Đừng bấm vào xem
Kofi_loves_art
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

oneshot

"đừng bấm vào nghe"

1 Bình luận - Độ dài: 5,441 từ - Cập nhật:

“Có nuối tiếc khi…Anh vội vàng, để vụt mất em~”

Tiếng hát mỏng manh vang lên giữa không gian trống trải của sân thượng. Cánh cửa sắt cũ khẽ mở ra, và một cơn gió lạnh đầu thu len lỏi thổi qua lớp tóc dài rũ rượi của cô gái vừa bước vào.

Không có nắng.Chỉ có bầu trời lặng lẽ và những đám mây xám đang trôi hững hờ phía xa.

Cô đứng lại. Đôi mắt vô hồn với vết thâm nơi khóe, nhìn quanh như thể chẳng thật sự quan tâm điều gì. Cho đến khi ánh mắt ấy khựng lại, bị hút về phía một bóng người ngồi bên lan can rỉ sét.

“Em cứ đổ tại duyên số… cho anh được chạm vàoBờ môi mềm~”

Lại là tiếng hát đó, vọng ra giữa khoảng không rộng lớn, chạm tới nơi sâu kín trong lòng cô. Một chàng trai nhỏ nhắn đang ôm cây guitar trong tay, ngồi hơi nghiêng người, chăm chú vào từng phím đàn như thể thế giới này chẳng còn điều gì đáng bận tâm.

Ngón tay cậu lướt trên dây đàn chậm rãi, hơi vụng về, nhưng không gượng ép. Như thể mỗi hợp âm đã được luyện tập không biết bao nhiêu lần, cẩn thận đến mức hoàn hảo.

Cậu có vẻ không hề để ý tới cô, chỉ chăm chú gảy đàn mà quên đi cả thực tại. Còn cô, với bàn tay đã gãy ngón áp út, cô cứ bám chặt vào tay nắm lạnh lẽo của cánh cửa sân thượng, lắng nghe từng câu hát mà chẳng dám tạo nên một tiếng động nào.

“Nếu biết sẽ đau, khi thật lòng…

Liệu còn thành thật với nhau~”

Giọng hát êm ái cùng tiếng đàn nhẹ lại lần nữa truyền tới tai cô. Chẳng rõ tại sao, nhưng khi lắng nghe giai điệu này, cô có một cảm giác thật kì lạ. Cứ như thể với từng lời phát ra, một nỗi buồn da diết cứ dần lan tỏa, đè nặng lên bờ vai yếu mềm của cô, khiến lồng ngực nhỏ bẻ kia dần thắt lại trong đau đớn.

Cô lắng nghe, mà trong lòng dần trùng xuống, tới một mức độ mà cô cảm thấy như có cả vực thẳm ở giữa lồng ngực mình. Nhưng điều đó cũng chẳng thể khiến cho cậu trai kia dừng lại. Với đầu vẫn cúi gằm xuống, cậu chẳng hề để ý tới cô hay nỗi buồn sâu lắng mà cậu đã đem tới một cách vô tình, chỉ lần nữa đưa tay lên, đánh một hợp âm cuối cùng.

“Liệu có vì một hình bóng…

Mà em chọn tin vào một tình yêu phai màu~”

Khi câu hát ấy vang lên, bỗng một cơn gió mạnh bỗng thổi qua, đẩy mạnh vào chiếc cửa mà cô đang giữ lấy.

Một tiếng “cộp” khẽ vang lên khi đầu gối cô bị miếng sắt lạnh lẽo đập vào. Chẳng thể giữ được thăng bằng, bàn tay nhỏ nhắn ấy vội bỏ cánh cửa ra, và vị chủ nhân yếu ớt của nó cũng ngã ra sàn nhà.

Bị thu hút bởi tiếng kim loại va đập, cậu trai kia cuối cùng cũng chịu nhìn lên, chỉ để thấy bóng hình của một cô gái ngã lăn quay ở cửa trước. Đôi mắt lim dim của cậu bỗng lóe lên một tia bất ngờ.

“Ch- Chị có sao không!?” - Cậu nhanh chóng bật dậy, nhanh tới bên cạnh cô. Giọng nói của cậu đầy hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi han.

Ngoài hai người, xung quanh sân thượng này chẳng có ai. Ở mái trường Kim Liên, đây không phải là một nơi hay có người lui tới. Tuy vô cùng rộng rãi và mát mẻ, cánh cửa dẫn đến sân thượng luôn bị khóa chặt để đảm bảo an toàn cho học sinh.

Vậy nên, khi nhìn thấy một cô gái đột nhiên ngã quỵ trước mắt thế này, cơn hoảng loạn đến với cậu như một lẽ đương nhiên. Tuy vậy, bản lĩnh của một thằng đàn ông vẫn thúc giục cậu phải nhanh chóng đỡ cô dậy, để rồi nhanh chóng nhận ra:

(Cái quái gì thế này!!)

Cơ thể cô, hầu hết những chỗ hở ra đều lộ rõ một màu tím bầm! Còn những nơi khác, tuy không thể thấy bằng mắt nhưng cậu vẫn thấy được màu trắng ố vang từ những cuộn băng cứu thương bó chi chít trên người cô. Thậm chí trên xương quai xanh của cô còn có một vệt sẹo tròn, giống hệt những vết bỏng thuốc lá mà cậu đã từng xem qua trên phim.

“E… Em không sao!

Đừng chạm vào em!!”

Chống cánh tay xuống đất, cô hét lớn, cố gắng gồng mình để đứng dậy.

Đột nhiên bị quát như vậy, cậu cũng nhận ra sự vô ý của mình, và lùi lại ngay khi cô gái kia được đỡ lên. Cậu thực lòng muốn hỏi han về những vết thương của cô. Nhưng khi định vươn tay ra, một áp lực vô hình từ phía sau bỗng ôm lấy cơ thể cậu.

Sự tọc mạch chưa bao giờ được đánh giá cao, đặc biệt là khi mới gặp lần đầu. Cậu chỉ là người dưng, còn cô trông như đã bị cả thể giới này hành hạ. Cậu là ai mà đòi giúp đỡ chứ?

“Nhưng…” - Cậu nghẹn ngào, chẳng thể nói gì hơn.

Cậu không phải nhân vật chính, càng không thích áp đặt thiện chí của mình lên đối phương rồi tự coi hành động đó là “giúp đỡ” người ta. Vì vậy, cậu đã do dự.

“Ít… ít nhất hãy để anh gọi giáo viên!”

“KHÔNG! Đừng gọi ai cả!!”

Ngay khi cậu vừa dứt lời, cô lập tức hét lên. Âm giọng mạnh mẽ ấy vang xa, nhưng hàng mi cong đã dần ngấn lệ.

Trên sân thượng lộng gió của trường, bóng lưng nhỏ nhắn của cô cứ như ngọn nến nhỏ thổi cái là bay. Dẫu vậy, cô vẫn cố gồng hết sức lực của mình, ép đôi chân run rẩy kia phải đứng dậy. Và dù cho cô đứng dậy được thật, cô vẫn trông yếu ớt như thể lại sắp ngã tới nơi.

Thấy vậy, cậu chẳng thể giữ được mình mà vội vàng tiến tới gần cô.

“Đ-để anh…” - Cậu lên tiếng, nhưng trước khi cậu có thể vươn tới bóng hình nhỏ bé ấy, cô đã lùi bước về sau.

“Không!” - Cô quát, đôi mắt sợ sệt như đang nhìn một con quái vật. “Xin anh… ĐỪNG!!”

Cậu nghe vậy, cũng chẳng thể nào tiến lên nữa, bèn ngậm ngùi lùi ra. Đôi môi nhợt nhạt của cậu cố gắng cong lên, vẽ trên gò má đỏ ửng một nụ cười trông thật giả tạo, thật gượng ép.

Nhưng cô thì nào có bận tâm đến điều đó. Ngay cái khoảnh khắc cậu lùi về phía sau, đôi tay bầm tím kia nhanh chóng bám lấy cánh cửa. Cô đã vội vã rời đi, chẳng để lại gì ngoài một mảnh kí ức bé nhỏ.

“C… Cái quái gì vậy???” - Cậu lẩm bẩm, đôi mắt vẫn biểu lộ rõ sự ngạc nhiên.

Chẳng biết từ đâu, một cô gái với đầy vết thương bỗng ngã vào địa điểm bí mật cậu hay lui tới. Và như cơn gió mùa xuân, cô cũng rời đi thật nhanh, bỏ lại cậu bơ vơ một mình trên tầng thượng lạnh lẽo.

Còn cô, cô đang vội vã bước xuống từng bậc cầu thang. Hai hàng lệ cũng chẳng thể kìm lại mà chảy dài trên má. Rồi cô trượt chân, ngã lăn quay ra ngay trên cầu thang. Và dẫu cho nơi cô ngã không cao quá, cơ thể vốn đầy vết thương của cô vẫn cảm thấy như bị một chiếc búa đập mạnh vào, đau khủng khiếp.

Cô gái ấy là Hà, Phạm Khánh Nguyệt Hà.

Còn cậu là Nhân, Phùng Lê Minh Nhân.

Hai con người, kẻ thực tế và kẻ mơ mộng, kẻ đau xác và kẻ đau tâm. Họ tìm thấy nhau… vào một ngày chẳng nắng, chẳng mưa, chẳng có gì đặc biệt.

*

Từ ngày hôm đó, Nhân không còn thấy Hà lui tới sân thượng nữa. Cậu cũng đã hỏi han bạn bè của mình, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai biết gì về một cô gái “trên người đầy vết thương” cả.

Khi nhìn thấy Hà lần đó, cậu cứ ngỡ cô là nạn nhân đã bị bạo hành trong một khoảng thời gian dài, và với ngần đó dấu hiệu, chắc chắn không thể giấu được quá lâu. Dĩ nhiên, lúc này cậu vẫn chưa biết tên cô, nên việc dò hỏi cũng thật sự đi vào ngõ cụt chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

(Cô gái ấy là ai nhỉ?) Cậu cứ tự hỏi bản thân mỗi đêm, và dẫu cho đã đặt ra vô vàn giả thuyết, cậu đương nhiên chẳng hề nhận được bất kì câu trả lời nào.

Rồi cứ như vậy, một tháng cứ nhẹ trôi qua. Từng chút kí ức về Hà cũng theo đó mà dần tan biến. Hằng ngày, Nhân vẫn đi lên sân thượng luyện đàn, và tất nhiên, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Thờ dài một hơi sâu, Nhân ngồi xuống. Cậu kê chiếc guitar lên đùi, đưa tay lên và đánh:

“Bởi vì

Em

Mắt em

Chỉ toàn là màu xanh, của tình yêu

Làm cho anh lại tưởng đại dương bên thềm…”

Nhân cứ ngồi đó, nhẹ ngân nga một mình. Hôm này trời nắng gắt, vài cơn gió xuân cuốn theo sự nóng nực của mùa hè thổi thẳng vào Nhân, khiến cả cơ thể cậu nóng lên, đỏ ửng như chiếc lò nướng đang bốc lửa.

“Và

Khi

Thấy em

Là cảm xúc, chạm vào nhau,

Vì mình muốn tận hưởng ngày trôi êm đềm.”

Càng đàn, Nhân càng cảm thấy chiếc áo sơ mi của mình dần ướt sũng. Vì không thể cứ tiếp tục giữa cái khí trời khắc nghiệt như thế này, cậu quyết định tạm nghỉ tay.

Cậu mở cặp sách, lấy ra từ trong đó một chiếc bình giữ nhiệt và chiếc điện thoại. Nhân vừa uống, vừa mở máy lên. Dòng nước đào mát lạnh như ban phước cho cậu nơi đầu lưỡi. Khi cuống họng run lên một nhịp đã đời, Nhân lấy tay, lau đi một bể mồ hồi đang chảy trên trán của mình. Đồng thời, cậu vuốt ngược mái tóc đen tuyền ra sau, thở dài một hơi.

(Không có thông báo gì nhỉ?)

Nhân không ngạc nhiên mấy, cậu cũng đâu phải người nổi tiếng trong lớp, sinh hoạt câu lạc bộ cũng chẳng thể ghé thăm thường xuyên. Dẫu vậy thì việc chẳng nhận được gì ngoài mấy tin nhắn quảng cáo cũng hơi khiến cậu chạnh lòng một chút.

Ánh nắng chói chang của một ngày hè đầu tháng 9 khiến hai gò má Nhân như bốc lửa. Đánh thêm một lúc, Nhân đứng dậy. Làn gió nóng thổi qua sân thượng khiến cậu bỏ cuộc ngay khi bình nước đã cạn khô. Cậu mau chóng dọn dẹp đồ đạc và tiến lại ra cánh cửa dẫn xuống tầng dưới.

Ấy vậy mà, chẳng biết từ khi nào, ngay khi Nhân vừa mở cánh cửa ra, Hà đã ở ngay đằng sau đó. Cô ngồi dựa vào bức tường bên cạnh, ngủ ngon lành.

(Cái quái…?) Cậu thầm nghĩ, trên gương mặt không giấu nổi sự bất ngờ.

Mới đầu, Nhân không hề nhận ra đó là Hà. Nhưng ngay khi nhìn tới vết sẹo tròn đặc trưng trên cổ của cô, cậu biết mình cần phải làm gì đó.

Khuỵu gối xuống, Nhân đưa tay lên. Ban đầu, cậu định đặt lên vai Hà rung nhẹ một cái để gọi cô dậy, nhưng lại chợt nghĩ mình có thể động vào vết thương của cô. Vì vậy, thay vì hướng tới vai, đôi tay do dự trong chốc lát. Rồi chúng chẳng hiểu sao lại vươn tới khuân mặt say ngủ của Hà, véo nhẹ một cái.

“Xinh ghê luôn.” Cậu khẽ lẩm bẩm.

Thật ra, cô không hẳn là người con gái xinh đẹp nhất. Nhưng trong mắt cậu, có gì đó ở cô khiến lòng cậu rung lên.

Đôi mi dài cụp xuống theo đôi mắt, sống mũi tuy không quá cao nhưng lại thẳng và thon. Làn da của cô nhợt nhạt vì thiếu chất, nhưng bờ môi vẫn giữ được nét đỏ hồng đầy duyên dáng. Tôi điểm cho khuân mặt chẳng có mấy sức sống của Hà.

Dẫu biết rằng thật bất lịch sự khi cứ ngắm nhìn một người con gái như vậy, với suy nghĩ “chỉ một chút nữa thôi”, Nhân đã thật sự ngồi ngắm Hà thêm một lúc nữa.

Ấy thế mà, ngay khi Nhân buông tay khỏi má Hà, cô bỗng nghiêng người sang một bên rồi đổ sụp xuống.

Nhân chết sững. Một thoáng sau, khi nhận ra Hà không tỉnh lại mà chỉ thở gấp từng nhịp, một cảm giác lo lắng mơ hồ như bóng mây đen phủ kín tâm trí cậu.

Cậu đưa tay lên trán cô theo phản xạ.

…Nóng.

Rất nóng.

(Lẽ nào… em ấy bị say nắng?)

Một suy nghĩ lướt qua, khiến tim cậu khẽ siết lại.

Không hiểu sao, trong tình huống như thế này, Nhân lại có thể giữ được vẻ bình tĩnh đến lạ. Dù vậy, bình tĩnh không đồng nghĩa với việc cậu biết phải làm gì. Ngay cả bản thân cậu cũng đang hơi choáng váng vì cái nắng như thiêu đốt ban nãy, nhưng… để Hà lại đây, cậu không thể.

“…Chắc mình phải đưa em ấy tới phòng Y tế thôi.”

Sau một thoáng đắn đo, Nhân từ từ luồn tay xuống dưới lưng và dưới đầu gối Hà, nhẹ nhàng nhấc cô lên. Khoảnh khắc ấy, má cậu khẽ đỏ ửng. Không rõ là vì ngượng, hay là vì trời nóng quá.

Cậu cố hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng quay đầu bước xuống cầu thang. Bế một người con gái đi dưới trời hè nắng chang chang giữa tòa nhà bảy tầng - đúng là thử thách không dễ vượt qua chút nào.

“Người em ấy… nóng thật…” - Nhân lẩm bẩm như để tự trấn an.

Tầng thượng vốn chẳng phải nơi lý tưởng để luyện đàn vào giữa trưa, nhưng vì nơi đó yên tĩnh nên đó từ lâu đã trở thành địa điểm bí mật của cậu. Bây giờ, cái yên tĩnh ấy lại trở thành một trở ngại lớn. Căn phòng y tế ở tầng một - mà thang máy thì chỉ có giáo viên mới dùng được - khiến Nhân chẳng còn cách nào khác ngoài việc tự mình đi bộ từng bậc một.

Mỗi bước chân như một lần thử thách ý chí.

Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, hai tay bắt đầu mỏi rã, nhưng Nhân vẫn nghiến răng chịu đựng.

Thành thật mà nói, đã từ rất lâu rồi cậu mới cảm thấy mình yếu ớt đến thế.

Cơ thể Nhân không quá khỏe. Hồi trước từng có chơi thể thao, nhưng bỏ dở giữa chừng. Thói quen luyện đàn suốt nhiều giờ thay vì chạy nhảy khiến thể lực cậu càng ngày càng kém đi. Mà nắng hôm nay thì nóng như thiêu da. Đến chính cậu cũng bắt đầu thấy đầu hơi choáng váng, tầm mắt lờ mờ.

Thế nhưng… dù mệt đến thế nào đi nữa, Nhân vẫn không buông tay.

Cậu cứ thế, lặng lẽ ôm Hà trong vòng tay mình, bước từng bước như dốc cả trái tim.

Và cuối cùng, khi vừa đặt chân tới ngưỡng cửa phòng Y tế, đôi chân cậu như mềm nhũn. Cậu thở dốc, chẳng thể nói thành lời. Nhưng tay thì vẫn chưa buông.

“Th-Thầy Minh! Làm ơn… giúp em với!”Cánh cửa phòng Y tế bật mở một cách thô bạo. Nhân gần như hét lên, giọng lạc cả đi khi thấy người đàn ông quen thuộc đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.

Trong thoáng chốc, cậu khựng lại. Không hẳn vì mùi thuốc lá ám khắp gian phòng, mà bởi vì đó là người đàn ông mà cậu gọi là cha. Và giờ thì ông ấy… đang ung dung hút thuốc trong khuôn viên trường. Hơn nữa, lại còn là trong phòng Y tế.

