• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 01: Màn Hạ Cánh Thảm Hoạ

0 Bình luận - Độ dài: 5,534 từ - Cập nhật:

Tiếng còi xe tải inh ỏi, một bản giao hưởng chói tai của kim loại và áp suất không khí, là nốt nhạc cuối cùng tôi, Satou Kenji, một kỹ sư phần mềm quèn 25 tuổi với sự nghiệp online lẫy lừng hơn đời thực gấp vạn lần, nghe được trong cái gọi là cuộc sống cũ. Không, đó chẳng phải là một khoảnh khắc hy sinh anh dũng để cứu thế giới hay đỡ đạn cho mỹ nhân. Sự thật phũ phàng hơn nhiều: tôi chết vì cố né một vũng nước mưa tầm thường để bảo vệ đôi sneaker phiên bản giới hạn mới cóng khỏi bị vấy bẩn. Một pha xử lý mà nếu có bảng xếp hạng những cái chết ngu ngốc nhất vũ trụ, chắc chắn tôi sẽ lọt top đầu. Kết quả? Tôi đã lao thẳng vào đường chạy của một chiếc xe giao hàng tự hành đời mới, thứ có lẽ đang nỗ lực hoàn thành KPI giao hàng trong ngày của nó.

Một điểm sáng le lói trong tấn bi kịch nhạt nhẽo này là con mèo hoang tôi vô tình đẩy ra khỏi quỹ đạo chết chóc đó có vẻ đã an toàn. Ừ thì, ít nhất cũng có chút công đức cuối đời. Hy vọng ở thế giới bên kia, nó sẽ nhớ ơn mà phù hộ độ trì cho kẻ đã hy sinh mạng sống vì bộ lông của nó không dính bùn... Mặc dù tôi nghi ngờ mèo có khái niệm về lòng biết ơn lắm.

"Xác nhận linh hồn đối tượng 774-B."

Giọng nói điện tử, đều đều và hoàn toàn vô cảm, vang vọng trong một khoảng không trắng xóa đến vô tận bao quanh tôi. Cảm giác như đang trôi nổi trong một ly sữa khổng lồ vậy.

"Phẩm chất: Tầm thường, có dấu hiệu suy dinh dưỡng nhẹ do lối sống không lành mạnh."

Này! Tôi chỉ hơi gầy thôi! Tôi muốn phản đối, nhưng không thể phát ra âm thanh.

"Chỉ số may mắn: Âm vô cực."

Giọng nói tiếp tục, không hề nao núng.

"Ghi nhận: Đã có cải thiện nhẹ ngay trước thời điểm tử vong do hành động cứu hộ động vật nhỏ không chủ đích."

Thấy chưa! Con mèo đó nợ tôi!

"Thành tích đặc biệt nổi bật:"

Giọng nói dừng một chút, như thể đang đọc một danh sách dài.

"Otaku Mecha hạng nặng – Bộ sưu tập Gunpla vượt quá 300 mô hình (bao gồm cả các phiên bản P-Bandai khó kiếm). Kỹ năng Né deadline thần sầu đạt cấp SSS. Kiến thức sâu rộng về cấu trúc plot twist trong anime/manga/light novel (mặc dù ứng dụng vào đời thực bằng không). Đạt danh hiệu 'Chiến binh bàn phím Bạc' trên diễn đàn AniForum."

Khoan, mấy cái đó mà cũng tính là thành tích đặc biệt á? Thế giới bên kia đánh giá thấp tiêu chuẩn quá vậy? Tôi hoang mang. Cái danh hiệu "Chiến binh Bạc" đó là do tôi cãi nhau xuyên 3 ngày đêm về việc liệu phi công Mecha có cần đi vệ sinh trong buồng lái hay không đấy!

"Kết luận: Đối tượng 774-B đủ tiêu chuẩn tối thiểu cho dự án Tái Định Cư Khẩn Cấp Đa Thế Giới – Phiên Bản Vá Lỗi 0.9 Beta. Tiến hành chuyển giao."

Tái định cư? Vá lỗi? Beta?! Nghe như tôi sắp bị ném vào một phần mềm chưa hoàn thiện đầy bug vậy! Tôi còn chưa kịp xử lý hết mớ thông tin kỳ quặc này, chưa kịp hỏi xem có gói bảo hiểm nào cho người tái định cư hay liệu có wifi miễn phí ở thế giới mới không, thì một luồng sáng trắng xóa, còn chói lòa hơn cả màn hình máy tính lúc 3 giờ sáng, đã nuốt chửng lấy tôi.

Cảm giác tiếp theo là một sự hỗn loạn tuyệt đối. Nó giống như bạn bị nhét vào máy giặt công nghiệp đang chạy chế độ vắt cực khô, rồi lại bị tống lên một chiếc tàu lượn siêu tốc mất phanh đang lao qua đường hầm ánh sáng của một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh phí thấp. Đầu óc tôi quay cuồng như chong chóng, dạ dày thì biểu tình dữ dội đòi được giải thoát. Màu trắng tinh khôi ban nãy đã biến mất, thay vào đó là những vệt sáng đủ màu sắc bay vụt qua với tốc độ chóng mặt, xen lẫn là những ký hiệu loằng ngoằng, nửa giống chữ rune cổ đại, nửa giống mã lỗi trên màn hình xanh chết chóc huyền thoại của Windows.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Lỗi hệ thống điều hướng nghiêm trọng!"

Giọng nói máy móc ban nãy đột nhiên vang lên, nhưng lần này không còn đều đều nữa mà pha lẫn sự gấp gáp, gần như là... hoảng loạn? Một AI mà cũng biết hoảng loạn sao?

"Sai lệch tọa độ đích dự kiến! Độ lệch... vượt quá giới hạn cho phép!"

Giới hạn cho phép là bao nhiêu?! Và sai lệch là đi đâu?! Tôi gào thét trong tâm trí.

"Chuyển hướng khẩn cấp sang điểm hạ cánh an toàn gần nhất! Kích hoạt giao thức hạ cánh ngẫu nhiên – Gói Hy Vọng Mong Manh!"

Giọng nói càng lúc càng trở nên méo mó như bị nhiễu sóng.

"Đối tượng 774-B, chúc may mắn... à mà thôi, với chỉ số may mắn của cậu, chắc cũng không cần chúc nữa làm gì. Cứ tận hưởng phần còn lại của... chuyến đi nhé."

"Ê KHOAN ĐÃ! Ý NGƯƠI LÀ SAOOOOOOO?!"

Đó là suy nghĩ mạch lạc cuối cùng của tôi trước khi một cú giật mạnh như thể bị một bàn tay khổng lồ vô hình ném đi, theo sau là cảm giác rơi tự do trong bóng tối đặc quánh. Tiếng kim loại rít lên ken két, tiếng va đập long trời lở đất, và rồi... mọi thứ chìm vào im lặng. Hoặc gần như thế.

Không khí nồng nặc mùi dầu máy cháy khét, mùi ozon của điện chập, và... thoang thoảng một mùi hương gì đó ngọt ngào, thanh khiết đến kỳ lạ, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh hỗn loạn này. Đầu tôi ong ong như có cả một dàn giao hưởng đang chơi nhạc rock bên trong, toàn thân thì ê ẩm, đau nhức như thể vừa tham gia một trận đấu vật với một con gấu xám Bắc Mỹ và thua thảm hại. Tôi cố gắng hé mắt, nhưng mọi thứ trước mặt chỉ là một mảng mờ ảo. Chiếc kính cận gọng đen dày cộp, vật bất ly thân của tôi suốt 15 năm qua, đã biến đi đâu mất rồi? Thiếu nó, tầm nhìn của tôi chỉ ngang ngửa một ông già 80 bị đục thủy tinh thể.

Tôi vô thức quờ quạng xung quanh, cố gắng xác định vị trí và tình trạng của mình. Tay phải chạm vào một bề mặt kim loại lạnh ngắt, lởm chởm những cạnh sắc và mớ dây cáp đứt lòi lõi đồng bên trong. Có vẻ như tôi đang ở trong một đống đổ nát kim loại nào đó. Nhưng tay trái... tay trái của tôi lại chạm vào một thứ hoàn toàn khác biệt.

Nó... mềm mại. Rất, rất mềm mại.

Nó... ấm áp. Một hơi ấm dễ chịu lan tỏa vào lòng bàn tay tôi.

Nó... đàn hồi. Đàn hồi một cách khó tin, như một chiếc bánh mochi thượng hạng.

Và hình như... nó đang nhẹ nhàng phập phồng theo một nhịp điệu ổn định nào đó? Giống như... nhịp thở?

Khoan. Khoan đã.

Mềm mại? Ấm áp? Đàn hồi? Phập phồng?

Bộ não của tôi, vốn được huấn luyện để xử lý hàng terabyte dữ liệu hình ảnh 2D từ anime, manga và game mỗi ngày, bắt đầu ì ạch khởi động lại các nơ-ron thần kinh đang đình công sau cú va chạm. Một hình ảnh, một tình huống kinh điển trong vô số tác phẩm mà tôi đã từng xem, chợt lóe lên như đèn pha ô tô trong đêm tối. Cái tư thế nằm sấp này... cái cảm giác ở tay trái này... cái vị trí mặt của tôi đang tiếp xúc này...

Trời đất quỷ thần ơi. Không. Lẽ. Nào.

Bất chấp cơn đau nhức đang gào thét khắp cơ thể, tôi dùng chút sức lực còn sót lại của một thanh niên trạch nam ít vận động, cố gắng ngẩng đầu lên. Tầm nhìn vẫn còn nhòe nhoẹt như tranh sơn dầu bị dính nước mưa, nhưng cũng đủ để tôi nhận ra mình đang bị kẹt cứng trong một không gian cực kỳ chật hẹp, tối tăm và đầy mùi kim loại cháy. Xung quanh là những bảng điều khiển vỡ nát với màn hình hiển thị những dòng chữ tượng hình lạ lẫm, dây điện thì lủng lẳng như rễ cây đa cổ thụ, vài tia lửa điện nhỏ vẫn còn lóe lên đây đó. Khung cảnh này... nó giống hệt như bên trong buồng lái của một cỗ máy khổng lồ nào đó. Một con Mecha?! Giống như mấy con Zaku hay Gundam trong bộ sưu tập của tôi vậy! Trừ việc con này có vẻ đã bị đánh tơi tả.

Nhưng đó chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất. Vấn đề chí mạng nằm ở chỗ: khuôn mặt tôi đang úp thẳng vào... bộ ngực. Một bộ ngực đồ sộ, căng tròn của một cô gái.

Cô gái ấy nằm đó, dường như bất tỉnh. Mái tóc dài màu bạch kim óng ả như ánh trăng đêm, giờ đây có phần rối bời và dính vài vết dầu mỡ, xõa tung trên bộ trang phục bó sát cơ thể. Bộ đồ đó có màu trắng chủ đạo với vài đường viền xanh lam, trông rất giống kiểu pilot suit trong mấy bộ anime mecha tôi nghiền ngẫm, nhưng rõ ràng là phiên bản dành cho nữ và... chất liệu có vẻ tân tiến hơn nhiều. Tuy nhiên, bộ đồ hàng hiệu đó giờ đây đã bị xé toạc nhiều chỗ do tác động khủng khiếp của vụ va chạm. Và nhiều chỗ ở đây lại trớ trêu thay bao gồm cả phần quan trọng nhất ở phía trước, ngay vị trí mặt tôi đang áp vào. Vết rách kéo dài một đường táo bạo, khiến đôi gò bồng đảo đầy đặn, trắng nõn như tuyết đầu mùa gần như phơi bày hoàn toàn trong tầm mắt (dù còn mờ) của tôi. Làn da mịn màng, ấm áp của cô ấy cọ nhẹ vào má tôi mỗi khi cô ấy thở, và cái mùi hương ngọt ngào thanh khiết kia chính là từ cơ thể cô ấy tỏa ra. Một mùi hương tự nhiên, dễ chịu chứ không phải kiểu nước hoa nồng nặc.

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt ba ngàn lần!

Đây rốt cuộc là cái tình huống quái quỷ gì thế này?! Tôi được chuyển sinh sang thế giới khác? Có Mecha? Và màn chào sân của tôi là một pha lucky pervert[note70896] kinh điển trong sách giáo khoa light novel? Không, với mức độ tiếp xúc trực diện và vị trí tay của tôi hiện tại, phải gọi là catastrophic pervert[note70897] mới đúng!

Máu mũi tôi, thứ luôn rất dễ phản chủ mỗi khi xem anime ecchi, bắt đầu có dấu hiệu rục rịch biểu tình. Bình tĩnh nào Satou Kenji! Mày là một kỹ sư! Một người có học thức! Một công dân trưởng thành của thế kỷ 21! Một... một tên otaku chính hiệu chưa từng nắm tay con gái nào quá năm giây đồng hồ! Đây tuyệt đối không phải lúc để não bộ tự động chuyển sang chế độ fan service! Phải kiểm soát! Kiểm soát!

Tôi cố gắng cựa quậy, dùng hết sức bình sinh để nhúc nhích cơ thể, muốn thoát khỏi cái tình thế vừa xấu hổ vừa... kích thích đến chết người này. Nhưng vô ích. Cơ thể tôi và cô gái gần như bị kẹt cứng bởi những mảnh vỡ của bảng điều khiển và ghế lái bị biến dạng. Tệ hơn nữa, tay trái của tôi, trong cơn hoảng loạn và mất phương hướng ban đầu, hình như đã vô tình... ờm... chọn vị trí hạ cánh không được lý tưởng cho lắm. Cụ thể hơn, năm ngón tay của tôi đang ôm trọn lấy một bên ngọn đồi mềm mại, cảm nhận rõ ràng sự đàn hồi và ấm áp của nó.

Ôi thần linh ơi, Phật tổ ơi, con mèo hoang kia ơi, nếu các người có thiêng thì làm ơn độ cho con thoát khỏi cảnh này đi! Hoặc ít nhất cho con biết tên của vị nữ thần may mắn (hay xui xẻo?) này! Cái cảm giác này... nó chân thực đến mức đáng sợ! Mềm mại, đầy đặn, đàn hồi... Chết! Chết! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?! Tỉnh lại đi Kenji! Đây là một cô gái thật! Bằng xương bằng thịt! Và có thể cô ấy sẽ giết mình nếu tỉnh dậy!

Như thể đáp lại lời cầu nguyện (hay nguyền rủa?) của tôi, cô gái tóc bạch kim khẽ rên rỉ một tiếng nhỏ. Hàng mi dài cong vút của cô ấy run run rồi từ từ mở ra. Đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp, trong veo như bầu trời mùa hạ sau cơn mưa, đối diện thẳng với tôi. Ánh mắt đó ban đầu còn thoáng chút mơ màng, mông lung của người vừa tỉnh giấc sau cú sốc. Sau đó, nó chuyển sang ngạc nhiên tột độ khi nhận ra có một khuôn mặt lạ hoắc (là tôi) đang dí sát vào ngực mình. Tiếp theo, hai gò má trắng nõn của cô ấy đỏ bừng lên như trái cà chua chín. Và cuối cùng, khi ánh mắt cô ấy liếc xuống bàn tay hư hỏng của tôi đang đặt ở đâu đó, sự ngạc nhiên và xấu hổ biến thành... một cơn thịnh nộ phun trào như núi lửa.

"NGƯƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!"

BỐP!

Một âm thanh khô khốc vang lên. Một cú tát trời giáng bằng mu bàn tay (may mắn thay không phải lòng bàn tay với toàn bộ lực đạo) giáng thẳng vào má trái của tôi. Mặc dù cô ấy rõ ràng là đang bị thương và yếu đi sau vụ tai nạn, nhưng cú tát được cường hóa bởi sự tức giận và xấu hổ cực độ vẫn đủ lực khiến tôi hoa mắt chóng mặt, cảm giác như vừa bị một con Mecha khác dùng nắm đấm thép đập vào mặt. Thế giới trước mắt tôi lại nhòe đi lần nữa, lần này có thêm mấy ngôi sao vàng lấp lánh nhảy múa.

"Á! Đau! Khoan... khoan đã! Đây hoàn toàn là hiểu lầm mà!"

Tôi lắp bắp, cố gắng phun ra lời giải thích mạch lạc trong khi má đau rát và đầu óc vẫn còn quay cuồng. Tay tôi vẫn còn đang kẹt ở vị trí tử thần, không tài nào rút ra được.

"Hiểu lầm ư?! Ngươi... ngươi dám lợi dụng lúc ta bất tỉnh... để làm cái chuyện đồi bại, bỉ ổi này sao?!"

Giọng nói của cô gái trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng giờ đây lại chứa đầy sự phẫn nộ và run rẩy vì tức giận. Khuôn mặt xinh đẹp như tạc tượng của cô ấy đỏ bừng lên, không chỉ vì giận mà còn vì xấu hổ cực độ, nhưng trớ trêu thay, điều đó lại càng làm cô ấy trông... quyến rũ và đáng yêu hơn theo một cách rất moe. Chết tiệt cái bản năng otaku đã ăn sâu vào máu của tôi! Tập trung vào việc sống sót đi, Kenji!

"Không! Thật sự không phải! Tôi cũng vừa mới tỉnh lại được vài giây thôi! Tôi cũng là nạn nhân của vụ rơi này mà! Tôi bị kẹt cứng ở đây!"

Tôi cố gắng giải thích, vùng vẫy một cách tuyệt vọng để rút tay ra và tạo khoảng cách. Nhưng buồng lái quá chật chội, và mọi nỗ lực của tôi chỉ khiến cơ thể chúng tôi cọ xát vào nhau nhiều hơn, tạo ra những tiếp xúc không mong muốn ở những vị trí nhạy cảm khác. Tay tôi, trong lúc giãy giụa, lại vô tình miết nhẹ lên nơi không nên miết.

"Aaaa! Đừng... đừng có chạm vào chỗ đó nữa tên biến tháiiiiii! Đồ hạ lưu! Vô liêm sỉ!"

Cô gái hét lên thất thanh, mặt càng đỏ hơn như sắp bốc khói, đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp long lanh ngấn nước. Không rõ là vì tức giận, đau đớn do vết thương, hay là vì sự xấu hổ tột độ. Có lẽ là cả ba.

Đúng lúc tình hình đang căng như dây đàn và tôi cảm thấy mình sắp bị kết án tử hình vì tội quấy rối công cộng trong buồng lái Mecha thì đột nhiên, một bảng thông báo ảo màu xanh lam, trong suốt, với những dòng chữ trắng phát sáng, hiện lên lơ lửng ngay trước mắt tôi. Giao diện này trông quen thuộc một cách lạ lùng, giống hệt như trong mấy game RPG hay VRMMO tôi từng chơi.

[Hệ thống Hỗ trợ Sinh tồn Khẩn cấp (Phiên bản Beta 0.9.1 - Vá lỗi tạm thời) đã kích hoạt]

Phân tích đối tượng trong tầm nhìn gần...

Xác định danh tính...

Đối tượng: Elara von Astraea

Chức vụ: Công chúa Điện hạ Đệ tam - Đế quốc Gloria / Học viên phi công Mecha dự bị - Học viện Quân sự Hoàng gia Astra

Tình trạng:

  - Thể chất: Bị thương nhẹ (Trầy xước, bầm tím).

  - Tinh thần: Hoảng loạn (Cấp độ 3/5), Xấu hổ (Cấp độ MAX), Phẫn nộ (Cấp độ 4/5).

  - Trang phục: Hư hại nghiêm trọng (Chỉ số Phòng thủ Giáp giảm 80%, Chỉ số Che phủ giảm ???%).

Mối quan hệ sơ khởi với Người chơi Satou Kenji: Kẻ biến thái không gian dị giới (Độ thiện cảm: -500 / Có thể thay đổi).

Gợi ý hệ thống: Nên tìm cách giải thích và tăng độ thiện cảm trước khi bị xử lý tại chỗ. Chỉ số May mắn Âm Vô Cực của Người chơi có thể kích hoạt các sự kiện bất lợi không lường trước.

Công chúa?! Học viên phi công?! Đế quốc Gloria?! Học viện Hoàng gia?! Cái quái gì đang thực sự diễn ra ở đây vậy trời?! Tôi xuyên không vào một cái light novel isekai rác rưởi nào đó rồi sao? Và cái dòng Kẻ biến thái không gian dị giới kia là cái quái gì hả?! Lại còn cái độ thiện cảm âm tận 500 nữa chứ! Hệ thống chết tiệt này không những vô dụng mà còn thích cà khịa người dùng nữa! Cái gợi ý trước khi bị xử lý tại chỗ làm tôi lạnh sống lưng.

Trong lúc tôi còn đang há hốc mồm vì sốc với cái bảng thông báo đậm chất game và thông tin động trời về cô gái mình đang... tiếp xúc thân mật, thì Elara dường như cũng nhìn thấy một thứ tương tự hiện lên trước mắt cô ấy. Cô công chúa trợn tròn đôi mắt xanh tuyệt đẹp, sự phẫn nộ tạm thời bị thay thế bởi vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

"Ngươi... Ngươi là Người Chơi? Một kẻ được triệu hồi từ thế giới khác theo lời tiên tri?!"

Giọng cô ấy run run, đầy vẻ hoài nghi nhưng cũng có chút gì đó... phức tạp? Như thể cô ấy biết về sự tồn tại của những kẻ như tôi.

"Tôi... tôi cũng không chắc nữa! Tôi chỉ nhớ mình bị xe tông khi đang né vũng nước, rồi tỉnh dậy ở đây trong tình trạng này!"

Tôi thành thật khai báo, hy vọng sự thật thà sẽ giúp giảm bớt cái điểm thiện cảm âm kia.

Elara nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt xanh lam xoáy sâu vào tôi như muốn nhìn thấu tâm can. Sự nghi hoặc và cảnh giác vẫn còn đó, nhưng có vẻ cô ấy cũng nhận ra tình thế cấp bách hiện tại không cho phép chúng tôi dành thời gian để tra khảo lẫn nhau. Bởi vì đúng lúc đó, một tiếng rít ghê rợn, đầy sát khí vang lên từ bên ngoài boong tàu vỡ nát, theo sau là một tiếng va chạm cực mạnh khiến toàn bộ phần còn lại của buồng lái rung chuyển dữ dội như sắp vỡ vụn.

BẦM!

Một mảng kim loại lớn trên trần buồng lái bị một lực cực mạnh từ bên ngoài xé toạc ra như tờ giấy. Ánh sáng mặt trời chói chang hay ánh sáng từ một nguồn nào đó tôi không rõ từ bên ngoài tràn vào, soi rõ hơn tình trạng thê thảm, hỗn loạn bên trong và... một con mắt khổng lồ. Một con mắt màu đỏ ngầu như máu, với con ngươi hình thoi dựng đứng, đang nhìn chòng chọc vào chúng tôi từ cái lỗ thủng trên trần. Con mắt đó thuộc về một sinh vật bay có hình thù kỳ dị, trông như sự lai tạo bệnh hoạn giữa một con thằn lằn Pterodactyl thời tiền sử và một con bọ ngựa khổng lồ, với lớp vảy màu xanh đen bóng loáng, đôi cánh da và bộ hàm sắc như dao cạo đang nhỏ từng giọt nước dãi màu xanh lá cây xuống sàn kim loại, phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn.

[!!! CẢNH BÁO KHẨN CẤP !!!]

Phát hiện đơn vị thù địch đang tiếp cận!

Tên: Grell Raptor (Biến thể ăn xác thối)

Phân loại: Ma thú Hạng C

Mức độ nguy hiểm: Cao (Đối với Mecha không có khả năng chiến đấu và người không có vũ trang)

Đặc tính: Bị thu hút bởi mùi máu, kim loại nóng chảy và... âm nhạc lạ? (Dữ liệu chưa xác thực)

Hành động đề xuất:

  1. Bỏ chạy ngay lập tức (Tỷ lệ thành công: 3%)

  2. Chiến đấu bằng tay không (Tỷ lệ sống sót: 0.01%)

  3. Kích hoạt chức năng tự hủy (Tỷ lệ chết toàn thây: 99.9%)

  4. Cầu nguyện một cách chân thành? (Tỷ lệ có phép màu: Không xác định)

Cầu nguyện?! Lại là cầu nguyện?! Cái hệ thống hỗ trợ chết tiệt này đúng là vô dụng hết chỗ nói! Mà khoan, âm nhạc lạ? Có liên quan gì ở đây?

"Grell Raptor! Lũ ăn xác thối khốn kiếp! Chúng bị thu hút bởi vụ rơi của chúng ta!"

Elara hét lên, sự sợ hãi giờ đây đã hoàn toàn lấn át cơn giận và sự xấu hổ ban nãy. Khuôn mặt cô ấy tái đi trông thấy. Rõ ràng đây không phải lần đầu cô ấy đối mặt với thứ sinh vật gớm ghiếc này.

"Chúng ta phải ra khỏi đây ngay! Cái buồng lái này sắp không chịu nổi nữa đâu!"

Cô ấy cố gắng đẩy tôi ra bằng chút sức lực còn lại, nhưng vô ích, cả hai vẫn bị kẹt cứng như cá hộp. Con Grell Raptor bên ngoài gầm lên một tiếng man rợ, cái miệng đầy răng nhọn của nó há ra, dường như đang tích tụ năng lượng cho một đòn tấn công. Tôi có thể thấy một luồng sáng màu xanh lá cây đang hình thành trong cổ họng nó. Chắc chắn không phải là kẹo bạc hà rồi.

Tuyệt vọng. Đó là cảm giác duy nhất bao trùm lấy tôi lúc này. Chết vì xe tông đã đủ nhục rồi, giờ lại chết vì bị một con thằn lằn bọ ngựa ngoài hành tinh phun axit vào mặt khi đang kẹt cứng với một công chúa trong tình trạng ecchi ư? Cái kết này còn thảm hơn gấp bội!

Ánh mắt tôi lia một cách vô vọng vào bảng điều khiển chính gần như đã tắt ngóm trước mặt. Hầu hết các nút bấm đều vỡ nát hoặc tối đen, màn hình thì nứt toác. Chỉ còn sót lại một vài nút bấm lớn màu đỏ, vàng, xanh dương trông khá nguyên vẹn và một cái cần điều khiển to bằng bắp tay, màu đỏ tươi, nổi bật giữa đống đổ nát. Trông nó giống như cần gạt khẩn cấp trong mấy bộ phim.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hay do bản năng game thủ cứ thấy nút đỏ là phải bấm đã ăn sâu vào tiềm thức, hoặc đơn giản là hành động cuối cùng trong cơn tuyệt vọng, tôi dùng hết sức bình sinh, vươn người tới phía trước khiến Elara kêu lên một tiếng "Á!" nhỏ vì sự cọ xát bất ngờ, nắm chặt lấy cái cần điều khiển màu đỏ và... kéo mạnh về phía mình!

RẦM!!!

Không, không phải tiếng nổ. Cũng không có tia laser hủy diệt nào bắn ra từ con Mecha tàn tạ. Không có trường lực năng lượng nào bật lên để bảo vệ chúng tôi. Thay vào đó, một âm thanh hoàn toàn bất ngờ, quen thuộc đến mức phi lý, vang lên từ hệ thống loa bên ngoài của con Mecha, thứ mà tôi tưởng đã hỏng hoàn toàn. Âm thanh đó lớn đến mức át cả tiếng gầm gừ đầy đe dọa của con Grell Raptor.

~Kira! Pika! Pika! Yume no STAGE e~

~Todoke! Hibike! Watashi no MERODII~

~Kimi no ai! Zenryoku chuudoku!~

~(Tỏa sáng! Lấp lánh! Tiến tới sân khấu ước mơ~)~

~(Vang xa! Ngân nga! Giai điệu của riêng tôi~)~

~(Tình yêu của em! Khiến anh nghiện nặng toàn lực!)~

Đó là... bài hát mở đầu của bộ anime idol "Starlight Princess Melody♪" mà con em gái otaku idol của tôi hay bắt tôi xem cùng mỗi tối cuối tuần! Một bài J-Pop với giai điệu cực kỳ sôi động, dễ thương, lời bài hát thì toàn về tình yêu, ước mơ và ánh đèn sân khấu. Một bài hát hoàn toàn, một trăm phần trăm, không hề liên quan và cực kỳ lạc quẻ với tình huống ngàn cân treo sợi tóc, sinh tử trong gang tấc này!

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?! Tại sao một cỗ máy chiến tranh dù đã thành phế liệu ở thế giới khác lại phát ra nhạc J-Pop idol?!

Con Grell Raptor đang chuẩn bị phun axit bỗng khựng lại. Nó nghiêng cái đầu thằn lằn xấu xí của nó, đôi mắt đỏ ngầu chớp chớp liên tục, vẻ mặt rõ ràng là... bối rối? Nó nhìn chằm chằm vào con Mecha đang phát nhạc xập xình, rồi lại nhìn vào chúng tôi đang kẹt bên trong, trông nó có vẻ hoang mang không kém gì tôi.

Tôi và Elara cũng hoàn toàn đơ người. Chúng tôi nhìn nhau, rồi lại nhìn lên cái loa vừa phát ra bản nhạc chết tiệt kia. Khuôn mặt Elara giờ đây là một sự pha trộn không thể diễn tả thành lời giữa sợ hãi tột độ, xấu hổ cực điểm, phẫn nộ âm ỉ, và hoang mang vô bờ bến.

"Cái... cái thứ âm nhạc quái dị gì vậy?"

Elara lắp bắp hỏi, giọng nói lạc đi vì quá nhiều cảm xúc trái ngược cùng lúc. Đôi mắt xanh của cô ấy nhìn tôi như thể tôi là thủ phạm gây ra màn tra tấn âm thanh này.

Tôi biết trả lời sao đây? Tôi cũng có biết gì đâu! Tôi chỉ biết rằng, giờ đây, tôi đang bị kẹt cứng trong buồng lái Mecha tan nát, mặt úp vào ngực một công chúa xinh đẹp nhưng đang cực kỳ tức giận trong tình trạng ecchi báo động đỏ cấp độ thảm họa, bị một con quái vật thằn lằn bọ ngựa khổng lồ nhìn chằm chằm như sinh vật lạ, và một bản nhạc J-Pop idol về tình yêu màu hường đang gào thét inh ỏi từ chính con Mecha này... Cuộc sống mới của tôi ở thế giới này, nếu tôi còn sống sót qua được hôm nay, chắc chắn sẽ không hề nhàm chán một chút nào.

Và có lẽ, chỉ số may mắn âm vô cực của tôi vẫn đang hoạt động hết công suất, nhưng theo một cái cách cực kỳ trớ trêu và khó đỡ. Plot twist kiểu gì thế này?!

GÀOOOOOOO!

Con Grell Raptor dường như đã mất hết kiên nhẫn với màn trình diễn âm nhạc bất đắc dĩ và khó hiểu này. Có lẽ nó quyết định rằng thức ăn thì quan trọng hơn việc cố gắng hiểu gu âm nhạc kỳ lạ của con mồi. Nó lại há cái miệng đầy răng nhọn của mình ra, luồng sáng xanh lá cây trong cổ họng nó càng lúc càng sáng rực, rõ ràng là chuẩn bị phun thứ axit chết người đó vào chúng tôi.

"Chết tiệt! Nó tấn công thật rồi!"

Elara hét lên, cố gắng co người lại trong vô vọng.

Tôi nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết lần thứ hai, lần này còn đau đớn và kinh tởm hơn lần trước. Ít nhất thì lần này tôi chết cùng một công chúa xinh đẹp... Dù hoàn cảnh có hơi...

Nhưng ngay khoảnh khắc luồng axit sắp sửa được phun ra, một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo nhưng đầy uy quyền và có phần hơi... condescending (kẻ cả?) vang lên từ phía dưới mặt đất, át cả tiếng nhạc J-Pop lẫn tiếng gầm của con quái vật.

"Yên lặng nào, nghiệt súc! Dám làm phiền giấc ngủ trưa quý giá của người khác à? Thật bất lịch sự!"

Vút!

Một bóng người nhỏ nhắn lao lên từ mặt đất với tốc độ kinh người, nhanh như một tia chớp bạc. Người đó đáp nhẹ nhàng lên phần thân của con Mecha đã hỏng, ngay gần chỗ lỗ thủng của buồng lái. Đó là một cô gái khác, trông trạc tuổi Elara hoặc trẻ hơn một chút, mặc một bộ giáp hiệp sĩ màu bạc được chế tác tinh xảo, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bộ giáp ôm sát lấy dáng người thanh mảnh nhưng cân đối của cô, vừa toát lên vẻ uy nghiêm, vừa không làm mất đi nét nữ tính. Mái tóc đen dài óng ả của cô được buộc cao thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ vầng trán cao và khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng như băng tuyết. Đôi mắt màu hổ phách sắc bén như mắt chim ưng quét nhanh qua con Grell Raptor với vẻ khinh thường rõ rệt, rồi dừng lại ở buồng lái Mecha tan nát của chúng tôi.

Thanh kiếm trong tay cô gái hiệp sĩ - một thanh rapier bạc với phần đốc kiếm nạm đá quý màu xanh lam - tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo và ánh sáng xanh lam nhàn nhạt. Chỉ cần nhìn vào cô ấy, tôi đã có thể cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ, một thực lực vượt trội so với con Grell Raptor kia.

Ánh mắt sắc như dao của cô gái hiệp sĩ nheo lại khi nhìn thấy tình trạng khó nói, cực kỳ ám muội của tôi và Công chúa Elara bên trong buồng lái. Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn Elara đang cố gắng kéo phần còn lại của bộ pilot suit che đi những chỗ nhạy cảm, rồi lại nhìn bàn tay tôi vẫn còn đang kẹt ở vị trí không nên đặt. Một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa đôi lông mày thanh tú của cô.

"Công chúa Điện hạ Elara?!"

Giọng cô ấy thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chuyển sang nghi ngờ và lạnh lùng hơn.

"Người vẫn an toàn chứ? Và... tên thường dân khả nghi kia là ai? Hắn đang làm cái trò gì trong bộ dạng đó với Người vậy?!"

Lại thêm một rắc rối trời ơi đất hỡi nữa rồi đây... Và tại sao tôi lại có cảm giác như mình vừa nhìn thấy Harem Candidate thứ hai xuất hiện với một màn ra mắt cực ngầu thế này?

Bảng thông báo hệ thống lại hiện lên, như thể đọc được suy nghĩ của tôi:

[Phát hiện nhân vật quan trọng mới!]

Tên: Seraphina de Valois

Chức vụ: Đội trưởng Đội Cận vệ Hoàng gia số 3 / Kiếm sĩ Thiên tài ("Ngân Quang Thánh Kiếm")

Tình trạng: Khỏe mạnh, Cảnh giác (Cấp độ 4/5), Nghi ngờ (Cấp độ MAX), Sát khí tiềm ẩn (Nhắm vào Người chơi).

Mối quan hệ sơ khởi với Người chơi 'Satou Kenji': Kẻ tình nghi bắt cóc và quấy rối Công chúa (Độ thiện cảm: -800 / Rất khó thay đổi).

Gợi ý hệ thống: Tỷ lệ sống sót của Người chơi vừa giảm xuống đáng kể. Nên cân nhắc sử dụng chức năng Giả chết (nếu có). Chúc may mắn lần nữa!

Chết tiệt cái hệ thống này!

Ghi chú

[Lên trên]
là một cụm từ tiếng Anh, thường được dùng để chỉ một người vô tình rơi vào những tình huống nhạy cảm, gợi tình hoặc hớ hênh mà không có chủ ý. Trong ngữ cảnh thông thường, mô tả một người may mắn gặp phải những tình huống mà người khác có thể coi là hấp dẫn hoặc bất ngờ về mặt tình dục, nhưng bản thân họ không cố ý tìm kiếm điều đó.
là một cụm từ tiếng Anh, thường được dùng để chỉ một người vô tình rơi vào những tình huống nhạy cảm, gợi tình hoặc hớ hênh mà không có chủ ý. Trong ngữ cảnh thông thường, mô tả một người may mắn gặp phải những tình huống mà người khác có thể coi là hấp dẫn hoặc bất ngờ về mặt tình dục, nhưng bản thân họ không cố ý tìm kiếm điều đó.
[Lên trên]
là một cách mô tả cường điệu, hài hước hoặc châm biếm để chỉ một người có hành vi biến thái đến mức gây ra hậu quả lớn, tai hại, hoặc không thể kiểm soát được. Ví dụ, nó có thể được dùng để trêu đùa ai đó quá ám ảnh với một thứ gì đó theo cách cực đoan, dẫn đến những tình huống rối loạn hoặc thảm họa.
là một cách mô tả cường điệu, hài hước hoặc châm biếm để chỉ một người có hành vi biến thái đến mức gây ra hậu quả lớn, tai hại, hoặc không thể kiểm soát được. Ví dụ, nó có thể được dùng để trêu đùa ai đó quá ám ảnh với một thứ gì đó theo cách cực đoan, dẫn đến những tình huống rối loạn hoặc thảm họa.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận