Sơn tự Phù Vân nép mình trên lưng chừng núi, tựa như một chấm phá mơ hồ giữa màn sương bảng lảng của buổi sớm. Gió mang hơi lạnh từ đỉnh non cao, mơn man qua những mái ngói rêu phong, rồi luồn lách vào từng góc thiền thất, đánh thức tiểu hòa thượng Thiện Thanh khỏi giấc ngủ chập chờn. Hắn mới ngoài đôi mươi, khuôn mặt còn vương nét thư sinh, nhưng ánh mắt đã sớm mang theo vẻ tịch mịch của người tu hành.
Đôi tay hắn thoăn thoắt xếp gọn chiếc chăn mỏng, lớp vải thô ráp cọ vào da thịt lạnh lẽo của buổi bình minh. Hắn bước ra sân chùa, nơi sương đêm vẫn còn đọng lại trên từng phiến đá, lấp lánh như ngàn vạn hạt châu dưới ánh sáng yếu ớt của ngày mới, phản chiếu nỗi cô độc vĩnh cửu của một linh hồn đã chọn con đường đoạn tuyệt trần ai.
Tiếng chuông chùa ngân vang, xé tan không khí tĩnh mịch, thanh âm trầm bổng lan tỏa xuống thung lũng, nơi làng Phù Vân nép mình dưới chân núi, như một lời nhắc nhở về sự hiện diện của một cõi linh thiêng giữa chốn phàm tục. Làng Phù Vân là một làng quê nhỏ bé, nghèo khó, quanh năm chỉ biết bám víu vào mấy sào ruộng bậc thang và tiếng cầu kinh của ngôi chùa cổ.
Cuộc sống nơi đây cứ thế trôi đi, chậm rãi và đều đặn như nhịp gõ mõ buổi công phu, không hề bị xáo trộn bởi những biến động của thế cuộc bên ngoài. Dân làng chân chất, hiền lành, nhưng cũng chất chứa trong lòng bao nỗi lo toan cơm áo gạo tiền, những gánh nặng mưu sinh đè nặng lên từng số phận.
Ngôi chùa Phù Vân không chỉ là nơi thờ cúng, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là nơi người dân tìm đến mỗi khi lòng nặng trĩu, cầu mong sự bình an và phước lành từ chư Phật. Trụ trì chùa là Thượng tọa Vạn Hạnh, một vị sư già với mái tóc bạc phơ như tuyết, đôi mắt hiền từ nhưng ẩn chứa trí tuệ uyên thâm, như một pho sử sống của vùng đất này.
Ông là người đã cưu mang Thiện Thanh từ khi hắn còn là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, dạy hắn kinh kệ, rèn giũa tâm tính, hướng hắn đi theo con đường giác ngộ. Đối với Thiện Thanh, Thượng tọa Vạn Hạnh không chỉ là sư phụ, mà còn là người cha, người thầy đã định hướng cho cuộc đời hắn, là bến đỗ bình yên duy nhất mà hắn biết đến.
Thiện Thanh học kinh, tụng niệm, quét dọn sân chùa, rồi xuống núi hái thuốc giúp dân làng. Với kiến thức y thuật được học từ sư phụ, hắn thường xuyên chữa bệnh cho người dân trong làng, đặc biệt là những người già cả, ốm yếu, những mảnh đời lam lũ mà hắn thường xuyên tiếp xúc.
Người dân quý mến hắn, gọi hắn là "tiểu Bồ Tát", bởi sự hiền lành và đôi tay khéo léo của hắn. Nhưng Thiện Thanh luôn giữ một khoảng cách nhất định, như một bức tường vô hình ngăn cách hắn với thế tục, với những cảm xúc và dục vọng trần ai. Hắn tin rằng đời mình sẽ an yên trôi qua như thế, phẳng lặng như dòng suối dưới chân núi, không gợn sóng, không vướng bụi trần, cho đến khi một bóng hình mong manh như khói sương, nhưng lại mãnh liệt như ánh trăng rằm, xuất hiện, làm rung chuyển cả thế giới nội tâm vốn dĩ kiên cố của hắn.
Hương Lan. Cái tên ấy, chỉ vừa nghĩ đến, đã khiến lòng Thiện Thanh khẽ rung lên một nhịp lạ mà hắn chưa từng cảm thấy, một sự xao động đến từ sâu thẳm tâm hồn. Nàng không phải là người của thiền môn, nhưng lại gắn bó với ngôi chùa này một cách kỳ lạ, như thể nơi đây là sợi dây vô hình níu giữ nàng giữa cuộc đời đầy biến động.
Nàng sống đơn độc trong một căn nhà nhỏ cuối làng, mái nhà dột nát, vách tre xiêu vẹo, chỉ bầu bạn với những mảnh vườn rau xanh mướt và tiếng chim hót mỗi buổi bình minh, một cuộc sống khắc khổ và tẻ nhạt. Nàng không họ hàng thân thích, không người nương tựa. Mẹ nàng mất sớm vì bạo bệnh, cha nàng, một người thợ mộc tài hoa nhưng nghiện rượu, đã bỏ đi biệt tích từ khi nàng còn bé tí, để lại nàng bơ vơ giữa thế gian rộng lớn và lạnh lẽo.
Lớn lên trong sự ghẻ lạnh của họ hàng xa, của những lời xì xào, bàn tán, Hương Lan sớm phải tự mình bươn chải để sống. Nàng hái rau, đan lát, làm thuê làm mướn cho những gia đình khá giả hơn trong làng, đổi lấy những đồng tiền ít ỏi đủ để duy trì cuộc sống lay lắt. Cuộc đời nàng là một chuỗi ngày dài của sự cô độc và nhọc nhằn, của những buổi chiều tà ngồi nhìn ra khoảng không vô định, lòng chất chứa nỗi tủi thân và khao khát một điểm tựa, một bàn tay dẫn dắt, một ánh mắt thấu hiểu.
Chính vì thế, chùa Phù Vân trở thành nơi trú ẩn tâm hồn của nàng, nơi duy nhất nàng có thể tìm thấy sự thanh thản, dù chỉ là tạm thời. Nàng không cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng Phật sẽ mang đến cho nàng một cuộc sống bớt khổ đau hơn, một chút bình yên trong tâm hồn, và có lẽ, một bàn tay dẫn dắt nàng qua những tháng ngày tăm tối, một tia sáng le lói dẫn lối nàng thoát khỏi vũng lầy của số phận.
Nàng thường xuyên đến chùa, không phải để cầu danh lợi, cũng chẳng để xin phước lành hay cầu siêu cho người đã khuất, mà chỉ để lặng lẽ thắp nén hương, cúi đầu thành kính trước tượng Phật rồi ngồi thật lâu ở một góc sân, ngắm nhìn cây đa cổ thụ rủ bóng xuống giếng nước trong veo, nơi hình ảnh của chính nàng cũng mờ ảo như một giấc mơ không thực.
Ánh mắt nàng, trong những khoảnh khắc ấy, thường xa xăm và u buồn, như chứa đựng cả một bầu trời thương cảm cho chính số phận mình, cho những nỗi niềm không thể giãi bày cùng ai. Đôi khi, nàng sẽ khẽ vuốt ve thân cây đa sần sùi, tựa lưng vào đó, để mặc cho những nỗi niềm không tên cứ thế trôi đi theo làn gió heo may, hy vọng chúng sẽ tan biến vào hư không.
Nàng tin rằng ở nơi linh thiêng này, nàng sẽ tìm thấy sự an ủi, tìm thấy chút ánh sáng le lói giữa cuộc đời tăm tối, và có lẽ, một sự giải thoát khỏi nỗi cô độc gặm nhấm tâm hồn nàng từng ngày.
Thiện Thanh nhớ như in lần đầu họ gặp mặt. Đó là một buổi chiều tà, mưa lất phất, khiến cả ngôi chùa chìm trong một màn ẩm ướt và tĩnh mịch, không khí nặng nề như muốn giữ chân người lại. Hắn đang quét lá rụng ở sân sau, những chiếc lá bám đầy bùn đất.
Hắn thấy nàng đứng trú dưới hiên, mái tóc đen nhánh ướt đẫm nước mưa, đôi mắt to tròn, đượm buồn nhìn xa xăm, như thể cả thế giới đang đè nặng lên đôi vai gầy gò của nàng. Nàng không đẹp rực rỡ theo kiểu mặn mà, sắc sảo, mà có một vẻ đẹp thuần khiết, mong manh tựa hoa lan trong gió, dễ dàng khiến người ta muốn che chở, bao bọc.
Làn da nàng trắng xanh, phảng phất vẻ ốm yếu vì thiếu thốn dinh dưỡng và những tháng ngày lam lũ, nhưng đôi môi lại có màu đỏ nhạt, mím chặt đầy kiên nghị, như một nụ hoa chưa hé nở, ẩn chứa một sức sống tiềm tàng và một ý chí sắt đá. Nàng mặc bộ quần áo nâu sờn, vá víu nhiều chỗ, bạc màu theo thời gian và sương gió, nhưng dáng vẻ lại thanh thoát như một cánh bướm vừa thoát khỏi kén, mang theo mùi hương của cỏ dại và đất đai, mùi hương của sự lam lũ nhưng vẫn giữ được nét thanh tao, thoát tục.
"Cô nương đợi tạnh mưa rồi hẵng về." Thiện Thanh khẽ nói, giọng trầm ấm, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm lấy không gian. Hắn không định bắt chuyện, không muốn phá vỡ giới luật của người xuất gia, nhưng nhìn nàng đứng co ro dưới hiên chùa, nỗi trắc ẩn trong lòng hắn chợt dấy lên một cách lạ lùng.
Một cảm giác mà hắn đã cố gắng dập tắt từ khi bước chân vào cửa Phật, tự nhủ lòng mình không được vướng bận trần ai. Nàng giật mình, quay lại nhìn hắn, đôi mắt mở to hơn một chút vì ngạc nhiên, rồi chuyển sang tò mò, khám phá. Cái nhìn của nàng không có sự e dè hay sợ hãi, mà là một chút ánh sáng lóe lên trong đôi mắt u buồn, một tia hy vọng vừa được thắp lên.
"Vâng, tiểu sư phụ." Giọng nàng trong trẻo như tiếng suối, nhưng cũng có chút ngượng nghịu, e thẹn. Nàng khẽ cúi đầu, lộ ra vầng trán cao và thanh tú, nơi vài sợi tóc còn vương nước mưa, lấp lánh như những hạt kim cương nhỏ.
Từ đó, Hương Lan đến chùa thường xuyên hơn. Nàng không còn chỉ lặng lẽ, mà bắt đầu trêu chọc Thiện Thanh, như một cách để phá vỡ bức tường vô hình mà hắn đã dựng lên quanh mình, để tìm một lối vào trái tim hắn. Nàng nhận ra sự nghiêm nghị có phần cứng nhắc của tiểu hòa thượng, và điều đó lại khiến nàng thích thú muốn phá vỡ, muốn thấy một nét cười hiếm hoi trên gương mặt hắn, một nụ cười không còn vẻ thanh tịnh tuyệt đối mà đã vương chút phàm trần.
"Tiểu sư phụ, sao lúc nào người cũng chỉ đọc kinh thế này?" Hương Lan đặt một đóa hoa dại mà nàng hái được trên núi lên góc bàn đá, nơi hắn ngồi chép kinh. Đóa hoa còn vương sương đêm, tỏa mùi hương thanh khiết.
"Cuộc đời còn nhiều điều thú vị hơn kinh sách mà." Nàng nói, giọng trong trẻo như tiếng chim hót. Thiện Thanh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên trước sự táo bạo của nàng. Hắn nhìn đóa hoa, rồi nhìn nàng, khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi. "Kinh sách là con đường dẫn đến giác ngộ, cô nương không hiểu đâu."
Hương Lan cười khúc khích, trốn biệt sau gốc cây đa cổ thụ, để lại hắn một mình với đóa hoa và những suy nghĩ vương vấn. "Giác ngộ là gì chứ? Con thấy giác ngộ của tiểu sư phụ chỉ là ngồi một chỗ, không biết gì đến thế gian bên ngoài thôi."
Thiện Thanh chỉ lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ lạ thường, một cảm giác rất mới mẻ, làm tan đi chút tĩnh mịch thường ngày. Hắn bắt đầu chờ đợi nàng đến, mong ngóng những câu trêu chọc hồn nhiên ấy. Những cái nhìn lén lút mà hắn cố tình vờ như không thấy, nhưng lại ghi tạc vào tâm trí hắn, trở thành những hình ảnh không thể xóa nhòa, ám ảnh trong tâm tưởng.
Một lần khác, nàng cố ý làm rơi chiếc khăn thêu trước mặt hắn. Một chiếc khăn nàng tỉ mẩn thêu từng mũi chỉ, thêu cả những ước mơ thầm kín của mình vào đó, thêu cả hình ảnh một đôi chim uyên ương đang đậu trên cành liễu, dường như ẩn chứa một nỗi niềm nào đó.
Thiện Thanh cúi xuống nhặt chiếc khăn, đưa cho nàng. Tay hắn khẽ chạm vào tay nàng, cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp khác hẳn với lớp vải cà sa thô ráp. "Khăn của cô nương này."
"Cảm ơn tiểu sư phụ." Hương Lan nhận lấy, ánh mắt long lanh nhìn hắn, như một lời cảm ơn không chỉ cho chiếc khăn. "Tiểu sư phụ thêu có đẹp không?"
Hắn rụt tay lại, như thể chạm vào một thứ lửa bỏng, một thứ cấm kỵ. Hắn chỉ liếc nhìn chiếc khăn thêu hoa sen tinh xảo, rồi lại vội vàng quay đi. "Bần tăng không thêu thùa."
"Thế tiếc thật, con cứ nghĩ tiểu sư phụ cũng khéo tay như thế." Hương Lan cười, đôi mắt nàng ánh lên vẻ lém lỉnh, thăm dò, dường như muốn nhìn thấu tâm can hắn. Những câu chuyện của nàng, dù bình dị, lại vẽ ra một thế giới sống động mà Thiện Thanh đã tự giam mình lại. Một thế giới của cảm xúc, của đời thường, của những vẻ đẹp nhỏ bé mà trước đây hắn chưa từng để tâm.
Nàng kể cho hắn nghe về những cánh đồng lúa đang vào mùa gặt, về tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ con trong làng chạy nhảy nô đùa sau những buổi học vỡ lòng với ông đồ già Ba Lư, một người có khuôn mặt khắc khổ nhưng tâm hồn lại rộng mở, luôn kể những câu chuyện cổ tích và ngụ ngôn cho lũ trẻ.
Nàng kể về những đêm trăng sáng vằng vặc soi bóng cây tre kẽo kẹt và tiếng dế kêu rả rích vọng lên từ cánh đồng, những âm thanh bình dị nhưng lại chứa đựng vẻ đẹp của cuộc sống. Tất cả như những bức tranh sống động, tô màu vào tâm hồn hắn, khiến thế giới của hắn không còn chỉ là màu xám của thiền thất.
"Tiểu sư phụ có bao giờ thấy trăng ở dưới hồ chưa?" Hương Lan hỏi một buổi tối, khi hắn đang quét sân, ánh trăng vằng vặc trên cao, đổ bóng xuống mặt hồ nước trong vắt, lấp lánh như ngàn sao.
"Nó đẹp lắm, lung linh như ngàn vạn vì sao trên trời ấy." Nàng nói, giọng đầy vẻ mơ mộng. "Còn lấp lánh hơn cả trăng thật nữa, vì nó ở gần mình hơn."
Thiện Thanh dừng tay chổi, ngước nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên đỉnh núi, rồi hạ tầm mắt xuống mặt hồ, nơi ánh trăng in bóng, lay động theo từng gợn sóng nhỏ. "Trăng trên trời là trăng, trăng dưới hồ là ảo ảnh."
"Tất cả đều là vô thường, đều là giả tướng." Hắn đáp, giọng vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã có chút xao động, khi những lời nàng nói chạm đến một điều gì đó sâu thẳm.
"Vô thường thì sao chứ?" Hương Lan tiến lại gần hơn, ánh mắt lấp lánh, một chút bướng bỉnh hiện lên trên khuôn mặt. "Dù là ảo ảnh, nó vẫn đẹp mà. Con người sống, đâu phải lúc nào cũng tìm kiếm sự vĩnh cửu."
"Có những thứ, dù biết là vô thường, người ta vẫn muốn nắm giữ, muốn chiêm ngưỡng, muốn tận hưởng khoảnh khắc ấy, dù chỉ là thoáng qua." Nàng nói, giọng chất chứa nỗi niềm. Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, tìm kiếm một sự thấu hiểu.
"Tiểu sư phụ có thấy không? Khi người nhìn vào hồ nước, người có thấy được ánh trăng đó, dù nó không phải là trăng thật, nhưng nó vẫn phản chiếu được cái đẹp của trăng trên cao."
Thiện Thanh khẽ thở dài, tay siết chặt cán chổi, cố gắng giữ tâm mình tĩnh lặng, không để những lời nàng làm xao động. "Sự chấp trước vào cái đẹp sẽ dẫn đến khổ đau, Hương Lan. Khi ánh trăng tan biến, khi ảo ảnh vỡ vụn, người sẽ cảm thấy hụt hẫng, đau đớn."
"Nhưng không có gì để chấp trước thì cuộc đời có đáng sống không?" Hương Lan hỏi ngược lại, giọng nàng có chút thách thức, có chút buồn bã, như đang chất vấn chính cuộc đời mình.
"Tiểu sư phụ không thấy buồn sao? Mỗi ngày đều giống nhau, tụng kinh, quét chùa, thiền định..." Nàng hỏi, rồi ánh mắt nàng hướng ra cổng chùa, nhìn về phía làng, nơi cuộc sống vẫn diễn ra sôi động.
"Người không muốn nhìn thấy những điều khác sao? Những cánh hoa sen nở trong nắng, tiếng chim hót mỗi sáng, hay chỉ đơn giản là một nụ cười từ một người thân yêu?"
"Đó là bình yên, Hương Lan." Thiện Thanh đáp. Giọng hắn có phần xa cách, như thể đang nói với chính mình hơn là với nàng, cố gắng thuyết phục chính bản thân mình. "Không có buồn, không có vui, không có chấp trước, đó là giải thoát khỏi luân hồi sinh tử." Hắn lặp lại lời dạy của sư phụ, như một câu thần chú tự trấn an.
"Giải thoát... nghe có vẻ lạnh lẽo quá." Hương Lan lẩm bẩm, giọng nàng chất chứa sự hụt hẫng. Nàng nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt nàng chất chứa điều gì đó khó nói, một nỗi buồn sâu thẳm, một sự bất lực.
"Tiểu sư phụ, người có bao giờ muốn được sống một cuộc đời khác không?" Nàng hỏi, giọng khẽ khàng, như sợ làm vỡ tan sự yên tĩnh.
"Một cuộc đời không có kinh kệ, không có giới luật, chỉ đơn giản là sống một cách tự do, được yêu thương và được yêu thương?"
Hắn quay mặt đi, tránh ánh mắt nàng, một sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn cảm thấy lồng ngực mình nghẹt thở, như có điều gì đó đang cố thoát ra. "Bần tăng đã chọn con đường này từ khi còn nhỏ. Đó là số mệnh của bần tăng."
"Số mệnh do mình tạo ra mà, phải không?" Hương Lan khẽ nói, giọng nàng nhỏ dần, như tiếng gió thoảng qua. Nàng biết hắn đang cố trốn tránh, nhưng nàng vẫn muốn chạm tới trái tim hắn.
"Người có bao giờ tự hỏi, nếu không phải con đường này, người sẽ là ai không? Người sẽ sống như thế nào?"
Thiện Thanh im lặng. Câu hỏi của nàng như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào sâu thẳm tâm hồn hắn, nơi những khao khát bị chôn vùi bấy lâu nay bỗng cựa quậy, đòi được giải thoát. Hắn không thể trả lời.
Hắn quay người, vội vã đi tiếp, để mặc cho những giọt mưa lạnh buốt táp vào mặt, hay là những giọt nước mắt vô hình của chính hắn đang cố kìm nén. Dưới mưa, bước chân hắn nặng trĩu, như đang mang theo cả một tảng đá vô hình.
Giới luật nhà Phật vang vọng trong tâm trí hắn, nhưng tiếng lòng hắn cũng gào thét không ngừng, tiếng gào thét của một linh hồn bị giằng xé giữa hai thế giới. Hắn sợ hãi, sợ hãi thứ tình cảm đang lớn dần.
Sợ hãi chính bản thân mình, sợ hãi sự yếu đuối mà hắn đã cố gắng che giấu bấy lâu nay. Hắn biết, nếu cứ tiếp tục, hắn sẽ không thể giữ được sự thanh tịnh mà hắn đã thề nguyện.
Thế nhưng, những câu hỏi của Hương Lan cứ vương vấn trong tâm trí Thiện Thanh, như những hạt mầm gieo vào mảnh đất khô cằn, từ từ nảy nở.
Hắn bắt đầu chú ý đến nàng nhiều hơn, không chỉ là những lúc nàng xuất hiện ở chùa. Hắn biết nàng phải làm lụng vất vả, đôi tay nàng chai sạn vì công việc đồng áng, làn da nàng sạm nắng nhưng vẫn giữ được nét thanh thoát.
Hắn thấy nàng mỗi sáng sớm đi hái rau ở cánh đồng dưới chân núi, mỗi chiều tà gánh nước từ giếng làng về nhà. Có những hôm, trời trở lạnh, hắn thấy nàng ho sù sụt, đôi vai gầy run lên trong gió đông. Lòng hắn thắt lại, muốn đưa nàng chút thuốc hái trên núi, nhưng lại ngần ngại, rồi tự dằn vặt mình vì ý nghĩ đó.
Thượng tọa Vạn Hạnh, sư phụ của hắn, đôi khi thở dài khe khẽ khi thấy hắn trầm ngâm bất thường, ánh mắt không còn giữ được vẻ thanh tịnh tuyệt đối.
"Tâm như gương sáng, không vướng bụi trần. Nhưng nếu có bụi, hãy lau đi, đừng để nó làm mờ đi bản tính thanh tịnh." Lời dạy của sư phụ như một gông xiềng vô hình, trói chặt lấy những khao khát mới chớm nở trong tâm hồn hắn.
Hương Lan cũng cảm nhận được sự giằng xé trong lòng Thiện Thanh. Nàng thấy ánh mắt hắn, đôi khi vô tình chạm vào nàng, lại vội vàng né tránh, như sợ hãi một điều gì đó, sợ hãi chính cảm xúc của mình.
Nàng biết hắn đang cố gắng kìm nén, cố gắng chối bỏ, nhưng tình yêu, một khi đã nảy mầm, đâu dễ dàng dập tắt. Nàng chỉ có niềm tin vào Phật, và một khao khát giản đơn về một mái ấm.
Cuộc sống nơi sơn tự Phù Vân vốn dĩ tĩnh mịch, nhưng giờ đây, với Thiện Thanh, nó lại trở thành một chiến trường nội tâm không ngừng nghỉ. Tiếng mõ buổi sớm, lời kinh buổi tối, tất cả đều trở nên mơ hồ, bị lu mờ bởi một giọng nói khác, một ánh mắt khác, ánh mắt và giọng nói của Hương Lan.
Hắn cố gắng giữ vẻ thanh tịnh, nghiêm cẩn của một tiểu hòa thượng, nhưng mỗi khi hình bóng nàng hiện lên, trong lòng hắn lại dấy lên một sự rung động dữ dội, một nỗi khao khát mà hắn không thể gọi tên. Nó không phải dục vọng phàm tục, mà là một sự đồng điệu sâu sắc, một nỗi nhớ nhung lạ lùng mà hắn chưa từng biết đến.
Sự hiện diện của Hương Lan, ban đầu chỉ như một cơn gió thoảng qua sân chùa, giờ đây đã trở thành một làn gió mát lành, xua đi sự tĩnh mịch và cô quạnh. Hắn bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ nhặt mà trước đây hắn chưa từng bận tâm, tiếng nàng khẽ hát đồng dao khi quét lá, tiếng lạch cạch của gáo nước khi nàng múc nước giếng, hay thậm chí là mùi hương thoang thoảng của cỏ dại và đất đai vương trên tà áo nàng khi nàng đến.
Những điều đó, bằng một cách nào đó, đã tô điểm thêm màu sắc cho cuộc sống tu hành vốn chỉ một màu xám của hắn, khiến nó trở nên sống động và đầy ý nghĩa hơn.
Vào một buổi sáng đầu đông, sương giăng đặc lối đi lên chùa, bao phủ cả không gian trong một màn trắng xóa, ẩm ướt. Thiện Thanh đang xúc tuyết ở lối đi chính.
Đôi bàn tay hắn đã chai sạn vì cầm chổi, giờ đây lại càng tê cóng và đỏ ửng vì cái lạnh buốt giá. Hơi thở hắn phả ra khói trắng giữa không khí đặc quánh. Hắn rùng mình, cố gắng tập trung vào công việc, niệm thầm kinh Phật để xua đi cái lạnh và cả những suy nghĩ đang vẩn vơ trong đầu.
Bỗng, một bóng hình nhỏ bé xuất hiện ở cổng chùa, bước đi khẽ khàng trên lớp tuyết mỏng. Là Hương Lan. Nàng mặc bộ quần áo nâu sờn cũ kỹ, quấn chặt tấm khăn mỏng đã bạc màu, nhưng dáng vẻ vẫn thanh thoát, mong manh như một nhành liễu trước gió.
Trên tay nàng là một chiếc làn tre nhỏ, bên trong có mấy chiếc bánh bao còn nghi ngút khói, hơi ấm của chúng lan tỏa ra không khí lạnh lẽo. Nàng bước đến gần, khẽ đặt chiếc làn xuống bên cạnh hắn, rồi ngồi xuống bậc đá gần đó, thu mình lại.
"Tiểu sư phụ vất vả quá. Trời lạnh thế này, người cứ làm một mình sao?" Hương Lan khẽ nói, giọng nàng dịu dàng và ấm áp như làn nắng đầu tiên của ngày, xua đi phần nào cái lạnh đang buốt giá.
Ánh mắt nàng nhìn hắn, không còn vẻ tinh nghịch như những lần đầu gặp gỡ, mà giờ đây chứa đựng sự quan tâm chân thành, sâu sắc. Đôi mắt ấy, dù vẫn đượm buồn một cách cố hữu, nhưng lại ấm áp một cách kỳ lạ, như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tâm hồn hắn.
Thiện Thanh ngẩng đầu. Khuôn mặt nàng ửng hồng vì cái lạnh, vài sợi tóc mai còn vương những hạt tuyết li ti. Hắn khẽ gật đầu, một nụ cười mỏng manh, tựa sương khói, nở trên môi.
"Cảm ơn cô nương. Cô nương cũng nên mặc ấm hơn. Sương muối dày thế này dễ nhiễm hàn." Hắn cầm lấy chiếc bánh, hơi ấm từ nó lan tỏa vào lòng bàn tay tê cóng của hắn, xua đi một phần cái lạnh buốt giá. Hắn bẻ một miếng nhỏ, từ tốn đưa lên miệng.
Vị ngọt dịu của nhân đậu xanh, vị thơm của bột gạo nếp, hòa quyện vào nhau, làm tan chảy cái lạnh không chỉ của thân thể, mà còn là cái lạnh trong lòng hắn. Hương vị bình dị ấy, lại mang đến cho hắn một cảm giác an yên lạ thường.
Hương Lan khẽ rùng mình, nàng xoa xoa hai cánh tay trần. "Con quen rồi, tiểu sư phụ. Cuộc sống của con, có bao giờ ấm áp thật sự đâu. Mùa đông năm nào cũng thế này, quen rồi." Nàng nói, giọng chùng xuống, ánh mắt nhìn xa xăm về phía làng mịt mờ trong sương. "Con chỉ mong... có một nơi để về, một ngọn lửa nhỏ để sưởi ấm. Cứ mỗi khi trời trở lạnh như thế này, con lại thấy mình lạc lõng vô cùng."
Thiện Thanh ngừng ăn bánh, lòng hắn thắt lại. Hắn cảm nhận được nỗi cô độc sâu sắc trong từng lời nói của nàng. Hắn nhìn nàng, thấy đôi vai gầy của nàng khẽ run lên.
"Cô nương..." Hắn muốn nói gì đó để an ủi, để chia sẻ gánh nặng với nàng, nhưng lại không biết nói gì. Mọi lời nói an ủi dường như đều trở nên vô nghĩa trước nỗi cô độc đã bám rễ sâu trong tâm hồn nàng.
Hương Lan quay lại nhìn hắn, đôi mắt nàng ánh lên một tia hy vọng mong manh, như thể hắn là tia sáng duy nhất trong màn sương mờ mịt của cuộc đời nàng.
"Tiểu sư phụ có tin không? Con chỉ mong có một cuộc sống bình yên, một mái nhà nhỏ, có người để yêu thương và được yêu thương. Con không cần giàu sang, chỉ cần một sự bình an mà thôi. Người có bao giờ... có bao giờ nghĩ đến điều đó không, tiểu sư phụ?"
Hắn im lặng. Câu hỏi của nàng chạm đúng vào những suy nghĩ hắn đang cố gắng chôn vùi. Hắn nhìn ra xa, nơi những hàng cây thông già cỗi đứng sừng sững trong tuyết trắng, cành lá trơ trụi dưới cái lạnh buốt giá.
Hắn ước mình có thể hứa với nàng điều đó, có thể nói với nàng rằng hắn sẽ ở bên nàng, sẽ bảo vệ nàng, sẽ xây cho nàng một mái nhà tranh. Nhưng hắn lại không thể. Hắn là một tiểu hòa thượng, cuộc đời hắn đã định sẵn là phải đi theo con đường giác ngộ. Một mái nhà tranh, một gia đình nhỏ, những lời hứa hẹn về tương lai, đó là những điều xa xỉ mà hắn không bao giờ dám mơ tới.
"Phật dạy, mọi khổ đau đều do chấp trước." Thiện Thanh thốt ra, giọng hắn lạc đi, khô khốc. Hắn biết lời nói này thật vô tình, thật xa cách, nhưng đó là lời duy nhất hắn có thể viện dẫn để giữ giới luật, để tự nhắc nhở bản thân về trách nhiệm của mình.
Hương Lan nghe vậy, nụ cười trên môi nàng khẽ tắt. Nàng cúi đầu, đôi mắt lại đượm buồn. "Con hiểu rồi. Con chỉ là người phàm, không thể hiểu được đạo lý của Phật." Nàng khẽ nói, giọng nàng nhỏ dần, như tiếng gió thoảng qua.
"Con xin phép. Con không muốn làm phiền người nữa." Nàng đứng dậy, bước đi.
"Cô nương hãy cẩn thận." Thiện Thanh vội vàng nói, nhìn theo bóng nàng. Hắn muốn níu nàng lại, muốn giải thích rằng không phải hắn muốn đẩy nàng đi, mà là do hoàn cảnh trớ trêu.
Nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ gật. Bóng nàng liêu xiêu dần khuất trong màn sương, để lại hắn một mình giữa cái lạnh buốt giá và nỗi dằn vặt khôn nguôi. Hắn thấy mình thật hèn nhát, thật yếu đuối.
Những ngày sau đó, Thiện Thanh càng lúc càng khó tập trung vào việc tu hành. Hình bóng Hương Lan cứ hiện hữu trong tâm trí hắn, dù hắn cố gắng gạt bỏ bằng những lời kinh hay những buổi thiền định dài.
Giờ đây, khi ngồi tụng niệm, hắn không còn nghe rõ tiếng mõ đều đều nữa, mà chỉ nghe văng vẳng tiếng cười trong trẻo của Hương Lan, tiếng nàng kể chuyện về cuộc sống dưới làng.
Giới luật và những lời răn dạy của sư phụ cứ vang vọng trong tâm trí hắn, nhắc nhở hắn về con đường đã chọn, nhưng đồng thời, những cảm xúc mới lạ, những khao khát thầm kín lại không ngừng trỗi dậy, giằng xé tâm can hắn.
Một buổi trưa hè oi ả, tiếng ve râm ran khắp núi rừng, Thiện Thanh đang ngồi chép kinh trong thiền thất. Không khí nóng bức khiến hắn cảm thấy ngột ngạt hơn bình thường. Hắn cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung vào từng nét chữ. Bỗng, từ phía sân sau vọng lại tiếng hát đồng dao trong trẻo của Hương Lan.
Nàng đang ngồi giặt giũ bên giếng nước cổ thụ, tóc xõa ngang vai, đôi tay thoăn thoắt vò quần áo, tiếng nước vỗ vào đá nhẹ nhàng, đều đặn. Giọng nàng không quá hay, nhưng lại chứa đựng một sự hồn nhiên, chất phác, một nỗi buồn man mác khiến lòng người lắng lại, khẽ ngân lên những nốt nhạc của nỗi cô đơn.
"Ve ve ve, hè về. Hoa phượng đỏ, cháy rực. Em ngồi đây, đợi ai..." Lời hát cứ thế vương vấn, len lỏi vào tai Thiện Thanh, khiến ngòi bút trên tay hắn khẽ khựng lại, không thể tiếp tục viết.
Hắn tựa hồ thấy được hình ảnh nàng ngồi đó, đôi mắt xa xăm nhìn lên vòm trời xanh ngắt, miệng lẩm nhẩm những câu hát buồn bã, như đang chờ đợi một điều gì đó mà chính nàng cũng không rõ. Hắn muốn ra ngoài, muốn cùng nàng ngồi đó, không nói gì, chỉ đơn giản là hít thở cùng một bầu không khí, cảm nhận sự hiện diện của nhau.
Hắn cố gắng xua đi ý nghĩ đó, dồn tâm trí vào từng nét chữ kinh Phật. Nhưng tiếng hát cứ văng vẳng, xen lẫn tiếng nước chảy róc rách từ giếng, tiếng chim hót líu lo, và cả tiếng lòng hắn đang gào thét, đòi hỏi một điều gì đó vượt ra ngoài giới hạn của thiền môn.
"Ta là người xuất gia, ta không thể vướng bận trần ai." Hắn tự nhủ, nhưng lời nhắc nhở ấy giờ đây lại trở nên yếu ớt lạ thường, như một câu thần chú đã mất đi sức mạnh vốn có.
Cuối buổi chiều, khi Hương Lan đã về, Thiện Thanh bước ra sân sau. Nàng đã giặt giũ xong, vắt khô quần áo và phơi lên dây. Trên thành giếng, nàng còn để lại một nhành hoa dại nhỏ, màu trắng tinh khôi, còn vương vài giọt nước. Thiện Thanh nhẹ nhàng nhặt nhành hoa lên, khẽ đưa lên mũi hít hà.
Mùi hương thanh khiết của hoa dại hòa lẫn với mùi xà phòng và mùi nắng mới, tạo nên một sự kết hợp kỳ lạ, như chính Hương Lan vậy, vừa mộc mạc, bình dị, lại vừa thanh tao, tinh tế.
Hắn bỗng thấy một nỗi nhớ cồn cào dấy lên trong lòng, một nỗi nhớ mà hắn chưa từng biết đến, nỗi nhớ một bóng hình vừa mới rời xa, một nỗi nhớ day dứt không ngừng. Hắn biết, mình đang lún sâu hơn vào vòng xoáy của cảm xúc, một vòng xoáy mà hắn đã thề sẽ tránh xa.
Những buổi chiều bên bờ suối trở thành những khoảnh khắc quý giá đối với cả hai, là lúc họ có thể tạm gác lại những gánh nặng của cuộc đời và những ràng buộc của giới luật.
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo, và cả những câu chuyện vu vơ, hồn nhiên của Hương Lan, tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Thiện Thanh. Hắn cảm thấy mình dần được kéo ra khỏi vỏ bọc của sự tĩnh lặng, được hòa mình vào thế giới của những cảm xúc đời thường mà hắn đã cố gắng từ bỏ.
Một buổi chiều nọ, khi Thiện Thanh đang giặt áo cà sa bên bờ suối, Hương Lan ngồi bên cạnh, tay vo viên những hòn đá cuội nhỏ, khẽ ngâm nga một bài đồng dao cũ. Giọng nàng trong trẻo, mang theo một nỗi buồn man mác, như tiếng gió thoảng qua những hàng tre ven suối.
Thiện Thanh bỗng thấy lòng mình bình yên lạ thường. Hắn nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hát của nàng, và hắn bỗng cảm thấy một sự gắn kết vô hình giữa hai người, một sợi dây tình cảm đang dần được thắt chặt, không thể nào cắt đứt.
"Tiểu sư phụ có thấy không?" Hương Lan khẽ hỏi, giọng nàng nhỏ dần, như tiếng thì thầm của gió.
"Những dòng nước này, chúng cứ chảy mãi, chảy mãi, không bao giờ dừng lại. Giống như thời gian vậy. Nó cứ trôi đi, mang theo tất cả."
Thiện Thanh mở mắt, nhìn dòng suối đang cuồn cuộn chảy, những gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước.
"Vạn vật đều là vô thường, Hương Lan. Thời gian cũng vậy. Nó sẽ cuốn trôi tất cả, không để lại dấu vết gì. Chỉ có Phật pháp là tồn tại vĩnh cửu." Hắn đáp, giọng hắn có chút xa xăm, nhưng lại pha lẫn một nỗi tiếc nuối khó tả, một sự mâu thuẫn trong chính lời nói của mình.
"Nhưng có những thứ, dù thời gian có trôi đi, chúng ta vẫn muốn giữ lại, phải không?" Nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt nàng chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm, một sự khao khát mãnh liệt, một mong muốn được níu giữ những điều tốt đẹp.
"Những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc ấm áp... liệu chúng có thể tồn tại mãi mãi không? Liệu có thể giữ chúng lại, dù chỉ là trong tim mình không? Dù chỉ là một chút thôi?"
Thiện Thanh im lặng. Hắn biết nàng đang nói về những khoảnh khắc họ ở bên nhau, những kỷ niệm mà hắn cũng muốn giữ lại, muốn chúng không bao giờ phai nhạt. Nhưng hắn biết, hắn không thể. Hắn là người tu hành, hắn phải đoạn tuyệt mọi chấp trước, mọi phiền não. Đó là con đường mà hắn đã thề nguyện đi theo, là lời thề với Phật, với sư phụ.
"Phật dạy, không có gì là vĩnh cửu. Tất cả đều là giả tướng, đều là vô thường." Hắn thốt ra, như một lời nhắc nhở cho chính mình, hơn là cho nàng, cố gắng thuyết phục bản thân mình về điều đó. Hắn cảm thấy mình như đang nói dối chính mình, nhưng lại không thể nói khác. Hương Lan khẽ cười, một nụ cười chua chát, đầy cam chịu.
"Con hiểu rồi. Con chỉ là một người phàm, nên con vẫn khao khát những điều vĩnh cửu. Dù biết là không thể, con vẫn cứ muốn tin vào điều đó. Con vẫn cứ muốn hy vọng."
Nàng cúi đầu, tiếp tục giặt giũ, nhưng bàn tay nàng khẽ run lên. Thiện Thanh nhìn nàng, lòng hắn trĩu nặng. Hắn thấy nàng thật đáng thương, thật đáng để che chở, để bao bọc. Nhưng hắn lại không thể làm gì. Hắn là một tiểu hòa thượng, hắn phải tuân thủ giới luật. Hắn là một người của Phật môn, không thể vướng bận trần ai, không thể để tình cảm cá nhân làm lung lay tâm trí mình. Sự giằng xé trong lòng hắn ngày càng lớn, như hai dòng nước chảy ngược chiều, kéo hắn về hai phía.
Có lần, Hương Lan đến chùa với vẻ mặt vô cùng phiền muộn, đôi mắt nàng sưng húp như vừa khóc, và đôi môi nàng khẽ mím chặt, cố kìm nén nỗi đau. Nàng ngồi im lặng rất lâu dưới gốc đa, không nói một lời nào, chỉ nhìn xa xăm vào khoảng không vô định.
Thiện Thanh, sau khi hoàn thành công việc buổi chiều, thấy vậy liền bước đến. Hắn cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc đang bao trùm lấy nàng, một nỗi buồn mà hắn không thể nào bỏ qua.
"Cô nương có chuyện gì phiền lòng sao? Có thể chia sẻ với bần tăng được không?" Hắn hỏi, giọng trầm ấm, chứa đựng sự quan tâm mà hắn không còn cố gắng che giấu. Hắn ngồi xuống một tảng đá đối diện nàng, giữ một khoảng cách vừa đủ để tôn trọng, nhưng đủ gần để nàng cảm thấy an ủi.
Hương Lan ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng long lanh, chứa đựng nỗi lo lắng và sự bất lực. Nàng hít một hơi thật sâu, như muốn lấy hết can đảm.
"Tiểu sư phụ... con mệt mỏi quá. Con không biết phải làm sao nữa. Cuộc sống này... sao nó cứ đẩy con vào những ngõ cụt thế? Cứ như thể con càng cố gắng, lại càng chìm sâu hơn vào vũng lầy của số phận." Nàng nói, giọng nàng run rẩy, đôi khi đứt quãng vì những tiếng nấc nghẹn.
"Hàng xóm họ cứ dị nghị con, nói con là đứa con gái không cha không mẹ, là điềm gở. Họ không cho con thuê ruộng, không muốn con làm công cho họ nữa. Con không biết phải sống sao đây, tiểu sư phụ? Con cảm thấy mình như một cánh bèo trôi nổi, không nơi nương tựa, không một ai tin tưởng, không một ai để con dựa vào." Nàng đưa tay lên ôm mặt, bật khóc nức nở.
Thiện Thanh cảm thấy lòng mình như bị xé toạc. Hắn muốn đưa tay ra vỗ về nàng, muốn ôm lấy nàng vào lòng để nàng có thể trút hết nỗi buồn. Nhưng hắn lại không dám. Hắn chỉ có thể ngồi đó, lắng nghe từng tiếng nấc nghẹn của nàng, cảm nhận nỗi đau đang giày vò tâm hồn nàng.
"Đời là bể khổ, Hương Lan. Ai cũng có những gánh nặng của riêng mình, những nỗi đau mà không ai có thể thấu hiểu hoàn toàn." Thiện Thanh đáp, giọng hắn khẽ run lên, không còn vẻ thoát tục hoàn toàn. Hắn không nói những lời giáo điều Phật pháp khô khan, mà bằng sự thấu hiểu của một tâm hồn đang dần cảm nhận được nỗi đau của người khác.
"Điều quan trọng là cách ta đối diện với nó, cách ta vượt qua những khó khăn ấy. Đừng từ bỏ hy vọng, cô nương. Dù có khó khăn đến mấy, vẫn phải tin vào ngày mai."
Hắn nói thêm vài lời an ủi, không phải bằng giáo lý Phật pháp, mà bằng sự đồng cảm của một người đang dần nhận ra rằng cuộc đời không chỉ có kinh kệ và thiền định, mà còn có cả những nỗi đau và những khao khát rất đời thường. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy hắn không còn xa cách như một vị tăng sĩ, mà gần gũi hơn, như một người bạn, một tri kỷ, một điểm tựa vững chắc mà nàng khao khát bấy lâu.
Hương Lan ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn. "Tiểu sư phụ... người thật tốt. Chỉ có người là lắng nghe con, chỉ có người là không khinh miệt con." Nàng khẽ đưa tay ra, chạm nhẹ vào vạt áo cà sa của hắn.
"Con ước gì... có thể luôn ở bên cạnh người như thế này. Được nghe người nói chuyện, được cảm thấy bình yên. Chỉ cần như vậy thôi, con cũng mãn nguyện rồi." Nàng nói, và ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, đầy hy vọng, đầy khao khát, một khao khát cháy bỏng đến tận cùng.
Thiện Thanh lại một lần nữa cứng người. Hắn biết nàng muốn gì, và hắn cũng biết hắn không thể cho nàng điều đó. Giới luật, trách nhiệm, tất cả đè nặng lên vai hắn, trói buộc hắn vào một cuộc sống mà hắn đã chọn.
Hắn nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng trong veo như nước suối, thấy đôi môi nàng khẽ mím chặt, và hắn cảm nhận được một khao khát cháy bỏng trong nàng, khao khát được sống, được yêu, được là một người bình thường. Và hắn, trong khoảnh khắc ấy, cũng khao khát điều đó đến tột cùng.
Sự gần gũi giữa Thiện Thanh và Hương Lan cứ thế lớn dần, như những dòng suối nhỏ chảy về một biển lớn. Những khoảnh khắc vô tình chạm tay, những ánh mắt giao thoa, những lời nói sẻ chia, tất cả đều góp phần dệt nên một sợi dây tình cảm vô hình, bền chặt giữa hai tâm hồn cô độc.
Một buổi sáng trời quang, nắng vàng như rót mật xuống sân chùa. Thiện Thanh đang phơi những sào kinh thư cũ bị ẩm ướt ở sân sau. Gió bất chợt thổi mạnh, cuốn bay một vài trang kinh xuống đất, chúng bay lả tả như những cánh bướm trắng. Hương Lan vừa đến chùa, thấy vậy liền chạy vội tới giúp hắn nhặt. Hai người cùng cúi xuống, tay vô tình chạm vào nhau khi cùng với lấy một trang giấy.
Khoảnh khắc đó, một luồng điện nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ chạy qua cơ thể Thiện Thanh. Hắn vội rụt tay lại, khuôn mặt thoáng chút bối rối, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc nhìn nàng, một ánh mắt chất chứa biết bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Hương Lan cũng đỏ mặt, vội vàng cúi xuống nhặt nốt những trang giấy còn lại, trái tim nàng đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cả hai chìm vào im lặng, một sự im lặng chất chứa những rung động thầm kín, những điều không thể nói thành lời, nhưng lại rõ ràng hơn bất cứ lời nói nào. Không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại, chỉ còn tiếng gió khẽ thổi qua những hàng tre và tiếng tim họ đập loạn xạ.
"Tiểu sư phụ có sao không?" Hương Lan khẽ hỏi, giọng nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, vẫn còn sự bối rối trong đó.
Thiện Thanh hắng giọng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Bần tăng không sao. Cô nương vất vả rồi. Cảm ơn cô nương đã giúp." Hắn đáp, cố gắng giữ giọng bình thường, nhưng bàn tay hắn vẫn khẽ run lên khi chạm vào tập kinh sách.
Hương Lan nhìn hắn, ánh mắt nàng như muốn dò xét, muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt tĩnh lặng của hắn.
"Tiểu sư phụ... người có bao giờ ước được sống một cuộc đời khác không? Một cuộc đời không có những giới luật này?" Nàng đột ngột hỏi, câu hỏi làm Thiện Thanh giật mình. Hắn không ngờ nàng lại hỏi thẳng như vậy, chạm đúng vào nỗi bận tâm sâu kín nhất của hắn.
Hắn nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu sự thấu hiểu. "Bần tăng... là người xuất gia, đã chọn con đường này từ nhỏ. Đây là số phận của bần tăng." Hắn đáp, cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng giọng hắn lại mang theo một nỗi buồn khó tả.
"Nhưng không phải ai cũng có thể lựa chọn số phận của mình, phải không?" Hương Lan nói tiếp, giọng nàng có chút chua chát, đầy tiếc nuối.
"Con ước gì mình được sinh ra trong một gia đình bình thường, có cha có mẹ, có anh chị em... có một cuộc sống mà mình có thể tự do lựa chọn. Được yêu thương, được sống theo ý mình, dù có khổ đến mấy cũng được."
Nàng thở dài, ánh mắt nàng lại xa xăm, như đang chìm vào những giấc mơ không thể với tới.
"Nhưng con thì không. Con bị bỏ rơi, bị người đời khinh ghét. Ngay cả việc muốn yêu thương một người, cũng không thể." Nàng nói, và ánh mắt nàng lại hướng về phía hắn, chất chứa nỗi đau.
Thiện Thanh im lặng. Hắn biết những gì nàng nói là sự thật. Nàng đã phải chịu quá nhiều khổ đau, quá nhiều bất công trong cuộc sống. Và hắn, hắn lại là người duy nhất có thể lắng nghe nàng, nhưng lại không thể làm gì để thay đổi số phận nàng. Nỗi bất lực dâng lên trong lòng hắn, một nỗi bất lực đến nghẹt thở. Hắn thấy mình thật vô dụng.
Một chiều nọ, khi Thiện Thanh đang chăm sóc vườn cây thuốc sau chùa, Hương Lan mang theo một giỏ đầy hoa sen vừa hái ở đầm sen dưới chân núi. Những cánh hoa sen trắng muốt, tinh khôi, còn đọng sương sớm, tỏa mùi hương dịu nhẹ. Nàng cẩn thận đặt giỏ hoa xuống bên cạnh hắn.
"Tiểu sư phụ, con hái được hoa sen đẹp lắm. Con muốn dâng Phật." Hương Lan nói, giọng nàng nhẹ nhàng.
Thiện Thanh ngẩng đầu lên, nhìn giỏ hoa sen. Những cánh hoa mỏng manh, tinh khiết, nhưng lại mang một vẻ đẹp kiên cường. Hắn khẽ vuốt ve một cánh hoa, cảm nhận sự mềm mại, và hắn bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
"Đẹp lắm, cô nương. Hoa sen này... thật thanh khiết, như tâm hồn cô nương vậy." Hắn khen, giọng hắn trầm ấm, lời khen xuất phát từ tận đáy lòng.
Hương Lan khẽ đỏ mặt, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
"Tiểu sư phụ thích là con vui rồi." Nàng nói, rồi ánh mắt nàng bỗng trở nên xa xăm, nhìn về phía đầm sen mờ ảo phía xa. "Con thấy hoa sen giống như con người vậy. Dù sống trong bùn lầy, vẫn có thể vươn lên khoe sắc, vẫn có thể giữ được sự tinh khiết của mình. Tiểu sư phụ có thấy vậy không?"
Thiện Thanh nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng ánh lên vẻ kiên cường và cả nỗi buồn không thể che giấu. "Đúng vậy. Con người cũng vậy, dù sống trong nghịch cảnh, dù bị vùi dập, vẫn có thể giữ được tâm hồn thanh tịnh, vẫn có thể vươn lên." Hắn đáp, nhưng lời nói của hắn lại mang theo một chút suy tư, một chút nỗi niềm. Hắn biết, nàng đang nói về chính mình.
"Nhưng có những lúc, bùn lầy quá nhiều, quá sâu, người ta không thể nào vươn lên được, phải không tiểu sư phụ?" Hương Lan hỏi, giọng nàng nhỏ dần, đầy nỗi niềm, đầy sự tuyệt vọng.
"Con thấy mình như một bông sen đang chìm dần xuống bùn, không thể nào thoát ra được. Dù con có cố gắng đến mấy, cũng không ai nhìn nhận con, cũng không ai giúp con thoát khỏi cái bùn lầy này." Nàng nói, và ánh mắt nàng lại hướng về phía hắn, chất chứa nỗi đau, một nỗi cầu xin thầm lặng.
Thiện Thanh đặt cánh hoa sen xuống, lòng hắn trĩu nặng. Hắn muốn nói với nàng rằng nàng không hề cô độc, rằng hắn sẽ giúp nàng vượt qua mọi khó khăn. Hắn muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng, muốn ôm lấy nàng vào lòng.
Nhưng hắn lại không dám. Hắn là người tu hành, hắn không thể vướng bận trần ai. Hắn không thể can thiệp quá sâu vào cuộc đời của một người con gái phàm tục. Hắn không thể phá bỏ những giới luật đã ràng buộc hắn cả đời.
"Mọi khổ đau đều là thử thách, Hương Lan." Hắn cố gắng nói, giọng hắn lại trở nên xa cách, cứng nhắc.
"Hãy tin vào Phật, Người sẽ độ cho cô nương. Chỉ có nương tựa vào Phật pháp, cô nương mới tìm thấy sự an lạc thực sự."
Hương Lan nghe lời hắn, nụ cười trên môi nàng khẽ tắt. Nàng cúi đầu, bàn tay khẽ nắm chặt vạt áo. "Con hiểu rồi. Con xin phép." Nàng quay lưng bước đi, bóng nàng liêu xiêu dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt. Thiện Thanh nhìn theo bóng nàng, lòng hắn đau quặn thắt.
Hắn muốn giải thích, muốn nói với nàng rằng hắn không cố ý, rằng hắn cũng đang đấu tranh với chính mình. Nhưng hắn lại không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Hắn biết, nàng đã hiểu lầm hắn, và điều đó khiến hắn cảm thấy tội lỗi vô cùng. Hắn thấy mình thật hèn nhát, thật yếu đuối.
Vào một đêm trăng rằm, Thiện Thanh đang ngồi thiền dưới gốc đa cổ thụ, nhưng tâm trí hắn lại không thể định lại được. Hắn nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Hương Lan, nàng đến chùa thắp hương.
Sau khi thắp hương xong, nàng không về ngay, mà ngồi xuống bên cạnh hắn, lặng lẽ ngắm trăng. Đêm nay, vầng trăng tròn vành vạnh, sáng như gương, treo lơ lửng trên bầu trời đen thẫm, soi rõ từng phiến lá, từng viên đá trong sân chùa.
"Đêm nay trăng đẹp quá, tiểu sư phụ." Hương Lan khẽ nói, giọng nàng hòa lẫn vào tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, một sự bình yên đến lạ thường.
"Trong làng, người ta bảo trăng rằm tháng này đẹp nhất trong năm. Con ước gì... có thể ngắm mãi cảnh đẹp này."
Thiện Thanh mở mắt, nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên nền trời đen thẫm, tựa như một viên ngọc quý.
"Đúng vậy. Trăng tròn, tâm cũng nên tròn đầy." Hắn đáp, giọng trầm ấm, nhưng lại ẩn chứa một nỗi niềm riêng.
"Nhưng làm sao mà tròn đầy được chứ?" Hương Lan thở dài, giọng nàng chất chứa nỗi buồn.
"Con thấy lòng con lúc nào cũng thiếu vắng một điều gì đó. Như vầng trăng khuyết vậy, mãi mãi không thể tròn đầy. Tiểu sư phụ có bao giờ thấy lòng mình khuyết không?" Nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt nàng ánh lên vẻ u buồn, như đang tìm kiếm sự đồng cảm.
Thiện Thanh giật mình. Câu hỏi của nàng chạm đến nỗi sợ hãi thầm kín nhất trong lòng hắn. Hắn luôn tự nhủ mình đã đoạn tuyệt mọi dục vọng trần ai, tâm hồn đã thanh tịnh, viên mãn. Nhưng từ khi nàng xuất hiện, vầng trăng trong lòng hắn dường như cũng bắt đầu khuyết đi, một khoảng trống hình nàng cứ lớn dần, lấp đầy mọi ngóc ngách.
"Bần tăng... tâm đã định." Hắn cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng giọng hắn lại khẽ run lên, phản bội lại sự kiên định ấy. Hắn tránh ánh mắt nàng, nhìn xuống những phiến đá lạnh lẽo. Hương Lan khẽ cười, một nụ cười chua chát.
"Con thấy không phải vậy. Con thấy tiểu sư phụ cũng giống con, cũng đang giấu đi một nỗi niềm nào đó. Con có thể cảm nhận được."
Nàng tiến lại gần hơn một chút, đủ để Thiện Thanh cảm nhận được hơi ấm mong manh từ cơ thể nàng.
"Tiểu sư phụ có bao giờ nghĩ đến cuộc sống bên ngoài cánh cửa chùa này không? Một cuộc sống có thể rất nhiều sóng gió, rất nhiều khổ đau, nhưng cũng có thể rất nhiều niềm vui, rất nhiều yêu thương? Một cuộc sống có thể tự do lựa chọn hạnh phúc của mình?"
Hắn im lặng. Hắn nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng lấp lánh dưới ánh trăng, thấy đôi môi nàng khẽ mím chặt, và hắn cảm nhận được một khao khát cháy bỏng trong nàng, khao khát được sống, được yêu, được là một người bình thường. Và hắn, trong khoảnh khắc ấy, cũng khao khát điều đó đến tột cùng.
Hắn muốn được cùng nàng ngắm trăng, muốn được cùng nàng chia sẻ những nỗi niềm, muốn được cùng nàng sống một cuộc đời bình dị, dù chỉ là thoáng qua, dù chỉ là một giấc mơ.
"Phật pháp... là con đường của bần tăng." Hắn thốt ra, như một lời nhắc nhở cho chính mình, như một lời tự trói buộc. Hắn cảm thấy từng lời nói ra như một lưỡi dao cứa vào chính trái tim mình. Hương Lan khẽ thở dài, nàng biết lời hắn nói ra không phải là lời từ chối hoàn toàn, mà là một sự giằng xé, một nỗi đau không thể nào nói thành lời.
"Con hiểu... nhưng con cứ nghĩ... người cũng giống con, có thể một lúc nào đó, cũng muốn sống một cuộc đời khác."
"Con biết điều đó là sai trái, nhưng con... con không thể ngừng nghĩ về nó." Nàng nói, giọng nàng nghẹn lại.
"Con chỉ mong có một ai đó, một ai đó chấp nhận con, yêu thương con. Có phải con đã quá tham lam không, tiểu sư phụ?"
Thiện Thanh nhắm mắt lại. Hắn không thể trả lời. Trái tim hắn đau nhói. Hắn muốn nói với nàng rằng nàng không hề tham lam, rằng khao khát yêu thương là lẽ tự nhiên của con người. Hắn muốn nói rằng hắn cũng đã rung động, rằng hắn cũng khao khát nàng.
Nhưng hắn lại không thể. Giới luật, trách nhiệm, tất cả đè nặng lên vai hắn, trói buộc hắn vào một cuộc sống mà hắn đã chọn, dù giờ đây hắn không còn chắc chắn đó có phải là con đường duy nhất dành cho mình nữa.
Nàng đứng dậy, khẽ phủi vạt áo. "Trời khuya rồi, con xin phép về." Nàng nói, giọng nhỏ dần, nhưng đầy chua chát. Thiện Thanh nhìn theo bóng nàng, lòng hắn trĩu nặng. Hắn muốn gọi nàng lại, muốn nói một lời nào đó để giữ nàng ở lại, để giải thích mọi chuyện, nhưng hắn lại không thể.
Giới luật, trách nhiệm, tất cả đè nặng lên vai hắn, trói buộc hắn vào một cuộc sống mà hắn đã chọn, dù giờ đây hắn không còn chắc chắn đó có phải là con đường duy nhất dành cho mình nữa. Hắn thấy mình thật yếu đuối, bất lực.
Thượng tọa Vạn Hạnh, sư phụ của Thiện Thanh, là một người tinh tường. Ông đã nhận ra sự thay đổi trong tâm tính của đệ tử mình. Thiện Thanh không còn tĩnh lặng như trước, ánh mắt hắn đôi khi xa xăm, suy tư, và những buổi thiền định của hắn cũng không còn sâu sắc như trước. Ông biết, một sợi tơ hồng vô hình đã bắt đầu quấn lấy tâm trí Thiện Thanh, và điều đó khiến ông lo lắng.
Một buổi sáng, Thượng tọa Vạn Hạnh gọi Thiện Thanh đến thiền thất. Ông ngồi đối diện với hắn, đặt tách trà nóng xuống bàn, hương trà thoang thoảng trong không khí. "Con có điều gì phiền muộn sao, Thiện Thanh?" Giọng ông trầm ấm, hiền từ, nhưng lại chất chứa sự uy nghiêm của một bậc cao tăng, khiến Thiện Thanh không dám nhìn thẳng.
Thiện Thanh giật mình, hắn cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của sư phụ. "Con... con không có gì, sư phụ." Hắn cố gắng nói dối, nhưng giọng hắn lại run lên, phản bội lại hắn.
Thượng tọa Vạn Hạnh khẽ thở dài. "Tâm như gương sáng, không vướng bụi trần. Nhưng nếu có bụi, hãy lau đi, đừng để nó làm mờ đi bản tính thanh tịnh. Con không thể lừa dối ta, Thiện Thanh, càng không thể lừa dối chính mình."
Ông nói, giọng chậm rãi, như đang nhắc nhở chính mình.
"Con đã chọn con đường tu hành, Thiện Thanh. Con đường này cần sự kiên định, cần sự buông bỏ. Nếu tâm con còn vướng bận, còn chấp trước, con sẽ không thể đạt đến giác ngộ, sẽ không bao giờ tìm thấy sự an lạc thực sự."
"Bần tăng... con hiểu." Thiện Thanh đáp, giọng hắn nhỏ dần. Hắn biết sư phụ đang nói đến Hương Lan, đến thứ tình cảm mà hắn đang cố gắng chối bỏ, thứ tình cảm đang giày vò hắn mỗi ngày.
"Con có biết vì sao người xuất gia phải giữ giới luật không?" Thượng tọa Vạn Hạnh hỏi, nhìn thẳng vào mắt Thiện Thanh.
"Giới luật không phải là sự trói buộc, mà là con đường giúp con giải thoát khỏi những dục vọng trần ai, những khổ đau của thế tục. Tình ái là khổ ái, là nguồn gốc của mọi chấp trước, mọi phiền não. Con có muốn mãi mãi chìm trong bể khổ không?"
Ông dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm sâu vào tâm trí Thiện Thanh.
"Hãy nhìn vào cuộc đời của những người phàm tục, Thiện Thanh. Họ chìm đắm trong yêu ghét, trong được mất, trong sinh ly tử biệt. Cuộc đời họ, dù có niềm vui, nhưng cũng chất chứa bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu oán hận, bao nhiêu ràng buộc không thể thoát ra. Con muốn trở thành một người như vậy sao? Con muốn từ bỏ con đường đã chọn, từ bỏ sự an lạc vĩnh cửu để chạy theo những cảm xúc nhất thời sao?"
Lời sư phụ như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Thiện Thanh, khiến hắn tỉnh táo trở lại. Hắn nhớ đến những lời than thở của Hương Lan về cuộc sống khổ đau của nàng, về nỗi cô độc, về những bất công mà nàng phải chịu đựng.
"Con... con không muốn." Thiện Thanh đáp, giọng hắn khẽ run. Hắn vẫn còn sợ hãi cuộc sống phàm tục, sợ hãi những khổ đau, những ràng buộc mà hắn đã cố gắng trốn tránh bấy lâu nay.
"Tốt." Thượng tọa Vạn Hạnh khẽ gật đầu. "Vậy thì hãy dẹp bỏ những tạp niệm trong lòng. Hãy quay trở về với kinh kệ, với thiền định. Chỉ có Phật pháp mới là con đường chân chính dẫn đến an lạc. Chỉ có buông bỏ, con mới tìm thấy tự do. Hãy suy nghĩ kỹ về con đường mình đã chọn, Thiện Thanh."
Thiện Thanh cúi đầu vâng lời, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một sự giằng xé lớn hơn bao giờ hết. Hắn biết lời sư phụ là đúng, nhưng trái tim hắn lại không ngừng khao khát một điều gì đó khác. Hắn thấy mình như đang đứng giữa ngã ba đường, một bên là con đường bình yên của Phật pháp, một bên là con đường chông gai của thế tục, nơi có bóng hình Hương Lan đang đợi chờ. Hắn sợ hãi con đường ấy, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về nó, không thể ngừng nhớ về nàng.
Hương Lan cũng cảm nhận được sự thay đổi trong Thiện Thanh. Hắn vẫn đối xử với nàng tử tế, nhưng lại có vẻ xa cách hơn, ánh mắt hắn đôi khi né tránh nàng, như thể hắn đang cố gắng dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người. Nàng biết hắn đang giằng xé, và nàng cũng hiểu giới luật nhà Phật là một rào cản quá lớn, một bức tường mà nàng không thể nào vượt qua.
Một buổi chiều, nàng mang đến chùa một giỏ đầy hoa sen vừa hái ở đầm sen dưới chân núi. Những cánh hoa sen trắng muốt, tinh khôi, còn đọng sương sớm, tỏa mùi hương dịu nhẹ. Nàng cẩn thận đặt giỏ hoa xuống trước mặt Thiện Thanh khi hắn đang quét dọn sân chùa, đôi mắt nàng nhìn hắn đầy lo âu.
"Tiểu sư phụ, con hái được hoa sen đẹp lắm. Con muốn dâng Phật." Hương Lan nói, giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng một nỗi buồn khó tả.
Thiện Thanh nhìn giỏ hoa sen, rồi nhìn nàng. Hắn khẽ gật đầu. "Cảm ơn cô nương. Hoa sen này thật đẹp."
Hương Lan không đi ngay. Nàng đứng đó, nhìn hắn, ánh mắt nàng chất chứa bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu nỗi niềm muốn chia sẻ. "Tiểu sư phụ... người có bao giờ cảm thấy cô đơn không? Dù ở trong chùa, dù có Phật ở bên cạnh, người có thấy cô đơn không?" Nàng hỏi, giọng khẽ khàng, như sợ làm vỡ tan sự tĩnh mịch, nhưng lại chất chứa sự mong chờ một câu trả lời chân thật.
Thiện Thanh dừng tay chổi, ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn không trả lời ngay, ánh mắt hắn thoáng một nỗi buồn sâu thẳm mà nàng chưa từng thấy. "Người xuất gia, tâm không vướng bận, không có cô đơn." Hắn đáp, cố giữ vẻ bình thản, nhưng giọng hắn lại khẽ run lên. Lời nói của hắn nghe thật khô khan, cứng nhắc, và Thiện Thanh biết điều đó. Hắn không muốn làm nàng tổn thương, nhưng hắn cũng không biết phải nói gì khác để giữ giới luật, để không phá vỡ những rào cản vô hình giữa họ.
Hương Lan nghe lời hắn nói, nụ cười trên môi nàng khẽ tắt. Ánh mắt nàng ánh lên vẻ hụt hẫng, đau đớn. Nàng cảm thấy như hắn đang đẩy nàng ra xa, như thể hắn không muốn nàng bước vào thế giới của hắn, không muốn nàng chạm vào cuộc đời hắn. "Con hiểu rồi."
Nàng khẽ nói, giọng nàng nhỏ dần, như tiếng thì thầm của gió. Nàng cúi đầu, bàn tay khẽ nắm chặt vạt áo. "Con xin phép. Con không dám làm phiền người nữa."
Nàng quay lưng bước đi, bóng nàng liêu xiêu dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt. Thiện Thanh nhìn theo bóng nàng, lòng hắn đau quặn thắt. Hắn muốn giải thích, muốn nói với nàng rằng hắn không cố ý, rằng hắn cũng đang đấu tranh với chính mình, rằng hắn cũng cảm thấy cô đơn vô cùng khi nàng rời đi.
Nhưng hắn lại không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Hắn biết, nàng đã hiểu lầm hắn, và điều đó khiến hắn cảm thấy tội lỗi vô cùng. Hắn thấy mình thật hèn nhát, thật yếu đuối. Hắn đã đẩy nàng ra xa, một lần nữa, và lần này có lẽ là vĩnh viễn.
Hắn nhìn những cánh hoa sen trắng muốt trong giỏ, chúng vẫn tinh khôi và đẹp đẽ. Nhưng trong mắt hắn, chúng lại mang theo một nỗi buồn man mác, nỗi buồn của sự chia lìa, của những điều không thể nói thành lời. Hắn biết, từ giờ trở đi, mỗi bông hoa sen, mỗi cơn gió, mỗi tia nắng, tất cả đều sẽ gợi nhắc cho hắn về nàng, về những khoảnh khắc mà hắn đã cố gắng chối bỏ, về một tình cảm mà hắn đã không dám đối mặt.
Một chiều đông, gió rét buốt xương, mây đen vần vũ như sắp đổ tuyết. Không khí nặng nề, u ám bao trùm cả làng Phù Vân và ngôi chùa cổ kính. Nỗi bất an len lỏi trong lòng mỗi người. Hương Lan đến chùa trong một ngày như thế, khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi mắt sưng húp như vừa khóc, đôi môi nứt nẻ vì lạnh và vì những nỗi đau vô hình.
Bước chân nàng nặng trĩu, như đang mang theo gánh nặng của cả thế gian. Nàng tìm thấy Thiện Thanh đang ngồi thiền trong thiền thất, ánh nến leo lét rọi lên khuôn mặt thanh tú, tĩnh lặng. Hắn mở mắt, nhìn nàng, lòng trĩu nặng bởi một linh cảm chẳng lành, một sự cồn cào chưa từng có.
"Tiểu sư phụ..." Hương Lan khẽ gọi, giọng run rẩy, khô khốc, như thể phải dùng hết sức lực cuối cùng để thốt ra từng lời. "Con có chuyện muốn nói... rất quan trọng."
Thiện Thanh gật đầu, lòng bỗng thấy lo lắng lạ thường. Hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng ẩn chứa trong giọng nói của nàng. Nàng bước đến gần hơn, quỳ xuống trước mặt hắn, đôi tay run rẩy nắm lấy vạt áo cà sa của hắn. Hơi ấm từ bàn tay nàng truyền qua lớp vải mỏng, khiến Thiện Thanh giật mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng hắn, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, không còn vẻ ngượng nghịu hay trêu chọc nào nữa, chỉ còn lại sự chân thành tuyệt vọng và một khao khát cháy bỏng. "Tiểu sư phụ, con... con thích người. Con thích người đã lâu lắm rồi."
Nàng thổ lộ, từng lời nàng nói ra như xé toang không khí tĩnh mịch của thiền thất, vang vọng trong không gian nhỏ bé. "Con biết người là người xuất gia, con biết giới luật nhà Phật... con biết điều đó là sai trái."
Thiện Thanh cứng người, hơi thở như ngừng lại. Trái tim hắn đập mạnh, một nhịp đập dữ dội đến nỗi hắn tưởng chừng như nàng cũng có thể nghe thấy. Giữa bộn bề cảm xúc, hắn thấy một tia đau đớn, nhưng cũng có một sự nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
"Nhưng con... con không thể ngăn được lòng mình." Hương Lan nói tiếp, giọng nàng run rẩy, đầy thiết tha, đầy nước mắt.
"Thế gian này quá rộng lớn, mà con lại cô độc đến thế. Con không có ai. Con chỉ có người, chỉ có những lúc ở bên người, con mới thấy lòng mình được bình yên, được an ủi."
Nàng siết chặt vạt áo hắn, như sợ hắn sẽ tan biến. "Người có thể... có thể cùng con rời khỏi đây không? Đến một nơi thật xa, không ai biết chúng ta là ai, không có giới luật, không có ràng buộc... sống một cuộc đời bình dị, được không?"
"Con chỉ cần một mái nhà tranh nhỏ, một cuộc sống đơn giản bên cạnh người thôi... Con sẽ làm mọi việc, sẽ chăm sóc người thật tốt." Nàng van nài, giọng lạc đi trong tiếng nức nở, như một lời nguyện cầu cuối cùng.
Nàng nhìn hắn với tất cả hy vọng còn sót lại, đôi mắt lấp lánh nước, khao khát một lời đồng ý, một tia sáng giữa bóng tối cuộc đời. Thiện Thanh nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng chất chứa bao nhiêu khát khao, bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu tủi hờn. Trái tim hắn thắt lại, như có ai đó đang dùng dao cứa vào.
Hắn muốn ôm lấy nàng, muốn nói với nàng rằng hắn cũng có những cảm xúc tương tự, rằng hắn cũng đã rung động, rằng hắn cũng muốn rời bỏ tất cả để đi theo nàng. Khoảnh khắc đó, hắn gần như đã gật đầu, gần như đã buông bỏ mọi thứ.
Nhưng rồi, hình ảnh sư phụ nghiêm khắc, tiếng chuông chùa thanh thoát, lời kinh Phật răn dạy, tất cả ùa về trong tâm trí hắn, như một bức tường vô hình ngăn cách hắn với nàng. "Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Phàm là chúng sinh, đều phải đoạn tuyệt lục dục, thất tình để đạt tới Niết Bàn."
Hắn là người tu hành. Giới luật là lẽ sống. Tình yêu này, là sai trái. Nó sẽ kéo hắn sa vào bể khổ trần ai, sẽ làm hoen ố thanh danh của Phật môn, sẽ phá hủy con đường giác ngộ mà hắn đã chọn. Hắn không thể. Hắn không được phép.
Hắn khẽ rụt tay lại khỏi bàn tay nàng đang nắm lấy vạt áo, một hành động vô thức nhưng đầy tàn nhẫn. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói cố giữ vẻ lạnh lùng, dứt khoát, nhưng trong lòng lại là hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt, máu chảy thành sông.
"Hương Lan, cô nương... xin lỗi. Bần tăng là người xuất gia." Thiện Thanh thốt lên, từng lời như cứa vào chính hắn, xé nát trái tim mình. "Phật pháp là con đường mà bần tăng đã chọn. Không thể có chuyện đó. Cô nương hãy về đi."
Lời từ chối của hắn như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào trái tim Hương Lan, xé toang mọi hy vọng, mọi khao khát. Nàng nghe rõ tiếng vỡ vụn trong lòng mình, cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy, một sự lạnh lẽo không phải của gió đông, mà là của sự tuyệt vọng.
Đôi mắt nàng đong đầy nước, nhìn hắn như không thể tin nổi, như muốn hỏi lại: "Có phải người đang nói thật không? Có phải đây là sự thật không?" Nàng vẫn không buông vạt áo hắn.
"Con... con hiểu rồi." Hương Lan giọng nhỏ như tiếng thì thầm, lạc đi trong tiếng gió rít ngoài hiên, trong tiếng nấc nghẹn ngào của chính nàng. Nàng buông tay, vạt áo Thiện Thanh trượt khỏi những ngón tay lạnh giá.
Nàng đứng dậy, đôi vai gầy gò khẽ run lên bần bật, quay lưng bước đi, không dám nhìn lại hắn dù chỉ một lần. Bóng nàng liêu xiêu, như một chiếc lá khô bị cuốn theo gió, tan biến vào màn đêm đang buông xuống, mang theo tất cả những gì còn sót lại trong tâm hồn nàng.
Thiện Thanh nhìn theo bóng nàng, lòng đau quặn thắt, như có một tảng đá đè nặng lên lồng ngực. Hắn muốn gọi nàng lại, muốn nói một lời nào đó để xoa dịu nỗi đau của nàng, muốn xin lỗi nàng vì sự tàn nhẫn của mình.
Nhưng cổ họng hắn nghẹn ứ, không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào. Hắn lại nhắm mắt lại, cố gắng niệm Phật, cố gắng xua đi hình bóng mong manh ấy, xua đi cảm giác tội lỗi đang cắn rứt. "Nam mô A Di Đà Phật..."
Hắn lẩm nhẩm, nhưng lời kinh không thể xoa dịu nổi cơn bão đang gào thét trong lòng, chỉ càng làm tăng thêm sự bức bối và mâu thuẫn. Hắn biết, kể từ giây phút này, cuộc đời hắn sẽ không bao giờ còn bình yên như trước nữa.
Hương Lan bước đi trong vô định, nước mắt giàn giụa, không biết đi về đâu giữa màn đêm đen kịt. Lời từ chối của Thiện Thanh như xé tan hy vọng cuối cùng của nàng, đẩy nàng vào vực sâu của tuyệt vọng. Nàng cảm thấy cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Phật mà nàng vẫn tin tưởng, vẫn ngày đêm cầu nguyện, đã không độ nàng. Ngay cả người mà nàng yêu thương nhất cũng đã đẩy nàng ra xa.
Trời lúc đó đã tối hẳn, gió rét buốt xương, mây đen vần vũ như sắp đổ tuyết, báo hiệu một tai ương sắp ập đến. Không khí nặng nề, u ám bao trùm cả vùng đất. Nàng lạc vào một con đường nhỏ vắng vẻ ven rừng, nơi những bóng cây cổ thụ vặn vẹo như những con quỷ dữ.
Tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại từ phía sau, phá tan sự tĩnh mịch của màn đêm, khiến nàng giật mình, hoảng sợ. Một toán người ào tới, dẫn đầu là Đức, con trai độc nhất của quan huyện, cùng đám bạn bè hư hỏng của hắn. Chúng là nỗi khiếp sợ của dân làng, thường xuyên quấy phá, cướp bóc.
"Ái chà, đây chẳng phải là một tiểu mỹ nhân lạc đường sao?" Đức trêu ghẹo, giọng ồm ồm và ánh mắt dâm đãng quét qua thân hình gầy gò của nàng. Hắn nhếch mép cười ghê tởm, sự khát máu hiện rõ trong ánh nhìn.
Hương Lan hoảng sợ tột độ, lùi lại, cố gắng nép mình vào bụi cây rậm rạp, hy vọng có thể ẩn mình. Nàng muốn bỏ chạy, muốn hét lên cầu cứu, muốn van xin, nhưng đôi chân nàng như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích. Bọn chúng đã vây lấy nàng, những tiếng cười cợt ghê tởm vang lên, như tiếng ma quỷ trong đêm.
"Đừng... đừng lại gần tôi! Cứu... cứu với!" Hương Lan run rẩy van xin, giọng lạc đi vì sợ hãi, từng lời nàng thốt ra như bị xé vụn bởi gió rét và tiếng cười khẩy của bọn chúng.
"Ha! Lại còn bày đặt thanh cao. Mấy ngày nay đang chán, có cô nương đây giải sầu thì còn gì bằng!" Một tên bạn của Đức cười khẩy, vươn tay định túm lấy nàng, ánh mắt hắn ánh lên vẻ thô bạo.
Trong cơn hoảng loạn tột cùng, Hương Lan vùng vẫy, cào cấu, cố gắng phản kháng bằng chút sức lực cuối cùng của một kẻ tuyệt vọng, một con thú bị dồn vào đường cùng. Nàng không cam chịu. Nàng không còn gì để mất nữa rồi. Lời từ chối của Thiện Thanh đã lấy đi tất cả hy vọng của nàng, đẩy nàng xuống tận cùng địa ngục trần gian.
Tiếng tát vang lên chát chúa, xé nát không gian yên tĩnh của đêm tối. Rồi những cú đấm liên tiếp trút xuống, những lời chửi rủa tục tĩu, man rợ vang vọng trong đêm lạnh. Màn đêm bao trùm lấy tất cả, chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng cười cợt man rợ của bọn người vô lương tâm, và tiếng rên xiết yếu ớt, thoi thóp của nàng.
Hương Lan ngã xuống, hơi thở thoi thóp, thân thể đầy vết bầm tím, máu nhuộm đỏ cả vạt áo nâu sờn. Nàng cảm nhận được máu đang trào ra từ khóe môi, từ những vết thương trên người. Thân thể nàng đau buốt, rã rời, nhưng nỗi đau trong lòng còn lớn hơn gấp bội, nỗi đau của sự phản bội, của sự cô độc đến chết chóc.
Nàng nhìn lên bầu trời đen kịt, không một vì sao, không một ánh sáng le lói, chỉ có màn đêm vô tận nuốt chửng lấy tất cả. Trong giây phút cuối cùng, hình ảnh Thiện Thanh hiện lên trong tâm trí nàng, rõ ràng và đau đớn đến lạ.
Nàng ước gì hắn ở đây, ước gì hắn có thể cứu nàng, có thể nói một lời từ biệt. Nàng muốn hắn biết, rằng nàng yêu hắn, yêu đến tận cùng, dù hắn đã từ chối nàng, dù hắn đã đẩy nàng vào vực sâu tuyệt vọng này.
Hơi thở nàng yếu dần, đôi mắt nàng khép lại, mang theo nỗi u uất, sự oan khuất không ai hay biết, và một lời nguyện cầu cuối cùng chưa kịp thốt ra: "Thiện Thanh..." Nàng ra đi trong sự cô độc, lạnh lẽo, giữa một thế giới đầy rẫy bất công và vô ơn.
Sáng hôm sau, khi Thiện Thanh đang chuẩn bị công phu sớm, tiếng mõ đều đều bỗng bị xé tan bởi một tiếng la thất thanh từ phía làng vọng lên. "Người chết! Có người chết rồi!"
Linh tính mách bảo hắn điều chẳng lành. Hắn vội vã chạy xuống núi, lòng ngực đập thình thịch, một cảm giác bất an len lỏi khắp cơ thể.
Cảnh tượng trước mắt khiến Thiện Thanh như chết lặng, tim hắn như bị bóp nghẹt. Hương Lan nằm đó, bên vệ đường, thân thể đầy vết bầm tím, máu nhuộm đỏ cả vạt áo nâu sờn, hòa lẫn vào bùn đất ẩm ướt.
Đôi mắt nàng vẫn mở, nhìn thẳng vào khoảng không vô định, dường như vẫn còn chất chứa nỗi đau và sự oan ức cuối cùng. Làn da nàng xanh tái, đôi môi tím ngắt. Nàng đã chết. Chết một cách thảm khốc, chết vì những kẻ cặn bã và vì sự hèn nhát của chính hắn.
Một dân làng, ông Cả, người già nhất làng, với đôi mắt đỏ hoe, run rẩy kể lại với Thượng tọa Vạn Hạnh và Thiện Thanh.
"Tiểu sư phụ... Tối qua... có lẽ là bọn công tử nhà quan huyện... Chúng nó vốn hống hách, thường xuyên quấy phá dân lành... Hương Lan con bé... số nó khổ quá..."
Thiện Thanh quỳ sụp xuống bên cạnh nàng, đôi chân hắn như nhũn ra, không thể đứng vững. Hắn chạm vào bàn tay nàng, lạnh toát như băng, không còn chút hơi ấm nào. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi hắn, hòa lẫn với mùi đất ẩm và hơi sương. Đôi mắt hắn dại đi. Não hắn trống rỗng.
Tất cả những lời kinh, những giáo lý mà hắn đã học, dường như tan biến hết. Chỉ còn lại hình ảnh Hương Lan nằm đó, bất động, một phần vì những kẻ ác, và một phần vì chính lời từ chối lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn.
Rồi, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má hắn. Một giọt, rồi hai giọt, rồi không ngừng tuôn rơi, như một dòng suối vỡ òa từ tận đáy lòng. Hắn khóc. Hắn đã không khóc từ khi xuất gia, đã tự nhủ lòng mình không được xao động bởi tình cảm trần tục. Nhưng giờ đây, những giọt nước mắt ấy tuôn trào không thể kìm nén, rửa trôi đi bao năm tháng kìm nén cảm xúc.
Hắn khóc cho Hương Lan, cho số phận bi thương của nàng, cho nỗi oan khiên của nàng. Hắn khóc cho chính bản thân hắn, kẻ đã vô tình đẩy nàng vào chỗ chết, kẻ đã hèn nhát không dám đối mặt với thứ tình cảm trần tục. Tiếng khóc của hắn ngày càng lớn, như một tiếng gào xé lòng, vọng vào không gian tĩnh mịch của buổi sớm, khiến những người dân xung quanh cũng phải lặng người.
Rồi từ trong tiếng nức nghẹn ngào, một nụ cười chua chát vỡ òa trên môi hắn, nụ cười của sự điên dại, của nỗi thống khổ tột cùng. Hắn cười. Cười cho sự ngu ngốc của mình, cười cho sự hèn nhát của mình, cười cho cái giới luật mà hắn đã tôn thờ hơn cả sinh mạng của người hắn yêu.
"Ta động tình nên phá giới, hay phá giới mới động tình? Ta rốt cuộc là sao? Nếu lúc đó, ta không gặp nàng thì ta có phá giới hay không? Hay vốn dĩ ta đã không theo giới cấm rồi? Nàng ơi.. câu hỏi lúc đó của nàng.. khi không đi tu thì ta sẽ ra sao? Ta không biết nữa.. thật khó nghĩ ra.. nhưng một điều chắc chắn rằng, ta sẽ yêu nàng."
Hắn đã phá giới. Giới cấm động tình. Hắn đã luôn tự lừa dối mình, tự nhủ lòng mình thanh tịnh, không vướng bận. Nhưng giờ đây, nhìn thấy nàng nằm đó, lạnh lẽo, không còn sự sống, hắn mới nhận ra, hắn đã yêu nàng từ rất lâu rồi. Yêu đến nỗi tim gan hắn như bị xé toạc. Yêu đến nỗi nỗi hối hận đang nuốt chửng lấy hắn.
Lời từ chối của hắn, sự lạnh lùng của hắn, đã đẩy nàng vào chỗ chết. Hắn là kẻ có tội. Hắn đã phụ bạc niềm tin và tình yêu của nàng. "Là ta.. hahah là ta ư? Tại ta, tất cả là tại ta đã dối lừa nàng, đẩy nàng vào chỗ chết.." Giọng hắn nhỏ dần, hai tay chắp lại, quấn quanh là một chuỗi vòng gỗ. Hắn bật cười, nụ cười hắn chua chát, quái gỡ, nụ cười của thê lương.
"Phật không độ nàng... thì để ta độ nàng, một lẽ công bằng!" Thiện Thanh gằn từng tiếng, giọng khàn đặc, mỗi chữ thốt ra như một lưỡi dao cắt vào cổ họng, đầy rẫy sự phẫn uất và quyết tâm. Huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, đỏ thẫm trên gò má hốc hác, hòa lẫn với những giọt nước mắt mặn chát, nhuộm đỏ cả đất. Hắn quỳ sụp xuống, lạy ba lạy trước thi thể lạnh lẽo của Hương Lan, không phải là một lời sám hối, mà là một lời thề nguyền, một lời hứa trả thù.
Rồi hắn đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu, khuôn mặt biến dạng vì nỗi đau và căm hờn, quay về chùa, bước đi như một cái bóng, xiêu vẹo và đầy phẫn uất. Mỗi bước chân hắn đi qua đều để lại một vệt máu vô hình, như dấu ấn của một lời thề đã được khắc sâu vào xương tủy.
Hắn không còn là Thiện Thanh của ngày xưa, tiểu hòa thượng thanh tịnh, hiền lành. Hắn đã trở thành một con người khác, một con người mang trong mình ngọn lửa của hận thù, một con người sẵn sàng làm tất cả để báo thù cho người phụ nữ mà hắn yêu hơn cả sinh mạng.
Trong thiền thất, hắn quỳ gối trước tượng Phật. Ba ngày ba đêm, hắn không ăn, không uống, chỉ quỳ đó, lạy. Từng tiếng lạy vang lên khô khốc trong không gian tĩnh mịch của chùa, như tiếng lòng hắn đang tan vỡ, tiếng sám hối cho một tội lỗi không thể nào chuộc.
Hắn lạy Phật, cầu xin sự sám hối, cầu xin sự thanh tẩy. Hắn nhìn vào đôi mắt từ bi của tượng Phật, nhưng không tìm thấy sự bình yên. Hắn chỉ thấy sự tĩnh lặng, sự buông bỏ. Phật từ bi, Phật không vướng bận hồng trần.
Nhưng hắn thì khác. Hắn không thể buông bỏ. Hắn không thể tĩnh lặng. Hận thù đã bén rễ sâu trong trái tim hắn, gặm nhấm từng chút một sự thanh tịnh còn sót lại. Ánh mắt từ bi của Phật, giờ đây lại càng khiến hắn nhận ra sự khác biệt sâu sắc giữa hắn và con đường mà hắn đã cố gắng theo đuổi.
Phật độ chúng sinh, Phật thứ tha mọi tội lỗi. Nhưng Hương Lan thì sao? Nàng đã chết oan uổng, trong tuyệt vọng. Phật có độ nàng không? Hay Phật chỉ nhìn, chỉ tĩnh lặng trước những bi kịch của thế gian mà không can thiệp?
Hắn chợt hiểu. Hắn không thuộc về nơi linh thiêng này nữa. Tâm hắn đã nhiễm bụi trần, đã vương vấn hận thù, không còn trong sạch. Con đường của Phật là từ bi, là hỷ xả. Còn hắn, hắn chỉ còn lại sự phẫn nộ, một khát khao báo thù cháy bỏng.
Cà sa và giới luật, bỗng chốc trở thành gông xiềng, trói buộc hắn khỏi việc thực hiện lời thề cuối cùng với Hương Lan, với tình yêu đã bị vùi dập. Đến đêm thứ ba, khi vầng trăng đã lên cao, soi rọi khắp sân chùa, Thiện Thanh đứng dậy. Khuôn mặt hắn hốc hác, gầy rộc, đôi mắt trũng sâu, quầng thâm hiện rõ, nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh, kiên định đến đáng sợ, như ánh mắt của một kẻ đã mất tất cả.
Hắn bước vào góc tủ cũ kỹ trong thiền thất, nơi cất giữ những vật dụng cá nhân từ trước khi xuất gia. Hắn lấy ra bộ cà sa mà hắn vẫn mặc hàng ngày, bộ y phục màu lam đã gắn bó với hắn suốt bao năm tháng tu hành, giờ đây trở nên xa lạ đến kinh ngạc.
Hắn cẩn thận gói gọn nó lại, đặt vào một chiếc hộp gỗ cũ, rồi chôn sâu dưới nền đất lạnh lẽo của thiền thất, nơi không ai có thể tìm thấy, như chôn vùi một phần quá khứ, một phần con người cũ của mình, của tiểu hòa thượng Thiện Thanh thanh tịnh.
Khi bước ra khỏi chùa, ánh trăng đã lên cao, soi rõ con đường mòn dẫn xuống làng. Thiện Thanh giờ đây mang trong mình một gánh nặng mới, một sứ mệnh khác, một hành trình báo thù mà hắn đã thề nguyền.


0 Bình luận