Dư Âm Cõi Mộng
Tinh Ngạn Lãng Ba
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dư Âm Cõi Mộng

Chương 06: Sao Bạc tập sự

0 Bình luận - Độ dài: 2,116 từ - Cập nhật:

“Bỏ đi như vậy sao?” Dex khẽ lẩm bẩm, rồi thở ra một hơi mệt mỏi. Cậu đưa tay xoa nhẹ thái dương, đôi mắt ẩn chứa vẻ giằng xé giữa lý trí và niềm tin mơ hồ. Ba đóa hoa trắng được gom lại, cẩn thận cắm vào chung một chiếc ly, hai ly còn lại thì đem dọn đi. Động tác của Dex chậm rãi, giống như đang nâng niu một thứ gì đó mong manh và sắp vỡ vụn. Sau cùng, cậu gấp bảng cầu cơ giấy lại, từng nếp gấp đều đặn như chứa đựng một sự linh thiêng bên trong nó, rồi nhét nó vào ngăn bàn dưới cùng.

Ngày hôm ấy, thời gian như chảy trôi lặng lẽ giữa lớp sương mỏng phủ lên tâm trí Dex. Nguyên chủ vẫn không hề xuất hiện, không một tín hiệu, không một lời hồi đáp. Đã vài ngày trôi qua, và càng lúc cậu càng tự hỏi: liệu mọi thứ mình trải qua chỉ là ảo giác? Một trò đùa của tâm trí sau cú sốc xuyên tới thế giới xa lạ này?

Dex ngước nhìn vầng trăng vàng nhạt đang lặng lẽ neo trên đỉnh tháp cao, ánh sáng của nó loang ra như tan vào không khí. Cậu thấy mình thật nhỏ bé. Dex vướng bận trong lòng - có nên để mọi thứ lặng lẽ trôi vào quên lãng hay quay lại đào sâu, truy tìm chân tướng - cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Ban đầu, Dex bước vào vòng xoáy kỳ lạ này chỉ vì tò mò và mong muốn lý giải. Nhưng bây giờ, mọi việc xảy ra khiến cậu chán nản, cậu cảm thấy những điều thần bí khiến cậu trở nên mệt mỏi, xoay đi xoay lại cũng lòng vòng một chỗ mà không tìm ra ngã rẽ mong manh nào. Liệu việc này có khác gì tự chối bỏ chính linh hồn đang trỗi dậy bên trong?

Ngày mới phủ một lớp nắng vàng óng nhẹ lên những mái nhà ngói đen của phố Para, nơi nhịp sống lại bắt đầu bằng tiếng ồn ào thân thuộc. Dex tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ mang hương gỗ cũ kỹ, nửa tỉnh nửa mơ. Còn hơn tháng rưỡi nữa là kỳ thi - cột mốc đầu tiên kể từ lúc cậu xuyên đến. Hai tháng trôi qua như giấc mộng, nhưng từng ngày lại in hằn trong cậu một lớp ký ức mới.

Vụ án George Hillmert cũng sắp khép lại. Gia đình Hillmert sẽ phải nộp phạt vì hành vi tàng trữ vũ khí của George - một tội danh nặng nề trong vùng. Tín ngưỡng thần Stella ở đây lại nghiêm khắc cấm đoán tự sát, bởi với họ, sinh mệnh là thiêng liêng, không ai được quyền chối bỏ nó. Bà Hillmert, người duy nhất trong nhà theo tín ngưỡng, phải chịu trách nhiệm đọc kinh xá tội cho đứa con trai đã chọn kết thúc đời mình bằng nòng súng.

Dex nhìn vào gương, tự hỏi: George chết có phải vì muốn giết mình không? Nếu vậy thì có phải cậu đã thoát nạn? Nhưng rồi… người cũng đã chết. Tội lỗi gì, thôi thì cứ xuống địa ngục mà trả.

“Dex, Rebecca vừa gửi điện tín, em ấy sẽ ghé qua vào trưa nay.” Gura gọi vọng từ bếp khi thấy cậu bước xuống cầu thang.

“Ừ.” Dex khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng bước lại giúp chị gái bày bát đĩa. Rebecca đến chắc hẳn là để hỏi chuyện tang lễ George - điều đó cậu đoán được. Cũng không trách cô, George từng theo đuổi cô ấy.

Gilbert vừa về tới, tay ôm mấy lát bánh mì tươi, mồ hôi còn đọng trên trán. “Chị ơi, hôm nay có súp phải không?” Nhóc reo lên.

Dex liếc qua chiếc nồi đang tỏa hương ngọt lịm, ngửi được cả mùi củ dền và nấm quyện vào nhau. Vị thơm ngậy thoang thoảng đến mức khiến người ta ấm lòng. Dex chả biết chị gái đã cho gì vào nồi nữa, công thức bí mật của một nữ công gia chánh có khác. Cái suy nghĩ ấy thật nực cười. Dex tự nhủ. Rõ ràng là chính Dex không học hỏi tập tành nấu một bữa cho ra trò đi. 

Hôm nay Gilbert được nghỉ, nên bị “phân công” rửa bát. Còn Dex thì tranh thủ sửa lại chiếc ghế lung lay, hành động ấy khiến Gura không khỏi ngạc nhiên. Dường như cậu em của chị dạo này khéo tay hơn hẳn. Thư sinh trước kia có khi còn không dám đụng vào búa cơ mà.

Dex ngước lên, hỏi: “Hôm nay chị có lên lớp không?”

“Không. Giờ là thời điểm nộp luận văn, hết tiết rồi. Chị đang cố nâng bằng lên thạc sĩ. Nếu không đậu… e là phải tốn phí học lại.” Gura nói mà ánh mắt trĩu nặng nỗi lo. Chị ấy hiểu rõ sự vất vả của cha, không muốn trở thành gánh nặng.

Đúng mười giờ, Rebecca xuất hiện. Cô khoác váy tay bồng màu trầm, nón vành rộng che nửa khuôn mặt. Trong tay cô là xấp sách và tài liệu mượn từ trước.

“Cảm ơn nha,” cô mỉm cười, sau đó thoáng ngập ngừng, “À, Dex, cậu có tính đi tang George không?”

Dex không đáp ngay. Tay cậu đẩy ly hoa trắng về một góc khuất bên chồng sách, tránh để Rebecca nhìn thấy. Rồi cậu nói, giọng khẽ và chắc chắn:

“Có, không thể không đi, chúng ta là những người bạn duy nhất biết George qua đời.”

“Vậy lớp sẽ không ai đi tang nữa…” Rebecca nóI giọng buồn hiu.

“Mình nghĩ hai chúng ta đến là đủ rồi. George tự sát. Nếu bạn lớp mình đến… chắc sẽ bị hỏi những điều khó trả lời thôi.”

Rebecca gật đầu. Đôi mắt cô trĩu nặng nỗi buồn. Dù ngoài miệng không nói, nhưng Dex biết cô ấy đang tiếc nuối. Rebecca từng quan tâm George. Dù chỉ là mức cảm tình, nhưng khi một người mình từng để tâm đột ngột chết đi, ai mà không bị chấn động?

Dex thầm nghĩ: Nếu Rebecca biết George từng có ý định hại cậu, liệu cô sẽ chọn ai - người bạn thân hay người con trai đã tỏ tình với mình? Câu hỏi ấy không cần lời đáp, bởi Dex biết, đôi khi có những sự thật chỉ nên nằm yên dưới lớp đất lạnh. Như George vậy, mọi tội lỗi, xin cứ để địa ngục phán xét.

Ngay sau khi Rebecca rời đi, Dex cũng trở vào nhà, thay quần áo gọn gàng rồi rời khỏi, hướng đến Sở Bảo An. Tại đây, có người đón cậu và đưa thẳng đến Sở Cảnh Sát khu vực Sinbia.

Đã hơn một tuần kể từ khi đặt chân đến vùng đất này. Dex dần quen với vẻ ngoài cổ kính của nơi đây, nhưng thứ khiến cậu không thể nào làm ngơ chính là mùi hương rất riêng trong không khí, một thứ hương dìu dịu, vấn vít trong gió như đánh thức cảm xúc mơ hồ nào đó trong lòng người.

Sở cảnh sát vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh mịch và nghiêm cẩn như lần đầu Dex tới. Một viên sĩ quan dẫn cậu vào lại căn phòng hôm trước. Người quản phòng - Einstein Smoth - gật đầu chào Dex khi thấy cậu bước vào, không dài dòng chào hỏi, người này nhanh chóng đưa cậu đi sâu vào trong khu vực đặc biệt, nơi đã được chuẩn bị từ trước, rồi lập tức liên hệ với người đề cử Dex - Leonard Thomas.

Phòng nghi thức nằm phía cuối hành lang, có thềm bốn bậc ngập nước dẫn vào. Toàn bộ căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ, hắt ra từ mặt nước phát quang khiến mọi thứ trở nên huyền ảo. Khi Dex bước vào, một quầng sáng mờ bao quanh thân thể cậu, những đốm li ti như bướm phát sáng bay lên chậm rãi mỗi bước chân cậu chạm mặt nước.

Cô gái mặc áo trắng kiểu tiếp tân đứng bên hành lang trên cao, cách mặt nước khoảng ba mét. Nét mặt cô bình thản, tay liên tục ghi chép gì đó trên giấy. Leonard cũng vừa đến, đứng cạnh lan can, khoanh tay mỉm cười đầy hài lòng, như thể mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của anh ta.

Dex ngây người một lúc trước khung cảnh thần bí, mãi đến khi cô gái áo trắng gọi tên, cậu mới giật mình tỉnh khỏi cơn mê. Cậu bước lên khỏi mặt nước, vội cởi đôi giày ướt nhẹp, vắt nhẹ ống quần cho ráo bớt. Leonard nhận lấy bản báo cáo từ tay cô nhân viên, vừa liếc qua vừa cười nói:

“Trời đất, sao nãy không cởi giày ra luôn? Ngốc thật đấy.”

“Bước vào cái là dính nước liền, có ai báo trước đâu,” Dex nhăn mặt.

“Ồ, vậy à? Tội nghiệp ghê.”

Dex thở dài, lườm Leonard đầy bất lực. “Anh... làm ơn đừng có trêu tôi kiểu đó nữa. Tôi mới thành niên thôi đấy.”

Leonard phì cười, lơ đi ánh mắt khó chịu của Dex. “Cậu đúng là có tố chất đấy. Cậu đủ điều kiện vào đội Sao Bạc.”

“Hả? Tôi chỉ muốn làm sĩ quan thường thôi mà…”

Leonard dẫn Dex đến một nhà kho rộng lớn. Cậu đi bộ theo sau, xách đôi giày ướt như một đứa trẻ đang lẽo đẽo theo cha. Leonard liếc nhìn rồi nói:

“Đừng xách nữa, một là đi vào đi, hai là cứ để đó. Lát quay ra, nó khô được tí nào hay tí đó.”

Rồi anh ta quay lại hỏi: “Cậu biết dùng vũ khí gì?”

“Hừm… kiếm,” Dex đáp, có chút miễn cưỡng.

Leonard gật đầu, lấy từ kệ ra một hộp nhỏ màu đen, bên trong là một chuôi tay cầm dài khoảng mười sáu xăng-ti-mét, cùng với một khẩu súng ổ xoay và hộp đạn đi kèm. Anh đưa cả ba món cho Dex.

“Tôi sẽ hướng dẫn cậu dùng cả hai,” Leonard nói. “Súng thì cậu biết rồi, lên nòng, lắp đạn, bóp cò. Còn cái chuôi kiếm kia, cậu truyền năng lượng linh hồn vào, nó sẽ tạo ra lưỡi kiếm bằng ánh sáng - dạng ngưng tụ.”

Dex nhướn mày, mặt đầy hoài nghi. “Nghe ảo vl. Sức mạnh tinh thần là sao cơ?”

Leonard khựng lại. “Ảo gì? Vờ lờ là cái gì nữa đấy?”

Dex vội vàng sửa lại: “À… tôi chỉ muốn nói là nghe... thần kỳ quá.”

Leonard thở ra một tiếng bất lực. Nói chuyện với Dex là một thử thách về ngôn ngữ. “Ờ thì đúng là thần kỳ. Nhưng chỉ có Sao Bạc mới biết thôi. Cảnh sát bình thường chả được tiếp cận mấy thứ này đâu.”

“Sao Bạc là gì vậy?”

“Một đơn vị đặc biệt, được lập ra để xử lý hiện tượng kỳ bí. Mấy người đăng ký nhưng bị loại mà không hiểu vì sao. Thật ra vì yếu tố quan trọng là sức mạnh tinh thần, thứ mà không phải ai cũng có.”

Dex nhìn xuống chuôi kiếm trên tay, rồi ngẩng lên hỏi: “Tôi có sức mạnh tinh thần à?”

Leonard gật đầu, nét mặt nghiêm lại. “Lần làm lễ trừ tà cho cậu, con quỷ đó là một loại đặc biệt - nó bị mù. Nhưng nó có thể ‘nhìn’ được người sở hữu năng lượng mạnh mẽ. Vì vậy nó mới nhắm thẳng vào cậu. Tôi không ngờ, tưởng nó không thấy cậu, ai ngờ...”

Dex cắn môi, lặng đi rồi hỏi tiếp. “Vậy ... sao tôi chưa từng nghe không tuyển Sĩ quan Sao Bạc công khai?”

Leonard nheo mắt, giọng chậm rãi: “Phức tạp lắm. Vấn đề là người ta có tin không? Khó mà công bố nên chỉ có thể công bố với người dân là Sao Bạc là lực lượng đặc biệt thôi. Với lại, nỗi sợ lớn nhất chính là sự hiểu lầm - người dân sẽ gán ghép những người có sức mạnh tinh thần là phù thủy hay tai họa. Lịch sử từng có rồi. Có người còn lợi dụng sức mạnh để phạm pháp nữa cơ.”

Dex ngẩn người, rồi nhẹ nhàng đặt lại hộp đạn vào tay. Cậu biết… mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Nhưng phần nào, những chuyện bí ẩn luôn đi song song với nguy hiểm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận