Bóng tòa tháp chuông đổ dài trên mặt đất, giữa phông nền đỏ cam của ánh chiều. Ta có thể nghe rõ từng tiếng đế giày gõ lên gạch lát, đều đều và đơn độc từng nhịp. Chẳng có thanh âm ngân vang của đồng đỏ, cũng không thấy được những con chiên ngoan đạo cùng nhau cầu nguyện giữa sảnh nhà thờ. Chỉ có đơn độc một dáng người nhỏ nhắn lướt qua dưới ánh nhật tàn rực rỡ.
Bóng hình cô nhanh chóng khuất sau những chiếc cột đá lớn đang đỡ lấy khối kiến trúc đồ sộ ấy, rồi lại thoáng hiện ra để bầu không khí ấm áp nhuốm màu vãn mộ ôm lấy thân thể, tạo thành một vệt đen hình người nằm dài trên nền gạch phủ rêu. Phía sau cô, một chiếc cáng cứu thương quân sự đang bị kéo xềnh xệch trên mặt đất. Người đàn ông nằm trên đó được quấn trong một lớp vải dày, chỉ chừa mỗi khuôn mặt là thò ra ngoài. Thân thể anh ta thả lỏng, rung lên theo nhịp rung của chiếc cáng, đôi mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé thở từng làn hơi nhẹ nhàng.
Một người một cáng cứ thế lướt nhanh đi. Họ băng qua từng dãy tháp cao vút, bước đi trên nền gạch cổ ngả màu xanh. Họ lắng tai nghe từng thanh âm lạc lõng giữa không gian tĩnh lặng, lia ánh mắt sắt lạnh quan sát tòa thành, nhà thờ, thánh địa,... Hay bất cứ thứ gì con người ta có thể nghĩ ra để gọi cái thứ kỳ vỹ mà cả hai đang thám hiểm.
Mấy cái xác nằm lưa thưa rải rác mà họ gặp phải trên đường đi đã đen nhẻm, khô cong lại. Chúng không động đậy, chỉ im lặng như đang ngủ say, cũng có chút vẻ gì đó gọi là trang nghiêm. Họ đi tiếp, đi tiếp cho đến khi bị một bức tường đồ sộ cao đến cả cây số chắn ngang hành trình. Dãy đá cứng đó trông như được dựng nên để chia cách hoàn toàn hai thế giới ở trong và bên ngoài bản thân. Tại một góc dưới chân thành, gió từ bên kia cái lỗ thủng khủng khiếp do một phần tường bị thổi bay luồn qua. Tưởng chừng như trong quá khứ, công trình kỳ vĩ này đã phải đối mặt với một gã khổng lồ vô cùng cao lớn. Con quái vật đó hẳn phải rất đồ sộ, nó đủ sức để nhìn thấy được cái thế giới nằm phía sau bức tường, đá một cái vào chân của tòa thành rồi rời đi trong sự kinh hoàng của những nhân loại nhỏ bé.
“Tại sao nó lại làm vậy, ai mà biết được, chỉ là giả thuyết thôi. Thậm chí, có thể còn chẳng có tên khổng lồ nào.”
“...Thiếu tá, anh hãy thôi nói nhảm và xác nhận lại giúp tôi. Có đúng đây là lối vào của tầng cuối chứ?”
Người chỉ huy nhăn mặt, ra lệnh cho gã đàn ông đang lảng vảng trong tâm trí mình bằng một giọng khó chịu. Cô liếc mắt mình về phía lối đi được mở ra từ lỗ thủng trên bức tường. Phía sau đó là một bức ảnh chiếu hỗn loạn như khi người ta nhìn vào tấm gương vỡ.
“Nguồn mana từ khắp nơi đang chảy vào đây. Nếu như phía sau nó không phải là nơi chứa trái tim của lỗ hổng, thì chỗ này quả là một thứ gian manh, quá giỏi đánh đố người khác.”
Gã trung úy dường như đang cười. Sự méo mó không gian và cảm giác áp bức trước mặt càng rót thêm trọng lượng vào lời nói của anh ta.
Tim và phổi của hai người cứ như đang bị dìm sâu xuống đáy biển, nặng nề và nhức nhối. Các thớ cơ và xương khớp râm ran châm chích. Dạ dày lùng bùng khó chịu, nhợn lên từng hồi giống cái lúc mà người ta ngửi phải một thứ gì đó kinh tởm vượt ngoài sức chịu đựng. Mặc dù vị giác dường như đã biến mất, nhưng không hiểu sao người chỉ huy vẫn thấy khoang miệng mình đắng chát, hôi tanh ngai ngái và chỉ muốn nhanh chóng nôn ọe ra ngay tại chỗ.
“Dao động mana kinh thật. Ngay cả chị mà cũng không chịu được nhỉ? Chà…” gã trung úy lên tiếng cảm thán trong lúc quan sát kỹ càng hình dạng của lối vào. Nó hỗn loạn, bị cắt ghép nham nhở, đầy ghê rợn và trông có khí chất của một lỗ hổng hơn là cái nơi mà họ đang đứng. “Phía bên kia chắc không phải là thần thụ hay thành phố vàng gì đâu ha? Chà, tôi quá ngán ngẩm với loại kiến trúc tôn giáo kiểu này rồi, bầu không khí nó cứ áp bức thế nào ấy. Còn chị… Ê khoan, chị làm cái…”
Tiếng kêu oai oái vang lên trong đầu của người đội trưởng. Nhưng cũng chỉ như lũ côn trùng bẩn thỉu dưới gót giày, cô đơn giản là cứ thế mà đạp bẹp lên nó rồi tiếp tục làm việc của mình. Gã trung úy bị moi khỏi lớp vải, nhấc ngược 2 chân lên trời. Động tác của cô nhanh nhẹn và dường như chẳng có chút tình thương nào… Hoặc là cũng có một chút. Ít nhất thì cô cũng đã đặt anh ta xuống đất một cách nhẹ nhàng.
“Mau trở về cơ thể đi, nhanh lên.”
“Uệ…”
Nôn thốc nôn tháo, anh ta nôn đến nỗi ra cả mật xanh mật vàng. Mặt mài trung úy tái đi, nhìn thảm thương hơn cả cái lúc mất máu sắp chết. Đúng là nồng độ mana của cái nơi này đã vượt qua cả giới hạn chịu đựng của những striker dày dặn kinh nghiệm. Nhưng nếu không có hành động kích nôn vừa rồi, anh chắc chắn sẽ không phải thảm tới mức này. Nghĩ vậy nhưng không thể nói ra, vì thực quản anh đang không ngừng co thắt, vì anh vẫn còn tiếp tục khổ cực nôn ọe, nôn cho tới cả dịch dạ dày. Cuối cùng, khi bắt đầu có thể thở lại từng hơi gấp gáp, anh mới thều thào bằng một giọng yếu ớt, trái hẳn với nãy giờ.
“Chị… Chị định hại tôi chết mới vừa lòng à. Lúc trước cũng vậy, ép buộc tôi phải dùng phong tỏa mana dù biết rằng cơ thể tôi không chịu nổi. Đồ, đồ…”
Người chỉ huy vẫn dửng dưng đứng đó, khuôn mặt cô trông có vẻ tươi sáng hơn từ nãy giờ. Ít nhất thì cô cũng đã nhân từ đặt anh ta nằm sấp và đầu hướng xuống một chỗ sâu. Nếu không, anh ta sẽ phải nằm trên bãi nôn của mình, ngạt thở vì đường hô hấp bị bịt kín, và còn lắm điều kinh tởm hôi hám nữa. Thở dài một hơi, cô đưa mắt nhìn lại lối dẫn đến trái tim của lỗ hổng.
Quả nhiên, đồng bộ ý thức đã khiến cô phải gánh luôn toàn bộ sự áp bức, khó chịu lẫn cơn buồn nôn của cả hai người cộng lại. Gã trung úy dùng hai cánh tay run rẩy lau miệng rồi cố nhấc người dậy, nom cũng có chút đáng thương. Đấy là nếu như anh ta kiểm soát được cái miệng, và cả sự khôn lỏi của mình.
“Dù chị có ghét tôi thì cũng đừng có làm mấy hành động tư thù như thế này chứ?”
