Bầu trời sâu thẳm không trăng không mây, bóng tối trải dài tĩnh lặng như một tấm chăn dày phủ kín vũ trụ. Con đường vắng, chỉ có vài sinh vật nhỏ bé lần mò trong đêm. Ánh đèn đường vẫn kiên trì tỏa sáng, như một nhịp tim trầm lặng, nhắc nhở rằng nơi này vẫn còn sự sống.
“Đội phó Chise à… Cậu chắc chúng ta đến đúng chỗ rồi chứ?” - Qiu nhìn tấm biển công viên mới tinh. Miệng hơi nhếch lên như cố kìm nén nụ cười bất đắc dĩ.
“Đúng, chính nó!” - Chise đưa đoạn tin nhắn trò chuyện với Hilary tới trước mặt Qiu. Khẳng định bản thân không sai.
“Tôi không cảm nhận được nguồn năng lực tiêu cực nào ở đây cả.” - Ivrie giữ lấy chiếc khăn gió sắp tuột khỏi vai lên tiếng.
“Trước mắt cứ tiến vào thăm dò đã.” - Chise chỉ đạo mọi người.
“Không có nghĩa là không có. Nếu ngài không tin nổi lời Ivrie, thì vấn đề đâu còn nằm ở sự thật nữa... mà là ở niềm tin, đội phó Jeakiira.” – Karlee dựa lưng vào thành cửa công viên, giọng mỉa mai.
“Tên khốn nà —” - Qiu bật người định phản pháo, nhưng Chise đã giơ tay cắt ngang, dứt khoát như một lưỡi dao chắn ngang.
“Nếu ai cảm thấy không phù hợp, có thể rời đi, tôi sẽ không giữ. Suy cho cùng, chúng ta ở đây cũng chỉ vì cùng một mục tiêu luyện tập trước kỳ thi.” - Chise ngẩng cao đầu nhìn về hướng thiếu niên kia, giọng cô điềm tĩnh, lạnh lùng vang lên.
Bầu không khí hạ xuống đến mức ngột ngạt. Không mấy ai lên tiếng.
Đội của họ có đến mười Systhi – một con số đã vượt quá tiêu chuẩn cơ bản để lập đội. Tuy nhiên, phần lớn thành viên đều chỉ là học sinh trung học.
Thay vì tận hưởng kỳ nghỉ hè như bao Systhi khác, vậy mà họ lại tự nguyện ghi danh vào các buổi thực hành, chỉ để đổi lấy vài mảnh kinh nghiệm thực chiến mơ hồ.
Kinh nghiệm ít. Kỹ năng chưa đủ. Lòng tự tôn lại thừa.
Không những vậy, nhiều Systhi trong đội, họ vốn xác định chỉ tham gia vì thực chiến, chẳng hề quan tâm đến chuyện ai cãi nhau với ai. Họ không trung thành, không gắn bó, chỉ cần yên thân là đủ.
Thế nên, dù đội hình đã được lập, nhưng cũng chẳng thể tránh khỏi vài kẻ cư xử tùy hứng, không muốn giao lưu hoặc tỏ rõ vẻ không vừa lòng.
“Đội phó mà phản ứng như thế chỉ vì vài lời này thôi sao? Tôi mong đợi nhiều hơn ở người được giao vai trò lãnh đạo đấy.” - Karlee vẫn tiếp tục thở thói khinh khỉnh của mình.
“Còn hơn một kẻ đạo đức giả chỉ giỏi khua môi múa mép, nói năng mà chẳng dùng đến cái đầu.”
“Nếu không muốn ở lại thì cứ đi. Đừng phí thời gian của tôi lẫn các người.”
Chise phóng người, thân ảnh nhanh chóng hòa vào màn đêm bao phủ khắp công viên, biến mất không một tiếng động. Qiu chỉ kịp nhìn thấy vạt áo khẽ lay, rồi cũng hấp tấp đuổi theo.
Khi họ đã đi được một quãng khá xa khỏi vị trí ban đầu, Chise dừng bước dưới tán cây lặng gió. Ánh mắt cô lạc lõng nhìn chằm chằm về con đường phía trước, nhưng tâm trí lại quay về nơi họ vừa rời đi.
Cô gái nhỏ siết chặt tay mình. Trong đầu chỉ có một câu hỏi không ngừng lặp lại.
Phải làm sao… mới có thể trở thành một chỉ huy tốt?
Qiu cuối cùng cũng đuổi kịp cô, thiếu nữ trẻ dừng lại, hai tay chống gối, thở dốc như sắp gục.
Thiếu nữ đứng cạnh cậu, khoanh tay, lườm một cái rõ dài.
“Nè, tên ngốc! Cậu có bị gì không đấy? Cậu cũng là một Systhi kia mà!”
“Người ta huấn luyện ra để chiến đấu, còn cậu thì chạy ba bước đã như cá mắc cạn!”
"Cho xin! Ai chứ không phải tôi. Với cả tui hết bùa để sài rồi!" - Qiu huơ huơ tay, không để tâm quá lời của Chise.
"Chịu cậu luôn!"
"Giờ chúng ta làm gì đây đội phó?" - Qiu vừa hỏi vừa bắt đầu đi lung tung.
“Cậu hỏi tôi thì có ích gì chứ?” - Giọng cô gắt nhẹ, ánh mắt chẳng giấu nổi sự bực bội.
“Dù tôi đã nói sẽ đi tìm hai tên đó, nhưng lời của Ivrie… không sai đâu.”
Cô thấp giọng hơn:
“Tới búp bê cũng không phát hiện ra sự bất thường, thì chỉ còn hai khả năng. Một là có kẻ đã cố tình che giấu… hai là… đã không còn ở không gian này nữa.”
"Chise! Mau lại đây!" - Qiu hình như đã tìm ra điều gì đó khác lạ, vội gọi Chise.
Chise bước nhanh đến cạnh Qiu.
Khi ánh mắt cô lia theo hướng Qiu chỉ, một cái bóng lọt vào tầm nhìn... là một Dys, đang quay lưng về phía họ. Chise bất giác rùng mình. Có gì đó rất sai ở đây.
Nhưng Qiu thì không hề tỏ ra sợ hãi.
Ngược lại, cô nàng bước thẳng về phía Dys ấy với vẻ chắc chắn lạ thường.
Trước khi Chise kịp ngăn lại, Qiu đã nắm ngược lại cổ tay cô, kéo đi không chút do dự.
Chise khựng lại, không tình nguyện. Nhưng bàn tay nhỏ kia lại mạnh đến lạ thường, cô không thể thoát ra. Cô gái tưởng chừng yếu đuối trước mặt, hóa ra chẳng hề dễ đối phó như vẻ ngoài.
Dù họ đã đến rất gần nhưng Dys đó vẫn không hề quay đầu lại. Nhưng Chise cảm giác như ánh mắt nó đã nhìn thấu họ từ lâu dù chưa từng lộ mặt.
Rồi ngay khi Qiu chạm vào lưng của Dys. Cả hai lập tức biến mất. Không ánh sáng. Không âm thanh.
Chỉ là không còn ở đó nữa.
…
“... Cảm tưởng cuộc chiến này sẽ kéo dài mãi luôn được ấy…” - Hibiki nhìn chằm chằm vào sinh vật đã hoàn tất biến đổi. Một cơn sóng cảm xúc dâng trào trong cô. Hỗn loạn, không định hình được. Cứ như thể cô vừa trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc, từ phấn khích tột cùng, rơi thẳng xuống vực sâu của hụt hẫng.
“Đúng là trò đùa của tạo hoá mà!” - Josn dùng tay che mắt, hưởng ứng tâm trạng của Hibiki.
“Mấy đứa tập trung lại nào!” - Lisa vỗ tay ra hiệu đám đang ngây ngốc kia mau nhanh chân hội họp lại.
Tình hình hiện tại chẳng ổn chút nào. Kai đã bị bắt, Kahawa bất tỉnh. Thứ kia – sinh vật đó đã hoàn tất quá trình chuyển hoá, và giờ chẳng còn cách nào để ngăn cản.
Marthi I khi tiến hóa có thể thừa hưởng một phần năng lực của Marthi II – thứ sức mạnh đủ để xoá bỏ ranh giới vốn tồn tại giữa các cấp độ. Từ một kẻ chỉ giỏi tấn công vật lý, giờ đây nó có thể đồng thời phá huỷ cả thể chất lẫn tinh thần của Systhi và Dys.
Lys vẫn ổn. Ít nhất… là hiện tại. Nhưng ai biết được liệu nó sẽ còn biến hoá đến mức nào trong tương lai?
“Chị nghĩ chúng ta không thể rời khỏi đây dễ dàng đâu. Cứ tạm lánh nạn trước đã rồi tìm cách thử liên lạc với phía trên xem sao.” - Lisa lên tiếng đề nghị, đồng thời không quên bước nhanh đến giữ lấy Hilary phụ Hibiki, ngăn anh ta lao ra ngoài trong cơn mất kiểm soát.
Những dải ánh sáng xanh tím lặng lẽ dâng lên quanh chân cô, uyển chuyển như đang múa. Chúng nghe theo mệnh lệnh vô thanh của chủ nhân, dệt thành một bức màn chắn khổng lồ, bao bọc lấy tất cả bằng ánh sáng mờ ảo và yên bình hiếm hoi giữa đêm tối.
“Chiến đấu trực tiếp với một thứ không thể xác định, không phải lựa chọn sáng suốt…” - Lisa bóp mạnh vai Hilary như muốn đánh thức tâm trí mơ hồ của chàng trai trẻ.
“Cuộc chiến không cho phép ai ôm giữ tất cả. Có thứ cần giữ, có thứ phải buông…”
“Cậu ấy —”
“Nhưng! — Nếu có cơ hội, có những đồng đội dám cược với ta, cố chấp cũng được.” - Lisa cắt ngang lời phản bác của Hilary. Cô nhìn thẳng vào anh, giọng dứt khoát, không chút do dự.
“Nhóc con à… Đừng quên các chị còn đứng đây.”
Người phụ nữ với mái tóc xoăn màu mật ong chậm rãi xoa đầu Hilary như đang vỗ về một đứa trẻ ngang bướng. Cử chỉ ấy không lớn, nhưng lại chứa đựng sự bao dung ấm áp đến lạ lùng.
Lisa không trách cậu. Thậm chí, trong ánh mắt cô là sự thấu hiểu dịu dàng. Tuổi trẻ mà có bồng bột, cũng có cả những lần cuồng si đến ngốc nghếch. Có thể vì một lý tưởng rực cháy mà bất chấp tất cả, cũng có thể vì một niềm tin mơ hồ mà đứng giữa lằn ranh sống chết không chút do dự.
Chúng ngây thơ. Chúng dại khờ. Nhưng ánh sáng nơi chúng – thứ ánh sáng chưa bị thời gian làm mờ, chưa bị thất bại đè nặng lại khiến người ta không thể không rung động.
Chính vì đã đi qua những năm tháng ấy, cô càng muốn dang tay che chở cho họ - những đứa trẻ còn đang chạy giữa cơn mưa mà không biết lạnh; cố gắng bảo vệ chúng, gìn giữ những khát vọng chưa bị hiện thực làm mài mòn.
Bởi lẽ, điều đáng quý nhất của tuổi trẻ… không phải là sức mạnh, mà là niềm tin và khát vọng chưa từng rạn vỡ. Được nhìn thấy chúng rực rỡ tỏa sáng, kiêu hãnh đi theo con đường mình chọn. Chẳng phải đó là một loại may mắn hay sao?
Cuộc đời này ngắn ngủi. Tuổi xuân lại càng ngắn hơn. Nó chỉ là một khoảnh khắc. Một lần lỡ mất, sẽ không bao giờ quay lại.
Lisa khẽ siết tay lại. Bức tường chắn ngoài kia vẫn còn vững, nhưng bên trong cô, đã có gì đó mềm đi như một vết nứt bé nhỏ trong lớp giáp dày. Nhưng cũng chính từ đó, ánh sáng len vào, và cô bất giác mỉm cười thật khẽ.
Còn chàng trai ngốc, ngẩn người trước nụ cười của cô. Nụ cười đó không rực rỡ, không quá rõ ràng, nhưng lại dịu dàng đến lạ, đủ để khiến những hỗn loạn trong lòng Hilary lắng xuống.
Cậu cúi đầu, hơi xấu hổ như một đứa trẻ vừa nhận ra lỗi sai của mình. Không ai trách cậu, vì trong ánh mắt Lisa, cậu thấy được sự bao dung khiến tim mình chùng xuống.
Josn bước đến, không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên vai Hilary. Cái chạm tay ấy không mang sức mạnh, không cần tiếng vang nhưng lại có một sức nặng rất riêng, như thể đang truyền cho cậu một sự cổ vũ âm thầm.
Mong ước của Lisa… hắn là người hiểu rõ hơn bất cứ ai. Họ đã cùng nhau bước qua bao nhiêu trận chiến, bao nhiêu mất mát, để đến giờ phút này, vẫn đứng đó – mạnh mẽ và dịu dàng.
Thiếu niên trước mặt họ, vẫn còn vụng về, vẫn còn dễ bị cảm xúc chi phối. Nhưng đó cũng là điều khiến cậu có giá trị. Vì trong lòng cậu vẫn còn ánh lửa, còn khát khao và lòng tin.
Con đường trước mắt Hilary còn dài, rất dài. Nhưng cậu sẽ không cô độc. Bởi họ – những chiến binh đã từng ngã xuống, từng học cách đứng dậy sẵn sàng mở lối. Họ không ngại trở thành những người tiên phong, để thế hệ sau có thể tiến về phía trước mà không bị bóng tối nuốt chửng.
Giữa tiếng gió rít và ánh sáng mờ ảo, một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi len lỏi giữa cuộc chiến. Và trong khoảnh khắc ấy, thứ được trao truyền… không phải là sức mạnh. Mà là niềm tin.
Cả đội nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, bước chân dồn dập giữa khung cảnh còn đậm đặc sát khí.
Nhưng dĩ nhiên, thứ sinh vật kia đâu dễ buông tha.
Những tán gai trên thân nó khẽ lắc lư, rung nhẹ trong gió, như đang thầm thì gọi về một điều gì đó sâu thẳm và khủng khiếp. Cả không gian bị siết lại, ánh sáng yếu ớt cũng bị méo mó, rung chuyển nhẹ như đang bị ép thở cùng một nhịp với nó. Mông lung như thể đang lạc trong cơn ác mộng.
Đúng lúc ấy — Kahawa bật dậy.
Từ vai Linh, thân thể anh bật mạnh như bị giật dây. Đôi mắt trống rỗng, không tiêu cự, nhưng thân thể phóng đi nhanh đến mức những người còn tỉnh táo cũng không kịp ứng phó.
Trong một cái chớp mắt, Kahawa đã ở ngay sau Hibiki. Không lời báo trước, một cú đâm nặng nề giáng xuống gáy cô. Hibiki khụy chân, ngất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, Lisa - người gần Hibiki nhất, khựng người. Một bàn tay xuất hiện từ hư không, những móng tay dài như được vẽ bằng tia sáng đen đặc, xuyên qua thể linh của cô như chọc thủng làn khói. Không tiếng thét, nhưng cả thân thể Lisa run lên dữ dội.
Mọi người sốc đến độ đứng yên như thể vừa bị một loại chú thuật vô hình đóng băng toàn thân. Không khí bị kéo căng đến nỗi chỉ cần một chuyển động nhẹ cũng đủ làm nó vỡ toạc.
Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, Lisa lại là người đầu tiên phản ứng.
Cô chụp lấy tay Kahawa. Chặt đến mức cả thể linh của bản thân lấp lóe bất ổn. Lisa muốn ngăn cản ý định sát hại những Systhi khác của anh sau khi xử lý cô - chủ nhân của cầu bảo hộ.
Cơ thể Lisa bắt đầu run lên từng hồi, như bị kéo giãn ra khỏi chính mình. Có thứ gì đó đã phá tan lớp phòng ngự, len sâu vào bên trong cô như độc tố lan qua từng mạch máu.
Vết thương trước đó, vốn chỉ như một vết cắt xuyên nhẹ qua một lớp vải mỏng, giờ đây bắt đầu rỉ máu từng dòng đặc sệt. Khoé môi cô cũng chảy dài, dòng huyết đỏ sẫm nóng hổi.
Cô nhìn anh cười bất lực.
“L… LÙI LẠI STAR! TẤT CẢ LÙI LẠI!” - Lisa cố hét to ngăn hành động của tất cả mọi người.
Lisa thoáng nhìn qua Josn. Một dòng ký ức vội vã thoáng hiện qua tâm trí cô. Sau cùng như đã xác định rõ ràng, cô dứt khoát rút ra lá bùa dấu bên eo, cô ép lá bùa dán thẳng lên trán Kahawa.
Một quầng sáng trắng nhẹ nhàng thâm nhập vào tâm trí anh. Kahawa đông cứng tại chỗ. Thứ đang điều khiển anh đã bị chặn đứng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Lisa thở hắt ra, đầu ngón tay vẫn còn run. Nhưng ánh mắt cô không hề chớp.
“K… Kahawa, nhờ cả vào cậu!”
Lisa đẩy Kahawa về phía Josn. Cô không nói lời nào, chỉ dùng chút lực cuối cùng ép anh thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng. Ngay sau đó, đôi chân cô khuỵu xuống. Đầu gối đập mạnh xuống nền đất lạnh như băng.
Quả cầu bảo hộ quanh họ run rẩy một lúc, tưởng chừng sẽ biến mất theo sự sụp đổ của người đã tạo ra nó.
Nhưng không, ánh sáng ấy không tắt.
Nó vẫn tiếp tục tồn tại. Và rồi... trung tâm điều phối lực chuyển. Một luồng khí mỏng băng qua không trung, nối thẳng từ Lisa sang Josn.
Từ khoảnh khắc ấy, người kiểm soát quả cầu, không còn là cô.
Lisa cúi đầu, bàn tay đặt hờ hững trên nền đất. Cô không ngẩng lên nhìn bất cứ ai, chỉ thì thầm điều gì đó — một lời chúc… một lời tạm biệt cuối.
“... S… Star, em chính là ngôi sao tuyệt vời nhất mà thế giới mang tới cho chị….”
Linh nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Lisa – nơi từng đường nét đang méo mó, biến đổi thành một thứ không xác định. Cách đó không xa ngay trước mặt cô, cơ thể của Hibiki cũng đang co giật dữ dội, run rẩy như bị xé đôi giữa hai thế giới.
Y không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không muốn nhưng buộc phải chấp nhận. Sự thật đã tràn tới, nghẹn ngào và trần trụi.
Linh xoay người, đôi mắt đỏ ngầu. Không cần thêm lời gửi gắm nào cả. Từ không khí xung quanh, hàng chục sợi dây gió bỗng hiện lên nhanh, mỏng và mềm mại. Chúng quấn lấy Josn, Hilary, Kahawa và Sahaki.
Không đợi họ phản ứng, cả bốn người bị lôi đi khỏi vùng nguy hiểm, bất chấp sự giãy giụa hay bàng hoàng còn chưa kịp thốt thành lời.
“THẢ TÔI RA LINH!” - Josn cố gắng kéo những thứ đang cố cản bước anh.
“JOSN! ĐÓ KHÔNG CÒN LÀ CHỊ CỦA CẬU NỮA!” - Linh vẫn không quay đầu, y nói lớn như muốn nói tỉnh Josn.
“NHƯNG TÔI CÓ CÁC CẬU. LÀM ƠN!!” - Hắn vẫn tiếp tục cố chấp.
“Josn… đi thôi. Tôi không muốn giết cô ấy đâu…”
Câu nói ấy xuyên thủng lớp phòng bị cuối cùng trong tim Josn.
Hắn khựng lại, ánh mắt trở nên ngơ ngác như một đứa trẻ. Như thể cả thế giới đột nhiên biến mất dưới chân. Hắn nhìn về phía Lisa - người con gái ấy... giờ chỉ còn là một vỏ bọc méo mó.
Cơ thể kia bị kéo dài dị dạng, vặn vẹo, như bị cưỡng ép biến thành một thứ gì khác. Một con rối? Một cái xác sống? Một thứ mà hắn không muốn nhìn, nhưng chẳng thể rời mắt. Một hình hài xấu xí đến mức không ai còn dám gọi bằng cái tên thân thuộc ấy nữa.
“AAAAAH CHỊ ƠI!!”
Hắn khóc. Khóc đến lạc giọng. Tiếng khóc ấy vang khắp màn đêm như một linh hồn rách toạc, như kẻ tuyệt vọng mãi chẳng tìm được lối về.
À không, Không, không phải "chẳng tìm được".
Mà bởi… đường về nay còn đâu.


0 Bình luận