Yêu anh đến vĩnh hằng
Tôi Yêu Em, Chỉ Vậy Thôi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1.

Chương: Tản mạn 1 chút

0 Bình luận - Độ dài: 4,025 từ - Cập nhật:

Ừm nói thế nào nhỉ…Xin chào các bạn đọc của tôi nhé. Tôi…ừm chắc là tôi phải giới thiệu lại chính mình một chút, tôi là Kính…Khó thế nhờ, đã tập cả hôm qua rồi mà. Hầy làm lại nào

Xin chào các bạn đọc nhé, tôi là Kính đây. Hiện tại tôi đang là kĩ sư trưởng của tập đoàn nghiên cứu và phát triển công nghệ mới. Tôi là một người rất hướng nội, thậm chí các bạn có thể coi tôi là một con người lập dị cũng được. Tôi bị ám ảnh với việc phải hiểu ý của người khác, nguyên nhân thì tôi chịu từ khi sinh ra cho đến bây giờ tôi đã luôn cảm thấy như thế rồi, đến tận bây giờ vẫn như vậy nhé. Nhiều khi nói chuyện cùng với đồng nghiệp, họ đùa một câu gì đó làm cho tôi phải hỏi lại mấy lần để xác nhận những gì mình đang suy nghĩ là đúng. Ừm có lẽ là vì thế mà tôi không thể thân với mọi người được, hồi mới vào làm họ còn đùa vài câu gì đó, giờ thì hết rồi chỉ nói chuyện công việc với nhau thôi.

Nói chung thì một chút nào đó tôi cũng thấy hơi hụt hẫn khi không thể nào hòa nhập được với thế giới đầy màu sắc của họ, nhưng một phần trong tôi lại cảm thấy may mắn khi mình chỉ cần phải làm việc với những thứ đơn giản và trực quan…những con số công thức chứ chẳng phải ý nghĩ của người khác. Nhưng tôi vẫn có vợ đấy nhé cô ấy tuyệt với lắm, tháng tới là kỉ niệm hai mươi năm chúng tôi ở bên nhau, tôi thật sự rất mong đợi ngày đó, vậy nên tôi cũng muốn hỏi thử các bạn đọc của tôi xem. Liệu có điều gì đó thật thú vị để tôi tổ chức cho cô ấy không nhỉ, nghe thì không giống phong cách của tôi lắm nhỉ ?

Thôi hôm nay chúng ta tán gẫu đơn giản như vậy được rồi, cùng bắt đầu vào buổi radio trả lời câu hỏi của tuần trước nào. À kênh radio của chúng ta đã lên đến mười nghìn lượt đăng kí rồi, nó là một con số thật sự rất ấn tượng. Tôi muốn gửi một lời cảm ơn chân thành đến các bạn đọc của tôi, tuần trước có nhiều câu hỏi quá. Tôi thật sự trả lời không hết được, vậy nên tôi sẽ lọc ra những người thật sự muốn hỏi. À mà tuần tới có lẽ tôi sẽ lập 1 kênh donate trả lời, giá mỗi câu hỏi là một nghìn, các bạn cứ xem đó là tượng trưng đi. Thật sự có nhiều câu hỏi không liên quan quá, chỉ lọc câu hỏi thôi cũng phải tốn cả tiếng thật sự hơi lãng phí.

Được rồi chúng ta bắt đầu nhé. Xem ra tuần này hơi nhiều câu hỏi về mặt tâm lí học đường nhỉ tôi lại không quá trội mảng này. Thôi không sao bắt đầu nào, câu hỏi đầu tiên là đến từ một bạn nữ…tên là Hà để avatar chú mèo mướp đeo mũi hề, dễ thương dữ. Xem nào, chú cho cháu hỏi ạ, cháu rất thích học những môn như văn, sử, địa lí và có một vài thành tích nho nhỏ với môn văn. Còn những môn như toán, lí và hóa lại khá kém ạ, mẹ thường nói cháu tệ và nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ không có tương lai. Liệu cháu…cháu có tệ đến như vậy không ạ?

Ồ…một câu hỏi hay đấy. Trước tiên thì chú phải trả lời với cháu rằng, cháu không hề tệ thậm chí còn tuyệt vời theo cách riêng của cháu, và việc cháu học giỏi hay là tệ ở một bộ môn nhất định nào đó không thể nói lên được cháu là người như thế nào trong tương lai. Suy cho cùng việc học giỏi hay kém những bộ môn tự nhiên cũng chỉ là phần của cầu nối dẫn đường, gọi là mở thêm một cách cửa khác nữa để tới tương lai.

Tuy nhiên việc cháu học trội ở một bộ môn nào đó cũng phần nào lí giải về cách mà cháu tư duy với thế giới quan xung quanh mình, học giỏi những môn như văn sử địa, cho thấy cháu là người có một tâm hồn hoa mĩ một trái tim nhạy cảm với những thứ tưởng chừng khô khan như con chữ, có lẽ cháu cũng thích cả đọc sách nữa. Chú thấy đó là một điều cực kì tuyệt vời, cháu biết không, chú rất ngưỡng mộ những người có thể hiểu được những câu chuyện trong sách những câu thơ, bài văn. Họ cảm nhận được những điều mà chú không thể nào hiểu được, đó là một thế giới nội tâm đầy phong phú và rực rỡ. Được vẽ nên bởi vô số các gam màu tuyệt đẹp…

Tuy nhiên chú nghĩ rằng, cháu cũng hãy cố gắng cân bằng thành tích của mình thay vì mặc kệ điều đó. Cháu biết đấy, mỗi người trong chúng ta được sinh ra với một loại sở trường cũng đồng nghĩ với việc chúng ta sẽ có một loại sở đoản nào đó. Nó giống như hai mặt của một đồng xu vậy, trước kia chú cũng như thế. Chú học rất tốt ở những môn yêu cầu về sự logic nhưng lại hoàn toàn mù tịt các môn văn học, cứ mỗi lần vào tiết là chẳng khác nào chú lạc vào một hành tinh khác nơi sinh vật ở đó sử dụng một hệ thống ngôn ngữ mà chú chẳng cách nào hiểu được. Nhưng chú chưa từng vì thế mà từ bỏ việc học môn văn, thậm chí là cố gắng nhiều hơn, và một ngày chú nhận ra mình thực sự cũng không tệ đến thế. Chú không thể biến sở đoản của mình, việc chú hoàn toàn không thể hiểu được những ý nghĩ sâu xa trong đó trở thành sở trường, nhưng chú đã khiến nó tốt hơn từng ngày…chỉ một chút cải thiện thôi.

Vậy nên tổng kết lại, Hà chú xin được khẳng định rằng cháu không hề tệ, và mẹ cháu, bà ấy hẳn là cũng không hề có ý như lời nói của bà ấy. Bà ấy chỉ là không thể hiểu được những gì cháu đang suy nghĩ mà thôi, nó cũng là một điều khá bình thường vì kể cả chú thật ra cũng không hiểu được con gái của mình đang suy nghĩ điều gì. Nếu như có thể chú mong muốn hai mẹ con có thể cùng ngồi lại để cháu giải thích về những gì mình đang làm. Chỉ cần bà ấy cùng với cháu mở lòng…chắc chắn cả hai người sẽ hiểu nhau hơn. Chú chúc Hà học thật tốt ở những môn sở trường và ngày càng cải thiện những môn sở đoản nhé.

Được rồi xem tiếp nào…câu hỏi số hai. Chú có vợ rồi ạ ?

Phải rồi chú có vợ rồi, mà cũng nên có vợ chứ năm nay chú đã gần bốn mươi tuổi mà. Cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà chú từng gặp trong đời đó, đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo của sống của chú. Thật ra mà nói thì đến tận bây giờ chú vẫn còn cảm thấy lân lân, tưởng rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ lướt qua. Nhưng ít nhất nếu là giấc mơ chú mong rằng mình sẽ thức dậy muộn một chút.

….

   Xem tiếp nào…câu hỏi số năm là đến từ Hiếu, một cậu trai để hình nền cũng rất oách luôn nhé. Xem cháu Hiếu này hỏi gì nào, dạ chú ơi, quan điểm tình yêu của cháu là yêu rồi cưới. Năm nay cháu hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào, bên cạnh cháu các bạn đã yêu rồi chia tay được vài lần thậm chí cả chục. Có người còn kết hôn rồi li hôn, ai cũng nói quan điểm yêu đương của cháu quá mức cổ hũ có thể phải ở vậy đến già luôn…Vậy quan điểm của cháu có sai không ạ ?

Một câu hỏi rất hay nhé, để mà nói thì quan điểm tình yêu của Hiếu thật sự rất vững, một cậu trai trẻ rất đáng tin cậy. Đó có thể là do quan điểm giáo dục từ phía gia đình của cháu nhỉ. Để mà nói là nó có cứng nhắc và cổ hủ hay không thì thật sự khá khó còn phải tùy thuộc vào góc nhìn và quan điểm tình yêu của mỗi người. Với bản thân chú, thì suy nghĩ yêu rồi cưới một người là một quan điểm rất hay và cực kì nghiêm túc, nó thể hiện cháu không phải người sẽ đem tình cảm của một người ra làm trò đùa và cũng tuyệt đối không chấp nhận vế ngược lại. Ở một xã hội mà tình yêu được trao đi và nhận lại một cách vội vàng, hời hợt…yêu nhau đến với nhau chỉ bằng những cảm giác chóng vánh, như một cách để thỏa mãn nỗi sợ bị bỏ lại sau lưng bởi thời đại vội vàng này.

Cháu hai mươi lăm tuổi, chưa từng yêu ai, để mà nói thì việc đó chẳng phải một chuyện gì quá đỗi kì lạ cả. Mọi người xung quanh đã trãi qua vài mối tình rồi kết thúc đều bằng lời chia tay, thậm chí là những cuộc hôn nhân đi đến tan vỡ. Nhưng điều đó có ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu hay không, ví dụ như cháu có cảm thấy cô đơn hay không, nếu như câu trả lời là không vậy thì đâu có lí do gì để nói rằng bị tụt hậu so với thế giới chung quanh chứ. Mỗi người chúng ta sinh ra trên đời với một chuyến hành trình riêng biệt, những đích đến và các trạm dừng chân khác nhau, cháu đâu thể lấy trạm dừng chân của một chiếc tàu hải dương lang thang qua các đại dương xa thẳm so với ga xe lửa đúng không ?

Tiếp theo phải nói rằng quan điểm yêu là cưới của cháu không kì lạ, vì đối với mỗi người tình yêu có một ý nghĩa riêng. Chú từng gặp qua vài người, họ xem tình yêu chỉ là một liều thuốc tinh thần tạm bợ, giống như rượu bia hoặc thuốc lá, những chất kích thích mang tới một cơn say bất chợt và tạm bợ xong là hết. Chẳng còn đọng lại điều gì, họ có sai hay không…chú nghĩ là không vì quan điểm của họ là như thế và họ yêu những người có cùng quan điểm tình yêu với họ. Điều đó đã thỏa mãn cả hai người, nên không phán xét. Không phải vì mọi người cho rằng suy nghĩ của cháu là cổ hủ mà thay đổi quan điểm về tình yêu, để rồi lao đầu vào những sự tạm bợ vốn không thuộc về mình, chỉ để chứng minh bản thân hợp thời đại.

Mà thật sự nhé, để yêu một người, đâu cần phải có ai đó xác nhận giúp chứ.

Gửi tới Hiếu, cháu đừng quá lo lắng. Rồi sẽ có một người, ở một thời điểm nào đó trong tương lai, chủ động dừng chân chờ đợi hòa chung một nhịp đập với con tim cháu, và yêu cháu như cách cháu yêu họ. Không cần phải cố gắng lao đi… đôi khi, cháu chỉ cần kiên nhẫn bước chậm thêm một đoạn nữa, là sẽ gặp người đi cùng mình suốt phần còn lại.

Hôm nay có nhiều câu hỏi hay thật, chú phải lọc kĩ càng lắm mới lên sóng được. Câu hỏi thứ bảy nhé, gửi chú ạ. Cháu xin được phép giấu tên trong bài viết này ạ, cháu hai mươi chín tuổi. Cháu có yêu một cô bạn bị khiếm thị từ hồi hai đứa cùng học chung mẫu giáo với nhau. Cô ấy ở gần nhà cháu và đã trở thành thanh mai trúc mã của cháu, một phần không thể thiếu đi trong cuộc đời của cháu. Nhưng cô ấy đã mất vì bệnh ung thư vào năm cháu thi đại học, ngày hôm qua cũng là giỗ mười năm của cô ấy, năm nào cháu cũng đến viếng. Cháu vẫn nhớ rõ ràng gương mặt của cô ấy, mái tóc đen dài của cô ấy…và cả giọng nói nữa. Bởi vì không thể nhìn thấy nhau nên giọng nói là thứ duy nhất kết nối cháu với cô ấy…dù đã mười năm nhưng cháu vẫn yêu cô ấy hệt như lần đầu gặp nhau.

Khoảng nửa năm trước cháu có quen với một cô gái, và hiện tại đang là người yêu của cháu…cô ấy giống hệt cô bạn kia như tạc…từ ngoại hình cho đến mái tóc, gương mặt thậm chí là giọng nói, thậm chí là cái tên…Thú thật với chú rằng cháu đã yêu cô ấy từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng là yêu dưới hình bóng một người khác. Cô ấy cũng yêu cháu rất nhiều, tình cảm của cô ấy chẳng khác nào người con gái năm đó dành cho cháu, đánh thức lại những thứ tưởng chừng như đã chết trong tim cháu…Nhưng ngày qua ngày có một thứ khác lạ dần xuất hiện, cô ấy không bị mù không cần lúc nào cũng có cháu bên cạnh, không cần cháu phải chăm sóc từng li từng tí một.

Nó khác…khác hoàn toàn, và đỉnh điểm là khoảng bốn tháng trước cháu bắt đầu nhận ra sự sai lầm của mình. Những lần đi chơi, những cuộc trò chuyện đêm khuya dưới ánh đèn, thậm chí là những buổi xem phim gượng ép…Cháu dần nhận ra mình đã yêu cô ấy, nhưng yêu dưới hình bóng của một người con gái luôn là tất cả trong tim cháu, rằng tất cả tình cảm sự yêu thương và nuông chiều hiện tại của cháu…chỉ là những thứ mà cháu ước mình có thể dành cho cô ấy trước khi mất…cháu chỉ yêu cô ấy bởi vì cô ấy mang theo hình bóng của người con gái kia. Mấy tuần nay cháu mất ngủ liên tục, cháu đã xin chuyển việc ra nước cũng như cắt hết mọi liên lạc. Nhưng…cô ấy vẫn tìm cháu…cháu phải làm sao đây chú, cháu không biết mình có thực sự yêu cô ấy không, và không biết mình có xứng đáng với tình yêu ấy không, có lẽ tất cả mọi cảm giác đều là bởi vì cô ấy giống hệt…cháu thấy mình thật tội lỗi.

Chậc chậc…nói sao nhỉ, đây thật sự là một ca khó cực kì khó với một người không thể hiểu được những suy nghĩ phức tạp trong suy nghĩ của mọi người như chú. Nhưng bằng sự logic cộng với kinh nghiệm sống đã tích lũy của mình, chú sẽ cố gắng trả lời câu hỏi của cháu một cách rõ ràng nhất có thể.

Điều đầu tiên chú phải nói là cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã đủ tin tưởng để chia sẻ với chú một câu chuyện riêng tư đến như vậy. Trước hết chú muốn nói rằng tình yêu mà cháu dành cho người bạn thanh mai trúc mã kia thật sự rất đẹp và cảm động, chẳng khác nào một cuốn phim tình yêu cả. Nó đã kéo dài hơn hai mươi năm vẫn không hề phai mờ mà vẹn nguyên như ban đầu. Đó là một tình cảm thiêng liêng và trong sáng, chắc hẳn đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn của cháu. Việc mỗi năm cháu vẫn đến thăm mộ của cô bạn ấy đã cho thấy cháu là một con người sâu sắc và chung thủy với trái tim mình. Có lẽ việc mất đi người con gái mình yêu thương nhất là nỗi đau rất lớn, nhất là vào khoảng thời gian quan trọng của cuộc đời, nó hẳn là một vết thương vẫn luôn âm ỉ rỉ máu trong trái tim cháu. Theo chú thì cháu không cần phải quên đi tình cảm ấy.

Cháu hỏi chú rằng mình phải làm sao, có thực sự yêu cô gái bây giờ không, và có xứng đáng với tình yêu của cô ấy không ?

Chú chắc hẳn trong lòng cháu đã có câu trả lời từ rất lâu rồi. Vì cháu biết rõ mình chỉ yêu cô ấy bởi vì cô ấy mang theo hình bóng của người con gái kia mà thôi. Đây chính là mấu chốt của vấn đề.

Đầu tiên chú phải nói rằng cháu không sai khi rung động trước một người có ngoại hình, giọng nói, thậm chí cả cái tên giống hệt người con gái từng là cả thế giới. Đó là một phản ứng tự nhiên của con người khi đối diện với một sự trùng hợp kỳ diệu đến đau lòng. Cô gái ấy như một phép màu, giúp cháu "đánh thức lại những thứ tưởng chừng như đã chết". Nhưng thường nói phép màu giữa đời thực thường gắn liền với sự đau thương chứ không hề hoa mĩ như trong chuyện cổ tích.

Sự thật rằng, cô gái hiện tại và người bạn thanh mai trúc mã của cháu là hai người hoàn toàn khác nhau. 1 người cần sự chăm sóc, cần cháu là đôi mắt, là chỗ dựa. Con một người lại là một cô gái độc lập. Cô ấy không bị khiếm thị, cô ấy có cuộc sống riêng, có những mối quan tâm riêng và không cần cháu phải chăm sóc từng li từng tí. Có lẽ sự khác biệt này đã khiến cho cháu nhận ra rằng

Cháu không yêu con người thật của cô gái hiện tại. Cháu đang yêu một ảo ảnh, một mộng tưởng rằng nếu người xưa còn sống thì sẽ như thế nào. Tình yêu, và cả sự nuông chiều cháu dành cho cô ấy bây giờ, như chính cháu đã thừa nhận, chỉ đơn giản là những thứ mà cháu ước mình có thể dành cho cô ấy trước khi mất. Đây không phải là tình yêu thực sự dành cho cô gái hiện tại, mà là sự tiếp nối nỗi tiếc thương và tình yêu dang dở của cháu trong quá khứ.

Cháu có xứng đáng với tình yêu của cô ấy không? Theo chú câu trả lời sẽ là không.

Bởi vì một người chỉ xứng đáng với tình yêu khi họ đến với người kia bằng sự chân thành và yêu thương chính con người của đối phương. Hiện tại, cháu đang trao cho cô ấy một tình yêu vay mượn từ hình bóng của người khác. Điều này rõ ràng là chẳng công bằng cho tình cảm chân thành mà cô ấy dành cho cháu một chút nào cả.

Cô ấy, một người con gái yêu hết lòng như cách cháu đã miêu tả. Xứng đáng được yêu thương vì chính bản thân cô ấy, vì tính cách, tâm hồn, những ưu điểm và cả khuyết điểm, chứ không phải bởi vì cô ấy là một "bản sao" hoàn hảo của người con gái trong trái tim cháu. Việc cháu cảm thấy tội lỗi chính là minh chứng rõ ràng nhất rằng cháu vẫn còn lương tri, dù chỉ là một chút. Và chính nó đang lên tiếng, mách bảo rằng điều này là sai với cả hai người.

Câu trả lời thứ ba cho việc cháu nên làm gì.

Thứ nhất việc cháu xin chuyển việc ra nước ngoài và cắt đứt liên lạc là một hành động bỏ chạy, cháu không thể phản bác nó bằng bất cứ một lí do nào đúng chứ. Chú hiểu rằng cháu làm vậy vì quá bế tắc và cảm giác tội lỗi, cháu muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh, càng chóng vánh càng tốt. Bởi vì cháu không làm tổn thương cô ấy thêm nữa.

Nhưng cháu không hiểu một điều, rằng khi cháu im lặng và đột ngột biến mất khỏi thế giới của cô ấy. Đó mới chính là cách làm tổn thương người khác một cách tàn nhẫn nhất. Cô ấy sẽ không hiểu tại sao, sẽ tự dằn vặt mình, sẽ đi tìm cháu trong vô vọng…có thể vì tình yêu, hoặc chỉ đơn giản là để trả lời một câu hỏi. Rằng cô ấy đã sai điều gì để cháu phải rời đi mà không một lời từ biệt như vậy. Hành động của cháu hiện tại, dù xuất phát từ mong muốn nào, nhưng cũng đang gây ra một nỗi đau còn lớn hơn cho cô gái ấy. Theo chú cháu cần phải làm điều đúng đắn, dù nó rất khó khăn và đau đớn.

Hãy dừng lại việc trốn chạy khỏi hiện thức và đối mặt trực tiếp với sự thật. Cháu đang nợ cô ấy một lời giải thích, một lời xin lỗi chân thành. Chú kiến nghị chọn một không gian riêng tư và yên tĩnh. Để hai người có thể nói chuyện một cách thẳng thắn. Cháu đừng đổ lỗi và cũng đừng bào chữa cho những việc mình làm. Hãy bắt đầu bằng việc thừa nhận lỗi lầm của bản thân, rất có thể mối quan hệ này sẽ kết thúc.

Điều đó sẽ làm cả hai đau lòng, nhưng đó là một nỗi đau cần thiết để cả hai có thể bước tiếp, vì mỗi người đều có những chặn hành trình mà mình cần phải hoàn thành. Việc này sẽ giải thoát cho cô ấy khỏi một tình yêu ảo ảnh và giải thoát cho cháu khỏi gánh nặng tội lỗi.

Để mà nói thì cháu trai à, cháu không phải là một người đàn ông tồi tệ. Cháu chỉ đang mang trong mình một vết thương quá sâu và chưa bao giờ thực sự chữa lành nó, một người sầu khổ đã vô tình làm tổn thương một người khác trong quá trình tự vật lộn với nỗi đau của chính mình. Theo chú điều tốt nhất là hãy học cách cất giữ mối tình đầu đẹp đẽ ấy vào một góc thiêng liêng trong tim, như một phần quý giá của cuộc đời, chứ không phải để nó trở thành một bóng ma ám ảnh hiện tại. Việc này sẽ rất khó khăn, nhưng nó là việc một người đàn ông trưởng thành, có trách nhiệm phải làm.

Chú tin cháu có đủ sự tử tế và dũng cảm để làm điều đúng đắn. Suy cho cùng cuộc đời của mỗi chúng ta đều là những chuyến hành trình dài…băng qua vạn dặm núi đồi rừng rậm, đôi khi gặp một vài cảnh quan có thể khiến mình lưu luyến mãi khôn nguôi cũng là chuyện dễ hiểu.

Xem ra câu hỏi ngày hôm nay đã kết thúc buổi trả lời câu hỏi mỗi tuần rồi. Tôi cũng xin phép được kết thúc để chuẩn bị một vài thứ cho ngày cuối tuần, cảm ơn mọi người đã lắng nghe số radio trả lời câu hỏi này. À mà một điều tôi muốn công bố với mọi người, phần hồi kí có lẽ sẽ đăng trong vài ngày tới nó là một yêu cầu nhỏ của vợ tôi. Cô ấy chắc là thưởng thức lại quảng thời gian tuyệt đẹp trước kia. Hết rồi…cảm ơn mọi người đã lắng nghe, hãy đặt câu hỏi ở phần bình luận nhé. Tôi sẽ lại tổng hợp và trả lời trong tuần sau.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận