Thùy Dương ghét những buổi sáng thứ Hai ở cái thành phố đông đúc này. Cả không gian như một con quái vật ồn ào nuốt chửng cô, với mùi khói xe, tiếng còi inh ỏi và dòng người hối hả. Cô cảm thấy mệt mỏi, như thể toàn bộ năng lượng của mình đã bị hút cạn ngay từ khi mặt trời chưa mọc, chỉ còn lại sự uể oải và chán chường bao trùm.
“Lại một tuần nữa bắt đầu, lại một chuỗi ngày vô vị khác.” Cô tự nhủ, giọng thầm thì trong tâm trí, chất chứa sự chán nản và mệt mỏi đã tích tụ từ lâu. “Bao giờ mình mới thoát khỏi cái vòng lặp này đây? Cứ thế này mãi sao...” Đôi mắt cô quầng thâm vì những đêm dài trằn trọc, tâm trí cô nặng trĩu những suy nghĩ không tên, những câu hỏi không lời đáp cứ lẩn quẩn mãi không thôi.
Mưa lất phất từ đêm qua đã khiến đường phố ẩm ướt, những vũng nước nhỏ phản chiếu ánh đèn mờ ảo, không khí se lạnh mơn man da thịt. Thùy Dương kéo chặt chiếc khăn len đã sờn cũ, giấu khuôn mặt mệt mỏi vào trong cổ áo. Cô bước đi chậm rãi trên vỉa hè quen thuộc, cảm thấy rõ hơn sự trống rỗng trong lòng, một khoảng trống mà cô đã cố gắng lấp đầy suốt bao năm qua nhưng đều vô vọng, cứ mãi đeo bám như một cái bóng.
Quán cà phê "Góc Phố Nhỏ" hiện ra trước mắt cô, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ ô cửa kính mờ sương, như một lời mời gọi dịu dàng, một ốc đảo nhỏ giữa lòng thành phố ồn ào. Đó là điểm dừng chân duy nhất của cô trước khi đến tiệm sách cũ, một thói quen đã duy trì suốt ba năm qua. Một thói quen buồn tẻ nhưng lại là điểm neo duy nhất giữ cô không trôi dạt vô định, không hoàn toàn mất phương hướng giữa biển đời.
Tiếng chuông gió khẽ leng keng khi Thùy Dương đẩy cửa bước vào. Mùi cà phê rang xay nồng nàn, mùi bánh mì nướng thơm lừng và mùi gỗ cũ quen thuộc xộc vào mũi, đánh thức chút ít giác quan còn lại của cô, mang lại một chút an ủi nhỏ bé cho tâm hồn đang chán chường. Cô lướt mắt tìm kiếm chiếc bàn quen thuộc ở góc quán, cạnh cửa sổ nhìn ra phố. Đó là "lãnh địa" riêng của cô, nơi cô có thể thu mình lại, ngắm nhìn dòng người và suy tư về cuộc đời.
Nhưng hôm nay, chiếc bàn đó đã có người. Một người đàn ông. Anh ta ngồi đó, lưng quay về phía cửa, chỉ có thể thấy bờ vai rộng và mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng. Chiếc áo khoác màu xám tro khiến anh ta trông thật giản dị, nhưng lại có một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như một bức tượng đang ngồi thiền giữa dòng chảy của thời gian, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào xung quanh.
Thùy Dương hơi hụt hẫng. Cô hiếm khi thấy ai ngồi ở chiếc bàn đó vào giờ này, vì nó khá khuất và cần một sự kiên nhẫn nhất định để tìm thấy sự yên bình. “Lạ thật. Mình cứ nghĩ giờ này quán vắng tanh chứ.” Cô tự nhủ, trong lòng dấy lên một chút tò mò về người lạ mặt. Cô miễn cưỡng chọn một chiếc bàn khác, gần quầy pha chế hơn, cố gắng không để sự thất vọng nhỏ bé hiện rõ trên nét mặt.
"Một Latte nóng, như mọi khi ạ." Thùy Dương nói với chị Lan, chủ quán, giọng khẽ khàng, chất chứa sự mệt mỏi mà cô không tài nào che giấu được. Chị Lan mỉm cười ấm áp, nụ cười hiếm hoi trong buổi sáng ảm đạm này, mang lại một chút hơi ấm cho tâm hồn cô, như thể chị hiểu được tâm trạng cô mà không cần lời nói.
Cô ngồi xuống, ánh mắt vô thức lại hướng về phía chiếc bàn quen thuộc. Chàng trai kia đang đọc sách. Một cuốn sách bìa da màu nâu sẫm, trông có vẻ cổ điển, như thể nó đã tồn tại qua nhiều thế hệ. Bàn tay anh ta thon dài, ngón tay thanh thoát lướt nhẹ trên từng trang giấy, một cách chậm rãi, đầy trân trọng, như thể anh ta đang nâng niu một kho báu vô giá.
Anh ta dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, tách biệt khỏi sự ồn ào của quán xá, tách biệt khỏi mọi thứ xung quanh, tạo ra một không gian riêng biệt không ai có thể chạm tới. “Anh ta cũng có vẻ cô đơn như mình vậy.” Thùy Dương nghĩ, một cảm giác đồng điệu nhỏ bé len lỏi, khiến cô không còn cảm thấy quá xa lạ. Anh ta khẽ nhấp một ngụm cà phê, rồi thở dài một hơi thật nhẹ, như trút bỏ một gánh nặng vô hình. Hành động nhỏ đó chạm đến Thùy Dương một cách kỳ lạ, khiến cô cảm thấy có một sự kết nối tinh tế.
Từ ngày hôm đó, chàng trai lạ mặt kia xuất hiện đều đặn ở "Góc Phố Nhỏ" mỗi sáng thứ Hai. Cứ đúng 7 giờ 30 phút, anh ta lại bước vào, chọn đúng chiếc bàn góc cửa sổ, và bắt đầu đọc sách một cách say mê. Thùy Dương dần quen với sự hiện diện của anh ta. Cô không còn cảm thấy hụt hẫng khi chiếc bàn bị chiếm dụng nữa. Thậm chí, cô còn thấy mong chờ đến sáng thứ Hai.
Thay vào đó, cô lại thấy một sự bình yên lạ thường khi nhìn thấy bóng lưng tĩnh lặng của anh ta. “Chắc anh ấy cũng là người thích sự yên tĩnh như mình.” Cô tự nhủ, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Cô bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: anh ta luôn gọi một ly cà phê đen không đường, không sữa, và luôn uống hết không sót một giọt. Điều đó cho thấy anh ta là người có thói quen cố định và khá kỷ luật trong cuộc sống.
Anh ta luôn mang theo một cuốn sách khác nhau mỗi tuần, bìa sách thường là loại đã cũ, nhăn nheo, như thể chúng đã được đọc đi đọc lại nhiều lần, hay đã theo anh ta qua rất nhiều nơi và chứng kiến bao câu chuyện. Và anh ta luôn ngồi ở đó cho đến khi đồng hồ điểm 8 giờ, rồi lại lặng lẽ rời đi, như một bóng hình vô định. Anh ta đến, ngồi yên lặng, và rời đi một cách không một tiếng động, như một phần của buổi sáng, không hơn không kém, nhưng lại để lại một ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô.
Một sáng thứ Tư, mưa rả rích không ngừng, những hạt mưa li ti bám đầy trên ô cửa kính, tạo nên một bức màn mờ ảo. Thùy Dương đến quán sớm hơn thường lệ, lòng cô đầy hy vọng. “Mong là bàn đó trống. Mình muốn được ngồi ở chỗ đó một lần, để cảm nhận không gian mà anh ấy vẫn ngồi.” May mắn thay, chiếc bàn quen thuộc đã trống. Cô mỉm cười nhẹ nhõm, đặt túi xách xuống ghế, rồi gọi một ly Americano nóng.
Khi ly cà phê được mang ra, Thùy Dương khẽ giật mình. Cạnh ly của cô là một chiếc khăn giấy nhỏ, trên đó có viết vội vàng vài dòng chữ bằng một nét chữ phóng khoáng nhưng dễ đọc, như thể nó được viết một cách vội vã nhưng đầy tâm ý: "Cà phê Americano ở đây rất ngon. Hãy thử một lần."
Thùy Dương ngước lên nhìn chị Lan, ánh mắt đầy khó hiểu nhưng cũng pha chút tò mò. Chị Lan chỉ mỉm cười bí ẩn, rồi chỉ tay về phía cánh cửa vừa khép lại, nơi bóng lưng quen thuộc ấy đang dần khuất dạng trong màn mưa. “Anh ấy!” Tim Thùy Dương đập mạnh một nhịp, một cảm giác ngạc nhiên và thích thú dâng lên, như thể cô vừa khám phá ra một bí mật nhỏ của riêng mình.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cô, xua đi cái lạnh của buổi sáng, xua đi nỗi cô đơn đã bám riết cô bấy lâu nay. Không phải là một sự theo dõi đáng sợ, mà là một sự quan tâm nhỏ bé, tinh tế, len lỏi vào cuộc sống đơn điệu của cô, mang lại một chút gia vị. “Anh ấy để ý mình sao? Thật bất ngờ. Hay là anh ấy cũng cảm thấy như mình, cũng đang tìm kiếm một sự kết nối?”
Từ đó, những "dấu vết" nhỏ bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vô hình, dè dặt, không hề phô trương. Có khi là một mảnh giấy note nhỏ kẹp trong cuốn sách mà Thùy Dương vừa mượn ở thư viện. "Cuốn sách này rất hay. Tôi cũng thích đoạn kết của nó." Dòng chữ đơn giản nhưng lại khiến cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối hai người, một sự đồng điệu trong tâm hồn qua từng trang sách.
Có khi là một tờ báo được gấp gọn gàng, đặt trên chiếc ghế đá công viên nơi cô hay ngồi ăn trưa. "Tin tức hôm nay có vẻ ảm đạm. Mong cô có một ngày tốt lành hơn." Một lời chúc nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự quan tâm chân thành. Đôi khi lại là một bao diêm nhỏ được đặt khéo léo trên quầy tính tiền khi cô thanh toán ở tiệm tạp hóa gần nhà, bên trong có một dòng chữ viết tay: "Chúc cô may mắn."
Thùy Dương không bao giờ nhìn thấy anh ta trực tiếp khi nhận được những lời nhắn đó. Anh ta luôn xuất hiện và biến mất như một bóng ma, chỉ để lại những dấu hiệu nhỏ, đủ để cô biết rằng anh ta đang ở đó, đang dõi theo cô, và đang cố gắng kết nối, nhưng theo một cách rất riêng, rất kín đáo, không làm cô cảm thấy bị xâm phạm. Cô không biết tên anh ta, không biết khuôn mặt anh ta như thế nào, nhưng cô lại cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, một sợi dây vô hình đang dần được thắt chặt giữa hai người xa lạ.
Cô bắt đầu sống với một sự chờ đợi, một nỗi hy vọng mơ hồ mà trước đây cô chưa từng biết đến. Mỗi sáng thứ Hai, cô đến quán cà phê sớm hơn, lòng đầy hồi hộp, mong chờ một điều bất ngờ. Mỗi khi ghé thư viện, cô lại kiểm tra các cuốn sách. Mỗi lần đi ngang công viên, cô lại liếc nhìn chiếc ghế đá. Cuộc sống của Thùy Dương bỗng trở nên sống động hơn, có một mục đích, một niềm vui nho nhỏ, một bí mật chỉ của riêng cô và người đàn ông bí ẩn đó. Sự tò mò len lỏi, đẩy lùi đi một phần nỗi cô đơn cố hữu, thay thế bằng cảm giác được quan tâm và một chút hồi hộp đáng yêu.
Một buổi chiều thứ Bảy, trời nắng nhạt, những tia nắng vàng óng len lỏi qua ô cửa kính, Thùy Dương đang ngồi sắp xếp lại những cuốn sách cũ ở tiệm, mùi giấy cũ và mực in hòa quyện vào không khí. Tiếng chuông cửa leng keng báo hiệu có khách. Cô ngẩng đầu lên, và tim cô bỗng hẫng đi một nhịp, như thể nó vừa bỏ lỡ một nhịp đập quan trọng.
Là anh ta. Chàng trai trong quán cà phê, người của những lời nhắn bí ẩn, người đã len lỏi vào những suy nghĩ thầm kín của cô, đang đứng ngay trước mặt, cách cô vài bước chân. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean tối màu, và mái tóc đen hơi rối vì gió. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một nỗi buồn khó tả, một nỗi buồn mà cô có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả khi anh ta đứng xa.
Anh ta cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết cũ đã ngả màu, bìa sách đã sờn rách, như thể nó đã tồn tại qua nhiều thế hệ độc giả và đã chứng kiến bao nhiêu câu chuyện. "Chào cô." Giọng anh ta trầm ấm, nhẹ nhàng, đủ để khiến trái tim Thùy Dương rung lên một cách bất ngờ, một cảm giác lạ lẫm nhưng đầy cuốn hút. Cô cảm thấy một sự bối rối không hề nhẹ, hai má cô ửng đỏ, không biết phải phản ứng thế nào. “Ôi trời, sao anh ấy lại đến đây chứ? Mình nên nói gì đây? Thật khó tin.”
"À... vâng... anh cứ... cứ đưa đây ạ." Cô lắp bắp, đưa tay ra đón lấy cuốn sách, cố gắng không để bàn tay mình run rẩy trước sự xuất hiện bất ngờ của anh. Tay cô khẽ chạm vào tay anh ta. Một luồng điện nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ chạy qua, khiến cả hai khẽ giật mình và vội vàng rụt tay lại. Khoảnh khắc đó ngắn ngủi, nhưng đủ để để lại một dư âm khó tả, một sự kết nối vô hình đã được xác nhận.
"Cuốn này... tôi thấy nó khá quen." Thùy Dương cố gắng trấn tĩnh bản thân, hắng giọng, lật giở cuốn sách một cách chuyên nghiệp, cố gắng che giấu sự bối rối của mình. "À, đây là 'Kafka bên bờ biển' của Haruki Murakami. Một trong những cuốn sách bán chạy nhất của chúng tôi... và cũng là một trong những cuốn yêu thích của em." Cô thêm vào, muốn kéo dài cuộc trò chuyện, muốn biết anh nghĩ gì về cuốn sách này.
"Ồ." Anh ta khẽ cười, một nụ cười mỏng manh làm sáng bừng khuôn mặt, nhưng đôi mắt vẫn giữ nét trầm buồn. "Tôi cũng rất thích Murakami. Cuốn này... tôi đọc rồi." “Anh ấy cười rồi. Nụ cười của anh ấy thật ấm áp và có chút gì đó bí ẩn.” Thùy Dương thầm nghĩ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, sự ngại ngùng ban đầu dần tan biến, thay vào đó là sự tò mò và thích thú.
"Vâng... vậy... anh muốn tìm cuốn nào khác ạ?" Thùy Dương hỏi, cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp, nhưng sâu bên trong, cô chỉ muốn kéo dài cuộc nói chuyện này, không muốn nó kết thúc quá nhanh. Cô muốn biết thêm về anh, về lý do anh xuất hiện ở đây, về những suy nghĩ của anh.
Anh ta nhìn cô, đôi mắt anh như muốn nói điều gì đó, một thoáng do dự, rồi khẽ thở dài, một tiếng thở dài nhẹ nhàng nhưng đầy suy tư. "Tôi... tôi chỉ muốn ghé qua xem thôi. Tôi thấy tiệm sách của cô khá thú vị... có một vẻ đẹp rất riêng... rất bình yên... giống như cô vậy." Anh ta nói, ánh mắt lướt qua những giá sách cũ kỹ, rồi dừng lại ở cô, một ánh nhìn vừa thăm dò, vừa chân thành, khiến Thùy Dương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác được hiểu.
"Cô làm việc ở đây lâu chưa?"
"Dạ, cũng được ba năm rồi ạ." Thùy Dương đáp, dần lấy lại bình tĩnh, cảm thấy thoải mái hơn một chút khi anh không đề cập đến những lời nhắn bí ẩn. “Mình có nên hỏi thẳng không nhỉ? Hay cứ giả vờ như không biết để xem anh ấy định làm gì?” Cô băn khoăn, một cuộc đấu tranh nhỏ diễn ra trong tâm trí cô.
Cuối cùng, cô quyết định đánh liều, không muốn bỏ lỡ cơ hội này để hiểu rõ hơn về người đã âm thầm quan tâm mình. "Anh... anh là người hay uống cà phê ở quán Góc Phố Nhỏ đúng không ạ?" Cô hỏi, giọng có chút hồi hộp.
Anh ta hơi khựng lại, đôi mắt anh ánh lên vẻ ngạc nhiên, rồi khẽ cười, một nụ cười rộng hơn một chút, để lộ vẻ hiền lành và đôi chút bối rối. "Ồ. Cô để ý à? Vâng, là tôi. Tôi xin lỗi vì đã chiếm mất chỗ của cô... tôi không biết đó là chỗ quen thuộc của cô." Anh nói, giọng đầy vẻ áy náy.
"Không sao đâu ạ." Thùy Dương lắc đầu, cô cũng cười, một nụ cười hiếm hoi, chân thành, tự nhiên, xua tan đi sự gượng gạo ban đầu. "Tôi... tôi cũng nhận được những lời nhắn của anh. Cảm ơn anh. Chúng rất... thú vị." Cô ngập ngừng, cảm thấy một chút ngại ngùng khi nói ra điều này.
"Chúng đã làm những ngày của tôi trở nên... ý nghĩa hơn. Chúng đã khiến tôi cảm thấy... không còn cô đơn nữa." Cô nói ra những lời thật lòng, cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng trong lòng, một bí mật đã được giải tỏa, và một sự kết nối đã được công nhận.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt anh lấp lánh một niềm vui thầm kín, như thể một bí mật chung đã được hé lộ, một sợi dây vô hình đã được xác nhận. "Tôi là Minh Khang." Anh ta nói, đưa tay ra, một bàn tay thon dài, vững chãi, lần này không còn ngần ngại, một cử chỉ dứt khoát.
Thùy Dương cảm thấy tim mình đập liên hồi, một cảm giác hân hoan lan tỏa khắp cơ thể. "Em là Thùy Dương." Cô đưa tay ra bắt lấy tay anh ta. Bàn tay anh ta ấm áp, vững chãi, mang lại một cảm giác an toàn lạ thường. Một cảm giác thân thuộc tràn ngập trong lòng cô, như thể cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, một sự kết nối đã được định sẵn, không thể nào lý giải.
Kể từ ngày hôm đó, Minh Khang không còn là một bóng ma bí ẩn. Anh ta thường xuyên ghé tiệm sách của Thùy Dương vào mỗi buổi chiều sau giờ làm, khoảng tầm 5 giờ. Anh ta không chỉ đến để mua sách, mà còn để trò chuyện, hay đơn giản chỉ là ngồi đọc sách trong góc quán, tạo nên một sự hiện diện tĩnh lặng, quen thuộc, một phần không thể thiếu trong ngày của Thùy Dương, khiến cô mong chờ mỗi ngày.
Những cuộc trò chuyện của họ ban đầu vẫn còn dè dặt, xoay quanh những chủ đề an toàn như sách, cà phê, hay thời tiết. Thùy Dương nhận ra Minh Khang là một người đàn ông trầm tính, ít nói, nhưng lại rất sâu sắc, rất tinh tế trong cách quan sát và cảm nhận. Anh luôn lắng nghe cô một cách chăm chú, ánh mắt anh tập trung hoàn toàn vào cô, khiến cô cảm thấy mình được tôn trọng, được lắng nghe và được thấu hiểu.
"Anh thích loại sách nào nhất?" Thùy Dương hỏi Minh Khang một buổi chiều, khi anh đang lướt qua những kệ sách văn học cổ điển, cô muốn hiểu thêm về tâm hồn anh, về những điều anh quan tâm. Cô thấy anh có vẻ hợp với những cuốn sách triết lý sâu sắc hoặc những câu chuyện đầy tính nhân văn, chứ không phải những cuốn tiểu thuyết trinh thám hay giả tưởng.
Minh Khang khẽ nhướng mày, suy nghĩ một chút, như đang tìm từ ngữ phù hợp nhất để diễn tả suy nghĩ của mình. "Tôi... tôi thích những cuốn sách nói về hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời. Những cuốn mà nhân vật phải đối mặt với nỗi cô đơn, sự lạc lõng... và rồi tìm thấy một điều gì đó để bám víu, để có thể tiếp tục sống." Anh nhìn cô, ánh mắt có chút ẩn ý, như muốn nói rằng anh cũng đang trên hành trình đó. "Nó giống như... chính cuộc đời mình vậy, luôn tìm kiếm một điểm dừng."
Thùy Dương hiểu điều anh muốn nói. Cô cũng vậy. Cô cũng đang tìm kiếm một điều gì đó để bám víu giữa cuộc đời đầy biến động này, giữa những nỗi cô đơn cứ thế bủa vây. "Em cũng thích những cuốn như vậy. Cảm giác như được tìm thấy một phần của mình trong đó, một sự đồng điệu tâm hồn mà đôi khi rất khó tìm thấy ở thế giới bên ngoài, nơi mà ai cũng vội vã." Cô nói, giọng có chút nhẹ nhõm.
Dần dần, cuộc trò chuyện của họ mở rộng hơn. Họ nói về thành phố, về những áp lực của cuộc sống hiện đại, về những giấc mơ bị bỏ lỡ vì những gánh nặng cơm áo gạo tiền. "Thùy Dương, em có bao giờ cảm thấy mình không thuộc về thành phố này không?" Minh Khang hỏi cô một buổi chiều, khi họ đang ngồi đọc sách trong góc quán vắng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng lật trang sách, tạo nên một bầu không khí thân mật.
Thùy Dương ngẩng đầu lên, nhìn anh ta. "Em... em cũng có lúc cảm thấy vậy. Cứ như là em đang đi lạc trong một mê cung rộng lớn, không biết lối ra, không có ai để dẫn đường." Cô ngần ngại một chút, rồi nói tiếp, như tìm thấy một người bạn đồng điệu, một người có thể hiểu được cảm giác của mình. "Em đến đây để chạy trốn. Trốn tránh những điều không vui trong quá khứ... những nỗi ám ảnh mà em không thể nào quên, những vết sẹo cứ thế hằn sâu trong tâm trí."
Minh Khang khẽ thở dài, một tiếng thở dài chất chứa nhiều nỗi niềm, nhiều tâm sự mà anh chưa từng chia sẻ với ai. "Anh cũng vậy. Anh luôn cảm thấy mình là một kẻ đứng ngoài, nhìn mọi thứ trôi qua mà không thể hòa mình vào. Anh đến thành phố này vì công việc... nhưng đôi khi, anh lại thấy mình càng cô đơn hơn, càng lạc lõng hơn." Anh nói, giọng trầm xuống, như đang giãi bày một phần tâm hồn mình.
"Anh cứ nghĩ rằng sẽ tìm thấy một điều gì đó để neo mình lại... nhưng rồi mọi thứ vẫn cứ trôi tuột. Giống như... có một gánh nặng vô hình mà mình không thể chia sẻ với ai vậy."
Họ không đi sâu vào chi tiết về quá khứ hay gánh nặng của mỗi người, nhưng qua từng câu chuyện, họ dần hiểu nhau hơn. Thùy Dương cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ với Minh Khang, một sự đồng điệu trong tâm hồn mà cô chưa từng tìm thấy ở bất cứ ai khác. Anh ta không phán xét cô, chỉ đơn giản là ở đó, lắng nghe, và cho cô cảm giác được thấu hiểu, được chia sẻ một cách im lặng. “Minh Khang thật đặc biệt. Anh ấy hiểu mình mà không cần mình phải nói ra tất cả, chỉ cần một ánh mắt, một hơi thở.”
Tình cảm giữa họ lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống, như những tia nắng ấm áp xua tan đi màn sương giá lạnh, mang lại hơi ấm cho tâm hồn khô cằn của Thùy Dương. Minh Khang dần trở thành một phần không thể thiếu trong mỗi ngày của cô, khiến cô mong chờ từng khoảnh khắc được gặp anh. Cuộc sống của cô không còn là những chuỗi ngày vô vị và cô độc nữa. Nó có màu sắc, có ý nghĩa, có một niềm hy vọng mới mẻ, một mục đích để mỗi sáng thức dậy.
Họ vẫn duy trì sự dè dặt nhất định, bởi cả hai đều mang trong mình những tổn thương sâu sắc mà không dễ dàng bộc lộ, những vết sẹo cần thời gian để lành lại. Họ trò chuyện hàng giờ, tìm thấy sự an ủi trong lời nói của nhau, cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn. Thùy Dương học cách tin tưởng Minh Khang qua từng cử chỉ nhỏ, từng ánh mắt anh dành cho cô. Anh luôn kiên nhẫn lắng nghe, không bao giờ thúc ép cô phải mở lòng hay kể thêm những điều cô chưa sẵn sàng.
Sự hiện diện của anh như một cây cầu vững chắc, chậm rãi bắc qua vực sâu trong tâm hồn cô, dẫn lối cô thoát khỏi sự cô độc bấy lâu. Mối quan hệ của họ không phải là những lời thề non hẹn biển hay những cử chỉ bùng nổ, mà được xây dựng trên sự thấu hiểu sâu sắc, sự chia sẻ im lặng của hai tâm hồn cô độc, hai kẻ lạc lõng đã tìm thấy nhau. Họ dành nhiều buổi chiều chỉ để đọc sách cạnh nhau trong tiệm, hoặc ngồi lặng lẽ ngắm hoàng hôn ở công viên, không cần nói nhiều, nhưng mỗi giây phút đều tràn ngập sự kết nối không lời.
"Anh thích cách em nhìn thế giới này." Một lần, Minh Khang nói khi họ đang ngồi ở quán cà phê quen thuộc, anh nhìn cô qua làn hơi cà phê bốc lên, đôi mắt anh dịu dàng và đầy ngưỡng mộ. "Nó vừa thực tế, vừa có chút mơ mộng, vừa có chút lãng mạn. Giống như những cuốn sách em đọc vậy, đầy những điều bí ẩn chờ được khám phá, và đầy những bất ngờ thú vị."
Thùy Dương khẽ cười, cảm thấy ấm áp từ sâu bên trong, lời khen của anh khiến cô hạnh phúc. "Em chỉ là... cố gắng tìm kiếm một chút đẹp đẽ trong cuộc sống này thôi, Minh Khang. Tìm kiếm những điều nhỏ bé để bám víu, để có thể tiếp tục sống và hy vọng." Cô hỏi lại, muốn hiểu thêm về góc nhìn của anh. "Anh thì sao? Anh nhìn thế giới này như thế nào, qua lăng kính của một người đàn ông trầm tính?"
Minh Khang nhấp một ngụm cà phê đen, suy tư, ánh mắt anh xa xăm như đang nhìn về một chân trời nào đó. "Anh nhìn nó qua lăng kính của những con số, những công thức, những dự án phức tạp, đầy thách thức. Đôi khi, anh ước mình có thể nhìn thấy những điều đơn giản, đẹp đẽ như em, có thể cảm nhận cuộc sống một cách nhẹ nhàng hơn, ít gánh nặng hơn." Anh nói, giọng có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sự tinh tế và trí tuệ.
Họ bắt đầu cùng nhau khám phá thành phố, nhưng không phải là những cuộc hẹn hò ồn ào hay những địa điểm du lịch nổi tiếng. Đó là những buổi chiều lang thang qua khu phố cổ, tìm kiếm những cửa hàng đồ cũ độc đáo, nơi họ có thể tìm thấy những món đồ cổ xưa và cùng nhau kể những câu chuyện tưởng tượng về chúng, những câu chuyện đầy màu sắc và thú vị. Đó là những buổi tối ngồi ở bờ sông, ngắm nhìn ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước, và cùng nhau lắng nghe tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng.
Hay những chuyến đi ngắn ngày đến vùng ngoại ô bằng xe buýt, hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn những cánh đồng xanh mướt, nơi họ có thể trốn khỏi sự ồn ào của thành phố, tìm thấy một chút bình yên giữa thiên nhiên hùng vĩ. "Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích đi dạo ở đây đến vậy."
Thùy Dương nói, khi họ đang đi bộ trên con đường mòn nhỏ dẫn ra một ngọn đồi vắng vẻ ở ngoại ô, ánh mắt cô hướng về phía chân trời, tràn đầy sự thư thái. "Cảm ơn anh vì đã đưa em đến đây, Minh Khang."
Minh Khang mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng thật sự rạng rỡ, làm ấm cả không gian xung quanh, khiến Thùy Dương cảm thấy tim mình lỗi nhịp. "Anh cũng vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người để chia sẻ những khoảnh khắc này, một người có thể hiểu và cảm nhận được những điều nhỏ bé như anh. Nó thật sự... rất ý nghĩa với anh, Thùy Dương." Anh dừng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm. "Em có thấy không? Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là được ở bên một người mà mình cảm thấy bình yên, cảm thấy mình được là chính mình, không cần phải che giấu điều gì."
Thùy Dương gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh sự tin tưởng và hạnh phúc sâu sắc, không cần lời nói. "Vâng. Em cảm thấy rất bình yên khi ở bên anh, Minh Khang. Anh là người duy nhất khiến em cảm thấy như vậy, người duy nhất khiến em muốn mở lòng mình." Cô khẽ nói, lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, một lời thú nhận chân thành.
Qua từng chuyến đi, từng cuộc trò chuyện, từng khoảnh khắc bình yên bên nhau, tình cảm giữa họ dần trở nên sâu đậm một cách tự nhiên. Họ bắt đầu chia sẻ những nỗi sợ hãi thầm kín, những giấc mơ chưa dám nói ra, những vết thương lòng mà họ đã giấu kín bấy lâu.
Thùy Dương dần mở lòng hơn về quá khứ của mình, về những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng, về nỗi ám ảnh bị bỏ rơi, về cảm giác lạc lõng, về những đêm dài không ngủ. Minh Khang kiên nhẫn lắng nghe, không phán xét, chỉ đơn giản là ở đó, đôi khi anh chỉ cần nắm lấy tay cô, hoặc khẽ ôm lấy cô khi cô kể những điều đau lòng, cho cô cảm giác được che chở, được chấp nhận.
Minh Khang cũng bắt đầu chia sẻ những khó khăn trong công việc, những áp lực mà anh đang phải đối mặt. Anh không đi sâu vào chi tiết, nhưng Thùy Dương nhận ra, anh thường xuyên mệt mỏi, đôi khi có vẻ suy tư, và anh luôn nói rằng anh đang có một dự án quan trọng cần dồn toàn lực, một cơ hội lớn sẽ thay đổi cuộc đời anh và đòi hỏi anh phải đi xa, có thể là vĩnh viễn.
"Anh có một cơ hội... một dự án mà anh đã theo đuổi từ rất lâu rồi, Thùy Dương." Minh Khang nói với cô một tối, khi họ đang ngồi trên sân thượng của anh, ngắm nhìn thành phố lên đèn. "Nó rất quan trọng đối với sự nghiệp của anh, gần như là ước mơ cả đời."
Thùy Dương cảm thấy tim mình thắt lại một chút, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Vậy... vậy anh sẽ đi xa sao?" Cô hỏi, giọng có chút run rẩy, nỗi sợ hãi cũ lại len lỏi, nhưng cô cố gắng xua đuổi nó.
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt anh đầy vẻ khó xử. "Có thể là vậy. Nhưng anh chưa biết cụ thể bao giờ, hay sẽ đi bao lâu. Nó là một dự án lớn, đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối của anh. Anh không muốn em phải lo lắng." Anh khẽ nắm lấy tay cô, siết chặt. "Nhưng anh muốn em biết, em là người quan trọng nhất đối với anh bây giờ."
Thùy Dương gật đầu, cố gắng tin tưởng vào lời anh nói. Cô biết anh là người có hoài bão, và cô tôn trọng điều đó. Hơn một năm rưỡi kể từ ngày họ gặp nhau. Tình cảm giữa họ đã phát triển một cách tự nhiên, sâu sắc, như một dòng sông ngầm chảy lặng lẽ nhưng mạnh mẽ. Thùy Dương cảm thấy mình đã tìm thấy một bến đỗ bình yên, một người có thể hiểu cô mà không cần cô phải nói ra tất cả, một người mà cô đã tin tưởng tuyệt đối. Nỗi sợ hãi trong cô dần nguôi ngoai, được thay thế bằng sự tin tưởng và an toàn.
Một buổi tối lãng mạn, sau bữa tối nhẹ nhàng ở một quán ăn nhỏ quen thuộc, Minh Khang đưa Thùy Dương về nhà. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, không khí ấm áp và lãng mạn bao trùm lấy họ, như thể cả thế giới đang chúc phúc cho tình yêu của họ. Họ đi bộ thật chậm, không muốn khoảnh khắc này kết thúc.
"Thùy Dương." Minh Khang khẽ gọi, giọng anh trầm ấm, chất chứa sự dịu dàng và tình cảm sâu sắc. Anh nhìn cô, ánh mắt anh lấp lánh những vì sao, chân thành và tha thiết. "Anh... anh rất vui vì đã gặp em. Em biết không, trước khi gặp em, anh cứ nghĩ cuộc đời anh sẽ cứ thế trôi đi trong cô độc, với những gánh nặng mà không ai có thể hiểu. Nhưng em... em đã mang lại cho anh sự bình yên mà anh đã tìm kiếm bấy lâu. Em là ánh sáng của anh, là lý do để anh sống và cố gắng mỗi ngày, Thùy Dương."
Thùy Dương nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự hạnh phúc và tin tưởng sâu sắc. Cô đã hoàn toàn tin tưởng anh, đặt trọn trái tim mình vào anh. "Em cũng vậy, Minh Khang. Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể tìm thấy một người bạn... một người tri kỷ như anh ở thành phố này. Anh đã kéo em ra khỏi bóng tối của mình, cho em biết cảm giác được yêu thương, được thấu hiểu. Anh đã mang lại cho em hy vọng, và em tin anh, tin vào tình yêu của chúng ta."
Minh Khang khẽ cười, một nụ cười của sự viên mãn, của niềm hạnh phúc trọn vẹn. Anh đưa tay ra, khẽ chạm vào má cô, lướt nhẹ qua tóc cô một cách trìu mến, đầy yêu thương. "Không chỉ là bạn, Thùy Dương." Anh ta nói, giọng khẽ khàng, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, đầy tình cảm chân thành, không chút che giấu. "Anh... anh muốn được ở bên em nhiều hơn. Anh muốn được chăm sóc em... được bảo vệ em, trọn đời. Anh muốn được là tất cả của em, Thùy Dương."
Thùy Dương cảm thấy má mình nóng bừng, trái tim cô đập loạn nhịp trong lồng ngực. Cô không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn vào mắt anh ta, trong ánh mắt đó, cô thấy được tình yêu, sự chân thành và cả một chút lo lắng. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng mình cũng muốn điều đó, muốn nhiều hơn thế nữa. Một cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng cô, xua đi mọi lo toan, mọi nỗi buồn. Mọi nỗi sợ hãi từ quá khứ dường như tan biến hoàn toàn trước ánh mắt chân thành và lời thổ lộ của anh.
Minh Khang cúi xuống, môi anh ta khẽ chạm vào môi cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng, ban đầu chỉ là chạm khẽ, rồi dần sâu hơn, nồng nàn hơn, như một lời khẳng định cho tất cả những cảm xúc mà họ đã dành cho nhau, một lời hứa không cần nói thành lời. Cả thế giới xung quanh Thùy Dương dường như ngừng lại, chỉ còn hơi thở của anh, mùi hương của anh, và nhịp đập trái tim cô hòa cùng nhịp đập của anh.
Đó là khoảnh khắc cô nhận ra, mình đã yêu Minh Khang, một tình yêu lặng lẽ, trưởng thành, nhưng lại sâu sắc và chân thành đến lạ lùng. Cô biết, anh ta cũng vậy. Nụ hôn đó như một lời khẳng định cho tình cảm được xây dựng từ sự thấu hiểu, sự đồng điệu của hai tâm hồn cô độc, hai kẻ lạc lõng đã tìm thấy nhau. Cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên và hạnh phúc đến thế. Cô tin tưởng anh, và tin tưởng vào tình yêu này.
Hơn một năm rưỡi kể từ ngày Thùy Dương và Minh Khang vô tình chạm mặt ở quán cà phê "Góc Phố Nhỏ", tình yêu của họ đã len lỏi, bám rễ sâu sắc vào từng ngóc ngách cuộc sống của cả hai. Nó không phải là một tình yêu ồn ào, vồ vập, mà là một dòng chảy nhẹ nhàng, âm thầm, lặng lẽ lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn họ.
Sự dè dặt ban đầu đã nhường chỗ cho sự tin tưởng tuyệt đối, một sự thấu hiểu không cần lời nói, chỉ qua một ánh mắt, một cái siết tay. Thùy Dương tìm thấy ở Minh Khang không chỉ là một người yêu, mà còn là một tri kỷ, một bến đỗ bình yên mà cô đã kiếm tìm bấy lâu, nơi cô có thể gỡ bỏ mọi lớp vỏ bọc, sống thật với chính mình. Anh là người duy nhất kéo cô ra khỏi cái bóng của quá khứ, giúp cô tin vào một tình yêu chân thành, bền vững.
Minh Khang, với vẻ trầm tĩnh cố hữu, cũng đã mở lòng mình hơn rất nhiều khi ở bên Thùy Dương. Anh chia sẻ những suy nghĩ sâu kín nhất, những áp lực từ công việc, và cả những hoài bão lớn lao mà trước đây anh chỉ dám giữ cho riêng mình. Thùy Dương luôn là người lắng nghe chân thành nhất, là người duy nhất anh có thể chia sẻ mọi gánh nặng. Sự hiện diện của cô như một tia nắng ấm áp, xua tan đi sự lạnh lẽo và cô đơn trong tâm hồn anh. Cô là lý do để anh sống, để anh cố gắng mỗi ngày, là điểm tựa vững chắc giữa những bộn bề, thách thức của cuộc sống.
Những thói quen cũ của họ vẫn được duy trì, nhưng giờ đây chúng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Mỗi sáng thứ Hai, Minh Khang không còn là bóng hình bí ẩn ngồi khuất sau cuốn sách ở "Góc Phố Nhỏ".
Anh sẽ ngồi đối diện Thùy Dương, cùng cô nhâm nhi ly cà phê nóng, trao nhau những ánh mắt dịu dàng và những nụ cười thầm kín. Đôi khi, họ chỉ đơn giản là im lặng, cùng nhau thưởng thức không khí buổi sáng se lạnh, ngắm nhìn dòng người hối hả ngoài kia.
Sự im lặng của họ không còn là khoảng cách, mà là một không gian riêng tư, ấm áp, nơi hai tâm hồn có thể giao hòa mà không cần bất kỳ lời nói nào. Những câu chuyện của họ cũng mở rộng hơn, từ những tin tức thời sự đến những triết lý cuộc sống, từ những ước mơ nhỏ bé đến những hoài bão lớn lao.
Vào mỗi buổi chiều sau giờ làm, Minh Khang vẫn đều đặn ghé tiệm sách của Thùy Dương. Anh không chỉ là khách hàng hay một người bạn. Anh là một phần không thể thiếu của tiệm, một sự hiện diện tĩnh lặng nhưng lại lấp đầy mọi khoảng trống.
Anh giúp cô sắp xếp những cuốn sách cũ, cẩn thận lau bụi trên từng kệ, hoặc đơn giản chỉ ngồi ở góc quen thuộc, đọc một cuốn sách nào đó trong khi Thùy Dương bận rộn với công việc. Tiệm sách, đối với Thùy Dương, giờ đây không chỉ là nơi cô mưu sinh, mà còn là tổ ấm nhỏ bé của cô và Minh Khang, nơi những kỷ niệm đẹp đẽ cứ thế được vun đắp từng ngày. Cô yêu cái cảm giác có anh ở bên, một sự an toàn, vững chãi mà trước đây cô chưa bao giờ biết đến.
Họ cùng nhau khám phá thành phố theo một cách rất riêng, rất đỗi bình dị. Những buổi chiều lang thang qua khu phố cổ, tay trong tay bước qua những con hẻm nhỏ rêu phong, khám phá những cửa hàng đồ cũ độc đáo. Họ say mê tìm kiếm những món đồ cổ xưa, mỗi món đồ đều gợi lên một câu chuyện, một ký ức nào đó.
Minh Khang sẽ cẩn thận nhặt lên một chiếc đồng hồ quả quýt cũ, khẽ lau đi lớp bụi thời gian, rồi kể cho Thùy Dương nghe một câu chuyện tưởng tượng về người chủ đầu tiên của nó, về những cuộc phiêu lưu mà nó đã chứng kiến. Thùy Dương sẽ lắng nghe say sưa, ánh mắt lấp lánh sự thích thú, cảm nhận được sự lãng mạn và tâm hồn sâu sắc của anh.
Hay những buổi tối ngồi ở bờ sông, ngắm nhìn ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng như một bản tình ca không lời. Họ không cần nói nhiều, chỉ đơn giản là tựa đầu vào vai nhau, tận hưởng sự bình yên mà chỉ khi ở bên nhau họ mới tìm thấy.
Đôi khi, Minh Khang sẽ khe khẽ hát một giai điệu nào đó, một bài hát cũ kỹ mà Thùy Dương chưa từng nghe, giọng anh trầm ấm, mang theo một nỗi buồn man mác nhưng lại đầy tình cảm. Thùy Dương sẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, cảm thấy như mình đang được bao bọc trong một giấc mơ tuyệt đẹp, nơi không có nỗi đau, không có sự cô đơn.
Những chuyến đi ngắn ngày đến vùng ngoại ô bằng xe buýt cũng trở thành một phần không thể thiếu trong tình yêu của họ. Họ trốn khỏi sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố, tìm về với thiên nhiên trong lành. Họ cùng nhau đi bộ trên những con đường mòn nhỏ dẫn ra ngọn đồi vắng vẻ, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những cánh đồng xanh mướt trải dài đến tận chân trời. "Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích đi dạo ở đây đến vậy, Minh Khang."
Thùy Dương từng nói vậy, giọng cô tràn đầy sự thư thái, ánh mắt cô hướng về phía chân trời, như thể mọi gánh nặng đã được trút bỏ. "Cảm ơn anh vì đã đưa em đến đây. Anh đã mang lại cho em những trải nghiệm mà em chưa bao giờ dám mơ tới."
Minh Khang sẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng thật sự rạng rỡ, làm ấm cả không gian xung quanh. "Anh cũng vậy, Thùy Dương. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người để chia sẻ những khoảnh khắc này, một người có thể hiểu và cảm nhận được những điều nhỏ bé như anh. Nó thật sự... rất ý nghĩa với anh." Anh dừng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm. "Em có thấy không? Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là được ở bên một người mà mình cảm thấy bình yên, cảm thấy mình được là chính mình, không cần phải che giấu điều gì. Em đã cho anh điều đó."
Qua từng chuyến đi, từng cuộc trò chuyện, từng khoảnh khắc bình yên bên nhau, tình cảm giữa họ dần trở nên sâu đậm một cách tự nhiên. Họ bắt đầu chia sẻ những nỗi sợ hãi thầm kín, những giấc mơ chưa dám nói ra, những vết thương lòng mà họ đã giấu kín bấy lâu. Thùy Dương dần mở lòng hơn về quá khứ của mình, về những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng, về nỗi ám ảnh bị bỏ rơi, về cảm giác lạc lõng, về những đêm dài không ngủ. Minh Khang kiên nhẫn lắng nghe, không phán xét, chỉ đơn giản là ở đó, đôi khi anh chỉ cần nắm lấy tay cô, hoặc khẽ ôm lấy cô khi cô kể những điều đau lòng, cho cô cảm giác được che chở, được chấp nhận trọn vẹn.
Minh Khang cũng bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về "dự án lớn" của mình, một cơ hội có thể đưa sự nghiệp của anh lên một tầm cao mới, nhưng cũng đòi hỏi rất nhiều sự hy sinh. "Dự án này rất quan trọng với anh, Thùy Dương. Nó là thứ anh đã theo đuổi từ rất lâu rồi, gần như là ước mơ cả đời."
Anh thường nói vậy, giọng anh đôi khi lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ánh lên sự quyết tâm. Anh nhắc rằng nó sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức của anh, có thể khiến anh phải đi xa một thời gian. Thùy Dương cảm thấy tim mình thắt lại một chút, nhưng cô tin tưởng anh, tin vào tình yêu của họ.
Tuy nhiên, về cuối chương này, những dấu hiệu của sự thay đổi bắt đầu trở nên rõ rệt hơn, không còn quá tinh tế như trước. Minh Khang bắt đầu có vẻ mệt mỏi thường xuyên hơn, những quầng thâm dưới mắt anh rõ nét. Anh vẫn ân cần, vẫn dịu dàng, nhưng Thùy Dương cảm nhận được một sự vắng mặt nào đó trong ánh mắt anh, một gánh nặng vô hình đang đè nén anh.
Có những lúc, anh nhìn cô với ánh mắt đầy suy tư, một nỗi buồn thoáng qua mà cô không thể lý giải. Những cuộc điện thoại công việc bất chợt, những cuộc họp khẩn cấp vào tối muộn, hay những lần anh phải rời đi gấp khiến họ bỏ lỡ những buổi hẹn hò đã lên kế hoạch.
Anh luôn xin lỗi, luôn trấn an cô, nhưng sự bận rộn và những căng thẳng của anh đang dần tạo nên một bức tường vô hình giữa họ. Thùy Dương cảm thấy có một điều gì đó anh đang cố gắng che giấu, dù anh nói rằng anh chỉ bận rộn với công việc. Hạt mầm lo lắng đã được gieo từ lâu, giờ đây bắt đầu nảy mầm, đâm rễ sâu hơn trong tâm trí Thùy Dương.
Áp lực từ "dự án lớn" của Minh Khang đã không còn là điều có thể che giấu được nữa. Nó như một cơn bão lớn, đổ ập vào cuộc sống của anh và gián tiếp ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ. Minh Khang trở nên bận rộn đến mức gần như kiệt sức.
Điện thoại anh rung liên tục, những cuộc họp kéo dài đến tận đêm khuya, và đôi khi anh phải giải quyết công việc ngay cả khi đang ở bên Thùy Dương. Những nụ cười trên môi anh trở nên gượng gạo hơn, và ánh mắt anh thường xuyên lộ rõ vẻ căng thẳng, mệt mỏi tột độ. Anh xanh xao đi trông thấy, và những quầng thâm dưới mắt anh như những vệt mực đen hằn sâu nỗi lo toan.
Thùy Dương nhìn anh mà lòng đau như cắt. Cô muốn chia sẻ gánh nặng ấy với anh, muốn anh tựa vào cô, nhưng anh dường như không cho phép bản thân làm vậy.
Anh vẫn cố gắng dành những khoảnh khắc ít ỏi bên cô, nhưng sự có mặt của anh không còn trọn vẹn như trước. Khi ở bên Thùy Dương, đôi khi anh lại lơ đãng nhìn ra xa xăm, ánh mắt lạc lõng như đang ở một nơi nào đó rất xa xôi, một nơi cô không thể chạm tới. Cô cảm thấy như có một khoảng cách vô hình đang lớn dần giữa họ, một bức tường câm lặng mà cô không thể vượt qua.
Mỗi lần Thùy Dương cố gắng hỏi sâu hơn về dự án, về những khó khăn anh đang đối mặt, Minh Khang lại tìm cách lảng tránh. "Nó rất phức tạp, Thùy Dương. Em không cần phải lo lắng đâu. Anh sẽ tự mình giải quyết được."
Anh thường nói vậy, giọng anh mệt mỏi, và Thùy Dương cảm thấy như anh đang đẩy cô ra xa, không muốn cô can dự vào thế giới của anh. Cô hiểu anh muốn bảo vệ cô khỏi những áp lực, nhưng chính sự im lặng và lảng tránh ấy lại gieo vào lòng cô nỗi bất an. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi từ quá khứ, những ám ảnh về sự cô độc, giờ đây bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một con quái vật đang thức tỉnh.
Thùy Dương bắt đầu dằn vặt bản thân. “Phải chăng tình yêu của anh ấy dành cho mình đang phai nhạt? Có phải mình đã quá vô dụng, không đủ mạnh mẽ để anh ấy tin tưởng chia sẻ mọi điều? Hay có một điều gì đó anh ấy đang giấu mình, một bí mật mà mình không được phép biết?”
Cô bắt đầu tự nghi ngờ mọi thứ, từ tình cảm của Minh Khang đến giá trị của chính bản thân mình. Nụ cười trên môi cô cũng dần tắt, thay vào đó là sự lo lắng và những đêm dài trằn trọc.
Một buổi chiều cuối tuần hiếm hoi, Minh Khang bất ngờ đưa Thùy Dương đi mua sắm. Anh mua cho cô một chiếc váy mới, một chiếc vòng cổ nhỏ xinh mà cô đã ngắm từ lâu. Sau đó, anh dẫn cô đến một công viên rộng lớn nằm ở rìa thành phố, nơi có một hồ nước trong xanh và những hàng cây cổ thụ rợp bóng mát. Họ đi dạo dưới ánh nắng chiều vàng ươm, nắm tay nhau thật chặt, cố gắng tận hưởng những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
"Thùy Dương này..." Minh Khang khẽ gọi, giọng anh trầm ấm, nhưng lại mang theo một chút gì đó nặng trĩu. Anh dừng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt anh chất chứa bao nỗi niềm khó tả. "Anh đã từng nghĩ, anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy một người con gái như em. Em đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời anh, kéo anh ra khỏi sự cô độc bấy lâu." Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, rồi khẽ hôn lên trán cô.
"Anh muốn chúng ta sẽ luôn như thế này, Thùy Dương. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ là người quan trọng nhất của anh." Anh nói, giọng anh đầy sự chân thành nhưng Thùy Dương cảm thấy có gì đó không ổn.
Lời nói của anh, thay vì trấn an cô, lại càng làm cô thêm bất an. “Dù có chuyện gì xảy ra?” Câu nói đó nghe thật mơ hồ, thật xa vời. Cô mong một lời hứa cụ thể về tương lai, về một ngôi nhà, về một gia đình. Nhưng anh lại nói về sự "quan trọng nhất", như thể anh đang chuẩn bị cho một sự chia ly nào đó, một tương lai mà cô không còn là một phần trọn vẹn. Thùy Dương cảm thấy tim mình thắt lại. Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích, một sự chắc chắn, nhưng ánh mắt anh lại quá đỗi mệt mỏi, quá đỗi mơ hồ.
Anh tiếp tục, giọng anh trầm xuống, như đang tự nói với chính mình hơn là với cô. "Anh sẽ cố gắng hết sức để chúng ta có một tương lai thật tốt đẹp, một tương lai mà anh đã luôn mơ ước. Một tương lai... nơi anh có thể thực hiện được những hoài bão của mình, và em sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì." Anh nói, rồi khẽ nắm chặt tay cô.
Thùy Dương cảm thấy những lời hứa đó thật sự không đủ cụ thể, không đủ mạnh mẽ để xua tan đi nỗi lo trong lòng cô. Anh nói về "tương lai mà anh đã mơ ước", về "hoài bão của anh", nhưng lại không trực tiếp đề cập đến "chúng ta" một cách rõ ràng, hay những kế hoạch cụ thể cho hai người.
Cô muốn nghe về một ngôi nhà chung, một cuộc sống cùng nhau, chứ không phải một lời hứa chung chung về một "tương lai tốt đẹp" mà cô không biết mình có thuộc về hoàn toàn hay không. Cô cảm thấy như anh đang đặt sự nghiệp lên trên tất cả, và cô đang bị đẩy xuống vị trí thứ yếu.
Cô vẫn cố gắng tin tưởng, cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực đang bủa vây. Cô tự nhủ, “Anh ấy chỉ đang mệt mỏi thôi. Anh ấy vẫn yêu mình mà. Anh ấy chỉ đang cố gắng vì tương lai của cả hai.”
Nhưng nỗi sợ hãi cố hữu, những vết sẹo cũ trong lòng lại liên tục rỉ máu. Sự mơ hồ trong lời nói của Minh Khang, cùng với thái độ mệt mỏi và giữ khoảng cách của anh, đã tạo nên một vết nứt đầu tiên, âm ỉ và sâu sắc, trên bức tranh hạnh phúc hoàn hảo của họ. Nó là viên gạch đầu tiên xây nên bức tường hiểu lầm, thứ sẽ đẩy họ vào bi kịch không thể cứu vãn.
Áp lực từ dự án của Minh Khang giờ đây đã lên đến đỉnh điểm. Anh gần như không có thời gian nghỉ ngơi, những cuộc họp kéo dài liên miên, và những chuyến công tác đột xuất trở thành chuyện cơm bữa. Anh đã bỏ lỡ nhiều buổi hẹn hò quan trọng, những lời xin lỗi của anh ngày càng trở nên rỗng tuếch vì anh không thể thay đổi tình hình. Thùy Dương thấy anh tiều tụy đi trông thấy, vẻ mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt, và đôi mắt anh luôn ánh lên sự căng thẳng tột độ. Anh cố gắng tỏ ra ổn, cố gắng mỉm cười, nhưng Thùy Dương cảm nhận được một sự xa cách vô hình, một bức tường dày đặc đang ngăn cách họ.
Nỗi sợ hãi của Thùy Dương đã đạt đến đỉnh điểm. Cô cảm thấy mình như một người đứng ngoài cuộc, bất lực nhìn người mình yêu dần rời xa. Những lời hứa mơ hồ của Minh Khang, cùng với thái độ né tránh của anh khi cô cố gắng tìm hiểu sâu hơn về dự án, đã khiến cô tin rằng anh đang dần chán cô, rằng tình yêu của anh đã phai nhạt, và anh đang tìm cách chia tay một cách êm đẹp.
Cô nghĩ rằng anh muốn dùng lý do công việc để rời bỏ cô, như những người đàn ông khác đã từng làm trong quá khứ. Cảm giác bị lừa dối, bị bỏ rơi, bị coi thường đang sôi sục trong lồng ngực cô.
Một buổi tối định mệnh, Minh Khang bất ngờ gọi điện thoại cho Thùy Dương. Giọng anh có vẻ mệt mỏi, nhưng lại pha lẫn một chút gì đó cố gắng vui vẻ. "Anh biết dạo này anh bận quá. Anh muốn bù đắp cho em. Tối nay, chúng ta đi ăn ở nhà hàng Lam Phương nhé? Anh đã đặt bàn ở chỗ đẹp nhất." Lam Phương là một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, nơi họ thường nói đùa rằng chỉ khi nào cầu hôn mới đến đó. Thùy Dương cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp. “Phải chăng anh ấy muốn làm lành? Hay anh ấy muốn nói một điều gì đó thật sự quan trọng?” Một tia hy vọng nhỏ bé lóe lên trong lòng cô, nhưng cũng kèm theo một nỗi bất an không tên.
Thùy Dương đến nhà hàng với một tâm trạng lẫn lộn. Cô mặc chiếc váy đẹp nhất, hy vọng rằng buổi tối này sẽ xua tan đi mọi lo lắng. Minh Khang đã chờ sẵn ở đó. Anh đứng dậy kéo ghế cho cô, nụ cười trên môi anh gượng gạo nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ dịu dàng. Anh gọi những món ăn đắt tiền nhất, rót rượu vang đỏ vào ly của cô.
Không gian nhà hàng sang trọng, ánh nến lung linh, tiếng nhạc du dương, nhưng Thùy Dương cảm thấy một sự lạnh lẽo bao trùm lấy cô, như thể có một luồng khí lạnh đang tỏa ra từ Minh Khang. Anh trông tiều tụy hơn bao giờ hết, đôi mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ, và đôi khi anh lại lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc thở dài một cách nặng nề, như trút đi một gánh nặng vô hình.
"Anh Khang, anh có chuyện gì vậy? Anh trông mệt mỏi quá." Thùy Dương không thể kìm lòng được nữa, cô đặt tay lên tay anh, muốn anh chia sẻ. "Có phải công việc đang quá sức với anh không? Hay... hay có chuyện gì khác mà anh muốn nói với em?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô đầy vẻ lo lắng và dò hỏi, muốn anh nói ra sự thật.
Minh Khang giật mình, ánh mắt anh thoáng chút bối rối. Anh rút tay lại, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm. "Anh không sao đâu, Thùy Dương. Chỉ là áp lực công việc thôi. Em không cần lo lắng quá." Anh cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười của anh lại mang theo một nỗi buồn khó tả. Anh nhìn cô, ánh mắt anh xa xăm, rồi khẽ thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu. "Dự án này... nó đòi hỏi anh phải hy sinh rất nhiều thứ, Thùy Dương. Có lẽ anh sẽ không còn thời gian hay tâm trí cho bất cứ điều gì khác nữa."
Trái tim Thùy Dương đập mạnh một nhịp. Cô cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. “Đây rồi. Anh ấy sắp nói ra điều đó.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tay cô bắt đầu run rẩy.
Minh Khang tiếp tục, giọng anh trầm xuống, như đang cố gắng tìm từ ngữ phù hợp nhất, nhưng lại chỉ khiến mọi thứ trở nên mơ hồ hơn. "Anh không biết liệu anh có thể đảm bảo một tương lai như em mong muốn được hay không. Anh phải đưa ra một quyết định rất khó khăn, có thể sẽ khiến anh phải đi một con đường đơn độc." Anh nhìn thẳng vào Thùy Dương, ánh mắt anh đầy vẻ bối rối, đau khổ, và cả một chút từ bỏ. "Anh sợ rằng... anh sẽ không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em trong thời gian tới. Anh không muốn em phải chờ đợi một điều vô vọng, Thùy Dương."
Trong đầu Minh Khang, anh đang nói về sự hy sinh cá nhân vì sự nghiệp, về việc anh sẽ phải đi xa trong một thời gian dài, và anh sợ rằng điều đó sẽ khiến Thùy Dương phải chịu đựng sự cô đơn và chờ đợi vô vọng. Anh muốn cô hiểu gánh nặng mà anh đang mang, muốn cô biết anh đang đứng trước một ngã rẽ khó khăn mà anh phải lựa chọn một mình. Anh nghĩ mình đang bảo vệ cô bằng cách không đi sâu vào chi tiết về tính chất của dự án và chuyến đi cấp bách đó.
Nhưng trong tai Thùy Dương, những lời nói đó lại là một cú đánh mạnh vào trái tim cô, một lời thú tội cay đắng. “Hy sinh rất nhiều thứ… không còn thời gian hay tâm trí… đi một con đường đơn độc… không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn… không muốn em chờ đợi điều vô vọng.”
Từng câu từng chữ như những mũi dao cứa vào vết thương lòng của cô, cứa vào nỗi sợ hãi cố hữu của cô bị bỏ rơi. Cô hiểu rằng anh đang tìm cách buông tay, đang cố gắng nói lời chia tay một cách tế nhị nhất, vì anh đã chán cô, hoặc vì sự nghiệp của anh không còn chỗ cho cô nữa. Anh đang muốn dùng lý do "dự án" để thoát ly khỏi tình yêu của họ.
Cảm giác bị lừa dối, bị coi thường, bị coi là một gánh nặng bỗng nhiên bùng lên dữ dội trong lòng Thùy Dương. Nước mắt cô trào ra, lăn dài trên má, hòa lẫn với sự giận dữ tột cùng. Cô đứng phắt dậy, đẩy mạnh ghế ra sau tạo nên một tiếng động chói tai, khiến những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ.
"Anh nói gì vậy, Minh Khang? Anh đang muốn buông em đúng không? Anh đang muốn kết thúc đúng không? Anh là đồ hèn nhát!" Thùy Dương gào lên, giọng cô lạc đi trong tiếng nức nở, nhưng vẫn chất chứa sự căm phẫn.
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bàng hoàng, đau khổ tột cùng. Anh cố gắng đứng dậy, muốn nắm lấy tay cô, muốn giải thích, nhưng Thùy Dương đã gạt phắt đi. "Anh nói gì đi chứ! Hay anh định cứ thế mà bỏ đi như những người khác? Anh nói là anh sẽ không làm em đau khổ mà! Sao anh lại làm vậy với em? Anh lừa dối em đúng không? Anh nói đi!"
Cô nấc nghẹn, từng lời nói như xé lòng. "Anh im lặng có nghĩa là anh đồng ý đúng không? Anh đã chán em rồi đúng không? Anh chỉ coi em là một trò đùa, một người để lấp đầy khoảng trống của anh thôi đúng không, Minh Khang?"
Minh Khang chỉ có thể nhìn cô, đôi mắt anh đỏ hoe, chất chứa sự bất lực đến tột cùng. Anh không thể nói ra tất cả chi tiết về dự án cấp bách, về chuyến đi vĩnh viễn sắp tới, vì anh đã tự hứa với lòng sẽ giấu cô để cô không phải lo lắng.
Anh không thể nào ngờ rằng sự im lặng và những lời nói mơ hồ của anh lại bị cô hiểu lầm thành sự chán ghét và dối trá. Anh đau đớn khi thấy cô không tin tưởng mình, không hiểu được gánh nặng anh đang mang. Anh chỉ biết lắc đầu trong vô vọng, không một lời giải thích nào thoát ra khỏi cổ họng.
Sự im lặng của anh, trong mắt Thùy Dương, lại càng khẳng định rằng cô đã đúng, rằng anh đang chối bỏ, đang tìm cách thoát ly. "Được thôi! Nếu anh muốn vậy, chúng ta kết thúc ở đây! Tôi không cần một người hèn nhát, dối trá như anh!" Thùy Dương gào lên những lời cuối cùng, giọng cô vang vọng khắp không gian nhà hàng, đầy sự tổn thương và phẫn nộ.
Cô quay lưng chạy đi, bỏ mặc Minh Khang ngồi đó, lặng người giữa không gian sang trọng nhưng giờ đây đã hóa thành địa ngục. Anh nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, trái tim anh như bị xé toạc, vỡ vụn thành trăm mảnh. Những lời nói của cô như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim anh, và sự bất lực khi không thể thanh minh, không thể níu kéo cô lại khiến anh gần như gục ngã hoàn toàn. Nước mắt anh bắt đầu chảy dài, hòa lẫn với vị mặn chát của sự thất vọng, nỗi đau và sự tổn thương sâu sắc.
Minh Khang ngồi lặng người trong nhà hàng một lúc lâu, cảm giác như toàn bộ sinh khí trong anh đã bị rút cạn. Hơi thở anh nặng nề, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Những lời nói của Thùy Dương cứ văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên tim anh. "Hèn nhát", "dối trá", "kết thúc"...
Anh không thể tin rằng cô lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đến vậy. Tình yêu mà anh đã cố gắng vun đắp, những hy sinh mà anh đã âm thầm chịu đựng, tất cả dường như tan biến trong khoảnh khắc. Anh cảm thấy bị hiểu lầm tột cùng, bị đẩy vào một góc không lối thoát, không còn bất kỳ tia sáng nào dẫn lối.
Cảm giác bất lực và đau đớn giày vò anh. Anh đã cố gắng che giấu mọi áp lực, mọi khó khăn của dự án để cô không phải lo lắng. Anh đã chấp nhận gánh vác mọi thứ một mình, tin rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ cô và tình yêu của họ.
Nhưng giờ đây, chính sự "bảo vệ" đó lại trở thành lý do cho sự hiểu lầm sâu sắc này. Anh không thể trách Thùy Dương, bởi cô không biết những gì anh đang trải qua. Nhưng anh cũng không thể chịu đựng được sự nghi ngờ và những lời buộc tội của cô. Anh chỉ còn cảm thấy trống rỗng và tuyệt vọng.
Anh đứng dậy một cách nặng nề, bước chân loạng choạng rời khỏi nhà hàng. Những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt tò mò, nhưng anh không còn quan tâm nữa. Ánh đèn thành phố lung linh trước mắt anh giờ đây chỉ là một mảng màu nhòe nhoẹt, không có ý nghĩa gì. Màn đêm bao trùm lấy anh, lạnh lẽo và vô tận.
Anh tìm đến chiếc xe của mình, mở cửa và leo vào. Mùi da ghế quen thuộc, không gian quen thuộc, nhưng anh cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng, như một kẻ vô gia cư trong chính cuộc đời mình.
Anh nổ máy xe, chiếc xe rồ lên một cách mạnh mẽ, tiếng động cơ gầm rú như tiếng lòng anh đang gào thét. Anh không biết mình sẽ đi đâu, chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi nỗi đau và sự ngột ngạt đang bóp nghẹt anh. Anh nhấn ga, chiếc xe lao đi như một mũi tên xé gió, vượt qua mọi giới hạn của tốc độ cho phép.
Tâm trí anh hỗn loạn, ngập tràn hình ảnh Thùy Dương với đôi mắt đẫm lệ và những lời buộc tội. Anh thấy rõ vẻ mặt của cô khi cô gạt tay anh ra, thấy rõ sự tức giận và thất vọng trong ánh mắt cô.
Anh không quan tâm đến đèn tín hiệu giao thông, không quan tâm đến những chiếc xe khác đang lướt qua. Anh chỉ muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi nỗi đau, chạy trốn khỏi sự bất lực, chạy trốn khỏi thế giới này. Tiếng còi xe inh ỏi, ánh đèn pha chói mắt nhấp nháy liên hồi từ những chiếc xe khác như những lời cảnh báo vô ích. Anh hoàn toàn chìm đắm trong cơn tuyệt vọng, trong nỗi đau âm ỉ của một người bị hiểu lầm. Bàn tay anh siết chặt vô lăng, khớp ngón tay trắng bệch, anh cố gắng bám víu vào một điều gì đó, nhưng không có gì cả.
Con đường đêm tối tăm và trơn trượt bởi những hạt mưa lất phất từ chiều. Tầm nhìn phía trước bị hạn chế bởi màn mưa và tốc độ chóng mặt. Một khúc cua gấp phía trước, Minh Khang không hề giảm tốc độ. Chiếc xe lao đi như một con thú bị thương, không còn kiểm soát.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải lớn từ phía đối diện xuất hiện, ánh đèn pha cực mạnh chiếu thẳng vào mắt anh, chói lóa như một tia chớp xé toang màn đêm. Anh giật mình, cố gắng bẻ lái, đạp phanh một cách vô vọng, nhưng đã quá muộn. Phản xạ của anh đã chậm hơn một nhịp so với sự điên cuồng của chiếc xe và tâm trí anh.
Một tiếng "RẦM" kinh hoàng xé toang màn đêm. Tiếng kim loại va chạm biến dạng, tiếng kính vỡ vụn, tiếng lốp xe rít lên chói tai kéo dài rồi tắt hẳn. Chiếc xe của Minh Khang xoay tròn mất kiểm soát vài vòng trên đường rồi đâm sầm vào cột điện bên đường với lực tác động khủng khiếp. Ánh đèn đường chớp tắt liên hồi, rồi toàn bộ khu vực chìm vào bóng tối.
Mùi xăng khét lẹt, mùi khói bốc lên nghi ngút, bao trùm lấy hiện trường tang thương. Cảnh tượng hỗn loạn, đáng sợ. Máu. Mảnh vỡ. Tất cả chỉ là một mớ hỗn độn, không còn nhận ra hình hài chiếc xe ban đầu. Minh Khang nằm bất động trong chiếc xe biến dạng, cơ thể anh không còn chút sức sống nào. Chiếc đồng hồ đeo tay của anh, món quà kỷ niệm của Thùy Dương, vỡ nát, kim đồng hồ ngừng quay ở thời khắc định mệnh. Màn đêm nuốt chửng tất cả.
Thùy Dương trở về nhà trong cơn mưa nặng hạt, cơ thể cô ướt sũng, lạnh lẽo, nhưng trái tim cô còn lạnh hơn nhiều. Cô gục xuống sàn nhà, tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa trong màn đêm tĩnh mịch. Cô đã nói ra những lời gì vậy? Nỗi sợ hãi đã bóp méo lý trí cô, khiến cô không còn nhận ra Minh Khang, không còn tin vào tình yêu mà anh đã dành cho cô.
Dù giận dữ, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn mong anh sẽ đuổi theo, sẽ giải thích, sẽ ôm cô vào lòng và xua đi mọi nỗi sợ. Nhưng anh đã không làm vậy. Sự im lặng của anh càng khiến cô tin rằng anh đã thật sự chán ghét cô, muốn bỏ rơi cô như một món đồ cũ.
Cô thức trắng đêm, đôi mắt sưng húp vì khóc. Mỗi tiếng động bên ngoài đều khiến cô giật mình, mong đợi một phép màu, mong đợi tiếng chuông cửa quen thuộc của Minh Khang. Nhưng không có gì cả. Chỉ có sự im lặng đáng sợ và nỗi cô đơn bủa vây.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên xuyên qua màn mưa, một cuộc điện thoại đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời Thùy Dương. Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông xa lạ, một đồng nghiệp của Minh Khang tên là Trung. Giọng anh ta run rẩy, đầy vẻ đau khổ và bàng hoàng, như vừa trải qua một cú sốc lớn. "Cô Thùy Dương phải không? Là Trung đây, đồng nghiệp của Minh Khang. Tôi... tôi rất tiếc phải báo tin này. Minh Khang... anh ấy... anh ấy đã qua đời rồi."
Thùy Dương như bị sét đánh ngang tai. Cô cảm thấy tai mình ù đi, mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng Trung vang vọng trong đầu. "Một tai nạn xe hơi đêm qua... sau khi rời nhà hàng... Rất nặng... không qua khỏi." Trung nói, giọng nghẹn ngào. "Anh ấy đã chịu áp lực rất lớn từ dự án, và đêm qua, sau cuộc cãi vã của hai người... anh ấy đã rất suy sụp... mọi thứ như đổ vỡ... anh ấy đã lái xe rất nhanh..." Trung cố gắng giải thích, muốn Thùy Dương hiểu một phần nỗi khổ của Minh Khang.
"Không! Không thể nào! Anh ấy không chết! Tất cả là dối trá!" Thùy Dương gào lên, đôi mắt cô trợn trừng, không tin vào những gì mình vừa nghe. Điện thoại rơi khỏi tay cô, tạo ra một tiếng động chói tai trên sàn nhà. Trái tim cô như ngừng đập, rồi đập điên cuồng, đẩy máu lên não. Cô lắc đầu lia lịa, run rẩy toàn thân. “Đây là trò đùa của anh ấy. Anh ấy muốn trừng phạt mình. Minh Khang không thể chết được. Anh ấy không bao giờ bỏ mình mà đi như thế.” Trong tâm trí cô, đây là một màn kịch được dựng lên rất công phu, một cách để Minh Khang rời bỏ cô một cách tàn nhẫn nhất, để cô phải sống trong đau khổ và dằn vặt.
Cô lao ra khỏi nhà như một người điên, bất chấp trời vẫn còn mưa lất phất và những ánh mắt khó hiểu của hàng xóm. Cô đến cơ quan của Minh Khang, chất vấn tất cả mọi người cô gặp, từ bảo vệ đến các đồng nghiệp.
"Minh Khang đâu? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy không chết! Anh ấy đang lừa dối tôi! Nói tôi biết đi! Anh ấy đang trốn ở đâu?" Ánh mắt cô đầy hoang dại, tiếng nói khản đặc vì gào thét. Những đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, nói những lời chia buồn, kể về sự ra đi đột ngột của Minh Khang. Nhưng trong tai Thùy Dương, tất cả chỉ là những lời nói dối, những âm mưu bao che cho "trò đùa" tàn nhẫn của Minh Khang. Cô tin rằng họ đều đang nói dối, đang giúp anh ấy che giấu sự thật.
Cô lang thang khắp thành phố, đến những nơi họ từng hẹn hò, từng chia sẻ những khoảnh khắc bình yên. Quán cà phê "Góc Phố Nhỏ", tiệm sách cũ, công viên, bờ sông... Cô gọi tên anh, gào thét chất vấn anh tại sao lại làm vậy với cô. "Anh ra đây đi, Minh Khang! Anh là đồ dối trá! Anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà! Đây là cách anh trừng phạt em sao? Anh đã chán em rồi đúng không? Anh diễn đạt đến thế là cùng! Anh đâu rồi? Anh ra mặt đi chứ!"
Cô lẩm bẩm, tự thoại trong nước mắt, trong sự đau đớn đến tột cùng, không muốn tin vào bất cứ lời nào người khác nói. Cô như một bóng ma vật vờ giữa thành phố rộng lớn, liên tục tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, một lời giải thích cho vở kịch tàn nhẫn này.
Vài ngày sau, Thùy Dương được đưa đến một buổi lễ nhỏ tại nhà tang lễ, nơi những người thân và đồng nghiệp của Minh Khang đang có mặt. Không khí tang thương bao trùm, tiếng khóc nức nở của mẹ Minh Khang như xé lòng. Một người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt khắc khổ vì đau buồn, tiến lại gần Thùy Dương. Bà là mẹ của Minh Khang.
Bà không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đưa cho Thùy Dương một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là hũ tro cốt của Minh Khang, cùng với vài tấm ảnh cũ đã ngả màu, và chiếc đồng hồ mà anh luôn đeo, giờ đây đã vỡ nát, kim ngừng quay ở thời điểm định mệnh. Ánh mắt bà tràn đầy nỗi đau và sự mất mát, và bà chỉ thều thào: "Đây là Khang... nó đã ra đi rồi, con ạ. Nó đã rất mệt mỏi, rất cố gắng... và nó yêu con nhiều lắm." Giọng bà run rẩy, mỗi lời nói như một vết dao cứa vào tim Thùy Dương.
Thùy Dương nhìn chằm chằm vào hũ tro cốt. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nhưng cô vẫn cố chấp phủ nhận. “Không phải anh! Đây không phải anh! Đây là một chiếc hộp rỗng! Một trò lừa đảo!” Cô đưa tay ra, khẽ chạm vào hũ tro cốt, rồi ôm chặt nó vào lòng, áp vào ngực. Trọng lượng lạnh lẽo của nó, sự thật nghiệt ngã đang dần hiện rõ qua ánh mắt đẫm lệ, qua chiếc đồng hồ vỡ nát, qua khuôn mặt đau khổ của mẹ anh. Nhưng tâm trí cô vẫn một mực chối bỏ, không muốn chấp nhận hiện thực khủng khiếp này.
"KHÔNGGGGGGG!"
Cô khụy chân xuống, gục ngã ngay tại chỗ, tiếng gào thét xé nát không gian tang lễ tĩnh mịch. Tay cô ôm chặt hũ tro cốt vào lòng, thân thể run lên bần bật, từng thớ thịt như đang bị xé toạc. Nước mắt và nước mũi hòa lẫn, khuôn mặt cô méo mó trong đau khổ tột cùng. Mái tóc cô bết dính mồ hôi và nước mắt. Những lời buộc tội Minh Khang lại tuôn ra trong tiếng nấc nghẹn ngào, lẫn lộn với sự phủ nhận tuyệt đối.
"Không phải anh! Anh không thể chết! Anh chỉ đang trốn em thôi, Minh Khang! Anh đang trừng phạt em đúng không? Anh ra đây đi! Anh không thể bỏ em lại một mình như thế này! Anh lừa dối em! Anh chưa chết mà! Nói em biết đi! Anh đâu rồi? Anh là đồ dối trá! Anh về đi! Em xin anh mà!"
Tiếng khóc của Thùy Dương vang vọng khắp phòng tang lễ, đầy tuyệt vọng, phủ nhận hoàn toàn sự thật phũ phàng. Cô cứ ôm chặt hũ tro cốt, gào khóc trong sự phủ nhận cùng cực, không chấp nhận cái chết của người đàn ông mà cô yêu hơn cả sinh mệnh.
Cô không chấp nhận rằng anh đã rời đi, không chấp nhận rằng tình yêu của họ đã kết thúc trong bi kịch và hiểu lầm. Sự phủ nhận đó, cùng với nỗi ân hận tột cùng, sẽ mãi mãi là gông xiềng trói buộc cô trong nỗi đau không có lối thoát. Hình ảnh cô gái nhỏ bé ôm hũ tro cốt, gào thét giữa nỗi đau không lối thoát, giữa sự phủ nhận đến tận cùng của thực tại, là hình ảnh cuối cùng, ám ảnh mãi mãi.


0 Bình luận