Trong bóng tối, một con búp bê bằng sứ được điêu khắc tinh xảo, đầu đội vương niệm đen, ngồi chống tay vào cằm trên chiếc ngai vàng. Nó nhắm mắt, gương mặt lạnh, trắng toát. Tay còn lại ôm một con gấu bông bằng vải, rách rưới và cũ mèm.
Ở phía bên dưới, những con rối xung quanh có hình thù kỳ dị. Con mang dáng người chân thú, có con dáng thú đầu người. Con lưng gù, con mất vỡ mất nửa mặt. Chúng xếp thành hàng thẳng tắp, cách đều và có trật tự. Đứng bất động như những pho tượng canh giấc ngủ cho một nữ hoàng.
Đột nhiên, búp bê mở mắt. Đôi mắt màu lam nhạt sáng quắc lên trong bóng đêm. Hai hàng mi chớp chớp đầy hoang mang.
Rõ ràng cô vừa đang đánh máy trong phòng, giờ thì ngồi ở nơi tối đen như mực này. Cô đưa tay sờ xung quanh, chỉ có chiếc ghế cứng và lạnh ngắt. Bàn tay phản hồi lại bằng cảm giác cứng và trơn của sứ.
“Tay của mình bị gì vậy?”
Giọng nói vang lên mềm mại, nhưng không phải giọng của bản thân. Không khỏi làm cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng dường như cô quên mất cách thở, ngực không phồng lên giống như một vật mất đi sự sống.
Bàn tay sứ chạm lên mặt. Khuôn mặt búp bê vẫn mềm mại, lạnh lẽo như da động vật đã chết. Làn da mịn, sống mũi cao, đôi môi khẽ mím. Nhưng khi cô đưa tay xuống cổ, cảm giác thay đổi đột ngột. Lớp da biến mất, thay vào đó là bề mặt lạnh ngắt, cứng như men sứ.
Cô hoảng loạn nhận ra vì đây không phải cơ thể mình, chỉ là một cỗ vỏ bằng sứ lạnh lẽo đang giam cầm linh hồn của bản thân.
“Ác mộng… Đúng vậy chắc chắn là một cơn ác mộng?” – Cô cố gắng đánh lừa bản thân để giữ bình tĩnh. Khi con người rơi vào một hoàn cảnh bất thường, phi lí so với thực tại thì việc đầu tiên đó là tự lừa dối bản thân. Dối trá, dối lòng để bản thân không bị phát điên.
“Đúng rồi. Việc duy nhất để kiểm tra xem đây có phải giấc mơ không, là véo má mình một cái.”
Không đau. Chỉ là một cảm giác trơn trượt, lành lạnh và chút ngứa. Như đang chạm vào da lợn chết.
Cô mỉm cười. Vậy là đúng rồi, đây chỉ là giấc mơ không có gì phải sợ. Chỉ cần chờ một lát, mình sẽ tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, trên chiếc ghế xoay ọp ẹp, bên màn hình máy tính vẫn còn sáng.
Nhưng không. Cô không còn thấy sợ hãi nữa.
Thay vào đó là sự tò mò len lỏi như ngọn lửa âm ỉ. Thứ gì đang diễn ra? Tại sao cô lại lạc vào giấc mơ kỳ dị này? Mà nếu là mơ, đáng lẽ bản thân phải kiểm soát được mọi thứ.
“Ta cần ánh sáng.”
Ngay lúc đó, con gấu bông trong tay khẽ rung. Từ giữa lồng ngực nó, một quả cầu nhỏ phát sáng âm ỉ, chậm rãi bay lên như đom đóm trong đêm tối, tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo rồi bay lơ lửng trên đầu cô.
Ánh sáng lan rộng, phủ lên cơ thể bằng sứ của mình. Phơi bày những khớp nối kim loại rời rạc nối các bộ phận trên cơ thể vào nhau. Chiếc váy đen tuyền lấp lánh ánh kim dưới ánh đèn, như bầu trời đêm thu nhỏ.
Cô đứng dậy, cảm giác cơ thể mình không như cô tưởng. Mỗi động tác không hề phát ra tiếng động cọt kẹt như một cỗ máy lâu ngày chưa được tra dầu, mà thay vào đó, từng khớp xương, từng phần cơ thể đều cử động một cách mượt mà.
Cô thử xoay cổ tay, cảm giác lạ lùng khi khớp nối vặn nhẹ rồi quay một vòng hoàn hảo, như có một sức mạnh vô hình điều khiển, cổ tay lại trở về vị trí cũ, không hề sai lệch. Cảm giác đó khiến cô phải thử thêm một lần nữa. Cô thử xoay các khớp khác - khuỷu tay, đầu gối - mọi thứ đều quay một vòng rồi lại khép lại như ban đầu, như thể không hề có sự thay đổi.
Nhưng khi thử xoay đầu – Cạch! Một âm thanh khô khốc vang lên khi đầu cô xoay hẳn ra sau lưng. Gương mặt giờ đối diện với lưng, hai hàng mi chớp chớp ngơ ngác trước không gian đảo ngược.
“Thật luôn, đầu mình có thể quay ra sau này…. Hahaha.”
Cô bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng, lạ lùng. Thật hài hước, khi bản thân có thể làm được điều này. Cảm giác kỳ dị nhưng lại không thể ngừng sự thích thú, như thể đang kiểm soát một cơ thể không thuộc về mình, thử nghiệm với nó như một món đồ chơi.
Cô đưa tay xoay đầu mình trở lại vị trí cũ, rồi lại quay thêm một vòng nữa. Như trò đu quay, nhưng lần này, chỉ có mỗi đầu chuyển động. Thật không vui chút nào trong hoàn cảnh này, nhưng cô vẫn phải ngượng cười để xóa tan sự sợ hãi khi đối mặt với nghịch cảnh.
“Chủ nhân. Ngài đã thức tỉnh?”
Một giọng nói lạnh băng vang lên từ phía đối diện. Cô giật thót.
Từ bóng tối bước ra một hầu gái dị dạng. Khuôn mặt là mặt nạ cáo ghép vào đầu người, những đường chỉ màu vàng kim chạy dọc sống trán xuống má, đều tăm tắp. Cô ta mặc đồng phục hầu gái đen trắng, tóc đen búi cao, để lộ đôi tai cáo vểnh lên từ lớp ren trắng. Dù kỳ dị, nhưng dáng người thanh mảnh và sự tỉ mỉ trong cấu trúc khiến cô ta dễ nhìn đến lạ.
Cô ta dừng lại trước ngai vàng, đứng thẳng tắp. Hai tay chắp trước bụng, đầu cúi thấp, động tác mượt như một cái máy được lập trình sẵn. Không gian như lặng đi trong cái cúi chào im lìm ấy.
“Cô… Cô đang làm gì ở đây?”
Cô cố tỏ ra bình tĩnh với người hầu trước mặt, nhưng giọng nói lắp của cô càng tăng thêm sự nghi ngờ cho hầu gái. Biết mình lỡ lời, cô im bặt. Lặng lẽ ngồi lên ngai vàng, chân vắt chéo, ánh mắt dõi theo người hầu.
Người hầu gái khuỵu gối. Dù nhận thấy sự khác lạ từ chủ nhân, cô ta vẫn cảm nhận rõ sợi dây vô hình đang xiết chặt linh hồn mình – thứ phép thuật ràng buộc chỉ chủ nhân mới có. “Chắc hẳn sau giấc ngủ dài, ngài cần thời gian hồi phục ký ức.” – Cô tự nhủ.
“Pier là tên tôi, cũng là hầu gái trung thành của ngài.”
Giọng nói đơn điệu vang lên, đầu cúi sâu hơn để lộ đuôi to lông xù đang vẫy.
“Sinh mệnh của tôi là để phục tùng chủ nhân. Ngài có điều gì cần tôi phục vụ?”
Cô gái búp bê đảo mắt. Liệu đây có phải trò lừa gạt để dò xét phản ứng của mình? Không được, mình phải tiếp tục đóng vai. Nếu bị phát hiện không phải chủ nhân thật sự, chắc chắn mình sẽ chết. Mặc dù có thể đây chỉ là giấc mơ, nhưng lỡ đâu là thật thì sao? Dù là thật hay mơ, mình vẫn phải cẩn trọng lời nói và hành động. Cố gắng giữ bình tĩnh, lấy lại sự tự tin, ra vẻ như bản thân vốn thuộc về nơi này.
Cô đứng thẳng người, hai tay để trước bụng, nhìn thẳng vào hầu gái trước mặt Pier.
“Thật sao? Kể cả mạng của cô?” – Giọng cô trầm xuống, chậm rãi từng chữ.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Pier không ngẩng đầu, cũng không chớp mắt, nhưng tai cô lại cụp xuống. “Tôi sẵn sàng cắt từng sợi chỉ gắn kết linh hồn này, nếu đó là ý ngài. Ngay cả sợi vận mệnh này…”
Từ khe áo trước ngực, cô đưa ra một sợi dây màu đen tuyền, mảnh như tơ nhện nhưng ánh lên sắc xám lạnh. Đầu sợi dây lơ lửng – nó trôi thẳng đến chỗ cô như thể bị hút bởi một sức mạnh vô hình.
“Được rồi. Ta đã ngủ được bao lâu rồi?”
“Thưa chủ nhân. Ngài đã ngủ… hơn ngàn năm rồi.”
Hơn ngàn năm rồi sao? Nếu là thật thì mình đang thức tỉnh ở thế giới khác rồi. Chẳng lẽ đây không phải là mơ?
“Thật ra...” - giọng cô chậm rãi, cẩn trọng từng từ - “Ta có quên một số chuyện. Cô hãy nói cho ta biết, ta là ai?” Pier im lặng, cố gắng lục lọi kí ức của bản thân, lỡ trả lời sai chắc chắn sẽ làm chủ nhân không vui mà trừng phạt mình.
Pier im lặng một khoảnh khắc đầy căng thẳng, những đường khâu trên mặt nạ cáo như căng ra. “Tên ngài là Meliza Porcelaine Von Flamedorn. Đây là danh xưng ngài đặt khi tạo ra tôi.”
Meliza đảo mắt liên tục suy tính bước kế tiếp. Không nên hỏi về quá khứ nhiều, giả vờ nhớ một chút nếu không sẽ bị phát hiện cô là một linh hồn nào đó cướp đi thân thể này. Điều này vô cùng nguy hiểm nếu nói sai về một đoạn thời gian trong quá khứ.
“Tốt lắm, cô vẫn còn nhớ tên của ta.” Cô gật đầu như đang kiểm tra trí nhớ của tôi tớ. “Tình hình thế giới hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”
“Tôi luôn ở đây để phục vụ chủ nhân. Còn về tin tức ngài hãy hỏi Vidora. Cô ta hay ra ngoài để kiểm soát tình hình xung quanh khu vực.”
Meliza vuốt con gấu bông rách rưới, cảm nhận những mũi chỉ thô ráp dưới ngón tay sứ, gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn Pier. Bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn vì quá mệt mỏi mà, phải diễn như thế này lỡ miệng cái là đi tong luôn. Cho nên cô phải tìm cách đi chỗ nào yên tĩnh không bị làm phiền.
“Được rồi. Khi nào Vidora về thì hãy báo cho ta, bây giờ ta cần yên tĩnh để nhớ lại một số chuyện ta đã quên. Dìu ta về phòng nào, sau giấc ngủ hàng ngàn năm ta cảm thấy chưa thích nghi được với cơ thể.”
“Rõ thưa chủ nhân.” – Pier nhanh chóng tiến tới đỡ lấy tay cô.
Mặc dù đây là tạo vật của cô nhưng vẫn giữ được sự mềm mại của cơ thể. Cơ thể của Pier không lạnh, không nóng áp sát vào người cô, không biết cô ta được làm từ chất liệu gì? Nếu có thể mình có thể ôm cô ta cả ngày. Nghĩ đến bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm nên cô bỏ ngay ý định này.
Rời đi đại điện, bước vào hành lang bên trái. Ánh sáng của quả cầu nhỏ chiếu lên hai bên tường màu xám bạc nứt rẽ. Rễ cây chui xuyên qua tường, còn trên nền đá, những đường nứt ngoằn ngoèo khiến cô liên tưởng đến đám giun đang bò lổm ngổm.
Cộc, Cộc.
Chiếc giày bạc của cô chạm vào nền đá vang lên rồi vọng lại kéo dài, méo mó trong không gian hành lang tĩnh lặng, đen tối kéo dài đến vô tận.
Trái lại Pier cô không phát ra một tiếng bước chân, hơi thở chỉ có tiếng quần áo sột soạt đang ôm cánh tay sứ dìu Meliza về phía trước. Đôi tai cáo vẩy nhẹ đung đưa theo từng bước đi khiến cô không khỏi muốn động vào chúng.
Meliza không khỏi thích thú, bản năng thôi thúc cô muốn đưa tay sờ thử. Chắc chắn là rất mềm mại lắm đây… có khi còn thích hơn sờ tai mèo. Thật may mắn tay kia đang cầm gấu bông, nếu không cô sẽ đạp trúng cạm bẫy mềm mại đầy chết chóc này rồi.
“Thưa chủ nhân, đã đến phòng của ngài” – Pier dừng lại trước một cánh cửa, lên tiếng xóa tan sự im lặng của hành lang.
Đó là một cánh cửa bằng gỗ sồi được khảm vàng, cũ kĩ và hai bên là đôi rối gỗ không mặt, mặc bộ đồ hầu gái nghiêm chỉnh đứng như pho tượng. Sự xuất hiện của Meliza khiến chúng lập tức quỳ xuống. Đồng thời cánh cửa tự động mở ra, êm như gió, không phát ra lấy một âm thanh dù đã hàng ngàn năm.
Từ trong phòng, một luồng gió lạnh phả ra, kéo theo mùi ẩm mốc và thoảng hương trầm. Trước mắt là chiếc giường lớn phủ vải nhung. Ánh trăng đỏ rọi vào, nhuộm căn phòng trong sắc máu mờ ảo.
Hai con rối gỗ không mặt đứng hai bên cửa đồng loạt cúi gập người một góc chính xác như được lập trình. Cánh tay phải đặt ngang ngực, cánh tay trái duỗi thẳng theo thân, động tác mềm mại như đang bị giật dây.
Pier dìu cô lên giường. Lúc này, khung cảnh bên trong trở nên rõ ràng hơn. Mọi thứ vẫn sạch sẽ, gọn gàng trong nhiều thế kỉ. Ánh trăng đỏ chiếu xuyên qua cửa thủy tinh bên cạnh. Tủ áo, tủ sách, bàn làm việc đều được thiết kế tinh xảo và đa dụng. Bàn trang điểm với chiếc gương lớn, phản chiếu bóng hình cô, mờ ảo trong ánh sáng huyền bí.
“Búp bê này thật đẹp.” – Cô thầm nghĩ.
Với những đường nét mềm mại, cao ráo, khuôn mặt đẹp trắng muốt, như một thiên sứ sa ngã mà cô từng biết, bộ tóc vàng kim búi cao cùng chiếc vương niệm đen đội trên đầu. Chiếc váy đen tuyền đính kim cương làm tôn lên vẻ đẹp của một nữ hoàng đêm tối.
“Chủ nhân để tôi thay đồ cho ngài.” – Pier mở tủ lấy một bộ đồ ngủ màu trắng. Đuôi cáo vừa ngoe nguẩy vừa cởi từng cái cúc một.
Bên cạnh đó là cô hầu gái mặt cáo Pier với thân hình nhỏ nhắn, cầm bộ đồ ngủ cho nữ hoàng búp bê tiến lại gần. Cô bắt đầu cởi bộ váy đen tuyền đầy uy nghiêm xuống, từng cử động đều cẩn trọng, như thể sợ làm tổn thương cô vậy.
“Được rồi.” – Giọng Meliza khẽ khàng nhưng vẫn toát lên sự mỏi mệt lẫn quyền uy. “Lui ra ngoài đi. Khi nào Vidora trở về báo với ta một tiếng.”
“Tuân lệnh. Chủ nhân hãy yên tâm nghỉ ngơi, nếu cần gì chỉ cần ra lệnh, các hầu gái bên ngoài sẽ hầu hạ ngài.” – Pier cúi đầu, ân cần dặn dò trước khi lui ra.
Meliza gật đầu, nét mặt tỏ ra mệt mỏi. Cô nhìn vào gương, thấy bản thân giờ đây thật sự giống một thiên thần trong truyện cổ tích ở thế giới cũ – khoác trên mình bộ váy trắng mềm mại, ánh trăng đỏ phủ lên gương mặt cô một vẻ đẹp siêu thực, đầu người, thân búp bê.
Cô thả lỏng cơ thể, từng khớp sứ khẽ rung lên nhè nhẹ khi tiếp xúc với lớp nhung êm ái. “Phịch” - một âm thanh nhỏ khi thân hình búp bê đổ xuống giường, chìm vào biển lông vũ mềm mại.
"Thật... mệt mỏi quá đi." Giọng nói uể oải vang lên, cô chỉ là một nữ nhân viên văn phòng mới đây thôi giờ đây phải đối mặt với thứ khác lạ. Những ngón tay sứ duỗi thẳng, như muốn xua tan căng thẳng của vai diễn bất đắc dĩ.
Trong khoảng lặng hiếm hoi này, ký ức ùa về như thủy triều. Hình ảnh một cô gái văn phòng mặc một chiếc áo sơ mi đen, mắt thâm cuồng vì thiếu ngủ. Với đặc điểm bình thường khuôn mặt không đặc sắc, cuộc sống không điểm nhấn. Hai mươi lăm mùa xuân trôi qua như một chiếc lá chảy trên sông. Mỗi ngày là một vòng lặp vô tận gắn liền với bàn phím, màn hình, những cuộc họp vô nghĩa. Không tình yêu, không đam mê, thậm chí chẳng có nổi một giấc mơ nào để cố gắng cả.
Meliza khẽ cười. Cô giơ bàn tay sứ lên trước mặt, ngắm nghía những khớp nối bạc sáng dưới ánh trăng màu đỏ. Thật trớ trêu, khi trở thành một nữ hoàng búp bê lại là điều thú vị nhất từng xảy ra trong đời.
Bất giác chìm vào trong giấc ngủ với những kí ức xưa cũ, ý thức bắt đầu mơ hồ đưa cô đi một thế giới khác. Trong tay cô vẫn ôm con gấu bông bằng vải, rách rưới và cũ mèm.
Trong cơn mộng mị, Meliza thấy mình đứng giữa một thế giới bị tước đoạt màu sắc. Tất cả từ những tòa nhà chọc trời, màu đất dưới chân đều chỉ còn hai màu sắc đen và trắng. Không có sự chuyển tiếp, không một nửa sắc.
Và chính trong thế giới không màu, cô trở thành điểm nhấn duy nhất. Chiếc váy ngủ trắng, làn da sứ tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, mái tóc vàng kim của cô là điểm chói nhất. Meliza giống như một bông hoa duy nhất còn sót lại trong vườn hoa bị bỏ hoang.
Dần dần, những cư dân của thành phố mất màu bước chậm lại. Họ bước đi đồng bộ như những con rối được giật dây, những khuôn mặt với ánh mắt vô hồn. Hàng trăm cái đầu cùng quay về phía cô một cách máy móc, những bàn tay xám xịt giơ lên như muốn chạm vào thứ màu sắc hiếm hoi này.
Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, cảm giác lạnh lẽo chảy dọc sống lưng. Họ càng ngày càng tiến lại gần. Những ngón tay màu xám tro đang với về phía cô, lúc này cô có thể cảm nhận tiếng bước chân, cảm nhận được sự khao khát màu sắc của cư dân, muốn cướp đoạt chúng làm của riêng.
Bỗng nhiên, mọi chuyển động đóng băng. Tiếng bước chân im bặt, thế giới như ngưng đọng trong một khung hình quái dị. Những thân người đen trắng giơ bàn tay đang vươn tới Meliza đông cứng giữa không trung.
Giữa biển người một bé gái từ đằng sau cô đi lên phía trước. Cô bé mặc váy lụa trắng tinh, mái tóc vàng kim dài che nửa khuôn mặt, bàn chân trần bước trên nền đường như không hề cảm nhận được lạnh giá hay gồ ghề. Sự xuất hiện của cô bé làm tất cả cư dân không ai dám lại gần.
Đám đông vô hồn bỗng dưng rùng mình. Những cái đầu đồng loạt quay sang, những thân hình xám xịt lùi lại, trở về làm công việc của mình. Họ đi qua nhường đường cho cô bé, tạo thành một khoảng trống xung quanh như một điều hiển nhiên.
Đứa trẻ đứng trước mặt cô, ngẩng đầu lên. Mắt cô bé sáng rực, ánh mắt lam nhạt trong veo. Cô bé có gương mặt trắng sứ, làn da mịn như lớp men, tóc dài rực sáng ánh kim. Có điều gì đó trong nét mặt ấy khiến Meliza khựng lại, đó là hình bóng phản chiếu trong gương. Như thể đang nhìn vào một phiên bản thu nhỏ của chính mình — một “Meliza” thời thơ ấu.
“Chị là ai?” - Giọng đứa trẻ vang lên như tiếng chuông bạc, đầu nghiêng về một bên đầy tò mò. “Sao chị dám bước vào thế giới bị nguyền rủa này? Mau về đi... Trước khi Nó tìm thấy chị.”
Meliza vừa mở miệng định đáp thì - rắc! - thế giới xung quanh đột ngột nứt vỡ. Những mảnh vỡ đen trắng vụn ra như tấm kính bị đập tan, để lộ khoảng không đen ngòm phía sau. Cô rơi tự do vào cái hố sâu không đáy ấy.
Khụ!
Cơ thể sứ va mạnh vào tấm nệm nhung. Meliza giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi thốc dậy, cử động mạnh khiến cho các khớp sứ phát ra tiếng lách cách nhỏ.
“Mơ trong mơ à… Thật hài hước.” – Cô cười khẽ, nụ cười kéo dài đến mệt mỏi. “Nếu cái trước là mơ… thì đây là thực. Nhưng nếu cả ba đều là thực thì sao?”
“Thật là… đau đầu.” Meliza đưa tay xoa nhẹ thái dương. Mớ suy tưởng hỗn độn trong đầu chằng chịt như mạng nhện dính đầy sương. Nhưng cô biết rõ, nếu càng để bản thân trôi đi trong mớ hoang mang ấy thì càng dễ bị nuốt chửng.
“Tốt nhất là đối mặt với thứ nguy hiểm trước mắt. Mọi thứ… phải xử lý một cách thật bình tĩnh.”
Bước chân sứ khẽ va vào tấm thảm dày khi cô tiến về phía cửa sổ. Tấm rèm nhung được kéo sang một bên, để lộ khung cảnh bên ngoài.
Cô ngước nhìn lên bầu trời.
“Trời ạ!”
Đó là mặt trăng? Không, không đúng. Thứ kia chỉ giống một mặt trăng nếu nhìn thoáng qua. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây. Càng nghĩ cô càng thấy có gì đó không đúng.
Nó có hình tròn, treo lơ lửng giữa nền trời đỏ sẫm. Nhưng quanh rìa là một đường mí mỏng, run rẩy như sắp chớp. Và chính giữa — là một tròng mắt đỏ ngàu, lạnh tanh, vô hồn. Không một tia sinh khí. Chỉ nhìn chằm chằm xuống thế gian như một vị thần đã chết nhưng chưa nhắm mắt.
Meliza đứng bất động rất lâu, không rời mắt khỏi thứ đó. Một mặt trăng biết nhìn, hay một con mắt giả dạng mặt trăng? Dù là gì, nó cũng đang dõi theo cô. Và có lẽ, vẫn luôn như vậy từ lúc cô bước vào thế giới này.
Cô bước đến chiếc bàn làm việc đặt trong góc phòng, đôi chân sứ nhẹ chạm sàn, phát ra tiếng khẽ khàng như một vũ công chuyên nghiệp.
Trên bàn, chẳng có gì ngoài một vài quyển sách nhỏ có bìa mềm, màu sắc phai nhạt theo năm tháng. Cô lật từng cuốn một, trong đó có các quyển như sách tập viết chữ nét nghiêng, tranh ảnh vẽ tay về tình yêu thương, vài cuốn truyện đơn sơ dành cho trẻ em mới học vỡ lòng.
Kỳ lạ. Chẳng có gì giống với một nữ hoàng đầy quyền lực, càng không phù hợp với một kẻ đã ngủ suốt ngàn năm trong lâu đài cổ này. Những vật dụng này không thuộc về một người trưởng thành, càng không thuộc về một biểu tượng như… “cô ta”.
Một khoảng lặng nặng nề phủ xuống.
“Cô ta… từng có con sao?” - Meliza lẩm bẩm, ánh mắt rơi xuống vùng bụng.
Cô đưa tay chạm vào đó. Lớp sứ mịn màng, lạnh như tiền, không có lấy một hơi ấm nào của sinh mệnh. Một thân thể của một búp bê sứ, lại không có tim đập thì càng không có tử cung. Sao có thể làm được chuyện này?
“Không thể nào.” Cô rút tay lại, khẽ lắc đầu. “Một búp bê thì làm sao có thể sinh sản.”
Nhưng rồi, như bị một ý nghĩ khác đâm nhẹ vào não, cô thì thầm:
“Trừ khi… cô ta tạo ra sinh mệnh như Pier. Một dạng sinh linh nhân tạo. Có lẽ… cô ta đã tự tay dạy họ, như một người mẹ.”
Câu chữ rơi ra thật chậm. Trong lòng, một cảm giác âm ấm mơ hồ len lỏi. Lạ thay, nó giống như… chính một ký ức mượn.
Cô tìm thấy một quyển sách cũ trong hộc tủ, không có lời ghi chú nào. Khi mở ra, những nét chữ nguệch ngoạc kỳ lạ hiện lên, nhưng lại mang một cảm giác quen thuộc đến lạ. Cô lật sang trang tiếp theo, và những dòng chữ bắt đầu rõ ràng hơn, dễ đọc hơn.
"Tên mình là Meliza. Meliza Porcelaine Von Flamedorn. Đó là cái tên khắc trên chiếc vòng bạc."
Có thể đây là nhật ký của chủ nhân cơ thể này. Cô lật tiếp và nhận ra một điều kỳ lạ: dù không biết vì sao, nhưng cô lại có thể hiểu được ngôn ngữ này. Những ký tự lạ lẫm và rối rắm giờ đây như được chuyển thành thứ ngôn ngữ mà cô dễ dàng đọc hiểu.
Trong quyển sách, không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến thế giới bên ngoài. Thay vào đó, nó ghi lại những chi tiết về những ngày tháng cô dành thời gian dạy bảo Pier và Vidora, cùng quá trình tạo ra những con rối. Quan trọng nhất là phần ghi chép về công tác bảo trì các con rối, với những phương pháp và quy trình mà cô đã áp dụng để duy trì sự hoàn hảo của chúng qua thời gian.
“Ngày 1202. Tôi không chắc mình đếm đúng hay không, nhưng dù sao, tôi vẫn cố gắng học từ những cuốn sách này. Hôm nay, tôi phát hiện một tiêu bản ghi chú về các bộ phận của người cáo. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng được cắt rời một cách hoàn hảo và bảo quản cẩn thận trong ống kính dưới tầng hầm.”
Đây là một phần trong những ghi chép quan trọng. Tuy nhiên, cô ta chỉ viết vội vài dòng rồi bỏ dở, gần như quên tiếp tục nhật ký, dẫn đến sự thiếu sót lớn về thông tin.
Meliza ngồi xuống bên chiếc bàn, ánh mắt lướt qua những ghi chép trong quyển sách cũ, cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng. Cô mím chặt môi, như thể đang cố kìm nén sự bực bội. Lời thì thầm thoát ra một cách khó khăn:
“Chỉ vài dòng vội vã rồi bỏ dở... Cô ta để lại gì cho mình ngoài những mảnh ghép rời rạc này? Tại sao không tiếp tục viết? Làm sao tôi có thể hiểu được mọi chuyện nếu chỉ có một phần nhỏ của sự thật?”
Cảm giác bất lực khiến cô đặt quyển sách xuống, rồi quay người nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng đỏ vẫn phủ lên căn phòng, nhưng tâm trí cô lại không thể nghỉ ngơi. Meliza đứng dậy, bước về phía cửa sổ và nhìn ra không gian ngoài kia. Mặc dù không có câu trả lời rõ ràng, nhưng cô biết rằng mình không thể cứ thế buông xuôi.
“Mình phải tìm ra sự thật. Cô ta đã để lại manh mối. Phải tìm hiểu về lâu đài này.”
Cô quay lại nhìn quanh phòng, trong đầu hình thành kế hoạch rõ ràng. “Đúng rồi, thư viện. Nơi đó chắc chắn sẽ có những tài liệu cũ, những dấu vết còn sót lại. Thiếu hiểu biết chính là điểm yếu chết người khi ở một nơi như thế này.”
Với quyết tâm mới, cô bước ra khỏi phòng, dù trong lòng tràn đầy những câu hỏi chưa lời đáp và không ít nguy cơ từ những thứ chưa biết, nhưng cảm giác thôi thúc mạnh mẽ phải tìm kiếm sự thật không thể ngừng lại.
“Hầu gái, đến đây.”
Một bóng đen mờ ảo tràn vào từ cửa, chầm chậm tụ lại, biến thành đôi hầu gái không mặt. Bọn chúng cúi người, lặng lẽ hành lễ trước mặt Meliza, sự im lặng trong căn phòng dường như càng trở nên nặng nề.
“Thay cho ta một bộ đồ thường ngày. Ta cần đi xem tình hình lâu đài.”
Sự xuất hiện quỷ dị của chúng vẫn khiến cô rợn người, nhưng sau những giấc mơ kỳ quái và những điều khó lý giải, Meliza đã luôn tìm cách giữ bình tĩnh. Từ lúc đặt chân đến nơi này, bản năng sinh tồn của cô không ngừng được mài giũa. Giờ đây, thích nghi đã trở thành bản năng đầu tiên.
Nhưng chỉ sau một thoáng suy nghĩ, cô khựng lại. Ý tưởng lang thang trong lâu đài với hai người hầu không mặt lặng lẽ đi sau khiến cô lạnh cả người.
“Không, có lẽ… chưa cần vội. Mình sẽ hỏi Pier và Vidora sau.” Cô thì thầm, tự trấn an, rồi phẩy tay nhẹ, ra hiệu cho đôi hầu gái rút lui.
Chúng tan rã thành làn khói đen mờ, rồi từ từ chìm xuống mặt đất như bóng tối ngấm vào đá. Lặng lẽ, chúng biến mất trong màn đêm, không để lại dấu vết nào ngoài cảm giác lạnh buốt trong không khí.
Cô tiếp tục ngồi xuống. Trước khi rời khỏi căn phòng này, cô cần sắp xếp lại các sự kiện, tìm một trật tự giữa đống ký ức hỗn loạn và manh mối đứt đoạn. Mọi thứ đang dần xếp thành hình, nhưng vẫn thiếu quá nhiều mảnh ghép.
Meliza mở lại quyển nhật ký cũ, lật qua từng trang với đôi mắt dò xét. Những ghi chép rời rạc, những con số không theo quy luật, những dòng mô tả tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng tất cả đều là những mảnh vụn của một câu chuyện lớn hơn.
Cô lẩm bẩm:
“Đầu tiên là căn phòng, rồi giấc mơ… cô bé kia… những cư dân xám, con mắt trên trời, và quyển nhật ký… Không thể là ngẫu nhiên. Tất cả đều có liên kết.”
Cô ghi chép lại trên một mảnh giấy trắng, đánh dấu từng sự kiện như ghép các mảnh xếp hình.
Meliza dừng lại ở dòng ghi cuối cùng “Tầng hầm — nơi lưu trữ bộ phận người cáo.” Một thoáng im lặng căng như dây đàn. Cô nhìn chăm chăm vào những chữ mình vừa viết, rồi thì thầm:
“Không... đó không chỉ là nơi lưu trữ. Đó là điểm khởi đầu.”
Nếu nhật ký ghi chép đúng theo thứ tự thời gian, thì tầng hầm là nơi đầu tiên cô ta, chủ nhân cũ của cơ thể này từng đặt chân đến. Và nếu đúng như vậy, rất có thể đó cũng là nơi sinh ra Pier.
Cô gạch thêm một dòng dưới danh sách:
Tầng hầm là nơi Pier được tạo ra?
Cảm giác rợn ngợp lan dọc sống lưng. Trong vô thức, cô nhìn xuống bàn tay sứ của mình. Có thứ gì đó rất sai lệch ở đây, một logic bị giấu kỹ sau những sự kiện tưởng như ngẫu nhiên. Tầng hầm, những bộ phận cắt rời hoàn hảo, quy trình bảo trì các con rối… Tất cả đều dẫn về một nơi.
Meliza nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt. Cô biết mình đã viết. Cô nhớ từng nét bút, từng dòng chữ. Nhưng khi nhìn lại, trang giấy hoàn toàn trống trơn.
Cô thử lần nữa. Tay cầm bút, cô ghi lại những sự kiện chính, từng từ một, cẩn thận, chậm rãi.
Nhưng kỳ lạ thay, những dòng chữ cô vừa viết bỗng từ từ phát sáng nhạt như được phản chiếu từ bên trong giấy, rồi tan rã thành ánh bụi mờ, biến mất. Trang giấy lại trở về trắng tinh, như thể chưa từng có nét bút nào chạm vào.
Meliza cau mày. Cô cúi gần hơn, nhìn kỹ đầu bút. Mực vẫn còn, giấy không hỏng. Không có gì lý giải được hiện tượng này, ngoại trừ một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng cô.
Cô thử viết một câu khác. Nhưng lần này, trước khi chữ kịp sáng lên, cô khựng lại. Những nét chữ quen thuộc một cách kỳ lạ.
“Giống… chữ của cô ta.”
Tay cô run nhẹ. Không phải nét viết của mình, nó giống như một phiên bản phản chiếu, mềm mại hơn, mang dáng vẻ uy nghi và trau chuốt. Cảm giác tay cô không còn thuộc về chính mình, mà đang tái hiện lại một thói quen của ai đó khác.
Cô ngồi bất động hồi lâu. Một ý nghĩ thoáng qua khiến cô khiếp đảm. Liệu mình có phải chính là cô ta? Hay mình có đang trở thành cô ta?
“Chắc là trùng hợp thôi, làm gì mình có thể chính là cô ta được… Hahaha”
Cô bật cười, tiếng cười khô khốc, gượng gạo. Nhưng tiếng cô tắt lịm giữa không gian tĩnh lặng, vì nỗi bất an vẫn âm ỉ cháy bên trong. Bởi sâu trong lòng, cô biết rằng một phần của mình đã không còn như trước nữa.
Cảm giác mất sự an toàn vẫn bám riết lấy cô, như một bóng ma lởn vởn bên cạnh. Nhưng cô biết, nếu muốn giữ vững tâm trí trong thế giới này, cô phải tự tạo ra những nguyên tắc cho chính mình.
“Dù sao đi nữa, nếu một ngày nào đó, tôi không còn là tôi nữa... thì ít nhất những quy tắc này sẽ giúp tôi giữ lại một phần bản thân, dù chỉ là một chút.”
Cô thầm nhủ, từng lời như một lời thề, như một chiếc neo trong biển cả mênh mông của sự hỗn loạn. Nguyên tắc là những gì cô có thể bám víu vào lúc này. Đó là điểm tựa duy nhất để cô không bị lạc trôi.
“Không quên mình. Dù có thế nào đi nữa, phải giữ một phần nào đó bản thân. Chỉ cần thực hiện các quy tắc là ổn thôi.” Cô tự nhắc, rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm lại sự vững vàng trong lòng.
Meliza đứng dậy, tay đặt lên chiếc bàn, bàn tay sứ lạnh lẽo chạm vào những tờ giấy trắng. Ánh sáng mờ mịt của căn phòng như bao phủ quanh cô, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mình đã có chút gì đó kiên định trở lại.
Đột nhiên, một tiếng ồn xé tan sự yên tĩnh.
“Nữ hoàng Meliza ở trong đó hả? Mau mở cửa cho ta vào!” Một giọng nữ vang lên, đầy cá tính và không thiếu phần nũng nịu.
Meliza giật mình, quay về phía cửa. Cảm giác không mấy dễ chịu ập đến. Đó là một sự hiện diện khác, dường như quen thuộc nhưng cũng rất mới mẻ.
“Vidora! Không được vô lễ khi chủ nhân đang nghỉ ngơi,” một giọng khác vang lên, trầm hơn, có vẻ nghiêm khắc hơn. Đây là một giọng nói đậm chất Pier, không thể nhầm lẫn.
Meliza đứng im, mắt lướt qua cửa. Cô có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, rồi tiếng bước chân gần như nhẹ nhàng nhưng lại mang cảm giác rất chắc chắn. Cô không thể chỉ ngồi im trong căn phòng này nữa. Câu chuyện càng lúc càng rối rắm, và sự thật đang dần hé lộ. Một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ buộc cô phải ra ngoài, phải đối diện với những câu hỏi, những bí ẩn.
“Vào đi.” Meliza gọi, giọng bình tĩnh nhưng trong lòng lại bối rối. Cô không biết mình đang chuẩn bị đối mặt với điều gì, nhưng cô hiểu rằng mỗi bước đi lúc này đều có thể thay đổi tất cả.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, cô hầu gái Pier và một cô gái khác, đó chính là Vidora.


0 Bình luận