Bên kia khu rừng là ngọn đồi cao vun vút nơi có đàn cừu và mùi bánh mì thơm nhức mũi.
Mari hôm nay đã làm xong các công việc của phủ Tử tước sớm hơn mọi ngày, các cuốn sách của bà đã được em dọn gọn gàng sang một bên chờ bà về mang chúng đi, em đi qua những gốc cây đen to lớn chào hỏi các chị elf xinh đẹp dịu dàng có thể lấy đầu người, tặng một ít bánh quy khô cho các thần lùn có thể tạo ảo giác và ảo ảnh, em lấy ra những viên kẹo quý giá của mình tặng cho các nàng tiên nhỏ đang tìm đồ ngọt cho buổi trưa hôm nay và tặng cho những ngài orc cao lớn những lời cảnh báo về các nàng elf đang săn lùng bạn tình.
Em ung dung đi trên con đường đất đá đầy bùn, chiếc váy người hầu sờn cũ đã có vài chỗ chấp vá ố màu. Qua đỉnh đồi xanh ,em đứng sau gốc cây sồi to nhìn xuống đàn cừu đang gặm cỏ, những cô cậu bé đang nô đùa quanh cái giếng đầy nước.
"Cậu là ai thế ?". Một giọng nói non nớt vang lên cạnh em làm Mari giật bắn mình ngã ra sau
Một cô bé trạc 7 tuổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ , làn da ngâm nắng , đôi mắt màu xanh lam sáng, cuối xuống nhìn em, cô bé ấy mỉm cười tươi như hoa hướng dương chìa tay đỡ em đứng dậy.
"Cậu là người sau đồi hả ?".
Em lúng túng đáp "Ừm".
"Mình tên là Lecyna Droster, nhà mình làm nghề mộc ở cuối làng kia". Lecyna chỉ tay về phía ngôi làng đằng xa nói
"Ừm...mình tên Marionette Seymour". Mari xoa hai tay vào áo, dáng vẻ ngại ngùng.
"Cậu làm việc ở nhà ngài Tử Tước hả ?".
"Ừ"
Lecyna nắm tay em chạy xuống con dốc đồi cao, hòa nhập với những đứa trẻ đang nô đùa quên thời gian, những trò chơi trẻ con, những bài đồng dao vang lên, tiếng cười đùa ,tiếng la hét hứng khởi.
Đến chiều tối, khi mặt trời dần giấu sau những áng mây trời, những điểm sao sáng dần hiện lên rải rác giữa thảm trời đỏ rực. Em ngẩn ngơ nhìn đồng cỏ bát ngát giữa sắc trời hùng vĩ.
"Cậu muốn đến nhà tớ dùng bữa tối không ?"
"Tớ phải về nhà với bà rồi, hẹn ngày mai nhé" Mari không quay lưng lại liền đi thẳng một mạch vào khu rừng Đen.
Em đi từng bước qua những con đường quen thuộc, hôm nay là một ngày rất vui vẻ nhưng với em thì thật khó để hoàn toàn cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy...có lẽ đúng như lời bà nói - em không thể cảm nhận được cảm xúc của nhân loại, thật phức tạp, em muốn hiểu thêm về loài người nhưng bọn họ quá khác biệt - chẳng ai giống ai, họ đối xử với em cũng rất khác nhau. Có những người sẽ mỉm cười vui vẻ , quan tâm đến em nhưng có những người sẽ đánh và tát em nếu như em xuất hiện trước mặt họ, khác với bà, bà chỉ đánh em khi em không hoàn thành việc học của mình ,những đòn roi xé da từ roi gai đau đớn vô cùng nhưng em vẫn không thể cảm nhận được cảm xúc của mình lúc đó. Cảm xúc thật sự rất khó hiểu, em vừa muốn hiểu cũng vừa chán nản không muốn tìm hiểu nữa.
"Siren bé nhỏ, em đang buồn sao ?". Một nàng elf xuất hiện từ sau gốc cây thân thiện hỏi
Mari mỉm cười duyên, đáp "Không đâu ạ, hôm nay em chơi vui lắm ! Sao có thể buồn được".
Nàng elf nhẹ nhàng nắm lấy tay em kéo đến bên hồ nước lớn "Vậy thì đi tắm thôi nào ! chơi cả ngày làm em bẩn hết người rồi kìa"
Hồ nước dưới thác nước trong khu Rừng Đen là nơi sinh sống của nhân ngư cũng là khu vực của các nàng elf ngâm mình, một cảnh tượng tựa như bước ra từ mộng tưởng – nơi cái đẹp, cái huyền bí và phép màu quyện vào nhau trong từng giọt sương và làn gió.
Ẩn mình giữa những tầng cây rậm rạp, vòm lá đan kín ánh sáng, hồ nước chỉ lộ diện khi mặt trời lặn xuống ngưỡng rừng và những đốm sáng bạc từ vầng trăng non rọi qua màn sương mỏng. Dòng thác đổ xuống từ một vách đá phủ đầy rêu, tuôn chảy nhẹ nhàng như một dải lụa của ngân hà, không ầm ầm dữ dội mà ngân lên tiếng ca du dương như tiếng hát xa xăm của rừng sâu.
Mặt hồ phẳng như tấm gương ngọc, phản chiếu bầu trời đầy sao và ánh trăng non như thể chính nó cũng đang mơ. Nước hồ mang sắc xanh ngọc thẳm, nhưng khi ánh trăng chạm vào, nó ánh lên màu bạc lạnh lẽo với những tia sáng lung linh như bụi sao. Đôi khi, trong ánh sáng nhạt, có thể thấy những đốm phát quang chập chờn dưới đáy – là tảo hoặc một thứ gì đó mà các nàng nhân ngư che giấu nhưng em không rõ vì các nàng chẳng bao giờ để em chạm vào chúng.
Không khí nơi đây thơm nhẹ mùi hoa đêm, xen lẫn hương bạc hà hoang dại và thoang thoảng mùi của đất ẩm, của rễ cây cổ thụ ngàn năm. Khi các nàng elf bước ra từ màn sương, tóc họ dài và lấp lánh như ánh trăng rơi trên thảm cỏ, dáng hình họ mỏng manh như khói. Còn các nàng nhân ngư, với mái tóc ướt rũ phủ lấy thân mình như lụa nước, làn da họ có sắc ngọc trai, giọng hát của họ khiến chẳng loài chim rừng nào dám xen ngang.
Hồ nước không chỉ đơn giản là rửa rột sự bẩn thỉu mà còn là nơi chữa lành những vết thương hóa biến mất những vết sẹo, nơi hồi trinh tiết và sắc xuẩn tuổi trẻ. Nhưng hồ lại là cổ thần của đại dương, ngài không cho phép kẻ phàm tục nhìn thấy ngài, dù cho thấy được thì nếu không được cho phép mà chạm vào sẽ thấy nước lạnh như băng và nặng trĩu như đá. Còn kẻ được chấp nhận, khi ngâm mình sẽ thấy cơ thể nhẹ như lông vũ, nghe được tiếng gọi của cội nguồn sâu trong máu thịt.
Khi đêm xuống, ánh sáng từ hồ không tắt mà rực lên như một trái tim sống – một ngọn lửa êm dịu giữa bóng tối, nơi huyền thoại và ma thuật gặp nhau, và nơi những linh hồn tự do nhất trong rừng – elf và nhân ngư – tắm gội, ca hát và tan biến như mộng


0 Bình luận