Tập 1: Kẻ lót đường cho các đấng cứu thế: XUẤT KÍCH! Vai diễn đầu tiên?
Chương 04: Công chúa của tao đang ngủ, Lũ Súc Vật!
2 Bình luận - Độ dài: 2,473 từ - Cập nhật:
Tôi chạm vào bức màn tím đang lay động, nhẹ nhàng, đẩy bàn tay dễ dàng xuyên qua nó, không có một cảm giác cụ thể nào cả, bức màn cứ như ảo ảnh, không khác gì đang quơ tay giữa không khí thông thường, nhưng “không khí” ở bên kia thì lại khác biệt, một luồng không khí mát mẻ, thoải mái, bao bọc lấy bàn tay tôi, nó khác xa với không khí oi bức ở đây, khi mà mặt trời đang lên đỉnh, và hắt những ánh nắng gay gắt xuống mặt đất.
”Thoải mái thật… xem ra, thứ đầu tiên mình thấy bên ngoài thiết lập, cũng khá ổn?”
Thế giới bên kia, là thế giới được tạo thành sau khi chương cuối kết thúc, không độc giả nào biết sự tồn tại của nó, chỉ có, tôi, A.N.G.E.L, và kẻ tạo ra nó, là ba kẻ duy nhất biết đến sự tồn tại của nó. Thật ra thì, vẫn còn một vài người nữa biết, nhưng, họ đã tạch cả rồi, và người sống duy nhất, người đã đưa ra ý tưởng tạo ra không gian này, thì lại bị xoá hết ký ức…
Miên mang một chút về cái “sự tích” hình thành cái không gian bên kia, tôi chỉnh đốn lại suy nghĩ, tập trung, chuẩn bị bước qua bức màn tím…
Tôi chuẩn bị đưa chân bước qua trước thì đột nhiên khựng lại, tôi suýt thực hiện một hành động ngu ngốc, ngu lắm mới thăm dò một nơi không biết bằng chân… Người ta thường nói “đầu xuôi, đuôi lọt” vì vậy, tôi nên đưa đầu mình vào trước nhìn xem như nào, vì bàn tay đi qua không có vấn đề nên tôi nghĩ cái đầu mình cũng chả có vấn đề gì cả.
Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng đưa đầu mình qua, mắt mở to và duy trì cảnh giác tối đa, nhưng rồi, khi tôi vừa nhìn thấy quang cảnh ở đây. Mắt toi mở to vì sốc, cơ thể tôi, vô thức bước hẳn qua cánh cổng.
Vì, ở bên này, nếu so sánh với ở bên thế giới tận thế kia thì đúng là chả khác nào là đang so sánh “thiên đường và địa ngục”!
“Oa, nhìn điên thật! Nó đẹp đến mức mình phải xài từ điên để diễn tả nó!”
Bên đây chả phải không gian gì nguy hiểm, nhưng cũng không phải một quang cảnh gì bình thường, từ “điên” chính xác là từ để diễn tả nó. Trước mặt tôi là một mặt phẳng trải dài dường như vô tận, với phần bề mặt như là những viên đá cẩm thạch màu đen, chúng bóng loáng đến mức có thể phản chiếu mọi thứ phía trên nó, không phản chiếu hoàn hảo như gương mà là phản chiếu mờ ảo, mơ hồ đầy huyền ảo.
Mặt phẳng này cũng không trống trải, phía trên nó, có thưa thớt những cái cây to tựa như cây thân gỗ, nó có vẻ trong suốt, và từ phía bên trong, nó phát sáng ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, những chiếc lá ở trên nó cũng không phải là những chiếc là thông thường, chúng lấp lánh như pha lê, hệ quả của việc phản chiếu lại ánh sáng từ thân cây và cả những cái cây xung quanh.
”Mấy đốm sáng kia là gì nhỉ, đom đóm à?”
Có một vài đốm sáng nhỏ bay trước mặt tôi, à không, chúng bay khắp nơi trên không gian này, tôi vô thức, vươn tay ra chạm vào vài đốm sáng đang lơ lửng chậm rãi, nhưng rồi như một quả bóng, chúng bị văng nhẹ ra và chuyển hướng, tôi không chắc bọn này có phải sinh vật hay không, nhưng mà điều tôi biết là chúng phát nhiệt nhẹ, chúng ấm áp, ít nhất là ấm hơn cơ thể của tôi. Nhưng, còn một thứ khiến tôi trầm trồ hơn.
Phía trên trời, nó như là… “vũ trụ”? Trên trời không khác gì bầu trời đêm, nhưng mà nó không đen thui, nó là màu của sự pha trộn giữa sắc tím, xanh dương và đen, với những phụ kiện trang trí là những ngôi sao to nhỏ khác nhau, và để tô điểm cho bức tranh 10 điểm này là một điểm nữa.
”Cực quang?”
Những vầng sáng, như một tấm màn mỏng với nhiều màu sắc, xanh lá thanh bình, tím nhẹ huyền ảo và đỏ hồng thơ mộng. Chúng di chuyển nhẹ nhàng như những tấm màn lụa được gió mời nhảy múa trên nền một bài ca nhẹ nhàng…
Và điều tuyệt vời cuối cùng tôi phải nói về thế giới này đó là… Không khí! Nhiệt độ! Chúng hoàn hảo!
Tôi dang rộng hai tay mình, hít vào, thở ra, một thứ không khí trong lành, dịu dàng tràn vào phổi tôi, chả còn cái mùi cháy khét khó chịu, cũng không còn cái mùi hôi thối kỳ lạ phát ra khắp nơi, chỉ còn lại… Sự trong lành tuyệt đối!
Tuyệt hơn nữa là nhiệt độ, ở đây mát mẻ, thoải mái, khác xa cái lò luyện ngục bên kia, thứ dễ diễn tả nhất cho cái nhiệt độ khác biệt này đó là, ngay khi bước chân vào đây, bàn chân tôi đã như chuyển từ đi trên đường nhựa trời nắng thành đi trên những viên đá dưới bóng râm bên bờ suối…
“Ahhh, mình muốn xây nhà và sống ở đây!”
Đây là thứ duy nhất lấp đầy tâm trí tôi lúc này, nơi này đúng là chả khác nào thiên đường cả, một thế giới đẹp đẽ, không khí trong lành, nhiệt độ mát mẻ thoái mái… Mọi thứ đều hoàn hảo! À mà vụ cái nhà thì tôi không nói chơi, mặc dù sẽ cần vài điều kiện…
”Nhưng mà có gì đó sai sai nhỉ?”
Trầm trồ quá với cái không gian này, làm tôi quên mất một thứ quan trọng…
”Đồng loại của mình đâu?”
Vì tôi vào muộn hơn lũ não chó kia nên tôi không biết chúng đi đâu, và theo những gì tôi biết thì khi chúng vào đây thì chúng sẽ mất mục tiêu, vì mục đích của chúng là tấn công bất cứ thứ gì có “năng lượng”, và chúng cực kỳ nhạy cảm với nó.
”Năng lượng à, đúng là có một thứ duy nhất tồn tại năng lượng trong đây, nhưng mà nó phải bị… ẩn đi chứ nhỉ?”
Mà mình cũng phải cảm nhận được như lũ đó chứ? Thứ duy nhất mình cảm nhận được ở đây là một làn mỏng năng lượng ác vì lâu lâu cánh cổng sẽ mở thôi. Trừ khi… Không ổn!!!
Tôi phát hiện ra vấn đề, vì chỉ có một thứ trong đây sẽ tồn tại năng lượng, nó bình thường sẽ bị ẩn đi. Nên bọn quái kia sẽ không biết gì mà đi lang thang, nhưng nếu vì một vấn đề nào đó mà nó không bị ẩn nữa thì sao? Và nếu như tôi thật sự không thể cảm nhận được năng lượng, thì mọi thứ đã được giải thích…
Ngay khi suy luận ra chuyện đó, tim tôi như hẫng một nhịp, tôi bắt đầu nhìn khắp nơi và tìm mục tiêu, và… Ở ngay sau lưng tôi, tôi nhìn thấy “thứ đó”, một cái hộp khổng lồ trắng toát, nó toả ra ánh sáng nhẹ dễ chịu, những lá cây từ những cây xung quanh phản chiếu ánh sáng từ đó, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng vấn đề là… có một vài con “ruồi nhặn” đang chạy nhảy xung quanh, những đồng loại của tôi, chúng đang cố phá cái hộp!
Tôi lập tức bức tốc chạy về phía đó, nhanh hết sức có thể, trên đường chạy, tôi đếm được khoảng 10 con, và có một con to hơn bình thường, một con quái giống chó, bọc giáp sát màu đỏ, và có một mũi nhọn mọc trên đầu, nó đang cố dùng cái đầu nhọn của nó để húc vào cái hộp. Tôi nhắm ngay con đó, và ngay khi tới nơi, tôi nhảy lên, xoay vòng, thực hiện một cú đá xoáy!
Vút!”Cút!”
Tôi vừa la lên, vừa thực hiện cú đá, cú đá xé gió chứng tỏ sức mạnh của nó chạm vào con quái, tôi tưởng tượng nó sẽ bay đi, nhưng…
Cốp!
“Hả?”
Âm thanh đánh vào một vật cứng vang vọng, con quái chả hề hấn gì, tôi hạ xuống đất và nhanh chóng lùi lại, chân tôi có vẻ đã bị thương, máu đen đang rỉ ra từ nó… Chưa kịp hết bất ngờ thì, một bàn chân to hiện ra trước tầm mắt của tôi, nhanh đến mức mà tôi không kịp phản ứng.
Khi cái chân đó gần chạm vào má, tôi thấy thứ đó dường như chậm lại, nhưng cơ thể thì… không kịp di chuyển theo tốc độ đó, và…
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên bên tai, thế giới trong mắt tôi xoay tròn, tôi thấy bầu trời cực quang, thấy mặt đất cẩm thạch, thấy con quái to lớn và cái hộp trắng,... Tầm nhìn cứ như vậy, xoay vòng vòng trên trời như một quả bóng...
Bụp!
Tôi chạm đất, lăn vài vòng. Tầm nhìn tôi đột nhiên biến thấp kì lạ, có lẽ… tôi đang nằm? Và hướng nhìn của tôi, đúng về hướng của con quái vật, nó vẫn giữ động tác tát kia, nhưng, bên dưới tay nó là… một cơ thể. Cơ thể đó quỳ gối xuống, rồi đập người xuống, nằm bất động. Tôi lập tức nhận ra cơ thể đó…
Đó là… Cơ thể của… mình… ư?
Não tôi chậm chạp suy nghĩ những suy nghĩ rời rạc, và sau đó, mọi thứ chìm vào bóng tối…
---------------------------------------------
Con quái vật nhìn vào cái đầu đang lăn lóc ở xa, rồi lại nhìn vào cái xác đang nằm bất động dưới chân mình, nó dùng cái chân trước, đẩy đẩy thử xem, nhưng cái cơ thể kia không phản ứng gì cả…
”Oẳng?”
Nó khó hiểu nhìn cái xác, tự nhiên tên đồng loại này tấn công nó, dù không có sát thương gì nhiều, nhưng theo bản năng, nó quay lại tấn công nhẹ một phát, nhưng, tên đồng loại lại chết luôn… Nó nghiêng đầu nhìn tên đồng loại xấu số, bản thân nó cũng không có cảm xúc gì về đồng loại, nhưng nó biết đây là đồng minh, và không nên tấn công, chỉ vậy thôi, vì vậy nó nghiêng đầu nhìn cái xác một chút, và lại bắt đầu công việc của mình.
Nó biết, ở sau cái thứ phát sáng trước mắt này, là một “con mồi”, thứ mà nó phải tấn công, thứ mà nó phải… LOẠI BỎ!
Bạp!
Nó dùng cái đầu nhọn hoắc của mình húc tiếp vào cái hộp, nó húc rất mạnh, nhưng rồi phần nó húc bị lõm xuống theo cái đầu nhọn của nó, cứ như dùng đũa đâm vào một miếng cao su vậy, và rồi, nó bị đẩy ra. Nhưng nó không dừng lại, các đồng loại xung quanh cũng vậy, chúng cào, cắn, dùng mọi cách chúng có để cố đột phá cái hộp.
Một thời gian ngắn lại trôi qua, bọn quái vật chăm chỉ phá hoại để tìm mục tiêu bên trong, nhưng, đột nhiên, có một giọng nói vang lên.
”Này lũ súc vật, ở trong đó có công chúa của tao đang ngủ đấy.”
Giọng nói đó nữ tính, trong trẻo như trẻ con, nghe đầy sự tức giận nhưng... lại không tạo ra một chút đáng sợ nào. Giọng nói đó khiến con quái vật tò mò quay đầu, vì âm thanh đó ở ngay phía sau nó.
Nó thấy kẻ nó vừa lỡ tay đăng xuất đứng trở lại, và đang dần đi lại vị trí của nó, đôi mắt đỏ của kẻ đó đang phát sáng, những làn sương mù đen đang bao quanh cơ thể kẻ đó. Kẻ đó là người vừa cất tiếng, nhưng nó không hiểu gì, cũng không cảm nhận được sự đe doạ gì ở đó cả, nên nó kệ tên đồng loại vừa mới sống lại kia, trí thông minh của nó không cho phép nó quan tâm nhiều đến việc kẻ đó hồi sinh như thế nào, nó chỉ muốn tiếp tục công việc của mình.
“Bọn mày đang quấy rầy giấc ngủ của nàng.”
Giọng nói bắt đầu trầm xuống, lạnh lẽo, đều đều, nhưng bọn quái không quan tâm gì đến nó, nhưng… đó là sai lầm chí mạng của chúng!
Tách!
Xực!
Con to nhất bất ngờ có cảm giác bị xiên từ dưới bụng, nơi viên ngọc của nó đang ở, có thứ xiên bể viên ngọc của nó, và thậm chí là đang găm sâu vào thịt. Đó là hai cái bóng đen có hình dạng như xúc tu màu đen, nhọn và sắc như một lưỡi giáo nhưng lại dẽo dai kì lạ.
Xực!
Ngay sau đó, hai xúc tu bắt đầu rút ra khỏi cơ thể con quái vật và trở lại với chủ nhân mình, con quái to gục xuống, bất động, như một món đồ chơi hết pin và… tan biến.
Lũ quái bên cạnh nhìn thấy vậy, chúng bắt đầu nhìn về phía tên “đồng loại” kia, kẻ đã gây ra việc này, tên đó đang mặc một bộ giáp màu đen bao bọc cả cơ thể, bốn chiếc xúc tu chia ra hai bên chỉa vào bọn nó đầy đe doạ, trên khuôn mặt, kẻ đó đội một chiếc mũ giáp phủ kín đầu, chỉ để lộ đôi mắt đỏ lòm đang phát sáng, sau đó, phần mũ biến thành sương mù đen, tan biến, mái tóc được bạc xám được bung xoả, phủ xuống bộ giáp đen tuyền, khuôn mặt của kẻ tội đồ dần lộ ra, đôi mắt đỏ vẫn phát sáng, nó đờ đẫn, vô cảm nhìn thẳng vào những sinh vật trước mặt.
“Tao đã nói rồi, bọn mày…” Giọng nói kẻ đó lại vang lên, vẫn chất giọng trong trẻo đó nhưng… từng chữ, từng chữ một thốt lên lại đầy khô khốc, lạnh lùng. Và rồi… Như đã đến giới hạn.
”Đang quấy rầy giấc ngủ của công chúa tao!” Kẻ đó trợn to mắt, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ và gào lên, âm thanh điên cuồng vang vọng khắp không gian yên tĩnh.
”LŨ SÚC VẬT!”
Như một tiếng búa kết án tử, tiếng gầm vang vọng đến với những con quái vật phía trước.


2 Bình luận