Nếu là bình thường, hẳn cậu sẽ chẳng giấu nổi vẻ thất vọng. Nhưng lúc này, khi Hà vẫn còn nằm trong tay cậu, thở yếu ớt, thì tất cả những suy nghĩ đó đều bị dẹp sang một bên. Người đàn ông trước mặt - dù thế nào đi nữa - là hy vọng duy nhất của cậu lúc này. Bởi lẽ, ông ấy có chút kiến thức y khoa, dù chẳng rõ học từ đâu.

Không nói một lời, thầy Minh dập điếu thuốc, lặng lẽ bước tới, đỡ lấy Hà và đặt cô nằm xuống chiếc giường bệnh gần tường.Ngay khoảnh khắc Hà rời khỏi vòng tay, đôi chân Nhân cũng khuỵu xuống. Cả người cậu đổ sụp xuống nền gạch lạnh.

“Cái thằng nhóc rắc rối này…” - Thầy Minh khẽ lẩm bẩm, giọng chẳng rõ là trách móc hay lo lắng.

Thay vì để mặc Nhân nằm bẹp dưới sàn, ông nhẹ nhàng bế cậu lên, rồi… đặt nằm cạnh Hà trên chiếc giường còn lại.

“…Hả?” - Nhân mở mắt, định nói gì đó nhưng chưa kịp cất lời thì miệng đã bị bàn tay lành lạnh của cha cậu chặn lại.

“Suỵt.”Ngón trỏ đặt trước môi, ông khẽ nhíu mày, như đang nhắc nhở rằng đây là phòng y tế, không nên ồn ào.

“Không phải là thầy muốn vậy đâu, nhưng phòng này chỉ có hai cái giường. Nếu mỗi đứa chiếm một cái thì thầy nằm đâu chứ?” - Ông nói, nửa đùa nửa thật, rồi thở ra như thể mình vừa làm điều gì đó bất đắc dĩ.

“Với lại… làm phiền sẽ khiến cô bé kia tỉnh dậy đó. Con không muốn vậy đâu nhỉ?”

Cậu không đáp lại. Cũng chẳng thể đáp lại. Một phần vì tay ông vẫn đang chặn miệng, phần khác… vì ông nói đúng.

Thầy Minh bật cười khe khẽ, rồi đứng dậy lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên cả hai đứa.

“Chẳng mấy khi có dịp thế này đâu nhóc. Tỉnh lại thì nhớ giới thiệu nó với thầy nhé.”Câu nói ấy khiến má Nhân hơi đỏ lên, nhưng cơ thể thì vẫn không nhúc nhích được chút nào.

“Thầy… dám…” - Cậu cố gằn ra vài từ, nhưng cổ họng khô khốc, chẳng đủ lực để tức giận cho ra hồn.

Giường bệnh khá rộng. Hà được đặt nằm sát phía trong, còn cậu thì ở rìa ngoài. Khoảng cách giữa hai người cũng đủ để không chạm nhau, nhưng dù vậy, hơi ấm từ bên cạnh vẫn khiến Nhân thấy như mình đang ngồi trước bếp lửa giữa mùa đông.

Tim cậu đập hơi nhanh. Không rõ vì mệt, vì ngại… hay vì hơi thở dịu nhẹ phát ra từ cô gái đang nằm cạnh.

Cũng như hiểu rõ tâm trạng của cậu trai đang đỏ mặt, thầy Minh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Ông lấy ra hai miếng dán hạ nhiệt, nhẹ nhàng dán lên trán cả hai đứa.

Cảm giác mát lạnh ấy như thể hút đi chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong người Nhân.

Cậu chẳng còn sức để tức giận, cũng không còn hơi để nghĩ thêm gì nữa. Chỉ biết đôi mắt đang dần khép lại, và ý thức thì trôi đi chầm chậm giữa tiếng điều hòa đều đặn cùng sự yên tĩnh dịu dàng bao trùm căn phòng nhỏ.

*

5 giờ 30 phút chiều.Phần lớn học sinh đã rời khỏi trường, chỉ còn vài thành viên câu lạc bộ còn nán lại sinh hoạt. Ánh nắng cuối cùng cũng tắt hẳn sau tòa nhà lớn, nơi Hà và Nhân đang yên giấc.

Một tiếng cửa khẽ khàng vang lên, đủ nhẹ để không khiến ai giật mình, nhưng cũng đủ để Nhân mở mắt. Cậu bật dậy, nhớ ngay những chuyện đã xảy ra, rồi lập tức quay sang bên cạnh.

Hà vẫn còn đang ngủ. Làn da cô đã không còn đỏ bừng như lúc trước, cơ thể cũng không còn nóng ran. Giờ đây, cô thậm chí còn phát ra vài tiếng ngáy khe khẽ - một âm thanh vừa lạ lẫm, vừa đáng yêu đến mức khiến Nhân khẽ mỉm cười.

An tâm rằng cô ổn, Nhân nhẹ nhàng ngồi dậy. Cậu đắp chăn lại cho Hà, rồi liếc nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh: một cốc nước ấm, vài viên sủi, thuốc hạ sốt... kèm một mảnh giấy viết tay.

“Khi nào tỉnh dậy hãy pha và uống thứ này. Dù thầy không biết ai trong hai em sẽ tỉnh trước, nhưng hãy chăm sóc cho người kia nhé.”

Là chữ của thầy Minh - người vừa là thầy chủ nhiệm, vừa là... cha của Nhân. Dù trong lòng còn tức giận vì những chuyện chưa được giải thích, nhưng Nhân vẫn đặt Hà lên hàng đầu. Cậu pha thuốc theo hướng dẫn, rồi cẩn thận gọi cô dậy.

Lần này, không còn trò véo má nào cả.“Em ơi…” - cậu khẽ gọi.

Đôi mắt đen tuyền mở ra, ngơ ngác chớp vài lần nhìn lên trần nhà.“...Mình đang ở đâu vậy?” - cô lẩm bẩm.

Nhân không trả lời. Cậu muốn đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo mới nói chuyện. Hà ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn mơ màng, rồi quay sang - đúng lúc chạm ánh mắt của Nhân.

“Ừm... Hello.” - cậu chào, cố giữ âm lượng vừa đủ.

May mắn thay, không giống lần đầu ở sân thượng, Hà không phản ứng dữ dội. Thay vào đó, cô chỉ nhìn Nhân trân trối với đôi mắt trống rỗng khiến cậu thấy rợn sống lưng. Trong một khoảnh khắc, Nhân nghĩ: Thà em ấy hét lên có khi còn dễ xử lý hơn.

Nhưng rồi...

“Anh… Nhân Phùng, đúng không ạ?” - cô cất tiếng, giọng mỏng nhẹ như giấy.

Nghe thấy biệt danh quen thuộc, Nhân khẽ bất ngờ. Đó là tên Facebook của cậu, cũng là cách bạn bè trong CLB vẫn gọi. Cậu gật đầu, mỉm cười:

“Ừ, là anh. Còn em tên gì vậy?”

“Em là… Hà. Phạm Khánh Nguyệt Hà.”

Giây phút ấy, Nhân như chết lặng. Nụ cười của Hà, dịu dàng, mỏng manh mà chân thật đến mức khiến nụ cười giả lả của cậu chợt cứng đờ. Cô không biết - hoặc không để ý - ánh mắt cậu vừa thay đổi, mà chỉ cúi đầu nhẹ. Mái tóc màu hạt dẻ rũ xuống, che đi đôi mắt cụp.

“Cảm ơn anh đã bế em xuống đây.” - Hà nói, giọng trầm thấp.

“Em vẫn còn tỉnh lúc đó sao?” - Nhân ngạc nhiên.

“Vâng. Em tỉnh từ lúc anh bế em rồi... nhưng không nói gì. Xin lỗi anh.”

“Không sao đâu!” - Nhân vừa xoa tay, vừa bối rối đáp lại Hà, cậu hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng này. Cậu vốn chỉ vì chút tò mò mà hỏi tên cô, nhưng giờ Hà lại bắt đầu xin lỗi khiến cậu cảm thấy áy náy vô cùng.

Cậu là kiểu người không thích ai nợ nần mình, cũng không muốn ai khó xử vì những điều cậu làm.

Nghĩ một lúc, Nhân bèn nói thẳng:

“Ừm… anh bế em xuống… vì thấy em xinh thôi.”

Chỉ đến khi lời nói buột ra, Nhân mới nhận ra chúng... kỳ quặc đến mức nào. Cậu toát mồ hôi lạnh. Nhưng trái với lo sợ, Hà chỉ ngạc nhiên, rồi bật cười.

“Ha… ha ha… ha ha ha!”

Tiếng cười giòn tan đến lạ.

Trong quá khứ, nhiều người từng khen Hà dễ thương, nhưng đa phần là vì tính cách cô tốt bụng, thân thiện, có chút ngốc nghếch dễ mến. Hà biết rõ mình không phải kiểu con gái nổi bật về ngoại hình, nên những lời khen thường chỉ là xã giao.

Nhưng cậu con trai trước mặt - người lần đầu gặp cô trong tình huống không thể... xấu xí hơn - lại nói một câu kỳ cục đến chân thành.

Đôi mắt màu Caramel của Nhân, hiện rõ một vẻ chân thành mà đã rất lâu rồi Hà mới được thấy. Cô biết cậu chỉ lấy đó như là cái cớ để cô không thấy tội lỗi, nhưng nếu đã có thể nói ra với vẻ mặt tỉnh bơ đó, ắt hẳn cậu cũng phần nào thấy cô thật sự xinh đẹp.

“Xin lỗi em…” Nhân khẽ cười. “Ý anh là anh không muốn để em bị say nắng nên mới bế xuống thôi.”

 Ban đầu khi thấy Hà cười, Nhân cũng bối rối ra mặt. Nhưng vì cảm nhận được niềm vui trên hai gò má ửng hồng kia, cậu cũng thoải mái hơn phần nào.

“Ha haa…” Cô bình tĩnh lại. “Không sao đâu ạ, cảm ơn anh.”

Nhân cũng cười nhẹ đáp lại lời cảm ơn của Hà, rồi cậu đưa ra cốc thuốc đã được pha loãng ra.

“Đây là thuốc mà thầy để lại, em uống đi. Khi nào hồi sức thì về nhé.”

Nhận lấy cốc nước, cô không nói gì thêm.

Chỉ trong một ngụm, Hà đã uống sạch đống thuốc đó. Điều này làm Nhân khá sửng sốt. Đống thuốc đó rất đắng, đến cậu còn phải hơi nhăn mặt khi uống, nhưng Hà lại có thể uống hết đống đó mà mặt chẳng chút biểu cảm khiến Nhân thật sự bất ngờ.

 “Cảm ơn anh ạ.” - cô trả cốc lại.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Nhân nhận ra hai điều:

Một, cơ thể Hà không còn mang vết thương nào như một tháng trước nữa - điều này cậu xác nhận sau khi... không kiềm được ham muốn mà lén nhìn thoáng qua thân hình cô.

Hai, Hà dường như mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì cậu từng nghĩ.

Nhân thở nhẹ, rồi nhìn thẳng vào cô:“Tại sao em lại ngồi trên tầng thượng lúc đó?” - giọng cậu nhỏ, nhẹ và dịu dàng. “Nếu đó là chuyện em không muốn nói, thì cũng không sao.”

Đôi mắt đen láy nhìn vào mắt cậu - tĩnh lặng như đáy nước.

“...Không có gì đâu, chỉ là lúc đó em muốn đi loanh quanh thôi mà.” Hà cười nhẹ.

Ngay khoảnh khắc ấy - Nhân biết.

Nụ cười ấy là giả.

Từ đầu tới giờ, nụ cười của Hà mang theo nhiều tầng cảm xúc. Nhưng bây giờ, nó rỗng tuếch, lạnh lẽo như mặt nạ.

Và lần đầu tiên, Nhân thấy mình muốn biết rõ hơn về một người con gái. Không phải vì tò mò. Mà vì... Nhân thật sự muốn hiểu về Hà.

Nhân im lặng.

Câu trả lời của Hà quá ngắn, quá đơn giản để là sự thật. Nhưng cậu không nói gì thêm. Trong đôi mắt đen thẳm kia, cậu thấy được nhiều hơn cả những gì Hà muốn giấu. Không cần hỏi, không cần ép, cậu hiểu: có những chuyện, người ta chỉ có thể kể khi đã sẵn sàng.

Sau một khoảng lặng, Nhân đứng dậy. Cậu cất cốc, xếp lại mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn, rồi quay sang nhìn Hà.

“Anh đưa em ra cổng nhé?”

Hà nhìn cậu, ánh mắt không còn trống rỗng như ban đầu, mà như có chút gì đó lay động. Một cái gật đầu khẽ, cô chậm rãi đứng dậy.

Trời bên ngoài đã tối. Sân trường vắng lặng, chỉ còn tiếng lá rơi và những ánh đèn vàng hắt qua những tán cây thưa. Hà đi bên cạnh Nhân, không nói gì, tay nắm nhẹ quai cặp trước bụng.

“Anh thường lên sân thượng à?” - cô khẽ hỏi.

“Ừ. Không gian yên tĩnh, mát mẻ, lại không có ai.” - Nhân đáp, rồi ngập ngừng - “Anh thích những nơi không ai chú ý tới.”

Hà bật cười. Một tiếng cười nhỏ, nhưng đủ để làm không gian như bớt lạnh đi.

“Em cũng vậy.”

Cả hai không nói thêm gì nữa. Chỉ bước đi song song trên con đường lát gạch, chậm rãi, như sợ phá vỡ điều gì đó mong manh.

Khi tới cổng, Hà dừng lại.

“Cảm ơn anh… vì tất cả.” - cô nói, nhìn thẳng vào mắt Nhân.

“Không có gì đâu. Anh… rất vui khi được gặp em.”

Hà cúi đầu. Mái tóc rũ xuống che mất khuôn mặt. Có lẽ để giấu một điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là để giữ lại một chút im lặng sau cùng.

“Lần sau… nếu em lại lên sân thượng, anh còn ngồi đó không?”

Câu hỏi ấy vang lên, khiến trái tim Nhân khẽ run. Nhưng cậu không đáp ngay. Một nhịp thở dài trôi qua, cậu nhìn Hà, khẽ mỉm cười.

“Nếu em muốn... thì anh sẽ luôn ngồi đó.”

Hà ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Một nụ cười mỏng nở ra, có chút ấm, có chút xa.

“Vậy thì… đừng đợi lâu quá nhé.”

Rồi cô quay lưng, bước đi. Không ngoái đầu lại. Không nói lời tạm biệt.

Chỉ còn Nhân đứng đó, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé dần khuất trong ánh đèn đường. Có điều gì đó trĩu xuống trong tim cậu - một cảm giác không tên, không rõ ràng, như tiếc nuối, như buông bỏ, như một nốt nhạc rơi khỏi khuôn nhạc khi còn chưa được chơi.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, đưa tay lên ngực. Nhịp tim vẫn đập - đều, nhưng có phần nặng nề.

Cậu thở ra, khẽ lẩm bẩm:

“Phạm Khánh Nguyệt Hà… Hà của bầu trời.”

Cái tên ấy - một cái tên sẽ ở lại đâu đó trong ký ức cậu thật lâu. Có thể là vài ngày. Có thể là vài năm. Hoặc là mãi mãi.

Vì có những người - dù chỉ bước qua đời nhau trong một khoảnh khắc - nhưng lại để lại một dấu lặng chẳng thể xóa nhòa.

*

Ngày hôm sau, Nhân lại lên sân thượng.

“Có nuối tiếc, khi ra nhìn thấy nhau~”

Cậu mang theo cây guitar, một ly trà sữa và... một tờ giấy gấp làm origami hình con hạc - cậu định tặng Hà nếu cô xuất hiện.

“Cứ bước tiếp đi, anh lui về sau~”

Nhưng Hà không tới.

“Vì anh không muốn là một lựa chọn đâu baby~”

Rồi hôm sau nữa. Và hôm sau nữa. Vẫn chẳng có ai.

“Cứ muốn nói, là anh chẳng thấy đau~”

Cậu đã đợi một tuần, rồi một tháng.

“Ánh mắt ấy khiến anh phải chìm sâu~”

Cuối cùng, hạc giấy cũng bạc màu, trà sữa cũng không còn lạnh, và những bài hát cậu từng hát mỗi ngày cũng dần thay lời.

“Baby vì ta chẳng là gì của nhau~”

Hà không quay lại. Không ai trong trường biết cô là ai. Không ai từng học cùng lớp với cô. Không giáo viên nào có hồ sơ nào mang cái tên ấy.

Cứ như thể... cô chưa từng tồn tại.

Chỉ còn lại một người - với ký ức về một chiều gió mát, một nụ cười nhẹ, một đôi mắt từng đẫm nước - và một câu hỏi lặng im:

“Nếu một người chỉ đến để chữa lành mình, rồi rời đi… thì liệu có nên buồn vì họ biến mất?”

Cậu đánh từng hợp âm mà ngón tay như muốn rỉ máu, cậu không đau, nhưng lại trống rỗng vô cùng.

Câu trả lời vẫn chưa bao giờ rõ ràng. Nhưng Nhân biết, có một điều cậu chắc chắn:

Trong những ngày chênh vênh nhất, cậu đã có một người lạ từng cười với mình, từng cần cậu - dù chỉ một chút. Và chỉ vậy thôi...

Cũng đủ để giữ mãi trong tim.

Hết.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Nếu bỏ qua cái tính thích chơi trội của tác giả (tác nên sửa cái nhan đề với tên chương đi. À... Được thì chỉnh lại cái tóm tắt luôn, chứ như vả vào mặt độc giả ấy) cũng như bỏ qua luôn cái lỗi typo vặt cùng cái cách trình bày câu cú kì cục thì ye... truyện ổn. Nhân vật cũng có tí gì đó gọi là sâu dù biết là tác giả nói huỵch tẹt ra gần hết rồi (Nói thẳng là tác chỉ tell mà thôi). Nhưng mà nếu không quá khó chịu thì có thể xem là có chiều sâu đi. Với lại, nhân vật được tác giả miêu tả khá kĩ, một điểm cộng. Thoại nhân vật thì vẫn còn sượng, chưa đủ tự nhiên. Bối cảnh thì có vẻ là học đường Việt Nam, nhưng tui chưa thấy tác làm quá tốt trong việc nêu ra những đặc trưng thường có ở trường học Việt Nam. Một điểm nữa mà tui khá thích ở truyện là có lồng nhạc vào, khá là thích. Tóm lại là gì? Truyện đọc ổn, nằm ở mức bằng chung của OLN, khoảng trung bình thấp, chứ không phải đáy. Nếu ai muốn xem cho vui thì ye... cứ xem để ủng hộ tác giả.
Xem thêm