Vào một ngày cuối thu se se lạnh, quán cà phê nơi Ren vẫn thường lui tới hôm nay có vẻ yên tĩnh hơn so với mọi ngày. Những cơn gió nhẹ nhàng cuốn những chiếc lá đỏ đi, va vào những chiếc chuông gió nhỏ nhỏ xinh xinh được treo phía trước lối vào. Tiếng chuông gió hòa cùng tiếng những chiếc cốc thủy tinh được khuấy đều khiến anh cảm thấy thật bình yên.
Sau khi đảo mắt một vòng quanh những chiếc bàn, xác định rằng cô ấy vẫn chưa đến, anh liền tiến đến một chiếc bàn cạnh cửa số rồi ngồi xuống.
Cô ấy đến muộn hơn thường lệ. Không phải với dáng vẻ hấp tấp cùng chiếc túi nhỏ đung đưa như thường lệ, mà hôm nay, cô ấy bước vào cùng một người khác.
Không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, cái tên Toru liền tự tìm đến anh. Đó là cái tên đã xuất hiện trong những cuộc trò chuyện gần đây giữa họ.
“Chào Ren, đây là anh Toru, người vừa chuyển đến trong công ty của tôi”
Ren ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dò xét của người đàn ông đang đứng bên cạnh Aoi.
“Chào” Tôi chủ động lên tiếng, đưa tay về phía người đàn ông.
“Xin chào” Người đàn ông tên Toru đáp lại cùng một cái bắt tay, cả ba chúng tôi liền ngồi xuống.
Toru nở một nụ cười nhẹ nhàng, tỏa ra bầu không khí chỉ có thể thấy ở những người đã nếm trái sương gió trên thương trường.
“Aoi kể khá nhiều về cậu đó, cậu Ren. Tôi nghe nói hai người rất thân nhau nhỉ”
Ren khựng lại, một cảm giác lạ lẫm nhẹ nhàng lướt qua trái tim anh.
“Vâng, chúng tôi là bạn học từ nhỏ của nhau”
Aoi không để ý đến biểu cảm của Ren, cô quay về phía của Toru, nụ cười rạng rỡ. Cuộc trò chuyện bắt đầu, nhưng lần này Ren không còn là trung tâm của nó như thường ngày nữa.
Ren xoay nhẹ ly cà phê trước mặt, lắng nghe cuộc trò chuyện về những câu chuyện ở nước ngoài giữa Aoi và Toru, có vẻ như anh ta vừa từ nước ngoài trở về. anh không chủ động tham gia, chỉ khẽ gật đầu ở đôi ba chỗ để cuộc trò chuyện tiếp tục.
Thông thường, Aoi luôn hướng ánh nhìn của mình về phía Ren trong những cuộc trò chuyện với người khác khi họ ở gần nhau, như thể muốn giữ cho mối liên kết của họ không bị cắt đứt. Nhưng ngay lúc này đây, trong mắt cô chỉ có Toru, như thể anh không hề có mặt trong dòng chảy của cuộc trò chuyện này.
“Nơi này thực sự rất yên bình, em có thường đến đây không?” Toru hỏi, giọng anh ta trầm ổn nhưng cũng không xa cách.
“Ừm, cả Ren nữa, chúng em thường hẹn nhau ở đây vào những ngày cuối tuần.” Cô đáp, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Toru.
“Hai người có vẻ rất thân nhau đó nhỉ” Toru tiếp tục.
Ren cảm thấy mình là người nên trả lời câu hỏi đó, nhưng không hiểu sao anh vẫn im lặng, chỉ ngồi đó quan sát cuộc trò chuyện như thể mình không tồn tại.
“Tụi em là bạn học từ thời tiểu học,” Aoi đáp, nhún vai, nụ cười trên môi vẫn chẳng mảy may thay đổi.
Ren biết điều đó là sự thật, họ đã quen nhau từ rất lâu rồi. Nhưng ngay lúc này đây, anh cảm thấy mình thật xạ lạ trong câu chuyện của cô ấy.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những chiếc chuông gió được treo bên ngoài cửa sổ, vang lên những tiếng leng keng dễ chịu. Ren nhìn ra ngoài, mọi thứ bên ngoài vẫn như vậy. Chỉ có trong trái tim anh, có thứ gì đó lạ lẫm đang trỗi dậy.
Anh không hiểu. Anh và cô chỉ là bạn thân, Aoi có quyền gặp gỡ người khác, có quyền vui vẻ với bất kỳ ai mà cô muốn. Nhưng… tại sao…?
Ren chưa từng có cảm giác thế này trước đây.
Không phải ghen tuông, cũng chẳng phải sự thoải mái như mọi khi.
Mình không nên để tâm đến chuyện này mới đúng…
Đó là điều duy nhất mà Ren có thể nghĩ ra lúc này để xoa dịu thứ cảm giác không tên ấy. Nhưng càng cố gắng, nó lại càng bùng lên một cách mạnh mẽ, một cách dữ dội hơn. Anh biết, đây không phải là một cảm giác có thể dễ dàng bị dập tắt.
---
Một tuần sau
Ren vẫn gặp Aoi như mọi khi. Nhưng có thứ gì đó đã thay đổi. Khoảng thời gian mà họ cùng chia sẻ với nhau vào những cuối tuần đã không còn như trước nữa.
Aoi không biến mất, cô ấy vẫn ở đó, vẫn chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống với anh, vẫn nhắn tin với nhau vào mỗi buổi tối. Nhưng có một bức tường vô hình đang ngày càng to ra, nó ngăn cản không cho anh chạm đến cô ấy như lúc trước nữa.
Và rồi, cái tên Toru càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong những câu chuyện của cô.
“Hôm nay tôi đi ăn trưa với anh Toru ở cái quán đối diện công ty ấy. Nó cứ ở đó suốt mà tôi chưa có dịp vào lần nào luôn. Mà cậu biết gì không, nó làm đồ ăn ngon cực kỳ luôn đó!” Aoi nói, mắt cô lấp lánh ánh sáng như một đứa trẻ.
Ren gật đầu, nhấp một ngụm cà phê. Cảm giác không tên ấy mỗi khi nghe tối cái tên Toru là liền trỗi dậy, như một ngọn lửa khiến anh khó chịu không nguôi.
“Thật à, tôi chưa ăn ở quán đó lần nào”
Anh và cô làm việc ở hai công ty khác nhau, nhưng không quá xa. Ren thỉnh thoảng vẫn mời Aoi cùng đi ăn trưa.
“Ừ! Lần tới chúng ta cùng đến đó ăn nhé.” Aoi cười, ánh mắt lấp lánh.
Ren cảm thấy cảm giác hào hứng của Aoi không phải là do phát hiện một quán ăn mới, mà là do đã đi tới đó cùng Toru.
Ren khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. Cảm giác không tên ấy cứ như một ngọn lửa dữ dội, càng ngày càng cháy một cách mãnh liệt hơn.
—
Một buổi tối cuối tuần, Ren đang đọc sách thì điện thoại rung lên, một tin nhắn được Aoi gửi đến.
“Hôm nay đi xem phim với Toru. Phim hay cực luôn, khi nào rảnh cậu phải đi xem đi đó!”
Ren nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Lúc trước, Aoi sẽ rủ anh cùng đi xem phim, hoặc ít nhất sẽ hỏi xem anh có muốn đi không. Nhưng lần này, cô ấy đi mà không nói với anh một lời.
Có gì đó như rơi xuống trong lòng Ren.
Anh không trả lời ngay.
Cứ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn như thể nó sẽ chạy mất.
Sau vài phút, anh nhắn lại một câu đơn giản.
“Phim gì thế?”
—
Ren không thể gọi tên cảm xúc này, thứ cảm xúc đang hừng hực bên trong trái tim anh.
Đó không hẳn là ghen tuông.
Không hẳn là tức giận.
Một cảm giác trống trải mà anh chưa từng cảm thấy trước đây.
Anh vẫn là bạn thân của Aoi. Nhưng anh đã không còn là người duy nhất quan trọng trong thế giới của cô ấy nữa rồi.
---
Một buổi tối muộn.
Ren không có kế hoạch gì đặc biệt. Sau một ngày mệt mỏi, anh thường về nhà và tận hưởng những cuốn sách trong thế giới riêng của mình. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, nhất là sau khi Toru xuất hiện, Aoi đã giảm bớt số lần tương tác với anh. Những cuốn sách đã luôn là những người bạn, giúp anh vượt qua rất nhiều khó khăn từ trước đến giờ.
Những tin nhắn vu vơ của Aoi như ‘Hôm nay thế nào’ hay ‘Có gì hay không?’ đã giảm đi một cách rõ rệt.
Bỗng, túi quần anh rung lên.
Là tin nhắn từ Aoi:
“Tôi đang ở quảng trường, Toru nói hôm nay có một ban nhạc sẽ đến biểu diễn đó”
Ren nhìn chầm chầm vào màn hình một lúc lâu.
Anh không biết rốt cuộc mình đang mong đợi điều gì. Một lời mời? Một dòng tin nhắn nuối tiếc vì không thể gặp anh? Nhưng không có gì cả. Đó chỉ như một lời thông báo, rằng cô sẽ đi xem biểu diễn cùng Toru.
Anh không nhắn lại.
Không rõ vì sao, nhưng đôi chân Ren cứ hướng về phía quảng trường một cách vô thức. Anh không có ý định đi tìm Aoi, chỉ là…
Âm nhạc tràn ngập trong bầu không khí se se lạnh giữa lòng thành phố. Những ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ rọi sáng những người đang chơi nhạc. Nhưng anh không buồn liếc một cái. Đôi mắt anh vô thức phiêu du qua dòng người đang vây quanh sân khấu.
Và rồi, anh thấy Aoi.
Cô đang đứng đó, bên cạnh Toru cùng một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Có vẻ cô ấy đang rất vui.
Những hành động tiếp theo khiến trái tim anh chùng xuống.
Toru khẽ nghiêng người, thì thầm gì đó vào tai Aoi.
Và Aoi cười, nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng đầy thân mật.
Một nụ cười mà Ren chưa từng thấy trước đây.
Không phải kiểu cười hồn nhiên giống những lúc cô đi cùng anh. Không phải kiểu trêu đùa, cũng chẳng phải kiểu vô tư. Như thể người đang cười ở đó là một người khác vậy.
Anh không biết mình đã đứng ở đó bao lâu.
Không hẳn là đau đớn, nhưng có thứ gì đó đã vỡ.
Ren cảm thấy nó rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nó không còn là những cảm giác khó chịu mơ hồ. Không còn là những hoài nghi chẳng ai giải đáp.
Anh đang ghen.
Với Toru.
Với cách Aoi cười.
Với cách cô ấy hạnh phúc khi đứng bên anh ta.
Với cách mà hôm nay, nụ cười rạng rỡ nhất của cô đã không còn dành cho anh nữa.
Anh hít vào một hơi thật sâu, rồi nhìn xuống chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Có nên nhắn tin cho cô ấy không?
Có nên bước đến, giả vờ như đi ngang qua không?
Nhưng rồi, anh chẳng làm gì cả.
Cảm giác này… anh không biết phải đối mặt với nó thế nào nữa rồi.
---
Một ngày sau sự kiện ở quảng trường.
Cái khoảnh khắc mà anh tận mắt chứng kiến ở quảng trường cử lẩn quẩn trong tâm trí Ren. Cảm giác âm ỉ trong lòng khiến anh vô cùng khó chịu. Nhưng anh có thể làm gì được đây?
Cả ngày anh không nhắn tin cho Aoi, một phần vì không muốn, còn phần còn lại sợ rằng cô sẽ nhận ra những cảm xúc phức tạp hiện giờ của anh.
Nhưng rồi, điện thoại Ren rung lên. Là tin nhắn của Aoi gửi tới.
“Cậu ổn không? Sao hôm nay cậu không nhắn gì với tôi hết thế?”
Anh nhìn chầm chầm vào chiếc điện thoại, suy nghĩ một lát rồi gõ nhanh một dòng hồi đáp.
“Bận một chút, không có gì đâu”
“Cậu chắc chứ? Hôm qua tôi thoáng thấy cậu ở quảng trường, nhưng tôi không chắc chắn lắm”
Ren siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Anh đã định rời đi ngay sau khi thấy Aoi thân thiết với Toru, nhưng có vẻ cô đã kịp nhìn thấy anh trước khi Ren bỏ đi.
Mình… nên làm gì đây?
—
Ren đến quán cà phê như mọi khi, nhưng lần này anh mang theo những cảm xúc lẫn lộn. Cây kim gió của chiếc đồng hồ treo tường phát ra những âm thanh đều đặn, khiến anh vô thức trở nên căng thẳng.
Aoi nhìn về phía anh ngay khi cô bước vào. Cô không nói gì cả, nhưng có thể thấy rằng cô đang chờ một câu trả lời.
Ren nhìn cô, không nói gì.
“Cậu đã đến đó, đúng không?” Aoi hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ chắc chắn.
“Ừ” Ren đáp.
Aoi nghiêng đầu nhìn anh một lúc lâu, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Vậy sao cậu không đến chào tôi?”
Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng anh không thể trả lời được.
Anh biết mình không thể nói rằng mình thấy khó chịu khi cô thân thiết với Toru.
Anh cũng không thể nói rằng mình không chịu nổi cảm giác đó.
Thay vào đó, anh chỉ khẽ nhún vai.
“Không có gì đâu, tôi chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi.”
Aoi vẫn nhìn thẳng vào Ren, như thể đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong lời nói của anh.
“Cậu lạ lắm, mấy hôm nay ấy. Cậu đang khó chịu chuyện gì hả?”
Ren im lặng. Cuối cùng thì, anh cũng không thể thốt ra những lời từ tận đáy lòng mình.
“Không có gì đâu” Anh đáp, lảng tránh ánh mắt dò xét của Aoi một cách không tự nhiên.
Nhưng Aoi không tin. Cô đã nhìn ra gì đó.
Cô cũng không gặng hỏi thêm. Nhưng từ ánh mắt của Aoi, Ren biết rằng mình sẽ phải đưa ra một quyết định.
---
Ren bắt đầu chủ động tránh Aoi. Không phải thẳng thắn như kiểu từ chối gặp mặt, mà những phản ứng của anh ngày càng trở nên ngắn gọn và lạnh lùng.
Aoi nhận thấy điều đó ngay lập tức.
Dù gì thì họ cũng là bạn từ thời tiểu học, nếu nói không nhận ra thì sẽ là không thật lòng.
Những cuộc trò chuyện giữa họ trở nên ngắn gọn hơn, còn những tin nhắn không còn đều đặn như lúc trước nữa. Nếu là trước đây, Ren sẽ hỏi ‘Hôm nay cậu thế nào?’, nhưng bây giờ anh chỉ phản ứng đơn giản, ‘Ừ’.
—
Một buổi tối, Aoi chủ động gửi tin nhắn cho Ren.
“Cậu muốn đi ăn không? Tôi vừa tìm thấy một quán mới, ăn khá vừa miệng.”
Ren nhìn màn hình một lúc lâu. Anh không biết tại sao, nhưng tay chỉ gõ một câu trả lời đơn giản.
“Bận”
Aoi không trả lời ngay. Sau một lúc, cô nhắn lại.
“Cậu ổn không?”
Ren cắn nhẹ môi dưới. ‘Cậu ổn không?’ ư?
Anh không biết. Anh chỉ biết rằng mình không muốn nói chuyện với cô lúc này.
“Ổn”
Anh đặt điện thoại xuống.
Nhưng trái tim anh không ổn chút nào.
—
Lần đầu tiên, Aoi không rủ Anh cùng đi chơi vào cuối tuần.
Thường thì cô ấy luôn hỏi xem anh có kế hoạch gì không, có muốn đi đâu đó chơi không. Nhưng hôm nay, không có tin nhắn nào của cô xuất hiện.
Ren ngồi đó, thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn. Chưa bao giờ anh cảm thấy trống trãi đến vậy. Nhưng anh không hỏi, cũng không nhắn tin.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại rung lên, là tin nhắn của Aoi.
“Hôm nay tôi đi cùng Toru. Ở trung tâm đang có sự kiện đó”
Ren cảm thấy trái tim mình thắt lại. Nhưng anh không nói gì cả.
“Được”
Một từ duy nhất, không có gì thêm. Nhưng chính sự thờ ơ đó đã khiến mọi thứ thay đổi.
—
Thời gian trôi qua, Ren càng ngày càng xa cách hơn. Anh vẫn gặp Aoi, nhưng những cuộc trò chuyện đã trở nên nhạt nhòa hơn bao giờ hết.
Aoi đã quen với việc được Ren nhắn tin hỏi thăm mỗi ngày, nhưng anh đã không còn làm như vậy.
Qua từng ngày, cô ấy nhận ra anh đã thực sự thay đổi.
Cuối cùng, Aoi chủ động nhắn tin.
“Hôm nay gặp nhau không?”
Ren nhìn tin nhắn, ngập ngừng hồi lâu. Anh không muốn gặp cô, nhưng cũng không có lý do để từ chối. Cuối cùng, anh trả lời.
“Ừ, gặp”
Khi Aoi đến, cô im lặng nhìn anh. Ren có thể dễ dàng nhận ra cô đang muốn hỏi anh gì đó.
Cuộc trò chuyện giữa họ vẫn diễn ra bình thường, nhưng những khoảng lặng càng ngày càng tăng dần.
Cuối cùng, Aoi không thể chịu được nữa.
“Cậu có chuyện gì sao?”
Cô thẳng thắn đặt câu hỏi, không chút vòng vo.
Ren bồn chồn nghịch ly cà phê đặt trước mặt, cố gắng tìm ra một câu trả lời hợp lý.
“Không có gì”
“Đừng nói với tôi là không có gì, nhìn cậu đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ren im lặng. Một lần nữa anh lại không có đủ can đảm để nói ra những điều khiến anh phiền muộn.
---
Một buổi tối muộn, trời lặng gió.
Aoi ngồi trên một trong những băng ghế được đặt dọc theo khu công viên, điện thoại bị cô đặt sang một bên. Cô đã quen được Ren nhắn tin hỏi thăm, hỏi cô về ngày hôm nay, nói những câu chuyện không đầu không đuôi, về những điều nhỏ nhặt nhưng khiến cô cảm thấy một sự kết nối.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi, Ren không còn là Ren của trước kia nữa.
Khoảng cách giữa họ không bị tạo ra bởi những trận cãi vã, mà là bị tạo ra bởi sự im lặng.
Và chính sự im lặng ấy mới là điều đáng sợ nhất.
Cuối cùng, Aoi không thể chịu đựng thêm nữa.
Cô chụp lấy chiếc điện thoại được đặt kế bên rồi gửi đi một tin nhắn.
“Gặp tôi ở công viên”
Ren nhìn thấy tin nhắn, ngón tay khẽ lướt trên màn hình. Lần này anh đã quyết định.
“Được”
—
Anh đã quá mệt mỏi bởi bầu không khí căng thẳng do mình tự tạo ra.
Aoi không nói gì ngay khi thấy Ren. Cô nhìn anh một lúc lâu, rồi nói.
“Tôi không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi làm gì sai sao?”
Ren cảm thấy có gì đó siết chặt trong ngực, anh hít một hơi thật sâu, và…
Những giọt nước mắt như những viên ngọc trai bị đứt rơi lã chã xuống nền đất lạnh lẽo.
“Cậu ghét tôi sao?”
Ren ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt hiện lên sự hoảng hốt và hối hận.
“Không phải, tôi chưa bao giờ ghét cậu” Anh trả lời.
“Vậy rốt cuộc là tại sao?”
Ren nhìn xuống đất. Aoi luôn rất mạnh mẽ, cô rất hiếm khi khóc.
Lúc này đây, những lời Ren định nói liền bị vướng lại nơi cổ họng, không thể thốt ra thành lời.
Anh muốn nói ra tất cả.
Muốn nói rằng anh đã ghen.
Muốn nói rằng anh không muốn mất cô.
Muốn nói rằng từ khi Toru xuất hiện, anh đã…
Aoi đứng dậy bỏ đi.
“Cậu không có gì để nói, đúng không?”
Aoi nói với giọng lạnh lùng, quay người rời đi.
Ren đứng đó, toàn thân cứng đờ. Anh muốn đuổi theo cô, nhưng tay chân lại không nghe lời.
Cho đến khi anh thấy một ánh đèn đang lao đến.
Không một chút chần chừ, không một chút phân vân. Anh lao đến.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Anh lao tới, kéo Aoi lại trước khi chiếc xe phóng qua.
Aoi ngã xuống theo quán tính, kéo theo Ren ngã xuống theo.
Cô mở mắt nhìn lên, thấy gương mặt anh đang ở ngay phía trên, phả ra những làn hơi thở gấp gáp vào chiếc cổ trắng nõn của cô.
Không cần phải hỏi.
Không cần phải nói.
Ren đã lao tới cứu cô.
Trong ánh mắt anh lúc này chứa đựng một thứ gì đó mãnh liệt.
Ren xiết chặt tay cô hơn, phá bỏ mọi khoảng cách mà anh đã tạo ra.
---
Ren vẫn nắm chặt tay Aoi.
Hơi thở gấp gáp của anh hòa cùng hơi ấm của cô. Ngay lúc này đây, trong mắt anh chỉ còn mỗi cô.
“Nếu không nói ra lúc này, tôi…”
Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu.
“Nếu không nói ra lúc này, tôi chắc chắn sẽ hối hận”
TIm anh đập thình thịch, như thể nó có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng anh đã quyết tâm.
“Aoi, tôi thích cậu”
Một khoảng lặng bao trùm lấy hai người.
Aoi nhìn tròn mắt nhìn anh, những giọt nước mắt vừa rồi vẫn còn động lại trên khóe mắt cô ấy.
Anh im lặng. Không giải thích, không rút lại lời nói, cũng không nói gì thêm.
Anh ở đó, sẵn sàng đón nhận câu trả lời.
Aoi khẽ hé môi, nhịp thở cô nhẹ nhàng đáp.
“Cậu đúng là đồ ngốc”
Ren sững người, đôi mắt mở to nhìn cô ấy.
“Nhưng tôi thích cậu, Ren”
Ren cảm nhận được tất cả. Sự hân hoan, hạnh phúc và nhẹ nhõm.
Không còn khoảng cách, cũng chẳng còn do dự.
Chỉ còn lại hai con người, vừa tìm được một cái kết thật đẹp.
---
Aoi và Ren ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế được đặt dọc công viên.
Những khoảng cách khiến cho hai người bối rối vài ngày trước đó hoàn toàn biến mất. Aoi ngồi, đầu tựa vào vai Ren.
Nhưng, vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết.
“Aoi, cậu không có tình cảm với Toru sao?”
Cô ấy nhìn anh một lúc lâu, như thể anh là một thằng ngốc
“Toru là anh họ tôi. Chúng tôi sống cùng nhau cho đến khi lên lớp 2, anh ấy phải chuyển ra nước ngoài vì công việc của cậu và dì”
Anh chớp mắt, không kìm được mà thốt lên.
“Cái gì?”
Aoi nhìn Ren, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
“Tôi tưởng cậu đã biết rồi chứ?”
Ren cảm thấy khoảng thời gian vừa qua thật là vô nghĩa.
“Tại sao cậu không nói với tôi ngay từ lúc đầu chứ”
“Cậu đâu có hỏi”
Aoi nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
Ren thở dài, một hơi trút bỏ những muộn phiền còn sót lại bên trong mình.
—
Aoi hẹn Ren đến gặp Toru vào buổi chiều hôm sau.
Toru vừa thấy Ren bước vào liền cười phá lên.
“C-Cậu… phụt hahahaha”
Ren dời ánh mắt đi chỗ khác, cảm giác xấu hổ len lỏi khắp cơ thể khiến Ren ngứa ngáy, nhưng cũng đã khiến anh thoải mái hơn rất nhiều khi đối diện với Toru.
“Trời ạ, cậu thực sự làm tôi lo lắng lắm đó, biết không hả.”
Aoi không kìm được nụ cười, nhưng vẫn cố buông một câu trách móc đầy yêu thương
Ren cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Vì anh đã có cô.
Vì anh đã giữ được cô.
Vì anh đã có thể nói ra những cảm xúc trong lòng mình.
—
Ren và Aoi đứng cạnh nhau, bầu không khí giữa họ đầy sự dịu dàng. Những khoảng cách mà anh đã tự tạo ra để cách ly mình khỏi cô giờ đây đã biến mất không chút tăm hơi.
“Cậu vẫn còn lo lắng sao”
Aoi dịu dàng nhìn anh, giọng âu yếm.
“Không còn nữa rồi”
Anh cũng nhìn vào cô, một cách thẳng thắng. Ren khẽ cúi người. Một nụ hôn bất ngờ được đặt lên môi Aoi khiến cô mở to mắt vì ngạc nhiên.
Không cần phải nói bất cứ điều gì.
Cũng chẳng cần phải giải thích.
Chỉ là hai con người tìm được nhau trong một thế giới phức tạp.


2 Bình luận