Chúa (hay Chân Thần) được định nghĩa là một thực thể tối cao, là thượng đế, là thực thể đã tạo ra toàn bộ vũ trụ cũng như những sinh vật tồn tại bên trong nó, trong đó có cả loài người. Theo các luận điểm khoa học thì sự tồn tại của Ngài là bất khả thi và thiếu tính thực tế, tuy nhiên vũ trụ rộng lớn này luôn luôn có những điều mà đến cả khoa học cũng chẳng thể giải thích, kể cả sự tồn tại của thực thể mang danh Chúa, khoa học cũng chẳng thể chứng minh rằng sự tồn tại của Ngài là hoàn toàn bất khả thi; thế nên tôn giáo vẫn luôn tồn tại như một phần quan trọng không thể thay thế của lịch sử loài người từ cổ chí kim.
Bây giờ tất cả sẽ được biết một sự thật,một chân lý không thể phủ nhận: đó là Chúa thực sự tồn tại; luận điểm này sẽ như một cái tát vào mặt các luận điểm khoa học và các lý luận logic nhưng đây là sự thật không thể phủ nhận, mọi sự cố gắng để phủ nhận luận điểm này đều là vô nghĩa; Chúa vẫn luôn tồn tại cho dù ta có tin vào Ngài hay không, có chấp nhận sự tồn tại của ngài hay không.
Tuy nhiên đã bao giờ bạn tự hỏi chính mình rằng:“Liệu Chúa có phải là đấng toàn năng duy nhất không?” rằng liệu có những kẻ có thể đứng ngang hàng hay thậm chí vượt qua cả Ngài hay không. Câu trả lời tất nhiên là:“Có!” Ngài là toàn năng nhưng Ngài không phải duy nhất, vẫn luôn có những bậc thánh thần khác tồn tại song song với ngài, tất cả nhằm duy trì sự cân bằng và ổn định cho tạo hóa.
Tuy vậy lại luôn có những biến động mà ngay cả tạo hóa cũng không thể lường trước được, sự cân bằng của tạo hóa đã bị chà đạp không thương tiếc kể từ thời khắc mà những kẻ mang danh là Tối Thần xuất hiện. Ngay thời khắc chúng xuất hiện, tạo hóa rung chuyển, sự cân bằng bị phá nát mà chẳng thứ gì có thể ngăn cản; đến ngay cả những Chư Thần hùng mạnh nhất cũng phải quỳ rạp dưới gót giày của chúng thì không lý gì con người có thể thoát khỏi cuồng quay của sự hỗn loạn mà chúng mang đến. Và thế là “Tử Giới” được sinh ra như một sân chơi cho các Tối Thần, nơi mà còn người chỉ như những con cá trên thớt chờ tới thời khắc mổ xẻ.
Trong một không gian trắng xóa dường như trải dài vô tận, một không gian mà ta chẳng thể thấy điểm đầu hoặc điểm cuối của nó, chỉ có một màu trắng tinh khiết đến kì lạ trải dài như vô tận; tất nhiên việc có sự sống tồn tại ở nơi đây là bất khả thi; tuy nhiên bất chấp sự kì quái của môi trường xung quanh, lại có hai thực thể tồn tại nổi bật lên hoàn toàn như thể một sự tương phản, một sự trái ngược rõ rệt với khoảng không gian trống rỗng màu trắng xóa.
Đứng giữa khoảng không gian kì lạ ấy là một thực thể hình người mang một màu đen kịt bao phủ toàn thân khiến cho hắn vô cùng nổi bật, cơ thể hắn ta như thể được cấu tạo bởi những làn khói bồ hóng đen kì lạ làm cho hắn trông vô cùng đáng ngại, đôi mắt hắn ta trắng dã, dường như không có đồng tử bên trong, hắn để một kiểu tóc vuốt ngược ra sau giúp toát lên một vẻ thời thượng mặc dù chẳng biết đó có thực sự là tóc của hắn hay không, hay chỉ là ảo ảnh thị giác do làn khói đen gây ra, cùng với đó là hắn đắp lên mình một bộ Vest tà dài màu đen với bên trong là chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt đen, tay hắn thì cầm một ly rượu vang đỏ hảo hạng khiến tổng thể trông vô cùng lịch lãm.
Kẻ bí ẩn ngồi ung dung trên một chiếc ghế làm từ gỗ Trầm Hương được chế tác vô cùng tinh xảo, tay hắn ta thong thả đung đưa ly rượu vang làm rượu bên trong cũng đung đưa theo, đôi mắt thì nhìn về phía người đối diện với một vẻ không được mấy dễ chịu. Ngồi trước mặt hắn ta chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi đang trong trạng thái bất tỉnh nhân sự; cậu thanh niên với mái tóc vàng óng, mang trên mình chiếc áo Hoodie trắng với quần bò đen và giày thể thao nâu này là Jeff Henry Donaldson, một thanh niên người Anh chỉ mới bước sang tuổi 18.
“Ah! Đầu tôi! Chết tiệt.”.
“Ồ! Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi đấy à! Ta đợi ngươi nãy giờ.”.
Tỉnh dậy từ trong cơn mê, mặt Jeff nhăn nhó vì cơn đau đầu như búa bổ như thể đầu cậu vừa va đập mạnh với một thứ gì đó; giống như vừa trong cơn mê man sau giấc ngủ dài, không gian trong mắt Jeff trở nên mờ ảo; cậu chẳng thể thấy bất cứ thứ gì ngoài một màu trắng tinh khiết của không gian xung quanh và vệt đen đối lập của thực thể bí ẩn, tất cả đều trông vô cùng mờ ảo.
“Rốt cuộc chuyện đéo gì đang xảy ra thế này? Đây là đâu chứ?”. – Jeff thầm nghĩ trong đầu.
Thấy cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, kẻ bí ẩn tỏ vẻ thất vọng rồi đứng dậy tiến lại gần Jeff; chẳng nói chẳng rằng, hắn ta thẳng tay hất ly rượu vang đỏ vừa lúc nãy còn nâng niu vào mặt Jeff làm cho cậu cảm thấy vô cùng cay mắt mà thốt lên:
“Mẹ kiếp! Tao làm gì chúng mày chứ?”.
Dường như chẳng có câu nói nào của Jeff lọt qua tai của thực thể bí ẩn, hắn ta phớt lờ tất cả rồi cứ thế nắm lấy tóc cậu mà kéo đầu cậu lên, khiến cho đôi mắt với đồng tử đỏ của Jeff va chạm với đôi mắt trắng dã của hắn.
“Sao nào! Tỉnh chưa? Hay lại phải để ta dùng biện pháp mạnh.”.
Nhìn thực thể bí ẩn đang đứng trước mặt mình, Jeff nhất thời chẳng thể trả lời hắn, cậu chẳng thể nhận diện đó là ai hay thứ gì; mặc dù đã thoát khỏi cơn mê man nhưng đôi mắt cậu vẫn chẳng thể nhìn rõ, nó vẫn còn vương chút cay cay do bị rượu hất vào mặt. Thấy cậu như vậy, kẻ bí ẩn chỉ lặng lẽ thở dài một hơi, có lẽ hắn ta đã nhận ra sai lầm của mình khi hất rượu vào mặt cậu.
