Tập 1: VỞ KỊCH CÂM CỦA CÔ ĐÀO HÁT BỘI
Chương 01: Màn mở đầu 1
0 Bình luận - Độ dài: 2,190 từ - Cập nhật:
Màn đêm Sài Gòn buông xuống cùng một cơn mưa tầm tã. Từ trên sân thượng của một khách sạn cũ đang chờ giải tỏa, Văn thu mình vào bóng tối, để cho những giọt nước nặng trĩu quất lên tấm áo khoác chuyên dụng. Anh như một phần của màn đêm, một bức tượng đá lặng lẽ quan sát con hẻm nhỏ phía dưới, nơi những ánh đèn đường vàng vọt cố gắng xuyên qua bức màn nước để vẽ nên những vệt sáng leo lét trên mặt đường loang loáng. Nhiệm vụ của anh, như mọi khi, đòi hỏi sự kiên nhẫn. Mục tiêu, một kẻ máu mặt trong thế giới ngầm, đã vào quán bar đối diện được bốn mươi ba phút.
Thế giới của Văn được định hình bởi những chi tiết nhỏ nhặt. Anh phân loại âm thanh của thành phố: tiếng còi xe phía xa, tiếng rao đêm lạc lõng, tiếng mưa đập vào mái tôn và tiếng nhạc xập xình từ quán bar của mục tiêu. Nhưng đêm nay, có một âm thanh khác lạ.
Nó không phải là thứ nhạc dance hay pop ballad thường thấy. Lọt qua tiếng mưa gào và âm bass đều đặn, một giai điệu khác len lỏi đến tai anh. Đó là một khúc nhạc ai oán, được chơi bằng đàn tranh và sáo, mang một nét cổ xưa, bi thương không thuộc về nơi này. Nó yếu ớt, chập chờn, như một tín hiệu vô tuyến từ một thời đại đã mất. Bất cứ một người bình thường nào cũng sẽ bỏ qua nó, cho rằng đó chỉ là một sự pha trộn âm thanh ngẫu nhiên của thành phố.
Nhưng Văn không phải người bình thường. Bộ não được rèn giũa để nhận diện những điều phi logic của anh ngay lập tức đánh dấu âm thanh này là một "dị thường". Nó không khớp với bối cảnh. Anh tập trung, cố gắng phân tích nó. Giai điệu lặp lại một vòng tuần hoàn ngắn, mỗi nốt nhạc như một tiếng thở dài. Nó có một sức mê hoặc kỳ lạ, một sức hút khiến tâm trí anh bất giác bị kéo theo.
Và anh bắt đầu cảm thấy một sự mệt mỏi lạ lùng.
Tuy anh có thể thức trắng ba đêm liền để theo dõi mục tiêu. Nhưng đây là một sự nặng nề từ bên trong, một cảm giác buồn ngủ phi tự nhiên đang xâm chiếm lấy tâm trí. Mí mắt anh trĩu xuống. Những âm thanh quen thuộc của Sài Gòn bắt đầu nhòe đi, xa dần, như thể anh đang chìm xuống đáy một hồ nước sâu. Chỉ còn lại giai điệu ma mị kia là rõ ràng. Văn nhận ra sự nguy hiểm. Anh cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau nhói giúp anh tỉnh táo lại trong giây lát. Chất độc thần kinh dạng khí? Một loại vũ khí âm thanh? Anh cố gắng đứng dậy, rời khỏi vị trí, nhưng đôi chân anh như bị đổ chì.
Một cảm giác chông chênh ập đến. Anh tựa người vào bức tường gạch cũ kỹ sau lưng, chỉ để nghỉ một giây. Một giây duy nhất. Anh nhắm mắt. Giai điệu ai oán kia bỗng trở nên thật gần, như thể ai đó đang chơi nhạc ngay bên tai anh. Và cùng với nó, một mùi hương trỗi dậy, lấn át cả mùi mưa và ẩm mốc. Mùi phấn son nồng đậm.
Khi Văn mở mắt ra, mọi thứ đã thay đổi.
Sự im lặng là thứ đầu tiên đánh vào giác quan của anh. Nó không phải là sự tĩnh lặng của một đêm không gió, mà là sự câm lặng tuyệt đối, ngột ngạt của một không gian bị bịt kín. Không có tiếng mưa. Không có tiếng xe cộ. Không có cả khúc nhạc ma quái kia. Cơn mưa đã biến mất. Anh vẫn đang đứng tựa vào một bức tường, nhưng lớp gạch ẩm ướt đã được thay thế bằng gỗ mục. Dưới chân anh là những tấm ván sàn phủ một lớp bụi dày như một tấm chăn mỏng.Anh đang ở trong một nhà hát. Một nhà hát tuồng cổ.
Không gian rộng lớn chìm trong một thứ ánh sáng nhờ nhờ, khuếch tán không rõ nguồn gốc. Những hàng ghế khán giả bằng gỗ đen bóng im lìm trong bụi bặm. Phía trước là một sân khấu tròn, hai bên là cặp cột gỗ sơn son thếp vàng đã bong tróc, trơ ra những mảng gỗ xám ngoét. Tấm màn nhung khổng lồ màu đỏ sẫm, mục nát và bám đầy mạng nhện, được kéo sang hai bên, để lộ ra sân khấu trống không.
Văn hít một hơi thật sâu. Không khí mang theo mùi của thời gian. Mùi của sự lãng quên. Và vẫn là mùi phấn son ngọt gắt đó, giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh không phải là người duy nhất ở đây. Trên sân khấu, dưới vòm ánh sáng mờ ảo, một nhóm người đang co cụm lại, sự hoảng loạn và bối rối hiện rõ trên khuông mặt. Một người đàn ông mặc vest đang lớn tiếng cố gắng trấn an mọi người, nhưng giọng nói run rẩy đã tố cáo sự sợ hãi của chính ông ta. Một cô gái trẻ ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Một gã thanh niên xăm trổ đang đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm chửi thề. Họ là những mảnh ghép không liên quan, bị ném vào cùng một bức tranh vô lý.
Văn giữ mình trong bóng tối của cánh gà, đôi mắt anh quét qua từng chi tiết. Nơi này không khác một lăng mộ. Mọi thứ đều được phủ một lớp bụi đồng nhất, dày và mịn, chứng tỏ không có sự động chạm nào trong hàng chục năm. Gió không lùa qua đây. Không có sinh vật nào làm tổ. Thời gian dường như đã đông cứng lại.
Nhưng có một chi tiết phá vỡ sự hoàn hảo của sự lãng quên đó. Ngay chính giữa sân khấu tròn, giữa lớp bụi dày đặc, có một vòng tròn hoàn hảo với đường kính khoảng hai mét, sạch bong không một hạt bụi. Sàn gỗ ở đó lộ ra màu nâu sẫm nguyên bản, như thể có ai đó vừa mới lau chùi nó một cách tỉ mỉ. Hoặc như thể, có một vật thể hình trụ, hay một người nào đó, đã đứng và xoay tròn tại chỗ trong một thời gian rất dài.
Tiếng lụa sột soạt, dù rất nhẹ, lại có tác động như một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Nó phá vỡ sự tê liệt của nhóm người trên sân khấu.
"Cái gì thế?" Gã thanh niên xăm trổ, kẻ nãy giờ vẫn đang đi đi lại lại như một con hổ trong chuồng, gầm lên. Hắn quay phắt về phía tấm màn nhung, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"Ra đây! Đừng có giở trò ma quỷ với tao!"
Sự hung hăng của hắn như một ngọn lửa bùng lên trong căn phòng chứa đầy khí gas. Văn, từ trong cánh gà, cảm nhận được một sự thay đổi tức thì trong không khí. Nhiệt độ dường như giảm xuống vài độ. Không khí ngưng đọng lại, khiến lông tay anh dựng đứng.
Gã xăm trổ không nhận ra điều đó. Hắn bước về phía trước, bất chấp lời can ngăn yếu ớt của người đàn ông mặc vest.
"Tao biết có đứa đang ở sau đó! Một là mày ra, hai là tao vào!"
Tiếng sột soạt của lụa im bặt. Đáp lại lời thách thức của hắn là một sự im lặng còn đáng sợ hơn. Bầu không khí trở nên đặc quánh, áp lực đến mức khiến người ta khó thở. Văn nén mình sâu hơn vào bóng tối, đôi mắt không rời khỏi khoảng không gian đen ngòm phía sau tấm màn. Anh biết có thứ gì đó sắp xảy ra. Đây không phải là một cuộc đối đầu, đây là một con mồi đang tự nộp mạng cho kẻ săn mồi...Và rồi, nó tới.
Đó không phải một bóng ma mờ ảo hay một tiếng gào thét kinh hoàng. Chỉ là một chuyển động. Một cái bóng lướt nhanh đến mức gần như không thể nhận thấy, một vệt trắng mờ ảo hòa vào bóng tối của sân khấu. Nó nhanh hơn bất cứ thứ gì Văn từng thấy. Nhanh như một cú vồ của rắn hổ mang.
Gã xăm trổ đứng khựng lại, hai mắt trợn trừng. Hắn không kịp la lên một tiếng. Cả người hắn co giật một cách phi tự nhiên. Rắc! Một âm thanh khô khốc, ghê rợn vang lên. Cổ của hắn bị bẻ quặt ra sau một góc không tưởng, nhưng khuôn mặt vẫn hướng về phía trước, đối diện với những người còn lại. Cơ thể hắn bị uốn cong, hai tay vặn ra sau lưng, hai chân vắt chéo vào nhau trong một tư thế kỳ quái, mô phỏng lại một điệu múa tuồng đầy đau đớn và bi ai. Hắn đổ gục xuống sàn gỗ, không một tiếng động, im lặng như một con rối bị đứt dây.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh của cô gái trẻ. Những người khác lùi lại, kinh hoàng. Người đàn ông mặc vest lắp bắp, mặt trắng bệch như tờ giấy. Chỉ có Văn là không lùi bước. Sau cú sốc ban đầu, bộ não phân tích của anh đã khởi động lại. Anh bước ra khỏi bóng tối, tiến thẳng về phía cái xác, mặc kệ những ánh mắt kinh hãi đang nhìn mình.
"Đừng… đừng lại gần!" Người đàn ông mặc vest run rẩy nói.
Văn không trả lời. Anh quỳ xuống bên cạnh thi thể. Với con mắt của một bác sĩ pháp y, anh ngay lập tức thấy những điều vô lý. Không có dấu vết vật lộn. Quần áo không bị xô lệch. Ngoài tư thế bị bẻ cong một cách khủng khiếp, trên cơ thể không có một vết thương hở nào. Anh khẽ chạm vào cổ nạn nhân. Đốt sống cổ C1 và C2 đã bị gãy rời. Đây là nguyên nhân gây ra cái chết tức thì. Nhưng lực cần để gây ra một tổn thương như vậy mà không để lại dấu vết siết cổ hay tác động ngoại lực là cực lớn, nó tương đương với một cú va chạm xe hơi ở tốc độ cao. Anh kiểm tra các khớp vai và khuỷu tay. Chúng đều bị trật khớp một cách sạch sẽ, không có dấu hiệu bị xé rách cơ hay dây chằng xung quanh. Cách thức ra tay này không giống một cuộc tấn công. Nó giống như một cuộc phẫu thuật tháo khớp được thực hiện bởi một lực vô hình với độ chính xác tuyệt đối.
Kẻ tấn công biết rất rõ về giải phẫu người, Văn kết luận trong đầu. Hoặc nó không tuân theo bất kỳ quy luật vật lý nào mà mình biết.
Anh đứng dậy, liếc nhìn về phía tấm màn nhung giờ đã tĩnh lặng. Một giả thuyết bắt đầu hình thành. Nạn nhân đã hét lên. Hắn đã thách thức. Và rồi hắn chết. Kẻ tấn công phản ứng lại với sự hung hăng và âm thanh lớn. Anh quay lại nhìn những người còn lại, những khuôn mặt đang biến dạng vì sợ hãi. Anh cất giọng, vẫn đều đều nhưng có một sức nặng khiến họ phải chú ý.
"Từ bây giờ, không ai được phát ra tiếng động lớn. Không nói to, không la hét. Muốn nói gì thì lại gần và nói khẽ."
Lời nói của anh, cộng với cái chết kinh hoàng vừa rồi, đã có tác dụng. Không khí hoảng loạn lắng xuống, thay vào đó là sự im lặng căng thẳng. Giờ đây, họ không chỉ sợ hãi cái vô hình, họ còn sợ hãi chính âm thanh của mình. Quyền lực trong nhóm đã thay đổi một cách vô hình. Họ không còn nhìn người đàn ông mặc vest như một người lãnh đạo. Ánh mắt của họ giờ đây đổ dồn về phía Văn, người duy nhất giữ được sự bình tĩnh trước một cái chết đáng sợ của thanh niên kia.
Trong sự tĩnh lặng mới được thiết lập này, Văn quay lại nhìn vòng tròn sạch bụi trên sân khấu. Tim anh khẽ giật một nhịp. Có một thứ mới đã xuất hiện. Một lớp bụi mỏng đã phủ lên vòng tròn đó, như thể vừa được rắc xuống. Và trên lớp bụi mỏng manh, một hình vẽ đã được tạo ra. Nó không phải là một hình vẽ phức tạp, chỉ là một nét phác thảo đơn giản nhưng rõ ràng. Đó là đường viền của một chiếc mặt nạ tuồng. Một chiếc mặt nạ đang khóc....


0 Bình luận