• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Oneshot

Ngày 1: Sương trắng

0 Bình luận - Độ dài: 2,088 từ - Cập nhật:

Năm 1960, tại Luân Đôn.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trên con đường lát đá. Màn sương dày đặc bao phủ thành phố, nuốt chửng ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn đường. Một chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển qua những con phố tĩnh lặng, kéo theo hơi thở ẩm ướt của màn đêm.

Bên trong xe, một chàng trai trẻ ngồi lặng lẽ, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh mặc một bộ vest tối màu, cổ áo được thắt chặt bởi một chiếc cà vạt mảnh. Dáng vẻ của anh trông lịch sự, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi bất an mơ hồ.

Anh trở về nhà sau một thời gian dài xa cách. Gia đình anh sống ở ngoại ô London, nơi những ngôi nhà cổ kính ẩn mình sau những hàng cây trơ trụi. Nhưng đêm nay, có điều gì đó không đúng.

Người đánh xe quay lại, giọng khàn đặc.

“Này chàng trai trẻ, cậu có chắc muốn về đó không?”

Chàng trai nhíu mày.

“Tại sao không?”

Người đánh xe do dự một lúc, rồi thở dài.

“Có những tin đồn... rằng gần đây có thứ gì đó lang thang trong màn sương. Người ta tìm thấy những xác chết bị rút sạch máu.”

Chàng trai im lặng.

"Tôi nghĩ đó chỉ là một lời đồn thổi vô căn cứ mà thôi."

Người đánh xe hừ nhẹ, ánh mắt lướt qua chàng trai qua tấm gương nhỏ trước xe ngựa.

“Cậu tin thế à?” Ông ta cười nhạt. “London không bao giờ thiếu những câu chuyện kỳ quái. Nhưng những cái xác thì có thật.”

Chiếc xe ngựa lắc lư khi bánh xe cán qua một đoạn đường gồ ghề. Sương đêm lạnh lẽo luồn qua khe cửa, len vào trong xe như một lời cảnh báo vô hình. Chàng trai trẻ kéo chặt áo khoác, ánh mắt vẫn dán vào khung cảnh bên ngoài.

"Tôi từng nghe về tên sát nhân Jack đồ tể, kẻ đã giết hàng nghìn gái bán hoa trên những con phố tại London, nhưng mà cho đến hiện tại thì cảnh sát vẫn chưa tìm ra danh tính của hắn."

Người đánh xe bật cười khẽ, một âm thanh khô khốc vang lên giữa màn sương.

“Jack Đồ Tể ư? Câu chuyện cũ rồi, chàng trai trẻ. Nhưng những kẻ quái dị ở London này chưa bao giờ biến mất.”

Ông ta quất nhẹ dây cương, khiến con ngựa hí lên rồi tăng tốc một chút. Không khí trong xe trở nên ngột ngạt hơn, dù bên ngoài lạnh lẽo. Chàng trai khẽ nhíu mày.

“Vậy… những xác chết mà ông nói đến. Chúng có gì khác thường không?”

Người đánh xe im lặng trong giây lát, như thể đang cân nhắc xem có nên kể tiếp hay không. Cuối cùng, ông ta hạ giọng:

“Những nạn nhân không chỉ bị rút cạn máu… mà còn bị cắt xẻo một cách kỳ lạ. Có người mất đầu, có người bị xé nát như thể bị một con thú hoang vồ lấy.”

Chiếc xe đi ngang qua một con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn dầu hiu hắt soi rọi một bóng người đứng im lặng trong sương. Đó là một người đàn ông mặc áo choàng dài, đầu đội mũ phớt, khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối.

Chàng trai thoáng nhìn thấy ông ta qua cửa sổ, và trong khoảnh khắc, anh có cảm giác như người đàn ông ấy cũng đang nhìn thẳng vào mình. Nhưng ngay khi chiếc xe lướt qua, bóng người ấy biến mất vào màn sương, như thể chưa từng tồn tại.

"Nghe khá là đáng sợ."

"Chắc chắn rồi, tôi dám cá với cậu là những kẻ độc ác nhất trên thế giới này cũng kinh tởm trước hành động của chúng."

Chàng trai im lặng. Ánh mắt anh lướt qua những con phố mờ ảo bên ngoài, nơi sương mù dày đặc che giấu mọi thứ trong một bức màn xám xịt.

"Vậy... cảnh sát nói gì về những vụ án này?" Anh hỏi.

Người đánh xe khẽ nhún vai. "Cảnh sát ư? Họ chẳng làm được gì ngoài việc thu thập xác chết và viết báo cáo vô nghĩa. Những cái xác xuất hiện, rồi lại xuất hiện... nhưng chưa ai từng thấy kẻ giết người."

Chàng trai cau mày. "Không một manh mối nào sao?"

Người đánh xe bật cười khô khốc. "Manh mối à? Có đấy... nhưng không phải loại mà bọn cảnh sát chắc chắn là sẽ không cho người dân biết đâu."

Chàng trai nheo mắt, vẻ mặt trầm ngâm. "Ông đang nói đến điều gì?"

Người đánh xe quất nhẹ dây cương, đôi mắt ánh lên vẻ cảnh giác. "Một vài gã thám tử tò mò đã cố điều tra sâu hơn. Một số biến mất mà không để lại dấu vết. Số còn lại..." Ông ta dừng lại, liếc nhìn chàng trai qua gương xe. "Chỉ còn lại những kẻ mất trí, lảm nhảm về những thứ không ai dám tin."

Không khí trong xe ngựa trở nên nặng nề. Tiếng bánh xe lăn trên mặt đường vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng vó ngựa dội vào màn sương đêm.

Chàng trai khoanh tay, nghiêng người về phía trước. "Những thứ không ai dám tin ư? Ông có tin không?"

Người đánh xe trầm mặc một lúc lâu trước khi trả lời. "Tin hay không không quan trọng. Nhưng nếu cậu khôn ngoan, cậu sẽ không cố tìm hiểu quá sâu."

Chàng trai khẽ nhếch mép. "Có vẻ như ông đang muốn tôi tránh xa chuyện này."

Người đánh xe thở dài, giọng nói có chút nặng nề. "Tôi chỉ là một lão già sống nhờ vào những chuyến xe đêm. Nhưng nếu cậu thực sự muốn biết..."

Ông ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục bằng một giọng thì thầm đầy bí ẩn.

"Người ta nói... kẻ gây ra những vụ giết người này không phải con người."

"Vậy chúng là gì?" Anh chàng hỏi bằng một giọng bất an.

"Có chúa mới biết được."

Sau một chuyến đi dài thì người lái xe ngựa đã chở chàng trai đến một khu biệt thự rộng lớn. "Tới nơi rồi đấy chàng trai."

Chàng trai liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Khu biệt thự hiện ra trong màn sương, bóng dáng lạnh lẽo của nó khiến anh khẽ rùng mình. Những ngọn đèn khí mờ ảo hắt lên những bức tường đá xám, tạo ra những cái bóng chập chờn như những linh hồn lẩn khuất trong đêm.

Anh đẩy cửa xe, bước xuống. Không khí ở đây khác biệt, tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng anh, nhưng anh nhanh chóng gạt nó đi.

Người đánh xe nhìn anh một lúc, rồi hất cằm. "Cậu chắc chắn muốn ở lại đây chứ?"

Chàng trai quay đầu lại, nhếch môi cười nhẹ. "Đây là nhà tôi, ông già ạ."

Người đánh xe không đáp. Ông chỉ khẽ lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ, rồi quất dây cương, rời đi. Tiếng vó ngựa xa dần, tan biến vào màn sương.

Chàng trai hít một hơi sâu, chỉnh lại áo khoác, rồi tiến đến cánh cổng sắt của biệt thự. 

Anh bước về phía cánh cửa thì đột nhiên có ai đó đã gọi anh. "Ah! Cậu chủ!" Đó là cô bé người hầu của nhà anh.

Chàng trai dừng bước, quay lại nhìn.

Trong màn sương, một cô gái trẻ chạy vội về phía anh. Cô mặc bộ váy hầu gái màu đen trắng truyền thống, chiếc tạp dề hơi xộc xệch như thể cô đã vội vã lao ra mà không kịp chỉnh trang. Đôi mắt tròn của cô ánh lên sự kinh ngạc pha lẫn vui mừng.

"Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về!" Cô dừng lại trước mặt anh, khẽ cúi đầu nhưng không giấu được sự háo hức. "Mọi người đã lo cho cậu rất nhiều!"

Chàng trai gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Lâu rồi ta chưa về nhà... Mọi người vẫn khỏe chứ, Lily?"

Lily, cô hầu gái trung thành của gia đình anh nhanh chóng gật đầu, khuôn mặt của cô tươi cười và nói. "Vâng, mọi người ở trong nhà nhớ cậu chủ nhiều lắm!"

"Vậy à."

"Cậu chủ mau vào nhà thôi nào, mọi người đang chờ cậu đấy!"

Cô bé hầu gái vui vẻ chạy tới chỗ cánh cửa và mở cửa sắt ra.

Con đường dẫn vào ngôi biệt thự uốn lượn như một dải ruy băng xám giữa biển sương mờ mịt. Hai bên là hàng cây cổ thụ cao lớn, thân đen sẫm và cành lá đan xen như những bàn tay già nua vươn ra từ màn sương, khiến lối đi càng trở nên âm u và huyền bí. Tiếng gió khe khẽ lùa qua những tán lá khô khốc tạo nên âm thanh thì thầm như lời nói của những hồn xưa chưa ngủ yên.

Lớp sương dày đặc phủ kín mặt đường lát đá, làm mờ ranh giới giữa thực và mộng. Những chiếc đèn đường kiểu cổ, cách quãng đặt dọc hai bên, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt yếu ớt, chỉ đủ để hiện lên một khoảng mờ ảo phía trước, trong khi phần cuối con đường chìm sâu trong bóng trắng đặc quánh của sương, như thể không có điểm tận cùng.

"Hửm..." Anh nhìn qua phía bên khu vườn của nhà mình và anh đã thấy thứ kỳ lạ nhất trong cuộc đời của anh. Đó là người đàn ông cao lớn, anh ta mặc một bộ đồ làm vườn, tóc người đó có màu tím và khuôn mặt đã bị che đi bởi một chiếc mũ rơm.

"Đó là ai vậy?"  Anh quay sang Lily và hỏi cô. "Này Lily, đó là ai vậy?"

Lily bước đi một cách vui vẻ về phía ngôi biệt thự, nhưng khi nghe cậu chủ của mình hỏi thì cô đã quay lại và nhìn về phía mà anh đã chỉ. "Ồ, đó là anh Araki, anh ấy là người làm vườn mới của ông chủ đấy ạ."

Anh nghiêng đầu thắc mắc. "Khi nào vậy?"

"Dạ, từ 3 năm trước sâu khi cậu chủ đi công tác nới xa rồi, lúc tới đây thì mọi người cũng sợ ảnh lắm, cơ mà tính ảnh cũng hiền với lại ít nói, đôi khi cũng hay giúp đỡ những người trong gia đình nên là mọi người quý ảnh lắm."

Chàng trai gật đầu khẽ, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng cao lớn phía khu vườn. Người làm vườn tên Araki đứng bất động giữa sương mù, như thể hòa làm một với cảnh vật xung quanh. Anh ta không hề di chuyển, không cắt tỉa cây, cũng không mang theo bất kỳ dụng cụ làm vườn nào. Chỉ đơn giản là… đứng đó.

Cảm giác lạnh sống lưng thoáng lướt qua chàng trai. Anh quay sang Lily, cố giữ giọng bình thản.

“Anh ta... thường đứng như thế à?”

Lily lắc đầu, có vẻ bối rối.

“Dạ không… em nghĩ là do sương mù dày quá nên chắc ảnh không nhận ra cậu chủ đã về. Bình thường thì ảnh ít nói lắm, nhưng chăm chỉ lắm ạ.”

Chàng trai khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác khó tả. Anh liếc nhìn người làm vườn lần nữa, vẫn đứng y nguyên như cũ, hơi nghiêng đầu về phía biệt thự, như đang lắng nghe điều gì đó không ai khác nghe được.

“Thôi nào cậu chủ!” Giọng Lily kéo anh về thực tại. Cô đứng ở bậc thềm trước cửa biệt thự, đôi tay nắm lấy tay nắm cửa đồng sáng loáng. “Vào thôi ạ, mọi người sẽ mừng lắm khi thấy cậu!”

Anh hít một hơi sâu, gạt bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng và bước theo cô. Cánh cửa gỗ cổ kính rít lên một âm thanh trầm đục khi được mở ra, để lộ đại sảnh rộng lớn bên trong.

Người tên Araki đó vẫn đứng đó, đầu của anh ta từ từ hướng về phía anh mà anh không biết, anh mắt tím của anh ta nhìn về phía anh... có một chút đâm chiêu trong đó.

Kết thúc oneshot

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận