịn. Không còn chịu đựng.
Thành Long bật dậy.
Cú đấm đầu tiên như tiếng sấm vang trời.
Jason ngã gục ngay lập tức, mũi hắn vỡ nát dưới lực đấm tưởng chừng vô vọng. Một tên khác nhào tới, nhưng Thành Long xoay người tránh né bản năng, rồi thúc đầu gối vào ngực hắn ,tiếng xương sườn gãy vang lên.
Máu, tiếng la hét, những ánh mắt hoảng loạn.
Chỉ trong chưa đầy hai phút, năm kẻ từng hành hạ anh suốt bao năm bị hạ gục.
Hai trong số chúng không bao giờ đứng dậy nữa.
Ngày hôm sau.
Tin tức phủ kín các mặt báo địa phương:
> "Nam sinh gốc Việt gây thảm án học đường."
"Học sinh mồ côi nhập cư giết bạn học."
Không ai quan tâm vì sao chuyện xảy ra. Chẳng ai hỏi anh đã phải chịu đựng những gì. Họ chỉ nhìn thấy máu.
Thành Long bị đuổi học ngay lập tức. Đơn độc hơn bao giờ hết. Những ánh mắt ác ý xuất hiện ở bất cứ nơi đâu anh đi qua. Lũ bạn cũ tránh né như né dịch bệnh. Người chủ nhà trọ đuổi anh ra đường chỉ sau hai ngày.
Anh chính thức không còn nơi nào để thuộc về.
Và rồi... đêm 13 tháng 3.
Sau gần 24 tiếng mệt mỏi rã rời, Thành Long thiếp đi trong căn phòng trọ tồi tàn với chiếc chăn mỏng rách nát, chiếc bụng trống rỗng và đôi mắt đỏ hoe.
Giữa màn đêm sâu thẳm, mặt đất rung lên.
Tiếng nổ vọng từ trên bầu trời. Những âm thanh lạ lẫm như những tiếng gầm rú từ chính vũ trụ vọng về Trái Đất.
Thành Long choàng tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp. Anh nhìn qua khung cửa sổ cũ kỹ, rồi đứng sững người.
Trên bầu trời một bóng đen khổng lồ đen kịt, mờ mờ ảo ảo, như thể được tạo nên từ chính bóng tối nguyên thủy, chầm chậm vươn ra từ vực sâu vũ trụ.
Nó siết lấy mặt trăng.
Từng vết nứt khổng lồ loang ra như mạng nhện.
RẮC — RẮC — BÙM!!
Mặt trăng nổ tung thành hàng tỷ mảnh vỡ ánh bạc, bay tản mát trong không gian. Và từ chính lỗ hổng ấy, Mặt Trăng Máu trồi lên , đỏ như máu, lạnh lẽo, và tà ác.
Ánh sáng của nó nhuộm đỏ cả thành phố, cả bầu trời, cả thế giới.
Thế giới vừa chết đi.
Sáng hôm sau. Sinh tồn trong địa ngục đỏ
Tiếng gió rít qua khe cửa sổ vỡ vụn. Ánh sáng mờ nhạt từ mặt trời bệnh hoạn phía xa chiếu vào căn phòng trọ tồi tàn.
Thành Long tỉnh dậy sau giấc ngủ đầy ác mộng. Toàn thân anh rã rời, đầu đau như búa bổ. Nhưng... thứ đánh thức anh không phải là cơn đau, mà là tiếng thét vang vọng ngoài kia.
"AAAAHHHH—!"
Tiếng la hét xé toạc sự tĩnh lặng.
Anh lảo đảo bước ra ngoài. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến anh gần như không tin vào giác quan của mình.
Cả con phố đã hóa thành bãi tha ma sống. Người thì gào rú, lăn lộn trên mặt đất như thể có thứ gì đang xé nát bên trong họ. Có người thân thể phồng lên rồi nổ tung, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi. Kẻ khác thì quằn quại, xương cốt vặn vẹo, chân tay kéo dài ra những hình thù dị dạng như sinh vật ngoài hành tinh.
Đây không còn là nước Mỹ mà anh từng biết. Đây là địa ngục.
Bụng cồn cào, cổ họng khô rát, Thành Long vội vàng lục lọi những căn nhà xung quanh.
Tủ lạnh trống rỗng.
Cửa hàng tạp hóa bị cướp sạch.
Xác người la liệt trong siêu thị, vài cái còn chưa nguội lạnh.
Ở góc cuối siêu thị, anh tìm được một ít bánh quy, vài chai nước và một con dao bếp. Bàn tay run run khi cầm lấy chúng. Đây là tất cả những gì anh có lúc này và nó sẽ quyết định sự sống còn.
Những ngày sau đó.
Thành Long lang thang khắp thành phố nhuộm máu. Ban ngày ẩn nấp trong những bãi đổ nát, ban đêm di chuyển dưới ánh trăng máu như con thú hoang bị săn đuổi.
Anh học cách lẩn tránh lũ sinh vật quái dị. Chúng săn mồi theo âm thanh, ánh sáng và mùi máu.
Nhiều lần, anh suýt bị phát hiện bởi những "con mắt bò sát" lũ zombie có đôi mắt phình to như mắt cá, phát ra tiếng rít sắc nhọn và di chuyển cực nhanh bằng cả bốn chi dài ngoằng như nhện.
Có lúc, anh phải chui mình trong đống rác suốt cả đêm, bị lũ ruồi nhặng bâu kín người chỉ để thoát khỏi sự truy sát.
Mỗi phút giây sống sót là một lần chiến thắng.
Lần đầu gặp người sống sót
Ngày thứ 5 kể từ khi địa ngục tràn xuống, khi đang lục lọi một siêu thị bỏ hoang gần ngoại ô, Thành Long bất ngờ nghe thấy tiếng người.
“Nó ở trong kia!”
“Từ từ, coi chừng zombie phục kích.”
Tim anh đập dồn dập. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, anh nghe thấy giọng người khác — đồng loại thực sự.
Bốn người. Ba nam, một nữ, tất cả mặc áo khoác dày, trên vai vác theo vũ khí thô sơ tự chế: tuýp sắt, gậy bóng chày, dao găm. Người dẫn đầu , một gã tầm 30 tuổi, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt đầy sẹo.
“Bình tĩnh. Cậu là ai? Có bị cắn không?”
hắn hỏi với khẩu súng tự chế chĩa thẳng vào anh.
Thành Long giơ hai tay lên, miệng khô khốc:
"Tôi... tôi còn sống. Tôi chưa bị cắn..."
Sau vài phút kiểm tra, nhóm người cho anh nhập bọn. Lần đầu tiên, sau bao ngày một mình, Thành Long cảm thấy có chút hơi ấm của sự tồn tại con người.
Họ là những kẻ sống sót lang thang như anh, hợp lại để tăng khả năng sinh tồn. Cùng nhau, họ chia sẻ từng mẩu thức ăn, từng ngụm nước, từng thông tin ít ỏi về những gì đang diễn ra ngoài kia.
Bóng tối thật sự
Nhưng... không ai thực sự tốt với ai trong thế giới này.
Sau vài ngày đồng hành, Thành Long dần nhận ra sự khác lạ. Bọn họ thì thầm vào đêm, thường xuyên nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo như con thú nhìn mồi.
Đến ngày thứ 10
Trong một lần di chuyển ngang qua một khe núi cạn gần bìa rừng ngoại ô, bọn chúng bất ngờ hành động.
Gã thủ lĩnh giả vờ vỗ vai anh, mỉm cười thân thiện:
"Cậu thực sự rất hữu ích, nhóc à. Nhưng tiếc là... lương thực chúng tôi không đủ cho tất cả."
BỐP!
Một cú đấm bất ngờ từ phía sau giáng vào gáy Thành Long. Mọi thứ tối sầm lại.
Phản bội
Khi mở mắt ra, anh nhận ra mình đang bị trói, lương thực và vũ khí bị tước sạch.
Chúng đứng trên miệng vực, nhìn anh lạnh lẽo.
"Xin lỗi nhóc."
"Dù sao, chúng tao cũng đã giúp mày sống thêm được 10 ngày mà."
BÙM!
Một cú đá mạnh vào ngực. Cơ thể Thành Long văng ra khỏi mép vực, rơi tự do vào hố sâu tăm tối.
Không còn ai nhìn anh nữa.
Không ai quan tâm liệu anh còn sống hay đã chết.


0 Bình luận