“Không hề. Là lực lượng chiến đấu còn lại, tôi không thể rộng lượng mà chịu đau giúp anh được. Mấy phản ứng sinh lý cực đoan đó sẽ gây bất lợi lớn nếu ta đụng mặt kẻ địch. Anh khôn lỏi không đúng chỗ rồi.”
Dẫu có như thế thì, việc dốc ngược người khác lên cũng đâu có cần thiết nhỉ? Hành động đó có được xem là thiếu trưởng thành quá không? Gã trung úy nhăn mặt nhìn người thượng cấp chỉ chênh với mình một vài tuổi. Anh cố lật người lại nhưng đã bị cô bế xốc lên, thoăn thoắt quấn lại trong lớp chăn vải dày. Cái ánh nhìn của cô trong lúc đó, anh nhận ra ngay, đó là ánh nhìn khi cô nhìn vào mấy thứ giun dế, rác thải không đáng để giẫm lên. Tuyệt quá, anh đã không còn bị cô xem như một quân cờ nữa. Xem ra việc anh nỗ lực để thay đổi cái bầu không khí ảm đạm khi những kẻ giãy chết ở cùng nhau đã có kết quả.
Anh chỉ đành nở một nụ cười nhăn nhó với cô, xem như mình đã thành công đạt được thành tựu gì đó. Chỉ để che đi cái nóng rang của các cơ bắp và đống gai ốc đang dựng đứng.
Một cảm giác đã từ lâu lắm rồi bỗng lại phủ lên lớp nhốn nháo khó chịu đang bao lấy các tế bào thần kinh của người trung úy. Nó làm anh chợt rùng mình một cái, rồi bất giác nhớ về một vài khuôn mặt. Từ bao giờ, những người đó đối với anh chỉ còn là những bóng ma xa lạ. Anh không nhớ tên của bất kỳ ai cả, và hình như cũng đã quên mất đôi mắt của một vài người. Đấy là những day dứt, níu kéo đã phủ bụi trong tâm trí của một striker như anh. Và giờ đây rồi cũng sắp hóa tro tàn dưới sự cướp bóc của những kẻ xâm lược.
Cảm giác này giống quá, thật giống với ngày đó. Những đứa trẻ khóc òa, vừa chạy vừa kêu cứu lạc cả giọng. Bầu trời hóa đen, lũ quái vật từ những lỗ hổng tràn ra. Máu và xác thịt như rải thảm chào mừng những kẻ cướp đến với thế giới này. Vô vọng và kinh hãi khủng khiếp, đó là những gì một đứa trẻ mười bốn tuổi như anh cảm thấy lúc đó. Phải, bầu không khí của gần mười năm trước thật giống với ngày hôm nay. Trong thoáng chốc, anh đã cảm thấy như vậy khi đưa mắt nhìn qua lối vào của tầng cuối.
Quả nhiên là anh vẫn không muốn tiếp tục tiến lên một chút nào cả.
Có lẽ anh thật sự thấy sợ. Phải không nhỉ? Cái ánh nhìn tối đen của anh lại không cho thấy điều đó. Nó đã quá nhiều lần nhìn vào cái chết, chẳng có lý do gì mà chủ nhân của nó lại thấy sợ một thứ mà ngày nào cũng ghé thăm bản thân và những người xung quanh mình cả. Có chăng là anh đã thấy đủ rồi. Chắc là thế. Anh đã thấy mệt khi cứ mãi vùng vẫy giành lấy một thứ mà sau cùng vẫn sẽ bị cướp mất. Anh chỉ muốn nằm yên một chỗ và nghỉ ngơi thôi. Anh cho là đã đến lúc dừng lại rồi. Bị giết cũng được, bị dòng mana đen kịt nhấn chìm cũng không sao. Đâu lý do gì mà ta phải kéo dài những cuộc đời không còn giá trị nhỉ? Đó là điều mà anh thấy được.
“Tự dưng anh im ru vậy thì tôi cũng hơi sợ đấy. Thôi thì lúc nãy phản ứng của tôi cũng hơi quá đà. Thành thật xin lỗi.”
Người con gái đứng trước mặt anh khẽ nghiêng người một chút khi lên tiếng. Cô sửa lại chiếc ba lô trên vai mình, đánh ánh mắt nhìn vào cái khuôn mặt đang chau lại, đầy khó coi của anh. Ánh sáng đỏ cam của mặt trời rọi vào phía sau cô, trông như một vầng hào quang sáng rực rỡ. Dù rằng đó là thứ ánh sáng giả dối của lỗ hổng, dù rằng thứ chói lọi ấy lại mang đầy đau đớn và ghê rợn, nhưng không hiểu sao cảnh tượng đó lại rất đẹp. Anh khẽ nhếch môi cười, “trong lỗ hổng thì làm gì có bình minh hay hoàng hôn chứ”. Mắt anh nhắm lại trong một thoáng. Thân hình anh nằm trùng với vệt đen tối dài tạo ra từ cái bóng của người đội trưởng. Phải, anh hài lòng với việc nằm trong bóng tối đó, hơn là phải tắm táp dưới cái thứ anh sáng giả tạo kia. Bởi vì anh đã quá mệt mỏi…
Nhưng rồi anh lại phải mở to đôi mắt của mình. Người đội trưởng của anh vẫn đứng đó. Cái nhìn của cô vẫn có một thứ gì đó lấp lánh chứ không tối đặc như của anh. Đó chính là thứ làm anh cảm thấy muốn ngồi thẳng dậy, và nhìn cô tiếp tục vùng vẫy. Không giống như mấy kẻ ngốc nghếch lạc quan đến ngu muội hay những người đã từ bỏ hy vọng. Cô thật sự khác, thật sự rất lạ, nó làm anh nghĩ rằng cô sẽ làm được gì đó. Dù rằng, con người nhỏ bé như cô thì thay đổi được gì chứ…
“Chị còn nhớ mấy kết quả nghiên cứu mà tôi nói lúc trước không nhỉ?”
“... Anh muốn nói đến mấy giả thuyết về những kẻ xâm lược ấy hả?”
“Trông vậy thôi chứ chị cũng không vô tâm lắm nhỉ? Ha…”
Những người như anh thường nằm trong đội nghiên cứu. Dù rằng sở hữu những năng lực hỗ trợ mạnh mẽ, nhưng nếu không có năng lực thuần chiến đấu thì sẽ rất dễ thành một mắt xích yếu đuối, dễ bị nhắm đến trong đội hình. Việc triển khai anh vào thẳng trận địa thế này, cho thấy Liên Hợp Quốc thật sự đã hết bài rồi. Người lãnh đạo giãy chết theo kiểu lãnh đạo, người chiến binh thì giãy chết theo kiểu chiến binh. Ha ha, nghĩ mà buồn cười…
Quay lại vấn đề chính.
“Chị có nghĩ, lỗ hổng thật sự là nhà của lũ xâm lược không?”
“Ý anh là không à?”
Trong quá khứ, trung úy và đội trưởng từng có một cuộc trò chuyện như vậy. Một kẻ nghiên cứu lắm mồm tiết lộ thông tin cho người ngoài, đây đã không phải chuyện hiếm. Nhưng người chỉ huy lãnh đạm lúc đấy đã không phớt lờ nữa, mà đã có phần nào đó là quan tâm tới câu chuyện của tên lắm mồm kia.
“Nếu như tôi nói, ngoài thế giới chúng ta, còn hằng hà sa số thế giới khác nữa. Và những kẻ xâm lược là những kẻ chuyên đi cướp của giết người, của ở đây là những thế giới đó. Thì chị có tin không?”
“... Nếu thật thì vì lý do gì chứ?”
“Ai mà biết được. Nhưng nhìn vào những thứ hỗn loạn trong lỗ hổng đi. Trông thì rối mắt nhưng lại hợp lý theo một kiểu nào đó đúng không. Nó giống như chị chơi lego của một bộ này, nhưng lại lấy mảnh của những bộ khác lắp vào vậy. Có những thứ tương đồng, có những thứ riêng biệt, chúng về bản chất thì khác nhau nhưng sau cùng lại hợp thành một thể cả.”
“Thành phẩm cho ra là một thứ xấu xí và hỗn loạn…”
Anh còn nhớ lúc đó mình đã hào hứng mà đứng hẳn lên gật gù “phải phải”. Những ngày sau đấy, anh còn mang thêm nhiều thông tin khác đến để ngồi lê đôi mách với cô. Chủ yếu là những kết quả, giả thuyết về các thế giới song song. Khác với sự xa cách thường ngày, khi nghe chúng cô đã nghe với vẻ rất nghiêm túc. Vừa vì thú vui của bản thân, vừa vì thấy cô có vẻ để tâm đến những thông tin này, anh đã tiết lộ gần như là toàn bộ nội dung và kết quả của nghiên cứu. Cho đến cái ngày mà dự án bị hủy bỏ vì không còn đủ nguồn lực.
“Tôi vẫn nhớ rất rõ. Có vấn đề gì sao, anh đã phát hiện được gì à?”
Người đội trưởng hiện tại vẫn đang đứng đó nhìn anh. Dáng vẻ cô vẫn chẳng thay đổi gì so với bóng hình anh lưu giữ trong trí nhớ. Đôi mắt cô vẫn lấp lánh như vậy. Khí chất cô vẫn lạ thường như vậy. Cô giống với hằng hà sa số những xác chết và những kẻ sắp chết còn lại trên thế giới, đã bị tước đi tất cả. Nhưng không hiểu sao cô lại khác với hết thảy bọn họ, lại cần mẫn như vậy, lại cuốn hút như vậy. Người striker đó hẳn là biết mình chỉ đang giãy chết, vậy mà tại sao vẫn đem lại cho những kẻ xung quanh một thứ hy vọng ấm áp đến lạ lùng.
“Chỉ là, tôi thắc mắc, nếu như có cơ hội để bắt đầu lại ở một thế giới khác, chúng ta sẽ như thế nào… A ha ha, xin lỗi xin lỗi, tôi lại nói nhảm rồi.”
Trung úy thoáng lộ một chút thứ bóng tối đen kịt trên gương mặt của bản thân. Anh vội xua tay, tỏ vẻ cợt nhã như mọi khi và chờ đợi một lời đáp chua chát đến từ thượng cấp. Nhưng, điều đó đã không đến. Người đội trưởng chỉ nhắm đôi mắt của mình một lúc trước phản ứng của trung úy, rồi lại mở to nó ra, buông về phía anh một ánh nhìn nghiêm nghị. Bầu không khí vốn đã đặt quánh mana giờ như đứng im ngừng luân chuyển. Phải rồi, đây chính là cái lúc ấy, là cái lúc mà anh bị một thứ lấp lánh giữa những tuyệt vọng tối tăm thu hút. Một khuôn mặt trong số những khuôn mặt trong tâm trí anh bỗng sáng lên. Không phải sáng bằng thứ ánh tàn mộ giả dối của lỗ hổng. Anh vẫn không nhớ được tên của cô. Anh chỉ có thể gọi cô là đội trưởng. Cô giống như anh, đã bị cướp mất cả danh tính, và rồi sẽ bị lãng quên như một hạt bụi xám màu không đáng để ý.
“Trung úy, đi nào! Lần này chúng ta sẽ xuyên thủng bóng tối.”
Phải, chúng ta sẽ xuyên thủng bóng tối. Dù biết là bản thân chỉ đang giãy chết, nhưng lời cô nói vẫn mang lại một tia hy vọng lạ lùng. Nó làm anh phải đi theo cô như con chiên nhìn thấy đức mẹ.
Đúng là cô và anh đều như hết thảy mọi người trên thế giới này. Đều đã bị cướp hết mọi thứ, đều sẽ bị lãng quên. Nhưng…
“Tự dưng tôi nhớ đến một câu nói mà mình từng nghe qua đâu đó…” người trung úy khẽ thì thầm trong cuống họng. Thanh âm ấy nhỏ đến mức ta tưởng như anh đang muốn gửi nó đến ai đó nằm trong sâu thẳm trái tim mình.
Dù có quên đi tên của một loài hoa, chúng ta vẫn sẽ…
Lối vào kêu lên tiếng răng rắc như gương vỡ. Bóng hình của hai người cũng đã biến mất sau lớp hình chiếu hỗn loạn. Không gian trở lại tĩnh lặng. Chỉ còn khối công trình khổng lồ kỳ vỹ, những cái xác chết đen nhẻm, và ánh nhật tàn giả dối.


0 Bình luận