Tóm tắt
Trong một lần chơi game, Silver vô tình bị một tổ chức tên là Faditon bắt cóc và ép cậu phải tham gia một đấu trường để mua vui cho những quan chức thối nát của chính phủ. Giết chóc, phản bội và sự khắc nghiệt, tất cả đều đẩy con người đến giới hạn và họ sẽ làm mọi cách để sống sót, đây chính là nơi đầy rẫy sự lừa dối và tàn bạo, một khi chết bạn sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai, liệu Silver và nhũng người bạn có thế sống sót hoàn thành giải đấu và khám phá ra những bí ẩn kinh hoàng đằng sau tổ chức Faditon hay không ?
-
24/06/2025
25 Bình luận
Nguyên tắc của tôi là khen chê phải song hành. Tuy nhiên, ngoài cốt truyện có tiềm năng, tôi chưa tìm thấy điểm nào để khen.
Còn về góp ý, tôi có vài điểm muốn chia sẻ.
Thứ nhất, việc xây dựng nhân vật còn mờ nhạt. Ngay từ tên nhân vật đã chưa đủ sức thuyết phục. Charlotte, Cao Cheng Jung, Miyabi, Park He Jin, Trịnh Trần Phương Tuấn... Độc giả chưa biết gì về họ, nhưng chỉ nghe tên đã lờ mờ đoán được xuất thân. Tôi thì phải đọc một lúc mới biết hai nhân vật chính đang sống ở Trái Đất, và có cảm giác như tác giả cũng là bạn của họ nên mới gọi bằng biệt danh.
Tiếp đến là chiều sâu tâm lý. Bạn mới chỉ dừng lại ở mức thể hiện tính cách chung chung của nhân vật, chưa đủ để độc giả đồng cảm và nhập tâm. Ví dụ đoạn thể hiện sự đối lập giữa hai nhân vật sau:
[...]
Mua hàng xong, Shirik kéo Silver ra một hàng ghế. Ngồi đối diện Silver, cô bé vẫn hiên ngang ba hoa về game, thể hiện sự tự tin mãnh liệt vào kết quả lần này. Cô bé liên tục nói về những bản cập nhật hay cơ chế mới của trò chơi. Nghe Shirik lảm nhảm, Silver dần mất kiên nhẫn.
“Shirik, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, bài tập hè tớ còn chưa làm xong nữa, về thôi, mai tớ sẽ qua nhà cậu.”
[...]
Silver thuộc kiểu người A, còn Shirik thuộc kiểu người B. Mỗi kiểu người lại có nhiều cấp độ khác nhau, và không ai giống ai cả. Thế nhưng hiện tại, tôi chưa thấy hai nhân vật này có điểm gì nổi bật.
Shirik kéo Silver ra hàng ghế. Phải chật vật một lúc, họ mới tìm được hai chỗ trống. Mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, Shirik đã không kiềm được hào hứng mà vội bóc chiếc đĩa game ra. Gương mặt lộ rõ vẻ phấn khích tột độ. Cô hào hứng thao thao bất tuyệt về phiên bản giới hạn này, về chiến thắng gần như chắc chắn của mình, mà không hề để ý đến vẻ mặt khiên cưỡng của Silver. Thực ra, tâm trí Silver đang lang thang ở nơi khác. Bài tập hè chất cao như núi, mà hạn nộp thì dí sát nút. Cái hẹn chơi game của Shirik vừa khiến anh hào hứng lại vừa khiến anh lo lắng. Suy nghĩ miên man một hồi, anh nhận ra Shirik vẫn đang huyên thuyên không ngừng.
Anh ngắt lời cô bé, giọng điệu pha chút mệt mỏi. "Shirik, tớ biết là cậu hào hứng. Nhưng mà... chúng ta vẫn còn bài tập hè chưa làm xong đấy. Cậu nhớ không?"
[...]
Ví dụ trên cho thấy ngôn từ bạn sử dụng còn khá đơn giản. Bạn không chỉ cần thể hiện sự tồn tại của sự vật, sự việc, mà còn phải thể hiện tính chất của nó. A có tính cách B, nhưng tính cách B đó ở mức độ C, và nếu cần thiết thì thể hiện mức độ C đó bắt nguồn từ nguyên nhân D.
Hơn nữa, bạn đang lãng phí tình huống. Một tình huống trong truyện nên được khai thác triệt để để thể hiện nhiều hơn là chỉ để kể. Chúng ta biết gì, hiểu gì từ tình huống đó?
Bên cạnh đó, bạn cũng cần hạn chế tập trung vào những chi tiết không cần thiết. Ví dụ, bạn vừa đề cập đứa bé chơi game, nói game đó đang nổi, rồi miêu tả thái độ tự mãn của nhân vật. Thế nhưng ngay sau đó lại có đoạn hàng người xếp hàng mua game, và thái độ tự mãn đó của nhân vật lại được lặp lại. Bạn đã phí thời lượng để truyền đạt cùng một thông tin.
Cuối cùng là lỗi logic. Bạn cần nhập tâm vào nhân vật hơn. Hãy tưởng tượng mình sống cuộc đời của họ để xem hành động của họ có hợp lý không. Ví dụ, hiếm ai lại hẹn nhau ngoài đường giữa trời đông giá rét (thực ra tôi từng thấy có người ăn mặc thiếu vải, đứng chờ bạn trai giữa trời tuyết, và tôi nghĩ cô ấy không bình thường).
Đại khái đó là vài điều tôi muốn góp ý. Bạn là "quá khứ" của tôi, và tôi có thể là "tương lai" của bạn. Hãy cố gắng.
Bác chờ mấy tiền bối nhận xét rồi sửa còn tốt hơn nhìn mấy lời nhảm của tôi