• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quý tộc

Chương 09 : Vũ điệu của cái chết

2 Bình luận - Độ dài: 3,255 từ - Cập nhật:

Dưới làn sương mờ ảo đang lặng lẽ hòa vào cùng với bóng tối, một bóng dáng u ám kì quái của một con tàu hiện ra nơi rìa của tầm nhìn, nó không treo lấy một cờ hiệu nào trên cột buồm cao, cũng chẳng phát ra tín hiệu đặc biệt nào theo nghi thức hàng hải truyền thống. Laros nheo mắt, ánh nhìn sắc của anh như một lưỡi kiếm, thứ mà hiện giờ đang lướt dọc thân của chiếc tàu kì quái, đang trôi đến gần như một bóng ma kia.

"Một tàu thương nhân, chăng?" Laros lẩm bẩm.

Không, không thể là thương nhân. Thương nhân không ẩn mình và tiến lại một cách âm thầm như kẻ trộm thế này. Đám thương nhân cũng không ngu đến mức mà không biết gần khi tiến đến gần một con tàu quý tộc thì phải báo hiệu, nhưng con tàu này không phát pháo chào, không lên tiếng chào hỏi hay gì cả.

Laros trầm ngâm một lúc trước khi anh tiến một bước dài về phía lan can mạn tàu, chiếc áo khoác ngoài của anh tung bay trong gió, đôi giày da va chạm nhẹ xuống sàn gỗ ướt tạo ra những tiếng lột cột lột cột giống như một bản  nhạc cổ đại không tên. Mái tóc vàng kim đẹp đẽ của anh lúc này đã ước đẫm vì cơ mưa vẫn luôn không dứt này, chúng phất phơ trong gió như một ánh đèn dầu đang hấp hối.

"Không cờ, không lửa hiệu," anh lẩm nhẩm, đầu ngẩng cao, ánh mắt trầm mặc. "Không thể không nghi ngờ được"

Liệu đó có thể là hải tặc chăng? Ý nghĩ ấy trợt hiện lên trong đầu anh, Khiến anh nhìn về phía trước với vẻ đầy hoài nghi. Nhưng Laros hiểu rõ vùng biển này, biển Midretas hầu như đã được thanh tẩy khỏi lũ cướp biển từ rất lâu về trước, nhờ những chiến dịch tàn khốc của Hạm đội hiệp ước . Nếu còn kẻ nào đủ táo tợn để ra tay tại đây, thì hoặc hắn cực kì điên, hoặc hắn tuyệt vọng, hoặc... hắn được hậu thuẫn bởi ai đó.

Nhưng dù có phải hải tặc hay không, thì Laros cũng sẽ không bao giờ là người phó thác sinh mệnh cho những giả định.

Chầm chậm, anh bước chân về phía trước mũi tàu, nơi mà hiện giờ vài thủy thủ đang tụ tập lại cùng nhau, họ đều dõi mắt qua làn sương như những bức tượng đá mang tâm hồn biển. Khi tới gần, anh đặt tay nhẹ lên vai một người trong số họ, với chất giọng trầm anh nói.

"Truyền lệnh cho toàn tàu. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta không đón tiếp bóng tối bằng sự bất cẩn."

Người thủy thủ lập tức cúi đầu cung kính, rồi nhanh chóng lùi bước, anh ta rảo bước chân dọc theo bong tàu như một con cáo bạc được luyện tập kỹ càng về tốc độ. Tiếng bước chân anh ta vang lên đều đặn trong đêm đen như một nhịp gõ của một chiếc trống lễ hội, tiếng trống này cùng với tiếng nói của anh ta, như một lời cảnh báo đối với tất cả những người đang thức, cũng như đang ngủ.

Nhanh chóng, sau lời thông báo của người thủy thủ, đa phần tất cả mọi người trên chiếc tàu đều đã thức dậy, những người lính cận vệ, những người hầu, những sĩ quan của con tàu, tất cả bọn họ đều nhanh chóng tiếp thu vị trí của mình và sẫn sàng cho trường hợp xấu nhất.

Thuyền trưởng Reth nhanh chóng tiến lại gần Laros và Dane cùng với vài binh lính sau lưng ông. Ông cuối chào hai người họ một cách tôn kính rồi lên tiếng.

"Pháo hiện giờ đang được chuẩn bị ạ, binh lính cũng đã lấy vũ khí của mình và sẫn sàng cho mọi trường hợp" 

Laros gật đầu, quan sát con tàu kì quái ở phía xa, thứ hiện tại đang dần dần lộ mình ra từ làn sương mù, anh nhìn vào nó vài giây rồi cất tiếng nói.

"Hãy bảo họ sẫn sàng chừng nào có lệnh của ta thì mới được hành động"

Thuyền trưởng Reth cuối đầu rồi từ từ lui ra sau.

"Em nghĩ thế nào Dane ? Nó là một con tàu lạc của thương nhân hay là tàu hải tặc."

"Theo em thì chắc nó là tàu thương nhân"

"Sao em nghĩ vậy ?"

"Vì theo những gì em quan sát được từ ống dòm thì thân của chiếc tàu đó không có khẩu pháo nào cả, nếu bọn chúng thật sự là bọn hải tặc và có ý định cướp tàu của một quý tộc thì tại sao lại không có pháo cơ chứ"

"Nếu em nghĩ nó là tàu thương nhân thì tại sao nó lại không treo cờ hiệu, hay thể hiện nghi thức  hàng hải nào ?"

"Theo em thì có thể họ đang ngủ chăng, dù sao thì anh nhìn chiếc thuyền đó đi, nó chỉ có duy nhất một chiếc đèn dầu mà thôi, có vẻ họ đều đã vào bong tàu và nghĩ ngơi chăng"

Laros im lặng rồi gật đầu.

*

Con tàu kì quái dần hiện hình qua lớp sương mù xám, từng chi tiết của nó như được vẽ nên bằng bàn tay lạnh lẽo của một nghệ nhân kì dị nào đó. Những tấm ván gỗ sậm màu, khiến chúng nhìn như thể đã mục rỗng, nhưng sự thật lại không như vậy, con tàu mới đến lạ thường, nó không có một dấu hiệu nào của hư hại, khiến người ta khi nhìn vào, thậm chí còn không nghĩ đến việc nó vừa thoát khỏi một cơn bão điên cuồng. Con tàu này vừa kì quái vừa ma mị, tựa như một xác chết được ướp cẩn thận và được chôn giấu bí mật nào đó bên trong.

Tàu mang dáng vóc của một thuyền hàng cỡ trung, bốn cột buồm đứng sừng sững như những cột trụ của những nhà thờ bị bỏ hoang. Cứ tưởng rằng khi chiếc tàu tiến lại gần, thì sẽ ai đó xuất hiện và giới thiệu về nó, nhưng không, chiếc tàu vẫn vậy, vẫn im ắng, vẫn không có cờ hiệu, không có tiếng nói nào xưng tên. Mà nó chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu lập lòe nơi đầu mũi tàu.

Laros đứng bất động như một pho tượng, ánh mắt anh khắc sâu từng chi tiết của con tàu, từng đường cong trên thân gỗ, từng ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu treo lửng lơ trước mũi tàu.

"Em nói đúng Dane à" Laros khẽ cất lời. "Nhưng một con tàu không có pháo. không có nghĩa là nó không nguy hiểm."

Khi chiếc tàu bí ẩn tiến lại đủ rằng "vũ điệu của kiếm", Laros ra lệnh cho một vài người lính cận vệ hãy tiến vào và kiểm tra bong tàu. Những chiếc ván gỗ dài được đặt ra, tạo thành một cây cầu nhỏ đơn sơ nối liền giữa hai con tàu, và từ nó những người lính với trang phục xanh lam thẫm mang những khẩu súng hỏa mai và thanh kiếm sắc bén từ từ tiến qua.

Gió lạnh thổi rít qua khoảng trống giữa hai con tàu, mang theo một mùi hương của muối mặn và của gỗ ẩm mốc. Laros nghiêng đầu, ánh mắt anh quán sát, cũng như lắng nghe những chuyển động của con tàu. Nhưng không có gì cả, hơn 10 người lính mà anh vừa cử vào vài phút trước không hề phát ra bất cứ âm thanh nào rõ ràng, không có tiến hô kiểm tra, không có tiếng hô báo danh, không có ai chạy ra báo cáo. Cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ im lặng như vậy trong vài phút tới, nhưng rồi...

Một tiếng “cộc” khẽ vang lên, đó là âm thanh của những chiếc móc neo cắm vào thân tàu.

Laros ngơ ngác trong một khoảng khắc, và một khoảng khắc đó là đủ để cho những kẻ xâm nhập hành động.

“Chúng đang cột tàu vào ta.” Laros lấy lại được lý trí, tính xoay người để cảnh báo những thủy thủ đoàn nhưng đã quá muộn. 

Từ những gốc của con tàu bí ẩn, những bóng người đột nhiên bắt đầu hiện ra. Họ bước ra từ phía sau cột buồm, từ sau những thùng hàng giả, từng người, từng người một, tất cả đều mặc trang phục màu đỏ có viền trắng, đội những chiếc mũ tricorne điển hình, và quan trọng nhất là mang phù hiệu thanh gươm trắng cắm vào một hòn đá xám trên nền đỏ.

Gia huy của hầu tước Winos.

Laros bật nảy người, anh tóm lấy em trai mình là Dane, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau.

Những người lính của Winos lao thẳng về phía trước như những hồn ma, họ mang theo những thanh gươm sắc bén, rồi nhảy thẳng vào "vũ điệu của cái chết" như những tên điên cuồng bạo.

“Chuẩn bị ! có phục kích” Laros hét trong khi lui lại phía sau, âm vang ấy như chiếc kèn báo động xé toạc màn đêm.

Nhưng rồi vào ngay sau tiếng hét của Laros, một quả cầu lửa đột nhiên được bắn ra từ một trong những tên lính của Winos. Quả cầu lửa mạnh mẽ nhanh chóng lao thẳng vào vị trí của Laros và Dane. Trong một khoảng khắc thời gian cứ như dừng lại, Trước khi tiếng nổ khổng lồ vang lên phá hỏng hoàn toàn một phần của bong tàu tầng một.

Dane trong một khoảng khắc trước vụ nổ vài giây cảm thấy thân thể mình bị đẩy mạnh, khi anh lấy lại được sự tỉnh táo thì đã không thấy anh trai của mình nữa. Mà thứ duy nhất mà anh thấy hiện giờ chỉ là những người lính dùng gươm và súng hỏa mai để giết nhau trong cơ mù mịt của khối và lửa cháy khắp nơi.

Lấy lại sự tỉnh táo nhanh chóng, anh đứng dậy và tìm kiếm vũ khí cho bản thân, đó là điều cơ bản nhất mà anh bắt buộc phải học được trước khi chính thức được dùng kiếm, một kiếm sĩ dù có mạnh đến đâu nếu không có kiếm thì cũng chỉ là một người thường. Thấy được một xác chết gần đó, anh nhanh chóng chạy về phía trước và nhặt lấy một thanh kiếm từ cái xác. Và rồi một cảm giác ớn lạnh đột nhiên bao dùm lấy người anh, anh làm theo bản năng của mình, nhanh chóng bật nhảy người về phía sau. Chỉ một phần mili giây sau khi anh lui lại, một thanh kiếm với lực chém kinh hoàng chém xuống, phá hỏng một phần chỗ anh vừa đứng.

Dane hít thở cố gắng lấy lại nhịp tim cũng như trọng tâm của bản thân.

"Mày đây rồi, con chó khốn khiếp" 

Dane nhiếu mày, anh đưa ánh mắt của mình lên để quan sát nơi giọng nói quen thuộc phát ra, và chỗ anh vừa đứng lúc nảy là một con người quen thuộc, kẻ mà anh chỉ mới gặp qua đúng duy nhất một lần, một kẻ mà thậm chí không thèm che giấu cơn thịnh nộ của chính mình lúc gặp anh lần đầu. Kẻ đó không ai khác mà chính là Venas Winos, con trai thứ hai của hầu tước Winos.

“Mày sẽ thối rữa trong bóng tối, đồ chó đẻ” anh ta hét lên, rồi lao về phía trước.

Hai lưỡi kiếm chạm vào nhau trên không trung, Dane nhanh nhẹn và khéo léo hơn, anh lấy được lợi thế lúc ban đầu vì Venas còn đang bị nhấn chìm trong cơn phẫn nộ không tên, và thiếu chút nữa đã có thể chém vào đầu gói hắn ta, và kết thúc trận chiến tay đôi này với chỉ một vài đường kiếm mở đầu. Nhưng đáng tiếc, Venas đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn phẫn nộ vừa rồi và né tránh.

Dane lùi lại nửa bước, chỉnh lại thế đứng của bản thân và quan sát đối thủ. Trong khoảng khắc tiếp theo cả hai lao vào nhau một lần nữa. Venas tấn công bằng những đường kiếm mạnh mẽ và đầy uy lực, hắn mang theo một sức mạnh của sự điên cuồng và một kỹ thuật kinh ngạc để phối hợp với nó, và việc này khiến hắn khó đoán hơn bất cứ kiếm sĩ nào mà Dane từng gặp.

Venas như con mãnh hổ kinh hoàng, lao đến. Gã tung ra một cú đâm thẳng bằng cả trọng lượng cơ thể, mũi kiếm lao như thiểm điện về phía Dane. May mắn thay anh kịp né tránh, nhưng bàn chân anh trượt nhẹ trên sàn gỗ trơn trượt . Anh mất thăng bằng, ngã nghiêng sang bên phải, và đó là lúc lưỡi kiếm của Venas chém tới.

Một tiếng rít xé toạc không trung. Dane nghiên người qua, nên thanh kiếm chỉ sượt qua vai trái của anh, tuy nhiên nó lại rạch một đường sâu tới tận xương, khiến cảm giác đau đớn bao chùm lấy anh. Anh ngã nhào, cơ thể va mạnh vào thành tàu. Cơn đau đớn như cơn sóng lạnh mùa đông chạy qua toàn thân anh, khiến mọi giác quan mờ ảo

Dane cố gượng dậy, Hai tay giữ chặt kiếm. Hơi thở anh đứt quãng. Nhưng anh biết mình không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, vì anh biết Venas đang dần tiến đến.

“Chấm dứt rồi,” Venas cười nói.

"Hôm nay sẽ là ngày mày chết"

“Tao đã để cho mày sống đủ lâu để biết mày kém cỏi như thế nào” Venas rít lên, rồi tung một đòn phản công mạnh mẽ với sức mạnh của một con quái vật.

Hắn vung kiếm. Lần này, Dane không còn đủ sức để né tránh thêm một đòn tấn công kinh hoàng nữa, nên anh chỉ có thể đỡ. Dane nghiêng người về phía sau, giơ thanh kiếm của mình lên và đỡ lấy đòn tấn công mạnh mẽ của Venas. Cảm thấy được Venas đã đặt quá nhiều trọng tâm của hắn lên phía trước, anh quan sát và biết rằng mình có thể lợi dụng nó để phản công lại hắn. Với tất cả sức lực của mình, Dane trượt thanh kiếm sang phải với mong ước rằng Venas sẽ mất đà tiến đến và ngã về phía trước. Venas bất ngờ với sự đánh cược của Dane, khiến thân thể của hắn mất cân bằng, chiêu trò mà Dane sử dụng đã thành công, khiến Venas mất đà trong một khoảng khắc, nhưng hắn ta cũng không dễ để ngã xuống, hắn di chuyển chân phải của mình lên phía trước để nhấn mạnh lên mặt sàn, việc này khiến hắn lấy lại được sự cân bằng nhất định và giữ cho thân thể hắn không ngã. Nhưng nhiêu đó vẫn là quá đủ để Dane hành động, lợi dụng sự mất đà của Venas trong một khoảng khắc, Dane xoay cổ tay để đổi hướng của thanh kiếm, rồi chém một cú chém thần tốc từ phải sang trái vào phần hông của Venas. Đây, nếu là bình thường thì đã có thể dứt điểm được một con người và kết thúc trận chiến ngay lập tức, nhưng thật đáng tiếc, Dane đã quá tập trung vào trận đấu để rồi quên đi một điều quan trọng, kẻ thù đang đối đầu không ai một người bình thường, và hắn còn một lá bài tẩy đặc biệt chưa lật, và sự sai lầm mà Dane mắt phải này, sẽ khiến anh phải trả giá rất đắt.

Lá bài tẩy được lật lên và nó là huyết mạch.

Một tiếng "Cheng" vang lên, cơ thể của Venas hóa sắt trong một khoảng khắc, khiến thanh kiếm của Dane bị bật lại. Venas nhanh chóng phản ứng, hắn xoay thanh kiếm rồi chém một nhát về phía bên trái với toàn bộ sức mạnh. Dane cố gắng né tránh nhưng với sức lực còn lại, anh đã thất bại, thanh kiếm cuồng bạo chém thẳng một nhát vào hông anh, để lại một đường rách sâu thẳm.

Cú chém mạnh mẽ thảy anh xuống sàn gỗ, cơ thể run lên vì nổi đau đớn kinh hoàng, anh lấy tay sờ vào vết thương ở hông, nhưng không cảm thấy gì ngoài sự đau đớn và máu chảy đầm đìa khắp sàn nơi anh nằm xuống.

*

Tôi quên cả việc thở bằng mũi. Nên chỉ có thể há hốc miệng để thở dốc. Cả người tôi run rẩy như một con thú bị bỏ rơi. Tôi vẫn nắm chặt lấy lưỡi kiếm dù bàn tay đã yếu ướt. Tôi ngửi thấy mùi máu của chính mình hòa loãng với những giọt nước từ cơn mưa.

Lòng tự tôn đã rời bỏ tôi, và tôi bắt đầu rên rỉ như một con chó.

Cơn đau giần bùng lên, bắt đầu như một sức ép, dù thanh kiếm của hắn ta không còn ở tồn tại ở phần hông của tôi nữa, nhưng tôi vẫn có cảm giác nó còn ở đó. Tôi rùng mình để thở, khổ sở hớp lấy từng ngụm không khí tồn tại vào lúc này. Nhưng tôi không thở nổi. Cảm giác giống như có một hố đen ở bên hông tôi vậy.

Tôi cố gắng bật dậy chỉ để ngã vật xuống ra sau, tôi rên rỉ, cố gắng chống cự với cơn đau.

Nhưng có một cảm giác mà tôi không quen xuất hiện, nó cũng có thể nói là một cảm giác đau đớn, nhưng lạ lùng, nó là một cảm giác kì quái. Cảm giác đó là nỗi kinh hoàng, là nổi sợ hãi. Cơ thể tôi biết đây có thể là cách mọi thứ kết thúc.

Mọi thứ làm nên con người dần tôi tan biến, và tôi trở thành nô lệ của cơ thể chính mình. Tôi bật khóc sau một khoảng thời gian dài.

Tôi lại trở thành một đứa trẻ khi khóc. Tôi lấy bàn tay yếu ướt của mình để vào vết thương, để xem xét nó. Nhưng Mặt Trời ơi, nó thật khủng khiếp, tôi có thể chạm vào ruột mình. Cơn đau nó đang thiêu đốt tôi. Tôi vào khoảng khắc này không còn là một người đàn ông nữa, mà tôi là một đứa trẻ, mắt tôi lại đổ lệ.

Hãy để tôi chết nhanh hơn, làm ơn. Tôi rùng mình, cố gắng vùng dậy. Nhưng cơ thể tôi làm điều nó muốn, nó đã phản bội tôi.

Máu từ hông tôi trào ra thêm nữa. Cùng với nó trôi đi hy vọng của Laros, của Leyre , của Corly, của cha và mẹ tôi, và của Liosa...

Tôi gần như chẳng thể nhớ đến việc họ trong như thế nào... Bóng tối thật lạnh và máu thật ấm, vết thương tôi đau hơn cả sét đánh. Tôi nhớ nhà, nhớ gia đình, nhớ những người bạn.

Tôi...

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Bình luận đã bị xóa bởi Linja
CHỦ THỚT
AUTHOR
Aaaaaaaaaa
Xem thêm