Chương II: Nhân vật chính cuối cùng đã xuất hiện?
1.
Tại thế giới này tồn tại bốn loại siêu năng chính:
+ Tiềm năng: tên gọi chung của những người mang trong mình sức mạnh đang chờ được khai phá và có thể phát triển theo thời gian, ví dụ: tiềm năng về thị lực, giúp cho người sở hữu có một đôi mắt tinh tường, khi được khai phá tiềm năng họ hoàn toàn có thể nhận biết được các chuyển động dù là nhỏ nhất của đối phương để có thể nhanh nhạy mà phán đoán hành động tiếp theo.
+ Ma pháp: ma pháp ngoài những đòn chưởng năng lượng hoặc điều khiển nguyên tố phổ thông thì còn các nhánh nhỏ khác, như cường hóa ma pháp - truyền một lượng ma thuật vào vũ khí hoặc vật dụng để biến đổi cấu trúc của nó trở nên cứng cáp hơn; triệu hồi sư – tiêu hao một lượng lớn ma thuật nguyên bản nhầm gọi các sinh vật siêu nhiên hỗ trợ trong chiến đấu hoặc di chuyển; ấn chú – các hình vẽ hoặc ký tự cổ được vẽ lên bằng ma lực tiêu hao thuần khiết, tùy vào loại họa tiết mà các ấn pháp cho ra hiệu quả khác nhau.
+ Phước lành: định nghĩa của năng lực nguyên bản được trao bởi vị thần cai quản lục địa nơi người sở hữu đã sinh ra bao gồm bốn loại chính dựa trên bốn vị thần khởi nguyên: Phước lành Bảo hộ - cá nhân được chúc phúc bởi thần bảo hộ sẽ nhận được phước lành giúp cá nhân đó có sự bảo vệ tuyệt đối khỏi các đòn tấn công vật lí lẫn ma thuật, nhưng lại giới hạn số lần sử dụng và tiêu tốn nhiều thể lực; Phước lành Sinh sôi – được chúc phúc bởi vị thần của sự phồn thực, cung cấp cho kẻ may mắn sự hồi phục trong thoáng chóc và cơ thể bất bệnh lẫn kéo dài tuổi thọ; Phước lành Tri thức - lòng hiếu kỳ vô đáy bởi những thông tin chưa được sáng tỏa, chúc phúc của thần trí tuệ giúp cá thể vượt trội về kho dữ liệu từ não bộ và khả năng tư duy đạt cực đỉnh; Phước lành Hủy diệt – chúc phúc của hủy diệt mang lại sự tàn phá và sức mạnh đứng trên tất cả, khả năng mở ra điểm khởi nguyên mang lại năng lực ban phát sự phồn thịnh nhưng đi kèm với đó là sự vị kỷ tăng đến cực đoan. Các phước lành chỉ được sinh ra khi cá thể được chúc phúc tiền nhiệm mất đi.
+ Phù thủy: đơn giản hóa thì đây là những ma pháp sư mang trong mình phước lành nhưng lại bị biến chất, gây ra bộc phát ma lực khiến họ không còn xứng đáng với phước lành và bị bao phủ bởi ma thuật đen.
*
“Chưa từng nghĩ bản thân sẽ vô gia cư nhanh đến vậy chỉ vì một con Wyvern.”, toh, Ertoria nghĩ thầm. Chỉ vì con rồng mà cái dinh thự chính nhà cô đã phải xây lại, mà nói thế cũng chẳng đúng, ngay từ lúc chuẩn bị hạ sinh cô thì hai người phụ huynh đã có ý nghĩ đập đi xây lại cái biệt phủ để chào đón sự xuất hiện của cậu, chỉ là họ chưa có thời cơ để làm việc đó nên con long đen cuối cùng cũng chỉ là chất xúc tác cho kế hoạch này. “Lũ tài phiệt thật đáng ghét.” , toh, Ertoria nghĩ vậy, hiện tại cả gia đình cô đang đứng trước căn biệt thự thuộc mãnh đất nhà Cavendish, “Vì sao chúng tôi thực tế có thể mua cả một cái penthouse để tạm bợ trước khi bỏ nó hoang mà lại chọn ở nhờ nhà người khác không?”, toh, Takemi hỏi khán giả dù cậu chẳng hiểu bản thân đang nói chuyện với ai. “Chủ gia tộc Canvendish, ông Thomsen Cavendish là một thương nhân buôn bán, cơ duyên được người nhà Ainzbert trợ giúp khoảng đầu tư nên đời con cháu sau này mới lên hương.”, toh, Ertoria nghĩ dẫu biết trả lời cũng bằng thừa nhưng “Đúng vậy, mục đích cả nhà tôi (trừ mấy cô hầu ra vì họ về quê) đến ăn nhờ ở đậu nhà Cavendish đây chính là vì CHUYỆN LÀM ĂN.”, toh, Ertoria cười thầm.
Cánh cửa tòa nhà chính mở ra cũng là lúc mà người đàn ông làm trụ cột vững trãi của gia đình - ông Joe Mari Cavendish, đứng ra trực tiếp chào đón nồng hậu gia đình ba người nhà Ainzbert, lý do ông trực tiếp ra mặt mà không phiền các người hầu cũng khá dễ hiểu, “Phép lịch sự tối thiểu với gia tộc đã nâng đỡ mình nhỉ.”, toh, Ertoria nghĩ, cô có đôi phần chán chường vì những phép tắc trong giới quý tộc
Lạch cạch lạch cạch – Âm thanh của đôi bàn chân trần nhỏ bé đang hướng về phía đây.
Một bé gái có vẻ trạt tuổi Ertoria với nước da trắng sáng, mái tóc đen tuyền ống mượt được cắt ngang vai cùng với đó là một khuôn mặt ngây thơ được màu mắt nâu sáng điểm lên thêm phần nổi bật. Như trúng độc đắc, mọi sự chú ý của Ertoria đổ dồn về phía đứa trẻ hiếu kỳ núp sau bóng lưng vạm vỡ của của người cha đang nhiệt tình xã giao, “Nhắc mới nhớ, Miolen có nói mình hãy làm quen với đứa con gái của nhà này.”, toh, Ertoria được gợi nhớ.
“Nào nào, mời các khách quý vào- ối chà, công chúa nhỏ này là ai đây?” – Joe ngưng giữa câu nói, bị thu hút bởi sự hiện diện của Ertoria vì ông chưa thấy cô trước đây.
Không cần chờ hai vị phụ huynh ra tín hiệu, cậu tự tin, đứng ưỡn ngực, hai tay chấp lên hông và ngẩng cao đầu trước khi chất giọng mạnh mẽ của một cô nhóc hơn 1 năm tuổi thốt ra.
“Cháu là Ertoria, Ertoria Ainzbert – 1 năm 3 tháng tuổi, hân hạnh được gặp ông bác đây!” – Cách ăn nói lưu loát và không tỏ vẻ sợ sệt rất đem lại ấn tượng sâu sắc nhất là khi đây là một đứa trẻ mới chỉ hơn 1 năm tuổi.
Ngoài việc ông bác già lẫn hai người phụ huynh của cậu dù biết rằng cậu nhận được chúc phúc của bảo hộ là điều kỳ diệu rồi nhưng Ertoria đây vẫn chưa trải qua bất kỳ trường lớp nào mà đã có thể ăn nói lưu loát thì đúng là tài năng hơn người. Liếc mắt đưa tình, thứ cô mong chờ nhất đã xảy ra, ánh mắt bất ngờ lẫn ngưỡng mộ của cô bé tiểu thư nhà Cavendish đang lấp lánh chiếu thẳng vào cậu. Có vẻ ông bác già cuối cùng cũng đã nhận ra việc bản thân để nhân vật quan trọng đứng trước nhà như vậy mãi sẽ dễ gây mất thiện cảm nên đã bắt đầu khúm núm đôi phần mà mời gia đình Ainzbert vào tá túc một thời gian.
*
Đứng trước sảnh chờ của căn biệt thự cổ kính đôi phần lắm tiền này, Ertoria có chút nhẹ nhõm khi mái ấm nơi đây không bành trướng và sáng lóa khiến cậu ngày nào cũng phải e ngại vì diện tích của nó. “Hửm?” Âm thanh có phần khá bất ngờ khi Ertoria chạm mặt với người hầu gái của biệt thự này, không phải vì cô hầu khá xinh khiến cho tính hám gái của tiền kiếp nổi lên mà là vì có lẽ cậu nhớ người phụ nữ này đã từng làm việc cho gia đình cậu trước đây. “Thấy không hợp với bản thân nên chuyển đến một gia đình giản dị hơn, chắc vậy.” toh, Ertoria nghĩ thầm, không quá thắc mắc vì dù gì cũng chẳng liên quan đến cậu.
“Wahh!!” - Đứa trẻ tóc đen chạy đến gần bỗng vấp chân nhưng vẫn cố đứng vững.
“M-Mình là-a, Albertha. Hãy làm bạn với mình!!” - Đứa bé tóc đen giới thiệu bản thân, cuối người một góc 90 trong khi dứt khoát chì cánh tay nhỏ bé của nó về phía Ertoria.
“Đơn giản quá nhỉ.” toh, Ertoria nghĩ vì cậu vẫn còn chưa đặt ra các kế hoạch để tiếp cận cô nhóc này mà bé nó đã chủ động đến tìm cậu. Hừm – Takemi thở một hơi ngắn, cậu nghĩ nếu cứ chấp nhận thành bạn với nhau như thế thì có vẻ khá nhạt nhẽo, suy nghĩ bâng quơ có phần ích kỷ đấy của cậu đã khiến bộ não đang phát triển của cơ thể này sáng lên một ý nghĩ thú vị.
Ertoria nhếch mép. “Làm bạn với cậu? Chúng ta là người lạ đấy, đừng nghĩ tôi sẽ tốn thời gian quý báu của mình cho một đứa như cậu.” – Cô hằn học.
Điệu bộ bề trên, tính khí cáu kỉnh mang phần ích kỷ, mái tóc vàng xoắn như những cái bánh quế và được tô điểm bằng hai bên ruy băng màu da trời. “Nữ phản diện trong các bộ ngôn tình mình đọc đây chứ còn gì nữa!” toh, Ertoria phấn khích, cậu là một otaku chính hiệu nên rất am hiểu về khía cạnh này, ngoại hình hiện tại đã cho cậu cơ hội để hoàn thành được một nguyện vọng mà cậu nghĩ rằng nó bất khả thi.
Híc híc – Albertha rưng rưng, vẫn cố kiềm lại giọt nước mắt trong khi cơn nấc vẫn không dừng.
“Ria, con không nên làm bạn khóc như thế.” - Người mẹ đứng sau cậu nói với chất giọng đôi phần khiển trách trước khi tạ lỗi với ông Joe nhưng vẫn cố nói đỡ cho cậu.
“Ria, như vậy là không ngoan đâu.” – Ông bố xã hội đen đôi phần nhẹ nhàng với cô hơn dù lời nói vẫn khá thất vọng về cô.
Ertoria thở dài nhưng thật ra lại rất hân hoang vì mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch. “Hãy xem đây, kế hoạch vừa đấm vừa xoa!” toh, Takemi cười nửa miệng trước khi chậm rãi tiến đến cô nhóc đang kiềm nén cảm xúc đang dâng trào của bản thân. Ertoria đứng rộng chân, hai tay đặt lên hông.
“Nghe đây đồ mít ướt! Tôi không có ý định làm bạn với cậu, nhưng đây là vấn đề quan hệ đôi bên nên...” – Ertoria ngưng lại khi chỉ tay thẳng mặt Albertha.
“Tôi cho phép cậu làm thần cận của tôi!” – Cô nhấn giọng với mục đích cho người lớn có thể nghe được.
Đương nhiên với sự non nớt của bản thân, Albertha nghiêng đầu không hiểu ý nghĩa của “thần cận” mà cậu nói trước khi lặp lại như một câu hỏi.
“Thần cận... Là gì vậy?”
Cười khẩy, Ertoria ghé sát bên tai trước khi thì thầm.
“Đơn giản thì là cậu sẽ phục vụ tôi nhưng đồng thời được phép ở bên và nói chuyện với tôi, chẳng phải cũng như những người bạn sao?” – Cô nói, lộ rõ động cơ của bản thân nhưng trước mặt cô là một bé gái vẫn đang tìm hiểu thế giới nên thứ duy nhất cô để ý đó là.
“Bạn sao!!?” – Albertha nhấn giọng, phấn khích trong giọt nước mắt.
Ertoria gật đầu, cười ngạo nghễ vì hành động quá hứng khởi của Albertha đã hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch của cô à không, của Fukuoka Takemi.
“Vậy tớ gọi cậu là Ria nhá!”
“Hể.” – Ertoria ngơ người, lời đề nghị quá đột ngột khiến cô vẫn đang khó hiểu.
Chẳng hề cho cô có một phút giây hoàn hồn nào, cô tiểu thư ấy nhanh chân chộp lấy đôi bàn tay của cậu như thể muốn cho cả thế giới biết đến tình bạn khăng khít của hai người.
2.
Từ lúc gia đình nhà Ainzbert tá túc tại ngôi biệt thự khang trang này cũng đã ngót nghét cả tuần hơn. Nếu cớ sự chỉ nhiêu đây và khoảng thời gian giao lưu này yên bình đến thế thì sẽ chẳng còn gì để nói nhưng kể từ ngày thứ ba trở đi, Miolen - người phụ nữ chững chạc của gia đình Ainzbert đột ngột lâm bệnh nặng; cơ thể cô rã rời; nhiệt độ có thể đã tăng lên 4 đến 5 và ngày càng trở nên ốm yếu hơn. Vốn Miolen là một người đàn bà khỏe mạnh còn có thể sử dụng ấn ma pháp - một loại phép thuật tiêu hao rất nhiều ma lực lại có thể trở nên hốc hác như thế trong khoảng thời gian chẳng bao lâu thì đúng là chẳng bình thường một cắc nào. Ông Rudolph dù đã mời thầy lang có tiếng nhưng cũng chẳng giúp gì hơn ngoài việc kê vài loại thuốc và chia sẻ nỗi buồn cùng gia đình.
“Albert nè. Ta chơi chốn tìm đi.” – Ertoria đề xuất một trò chơi vui vẻ khi đang tiến về phía Albertha trên chiếc sofa trong phòng trà đầy sang trọng.
“Không phải mẹ của Ria đang bệnh nặng sao?” – Cô bé tóc đen thắc mắc vì sao người bạn mới của mình lại có thể vô tư được trong tình cảnh hiện tại.
“Tôi dù gì cũng là một đứa nhóc, chẳng giúp gì được. Nhỡ ngày nào cũng kè kè bên mẹ lại bị lây bệnh thì sao?”
“Chẳng phải lúc này ta nên lạc quang thì may mắn mới đến à?” - Đứa trẻ tóc vàng đưa ra những lời lẽ đơn giản nhưng chỉ bấy nhiêu cũng là thừa để thuyết phục người con gái đang tuổi phát triển trí tuệ như Albertha.
“Ừm! Vậy ta chơi chốn tìm đi!” – Dù có chút phân vân nhưng lời lẽ sắt bén đánh thẳng vào suy nghĩ cô bé đã thành công lôi kéo được cô.
Albertha chìa tay ra như một thói quen, chờ đợi Ertoria đưa cho cô 1 cái máy ghi âm như những lần khác. Như những lần trốn tìm trước, Albertha liền phi đi thật nhanh sau khi Ertoria bắt đầu đếm từng con số cho đến 20. Nơi trốn duy nhất khiến cho cô nhóc tóc đen ấy đã liên tục thắng trong 4 lần liên tiếp chính là một chiếc tủ quần áo nằm trong căn phòng trữ trang phục thứ hai trong căn biệt thự của cô – nơi gần như không được sử dụng mấy, vì một lý do không thể giải thích, một chỗ trốn ngoại trừ chiếc tủ này, Ertoria đều có thể tìm ra cô bé một cách dễ dàng. Chiếc máy ghi âm cầm tay mà Ertoria đưa cho cô được nhỏ giải thích là để thu âm lại như thể bằng chứng cho việc đây là trò chơi công bằng và không hề có bất cứ gian lận nào.
“ 19 ... 20!” – Ertoria lớn giọng, thông báo cho Albertha rằng cậu đã bắt đầu tìm.
Như bao lần khác cậu biết thừa nơi cô thần cận nhỏ bé của mình đang trốn nhưng vẫn cứ đi vòng quanh cho đến khi hết thời gian.
“Tôi thua rồi, cậu ra được rồi đấy!” – Ertoria nói khi đang đứng giữa căn bếp khang trang.
“Yayy!” – Albertha hứng khởi khi bản thân lại thắng một lần nữa, vẫn nghĩ chỗ trốn của bản thân chưa bị bại lộ.
Ertoria cười trừ, nhẹ nhàng vỗ đầu đứa trẻ này như phần thưởng cho chiến thắng của nó. Albertha tâm trạng phơi phới khi được cậu vỗ đầu, dù hai đứa nhóc mới bằng tuổi hoặc chênh lệch không quá nhiều nhưng Albertha thấy rằng Ertoria lại có phần chững chạc hơn.
Thoáng chóc đã là giờ ăn tối, cha Rudolph của cô đã giữ tâm trạng u sầu đã được mấy ngày nay. Vợ của ông Joe, bà Sophie ngày trước thường cùng với cô Miolen chuẩn bị bữa tối nhưng khoảng thời gian này chỉ còn mình cô nên lượng đồ ăn đã giảm đi đôi phần.
“Đến giờ ăn rồi hai đứa!” – Cô Sophie nâng giọng kêu gọi 2 đứa trẻ đang vui đùa tại phòng trà đi vào bàn ăn.
Đồ ăn không đến mức khó nuốt nhưng hiện tại thì cả hai gia đình đang khá sầu não khi người phụ nữ đang lâm bệnh trong căn phòng riêng được cô hầu chăm sóc ngày càng có dấu hiệu tệ hơn. Sau bữa ăn, hai người nhà Cavendish phụ giúp nhau dọn dẹp chén đĩa, Albertha thì quay về phòng mình để chơi cùng những con búp bê. Ôn Rudolph, người đàn ông tội nghiệp chìm trong bia rượu để lãng tránh nổi đâu của bản thân, Ertoria - người con gái thân yêu của ông chẳng vì lý do gì mà tự ý đem lên cho ông nhiều lon bia hơn khiến ông bất giác mà uống không ngừng.
*
Đêm đến, trong căn phòng của gia chủ căn biệt thự là 2 vợ chồng Cavendish đang say nồng giấc ngủ, không cách bao xa là 2 người nhà Ainzbert có cô Miolen đang bệnh nặng và người đàn ông trằn trọc không thể ngủ vì lo cho vợ mình, phía trên tầng lầu là phòng của cô tiểu thư nhà Cavendish – Albertha Cavendish cùng với Ertoria Ainzbert nằm chung trên một chiếc giường cỡ lớn.
“Này, Albert. Này...” – Ertoria nhỏ giọng trong khi đẩy liên tục đứa trẻ nằm kế bên khiên nó tỉnh dậy.
Chẳng đợi đứa trẻ say ngủ ấy định hình được chuyện gì, Ertoria liền thêm vào.
“Ta chơi trốn tìm đi!”
“Ừm...”
Một tình huống kỳ lạ đang diễn ra. Như một thói quen, Albertha mụ mị chộp lấy chiếc máy ghi âm mà Ertoria cầm trên tay trước khi bắt đầu đi trốn trong cơn mộng du của bản thân. “Bước đầu đã hoàn thành.” toh, Ertoria nghĩ thầm cùng với điệu cười phấn khích. Trong chiếc váy ngủ màu xanh trang trọng, cậu lặng lẽ bước xuống tầng lầu của ngôi nhà đang chìm trong bóng tối và từ từ tiến về căn phòng trữ đồ thứ hai nơi cậu mặt đối mặt cùng cô hầu gái đang thực hiện một phép thuật kỳ lạ thì bỗng thất thần vì bắt gặp cậu.
“Em cần gì à- .”
“Thôi diễn được rồi đó.” – Takemi cắt ngang, với một chất giọng đầy sự gợi đòn, cậu tiếp tục màn chất vấn của mình.
“Làm như ta không biết việc ngươi đang làm ấy. Con Wyvern ấy đâm sầm vào nhà ta không phải là một sự ngẫu nhiên, vốn từ đầu căn biệt phủ ấy đã được bảo vệ bởi một bức tường ma pháp...”
“Em đang nói gì vậy, chị không hiểu- .”
“Nào nào, làm như ngươi không phải là kẻ gây ra chuyện đó ấy.”
“Sao mày biết tao đã vô hiệu hóa ma pháp bảo vệ...” – Cô hầu bỗng đổi thái độ ngay tức khắc bị đâm trúng tim đen.
“Lừa được rồi này.” toh, Takemi nghĩ khi đang cười thầm trong thâm tâm.
“Chà. Gây ra sự cố khiến gia đình này chuyển đến tá túc tại đây với mục đích hãm hại bằng phép thuật đen rồi vu tất cả tội lỗi cho gia chủ khiến xích mích nổ ra còn mình thì cao chạy xa bay nhỉ? Kế hoạch hèn thật đấy phàm nhân, lý do đằng sau cũng chẳng cao quý gì đâu nhỉ?” – Takemi phỉ báng một cách hời hợt chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa trong tình cảnh hiện tại.
“TRÁCH THẰNG CHA MÀY ẤY!!” - Ả hét lên.
“TẠI TÊN GIÀ RIA ĐÓ MÀ GIA ĐÌNH TA CHẲNG CÒN MIẾNG ĂN, CHỖ Ở ẤY!”
“Sao mà chẳng được. Tạo công ăn việc làm đến thế mà chẳng ra tích sự gì thì là do ngươi thôi.” - Cậu nói bỡn cợt, không một chút giận dữ hay lắng nghe, chỉ đơn giản chất giọng lạnh tanh đôi phần ngạo mạn.
Takemi nhếch mép, một tay đặt lên hông tay còn lại chỉ thẳng vào ả phụ nữ đang dần mất kiềm chế. “Bước chốt hạ đây rồi.” toh, Takemi nghĩ thầm, cậu đã luôn muốn làm hành động này bấy lâu trước khi chuyển sinh.
“Giờ thì, tính sổ tội lỗi của ngươi nào.”
“Oách điên! Một trong những điều mình muốn làm, hoàn thành!” toh, cậu nghĩ cùng với một tâm trạng phởn phơ.
Con ả điên đã không còn nhịn nhục được nữa khi nghe câu khích tướng của cậu. Ả vồ lấy như một con thú dữ, hai tay siết chặt chiếc cổ nhỏ xinh của cậu với ý định duy nhất là làm cô nhóc này tắt thở ngay lập tức.
“Tao sẽ giết mày tại đây... Sau đó là con mụ kia và cả tên chồng khốn khiếp của ả bằng cái phép thuật này!” - Ả gầm gừ, lộ khóe miệng vảnh lên.
“Đoán xem là ai đã dùng phép phân tán ma lực vào căn nhà này nào?? LÀ TAO ĐẤY VÀ MÀY SẼ CHẾT NGAY THÔI CON CHÓ ĐẺ!!” – Cô ta gào lên trong nổi hân hoan vì biết rằng giờ này sẽ chẳng có ai thức mà đến cứu cậu.
Ertoria vẫn rất thư thái, phước lành từ thần bảo hộ mà cô đã thức tỉnh gần đây đã ngăn ngăn chặn cơn siết của ả ta. “Như thế này tiêu hao năng lượng thật đấy.” toh, Ertoria nghĩ, biết rằng dù phạm vi của lá chắn đã được thu gọn lại tại quanh cổ cô nhưng vì loại ma pháp phân tán đã ảnh hưởng không ít. Ertoria hít một hơi thật sâu trước khi cất lên tiếng hét lớn nhất cuộc đời mới này của cô.
“CHAAAAAAA!!!!!”
Rầm rầm – Âm thanh của tiếng bước chân cuồng nộ đang bức tốc đến căn phòng này. Sau cánh cửa ngăn cách là bóng dáng của người đàn ông tức sôi máu khi thấy cô công chúa nhò của mình đang bị bóp nghẹt bởi cô ả hầu gái.
Đùng! – Âm thanh kinh hoàng khi nấm đấm của người đàn ông tiếp xúc trực tiếp với khuôn mặt hoảng loạn của cô ả khiến cô văng ra và đâm sầm vào tường. Ông Rudolph vốn không phải là một ma thuật sư, mà là người mang tiềm năng. “Kích thích adrenaline khiến cho cơ bắp tăng cực độ à.” toh, Ertoria nghĩ, cô đã được thoát khỏi đôi tay của con ả kia.
“MÀY LÀM GÌ CON GÁI TAO!!”
“Hung thủ khiến cho mẹ bị sống dở chết dở đấy cha.” – Ertoria thêm vào.
“BẰNG CHỨNG ĐÂU HẢ!?” – Cô ả lì lợm nghĩ đơn giản lời của một đứa nhóc không thể nào đáng tin khi không hề có chứng cứ.
Tiếng ồn trong căn phòng đồng thời đánh thức hai người gia chủ của căn nhà cùng tiến đến để xem tình hình. “Đến bước tiếp theo nào.” toh, Takemi nghĩ thầm khi từ từ đi đến chiếc tủ quần áo, hé mở ra chính là Albertha bé nhỏ đang ngủ li bì bên trong cùng với trên tay là chiếc máy ghi âm kỹ thuật số đã thu hết lại tất cả lời đối thoại của cả hai, đương nhiên là Ertoria sẽ chỉnh sửa chỉ chừa mỗi bằng chứng thôi.
“Tao sẽ giết mày tại đây... Sau đó là con mụ kia và cả tên chồng khốn khiếp của ả bằng cái phép thuật này!” , “Đoán xem là ai đã dùng phép phân tán ma lực vào căn nhà này nào?? LÀ TAO ĐẤY VÀ MÀY SẼ CHẾT NGAY THÔI CON CHÓ ĐẺ!!”
Âm thanh được lặp lại trong chiếc máy ghi âm trên tay của Ertoria, làm cho mọi lời lẽ của ả ta từ đây trở đây chẳng còn một giá trị nào cả. Về phía cô ta, ánh mắt tuyệt vọng cùng tiếng thều thào trong sự thua cuộc trước khi ngã quỵ xuống đất.
“Game set.” – Ertoria nói, nở một nụ gian tà lần đầu tiên nhưng chắc chắn rằng chẳng ai có thể thấy.
*
Sau đêm ấy, ma thuật đen yểm trên Miolen đã bị cưỡng chế gỡ bỏ lẫn ma thuật phân tán trong ngôi biệt thự này, ả hầu gái thì đã bị cục kiểm soát phòng chống ma thuật đen bắt đi và chẳng rõ sống chết. Vì do vì sao cớ sự lại xảy ra thì lại liên quan đến công việc gia truyền của nhà Ainzbert đã mang không ít rắc rối. Tại căn phòng trà quen thuộc đang hiện hữu gia đình có một người mẹ đã hồi phục, một người bố kế bên và một cô con gái kỳ lạ.
“Ria, mẹ rất cảm kích vì con đã giúp mẹ sống sót nhưng...” – Miolen nói, ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế sofa.
“Mẹ con nói đúng đấy. Thế này là sao hả, Ria.” – Rudolph người ngồi kế bên thêm vào.
Fukuoka Takemi à không, Ertoria Ainzbert hiện tại đang rất căng thẳng khi bị hai cặp mắt dò xét do hành động vượt mức trẻ mới lớn của bản thân. “Ôi đời, đây là những gì mình nhận được à.” toh, Ertoria nghĩ, vẫn giữ biểu cảm phởn phơ ấy nhưng đang nhể nhại mồ hôi.
“Đợi một chút!!!” – Cô tiểu thư tóc đen dần chạy đến nhưng cũng vấp chân không ít.
“Cảnh này quen thật đấy.” toh, Ertoria nghĩ khi hướng mắt về phía Albertha.
“Cháu đã nghe rồi ạ! Ria là người sở hữu chúc phúc của bảo hộ, một vị thần phải không ạ?!” – Albertha đập bàn, với khuôn mặt đầy tự hào, đặt câu hỏi về phía hai người phụ huynh.
“Vậy chắc chắn vì muốn cứu mẹ nên Ria đã được thần Bảo Hộ chỉ dẫn đó ạ!”
“Từ khi nào mà nhỏ ăn nói lưu loát quá vậy, mà trả lời kiểu gì vậy?” toh, Ertoria nghĩ, trước câu giải thích hồn nhiên của cô bé hơn một năm tuổi này thì cô chỉ biết cười trừ và gắng nghĩ ra một cách giải thích khác.
“Thôi được rồi, Albertha đã nói đỡ đến thế thì mẹ sẽ không xoáy sâu vào nữa.”
“Hể?”
“Tạm bỏ qua chuyện lần này đấy Ria.”
“Hểeeee.” – Ertoria ngỡ ngàng, không ngờ hai người phụ huynh này có thể chấp nhận lời giải thích của đứa trẻ ấy.
Rời khỏi chiếc sofa, hai vợ chồng tiến về phía phòng khách với mục đích chào hỏi gia chủ lần cuối, bỏ hai đứa trẻ ngây ngô ở với nhau.
“Cậu giúp tớ lần này rồi đấy, Albert.” – Ertoria nói nhẹ nhàng, mắt vẫn dán về phía lối ra vào.
“Vậy có nghĩa là!” – Albertha thốt lên đầy phấn khích.
“Ờ. Tớ sẽ xem cậu như là bạn thân.”


0 Bình luận