Ave Maria
Lamp
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Oneshot

Oneshot

1 Bình luận - Độ dài: 6,797 từ - Cập nhật:

Ave Maria.

Không hiểu sao, mỗi khi nghe bài nhạc đó, nhất là tự tay đàn nó lên, khung cảnh ấy lại hiện lên trong đầu tôi. Trông thật kì lạ nhưng cũng thật quyến rũ và mê hoặc biết bao. Cứ như thể, nó đang cố gắng kéo tôi tới gần và hòa làm một với nó vậy.

Nếu có thể, tôi cũng muốn sống mãi ở nơi đó.

Ôi, không biết ông cũng có cảm nhận như thế không, Schubert?

***

Từng ngón tay thon dài chuyển động nhịp nhàng trên những phím đàn dương cầm. Chỉ với hai bàn tay ấy thôi cũng làm cho thính phòng phải lặng im quan sát, lặng im lắng nghe, để được hết mình mà chìm đắm vào những giai điệu lãng mạn và ngọt ngào ấy, tựa hồ đang cẩn thận hết sức để không một tạp âm nào trong cơ thể vang lên mà làm vấy bẩn những thanh âm trong trẻo, phát ra từ phía sân khấu tràn ngập ánh vàng nhạt. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc đen dài búi sau gáy và bộ vest lịch lãm, đang ngồi trước một cây đàn dương cầm đen bóng đánh một bản độc tấu Ave Maria của Franz Schubert.

Trong biết bao nhiêu con người ở đây, lặng lẽ theo dõi màn trình diễn này, trong đầu họ sẽ nghĩ gì nhỉ? Có thể họ sẽ nghĩ về Đức mẹ đồng trinh và thầm cảm ơn Người, cũng có thể có người thấy bản thân được thư thái và bình yên, dù có khi họ thậm chí còn không biết ý nghĩa của bài hát. Hoặc cũng có thể, họ chẳng nghĩ gì cả. Họ chỉ đơn giản là tận hưởng nó mà thôi. Khi không còn suy nghĩ, nghĩa là không còn bản ngã nữa. Vậy nên, nếu xét theo một phương diện nào đấy, trong chính khoảnh khắc này, tất cả con người trong cái thính phòng này, đều giống nhau cả.

Đó là điệu flow mà vị nhạc sĩ thiên tài này tự tay tạo nên từ hơn ba trăm khán thính giả.

Thế nhưng, vị nhạc sĩ này lại không biết điều đó. Hoặc có lẽ anh ta cố gắng không quan tâm tới điều đó. Nó không quan trọng bằng thế giới mà anh đang thấy lúc này. Như một giấc mơ bất kì trong những tháng ngày cô độc mà anh vẫn sống. Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy mình đã mơ thấy nó hàng ngàn lần. Kể từ lúc mà anh thèm khát yêu và được yêu bởi một cô gái nào đó. Một cô gái bất kì trong những tháng ngày cô độc mà anh vẫn sống. Có thể lắm.

Có thể chỉ là một người qua đường mà thôi. Hoặc là do anh tự tưởng tượng ra.

Nghĩ đến đây, anh lại tiếp tục mơ về giấc mơ ấy.

***

“Chỉ cần tôi và em yêu nhau, bản nhạc này sẽ là bản nhạc đẹp nhất và hay nhất cuộc đời tôi.”

Anh thầm nhủ, trong khi bước tới gần cô gái với mái tóc nâu đen dài, mặc trên mình chiếc váy đỏ tươi, đang tung tăng dạo chơi và nhảy múa giữa thảo nguyên tràn ngập cỏ và hoa, cao ngập cả đầu gối, giữa một buổi nắng êm ả. Ở gần đó là một tòa tháp cổ... không, phải là ngọn hải đăng mới đúng, vì trên đỉnh tháp có cả đèn hải đăng, anh nắm rất rõ, vì hồi còn trẻ anh cũng thường công tác trên đó. Nhưng mà khoan, tại sao lại có ngọn hải đăng giữa thảo nguyên rộng lớn và hoang vu như thế này? Và tại sao cô gái này lại ở đây, chỉ có một mình thôi?

Dù còn nhiều băn khoăn, ấy nhưng anh vẫn rảo bước nhanh hơn về phía cô gái. Gió từ phía mặt trời lại  càng thổi mạnh hơn, hắt lên mặt anh những tia nắng nóng rát. Và khi nhìn thấy cô trông về phía mình, với mái tóc bồng bềnh tung bay trong gió, anh cũng lấy tay xoã tóc ra, để mặc nó phấp phới trong cái hoang sơ của thảo nguyên phiêu ngàn, trong khi chạy nhanh tới phía cô.

Cảm giác để gió len lỏi qua từng lọn tóc thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời.

Có lẽ anh đã nuôi tóc kể từ độ ấy.

Khi đã tới gần cô gái, không hiểu sao, anh lại không biết phải nói gì. Anh cứ cúi đầu trong khi đứng như trời trồng như thế, và ánh mắt lại lỡ bắt gặp đôi gò bồng của cô. Tức thì, anh quay lại chỗ khác.

“Anh là ai? Anh từ đâu đến vậy?” Cô gái hỏi.

“Tôi... là một nhạc sĩ dương cầm. Tôi đã thấy cô trong mơ.” Anh gãi đầu nói, trong khi vẫn cúi xuống đất, trường nhìn vẫn dấp dáng tà váy đỏ tươi của cô.

“Vậy à. Chờ tôi một chút. Tôi có một món quà tặng anh. Vì đã lặn lội đường xa đến gặp tôi.”

Nói rồi cô quay đi chạy tới chân toà tháp.

“Đừng có đứng ngần người ra như thế chứ. Đi theo tôi này.” Cô gọi với theo.

Anh lại rụt rè chạy tới phía cô, lúc này đang dựa vào tường và hai tay giấu đằng sau thứ gì đó. Khi nhìn gần, anh mới thấy, khuôn mặt cô đang tươi cười nhìn anh. Thật quyến rũ và mê hoặc biết bao. Cứ như thể, cô ấy đang kéo anh tới gần vậy. Dù cho cô chẳng nói gì cả.

“Cúi đầu xuống nào.”

Anh cúi xuống, lòng vẫn còn hồi hộp.

“Vòng hoa đấy. Tôi bện từ những đoá cúc dại xung quanh đây. Anh có thích không?” Cô tươi cười hỏi.

Anh gật đầu.

“Trông anh cứ e thẹn nãy giờ, lại thêm mái tóc dài ngang lưng thì trông giống con gái lắm đấy. Dễ thương quá.” Cô lại cười.

Mặt anh lại đỏ hơn nữa. Từ trước tới giờ chưa có một ai khen anh dễ thương cả. Cũng đúng thôi vì ngày xưa anh từng là một hải quân mà.

Nhưng mà những câu hỏi trong anh vẫn còn đó. Anh muốn biết về cô, biết về lí do tại sao anh lại tới đây, biết về thế giới xung quanh anh lúc này. Anh tiến tới gần cô, trong khi hai tay vô thức đưa lên.

“Nào, lại đây chơi với tôi. Cùng hoà mình vào thảo nguyên rộng lớn này mà quên đi tất cả mọi thứ. Đừng bận tâm gì nữa cả.”

Tức thì, cô nắm lấy tay anh và chạy ra khỏi phần bóng đổ của ngọn hải đăng. Ánh sáng lại bao trùm lấy anh và cô gái. Điều đó làm anh cảm thấy chói mắt.

Nhưng không sao. Vì chính bản thân anh bây giờ cũng muốn như thế mà.

Cả hai cùng dạo qua bãi thảo nguyên rộng lớn kéo dài tới tận chân trời, trong khi tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Đi một lúc, cô dừng chân lại và hỏi anh rằng anh có muốn cô chỉ cho anh cách đan vòng hoa hay không. Anh gật đầu. Thế là hai người cùng nhau hái hoa rồi ngồi cạnh nhau trong đám cỏ dại, bấy giờ đã cao ngang tầm mắt. Với từng cử chỉ dịu dàng, cô cầm lấy những ngón tay anh và uốn những đoá hoa cúc dại thành một vòng tròn nhỏ. Sau vài lần như thế, khi đã làm quen được rồi, anh đã có thể tự tay tạo nên một vòng tròn khá lớn.

“Không ngờ anh lại học nhanh đến vậy đấy. Hay là anh cố tình để tôi chỉ cho hả?” Cô khẽ mỉm cười, trong khi hơi ngả người về phía anh.

“K-Không có đâu. Tôi không biết đan vòng hoa thật mà. Với lại... tôi tặng cho cô.”

Anh khẽ đưa vòng hoa do mình tự tay đan lên đầu cô gái.

Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên. Má cô lại đỏ lên. Trong khi mặt trời đã hạ xuống gần đường chân trời, thì ánh đỏ hồng vương trên hai gò má cô lại rực rỡ hơn bao giờ hết.

“Ừm... Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Thì ra bây giờ là buổi chiều. Anh lại tự hỏi rằng, khi mặt trời khuất bóng, không biết cô có rời đi hay không? Vì anh chưa từng thấy cô xuất hiện vào ban đêm bao giờ cả.

“Anh thấy... tôi thế nào?” Cô gái hỏi, trong khi vẫn còn e lệ.

“Trông... xinh lắm.”

Chợt cô khẽ đưa tay lên vòng hoa trên đầu anh, đôi mắt long lanh nhìn anh, môi khẽ mỉm cười và rồi tiến tới hôn vào má anh một cái.

“Hì. Em thấy anh trông cũng xinh lắm.”

Nói rồi cô quay gót chạy về phía toà tháp, trong khi anh vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Gió lại thổi tung mái tóc anh, và cả chiếc vòng hoa cũng bay đi mất, làm anh lục tìm trong đám cỏ mãi mới thấy nó.

Ôm chiếc vòng hoa có hơi tơi tả trong tay, anh chạy nhanh về phía cô gái, lúc này chỉ là một chấm nhỏ màu đỏ bên dưới ngọn hải đăng. Bóng chiều dần chìm xuống dưới đầu gối, tạo nên những dải sáng mờ mờ xào xạc dưới chân.

Thật tình, cô không chịu chờ anh gì cả.

“Nghe nói anh là nhạc sĩ dương cầm đúng không?”

“Đúng vậy...” Anh trả lời cô, trong khi đang đứng chống gối thở hồng hộc. Chiếc vòng hoa anh đã đội lên đầu từ khi nào.

“Thế thì anh có thể đàn cho em một bản nhạc được không? Trong toà tháp này có đàn đó.”

Sau khi thở một hồi, anh ngước lên nhìn cô, bấy giờ đang đứng trên thềm của ngọn hải đăng, và mỉm cười với anh. Lúc nào cô cũng cười cả. Chắc là chỉ trừ lúc anh mới gặp cô và lúc anh đội vòng hoa lên đầu cô thôi. Trên đầu cô bây giờ vẫn đội chiếc vòng hoa ấy.

“Sao thế? Không được ư?” Cô trở nên bối rối. Có lẽ đây là lần thứ ba mà cô không cười.

“Được chứ. Tất nhiên là được. Anh sẽ đàn cho em mà. Nhưng mà là bài gì vậy?”

“Ave Maria của Bach và Gounod. Anh có biết đàn nó không?”

“À... Anh biết chứ. Đó cũng là bản nhạc mà anh yêu thích nhất.”

Thực ra thì anh đều thích cả hai bản nhạc này như nhau. Nó đều gợi cho anh khung cảnh giống như thế. Chỉ khác là Ave Maria của Schubert mang lại cảm giác cô đơn và trầm buồn hơn, và cũng xuất hiện thường xuyên hơn trong cuộc sống của anh.

“Thế thì đi theo em vào trong nào.” Cô lại mỉm cười và mở cửa toà tháp đưa anh vào trong.

***

Những tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Lúc này anh mới nhận ra rằng, bản nhạc đã kết thúc. Một cảm giác trống rỗng vây lấy anh. Bất giác anh đưa mắt nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm một ai đó. Không có tà váy đỏ nào cả. Rồi anh lại nhận ra, đến cả khuôn mặt của người ấy, bây giờ anh cũng không thể nhớ nổi. Tất cả chỉ mơ hồ hệt như một giấc mơ. Một giấc mơ bất kì trong những tháng ngày cô độc mà anh vẫn sống.

Không! Không thể từ bỏ như vậy được! Ít nhất thì anh vẫn còn nhớ tới những lời nói của cô, khi mà cô tặng cho anh chiếc vòng hoa được đan bằng những đoá cúc dại, khi mà anh tặng cô chiếc vòng hoa mà cô đã tận tay chỉ cho anh làm như thế. Và cả nụ hôn của cô nữa... Ôi, thật quyến rũ và mê hoặc làm sao! Và còn cả lời đề nghị đánh một bản nhạc cho cô nữa. Ave Maria của Bach và Gounod.

Anh quay người lại, xoã tóc ra và đặt tay lên phím đàn. Tiếng vỗ tay từ hơn ba trăm khán thính giả chợt chuyển sang xôn xao. Tất cả đều trố mắt ngạc nhiên nhìn anh. Anh định đánh lại bản nhạc đó sao? Hay là một bài khác? Có lẽ đám đông sẽ chẳng bao giờ biết được cái lí do đằng sau hành động ấy. Mà dù cho có biết được, thì cũng chưa chắc gì họ đã hiểu được.

Mà dẫu sao, việc nghe lại một kiệt tác sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ mất có vài phút thôi mà.

Thế nên ban tổ chức cũng chẳng can thiệp làm gì cả. Vì có đến hai phần ba số người tới đây chỉ để muốn nghe thứ âm nhạc mà anh ấy tạo ra.

“Hãy lắng nghe tiếng lòng của anh. Chỉ cần anh và em yêu nhau, bản nhạc này sẽ là bản nhạc hay nhất và đẹp nhất cuộc đời anh.”

Anh thầm nhủ trong lòng, rồi đưa tay nhấn xuống phím đàn đầu tiên. Đám đông lại im bặt.

***

Trên đỉnh của ngọn hải đăng, cây đàn dương cầm nằm chễm chệ trước ánh xanh mờ mờ của buổi chiều tà. Vài ngôi sao dần xuất hiện li ti qua ô cửa sổ. Mảnh trăng bán nguyệt dần sáng lên, tỏa lấp lên cây đàn một ánh sáng vàng nhạt.

Cả cây đèn hải đăng ở giữa phòng cũng thế.

Trăng sáng quá. Nhưng vẫn còn hơi tối một chút so với sân khấu kia.

“Anh có cần em đốt đèn dầu cho sáng không?” Cô gái hỏi, trong khi cầm cây đèn dầu và bao diêm trên tay.

“À... không cần đâu. Đủ sáng rồi.”

Anh từ từ tiến tới cây đàn. Cô gái cũng mở toang cửa sổ rồi nhấc chiếc ghế ngồi lại gần anh. Một chiếc ghế gỗ đã cũ, đơn giản và trông khá cổ.

Gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa sổ. Ánh trăng cũng theo đó mà sáng hơn, làm rực lên những phím đàn trắng tinh.

Anh quay lại nhìn cô. Cô khẽ nghiêng đầu mỉm cười. Anh cũng cười lại, rồi quay về phía cây đàn, đưa hai bàn tay lên, khẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương hòa quyện của gió, mây, trăng và phiêu ngàn, và cũng đâu đó mùi hương thoang thoảng của cô gái. Một hương thơm dịu nhẹ. Có lẽ cô và cả anh cũng đã nhuốm mùi cỏ và hoa cúc dại.

Bản nhạc bắt đầu. Một giai điệu ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên. Anh đưa những ngón tay thon dài của mình nhấn xuống từng nốt nhạc, trong khi mắt thỉnh thoảng liếc về phía cô. Cô lặng im quan sát, lặng im lắng nghe, cứ như thể là cô bị thôi miên vậy. Thấy thế, anh cũng quay lại và tập trung vào bản nhạc.

Anh có cảm giác rằng, dường như anh và cô ấy đang hòa làm một với nhau vậy.

Nếu có thể, anh cũng muốn sống mãi ở nơi này.

Mà thôi. Hãy đừng nghĩ gì nữa cả. Bởi vì khi hai ta không còn suy nghĩ, tức là không còn bản ngã nữa. Vậy nên, chỉ trong một thoáng thôi, anh sẽ có thể chung một nhịp đập với cô. Anh sẽ làm cô yêu anh như cách mà anh yêu bản nhạc này.

Cứ như thế, những nốt nhạc cuối cùng vang lên và dần tắt lịm. Bản nhạc đã kết thúc. Anh nhắm mắt lại, thở dài nhẹ nhõm một lúc rồi quay sang phía cô gái. Không thấy cô đâu cả.

Kể cả chiếc ghế cũ.

***

Những tiếng vỗ tay lại vang lên không ngớt. Họ bảo với nhau rằng, bản nhạc lần này nghe êm dịu và nhẹ nhàng hơn so với bản nhạc lúc nãy. Có người còn bảo rằng, họ như được sống lại cái thời của mối tình đầu vậy.

Anh ngỡ ngàng nhìn xung quanh phía khán đài. Vẫn không thấy cô ấy đâu cả. Không thể được! Mình phải gặp lại cô ấy! Chỉ cần một chút nữa thôi, anh và em sẽ có thể yêu nhau, như một cặp tình nhân thực sự! Nghĩ vậy, anh lại quay người lại về phía cây đàn, tay đưa lên chuẩn bị đánh thêm một bản nữa. Ave Maria của Bach và Gounod.

Đám đông lại xôn xao. Còn có người bảo anh đứng dậy và đi xuống sân khấu. Ban tổ chức cũng không muốn du di thêm lần thứ hai nữa, cầm ngay cây micro lên. Đúng lúc đó, một cô gái với bộ váy đỏ tươi, mái tóc nâu đen dài, tay cầm cây đàn vĩ cầm từ phía cánh gà sân khấu bước tới.

“Đủ rồi đấy! Anh còn định đánh thêm một bản nữa hả? Muốn thì về nhà mà đánh!”

Anh giật mình quay người lại, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên.

“Là... em ư? Tại sao lại...”

“Chúng ta có nói chuyện với nhau bao giờ chưa mà làm như quen lắm ấy. Hừm... mà không sao. Chắc là anh cũng biết tên của tôi rồi nhỉ? Còn anh thì nổi tiếng quá nên ở đây ai chả biết.”

“Tôi xin lỗi... Nhưng... tên cô là gì ấy nhỉ?” Anh ấp úng đáp lại.

“Hầy... đúng là tôi đã quá tự tin về độ nổi tiếng của bản thân mà... Thôi, điều đó không quan trọng. Người đệm đàn cho tôi gặp chuyện nên không đến được, cho nên bây giờ anh có thể đệm đàn cho tôi được không?”

“Nhưng mà... cô bảo tôi đừng có đàn nữa mà...”

“Ave Maria của Bach và Gounod nhé. Cái bài mà anh vừa chiếm phần của tôi đấy.”

Đoạn cô bước tới chỗ mình biểu diễn và quay lại với khán giả.

“Hãy cứ đánh như hồi nãy thôi. Tuy có khác một chút so với bản đệm đàn, nhưng mà anh yên tâm, tôi lo được. Nghe một lần là biết ấy mà.”

Nói rồi cô nở một nụ cười thật tươi về phía anh.

“Hì. Nhờ anh đó!”

Anh cũng không rõ nữa, nhưng... nó thật giống với nụ cười của cô gái ấy sau khi hôn vào má anh một cái.

Cũng không có lí do gì để anh từ chối cô ấy cả.

“Ừ. Tôi sẽ làm.”

Cô gật đầu nhẹ đáp lại anh, hít một hơi thật sâu, rồi đưa cây đàn lên vai, tay còn lại đưa dây kéo đàn lên.

Những nốt nhạc dạo đầu của đàn dương cầm reo lên nhẹ nhàng, rồi tiếp sau đó là những thanh âm mãnh liệt và da diết từ vĩ cầm, réo rắt lên từ phía cô gái với tà váy đỏ tươi. Hai dòng chảy đối nghịch dần quyện lại với nhau, tạo nên một điệu flow mà chính họ cũng bị cuốn trôi theo nó. Một sự kết hợp kì quái giữa hoa cúc dại mỏng manh nhưng man dại và hoa hồng đỏ quyến rũ nhưng gai góc.

Những tiếng vỗ tay lại ào ào vang lên. Lần này nó còn lớn hơn cả hai bản trước đó. Kể cả bên phía ban tổ chức cũng đứng dậy mà vỗ tay. Cũng dễ hiểu thôi, vì tất cả bọn họ đều không lường trước tình huống này, và cũng chưa từng nghe thứ âm nhạc lạ thường đó.

Chắc hẳn là bọn họ chưa từng ngửi hoa cúc dại và hoa hồng cùng một lúc bao giờ.

***

Sau khi đứng chào khán giả, anh và cô cùng đi vào trong phía cánh gà sân khấu. Những người ở bên trong cũng vỗ tay chúc mừng. Cô cũng hào hứng đáp lại, trong khi anh chỉ lẳng lặng đi theo cô, định bụng sẽ chờ cho bớt người rồi nói chuyện với cô một chút. Ít nhất thì cũng là hỏi tên và số điện thoại của cô.

Đến phòng để đồ, anh nhìn xung quanh, thấy không còn ai, rồi anh quay sang cô gái, ấp úng lên tiếng:

“À... Cho tôi hỏi...”

“Suýt thì quên! Hay là anh làm người đệm đàn luôn cho tôi đi?” Bỗng cô quay sang anh hào hứng nói, làm anh hơi giật mình.

“Thế... còn người kia thì sao?”

“Về trình độ thì cũng được nhưng... hắn ta chẳng dễ thương gì cả. Thấy mình giỏi nên toàn ra vẻ ta đây. Với lại hôm nay còn sủi với lí do là bạn gái hắn đột ngột đến nhà chơi nữa chứ. Aaaa... bực mình thật...” Cô ôm đầu than thở.

“Không lẽ... cô thích hắn à?”

“Hửm? Không có đâu. Chẳng phải tôi đang ghen hay gì cả. Chỉ là tôi không thể chấp nhận cái lí do vô trách nhiệm đó thôi. Với lại hắn ta không phải gu của tôi. Tôi lại thích mấy anh chàng dễ thương cơ. Hắn ta thì lại trông thô lỗ và nam tính quá. Mà cũng phải thôi vì hắn ta là một hải quân mà.”

“C-Có phải người đó tên là... Xavier không? Và đang công tác ở đảo G ấy?”

“Anh biết hắn ta à?”

“Ừ. Tôi và hắn từng là đồng đội của nhau.”

***

(Hai năm trước)

Cánh cửa sổ đã mở toang ra, kéo theo mùi nồng mặn của biển khơi lan khắp phòng, trên đỉnh của ngọn hải đăng. Trong đó, có một chàng thanh niên mặc quân phục, tóc ngắn vuốt chéo thẩn thơ ngồi trên ghế, mắt dõi theo từng đám mây lơ lửng trên bầu trời, tai lắng nghe vạn trùng dập dìu từ ngoài khơi xa.

Quả thực đây là một công việc trong mơ...

Nhưng không hiểu sao, anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Đâu đó trong anh lại có phần trống rỗng. Cái cảm giác cô lập trong căn phòng này, và sự lặp đi lặp lại của những ngày buồn tẻ như thế, kể cả chính cái công việc của anh, vốn dĩ chỉ là bảo dưỡng đèn hải đăng định kì và ghi chép lại những thay đổi của thời tiết, cũng dần làm anh nhận ra công việc này chưa bao giờ tuyệt vời như anh từng nghĩ.

Có lẽ khoảng thời gian vô nghĩa nhất, và cả đơn độc nhất trong đời anh là lúc anh làm cái công việc nhàm chán này.

“Vẫn thích ngồi ngắm mây với biển như mọi ngày nhỉ?”

Anh khẽ quay lại, thấy Xavier với mái tóc húi cua và vóc dáng cao lớn đang đứng khoanh tay dựa người cạnh cửa ra vào, miệng nở một nụ cười. Hầu như lúc nào hắn ta cũng cười như thế.

“Rảnh quá nên mới vậy thôi. Những việc cần làm cũng xong hết rồi... Mà đã đến ca của anh đâu?”

“Cậu đang rảnh thì bê hộ cây đàn dương cầm lên đây với.”

“H-Hả!? N-Nhưng mà chỉ huy có cho phép không đó? Với lại... đàn cũng to lắm mà?”

“Ổng cho phép rồi. Đàn này là loại điện thôi, nên không to lắm đâu.”

Nghe vậy, anh đành đứng dậy và theo Xavier bê cây đàn lên. Thực ra trong lòng anh bây giờ lại khá vui. Không ngờ lại có một ngày anh lại có thể chạm vào cây đàn một lần nữa, ngay tại nơi đây, trên đỉnh ngọn hải đăng lộng gió biển này.

Cây đàn được đặt ở một góc trống của phòng, phía sau nó là cánh cửa kính ngập tràn sắc xanh của bầu trời. Cảnh tượng ấy làm anh không kìm được mà tiến tới chạm vào mấy phím đàn. Vài âm thanh trong trẻo cất lên.

“Mà cậu có biết đánh không? Đánh đàn ấy?” Xavier hỏi.

“Cũng tạm ổn. Hồi còn nhỏ tôi cũng có chơi.”

Thực ra anh đã kiếm được vài chục giải trong những năm hồi đó. Mà với hiện tại thì điều đó cũng không quan trọng gì nữa cả.

“Thật sao!? Nhưng mà để tôi đánh thử một bản trước đã nhé.”

Nói rồi Xavier ngồi vào chỗ và đánh một bài Canon của Pachebell.

Thực sự rất phù hợp với không khí lúc này.

Những ngón tay của anh lại khẽ nhấn xuống không khí.

***

Ngày hôm sau, khi đã hoàn thành công việc của mình, ánh mắt anh không còn hướng về mây nữa mà chuyển sang cây đàn kia.

“Còn tận ba mươi phút nữa mới hết ca của mình mà. Có lẽ là do mình vội quá.”

Anh tiến tới cây đàn, khẽ ngồi xuống ghế và dạo một bản Canon.

Gió lại thổi. Cửa sổ vẫn mở toang như mọi khi. Bầu trời vẫn xanh, mây vẫn trắng và biển vẫn dập dìu hiền hòa. Nhưng bây giờ lại len lỏi trong đó một giai điệu phóng khoáng đến bất tận. Bản nhạc không còn thuần khiết như trong các thính phòng nữa, nhưng anh lại thấy rằng, những âm thanh từ thiên nhiên lại đang góp phần chắp cánh cho những giai điệu ấy bay qua cửa sổ và vươn tới thật xa, thật xa, đúng như chính bản chất vốn có của nó.

Phóng khoáng đến vô ngần.

***

 Cứ như thế cho tới ba tháng sau. Những thay đổi dạo này trong cuộc sống của anh có chăng thì chỉ là vị chỉ huy mới tới thay hôm kia, Xavier có bạn gái mới và kĩ năng đánh đàn của anh dần tốt lên như trước, thậm chí còn tốt hơn cả trước kia. Nhưng mà cái cuối mới là lí do khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn cả. Thậm chí là anh cũng đã đăng kí tham gia biểu diễn âm nhạc ở một thành phố ven biển. Quả thực, anh không còn phải hi sinh một thứ gì nữa.

Thế nhưng hôm nay khi anh mở cửa bước vào phòng, thì không hiểu sao, cây đàn dương cầm lại biến mất. Anh đi tới chỗ góc trống, rồi lại dạo xung quanh, nhưng vẫn không thấy đâu cả. Không chần chừ thêm, anh lấy điện thoại gọi ngay cho Xavier.

“Hả, lão chỉ huy mới không cho để ở trong đó. Tôi cũng đã đem nó về đất liền rồi. Mới hôm qua thôi. Quên nói với cậu mất. Hẳn là cậu cũng thích nó lắm nhỉ? Nhưng suy cho cùng thì đó chỉ là thú vui thôi, anh bạn à. Giờ tôi nghĩ là vẫn nên tập trung vào công việc thì hơn.”

“N-Nhưng mà tôi vẫn làm tốt những công việc cần làm mà?”

“Đơn giản là do lão không thích thôi. Lão bảo việc nào ra việc nấy, muốn đánh thì về nhà mà đánh. Thế đấy. Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Vậy nhé. Có thời gian rảnh thì cứ ngắm mây như mọi ngày đi. Cũng phiêu mà.”

“À, nhưng...”

Cộp.

Xavier đã cúp máy.  Xung quanh anh bây giờ chỉ còn không khí ngột ngạt của căn phòng bị khóa kín cửa sổ.

***

Vài ngày sau, buổi biểu diễn cũng đã tới gần. Trong lòng anh lại càng cồn cào hơn. Cứ mỗi khi rảnh rang, đôi tay anh lại vô thức gõ lên một mặt phẳng nào đấy. Nó cứ đến rồi đi, như luồng gió mạnh thổi qua những cánh cửa sổ trong phòng lúc này. Nó đã bay qua cửa sổ và vươn tới thật xa, thật xa rồi. Sẽ chẳng bao giờ còn quay lại nữa.

Thật tự do. Thật phóng khoáng.

Nó chẳng cần bận tâm tới bất cứ điều gì cả.

Anh cũng muốn được như nó.

Rồi anh chợt nhớ lại, trong những lần đánh bản Ave Maria của Schubert và Ave Maria của Bach và Gounod, anh lại mơ thấy cùng một khung cảnh. Tuy là bây giờ anh không thể mường tượng được chi tiết, nhưng không hiểu sao có một điều gì đó thúc đẩy anh vươn tới giấc mơ ấy. Có lẽ rằng, ở nơi đó, anh sẽ có được hạnh phúc thực sự.

Nghĩ tới đây, anh lấy một tờ giấy ra, viết một lúc rồi lặng lẽ kí tên mình vào.

...

Một kẻ trên đỉnh ngọn hải đăng mà bản thân luôn theo đuổi, giờ lại từ bỏ nó mà đi theo ca nô về bờ.

Chỉ để với tới một giấc mơ mà mình từng quyết định hy sinh.

Anh chưa từng cảm thấy mình tự do như lúc này.

...

Trong buổi diễn ngày hôm đó, anh đã giành được giải nhất. Một cựu hải quân đã bỏ đàn hai năm, vừa mới chỉ quay lại được ba tháng như anh mà lại lần lượt đánh bại những đối thủ khác thì quả là vô tiền khoáng hậu. Tên tuổi của anh cũng từ đó mà nổi như cồn trong khắp giới âm nhạc. Và chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng làm cuộc sống của anh cũng có thể nói là khá dư dả về mặt vật chất, ít nhất là dư dả hơn nhiều so với lúc làm hải quân trước kia.

Đôi khi, có những người nghệ sĩ chỉ cần kiếm đủ tiền để sống từ nghệ thuật thôi cũng là niềm mơ ước của cả đời họ rồi.

***

“Thế anh có muốn gặp hắn ta không?”

“Có chứ. Nếu cô muốn hợp tác với tôi thì tôi phải gặp hắn trước đã.” Anh thản nhiên đáp lại.

“Vậy là anh đồng ý rồi hả?” Cô lộ rõ vẻ hào hứng.

“Cũng không có lí do gì để từ chối cả.”

Chợt cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc thường phục bước vào. Hắn ta nhìn qua cô gái rồi bỗng dừng lại chỗ anh, ngay lập tức mỉm cười bước tới gần, đưa bàn tay chìa ra.

“Ồ, ra là anh à. Lâu ngày không gặp.”

Anh cũng vô thức đưa bàn tay chìa ra, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên.

“Ừ. Lâu ngày...”

“Này cái tên kia!? Sao bây giờ mới vác xác tới hả?” Cô bỗng tiến tới quát thẳng vào mặt Xavier.

“Thì tôi đã bảo rồi mà. Cái con dở hơi đó tự dưng lên cơn ghen, bảo là quan trọng bạn diễn hơn là bạn gái, rồi tôi phải dỗ nó đấy. Mà thực tế thì mấy chuyện đàn đúm chỉ là thú vui thôi. Nên là em biết đấy, tôi cũng xuôi theo... mà công nhận là hôm nay sướng thật. Lâu lắm rồi ẻm mới cho phép...” Xavier cười tươi rồi vỗ vai cô gái.

“Tôi cũng không cần anh nữa. Tôi sẽ đi theo anh chàng này.” Cô hất tay Xavier ra rồi chỉ tay về phía anh.

“Nhà vô địch mới nổi gần đây à... Thế thì tốt quá. Tôi tới đây cũng chỉ muốn nói rõ ràng với em thôi. Tôi là một hải quân. Và là một hải quân thì không thể lúc nào cũng ở bên cây đàn cả ngày được. Tôi chỉ chơi vì thú vui thôi. Do lệnh khẩn cấp nên mai tôi phải lên đảo rồi, nên là hãy hiểu cho tôi nhé.”

Nói rồi Xavier quay sang bắt tay anh rồi khẽ tiến tới thì thầm vào tai.

“Lần sau gặp thì nhớ làm vài ly. Mang theo cô nàng vừa chạy đi mất nữa nhé.”

Sau đó Xavier vỗ vỗ vào vai anh vài cái rồi quay lưng đi về. Anh quay đầu lại, thì quả thực không thấy cô ấy đâu cả.

Anh vừa đi xung quanh phòng, rồi cũng chạy sang phòng khác, định gọi tên cô, nhưng chợt nhớ ra, đến cả tên cô gái, anh còn không hề hay biết.

Đành vậy, anh lặng lẽ thay đồ sang bộ thường phục rồi tiu nghỉu đi tới bãi đỗ xe. Tiến tới gần chiếc xe máy, anh bỗng thấy cô gái mặc váy đỏ mà anh tìm nãy giờ đang ngồi thu lu trong một góc. Vậy là anh đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng:

“Sao thế? Cô còn giận hắn à?”

“Không. Tôi ngồi chờ anh thôi.” Cô bình thản đáp, đầu vẫn cúi xuống.

“C-Chờ tôi á!? Nhưng để làm gì?”

“Anh có muốn... đi chơi với tôi không?”

Lúc bấy giờ cô mới ngước đầu lên, nhìn anh rồi mỉm cười.

“N-Nhưng mà đi chơi đâu cơ?”

“Đi đâu cũng được. Cho anh chọn đó.”

Một vài địa điểm khá hay ho hiện lên trong đầu anh. Chắc là cô ấy muốn tìm một nơi để bàn thêm về việc hợp tác với nhau ấy mà. Vậy thì quán cà phê ven biển mà anh thường ghé qua có lẽ là một lựa chọn không tồi. Đây cũng là lần đầu tiên anh đi chơi riêng với một cô gái. Tuy là có hơi hồi hộp, nhưng anh lại thấy rất vui vì sắp có một người bạn đồng hành cùng với mình trên con đường hướng tới đỉnh cao âm nhạc.

“Nghĩ lâu thế. Mà nhìn mặt anh gian lắm. Hay là... anh định đưa tôi đến mấy nơi kì cục chứ gì?” Cô không cười nữa mà lườm anh, khẽ nhích người về phía sau.

“Cái quán cà phê ven biển thì kì cục cái gì? Không lẽ cô chưa đi ra quán cà phê bao giờ hả?” Anh ngây ngô đáp lại.

Cô ngơ ngác nhìn anh một lúc rồi lấy tay che miệng bật cười thành tiếng. Anh không hiểu gì cả, nhưng thấy cô cười như vậy, bất giác anh cũng cười theo, làm vang vọng cả bãi đỗ xe trống vắng và lạnh lẽo.

“Tôi thấy đói rồi. Hay là ta ra quán ăn ven biển nào đó đi.” Cô lại hào hứng nói, trong khi hay tay xoa xoa vào má. Có lẽ là cô lâu không cười, mà bây giờ lại cười nhiều quá nên hàm hơi đau.

Thế ra là sau cùng cô lại tự quyết à.

“Cũng được thôi. Nhưng mà cô mặc thế này... không sợ lạnh chứ?”

“À quên mất. Chờ tôi vào bên trong thay đồ một chút nhé.”

“C-Chờ đã! Dù biết là hơi muộn, nhưng cho tôi hỏi, tên cô là gì?”

Cô ngoảnh mặt về phía anh, tươi cười đáp:

“Tôi tên Rose. Còn anh là Daisy nhỉ? Nghe hơi nữ tính nhưng mà cũng hợp với anh lắm đó.”

Cô không biết rằng chính vì cái tên đó mà từ nhỏ tới lớn, nhất là khi vào quân ngũ ai ai cũng trêu chọc anh. Và cái vẻ mặt ngượng ngùng sau mỗi lần trêu ấy lại càng làm người ta khoái chí hơn, nhất là mấy bọn con trai. Nhưng giờ đây khi nghe cô ấy khen cái tên của mình như vậy, lòng anh lại dấy lên một cảm xúc kì lạ.

“R-Rose... Tên của cô cũng hợp lắm.” Anh ấp úng đáp lại.

Mặt cô chợt giãn ra rồi lại mỉm cười.

“Hì. Cảm ơn anh. Chờ tôi một chút rồi ta cùng đi ăn nhé.”

***

Cứ như thế cho tới ba tháng lại trôi qua. Cả hai cũng đã đạt được những bước tiến nhất định. Có thể nói rằng, Rose từ trước tới giờ không được biết đến nhiều là do không gặp được những người đệm đàn ăn ý và phù hợp với cô, kể cả là trong tính cách. Về phần Daisy thì phong cách đánh đàn của anh dần mang màu sắc vui tươi hơn trước, và quan trọng hơn hết là anh không còn phải đánh đàn một mình mỗi ngày nữa.

Trong một lần cô dẫn anh đi tới một nơi mà cô nói là từng hay đến mỗi khi còn nhỏ, anh đã bị choáng ngợp bởi những gì hiện hữu trước mắt: Giữa thảo nguyên đầy cỏ và hoa cúc dại, bát ngát đến tận chân trời, một cô gái mặc váy đỏ đang tung tăng nhảy múa, gần đó là... một ngọn hải đăng sao? Không phải, là một ngọn tháp cổ mới đúng chứ. Khung cảnh ấy làm anh có cảm giác như, mình đã tới đây từ lâu lắm rồi. Không phải chỉ có trong giấc mơ.

Gió từ phía mặt trời lại càng thổi mạnh hơn, hắt lên mặt anh những tia nắng nóng rát. Rose vẫy tay gọi anh lại gần. Anh chầm chậm bước tới, rồi cũng xõa tóc ra, để mặc nó phấp phới trong cái hoang sơ của thảo nguyên phiêu ngàn, trong khi chạy nhanh tới gần cô.

Cảm giác để gió len lỏi qua từng lọn tóc thực sự, thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời.

“Anh còn nhớ nơi đây là ở đâu không?” Cô gái hỏi.

“Xin lỗi. Tôi không nhớ gì cả... Chỉ thấy nơi này có gì đó quen quen thôi.” Anh ngập ngừng đáp.

“Chán anh thật đấy. Ngày xưa anh đã đàn hai bản Ave Maria ở đây kia mà. Trong lúc đó thì em... mà thôi bỏ đi. Quả thực là hai bản nhạc đó rất phù hợp với khung cảnh nơi đây đó. Lúc nào cũng thế, mỗi nghe em nghe nó, nhất là tự tay đàn nó lên, em đều sẽ thấy khung cảnh này, như đang hiện hữu trước mắt em vậy.”

Rose không còn xưng tôi nữa mà lại xưng em khiến cho Daisy có hơi ngạc nhiên. Rồi anh cũng chợt nhớ lại mọi thứ. Anh đã bảo bố mẹ đem theo cây đàn điện nhỏ gọn, để anh có thể đánh cho mọi người nghe trong buổi dã ngoại ngày hôm ấy. Rồi cô bé mà ngày xưa anh hay chơi cùng cũng nằm gối đầu lên đùi anh, khi đó anh cũng mặc kệ mà chơi đàn tiếp, trong đầu cũng không nghĩ gì nhiều cả. Giờ đây, khi nhìn lại cô bé ngày xưa đã lớn bằng chừng ấy, anh khẽ mỉm cười rồi tiến tới gần cô xoa đầu nhè nhẹ.

“Anh nhớ rồi. Em là đứa thừa thời cơ anh đang chơi đàn mà gối đầu lên đùi anh chứ gì?”

“Em đã tìm anh suốt từ khi anh về đất liền...” Cô khẽ dụi mắt, giọng hơi khàn đi.

“...Anh có biết làm vòng hoa không?” Cô thì thào hỏi.

“À thì... không.”

Không hiểu sao, anh lại muốn nương theo giấc mơ ấy.

“Vậy thì em đành phải chỉ cho rồi. Trước tiên thì hái hoa đã nào.” Cô không dụi mắt nữa mà ngước lên mỉm cười nhìn anh, dù cho khóe mi còn hơi ướt đỏ.

Thế là hai người cùng nhau hái hoa rồi ngồi cạnh nhau trong đám cỏ dại, bấy giờ đã cao ngang tầm mắt. Cô đan mẫu một vòng hoa rồi đội lên đầu anh. Anh cũng vui vẻ nhận lấy. Rồi với từng cử chỉ dịu dàng, cô cầm lấy những ngón tay anh và uốn những đoá hoa cúc dại thành một vòng tròn nhỏ. Sau vài lần như thế, khi đã làm quen được rồi, anh đã có thể tự tay tạo nên một vòng tròn khá lớn.

“Không ngờ anh lại học nhanh đến vậy đấy. Hay là anh cố tình để em chỉ cho hả?” Cô khẽ mỉm cười, trong khi hơi ngả người về phía anh.

“K-Không có đâu. Anh không biết đan vòng hoa thật mà. Với lại... Anh tặng cho em.”

Anh khẽ đưa vòng hoa do mình tự tay đan lên đầu cô gái.

Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên. Má cô lại đỏ lên. Trong khi mặt trời đã hạ xuống gần đường chân trời, thì ánh đỏ hồng vương trên hai gò má cô lại rực rỡ hơn bao giờ hết.

“Ừm... Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

“Anh thấy... em thế nào?” Cô gái hỏi, trong khi vẫn còn e lệ.

“Trông em xinh lắm.”

Chợt cô khẽ đưa tay lên vòng hoa trên đầu anh, đôi mắt long lanh nhìn anh, môi khẽ mỉm cười và rồi tiến tới hôn vào má anh một cái.

“Hì. Em thấy anh trông cũng xinh lắm. Rất dễ thương.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

AUTHOR
This is so cinema <3
Xem thêm