Arc 1 :Thế Giới Phép Thuật
Tập 3 :Học Viện Phép Thuật Lumenfeld
0 Bình luận - Độ dài: 2,840 từ - Cập nhật:
“Cái này ngon lắm nè, cậu ăn thử đi!”
Fami chìa ra một mẫu bánh mì ngọt, tay vẫn cầm túi đồ ăn, mắt thì lấp lánh như thể vừa phát hiện ra báu vật. Cô bước nhanh về phía trước, quay lại nhìn Denon như thể hắn không ăn thì thế giới sẽ sụp đổ.
Denon nhíu mày, hất nhẹ cằm.
“Thôi, tớ không thích đồ ngọt.”
“Ừ biết là cậu không thích. Nhưng thử đi, biết đâu đổi ý?”
Fami lùi một bước, giơ tay đưa sát miệng hắn, giọng kéo dài trêu chọc. Dáng điệu nửa nũng nịu, nửa ranh mãnh.
Denon nhìn cô như thể đang cân nhắc giữa từ chối dứt khoát và đầu hàng sớm. Hắn thở nhẹ, rồi đưa tay đỡ trán, khẽ lẩm bẩm:
“Phiền thật…”
Nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy miếng bánh. Không hẳn vì tò mò mùi vị, mà vì... từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thắng nổi cô gái này trong bất kỳ cuộc "tấn công trực diện" nào.
Fami lùi lại nửa bước, nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt như muốn phân tích từng biểu cảm trên mặt.
“Thế nào? Nói thật đi, ngon đúng không?”
Denon nhai chậm rãi, ánh mắt đăm chiêu như đang cân nhắc một lời nhận xét mang tính sống còn. Sau vài giây, hắn nhìn lại chiếc bánh trong tay, rồi thản nhiên buông một câu phũ phàng.
“Không ngon chút nào.”
“…”
Fami nheo mắt, tay khoanh lại. Nhưng rồi cô bật cười, không giận thật, chỉ lắc đầu bất lực.
“Biết ngay mà. Mặt thì chê, miệng thì vẫn ăn tiếp.”
Denon liếc sang, thấy bản thân đã cắn thêm một miếng từ lúc nào.
“…Chỉ để xác nhận lại thôi.”
“Ừ, xác nhận…vị ngọt và ngon đúng không nè?”
Cô bật cười khúc khích, rồi tung tăng đi tiếp. Còn Denon… vẫn lặng lẽ theo sau, mắt nhìn về phía bóng lưng lanh lợi ấy,thứ ánh sáng duy nhất đang khuấy động thế giới đầy u ám trong mắt hắn.
Cuối cùng, cả hai cũng đặt chân đến Học viện Phép Thuật Lumenfeld,nơi khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời họ.
Fami dừng lại trước cổng chính, ánh mắt bất giác quay sang nhìn Denon. Trong đôi mắt cô là chút gì đó lưu luyến, xen lẫn nỗi buồn khó gọi thành tên. Dù không nói ra, nhưng cô biết… kể từ hôm nay, sẽ rất khó để cả hai có thể gặp nhau thường xuyên như trước.
Còn Denon? Hắn đứng bên cạnh, trông… khá là thoải mái.
Không còn bị gọi dậy từ sáng sớm.
Không còn phải lo tránh né những trò lạ lùng của Fami mỗi ngày.
Không còn bị kéo đi mua đồ, chạy việc vặt hay nghe kể chuyện ba tiếng không nghỉ.
Một tương lai đầy tự do và yên tĩnh đang chờ đón hắn.
“Thật tuyệt!!”hắn thầm nghĩ, khoé môi khẽ nhếch lên.
Nhưng nụ cười đó vừa mới nhen nhóm thì…
BỐP!
Một cú đấm bất ngờ giáng xuống đầu hắn.
“Đồ ngốc! Đồ đại ngốc! Tớ bật đèn xanh rõ rành rành vậy rồi mà còn không hiểu à!?”
Fami hét lên, liên tiếp tung thêm vài cú đấm nữa vào vai hắn.
Denon lùi lại, ôm đầu la oai oái.
“Đèn xanh gì!? Tớ chỉ thấy cậu bật lửa…đốt tóc tớ hồi tuần trước thôi!”
Fami trừng mắt. Denon lập tức im lặng.
Cả hai đứng im một lúc. Rồi, như thể chẳng ai nói nên lời, chỉ còn lại một cái vẫy tay nhẹ. Nhỏ thôi, nhưng chứa đựng rất nhiều điều chưa thể nói hết thành lời.
Dù chỉ là bạn, nhưng từ hôm nay, họ sẽ sống ở hai nhịp khác nhau,khác lớp, khác giờ học, và có lẽ… khác cả quỹ đạo.
Học viện Lumenfeld phân chia học sinh theo lượng mana bẩm sinh-thứ được coi là thước đo tiềm năng của một pháp sư.
Fami đương nhiên không cần lo lắng gì. Với sức mạnh và thành tích thi đầu vào nổi bật, chuyện cô vào lớp 1-lớp ưu tú nhất gần như đã được định sẵn.
Còn Denon thì…
Hắn chỉ yên lặng bước vào khu đo mana, không mang chút hy vọng nào sẽ được học cùng lớp với Fami.
“Thật ra, mình cũng không ghét việc bị cô ấy phá mỗi ngày…”
Khu vực đo mana nằm trong một đại sảnh tròn được xây bằng đá trắng, mái vòm cao vút như nhà thờ, ánh sáng chiếu xuyên qua những tinh thể phép thuật lơ lửng khiến mọi thứ mang màu xanh huyền ảo.
Ở giữa căn phòng là một quả cầu pha lê khổng lồ, được bao quanh bởi các giám khảo mặc áo choàng đen, ai nấy đều nghiêm túc như đang xét duyệt tội phạm thay vì học sinh.
“Khoan đã… không thể nào…”
Ở đằng kia, giữa đám học sinh đang xếp hàng chờ đến lượt, một giọng nói quen thuộc vang lên đầy thoải mái.
“Chào buổi sáng nha~ Denon!”
Denon suýt trượt chân ngã.
“Fami!? Cậu làm gì ở đây!? Tớ tưởng cậu được tuyển thẳng rồi cơ mà!?”
“Thì tớ cũng phải đo thử xem vào lớp nào cho hợp chứ~ Biết đâu được vào lớp… thường dân?”
“…Cái quỷ gì là lớp thường dân??”
“À thì... giống lớp cậu á!” Cô nói một cách thản nhiên.
Denon nghẹn họng.
“Không đúng… đây không phải là hành vi của người vô tư. Đây là ánh mắt của một kẻ đã lên kế hoạch từ trước. Cái kiểu ‘tôi biết cậu sẽ phản ứng thế nào và tôi thích vậy’...”
Đúng lúc đó, giám khảo gọi tên hắn.
“Denon Leafwood. Lên đo.”
Hắn hít một hơi sâu, cố gắng xua đi mớ suy nghĩ rối bời.
“Không sao, mình sẽ vào lớp trung bình, có lịch học riêng, khỏi phải thấy mặt nhỏ kia mỗi ngày nữa. Tự do, yên tĩnh, giấc ngủ trưa ấm áp đang chờ mình!”
Denon tiến lại gần quả cầu, nhưng ánh mắt vẫn cảm thấy… nhột. Hắn liếc sang...Fami đang đứng ở góc tường, tay khoanh trước ngực, nụ cười nhẹ như thể cô sắp xem một màn kịch thú vị.
“Cái cười đó… không ổn rồi. Cười như thể ‘tớ sẽ phá tan kế hoạch tự do cả năm của cậu đấy’…”
Hắn đặt tay lên quả cầu.
Ngay lập tức, một luồng sáng xanh lam dịu nhẹ phát ra mana ổn định, không quá yếu nhưng cũng chẳng mạnh mẽ gì. Denon thở phào, gần như mỉm cười.
Nhưng…
Ở phía sau, Fami bắt đầu thì thầm niệm chú, hai tay sau lưng như thể chỉ đang đan vào nhau cho ấm.
“Phép phụ trợ: Tăng cường mana và khuếch đại năng lượng… Nhẹ thôi, vừa đủ để qua mặt bọn giám khảo, và đủ để cậu không thoát khỏi lớp 1.”
Với kỹ năng điều khiển mana cực tốt ,vốn là điểm mạnh nhất của Fami,cô có thể giấu vòng tròn phụ trợ trong luồng mana tự nhiên của căn phòng. Ngay cả giám khảo cấp cao nếu không tập trung cũng khó mà nhận ra.
Quả cầu… rung nhẹ.
Ánh sáng xanh nhạt đột ngột chuyển sang màu tím. Denon giật mình, nhưng chưa kịp rút tay ra thì…
ẦMMMM!!!
Màu đỏ rực tỏa sáng như thể quả cầu sắp nổ. Mấy giám khảo xì xầm.
“Lớp 1… Mana tăng đột biến…!”
“Một thiên tài thức tỉnh ư?”
“Học viện chúng ta lại có quái vật mới sao?”
Denon thì chỉ muốn lăn ra đất hét lên:
“Cái gì vậy!? Sao lại đỏ!? Tôi yếu mà!!!”
Hắn quay đầu,Fami vẫn đứng đó, nở nụ cười dịu dàng y như ban đầu, chỉ khác là giờ có thêm một cái… nháy mắt.
“Chúc mừng nhé~ Giờ cậu là học sinh lớp 1 rồi~ Có thể ngồi kế tớ mỗi ngày rồi đó!”
Denon như thấy nguyên cái thế giới màu hồng của tự do, giấc ngủ trưa, và cuộc sống bình yên tan thành mây khói. Tất cả bị thổi bay bởi một cơn bão tên là Fami.
“…Cậu… cậu chơi ăn gian…”
“Không có luật nào cấm hỗ trợ bạn bè cả~”
Fami đưa tay lên che miệng cười, vẻ mặt hệt như một thiên thần vừa phá hỏng kế hoạch của ác quỷ.
Hắn gục mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy cuộc đời học sinh phép thuật của mình… chính thức bước vào địa ngục.
Còn thủ phạm thì đang hớn hở đi cạnh mình với vẻ mặt "tôi đâu làm gì sai đâu mà..”
Ngày Đầu Tiên:
Dưới ánh sáng ban mai dịu nhẹ, Học viện Phép Thuật Lumenfeld hiện lên hệt như một tòa thành cổ kính kết hợp giữa kiến trúc châu Âu cổ điển và hơi thở hiện đại của pháp thuật. Những tán cây sinh trưởng quanh khuôn viên khẽ lay động trong gió, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ như những chiếc đèn lồng treo giữa trời.
Ở phía xa, những tháp chuông cao vút đan xen cùng các cầu nối lơ lửng giữa không trung tất cả đều được giữ vững bằng ma pháp trận cổ. Không khí tràn ngập hương thơm của sách cũ, mana, và cả một chút gì đó như vị quế từ tiệm bánh của khu sinh hoạt học sinh.
Denon và Fami vừa rẽ qua khu hành lang hướng tới khu lớp học chính thì… đúng như thường lệ, không khí yên bình của buổi sáng lập tức bị phá vỡ bởi một sinh vật lắm mồm,chính là cô gái mang tên Fami.
“Cuối cùng vẫn là học chung với nhau nhỉ…Tí học gì đây ta? Thực hành phép cơ bản à? Hay lịch sử pháp thuật? Ủa mà Denon, cậu nghĩ nếu một người dùng phép dịch chuyển mà chưa học hết lý thuyết thì có thể...”
“Trời ơi là trời, sao cậu cứ phá tớ hoài vậy hả!?”
Denon gầm lên, gần như nổi điên giữa một hành lang đang dần đông đúc học sinh. Trong cơn bực bội, hắn vòng tay ra sau nắm lấy đầu Fami rồi… xoay xoay như thể vắt kiệt một cái khăn ướt.
“ĐAU! A… A! TỚ ĐANG ĐAU ĐÓ!!”
“ĐAU MÀ CÒN PHÁ TỚ VẬY HẢAAAA!!?”
Cảnh tượng trông như một cặp anh em đang cãi nhau hơn là hai học sinh thiên tài sắp vào lớp ưu tú nhất học viện. Học sinh xung quanh né sang một bên, vài người ngó qua cười khúc khích, vài người lắc đầu tặc lưỡi.
“Lại nữa à…”
“Cặp đôi hỗn loạn của khu phía đông đó.”
“Nghe nói hôm nay còn làm quả cầu đo mana nổ đấy…”
Trong khi đó, phía trên cao, các tinh thể mana trôi lơ lửng đổi sắc theo cảm xúc người đi ngang, từ xanh dịu sang cam lo lắng, rồi… chớp đỏ như cảnh báo. Một con cú pháp sư đang bay qua ngó xuống, hoảng hốt hú lên rồi lao đi báo cáo cho các giám hộ.
Fami, dù đang bị xoay như con vụ, vẫn kịp cười toe toét.
“Được học chung mỗi ngày mà cậu cũng la lối thế à? Có người khác muốn cũng đâu được á~”
Denon cuối cùng cũng dừng lại, tay run run chỉ thẳng mặt cô.
“Cậu… là kẻ thù của sự yên tĩnh!”
“Và cậu… là định nghĩa của dễ bị trêu~”
Cô nháy mắt, lè lưỡi một cách nghịch ngợm, rồi chạy trước vài bước như thể không có chuyện gì xảy ra.
Denon hít một hơi, nhìn quanh khung cảnh của học viện nơi những cây cột phép khắc rune lấp lánh đứng sừng sững, từng nhóm học sinh mặc áo choàng nhiều màu sắc tượng trưng cho chuyên ngành di chuyển giữa các lớp học, và các tinh thể mana cứ chớp tắt như nhịp đập sống động của một thành phố thu nhỏ.
“…Tôi vừa mới chính thức nhập học thôi mà cảm giác như đã mất sạch tinh thần rồi…”
Denon lẩm bẩm, bước đi theo sau Fami một thiên thần tai họa trong bộ áo choàng bay bay trong gió sớm, lôi kéo cả thế giới bình yên của hắn vào một cơn lốc xoáy không lối thoát.
Vừa đặt chân vào lớp học, Denon lập tức bị một luồng mana dày đặc như sương mù vô hình ép đến, khiến cơ thể theo phản xạ khẽ run lên. Trước mắt hắn là những học sinh... hay đúng hơn, những cá thể đặc biệt đang trò chuyện, luyện tập, hoặc đơn giản chỉ là đứng đó nhưng từng người một đều phát ra một thứ áp lực vô hình.
Một cô gái tóc bạc dài gần chạm gót chân đang lơ lửng giữa không trung, quanh cô là những đóa hoa băng nhỏ li ti xoay vòng như hành tinh quanh mặt trời.
Một nam sinh cao lớn thì đang nhấc bổng cả bộ bàn ghế bằng phép thuật hệ trọng lực, nhưng vẫn trò chuyện dửng dưng với bạn bè như thể đó là việc quá đỗi bình thường.
Xa hơn, một cặp sinh đôi trao đổi câu thần chú, tạo ra một vòng kết giới xoắn ốc như bức tường ánh sáng tạm thời ngăn âm thanh và ánh nhìn từ bên ngoài.
Ánh sáng từ tinh thể cảm ứng mana gắn trên trần lớp liên tục thay đổi sắc độ từ lam, sang tím, rồi đỏ sẫm như đang cố gắng thích nghi với lượng mana khổng lồ không ngừng dao động trong phòng.
Denon đứng như bị đóng băng ở ngưỡng cửa. Không ai chú ý đến hắn, nhưng cảm giác bị đặt vào một thế giới khác là không thể chối bỏ.
“Mình tưởng đã chuẩn bị tinh thần… nhưng không ngờ lại khác biệt đến thế này,” Hắn nghĩ, nuốt khan.
Ngay lúc đó, Fami cũng đằng sau Denon,gọi hắn cùng vào trong.
“Nhìn gì nữa? Mau tới đi. Ngồi cạnh tớ.”
Khi Fami bước vào lớp, tiếng trò chuyện trong phòng khẽ chững lại. Vài người quay đầu, rồi chẳng mấy chốc, gần như cả lớp đều nhìn về phía cô.
Không có ai nói gì ngay lập tức, nhưng ánh mắt ai cũng như mang theo một ý nghĩ giống nhau: tò mò.
Một bạn nữ phía trước nghiêng đầu thì thầm.
“Là Fami đúng không? Thủ khoa đầu vào á?”
“Ừ. Nghe nói bài thi ma lực (tên gọi việt hóa của mana) của bạn ấy được hội đồng đánh giá cao lắm.”
Fami cười nhẹ, gật đầu chào mấy bạn gần cửa rồi bước vào trong. Không khí có chút im ắng, nhưng là vì mọi người đang nhìn và thầm đánh giá, chứ không phải vì căng thẳng hay dè chừng.
Một bạn nam chép miệng.
“Công nhận… không có làm gì mà vẫn nổi bật ghê.”
Fami tỏ ra thoải mái. Có người chào, cô cũng gật đầu lại. Một bạn nữ ngồi gần lối đi bắt chuyện.
“Chào Fami! Mình là Lura, chắc ở chung ký túc xá đó. Có gì cần cứ gọi mình nha.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Fami đáp, giọng nhẹ nhàng, không quá thân nhưng cũng chẳng lạnh lùng.
Ngay lúc đó, Denon bước vào lớp.
Denon không gây ra tiếng động gì, cũng chẳng ai quay lại nhìn.Hắn lẳng lặng định đi về phía cuối lớp kiếm một chỗ trống thì...
“Ê, đứng lại.”
Fami gọi, rồi đi thẳng tới túm cổ áo Denon kéo lại. Vài người trong lớp quay sang nhìn, có tiếng xì xào vang lên.
“Ủa? Hồi nãy có thấy cậu đó vô lớp đâu ta?”
“Không để ý luôn… bạn đi cùng Fami hả?”
Denon đứng yên, hơi cau mày. Hắn chưa kịp nói gì thì Fami đã quay sang mấy người xung quanh.
“Cậu ấy tên Denon. Cùng khóa với tụi mình.”
Một bạn trai cười trêu đùa nhìn Denon.
“Giỏi ẩn thân ghê. Vô lớp không ai biết luôn.”
Một bạn nữ khác nghiêng đầu.
“Vậy là hai người quen nhau trước rồi hả?”
Fami chỉ ừ một tiếng rồi kéo Denon về bàn mình ngồi xuống.
Denon nghiêng đầu thì thầm.
“…Cậu làm gì vậy?”
Fami đáp nhỏ, không nhìn sang.
“Chỗ bên cạnh còn trống.”
Và thế là, Denon kẻ từng mơ về một cuộc sống yên bình chính thức bước vào giai đoạn địa ngục ngọt ngào mà không thể...
"...CẬU LÀ ÁC QUỶ ĐỘI LỐT THIÊN THẦN!!!"
Fami chớp mắt vài cái, sau đó cười ngọt như mật.
"Ừ, nhưng ác quỷ học chung lớp với cậu nha~"
Denon ngửa mặt lên trời, thở dài như thể linh hồn mình vừa bị hút cạn.
Trong lòng hắn chỉ có một câu duy nhất vang vọng:
“Mình đáng lẽ nên chuyển trường từ lúc còn cơ hội…”


0 Bình luận