Vol 1: Khởi nguyên của dòng chảy
Chương 4: Những bước châu đầu tiên vào địa ngục
0 Bình luận - Độ dài: 6,000 từ - Cập nhật:
Hinami mở tivi từ lúc năm giờ sáng, ánh sáng xanh lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt chưa một chút son phấn, làn da nhợt nhạt càng thêm u ám trong bóng tối mờ của căn phòng vắng lặng, và trong ánh nhìn của cô, không có một lần chớp mi, chỉ có sự im lặng kéo dài như thể mọi cảm xúc đã bị đông cứng từ rất lâu. Ly cà phê đặt cạnh bên đã nguội từ bao giờ, mặt nước lặng như tờ không một gợn sóng, tay cô vẫn đặt hờ trên đùi, không nhúc nhích, như thể toàn bộ cơ thể cô bị giam trong khoảnh khắc chờ đợi vô hình ấy. Sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào, không còn là lời đồn, không còn là giả thiết, họ thực sự sẽ tiến vào nơi đó, bước qua cánh cổng ngăn cách giữa thế giới quen thuộc và một chiều không gian đầy chết chóc, không một khẩu súng, không một lưỡi dao, không một thứ gì từng được gọi là vũ khí của loài người đi cùng họ, bởi vì lần này, thứ họ mang theo không phải là công cụ, mà là chính bản thân, là sức mạnh mới đang thức tỉnh, là nguyên tố trong máu thịt và nỗi sợ bị nuốt chửng trong một thế giới chưa từng được vẽ lên trên bản đồ nào cả. Hinami khẽ rùng mình, cái rùng mình nhẹ như gió thoảng nhưng lại đủ để làm sống dậy cơn ám ảnh đã găm sâu trong tiềm thức suốt ba tuần qua kể từ ngày thiên thạch đầu tiên xé toạc bầu trời Tokyo rồi cắm xuống đất như một lưỡi kiếm đâm thẳng vào trái tim nhân loại, mở ra một vết rạn không bao giờ hàn gắn được, và dù thế giới bên ngoài vẫn cố gắng vận hành như bình thường, cô biết rõ mọi thứ đã khác đi mãi mãi, và hôm nay là cột mốc đầu tiên để nhân loại phản kháng, không còn trốn chạy.
Ngay rìa biên giới của vùng cách ly, nơi từng là một công viên xanh mướt nhưng giờ chỉ còn là khoảng đất hoang tan hoang với khói mù phủ dày và mùi cháy khét như vẫn chưa kịp tan từ lần đầu ma thú xuất hiện, hai mươi bảy con người đứng thành hàng trong làn gió sớm lạnh buốt, mỗi người mang một biểu cảm, một ánh mắt, một tâm trạng hoàn toàn khác nhau, như thể thế giới này cố tình gom tất cả những mẫu người có thể có vào một khung hình duy nhất. Trên người họ không có một thứ gì, chỉ là biểu tượng của hy vọng vừa là chứng cứ cho một thực tại méo mó, bởi lẽ dù mang danh là chiến binh, nhưng họ không súng, không dao, không áo giáp, vì tất cả những gì loài người từng dựa vào để tự vệ giờ đã vô dụng trước những sinh vật không thuộc về thế giới này, đạn chỉ như cát bụi, bom chỉ làm nứt đất, chỉ còn sức mạnh nguyên tố là thứ duy nhất có thể phản hồi lại ác mộng đang lan rộng.
“Ê, mày run không,” một giọng nói cất lên khẽ đến mức tưởng như không có thật, là của một thanh niên cao gầy, hai tay đút túi áo, khóe miệng gắng gượng nở một nụ cười, không phải để đùa, mà là để chống lại cái cảm giác đang siết lấy cổ họng.
“Run chứ,” người bên cạnh trả lời sau một khoảng lặng, “nhưng nếu quay đầu ngay bây giờ thì còn gì để mà sống nữa đâu.”
“Cũng đúng, ít ra chết trước ống kính livestream còn nổi tiếng hơn là bị cắn nát ngoài phố mà chẳng ai biết đến.”
Lời nói như đùa lại không ai bật cười thật sự, chỉ có vài tiếng khẩy nhẹ từ khoé miệng, và trong ánh mắt họ là một nỗi căng thẳng không cách nào xua đi được, bởi vì mỗi người đều đang đeo một chiếc camera nhỏ trước ngực, ánh đèn đỏ đã bật sáng từ lâu, hàng triệu người đang dõi theo họ, không phải trong một bộ phim giả tưởng, mà là thực tế được phát trực tiếp từng khung hình một. Ở phía sau, một người đàn ông bước lên, không mang theo súng, không mặc quân phục, chỉ là một chiếc áo khoác cũ bạc màu, ánh mắt sâu và giọng nói khàn, ông là chỉ huy của đơn vị, và cũng là người duy nhất trong khu vực này không sở hữu nguyên tố.
“Không có bài diễn văn nào cả,” ông nói khi dừng lại trước nhóm, “chỉ có một điều thôi, đừng chết, bằng mọi giá, hãy cố sống.”
Không ai đáp lời, không ai gật đầu, nhưng trong khoảnh khắc đó, từng tế bào đều căng lên như đang được siết chặt bởi sợi dây định mệnh vô hình. Trong hàng ngũ, một cô gái trẻ với mái tóc ngắn đứng lặng, đôi mắt sáng ánh xanh nhạt như điện từ, bàn tay siết chặt theo bản năng, và không khí quanh cô dao động, những luồng gió mỏng lặng lẽ quấn lấy cánh tay như linh hồn chưa siêu thoát, cô không chắc mình biết cách chiến đấu nhưng ít ra cô biết bản thân có thể né tránh, và đó là hy vọng nhỏ nhoi duy nhất cô còn bám vào. Cạnh cô là một người đàn ông trung niên, cơ thể rắn chắc như tạc, hai cánh tay bắt đầu bốc cháy, lửa đỏ rực tràn ra từ các đốt ngón tay như thể nó đã chờ được thiêu đốt từ rất lâu rồi, ông không nói nhiều, chỉ gầm khẽ trong cổ họng một câu nghe vừa như hỏi vừa như tuyên bố, cứ lao lên là được đúng không, và dù cô gái đáp lại bằng một cái gật đầu, trong lòng cô lại rối bời, ông ấy thực sự biết mình đang làm gì hay chỉ đơn giản là muốn chết cho có ý nghĩa. Trong một góc khuất phía sau, có một thiếu niên gầy còm tự ti, không ai nhìn thấy cậu, nhưng dưới chân cậu, từng tia điện nhỏ lóe lên như tiếng thì thầm yếu ớt, cậu biết mình nhanh, nhưng chưa từng chiến đấu, chưa từng giết, chưa từng đối diện với sinh vật nào ngoài sách giáo khoa, cậu không thuộc về nơi này, nhưng nếu không phải cậu, thì còn ai. Trên màn hình phía bên kia, Hinami siết chặt chiếc gối đang ôm vào lòng, đầu ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt, và không ai nhìn thấy giọt nước li ti vừa rơi khỏi ngón tay cô rồi biến mất không để lại dấu vết, nhưng cô biết rõ mình cũng đang thay đổi, đã có lần cô cảm nhận những tia nước thoáng hiện quanh người mỗi khi cảm xúc dâng cao, nhưng cô chưa từng thử gọi chúng, chưa từng bước ra khỏi vỏ bọc an toàn, bởi vì cô sợ, và cô biết mình là một kẻ trốn chạy, còn họ, họ là những người đi đầu, là lá chắn đầu tiên, là hy vọng cuối cùng, hoặc là những vật hiến tế cho một nghi thức chưa ai dám gọi tên.
“Đến giờ rồi,” giọng từ bộ đàm vang lên lạnh lẽo, như gõ lên nắp quan tài đang mở hé, cánh cổng bằng thép được đẩy ra bằng cơ chế tự động, tiếng bánh răng nghiến vào nhau nghe chói tai đến mức người ta cảm thấy buốt óc, đằng sau nó là một khoảng không tối om không còn sự sống, chỉ có tro tàn, đất cháy và vô số dấu vết của móng vuốt cào nát mặt đường, làn gió từ bên trong thổi ra mang theo mùi của máu và tuyệt vọng. Hai mươi bảy người bước vào, không ai mặc giáp, không ai mang theo vũ khí, chỉ có nguyên tố trong cơ thể và sự can đảm đang chực chờ bị bóp nghẹt, mỗi bước chân là một lần tiến gần hơn đến nơi mà không ai dám đặt tên, cánh cổng từ từ khép lại phía sau họ, không phát ra tiếng động nào, nhưng cả thế giới dường như nín thở cùng lúc.
Không khí bên trong vùng cách ly hoàn toàn khác biệt so với thế giới ngoài kia, như thể mọi quy luật thông thường của tự nhiên đã bị bẻ cong, như thể cái gọi là "bình thường" chưa từng tồn tại ở nơi này ngay từ đầu. Không một âm thanh, không một chuyển động, chỉ là một sự tĩnh lặng tuyệt đối đến rợn người, khiến mỗi bước chân của họ như vọng lại trong đầu thành tiếng vọng méo mó, phản chiếu nỗi bất an len lỏi vào từng kẽ xương, tro bụi bay lơ lửng như một làn sương mờ đục không tan, phủ lên mặt đất cháy đen một màu tang tóc, nơi từng cành cây trụi lá vươn lên như những cánh tay chết khô cầu cứu giữa bóng đêm mù mịt. Trên đầu họ, bầu trời xám xịt nặng nề, không có ánh sáng, chỉ là một khoảng không u ám mênh mông đến mức không biết đâu là trời, đâu là đất, mỗi làn gió thoảng qua mang theo cái mùi kim loại tanh nồng của máu quyện lẫn mùi da cháy khét lẹt, gợi lại hình ảnh những cơ thể bị thiêu rụi mà chẳng ai trong số họ muốn tưởng tượng lại. Họ mới chỉ bước vào vài trăm mét, nhưng ai cũng có cảm giác như thể mình đã đi lạc xuống tầng sâu nhất của địa ngục, một nơi không dành cho sự sống, không ai dám cất tiếng, không phải vì họ không muốn nói, mà là vì tất cả đều sợ nếu mở miệng, sự im lặng rợn người này sẽ tan biến, và khi đó, thứ gì đó đang ẩn trong bóng tối sẽ lập tức biết đến sự hiện diện của họ, chỉ còn tiếng bước chân rón rén, khô khốc va vào lớp đất nứt nẻ dưới chân như một thứ tiếng gãy vụn, buốt óc. Một vài người bắt đầu thận trọng vận dụng nguyên tố, để ít nhất còn có thứ gì đó bao bọc lấy họ giữa nơi mà mọi thứ quen thuộc đều trở nên vô nghĩa, gió xoáy nhẹ quanh bàn chân, tia điện rít khe khẽ như tiếng muỗi vo ve, lửa lập lòe trên lòng bàn tay run rẩy. Nhưng chẳng ai dám chắc liệu chút sức mạnh vừa trỗi dậy trong vài tuần ngắn ngủi đó có thể làm được gì, trước những sinh vật đã từng giết sạch cả đội đặc nhiệm vũ trang chỉ trong một cái chớp mắt.
Một người khẽ thì thầm như sợ chính tiếng nói của mình sẽ phá vỡ thế cân bằng mỏng manh nơi đây, anh ta lẩm bẩm trong cổ họng, giọng run như gió thổi qua lá mục, cảm giác như nơi này không chỉ nuốt chửng âm thanh mà còn cả ý chí sống sót của con người, một người khác đáp lại, cũng nhỏ như vậy, nhắc nhở mọi người không được tách khỏi đội hình, bởi chỉ cần một kẻ rơi lại phía sau là có thể không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng bên ngoài lần nữa. Một phụ nữ lớn tuổi với mái tóc trắng như tro nguội bật cười khẽ, giọng bà khô khốc, có phần giễu cợt nhưng cũng đầy cay đắng, rằng cái sự im lặng ngột ngạt này là điều bà luôn căm ghét nhất, bởi vì nó là dấu hiệu chắc chắn của một cơn bão đang chực chờ ập đến. Không ai đáp lại bà, nhưng ai cũng hiểu, không khí lúc này nặng nề hơn cả bầu trời xám xịt trên đầu họ, mỗi người đều cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không ai che giấu nổi ánh mắt bất an, ánh mắt cứ đảo quanh liên tục như thể chỉ cần chậm một giây là cái chết sẽ kề bên cổ.
Một thanh niên trong đội hình đột nhiên giật mình quay đầu, đôi tai anh ta khẽ rung lên, ánh mắt dán chặt vào mặt đất phía sau, như thể vừa nghe thấy một tiếng động gì đó cực kỳ nhỏ mà chỉ những ai nhạy cảm mới cảm nhận được. Không ai khác nghe thấy gì cả, nhưng rồi họ bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, một sự thay đổi rất nhỏ trong nhịp độ không khí, trong cách tro bụi chuyển động, bụi tro trước mặt họ khẽ xao động, nhẹ như một hơi thở nhưng lại khiến da gà nổi khắp cơ thể. Và rồi, một âm thanh chói tai như kim loại bị kéo lê qua bê tông vang lên từ phía trước, rít lên từng hồi, khô khốc, lạ lẫm và hoàn toàn không giống bất kỳ sinh vật sống nào từng tạo ra âm thanh như vậy. Mọi người lập tức chuyển sang thế phòng thủ, không ai bảo ai, nguyên tố dồn lên tay, đôi mắt nheo lại hướng về phía âm thanh, một người hét lên trong tuyệt vọng khi một bóng đen từ trong màn bụi mờ lao ra như mũi tên, nhanh đến mức mắt người không theo kịp, chỉ kịp cảm nhận một luồng sát khí xé gió lướt qua. Chỉ một khoảnh khắc sau, một tiếng xoạc sắc lẹm vang lên, và người đứng tuyến đầu gục xuống, cơ thể bị chém làm đôi từ vai xuống hông, máu phun lên không trung như suối, vẽ nên một dải đỏ tươi giữa màn sương xám, những người đứng gần đó bị bắn đầy máu lên mặt, nỗi hoảng loạn bùng lên như ngọn lửa bén dầu, có ai đó hét thất thanh nhưng chẳng ai còn đủ bình tĩnh để phân biệt được ai với ai, tất cả chỉ là một mớ âm thanh hỗn loạn trong đầu.
Sinh vật xuất hiện trước mặt họ, cao gần ba mét, thân thể như một cơn ác mộng sống dậy từ địa ngục, kết hợp giữa xương và thép, với cánh tay dài như lưỡi liềm, đen kịt và sắc như dao mổ, đôi mắt không có tròng trắng, chỉ là hai hố sâu phát ra ánh đỏ rực như than hồng cháy âm ỉ. Nó không gầm rú, không phát ra tiếng nào, chỉ đứng yên, cử động nhẹ nhàng như đang đánh giá con mồi tiếp theo, và chính cái sự im lặng đó mới khiến nó trở nên khủng khiếp. Một người bắt đầu run lên, giọng anh ta lạc đi khi cố gắng thốt ra một câu không ai muốn xác nhận, rằng sinh vật đó chính là ma thú, là thứ họ được cảnh báo sẽ không bao giờ giống bất kỳ sinh vật nào từng tồn tại trên Trái Đất, một tiếng hét lớn vang lên, xé tan sự đông cứng trong đội hình, ra lệnh cho tất cả chuẩn bị chiến đấu, lúc này, ngọn lửa bùng lên từ tay một người như một phản xạ, sấm chớp lao xung quanh một kẻ khác, gió gào thét quanh đôi chân gầy gò của một cô gái trẻ, họ dồn hết sức mình, triệu hồi nguyên tố, chuẩn bị nghênh chiến, dù trong tim, cái chết đã hiện rõ hình hài đang chờ phía trước, và tất cả những gì còn lại chỉ là ý chí sống sót đang níu họ lại khỏi vực thẳm.
Ma thú chuyển động, chỉ một cái vung tay đơn giản đã khiến không khí rít lên như bị xé toạc, lưỡi liềm đen nhám quét qua không gian với tiếng gào gắt lạnh sống lưng, âm thanh của thép cọ vào vọng lại như tiếng thét khản đặc từ địa ngục, nhưng lần này, may mắn nó không chạm vào được ai, một người trong tổ đội, nhờ cảm ứng với luồng khí chuyển động, đã kịp xoay người, vận gió bao quanh thân thể rồi thổi bật chính mình ra xa, vừa đúng lúc tránh khỏi đòn chí mạng chỉ trong gang tấc, cùng lúc đó, từ phía sau, một quả cầu lửa xoáy thẳng vào giữa thân ma thú, phát nổ thành một đám đốm đỏ rực, bụi tro bốc lên lẫn trong ánh sáng rực lửa. Một giọng nói vọng lên từ giữa đám người, đầy hy vọng, gần như reo lên vì phấn khích khi thấy đòn đánh trúng đích, nhưng ma thú chỉ lùi lại một chút, da thịt bị cháy xém loang lổ để lộ vài mảng thịt sạm đen, thế nhưng nó không hề phát ra tiếng gào đau đớn, cũng không có dấu hiệu nào của sự suy yếu, chỉ là một cú quay đầu thật chậm, ánh mắt đỏ lòm quét qua cả tổ đội như thể đang khắc ghi gương mặt từng người trong đầu, trước khi chọn ai sẽ là kẻ tiếp theo phải chết. Ngay lập tức, những người có khả năng chiến đấu tầm xa bắt đầu di chuyển, không cần ai ra lệnh, họ chia tách thành từng nhóm nhỏ, giữ khoảng cách vừa đủ để không vướng vào nhau mà vẫn duy trì được thế tấn công, những đòn phép lần lượt được tung ra như một bản giao hưởng hỗn loạn: hỏa cầu cháy bùng trong không khí rồi xoáy về phía mục tiêu, những sợi sét rít lên như rắn, những mũi tên băng sắc lẹm xuyên thủng màn sương, một người có nguyên tố gió nhảy lên những thân cây gãy đổ, dùng chiều cao làm lợi thế ném chiêu từ trên cao xuống như mưa, một người khác lặng lẽ đứng giữa đám bụi tro, vận dụng nước thành lưỡi đao mỏng, xoáy quanh cánh tay như rắn nước chờ táp vào cổ con mồi. Phía trước, những kẻ can đảm hơn hoặc dại khờ hơn chọn cách cận chiến, có người bọc hai cánh tay bằng ngọn lửa đỏ rực, mỗi cú đấm đều như muốn thiêu cháy mọi thứ chạm phải, kẻ khác bao quanh cơ thể bằng điện, khiến ma thú mỗi lần chạm vào đều phải giật lùi trong nhịp tê liệt, mặc dù không thể xuyên thủng lớp da quái vật dày như thép, nhưng họ đã khiến nó chậm lại, đủ để tạo cơ hội cho tuyến sau tung chiêu phối hợp mà không sợ phản đòn.
Đó là một cuộc chiến hỗn loạn, nhưng kỳ lạ thay, lại gắn kết đến mức không tưởng, không ai biết tên ai, không ai từng chiến đấu bên nhau trước đây, nhưng mỗi ánh mắt trao đổi đều như một lời cam kết không cần nói ra: tôi sẽ không bỏ chạy, miễn là anh cũng không. Không cần hét lên, không cần kêu gọi, họ chỉ giao tiếp bằng những cái gật đầu thoáng qua, những cử chỉ lặng thầm mà dứt khoát, như thể đã là đồng đội từ kiếp nào. Một người di chuyển sang trái, tấn công thẳng vào mạng sườn con ma thú. Nó quay đầu phản đòn, nhưng chưa kịp ra tay thì một luồng nước lạnh lẽo quất thẳng vào mặt, khiến nó khựng lại trong tích tắc. Một tia sét ngay lập tức giáng xuống từ trên cao, chính giữa đỉnh đầu nó khiến cả vùng đất như run lên, kèm theo tiếng nổ đinh tai khiến bụi tro bị hất tung lên trời. Mảnh thịt cháy đen rơi rụng như than vỡ, lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện, ma thú rống lên một tiếng dài, âm thanh như tiếng cưa sắt cọ vào đá tảng, lẫn với tiếng kim loại nghiến vào nhau khiến tất cả đều cảm thấy buốt óc, như thể linh hồn bị cào rách. Nó loạng choạng rồi khuỵu xuống, mọi người đều thở dốc, một người cũng khuỵu gối như nó, cố giữ thăng bằng trong khi mồ hôi đổ ra như tắm, một người khác ngồi thụp xuống, hai vai run bần bật, bàn tay cầm vũ khí siết chặt nhưng cũng đang dần mất lực. Họ nhìn nhau, không dám tin vào khoảnh khắc này, có lẽ, chúng ta có thể chiến thắng và có lẽ, đây là lần đầu tiên con người có thể khiến được một quái vật phải lo sợ.
Tuy nhiên, niềm vui ấy không kéo dài, mặt đất bắt đầu rung chuyển, không mạnh, nhưng đủ để tất cả đều cảm nhận được bằng trực giác, một tín hiệu không thể lẫn vào đâu được rằng mối đe dọa tiếp theo đã đến. Một giọng nói vang lên từ phía sau, lớn và khẩn trương, như một gáo nước lạnh tạt vào dòng cảm xúc mơ hồ của đám đông vừa mới nhẹ nhõm trong giây lát: "Đừng thả lỏng". Từ trong màn bụi mịt mù, một bóng đen khác trồi lên, nhưng nó không giống con trước , cơ thể cao hơn hẳn, vạm vỡ và đầy những khối cơ dường như đang co giật, trên lưng là hàng chục gai nhọn tua tủa mọc lệch nhau, uốn cong như muốn xiên xuyên bất cứ kẻ nào lại gần. Cánh tay không còn là lưỡi liềm, mà là một chiếc đinh ba khổng lồ mọc liền xương, đen như than cháy, đôi mắt nó đỏ rực hơn cả con đầu tiên, cháy lên trong sương mù như hai đốm lửa của ma quỷ, nhìn chằm chằm vào tổ đội đang thấm mệt như thể đang mỉm cười, nhưng nụ cười đó, nếu thật sự tồn tại, chỉ có thể là của cái chết. Và mọi thứ trước mắt đã trở thành ác mộng khi con ma thú tưởng chừng đã bị hạ gục vừa nãy bất ngờ trồi dậy, máu đen loang khắp thân thể, thứ chất lỏng đặc sệt bốc mùi tanh hôi như vừa bước ra từ một chiều không gian mục rữa, nhưng ánh mắt nó không hề yếu đi mà ngược lại, bừng bừng sát khí, giống như chính vết thương lại là chất xúc tác khiến nó trở nên điên loạn hơn bao giờ hết, tiếng rít gào vặn xoắn trong cuống họng kéo theo một cơn run lạnh chạy dọc sống lưng tất cả mọi người.
"Khốn kiếp, nó chưa chết". Tiếng hét vang vọng trong hỗn loạn, ngay khi mặt đất nứt vỡ lần nữa, từng mảng đất đá bị hất tung, bụi mù bốc lên dày đặc, và từ khoảnh khắc đó, trận chiến chính thức bước sang giai đoạn khốc liệt nhất. Người sử dụng nguyên tố Lửa vẫn đứng ở tuyến đầu, hai tay bao bọc trong ánh lửa mờ nhạt hơn lúc trước, ngọn lửa giờ đây như đang cháy bằng ý chí hơn là ma lực, dấu hiệu kiệt sức hiện rõ trong từng bước chân chậm lại, trong từng hơi thở nặng nề nhưng vẫn cắn răng gồng mình chịu đựng như một bức tường không thể cho phép bản thân sụp đổ, phía sau anh, một người khác đang điều khiển Gió xoáy quanh từng nhịp di chuyển của kẻ địch, tạo ra các luồng xoáy lệch hướng đường đánh của ma thú, cố gắng giữ khoảng cách và hỗ trợ từ xa, nhưng tốc độ của hai con quái vật khi phối hợp khiến cậu ta liên tục phải rút lui, vừa chống đỡ vừa né tránh, giống như đang chơi một ván cờ mà chỉ cần sai một nước là mất mạng ngay tức khắc. Người điều khiển Nước đã bắt đầu tụ ma lực trong thời gian lâu hơn, cố gắng gom đủ năng lượng để hình thành một mũi tên nước sắc bén, nhưng ngay khi vừa nhắm bắn, một tiếng hét hoảng loạn vang lên từ phía sau khiến cô giật mình, tay run lên một nhịp, ma lực dao động, đường bắn chệch đi và ngay khoảnh khắc ấy, một con ma thú đã luồn qua được hàng phòng thủ, tiến sát đến cô như một bóng ma khổng lồ giáng xuống từ trời. May thay, một người khác đã kịp chắn đường, thân thể bao bọc trong điện, lao tới như tia chớp, cú va chạm giữa người và quái vật tạo ra một vụ nổ nhỏ khiến cả hai bật ngược về phía sau, cuộn bụi mù cuốn theo từng làn điện quét ngang mặt đất, nhưng đã không còn thời gian để nghỉ ngơi nữa, vì sức lực cả đội đang cạn dần với tốc độ đáng sợ, từng phút trôi qua giống như từng nhịp dao đang rạch vào thể lực, vào ý chí. Mình có thể chết ở đây, ý nghĩ ấy thoáng hiện lên, nhưng rồi ngay lập tức bị gạt đi trong một luồng ý chí mạnh mẽ hơn, bởi từ phía sau, một đòn Băng bất ngờ được tung ra, hình thành một cột băng sắc như chông, đâm thẳng vào ngực con ma thú đầu tiên khiến nó rít lên thảm thiết và khuỵu xuống lần thứ hai, lần này là thật, người cận chiến không bỏ lỡ cơ hội, hét lớn như dốc toàn bộ linh hồn vào tiếng gầm, tập trung toàn bộ lửa còn lại vào đôi tay đang cháy đỏ như hai mặt trời nhỏ, rồi bật nhảy lên không trung, giáng xuống một đòn cuối cùng như thiên thạch nện thẳng từ trời cao, ầm vang, bốc lửa, nổ tung thành một biển đỏ rực, thịt nát máu đen tung tóe khắp mặt đất. Con đầu tiên đã bị tiêu diệt thật sự.
Nhưng con thứ hai vẫn còn đó, mạnh hơn, nguy hiểm hơn, và giờ đây tức giận hơn bao giờ hết, nó nện đinh ba xuống đất, lực chấn động lan ra vài mét, cuộn bụi bốc lên lần nữa, cả tổ đội gần như không còn ai đủ nguyên tố để tiếp tục phản công một cách mạnh mẽ như lúc đầu, chỉ còn lại những hơi thở đứt quãng và ánh mắt đầy nỗi sợ giấu kín. Một vài người đã gục xuống, không chết, nhưng đã dần mất ý thức vì kiệt sức, số còn lại cũng gần như kiệt quệ, phải mất thêm vài phút, tận dụng những đòn đánh rải rác cuối cùng từ những người còn sót lại, bằng một sự phối hợp cực kỳ khó khăn, tận dụng từng phần nguyên tố ít ỏi còn trong cơ thể, họ dồn con quái vật cuối cùng vào một gốc cây đổ, rồi luân phiên dùng băng, sấm sét và lửa để oanh tạc nó không ngừng nghỉ cho tới khi nó tan xác thành từng mảng đen thui rơi vãi đầy đất cháy. Cuối cùng, cả đội chỉ còn biết đứng đó, thở dốc, không một lời ăn mừng, không một tiếng reo hò, chỉ là sự im lặng nặng nề như thể tất cả vừa thức dậy sau một cơn ác mộng kéo dài.
"Chúng ta đã sống sót", một giọng nói vang lên từ giữa đội hình, lạnh và dứt khoát, chúng ta nên tiếp tục, nhưng ngay lập tức bị phản bác bởi một người khác, giọng khản đặc nhưng cứng rắn không kém, nếu tiếp tục trong tình trạng này thì chắc chắn sẽ có người chết. Không một ai trả lời, ánh mắt mọi người dần nhìn về phía nhau, không có sự thù địch, chỉ là do dự và im lặng, một vài người gật đầu đồng tình việc tiến lên phía trước vì họ biết nếu rút lui ngay lúc này thì lợi thế sẽ mất đi, nhưng phần còn lại chỉ biết cúi đầu, tay vẫn run không kiểm soát, chưa kịp hồi phục cả thể chất lẫn tinh thần. Mình không thể chết ở đây, ý nghĩ đó lại hiện lên lần nữa, nhưng đồng thời cũng có một câu hỏi khác dằn vặt trong lòng, nếu mình không tiến lên, thì ai sẽ làm điều đó thay mình, liệu mình còn đủ can đảm để bước tiếp giữa địa ngục đang ngày một mở rộng này không. Trong bầu không khí ngột ngạt bao trùm tán rừng cháy âm ỉ, không còn ai lên tiếng nữa, chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua những cành cây khô gãy, lạnh lẽo và trống rỗng như một dấu chấm lửng kéo dài đến vô tận, còn địa ngục thì chỉ mới bắt đầu hé mở cửa. Hai con ma thú đã bị tiêu diệt, xác chúng nằm bất động trong vũng máu đen ngòm đặc sệt, nhưng chẳng ai cười, chẳng ai reo hò, họ không còn sức để mừng rỡ, chỉ ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào những thân cây gãy đổ, mắt lơ đãng như thể linh hồn đã bỏ lại phía sau, hơi thở nặng nề kéo lê theo dư chấn của trận chiến vẫn còn rít bên tai như tiếng vọng từ địa ngục chưa khép miệng.
Một người cất lời, giọng trầm thấp nhưng không hề do dự, tựa như đã suy nghĩ rất lâu, anh ta nói rằng nên dừng lại, quay về căn cứ, hồi phục trước khi tính đến chuyện đánh tiếp. Lời nói ấy không vang vọng nhưng lại rơi vào tim người khác như một tiếng chuông thật nặng, gợi lên nỗi mỏi mệt đang đè nén trong từng khớp xương, từng sợi cơ căng cứng. Lập tức có người phản đối, một cậu thanh niên trẻ vẫn còn lửa lập lòe quanh tay, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt không giấu nổi cơn hưng phấn đang dâng trào, cậu ta khẳng định chỉ còn mười con nữa thôi, nếu dừng lại bây giờ chẳng khác gì tự chặt đứt cơ hội. Trong tiếng nói đó có thứ gì đó rất khó miêu tả, không đơn thuần là nhiệt huyết, mà giống như khát vọng được sống đúng với sức mạnh vừa khai mở, được vẫy vùng trong thế giới mới này, một thế giới nơi cậu không còn là người bình thường nữa. Một cô gái tóc ướt đẫm mồ hôi bật dậy, tiếng hét như xé toạc không khí ngột ngạt, cô không muốn chết, không muốn bước thêm bước nào nữa trong thứ bóng tối đang nuốt chửng từng người, từng mảnh linh hồn, với cô, nơi đây không phải cơ hội, không phải hy vọng, mà chỉ là vực sâu của cơn ác mộng, nơi thần chết lẩn khuất sau từng bóng cây cháy xém, chực chờ kéo họ xuống tận đáy. Chàng trai sử dụng gió đứng lên, cố gắng giải thích, giọng lạc đi nhưng vẫn kiên quyết, cậu kể rằng lúc nãy mình né đòn nhanh hơn cả lúc huấn luyện, như thể gió quanh người đang hướng dẫn từng động tác, từng chuyển động nhỏ bé cũng trở nên chính xác đến kỳ lạ, càng đánh nhau càng thấy mình mạnh lên, như thể mỗi trận chiến là một bậc thang cho năng lực leo cao, một phần của con đường đi đến sức mạnh đích thực, và nếu không tiếp tục bước tới thì biết đâu sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa. Nhưng rồi cậu im bặt giữa chừng, không nói phần cuối cùng. Có lẽ chính cậu cũng nhận ra, lý do thực sự không phải là để bảo vệ ai, mà là sợ bị bỏ lại phía sau, sợ rằng nếu mình không kịp mạnh lên thì sẽ chẳng ai còn chờ mình nữa. Ở một góc khác, một người ngồi lặng lẽ, mắt nhìn bàn tay mình đang run rẩy, run vì mệt, vì đau, vì sợ, nhưng trong sâu thẳm bên trong, lại có thứ gì đó đang thôi thúc, như tiếng thì thầm không tên cứ mãi gào thét trong tâm trí rằng hãy tiếp tục, rằng hãy lao vào nữa đi, vì chỉ có ở đó mới cảm nhận được sự sống, chỉ có ở đó mới biết mình đang tồn tại. Một ý nghĩ nảy lên, chậm rãi mà đáng sợ, có khi nào chính bọn ma thú đang kích thích sự phát triển vượt bậc của nguyên tố trong cơ thể con người hoặc tệ hơn, chúng đang gọi dậy thứ gì đó ngủ yên từ lâu trong máu thịt con người, một bản năng bị chôn vùi từ thời xa xưa, nay bừng tỉnh trước mùi máu, tiếng gào, và ánh lửa của tận diệt.
Cuộc tranh luận kéo dài, không còn gay gắt mà dần chuyển thành mỏi mệt. Mười phút trôi qua như một giờ đồng hồ, ai cũng nói, ai cũng im lặng, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng, đấu tranh giữa bản năng sinh tồn và tiếng gọi mơ hồ từ sâu thẳm linh hồn. Cuối cùng, một người đàn ông trung niên bước ra, giọng điềm tĩnh như núi, chẳng cần to nhưng khiến cả khu rừng như lặng đi, ông nói rằng không ai có quyền ép ai khác cả, ai muốn đi thì đi, ai muốn ở thì ở lại, ông sẽ báo cáo với tổng chỉ huy để cử tiếp viện đưa nhóm rút lui về an toàn, chúng ta không còn là lính nữa, mà là những kẻ đang bước đi giữa ranh giới mong manh của con người và nguyên tố, nơi mà chẳng ai còn hiểu nổi mình thực sự là gì. Một khoảng lặng kéo dài như không bao giờ kết thúc, cho đến khi từng người bắt đầu đứng dậy, hoặc ngồi lại, không ai thúc ép ai, không lời qua tiếng lại, chỉ là những quyết định nặng nề rơi xuống như cơn mưa không lời báo trước.
Đếm lại chỉ còn bảy người, bảy bóng người vẫn đứng vững giữa khu rừng rực cháy, họ không mạnh hơn người khác, không chắc chắn hơn, nhưng họ đã chọn, dù lựa chọn đó có dẫn đến cái chết ở bước tiếp theo, đó là tổ đội bay người sẽ tiến bước. Còn mười chín người còn lại ngồi lại phía sau, lặng lẽ nhìn theo, chờ đợi sự trở về hoặc là tin tức cuối cùng, họ quyết định dừng bước. Hai nhóm người tách ra, không một ai cười và cũng không một ai nói gì nữa nhưng ánh mắt sáng rực như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ. Bảy người tiến bước khí thế đủ đốt cháy cả khu rừng, nguyên tố bốc lên lần nữa, ánh sáng lập lòe như đang hồi sinh những linh hồn đã tưởng tắt lịm dù ai cũng hiểu rằng mười con ma thú còn lại sẽ khốc liệt hơn, dữ tợn hơn, có thể là biến dị, có thể là thảm sát, nhưng cũng biết rõ rằng nếu không tiến, nếu để thời gian trôi qua, nếu để thế giới chậm lại dù chỉ một phút thì viên thiên thạch thứ hai vừa rơi xuống Nhật Bản có thể đã mở ra cánh cổng địa ngục tiếp theo. Không ai biết điều gì đang chờ đợi và cũng không ai biết trong khối đá cháy rực kia có gì, là lời nguyền của Vực Sâu hay món quà độc ác từ Thánh Giới, nhưng họ biết chắc một điều, cả thế giới đang nhìn vào họ từng bước chân, từng nhịp thở và từng quyết định đều là một phần của khúc dạo đầu mang tên tận thế.


0 Bình luận