“Hừ! Đáng nhẽ ta không nên hất rượu vào mặt ngươi, phí mất ly rượu ngon rồi.”.
Vừa than thở xong, tiếng búng tay của thực thể bí ẩn bất ngờ vang vọng trong không gian vô tận, chỉ với một cái búng tay của hắn mọi sự vật trước mắt Jeff ngay lập tức trở nên rõ nét; cậu thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể nhìn ra những mọi thứ xung quanh bản thân thay vì những vệt mờ ảo trắng đen; tuy nhiên ngay khi đôi mắt cậu nhìn thấy dung mạo của kẻ bí ẩn trước mặt, cổ họng Jeff ngay lập tức ngẹn lại, gương mặt cậu tái xanh tỏ rõ vẻ sợ hãi tột cùng.
“Cái gì! N-Ngươi là ai chứ?”.
“Tỉnh thật rồi à! Rất vui được gặp ngươi, Jeff Henry Donaldson.”.
Vừa dứt câu,thực thể thả tay khỏi tóc cậu đồng thời hắn cũng quay lại chỗ ngồi của mình; Jeff lúc này chìm vào cơn hoảng loạn tột độ, cậu vội đưa mắt nhìn xung quanh chỉ để nhận ra rằng mình đang ở một không gian trắng xóa hoàn toàn xa lạ cùng với một kẻ mà chắc chắn hắn không phải con người.
“Nói đi! Đây là đâu? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi lại biết tên thật của ta?”.
“Hừ! Ta đã tỏ thiện chí như vậy rồi mà không có một lời chào nào sao! Chỉ đùng đùng xổ ra một đống câu hỏi, ngươi không được dạy phép lịch sự à!”.
Dường như cảm thấy bản thân đã khiến thực thể trước mặt cảm thấy khó chịu, Jeff vội vàng điều chỉnh tông giọng đồng thời cũng cố gắng chấn tĩnh bản thân; chẳng ai có thể biết được nếu cậu chọc giận kẻ trước mặt thì sẽ có chuyện gì xảy ra với cậu, mà điều đó chắc chắn sẽ chẳng có gì là tốt đẹp, đương nhiên bản thân Jeff đủ thông minh để ý thức được chuyện này.
“T-Tôi xin lỗi. Tại tôi mất bình tĩnh quá. Rất vui được gặp ngài.” – Jeff cố gắng hạ giọng, giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.
“Phải vậy chứ! Lần sau mà còn để ta nhắc thì liệu hồn.”
Thấy được thực thể trước mặt có phần vơi bớt đi sự khó chịu, Jeff cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, may mắn là đã chẳng có chuyện gì xảy ra và cậu vẫn giữ được cái mạng mong manh của mình; tuy vậy Jeff đủ thông minh để hiểu rõ rằng hiện tại chẳng thể nói trước được gì, bản thân cậu lúc này như ngồi trên đống lửa với tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào; điều duy nhất cậu có thể làm là cẩn trọng trong phát ngôn nhất có thể, nếu không thì việc sợi dây sinh mệnh của cậu bị cắt đứt là điều hiển nhiên.
“V-Vậy giờ ngài có thể trả lời những câu hỏi vừa nãy của tôi được chứ? Làm ơn thưa ngài.”.
“Ô hô! Tất nhiên rồi, cuối cùng nhà ngươi cũng học được một chút phép lịch sự rồi đấy.”.
Vừa dứt câu kẻ bí ẩn đưa tay lên cằm như thể đang suy nghĩ gì đó, còn Jeff thì thầm cầu nguyện trong lòng rằng mình sẽ có được câu trả lời.
“Hừm! Nói thế nào cho cái đầu nhỏ bé của ngươi có thể tiếp thu được giờ nhỉ? Ngươi có thể hiểu nơi mà ta và ngươi đang ngồi trò chuyện hiện tại là Bạch Giới, là nơi ta sẽ gặp và trò chuyện với những “Quân Cờ” của mình trước khi thực sự đưa chúng vào “Bàn Cờ”. Còn về việc ta là ai? Thì ta nghĩ ngươi nên tự đi mà hỏi đám bạn “Huyền Bí” của ngươi đi, biết đâu chúng sẽ còn giải thích rõ ràng hơn cả ta đấy.”.
“Quân cờ? Huyền Bí? T-Tôi không hiểu gì cả. Xin ngài hãy giải thích tường tận cho tôi.”.
Jeff hoàn toàn không thể hiểu kẻ trước mặt đang muốn truyền đạt cho cậu điều gì, thứ duy nhất cậu có thể hình dung từ lời nói của hắn là nơi mà cậu và hắn đang hiện diện được gọi là Bạch Giới, là nơi mà kẻ trước mặt cậu sử dụng để trò chuyện với những người mà hắn gọi là “Quân Cờ” trong đó có cả bản thân cậu; còn lại cậu chẳng thể hình dung nổi khái niệm về “Quân Cờ”, “Bàn Cờ” hay thứ hắn gọi là “Huyền Bí” là gì cả; Jeff lúc này vội đưa mắt lên nhìn kẻ bí ẩn trước mặt, mồ hôi cậu đổ ngày càng nhiều như thể chuẩn bị đối mặt trực tiếp với tử thần, giọng nói của cậu cất lên trong sự run rẩy sợ hãi:
“L-Làm ơn nói cho tôi biết đi, thưa ngài! Quân Cờ, Bàn Cờ và Huyền Bí có nghĩa là gì chứ! Và vì sao tôi lại bị đưa tới đây?”.
Jeff lúc này cố gặng hỏi kẻ bi ẩn trước mặt mình với hy vọng rằng sẽ moi được ít nhất một câu trả lời cho những câu hỏi trong đầu cậu hiện tại. Tuy nhiên đáp lại cậu chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của thực thể bí ẩn ấy, hắn ta dường như chỉ đơn giản là phớt lờ đi toàn bộ lời nói của cậu, không để một lời nói nào của cậu lọt vào tai, chỉ có một sự im lặng.
“C-Có chuyện gì vậy thưa ngài? T-Tôi đã nói sai điều gì ư?”.
Sự im lặng của thực thể bí ẩn khiến Jeff cảm thấy lạnh gáy mà cố mở miệng hỏi lại, cậu chẳng biết mình đã nói hay làm gì sai, chỉ biết rằng tình hình hiện tại có thể nhận xét là vô cùng tồi tệ; Jeff lúc này chỉ có thể đưa gương mặt vốn đã tái nhợt của mình lên nhìn thực thể bí ẩn trước mặt bằng một ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng. Thấy được phản ứng của cậu, thực thể bí ẩn mặt vẫn không một chút biến sắc mà chỉ từ từ lê bước chân về phía cậu đang ngồi, hắn ta đang muốn tiến lại gần cậu.
Tiếng bước chân lộp cộp của thực thể bí ẩn vang vọng trong khoảng không gian trắng xóa trải dài vô tận như những ngọn giáo sắc nhọn đâm xuyên qua từng thớ thịt của Jeff; cậu lúc này hoàn toàn chìm trong sự sợ hãi tột độ, điều duy nhất còn lại trong đầu Jeff lúc này là cậu phải chạy trốn đi thật xa ngay lập tức mặc dù bản thân cậu cũng chẳng biết phải trốn đi đâu; nhưng cơ thể cậu lại dường như không nghe lời, não cậu như thể đã mất kết nối hoàn toàn với toàn bộ phần cơ thể từ cổ trở xuống giống như bị bóng đè khiến cho Jeff mặc dù cố gắng nhưng cũng chẳng thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thực thể đang tiến sát lại gần mình trong tuyệt vọng.
Vừa tiến đến chỗ Jeff, thực thể bí ẩn ngay lập tức vươn tay bóp lấy miệng cậu rồi cứ thế mà nâng mặt cậu lên, bắt cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt trắng dã của hắn.
“Thưa ngài! Làm ơn...”.
“Suỵt! Im lặng nào.”.
Ngay khi Jeff định mở miệng ra nói, thực thể bí ẩn ngay lập tức ra dấu im lặng, hành động và ánh mắt của hắn như muốn nói với Jeff rằng tốt nhất là cậu nên ngậm miệng vào; đương nhiên bản thân Jeff hiểu rằng việc chủ động chống đối sẽ chỉ làm cho mạng sống của cậu trở nên mong manh hơn; phương án tốt nhất mà Jeff có thể nghĩ ra hiện tại là ngoan ngoãn chờ đợi hành động từ đối phương, phó mặc bản thân cho số phận. Thấy được phản ứng của cậu, thực thể bí ẩn dường như chỉ cười khẩy một tiếng và giọng nói như bị bóp méo đến nhiễu loạn của hắn bắt đầu vang vọng trong không gian trắng xóa.
“Nghe cho kĩ đây Jeff Henry Donaldson, ngươi là Quân Cờ chiến lược, là con át chủ bài trong Bàn Cờ lần này, vậy nên chớ làm ta thất vọng, khắc ghi nó sâu vào trong tâm can đi!”.
Vừa dứt lời, thực thể bí ẩn ngay lập tức buông tay khỏi phần miệng của Jeff rồi quay lại với chỗ ngồi của bản thân. Jeff lúc này mới dám thở mạnh một hơi, may mắn là hắn ta chỉ nói một vài điều khó hiểu chứ không có động thái gì đe dọa đến mạng sống của Jeff; tuy vậy niềm vui hiếm hoi lại chẳng thể kéo dài được bao lâu khi giọng nói bị bóp méo đến nhiễu loạn của thực thể bí ẩn lại vang lên:
“Chúng ta luyên thuyên với nhau nãy giờ cũng đủ rồi nhỉ! Rất vui khi có cuộc nói chuyện ngắn này với ngươi, Donaldson. Có lẽ ta nên dành cho ngươi một lời chào thật đặc biệt.”.
Nói xong, thực thể lại một lần nữa đưa tay lên cằm tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa; chẳng thể biết được trong đầu kẻ bí ẩn kia đang toan tính điều gì, Jeff chỉ có thể biết rằng sắp có chuyện xảy ra với bản thân và điều đó chắc chắn chẳng có gì là tốt đẹp; cậu chỉ có thể tuyệt vọng đưa đôi mắt đầy sự sợ hãi nhìn kẻ đang ngồi suy nghĩ phía trước, trong đầu cậu liên tục cầu nguyện với thần linh với hy vọng mong manh rằng bản thân sẽ được bình an.
“À! Nghĩ ra rồi, câu này hay này!”.
Thực thể bí ẩn bất ngờ thốt lên trong sự vui sướng,hắn ta ngay lập tức bật dậy khỏi ghế rồi cứ thế mà hớn hở tiến lại gần Jeff đồng thời cũng nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy trìu mến; hành động của thực thể bí ẩn khiến Jeff vô cùng bối rối, cậu chẳng thể ngờ được hành vi hiện tại của hắn lại trái ngược hoàn toàn với lúc trước, như thể hắn vừa hóa thành một người hoàn toàn khác; tuy vậy gương mặt tái mét của Jeff vẫn chẳng hề thay đổi, trái ngược hoàn toàn với gương mặt hớn hở của thực thể bí ẩn hiện tại, bản thân cậu hiểu rằng hành vi của hắn hiện tại chẳng nói trước được gì, điều duy nhất cậu có thể làm hiện giờ là ấp úng nói ra một câu:
“T-Thưa ngài! C-Có chuyện gì vậy ạ? Ngài vui vì chuyện gì sao?”.
“Trong trường hợp ta không thấy ngươi, chào buổi chiều, chào buổi tối, chúc ngủ ngon và chúc may mắn con cờ chiến lược.”.[note75556]
Vừa dứt câu kẻ bí ẩn búng Jeff bay ra xa khỏi tầm mắt của hắn, cú búng mạnh đến mức chiếc ghế được chế tác tinh xảo mà Jeff vừa ngồi biến thành gỗ vụn ngay lập tức, nhưng kì lạ thay Jeff lại chẳng có lấy một vết thương nào, ngược lại cơ thể cậu lúc này đã cử động được lại bình thường giúp tăng thêm một chút ít tỉ lệ sống sót; tuy nhiên đó cũng chỉ là một chút điểm sáng hiếm hoi trong một câu chuyện đầy sự u tối, nhất là khi chiều không gian mang tên Bạch Giới đang từ từ xuất hiện những vết nứt kì lạ.
Jeff lúc này chìm trong cơn hoảng loạn, cậu chẳng biết phải làm gì trước tình cảnh hiện tại, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng mảng màu trắng tinh khôi của Bạch Giới từ từ vỡ ra và rơi xuống để lộ ra một không gian màu đen kịt trông vô cùng đáng ngại. Khi Jeff vẫn còn đang trong cơn tuyệt vọng mà thầm chửi thề, một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập đến làm cậu không kịp trở tay, chỉ có thể đưa tay ôm lấy đầu mình mà la hét không nguôi; đồng thời quang cảnh trước mắt cậu cũng từ từ mờ dần, dường như cậu sắp rơi vào cơn hôi mê thêm một lần nữa.
“Không được! Tôi không thể nào bất tỉnh ở nơi như thế này được. Làm ơn hãy cố tỉnh táo đi, Jeff! Mày không được nhắm mắt. Làm ơn!”.
Mặc cho những nỗ lực nhằm giữ tỉnh táo của Jeff, cậu vẫn chẳng thể chiến thắng cơn hôi mê đang ập đến, chỉ có thể giao phó bản thân cho số phận, cứ thế mà để cơ thể trôi dạt vào hư không.
“Hộc, hộc!”.
Jeff bật dậy ngay lập tức từ cơn mê, cậu vội vàng đưa tay sờ lên đầu mình, may mắn là dù còn đau nhức nhẹ nhưng đầu cậu không có vết thương nào; lúc này Jeff mới có thể thở phào nhẹ nhõm mà thầm cảm ơn: “Ơn trời! Nó chỉ là một giấc mơ.”.
Nhưng ngay khi Jeff định thần lại mà nhìn ra xung quanh, cậu ngay lập tức sửng sốt khi nơi cậu đang ở hiện tại là một khu rừng với bóng tối bao trùm, chỉ lập lòe ánh sáng của những con đom đóm nhỏ, chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì; cảm thấy vô cùng bất an, Jeff vội vàng lôi chiếc điện thoại vốn đã nằm trong túi quần cậu từ lâu ra, may mắn là màn hình chiếc điện thoại không có một vết xước.
“Làm ơn, làm ơn! Hãy lên nguồn đi!”.
May mắn là chiếc điện thoại của cậu vẫn có thể bật được dù pin cũng chẳng còn bao nhiêu; tuy nhiên đó cũng chỉ là điều tích cực duy nhất mà cậu thấy.
“Mẹ kiếp! Không có sóng; sao lại là lúc này chứ!”.
Mặc cho Jeff cố gắng đưa điện thoại lên cao hơn đầu, chiếc điện thoại vẫn chẳng thể bắt nổi thứ gì dù chỉ là một cột sóng nhỏ nhất, điều đó có nghĩa rằng chức năng liên lạc của chiếc điện thoại hay thứ mà Jeff cần nhất hiện tại đã bị phế hoàn toàn. Chán nản nhìn món hàng công nghệ đời mới nhất bị phế mất chức năng quan trọng nhất hiện tại trên tay, điều duy nhất Jeff có thể làm hiện giờ là bật đèn Flash điện thoại để dễ dàng theo dõi những sự vật xung quanh hơn.
Đèn Flash điện thoại sáng lên chiếu rọi vào không gian bị bao phủ bởi bóng tối xung quanh giúp cho đôi mắt của con người có thể nhìn rõ từng sự vật, nhờ thế mà trong lòng Jeff lúc này cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào; nhờ có ánh sáng mà cậu có thể dễ dàng quan sát mà kịp thời ứng phó với bất cứ mối đe dọa nào đến bản thân, mặc dù điều đó đồng nghĩa với việc nguồn sáng lớn nhất trong khu rừng này phát ra từ chỗ cậu và sẽ dễ dàng thu hút rất nhiều sinh vật cả tốt lẫn xấu.
Nhận ra cứ ngồi yên tại một chỗ như này sẽ chẳng làm được điều gì, Jeff quyết định đứng dậy đi tìm một ít củi và cành cây nhằm tạo ra lửa trại, thứ sẽ giúp cậu giữ ấm trong thời tiết có phần lạnh giá của khu rừng; nhưng ngay lúc đó, Jeff nhận ra rằng cánh tay trái vốn đang tê cứng của mình bất ngờ thay lại đang được một ai đó nằm lên, quá bất ngờ, cậu vội lấy chiếc điện thoại soi đèn Flash vào người đang nằm lên cánh tay của mình.
“Ôi lạy chúa!”.
Jeff hoàn toàn đứng hình trước cảnh tượng hiện tại, mặt cậu ửng đỏ lên mang theo chút ngại ngùng, cánh tay trái vốn đã tê cứng của cậu hiện đang được một thiếu nữ với mái tóc đen ngắn nằm lên; để miêu tả gọn gàng thì người con gái ấy sở hữu một vẻ đẹp có thể khiến cho bất cứ chàng trai nào xao xuyến, tất nhiên Jeff cũng không phải là ngoại lệ; chẳng thế mà lúc tỉnh dậy, Jeff lại cảm nhận cả cánh tay phải của mình đang tiếp xúc với thứ gì đó vô cùng mềm mại và ấm áp, có lẽ cậu đã ôm chặt lấy cô gái này trong lúc bất tỉnh.
“Jane! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao cậu cũng ở đây?”.
Chẳng thể nhớ được bản thân đã gặp người con gái này từ lúc nào, cũng chẳng nhớ bất cứ trải nghiệm nào cùng nhau hay mối quan hệ của cả hai như nào, điều duy nhất Jeff nhớ bất ngờ thay lại là tên đầy đủ của cô nàng: Jane Alexandria Woods; mặc dù chẳng thể nhớ ra được gì nhưng việc cậu buột miệng nói tên cô ra cũng đủ chứng minh cho mối quan hệ vô cùng thân thiết của cả hai; bất ngờ thay Jeff lúc này lại vô cùng bối rối khi cậu chẳng thể hình dung ra mối quan hệ của hai người là gì, trong khi lòng cậu đang đôn đốc bản thân phải quan tâm và bảo vệ cô gái này.
“Chờ đã! Chả có nhẽ...”.
Suy nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, Jeff vội gạt đi ngay lập tức, tim cậu lúc này đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Chắc không phải đâu! Mình với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi nhỉ!”.
Tuy nhiên khi đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ, Jeff bất chợt bị kéo về thực tại, cơ thể của cô gái tên Jane bắt đầu run lên, miệng cô bắt đầu nói gì đó bằng giọng nói đầy trong trẻo nhưng có phần yếu ớt của mình và Jeff là người nghe rõ nhất.
“Jeff...Jeff.”.
“Có tớ đây rồi. Không sao đâu! Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”.
“Lạnh...Lạnh.”.
Nhận ra rằng trời đã bắt đầu lạnh hơn lúc nãy, bản thân Jeff cũng bắt đầu cảm thấy không thể chịu được cái không khí buốt lạnh này của thời tiết, cho nên cậu không thể để một cô gái như Jane chịu đựng cái lạnh như này được.
“Được rồi! Đợi một chút nhé. Tớ sẽ quay lại sớm thôi.”.
Nói xong, Jeff từ từ nâng người Jane lên nhằm rút cánh tay trái của cậu ra, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt cơ thể mong manh của cô xuống đồng thời cũng không quên nhắc: “Jane à! Cậu chịu khó một chút nhé.”.
Ngay khi đặt Jane xuống; Jeff vội vàng mở điện thoại mình lên, theo như những gì điện thoại đo được thì nhiệt độ ngoài trời hiện tại là 8°C, nhưng theo những gì Jeff cảm nhận, nó có thể còn thấp hơn thế; cậu nhanh chóng mở lại đèn Flash điện thoại nhằm tìm kiếm que củi, cậu không thể nào để Jane chịu đựng cái lạnh buốt giá này lâu được.
Tuy nhiên khi đèn Flash điện thoại bắt đầu chiếu rọi qua từng tán cây trong khu rừng đầy bóng tối; tay Jeff bất ngờ run lên vì sợ hãi, sắc mặt cậu tối sầm lại vì sốc, trước mắt cậu là 7 cơ thể người đang nằm sõng soài dưới mặt đất, chẳng biết họ có còn chút hơi tàn nào của sự sống hay không, chỉ biết rằng trong đó có cả những người quen của Jeff.
“Andy! Jack! Fiona! Claire! Sao lại thành ra như này chứ.”.
Chẳng chậm một bước; Jeff vội lao thẳng về phía bốn người bạn đang bất tỉnh của mình, lòng cậu như lửa đốt khi từ từ đưa tay kiểm tra dấu hiệu sự sống của Andy và Jack – hai thằng bạn chí cốt của cậu từ bé.
“Đừng làm tao sợ, Andy, Jack! Tao biết bọn mày sẽ không bao giờ chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà. Làm ơn!”.
May mắn là cả hai đều không sao, người yêu của bọn họ lần lượt là Fiona và Claire cũng chẳng có vấn đề gì, có lẽ bọn họ sẽ chỉ bị lạnh vì thời tiết hiện tại thôi, điều đó giúp Jeff cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Andy, dậy mau! Thằng bạn chí cốt của mày tỉnh trước mày rồi đấy... Cả mày nữa Jack, không dậy là tao đấm cho không thấy đường về nữa bây giờ.”.
Tuy nhiên dù Jeff có gắng lay người hay gọi thế nào, cả hai người bọn họ vẫn không tỉnh giấc khiến cho Jeff dù có cố gắng nhưng rồi cũng phải bỏ cuộc, người yêu của bọn họ cũng chẳng khá hơn là bao.
“Khoan đã! Nếu mấy đứa bọn nó ở đây thì có nghĩa là...”.
Ngay lập tức Jeff nhận ra trong số 4 người bạn của cậu thì chỉ có 2 người đang có mặt tại đây cùng với người yêu của bọn họ, 2 người còn lại lần lượt là Oscar – đứa em trai sinh đôi của Jeff và Saiki – người bạn đến từ đất nước mặt trời mọc; ngay khi nhận ra, Jeff vội chiếu rọi đèn Flash vào 3 cơ thể người còn lại, chẳng biết có được gọi là may mắn hay không khi đó chỉ là 3 người xa lạ mà Jeff không hề quen biết, nhưng điều đó lại giúp Jeff cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
“Hy vọng hai đứa bọn bay không bị đưa đến đây, Oscar, Saiki!”.
Vội vàng gạt đi những suy nghĩ đang vấn vương trong đầu hiện tại, Jeff vội chạy đi lượm nhặt từng que củi và lá cây khô xung quanh rồi cứ thế mà dồn chúng lại gần chỗ mà 7 người đang bất tỉnh nằm, giờ thứ cậu cần nhất chỉ là một mồi lửa mà thôi; ngay khi suy nghĩ ấy vừa loé lên trong đầu, đôi mắt cậu ngay lập tức đảo về phía của Jack.
*Sột soạt, Sột soạt.
“Biết ngay mà! Quả nhiên là nó ở đây.”.
Thứ lôi từ trong túi áo của Jack ra là một chiếc bật lửa nhỏ, thằng bạn Jack của cậu hiện tại đang trong quá trình cai thuốc lá nhưng cũng không thể tránh khỏi việc lâu lâu thèm quá thì lại lôi một điếu ra để hút, nên nó luôn thủ sẵn bật lửa và khoảng 2 điếu thuốc lá trong người; kết hợp cùng với một ít giấy ăn mà Jeff tìm được trên người của Andy, tất cả đều giúp cậu tiết kiệm thời gian hơn nhiều so với việc phải đánh lửa bằng tay.
“...”.
“Phù, cuối cùng cũng xong rồi!”.
Từ chỗ que củi và lá cây khô bùng lên một ngọn lửa khá lớn, thắp sáng một phần nhỏ của khu rừng, cũng vì số lượng que củi và lá cây khô cậu thu được khá nhiều nên ngọn lửa mới có thể lớn như thế; ngay khi đã tận mắt chứng kiến thành quả của mình và đảm bảo chắc chắn rằng cả 7 người kia đều được sưởi ấm, Jeff vội chạy về phía Jane, người đang nằm cách khá xa đốm lửa trại.
“Tớ đã bảo là tớ sẽ quay trở lại rồi mà. Giờ thì cậu yên tâm rồi nhé!”.
Ngay sau đó, Jeff nhẹ nhàng bế Jane lên theo kiểu công chúa rồi đưa cô ấy tiến gần đến đốm lửa trại; vốn ban đầu cậu định đặt Jane xuống nằm cạnh mình nhưng cơ thể cô gái nhỏ lúc này lại bất ngờ run lên, răng cô va vào nhau tạo nên những tiếng lập cập; thấy được tình trạng của cô như vậy làm Jeff không khỏi lo lắng.
“Có chuyện gì vậy, Jane? Cậu vẫn cảm thấy lạnh à?”.
Cô gái nhỏ không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu đáp lại câu hỏi của Jeff; Jeff ngay lập tức cảm thấy bối rối, cậu vội đưa mắt nhìn ra xung quanh, tuy nhiên lại chẳng thấy thứ gì có ích, chẳng có lấy một mảnh chăn nào, bản thân cậu cũng không có áo khoác ngoài, vậy nên chỉ còn một cách duy nhất để sưởi ấm.
“Ừm...Cậu chịu khó một chút nhé! Có lẽ nó sẽ có phần hơi ngại đấy.”.
Nói xong; cậu ôm cô gái nhỏ vào lòng mình, sử dụng hơi ấm từ cơ thể mình để sưởi ấm cho cô ấy; về phía Jane thì người cô ấy lúc này đã bớt run hơn, răng cô cũng không còn phát ra tiếng kêu lập cập nữa mà chỉ nhẹ nhàng vùi mặt vào lòng Jeff; về phần Jeff thì lúc này mặt cậu đang ửng đỏ lên vì xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái mà tận hưởng khi ôm cơ thể của cô gái nhỏ trong tay.
“M-Mùi hoa oải hương sao? Thơm quá!”.
Mùi thơm hoa oải hương tỏa ra từ cô gái nhỏ xộc lên mũi Jeff giúp cậu cảm thấy bớt căng thẳng phần nào; mặc dù chẳng thể nhớ gì nhưng dường như Jeff cũng đã cảm nhận được rằng cô gái tên Jane này vô cùng đặc biệt với mình; hiện tại cậu không muốn rời xa cô một chút nào.
*Xào xạc, xào xạc.
“Là ai đó? Mau ra mặt đi!”.
Âm thanh xào xạc liên tục phát ra từ những bụi cây trong khu rừng khiến Jeff cảm thấy vô cùng ớn lạnh; cậu nhẹ nhàng đặt cơ thể Jane xuống rồi vớ đấy chiếc điện thoại nhằm soi đèn Flash về phía phát ra tiếng động, sẵn sàng ứng phó với bất cứ chuyện gì xảy ra.
“Mẹ nó! Sao lại hết pin vào đúng lúc này”.
Trong lúc mồ hôi Jeff vẫn đang trào ra liên tục vì lo sợ, chiếc điện thoại của cậu đột nhiên tắt ngúm đi khiến Jeff vô cùng hoảng loạn mà phải chửi thầm trong lòng; ngọn lửa là nguồn sáng duy nhất của cậu hiện tại mà nó còn chẳng đủ sáng để soi qua từng tán cây kẽ lá, chẳng những thế mà trong số 9 người ở đây chỉ có cậu là có khả năng chiến đấu nên nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tất cả sẽ kết thúc; mọi thứ đều khiến cho Jeff cảm thấy như có một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai.
“Cầu trời nó chỉ là một con nai. Cầu trời nó chỉ là một con nai.”.
Jeff hiện tại đang vô cùng căng thẳng khi nhìn về phía khu rừng đầy bóng tối; cậu chỉ hy vọng rằng đó chỉ là một con vật nhỏ bé hay một con vật hiền lành, chứ hiện tại thì con người hay quái vật cũng đều tệ như nhau cả; tuy nhiên điều Jeff lo sợ nhất bây giờ là việc thứ đó sẽ bất thình lình xuất hiện ngay đằng sau lưng khiến cậu không kịp trở tay; điều duy nhất cậu có thể làm là nuốt nước bọt mà tập trung cao độ nhất có thể.
“Chao xìn, Donaldson! Trông cậu căng thẳng dữ!”.
Bất ngờ một giọng nam phát ra ngay từ đằng sau lưng đúng như những gì Jeff lo sợ, thậm chí hắn ta còn đang dí sát miệng vào tai cậu mà nói. Chẳng chần trừ, Jeff ngay lập tức xoay người lại mà tấn công người đàn ông; mặc dù chẳng biết ông ta là người xấu hay người tốt nhưng nếu cậu do dự thì người đàn ông hoàn toàn có thể đánh úp khiến cậu chẳng kịp phản ứng, điều tốt nhất cậu nghĩ ra hiện giờ là tấn công trước để lấy thế chủ động.
Cú đấm đầu tiên của cậu đã bị người đàn ông chặn lại dễ dàng, sau đó cậu liên tục vận dụng những kinh nghiệm mà cậu tích lũy được khi đi đánh Boxing để tung ra từng cú đòn hiểm hóc, nhưng người đàn ông chỉ đơn giản là né chúng như chẳng có gì; tức giận, Jeff dùng tốc độ nhanh nhất tung ra một cú đấm hướng thẳng đến mặt người đàn ông nhưng bị ông ta chặn lại một cách dễ dàng.
“Tốc độ và lực đấm khá đấy! Nhưng vẫn còn kém lắm.”. – Người đàn ông cảm thán.
Những phút sau đó, Jeff liên tục tung ra những cú đấm và cú đá ngày càng nhanh và mạnh nhưng người đàn ông vẫn chỉ nhẹ nhàng né và đỡ đòn, chẳng tung ra bất cứ đòn phản công nào; điều này khiến Jeff vô cùng khó hiểu nhưng cậu cũng không có thời gian để nghĩ nhiều; ngay lập tức Jeff tung ra một cú đấm móc xương hàm hướng thẳng về phía người đàn ông.
“Chơi vậy là đủ rồi nhỉ!”.
Người đàn ông nhanh như thoắt gạt đi cú đấm của Jeff, lúc này cậu định tung ra một vài cú đấm nữa nhưng đột nhiên cậu dừng lại; đôi mắt cậu kinh hãi nhìn về phía người đàn ông, lúc này nụ cười trên môi ông ta bắt đầu trở nên méo mó, ông ta cười rộng đến mang tai nhìn về phía Jeff khiến cậu sợ hãi mà chẳng biết tiếp theo ông ta sẽ làm gì.
“Sai lầm thứ nhất: chần chừ khi đánh đối thủ. Sai lầm thứ hai: không phòng thủ mạn sườn khi đánh Boxing.”.
Nhanh như thoắt, người đàn ông dùng chân sút mạnh vào mạn sườn của Jeff khiến cậu chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể ôm lấy mạn sườn mà rên rỉ trong đau đớn; ngay khi Jeff vẫn còn đang choáng váng vì đòn tấn công vừa rồi, người đàn ông ngay lập tức cho cậu ăn thêm một cùi chỏ vào mặt khiến Jeff đau đớn mà ngã xuống đất rên rỉ. Cậu đã thua hoàn toàn trong trận đấu.
Jeff lúc này ôm lấy mạn sườn đau đớn, máu từ mũi bắt đầu chảy ra không ngừng vì ăn một cùi chỏ vào mặt, đầu cậu choáng váng vì đau, chỉ có thể rên rỉ không ngừng. Tuy nhiên Jeff ngay lập tức cố gắng vùng dậy chiến đấu tiếp, cậu không muốn bạn bè mình gặp nguy hiểm, cậu phải bảo vệ tất cả bọn họ.
“Cố lên nào, Jeff...! Mày phải đứng dậy...! Không thể để bạn bè mày gặp nguy hiểm được.”.
Nhưng ngay khi Jeff định chống tay bò dậy thì một thứ gì đó bất ngờ dí sát vào thái dương của cậu, nó mang theo sự lạnh lẽo đến đáng sợ của kim loại khiến cho Jeff lạnh gáy, cậu dường như đã đoán được ra đó là thứ gì.
“Donaldson, nếu không muốn vỡ sọ thì nằm im!”.
Đúng như những gì Jeff nghĩ, thứ đang dí sát vào thái dương của là một khẩu “dân chủ”; đương nhiên Jeff đủ thông minh để hiểu rằng bản thân không phải là đối thủ của người đàn ông, nhất là trong tình cảnh hiện tại khi ông ta hoàn toàn có thể tiễn cậu về trời bất cứ lúc nào.
“Hừm..., chào hỏi người quen bằng cách tung ra một loạt cú đấm vào mặt à, thú vị đấy! Cậu có hay chào hỏi anh em bằng cách này không.”.
“Cái gì chứ! Tôi có quen ông ư?”.
Jeff chẳng thể hiểu người đàn ông đang nói gì, cậu không thể nhớ ra mình đã gặp ông ta từ lúc nào và ở đâu; ký ức của cậu dường như đã bị phai đi một phần, nó dừng lại hoàn toàn ở cái đêm mà cậu quyết định trở về quê hương, những chuyện sau đó xảy ra thế nào thì cậu không còn nhớ gì nữa.
“Cái gì chứ, mới có một khoảng thời gian ngắn trôi qua thôi mà cậu đã quên mất ta là ai rồi à, Donaldson?... Mà thôi, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là việc cậu tấn công ta, làm cho ta bị “tổn thương” cả tinh thần lẫn thể xác thì tính sao giờ nhỉ?”.
Nói xong, người đàn ông từ từ đưa ngón trỏ của mình chạm vào cò súng; nhận thấy điều này, trong lòng Jeff dâng lên một sự sợ hãi khổng lồ, tay cậu run bần bật lên trong khi tim cậu thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực; cậu chỉ có thể ấp úng mà nói ra lời xin lỗi:
“T-Tôi thực sự xin lỗi, thưa ngài. L-Là do tôi mất bình tĩnh quá nên mới...”.
“Tưởng xin lỗi là xong à.”.
Vừa dứt câu, ông ta dùng súng ấn mạnh đầu Jeff khiến đầu cậu tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, đồng thời người đàn ông cũng nắm chặt súng hơn.
“Ngửi cho quen mùi đất đi! Lúc nữa xuống đỡ bỡ ngỡ.”.
Nhận ra rằng bản thân khó có thể nào thoát khỏi cuồng quay của số phận; Jeff chỉ có thể tiếc nuối mà đưa mắt nhìn những người bạn thân đang bất tỉnh của mình, nhìn cô gái mà cậu vẫn chưa có dịp trò chuyện; sống mũi cậu cay cay, suy cho cùng vẫn còn quá nhiều điều cậu tiếc nuối; tuy nhiên cậu vẫn muốn làm điều gì đó cuối cùng cho những người mà cậu gọi là bạn.
“Thưa ngài, xin ngài hãy rủ lòng thương mà tha cho những người đang bất tỉnh ở kia, họ hoàn toàn vô tội, họ không liên quan gì đến chuyện này cả. Làm ơn.”.
“Hở!”.
Đáp lại Jeff chỉ là một tiếng: “Hở!” đầy bất ngờ của người đàn ông; sau đó cậu nghe thấy một vài âm thanh kì lạ phát ra từ người đàn ông.
“Phì, phì.”.
“Hả, Có chuyện gì vậy thưa ngài?”.
Dường như chẳng thể kìm nén được nữa, người đàn ông bất ngờ cười phá lên, tiếng cười của ông ta ngay lập tức vang vọng khắp khu rừng đầy yên tĩnh đồng thời cũng khiến cho Jeff không khỏi bất ngờ.
“Haha! C-Câ-Cậu thực sự nghĩ ta sẽ thực sự tiễn hết cả lũ ở đây đi gặp ông bà á? Ha-Ha-Haha!”.
Trong khi tiếng cười của người đàn ông vẫn đang rộn ràng, Jeff lại chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra; cậu chẳng biết người đàn ông đang cười vì điều gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn ông ta đầy khó hiểu.
Đột nhiên từ trong rừng phát ra tiếng bước chân; từ chỗ tiếng bước chân ấy xuất hiện một người đàn ông cao khoảng 2m3, khoác lên mình một bộ Vest màu xám nhạt kết hợp với quần trùng màu và một mái tóc nâu ngả vàng đang từ từ tiến lại gần; đi cùng ông ta là một người khác mặc một bộ Vest tím và đặc biệt là ông ta chỉ có 1 cánh tay, từ chỗ cánh tay bị cụt của người đàn ông vẫn còn quấn một mảnh vải, máu vẫn còn vương trên bộ Vest, dường như đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.
“Sao tự nhiên anh lại cười phá lên vậy, Khánh? Bọn tôi ở cách đó khá xa mà vẫn nghe thấy được đấy.”. – Người đàn ông to lớn lên tiếng.
“Haha! Appolius, Zeno lại đây mà xem, thằng nhóc ác này tưởng tôi định giết nó với bạn nó này. Haha! Xin lỗi, tôi không nhịn cười được.”.
Người to lớn có lẽ tên Appolius ngay lập tức liếc mắt về phía Jeff lúc này vẫn đang bị Khánh áp súng vào thái dương; chứng kiến gương mặt cắt không còn một giọt máu nào của cậu, ông ta chỉ lặng lẽ ôm mặt mà thở dài.
“Khánh à, để tôi đoán nhé! Anh xuất hiện bất thình lình sau lưng cậu ta trong lúc cậu ta đang hoảng sợ, rồi khi cậu ta tự vệ thì anh đánh cậu ta nằm bẹp dí dưới đất như này rồi xảy ra cảnh tượng hiện tại đúng không.”.
“Ô chuẩn luôn...! Không hổ danh là Appolius, đúng là đỉnh cao thật.”.
Nghe xong, người tên Appolius lại ôm mặt mà thở dài một hơi đồng thời đưa ánh mắt đầy chán nản nhìn người tên Khánh.
“Nghe tôi nói này, Khánh! Anh không những doạ người ta sợ chết khiếp mà còn đấm người ta sịt cả máu, vậy mà coi được à.”.
“Hừ! Tôi vừa xuất hiện thì thằng ngố này tấn công tôi, lúc đấy tôi không lôi “dân chủ” ra bắn chết cậu ta là may lắm rồi.”.
“Anh bất thình lình xuất hiện sau lưng cậu ta thì trong tình thế ấy, cậu ta đánh trả là đúng rồi. Mặt anh còn trông không khác gì một siêu phản điện nữa chứ!”.
“Sao chứ! Mặt tôi từ khi cha sinh mẹ đẻ đã bất lương thế rồi, giờ chỉ có cắt đầu đi thay đầu mới mới hết được thôi.”.
Nghe xong, trên mặt Appolius như hiện rõ từng câu từng chữ: “Cạn lời”; “Chán chả muốn nói”; sau đó Appolius chỉ nhẹ nhàng mà tiến lại đẩy Khánh ra, đồng thời cũng kéo Jeff đứng dậy, thậm chí ông ta còn đưa cho Jeff một ít giấy ăn để thấm đống máu mũi từ nãy tới giờ vẫn không ngừng chảy ra.
“Thành thật xin lỗi vì hành động ngu dốt của tên gàn dở kia, có lẽ hắn đã làm cho cậu đau đớn với sợ hãi lắm nhỉ! Đây là lỗi của tôi vì đã không kìm chế được cái bản tính dở người của hắn.”.
“Ừm, không sao đâu! Chuyện này xảy ra cũng là do tôi mất bình tĩnh quá thôi.”.
Nói xong, Jeff liền đưa mắt nhìn về phía Khánh lúc này đang dơ hai ngón tay thối hướng thẳng về phía Appolius, giờ cậu mới nhận ra ông ta vô cùng nhỏ bé nếu so với cậu khi ông ta chỉ cao 1m72, thấp hơn cậu hẳn 1 cái đầu, thân hình cũng chẳng lấy gì làm to lớn vậy mà có thể đánh gục Jeff chỉ bằng 2 đòn mặc dù cậu đã từng đánh ngang cơ với một tay Boxing hạng nặng trên sàn đấu, chứng tỏ thực lực của ông ta và cả hai người tên Appolius và Zeno không phải dạng tầm thường.
“Thôi được rồi, đằng nào thì sau “chuyện đó” chúng ta cũng bị đưa tới cái nơi quái quỷ này rồi. Sẵn có đống lửa này ở đây thì ngồi xuống, ta sẽ nói cho cậu một vài điều quan trọng.”.
“Ừm, được thôi. Nhưng ông có thể nói cho tôi biết “chuyện đó” là gì không?”.
“Hả! Chuyện ở ga T4 sân bay Hearthrow, đừng nói với ta cậu không nhớ gì.”.
Trước ánh mắt đầy khó hiểu của Appolius, Jeff chỉ có thể thành thật đáp lại:
“Đúng! Tôi chẳng thể nhớ gì cả, mọi ký ức của tôi dường như đều dừng lại kể từ lúc tôi quyết định trở về sau chuyến du lịch rồi.”.
“...”.
“Hiểu rồi! Mất trí nhớ do sốc tâm lý, trường hợp này tôi gặp nhiều rồi.”. – Người tên Zeno từ nãy tới giờ im lặng bất ngờ lên tiếng.
Nghe xong, cả Appolius và Khánh quay lại nhìn Zeno như muốn xác nhận lại chắc chắn nhận định đó.
“Anh chắc chứ, Palaiologos?”.
“Chắc chắn! Đối mặt trực tiếp với “hắn ta” thì bị sốc tâm lý cũng chẳng có gì lạ.”.
“Hừ! Trông thế này mà tâm lý yếu, mới có một chút mà đã sốc đến mất trí nhớ rồi”. – Khánh vừa nói bằng một giọng đầy mỉa mai vừa tiến lại gần vỗ vai Jeff.
“Thôi nào, Khánh! Cậu ta đằng nào cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.”.
Ngay khi vừa nghe xong; Jeff liếc mắt nhìn Zeno lúc này đang lôi từ trong bộ Vest của mình ra một vật gì đó, hình như nó là một hộp thiếc hình chữ nhật nhỏ với bên trong là một vài viên con nhộng, có vẻ nó là một hộp thuốc. Sau đó, Zeno từ từ lấy một viên thuốc từ trong hộp ra rồi nhìn về phía Jeff.
“Ê nhóc, nếu cậu muốn lấy lại trí nhớ thì chỉ cần uống viên thuốc này vào, mọi ký ức đã mất của cậu sẽ trở lại ngay lập tức.”.
Ngay khi Zeno vừa dứt lời, Appolius bất ngờ đứng phắt dậy mà trừng mắt nhìn Zeno; Khánh lúc này cũng nở một nụ cười tươi rói mà nhìn về phía anh ta trước sự bối rối của Jeff.
“Anh có bị điên không, Palaiologos! Thứ đó không phải người bình thường nào cũng uống được; anh có biết hậu quả của nó ra sao không.”.
“Haha! Tôi tưởng tôi là thằng súc vật nhất ở đây rồi chứ, hoá ra anh còn súc vật hơn à, Zeni.”.
Nhìn phản ứng của hai người trước mặt, Zeno gần như không để ai vào mắt mà lặng lẽ đưa mắt nhìn Jeff lúc này vẫn đang vô cùng bối rối.
“Đây là cách duy nhất, nếu không thì tôi chịu, chẳng còn cách nào hết. Hơn nữa quyết định có uống hay không không phải nằm ở hai người mà là nằm ở cậu Donaldson.”.
“Nhưng...”.
Jeff bất ngờ đứng dậy cản Appolius lại; cậu đã đưa ra quyết định của mình, cậu muốn làm rõ tất cả những khúc mắc trong lòng cậu hiện tại đồng thời cũng muốn nhớ ra xem thực sự đã có chuyện gì xảy ra, cậu đã quyết định sẽ uống viên thuốc ấy.
“Donaldson, cậu...”.
“Tôi muốn uống viên thuốc đó, ông Appolius. Tôi muốn làm rõ xem chuyện gì đã thực sự xảy ra.”.
“...”.
“Thôi được, ta tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng ta phải nói trước là tác dụng phụ của nó không có gì tốt đẹp đâu.”.
Nghe Appolius nói vậy, Jeff chỉ khẽ gật đầu; cậu đã sẵn sàng chịu mọi hậu quả do viên thuốc đó gây ra; ánh mắt cậu lúc này tràn đầy quyết tâm. Thấy được phản ứng của cậu, Appolius chỉ lặng lẽ đi lấy viên thuốc từ tay Zeno trong khi Khánh vỗ vai Jeff mà cảm thán:
“Dũng cảm đấy, nhóc ác! Không phải đứa nào ta gặp cũng sẵn sàng uống thứ đó đâu.”.
Khi đã lấy được viên thuốc từ tay Zeno, Appolius ngay lập tức tiến lại gần mà đặt viên thuốc vào lòng bàn tay của Jeff; nhìn viên thuốc trong tay, Jeff có phần do dự vì theo Appolius nói thì viên thuốc hoàn toàn có thể giết chết cậu; điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến lúc này là nhìn về phía những người bạn thân của mình; nhìn về phía Jane, người con gái mà dường như với cậu có chút gì đó đặc biệt vì đây hoàn toàn có thể là lần cuối cùng cậu được nhìn bọn họ. Thấy được phản ứng của cậu, Appolius chỉ khẽ nói:
“Đây là cơ hội cuối cùng để rút lại quyết định của cậu, Donaldson. Cậu có chắc vẫn muốn uống viên thuốc đó chứ?”
Nghe được lời của Appolius, Jeff chỉ khẽ quay lại nhìn ông mà nói:
“Cảm ơn ông, Appolius! Nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi, không thể nào rút lại được nữa.”.
Nói xong; Jeff ngay lập tức nhét viên thuốc vào miệng rồi từ từ nuốt nó xuống bụng; trong khoảng 30 giây đầu chẳng có chuyện gì xảy ra khiến cho Jeff tưởng rằng tác dụng phụ của viên thuốc không tác dụng lên mình, cho đến khi giây thứ 31 điểm.
“Aaaaaaaaaaa...”.
Tiếng hét của Jeff ngay lập tức vang vọng khắp khu rừng; đầu cậu lúc này như bị hàng loạt nhát búa bổ vào khiến cậu chỉ có thể gục xuống đất mà la hét trong đau đớn, cậu có thể cảm nhận từng dòng thông tin đang được truyền vào đầu cậu một cách liên tục không ngừng nghỉ, nó dường như đã làm cho não cậu bị quá tải; đồng thời lúc này máu từ trong mũi của cậu cũng từ từ chảy ra, mắt cậu đỏ lên đồng thời dòng máu đỏ tươi cũng trào ra liên tục từ mắt và tai, cậu dường như đã đứng trên bờ vực của cái chết.
Thấy được phản ứng của cậu; Appolius định giúp nhưng ngay lập tức bị Zeno cản lại, đồng thời Zeno cũng đưa mắt nhìn Appolius.
“Anh có giúp cũng chẳng được gì đâu. Cứ để cậu ta như vậy; để xem sức chịu đựng, sự quyết tâm và may mắn của cậu ta lớn đến nhường nào.”.
Nghe xong; Appolius cũng gật đầu và tiếp tục đứng ngoài nhìn cơ thể đang quằn quại của Jeff; lúc này tiếng hét của Jeff ngày càng to và dữ dội hơn, cậu dường như đã cảm nhận được mình đã bước một chân vào cửa tử.
Nhưng rồi đột nhiên cơn đau biến mất và Jeff ngay lập tức hít một hơi thật sâu, dường như mọi ký ức đã mất của cậu đã trở lại và biện pháp sử dụng viên thuốc đã thành công; tuy nhiên Jeff lúc này dường như vẫn chưa thể định thần lại, cậu chỉ nằm một chỗ ôm đầu mà rên rỉ. Thấy được phản ứng của cậu, Appolius vội chạy đến trước mặt cậu mà từ từ xác định xem cậu còn sống hay không.
“Jeff Henry Donaldson, Appolius Angus Aurelius đây. Cho ta biết cậu còn thở hay không?”.
Nghe được giọng của Appolius; Jeff khẽ gật đầu rồi ngồi dậy ngay lập tức; điều này khiến cho cả Zeno và Khánh bất ngờ, bọn họ dường như không thể tin được cậu lại chịu đựng được tác dụng phụ mà viên thuốc đó mang lại, thậm chí Khánh đã phải thốt lên:
“Ái chà! Uống cái viên của nợ đấy xong mà vẫn còn sống, thằng này khá đấy chứ nhỉ!”.
Mặc kệ hai người kia sửng sốt thế nào; Appolius chỉ nhẹ nhàng đưa tay vào trong túi áo rồi từ từ rút ra một chiếc khăn tay đưa nó cho Jeff.
“Cầm lấy mà lau đống máu trên mặt cậu đi! Rồi nói cho ta biết xem cậu đã nhớ lại chưa?”.
Giọng nói của Appolius cất lên dường như đã kéo Jeff về với thực tại, cậu đưa mắt lên nhìn người đàn ông to lớn trước mặt và rồi cậu đưa ra câu trả lời:
“T-Tôi nhớ rồi! Tôi nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi!”.


1 Bình luận