• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1: Một ngày bình thường bắt đầu mọi bất thường

1.1

0 Bình luận - Độ dài: 5,570 từ - Cập nhật:

Đang chìm trong mớ suy nghĩ u ám, Critias giật mình bởi một tiếng gõ cửa nhè nhẹ, tiếp theo là giọng nói quen thuộc vang lên:

“Này, ngài chiến binh vĩ đại, ngài định ngủ luôn tới mùa thu hoạch năm sau à? Mặt trời sắp nướng chín cái mái nhà rách nát này rồi đấy!”

Critias chép miệng, ngồi dậy với vẻ mặt chán chường:

“Ta chưa chết, không cần phải kiểm tra đâu.”

Bên ngoài, giọng kẻ kia vẫn đầy trêu chọc:

“Ta biết mà! Người như ngài chắc phải có tận bảy mạng như mèo ấy chứ. Nhưng mà nếu không ra ngay, ta sẽ nghĩ ngài đang chết dí trong đống vũ khí gỉ sét của mình đấy!”

Critias lắc đầu, chán chẳng buồn đáp lại. Anh lê từng bước nặng nề ra mở cửa, cố gắng không làm cái cánh cửa ọp ẹp bung ra luôn. Và đúng như dự đoán, đứng trước mặt anh là Gridos—với nụ cười nhếch nhác của một tên quý tộc chẳng bao giờ biết giữ mồm miệng.

Critias lết cái thân xác tàn tạ ra mở cửa, vừa cầu trời cho cái khung cửa không bung luôn ra đất. May thay, cánh cửa vẫn trụ vững, dù nó kêu răng rắc như thể đang thoi thóp hấp hối.

Bên ngoài, đứng trước mặt anh là một gã đàn ông cao lớn, tóc vàng lãng tử như thể suốt ngày chỉ dành thời gian để chải chuốt. Hắn khoác lên mình bộ áo lụa trắng tinh, trên đó thêu gia huy cầu kỳ của một trong bốn đại gia tộc danh giá nhất đế chế. Thắt lưng bạc sáng chói hình chim ưng, đôi giày thì gắn lông kền kền trông chẳng khác gì quý tộc mới bước ra từ một vở kịch hoàng gia.

Không cần nhìn kỹ, Critias cũng biết đây là ai—Gridos của tộc Ornorado. Một kẻ có tất cả mọi thứ từ quyền lực, tiền bạc đến danh vọng… ngoại trừ khiêm tốn. Gã có thói quen khoe khoang, ba hoa, và đôi khi còn trịch thượng đến phát bực. Nhưng trớ trêu thay, đây cũng là một trong số ít những kẻ Critias có thể gọi là “bạn.”

Cơ duyên giữa hai người là một câu chuyện cũ kỹ mà Gridos chưa bao giờ ngừng kể lại: năm năm trước, Critias đã cứu mạng hắn giữa chiến trường đẫm máu. Và từ đó, bất chấp sự chênh lệch rõ rệt về tầng lớp, xuất thân, thậm chí cả cách nhìn đời, hai người vẫn giữ liên lạc. Một chiến binh rách rưới với một quý tộc hào hoa—một cặp đôi kỳ lạ nhưng lại có vẻ ăn ý đến khó hiểu.

Gridos khoe khoang:

"Nhìn xem, đây là một thanh kiếm làm từ vàng nguyên khối đó!"

Critias cầm thanh kiếm lên, ánh mắt anh sắc lại như một thợ săn đang đánh giá con mồi. Thanh kiếm dài ba thước, làm từ vàng nguyên khối, nặng trịch như một khối tài sản di động hơn là một vũ khí thực chiến. Ở chuôi kiếm, gia huy của tộc Ornorado được chạm trổ tinh xảo, ngay bên dưới là một viên ruby đỏ rực khắc tên của Gridos—cứ như thể sợ người ta nhìn vào mà không biết chủ nhân thanh kiếm là ai.

Gridos đứng bên cạnh, tay xoa cằm, mắt sáng rỡ chờ đợi. Hắn tưởng Critias sẽ trầm trồ, sờ mó, rồi tấm tắc khen lấy khen để, có khi còn buột miệng thốt lên một câu đại loại như “Kiệt tác của nghệ thuật chế tác vũ khí!” Nhưng không—Critias chẳng có vẻ gì là ấn tượng cả. Anh vẫn giữ phong cách của một chiến binh thực thụ: giơ thanh kiếm ngang mặt, nghiêng nhẹ cổ tay để thử trọng lượng, sau đó phất một đường kiếm vào không khí. Âm thanh xé gió không hề xuất hiện.

Anh chậm rãi đặt thanh kiếm xuống, nhìn Gridos bằng ánh mắt của một thầy giáo già đang phải sửa bài luận đầy lỗi cho một đứa học trò dốt đặc. Rồi cuối cùng, thay vì lời khen, anh chỉ ngán ngẩm phán một câu:

"Cây kiếm này anh có thể cân nhắc cắm vào đá rồi chờ một gã hiệp sĩ nào đó tới rút ra để trở thành vua, hoặc đóng khung đem đi trưng trong đại sảnh để khách khứa bốn phương tới ngắm nghía mà trầm trồ. Còn thực chiến? Quên đi. Cái thứ này nặng hơn gạch xây thành, mà đánh nhẹ thì gãy, còn vung mạnh thì chắc tự đập nát tay mình trước khi kịp chém ai khác."

Gridos cứng họng. Hắn cau mày, có chút không vui. Một kẻ quý tộc như hắn, từ nhỏ đã quen nghe những lời ca tụng, tâng bốc. Hắn muốn nghe những câu như "Thật là một tuyệt tác!", "Một thanh kiếm đáng giá cả kho báu!", chứ không phải bị chê tới mức nghe như vừa vác một cục vàng đi tấu hài. Nhưng rồi hắn thở dài—đòi hỏi sự nịnh nọt từ một kẻ thực dụng và tàn nhẫn như Critias có khác gì bảo một con sói hoang đi làm lễ nghi kiểu quý tộc đâu?

Gridos, dù có chút tự ái vì lời chê bai phũ phàng của Critias, vẫn cố giữ phong thái của một quý tộc sành điệu. Hắn chỉnh lại cổ áo lụa, hắng giọng một cái, rồi khoanh tay, nhìn Critias bằng ánh mắt của một triết gia chuẩn bị thuyết giảng một luận thuyết vĩ đại.

"Này, này, Critias, anh lúc nào cũng thực dụng quá mức. Vũ khí không chỉ đơn giản là để giết chóc hay chiến đấu. Anh có bao giờ nghe tới cái gọi là 'nghệ thuật vũ khí' chưa? Một thanh kiếm, dù có sắc bén hay không, còn là biểu tượng của địa vị, là tuyên ngôn của một chiến binh, là một tuyên ngôn về quyền lực!

Hắn vung tay đầy kịch tính, như một diễn giả đang truyền đạt triết lý tối thượng.

"Hãy nhìn thanh kiếm này đi! Vàng nguyên khối, chạm khắc tinh xảo, chuôi kiếm khảm ruby—nó không chỉ là một món vũ khí, nó là tuyên ngôn! Khi một quý tộc bước vào đại sảnh, người ta không quan tâm hắn chém giỏi hay không, mà họ nhìn vào vũ khí hắn mang theo. Một thanh kiếm đẹp đẽ thể hiện đẳng cấp, uy quyền, sự giàu có. Một chiến binh xuất sắc có thể hạ gục kẻ địch bằng bất cứ thứ gì—nhưng một quý tộc thực thụ phải hạ gục đối phương bằng cả phong thái của mình!"

Hắn dừng lại, mỉm cười đầy tự tin, chờ đợi phản ứng từ Critias—như thể mong chờ đối phương gật gù công nhận rằng đây là một tư tưởng sâu sắc. Nhưng đáp lại hắn, Critias chỉ khoanh tay, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chế giễu, rồi thở dài chốt hạ:

"Nghe cũng hay đấy. Nhưng để tao nói thẳng: nếu một gã lính quèn nào đó cầm thanh kiếm này mà lao vào chiến trường, hắn sẽ bị chém chết trước khi kịp khoe khoang về ‘tuyên ngôn vũ khí’ của mình. Còn nếu một quý tộc như anh cầm nó mà ra trận, chắc anh sẽ là kẻ đầu tiên bỏ mạng vì cái thứ 'nghệ thuật' nặng nề này đấy."

Gridos nhướn mày, khoanh tay cười nhạt:

"Hừm, cái này gọi là tầm nhìn chiến lược, Critias. Người có địa vị cao không nhất thiết phải cầm vũ khí thực chiến—họ có cả một đội quân để làm điều đó thay mình. Còn ta? Ta chỉ cần trông thật đẹp, thật uy nghi. Và thanh kiếm này chính là một phần của điều đó!"

Critias khoanh tay, nhếch môi một cách châm chọc rồi hất cằm về phía doanh trại cự kiếm—nơi nổi tiếng với tỷ lệ thương binh cao ngất ngưởng. Những chiến binh ở đó, phần lớn đều là những kẻ ôm mộng vinh quang, mang theo những thanh kiếm hoành tráng nhưng kém thực dụng. Không ít người đã gãy tay vì vung kiếm quá nặng, hoặc gục ngã trước một kẻ địch nhanh nhẹn chỉ vì cái "biểu tượng quyền lực" của họ không kịp chém nổi ai.

"Nhìn đi, Grid, cái 'tuyên ngôn vũ khí' mà anh vừa nói đấy. To lớn, hoành tráng, lấp lánh như một tác phẩm nghệ thuật. Và kết quả?"

Anh giơ một ngón tay, rồi chỉ vào một gã lính tập sự đang băng bó cánh tay, miệng không ngừng rên rỉ vì đau đớn. Một chiến binh khác thì đang cố gắng kéo lưỡi kiếm ra khỏi tấm bia gỗ—mà có vẻ như thanh kiếm đã mắc kẹt đến mức không thể nào rút ra nổi. Một nhóm nhỏ thì ngồi bệt dưới đất, nhìn những vết bầm tím trên tay mình mà than thở.

"Cả đống thương binh đấy. Vì cái gì? Vì họ tin rằng một thanh kiếm càng to, càng đẹp thì càng mạnh. Nhưng thực tế là nếu anh không đủ sức vung nó, hoặc nếu nó chẳng có tí cân bằng nào, thì đó không phải vũ khí—mà là gánh nặng."

Critias nhún vai, rồi cầm thanh kiếm vàng của Gridos lên một lần nữa, vẩy nhẹ trong không khí.

"Thứ này có thể dùng để đánh bóng mặt trời, chứ không phải để đánh trận."

Gridos khoanh tay, nhướng mày đầy thách thức.

"Thế anh định nói rằng một vũ khí đẹp thì vô dụng à? Đừng có bảo với tôi rằng anh không thấy giá trị của sự uy nghi!"

Critias phì cười, vỗ vai Gridos một cái đầy trêu chọc.

"Giá trị của sự uy nghi? Tất nhiên là tôi thấy. Nhưng tôi cũng thấy giá trị của một thanh kiếm không gãy khi va vào giáp đối thủ. Và tin tôi đi, trên chiến trường, người sống sót không phải kẻ có vũ khí đẹp nhất—mà là kẻ có vũ khí giết được người khác nhanh nhất."

Gridos dù đuối lý vẫn thản nhiên rút từ thắt lưng ra một túi tiền nặng trịch, xốc nhẹ lên tay cho đồng vàng bên trong phát ra tiếng leng keng vui tai, rồi cười đầy hào hứng:

"Đi chợ không?"

Critias thoáng nhướn mày, nhìn Gridos rồi lại nhìn xuống túi tiền khiêm tốn của mình. Anh mở nó ra, bên trong chỉ còn khoảng hơn 30 đồng vàng. Ngón tay lướt nhẹ trên những đồng tiền kim loại xỉn màu, như thể đang đếm đi đếm lại. Cuối cùng, anh thở dài, cột chặt túi lại rồi nhún vai.

"Chừng này tiêu hợp lý chắc đủ ăn nửa năm nữa."

Gridos gần như nghẹn họng. Hắn tròn mắt nhìn Critias như thể vừa nghe thấy một điều phi lý nhất trần đời.

"Trời đất, Critias, anh có nghe thấy chính mình vừa nói gì không? Ba mươi đồng vàng—ăn nửa năm?" Hắn bật cười, lắc đầu đầy thương hại. "Ông bạn à, với tôi, ba mươi đồng vàng đó chỉ vừa đủ để tổ chức một bữa tiệc tối cho vài người thôi đấy!"

Critias liếc qua Gridos, ánh mắt có chút chế giễu. "Đương nhiên, quý tộc như anh thì làm gì biết thế nào là tiêu hợp lý."

Gridos chống nạnh, tặc lưỡi đầy vẻ ngán ngẩm:

"Này, này, đừng có nhìn tôi như thế! Không phải lỗi của tôi khi tôi sinh ra đã là một quý tộc, còn anh thì không. Nhưng này, sao mà phải sống khổ sở thế? Cứ ăn chơi thoải mái đi, đời người chỉ có một lần thôi mà."

Critias bật cười khinh khích, nhưng không phải vì thấy lời của Gridos có lý, mà là vì nó quá điển hình cho cái kiểu tư duy của giới quý tộc. Anh hất cằm về phía hắn, giọng đầy giễu cợt:

"Ừ nhỉ? Với quý tộc các anh thì 'đời người chỉ có một lần' nghĩa là mỗi ngày đều phải có tiệc tùng, phải vung tiền như rải cát. Còn với những kẻ như tôi, 'đời người chỉ có một lần' nghĩa là phải sống sao cho không chết sớm vì thiếu tiền mua lương thực."

Gridos nhún vai, khoanh tay lại, nửa cười nửa châm chọc:

"Ông bạn à, thế thì mới thấy được cái phước phận khi sinh ra ở đâu nó quan trọng thế nào! Nhưng thôi nào, tôi bao, anh cứ tiêu xả láng đi. Lâu lâu cũng phải tận hưởng chứ."

Critias không nói gì, chỉ nhìn Gridos một lúc lâu. Cuối cùng, anh thở dài, nhún vai một cách bất đắc dĩ rồi gật đầu.

"Được thôi. Nhưng nhớ đấy, tiền của anh, chứ không phải của tôi."

Critias không nói không rằng, chỉ lẳng lặng móc từ trong áo ra một viên ngọc ma thuật đen tuyền, ánh lên những tia sáng lập lòe kỳ dị. Anh ta xoay nhẹ viên ngọc trong tay, rồi không chút do dự, ném thẳng nó xuống đất.

"CẨN THẬN—!"

Gridos chưa kịp phản ứng thì một tiếng "BÙM!" chát chúa vang lên, làm màng nhĩ hắn suýt thủng. Một làn khói đen đặc quánh bốc lên, che khuất cả tầm nhìn. Mùi lưu huỳnh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến Gridos ho sặc sụa.

Khi khói tan đi, giữa hai người đã xuất hiện một sinh vật quái đản. Đó là một con ngựa xương đen kịt, toàn thân bốc lên những làn khói lờ mờ như một linh hồn vất vưởng. Cái hộp sọ của nó, trắng hếu nhưng được khắc lên ấn chú "SÁT THẦN", khiến nó trông chẳng khác gì một sinh vật bước ra từ cơn ác mộng. Dải bờm đen tuyền điểm chút ánh tím nhẹ nhàng đung đưa theo gió, tạo ra một vẻ đẹp ma mị nhưng không kém phần rùng rợn.

Gridos đứng hình trong vài giây, rồi bật thốt:

"Đây là... quái quỷ gì thế?"

Critias, như không để ý đến sự hoảng hốt của Gridos, nhẹ nhàng trèo lên lưng con ngựa như thể đây là chuyện bình thường nhất thế gian. Anh ta vỗ nhẹ lên đầu sinh vật, khiến nó hý lên một tràng rợn tóc gáy, rồi quay sang Gridos, ra hiệu:

"Lên đi."

Gridos nuốt nước bọt, nhìn con ngựa một cách đầy nghi hoặc.

"Thế này có an toàn không đấy? Trông nó như thể có thể nguyền rủa linh hồn tôi ngay khi tôi chạm vào vậy."

Critias nhún vai:

"Yên tâm, nó chỉ nguyền rủa kẻ thù thôi."

"Tốt quá! Mà khoan, tôi có bị tính là kẻ thù không đấy?"

Critias không trả lời ngay, chỉ khẽ cười đầy ẩn ý.

"Lên đi rồi biết."

Gridos lầm bầm một câu gì đó về sự ngu ngốc của bản thân, nhưng cuối cùng cũng leo lên. Con ngựa rùng mình, những làn khói đen tỏa ra dày hơn.

Và thế là hai người—một kẻ đội mồ sống dậy cưỡi trên con thú bước ra từ địa ngục, còn một kẻ quý tộc bảnh bao nhưng đang bám chặt lấy người bạn đồng hành như thể sắp rớt xuống—phi thẳng về phía hội chợ thành phố.

—Tại cổng thành—

Ngay khi cả hai vừa cưỡi con ngựa đến gần khu chợ, hàng loạt ánh mắt hoảng hốt lập tức đổ dồn về phía họ. Một người bán rau đang sắp xếp cà rốt thì làm rơi hết cả rổ xuống đất. Một ông cụ đang nhai bánh mì thì suýt nghẹn, trợn trừng mắt như thể vừa thấy quỷ. Trẻ con thì khóc ré lên, bám lấy chân mẹ như thể có một con quái vật chuẩn bị nuốt chửng chúng.

Một nhóm lính gác thành, ban đầu còn đứng ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ, bỗng tỉnh như sáo. Một tên còn tá hỏa rút vội kiếm ra, hét lớn:

"QUÁI VẬT TẤN CÔNG! QUÁI VẬT TẤN CÔNG—!"

Gridos vội giơ hai tay lên, cười gượng gạo:

"Không không không! Chúng tôi không phải quái vật! Chỉ là đi dạo thôi!"

Nhưng ai mà tin được chứ? Một con ngựa xương đen bốc khói với cái ấn "SÁT THẦN" trên đầu thì nhìn kiểu gì cũng không giống một con thú cưỡi thông thường!

Critias thở dài, vỗ nhẹ lên đầu con ngựa một lần nữa. Lập tức, nó tan biến thành những làn khói đen rồi thu vào viên ngọc trong tay anh ta.

Anh nhảy xuống, nhìn Gridos rồi chán nản thở dài:

"Ca này đi bộ thôi. Tao cá chắc sẽ chẳng ai dám đến gần nếu còn cưỡi con quái vật đó."

Gridos chép miệng, phủi lại áo choàng của mình rồi nheo mắt:

"Ừ thì... có lẽ người dân bình thường vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận cái gu thú cưỡi của anh đâu."

Một bà thím bán cá gần đó còn vội quỳ xuống, lẩm bẩm cầu nguyện:

"Lạy chúa, phù hộ cho linh hồn tôi khỏi ác quỷ..."

Critias đưa tay bóp trán, cố nén một tiếng thở dài khác.

"Đi thôi, trước khi bọn lính gác gọi viện binh."

Ngay khi nhận ra tình hình đang trở nên vô cùng khó xử, Critias và Gridos lập tức nhìn nhau, rồi không cần nói thêm một lời nào, cả hai cùng bật dậy và chạy thục mạng!

Những tiếng hô hoán vang lên sau lưng:

“Đứng lại! Các người là ai?”

“Chúng ta có cần gọi lính hoàng gia không?”

“Họ không phải quái vật chứ!?”

Gridos, dù khoác lên mình vẻ quý tộc thanh lịch, nhưng vẫn chạy nhanh đến bất ngờ, đôi giày lông kền kền của hắn quét bụi mù mịt trên con đường đất. Critias, với kinh nghiệm trốn chạy sau chiến trường, cũng không hề tỏ ra lép vế.

Cả hai băng qua những con phố nhỏ, lách qua đám đông đang tò mò, rồi vượt qua cây cầu đá dẫn ra vùng đồi thấp bên ngoài thành phố. Họ vừa chạy vừa cười, một phần vì cảm giác phấn khích khi trốn thoát khỏi một tình huống kỳ quặc, một phần vì cảnh Gridos vén áo lụa chạy hối hả nom chẳng khác nào một bà thím vội đi chợ.

Khi đã chắc chắn không còn ai đuổi theo, họ mới dừng lại trên đỉnh đồi. Critias chống tay lên đầu gối, thở hắt ra:

“Kế hoạch rất xuất sắc đấy, quý ngài Gridos.”

Gridos ngồi bệt xuống cỏ, phủi lại áo, thở dài:

“Tôi chỉ muốn có một lối vào ấn tượng thôi mà… Ai mà ngờ dân chúng lại phản ứng dữ vậy chứ?”

Critias liếc hắn, nhếch môi đầy mỉa mai:

“Ừ thì… ai mà ngờ một con ngựa xương đen bốc khói với cái ấn SÁT THẦN to tướng trên đầu lại có thể khiến người ta hoảng sợ cơ chứ?”

Gridos làm bộ lơ đi, tiện tay bứt một cọng cỏ cho vào miệng nhai.

Sau một lúc nghỉ ngơi, Critias rút viên ngọc ma thuật ra, niệm chú thu con ngựa trở lại. Làn khói đen một lần nữa cuộn vào viên ngọc, để lại một không gian yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn phủi bụi trên áo choàng, nhún vai:

“Tốt rồi, giờ thì quay lại thành phố thôi… lần này đi bộ.”

Critias và Gridos vừa định quay lại thành phố thì chợt nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quặc văng vẳng sau lưng.

“Ôi thần linh ơi, xin Người che chở cho chúng con khỏi điềm gở!”

“Lạy trời! Đó có phải quỷ ngựa không!?”

“Đừng nhìn vào mắt nó! Nó sẽ nguyền rủa ngươi đấy!”

Critias quay đầu lại, và cảnh tượng trước mặt suýt khiến anh phì cười.

Một nhóm người già, tu sĩ, và vài gã thương nhân đang quỳ rạp xuống đất, chắp tay cầu khấn vô cùng nghiêm túc. Có kẻ còn vừa vung nước phép, vừa vẽ những ký hiệu chống quỷ lên không trung. Một bà lão, có vẻ là người gan dạ nhất, chống gậy bước tới, giọng run run:

“Hỡi hai vị đại nhân, xin hãy tha thứ cho những kẻ phàm tục này nếu có lỡ mạo phạm các ngài! Phải chăng các ngài là sứ giả của bóng tối? Hay… hay là hai vị thần lang thang bị ruồng bỏ?”

Gridos mắt tròn mắt dẹt, rồi huých khuỷu tay vào Critias, nói khẽ:

“Ê, xem ra mình được phong chức thần linh rồi đấy.”

Critias xoa cằm, ánh mắt đầy thích thú. Nếu họ không làm gì, có khi cả thành phố sẽ loan tin về hai vị "thần sứ giả bóng tối" ghé thăm hội chợ mất. Nhưng nếu phủ nhận, lại e rằng những kẻ sùng đạo này sẽ không tin mà càng gán ghép thêm những lời đồn nhảm nhí.

Anh nhướng mày, hắng giọng rồi nói với giọng trầm thấp, uy nghiêm đầy giả tạo:

“Hỡi những con dân phàm tục, các ngươi… không cần hoảng sợ. Bọn ta chỉ đi ngang qua đây, tìm kiếm một nơi để nghỉ chân.”

Bà lão và nhóm tu sĩ càng cúi đầu sát đất hơn. Một người thì thầm:

“Ôi! Họ thử thách lòng thành kính của chúng ta rồi! Mau dâng lễ vật đi!”

Gridos lập tức tươi như hoa khi thấy một gã thương nhân rút từ tay áo ra một túi tiền căng tròn, dâng lên bằng cả hai tay.

“Cảm tạ hai vị! Xin nhận chút lễ mọn này!”

Critias đứng hình mất một giây, quay sang Gridos, thấy hắn đang cười toe toét, mắt sáng như sao.

“Ê Critias, cái này có tính là phí tổn cho ‘sự cố tâm linh’ không nhỉ?”

Anh thở dài, vỗ trán, nhưng cuối cùng vẫn thản nhiên nhận lấy túi tiền.

“Được rồi, đi thôi, đừng có lấn sâu vào vở kịch này nữa.”

Cả hai nhanh chóng rời đi để quay lại thành, để lại sau lưng một nhóm người vẫn còn sụt sùi cảm động, tin rằng họ vừa được thần linh ghé thăm.

Cả hai hòa vào dòng người đang đổ về hội chợ, nơi hỗn loạn và náo nhiệt như một bầy ong vỡ tổ.

Lối vào được dựng tạm bằng những thanh gỗ cũ kỹ, dây vải đỏ quấn hờ hững như một nỗ lực yếu ớt để tạo chút vẻ trang trọng. Nhưng chẳng ai quan tâm. Người ta chen lấn, kẻ đẩy, người kéo, tiếng cãi vã vang lên như một bản nhạc nền không bao giờ dứt.

Critias liếc quanh, thấy đủ mọi loại người.

Kìa, một gã hành khất, quần áo rách tả tơi, mùi hôi bốc lên như xác chuột chết nhưng vẫn đang nhiệt tình rao bán một mớ "bùa may mắn" làm từ… xương cá và lông gà.

Kế bên là một đám quý tộc son phấn lòe loẹt, áo choàng dát lông chim ưng, khăn lụa óng ánh, đi đứng như thể cả cái hội chợ này được tổ chức để họ dạo chơi vậy. Mấy vị tiểu thư thì che miệng cười khúc khích, mắt hau háu nhìn về quầy bán đá quý và đồ trang sức.

“Làm gì cũng phải ra dáng sang trọng, có khác gì bày vịt vào lồng vàng không?” Critias lẩm bẩm, liếc qua Gridos, kẻ đang cười nửa miệng, tay vuốt lại thắt lưng bạc.

Nhưng tầng lớp nào cũng có nỗi khổ riêng. Một gã thương nhân béo ú, mồ hôi vã như tắm, đang khua tay múa chân chào mời khách mua mấy con ngựa có bộ lông bóng loáng nhưng cặp mắt đờ đẫn đầy chán chường, rõ ràng là bị nhồi ăn cho béo chứ chẳng còn sức chạy.

“Ngựa thần gió đây! Chỉ cần ba đồng vàng, quý ngài sẽ có ngay một con chiến mã phi như điện xẹt!”

Critias nhìn con ngựa đang thở hồng hộc, chân run như muốn gãy, rồi nhún vai.

Đi sâu vào chợ, khung cảnh càng thêm hỗn tạp. Một bên là gian hàng thực phẩm, chồng chất thịt cá tươi sống, mùi tanh nồng quyện với mùi mỡ cháy khét lẹt của quầy nướng bên cạnh. Một bà lão đang gân cổ mắng xối xả một tay bán rau vì cái đống bắp cải sâu nhiều hơn lá.

Bên kia lại là gian hàng ma thuật, đủ loại đá kháng ma, bùa chú, sách cổ được bày ra la liệt. Một phù thủy già râu bạc đang say sưa thuyết giảng về lợi ích của "Đá thanh tẩy", trong khi một tên du côn chớp thời cơ trộm ngay viên đá đắt nhất, lẻn vào đám đông.

Gridos huých nhẹ Critias, chỉ về phía một quầy rượu:

“Mấy chuyện vĩ đại của nhân gian kệ nó đi, có muốn làm một ly không?”

Critias nhìn thoáng qua đám dân du mục đang hò hét bên một thùng rượu lớn, rồi nhếch môi cười nhẹ:

“Ừ, có vẻ đây mới là chỗ đáng ghé nhất.”

Cả hai men theo con đường đầy rẫy tiếng cười nói, mùi thịt nướng và hương rượu cay nồng, cuối cùng cũng tấp vào một quán rượu có vẻ náo nhiệt nhất khu chợ.

Tấm biển gỗ treo lỏng lẻo, chữ sơn đỏ đã bong tróc gần hết, chỉ còn lờ mờ thấy dòng chữ “Quán Lữ Hành”. Nhưng ai vào đây mà để ý đến tên quán? Chỗ này không cần bảng hiệu, chỉ cần tiếng ồn cũng đủ biết là nơi tụ tập của bọn ưa nhậu nhẹt, dân giang hồ, lữ khách đường xa.

Critias đẩy cửa bước vào, ngay lập tức một luồng không khí đặc quánh mùi men, mùi khói thuốc và tiếng chửi thề táp vào mặt anh. Quán đông nghẹt, mấy chục kẻ chen nhau quanh các thùng rượu lớn, tiếng ly cốc chạm nhau chan chát. Một gã nào đó đã lăn quay dưới gầm bàn, miệng còn lẩm bẩm hát dở bài ca cũ.

“Ồ, xem ai đây?”

Ông chủ quán, một lão già có bộ râu xám nhìn qua cũng đủ biết từng lăn lộn đủ nơi, cười toe toét khi thấy hai người bước vào. “Critias, Gridos! Hai ông bạn già hôm nay rồng đến nhà tôm à?”

Gridos bật cười ha hả, vỗ vai lão chủ quán cái “bốp”:

“Thì cũng phải cho ông có cơ hội tiếp đãi bậc quý nhân chứ!”

Lão chủ quán chậc lưỡi, mắt liếc xuống thanh kiếm bạc lấp lánh của Gridos rồi nhìn qua bộ áo cũ kỹ của Critias. “Chậc, quý nhân đâu không thấy, chỉ thấy một kẻ tiền đè chết người với một thằng nhìn như vừa lết từ bãi chiến trường về.”

Critias nhếch môi cười nhạt, kéo ghế ngồi xuống. “Mặc gì không quan trọng, quan trọng là hôm nay có rượu gì ngon?”

Lão chủ quán gõ gõ ngón tay lên quầy, ra dấu cho thằng nhóc chạy bàn:

“Mang cho bọn họ một bình ‘Long Hỏa’! Hôm nay ta có mẻ mới, uống vào đảm bảo đốt cháy gan ruột các cậu.”

Gridos hứng khởi: “Vậy thì quá hợp rồi! Hôm nay chúng ta không say không về!”

Bình rượu được mang ra, rượu đổ vào cốc, màu đỏ hổ phách ánh lên dưới ánh đèn dầu lờ mờ. Critias cầm lấy, lắc nhẹ, mùi cay nồng xộc lên mũi hệt như thuốc súng pha với quế cháy. Anh nhấp một ngụm, cảm giác bỏng rát chạy dọc xuống cổ họng, rồi lan ra như một đợt sóng nhiệt.

Critias đặt cốc xuống, chậm rãi nói: “Được, thứ này đủ đô.”

Gridos dốc cả cốc vào miệng, rồi vỗ bàn cười lớn:

“Tất nhiên rồi! Thứ rượu này phải là đàn ông thực thụ mới uống nổi!”

Một gã ngồi bàn bên nghe thấy liền hừ lạnh, hất hàm:

“Đàn ông thực thụ? Vậy có dám thi uống không?”

Critias hớp một ngụm rượu, nhếch môi:

“Chơi thì chơi, nhưng cược gì đây?”

Cả quán rượu vỡ òa khi Critias dốc cạn thùng rượu thứ sáu mà mặt vẫn tỉnh bơ như vừa uống nước lã. Gã đối thủ bên bàn bên đã sấp mặt dưới đất từ thùng thứ ba, còn Gridos thì cười ra nước mắt, vỗ trán thở dài bất lực.

“Đồ quái vật! Critias, ngươi là cái thùng không đáy à?”

Critias thản nhiên đặt cái cốc gỗ xuống bàn, khẽ liếc nhìn những kẻ đang lảo đảo xung quanh mà chẳng buồn đáp. Lão chủ quán thì mắt trợn tròn như nhìn thấy thần linh hiện xuống, miệng lắp bắp:

“Đây… đây là rượu Long Hỏa đấy! Ngươi uống hết sáu thùng mà mặt không đỏ, chân không run?!”

Critias nhún vai, giọng châm chọc:

“Lần sau kiếm thứ nào mạnh hơn đi. Rượu này chỉ hợp để đánh thức mấy tay lính gà chứ làm say được ai?”

Gridos đập bàn cười lớn, nhưng rồi lại cau mày nhìn Critias đầy nghi hoặc:

“Khoan đã… chẳng lẽ… đừng nói với tôi là ông không thể say nhé?”

Critias hờ hững đáp:

“Bán thần không say vì rượu thường. Chỉ có rượu pha thánh khí mới làm ta gục được.”

Lão chủ quán há hốc miệng, trong khi những kẻ xung quanh bắt đầu xì xào. Một số trợn mắt nhìn nhau, có kẻ thì cười khẩy không tin, nhưng cũng chẳng ai dám thách thức nữa—bởi người vừa uống cạn sáu thùng rượu mà vẫn tỉnh bơ thì không phải là hạng tầm thường.

Gridos đưa tay xoa cằm, híp mắt nói giọng nửa đùa nửa thật:

“Vậy nếu ta kiếm được một bình rượu thánh khí, liệu Critias đại nhân có chịu say thử một lần không?”

Critias bật cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm, không rõ là châm biếm hay hoài niệm:

“Có lẽ một ngày nào đó… Nhưng không phải hôm nay.”

Gã vừa rủ thi uống khi nãy—một tay lính đánh thuê râu ria xồm xoàm, to ngang như con gấu—vẫn ôm chặt cái cốc rượu của mình, không dám nhấc lên. Hắn méo mặt như thể vừa thấy một con quái vật đang ung dung nhâm nhi rượu, thay vì một con người.

“Cái… cái quái gì vậy? Sáu thùng?! Đừng nói là ta sắp phải đấu với hắn đấy nhé?”

Gã liếc nhìn lão chủ quán, rồi lại nhìn Critias, rồi lại nhìn cái cốc trong tay mình, mồ hôi vã ra như tắm. Xung quanh, những kẻ khác cười khúc khích, có kẻ vỗ vai hắn đầy thông cảm, có kẻ thì cười khẩy đầy hả hê.

Gridos cười phá lên, vỗ vai gã thật mạnh:

“Nào, nào, hảo hán! Đến lượt ngươi rồi đấy! Đừng để mọi người thất vọng chứ?”

Cả quán cười ồ lên, vỗ tay cổ vũ, nhưng mặt gã lính thuê thì tái mét như bị rút hết máu. Hắn liếc nhìn thùng rượu, rồi lại nhìn Critias—vẫn tỉnh bơ như vừa uống nước trà—rồi lắc đầu nguầy nguậy:

“Thôi, thôi! Ta… ta xin nhận thua! Tên đó uống rượu kiểu này thì ai mà đấu lại?! Để ta giữ cái mạng này mà kiếm tiền còn hơn!”

Cả quán cười rần rần, có kẻ đập bàn đập ghế mà cười đến chảy nước mắt. Gã lính thuê bước lùi lại, suýt vấp vào cái ghế, rồi chuồn mất trước khi có kẻ nào ép hắn uống tiếp.

Gridos chống tay vào hông, nhìn theo gã mà lắc đầu:

“Thế đấy! Kẻ hùng hổ thách đấu lúc đầu thì chạy nhanh nhất. Thiệt tình…”

Critias nhấc cốc rượu lên, lắc nhẹ, rồi nhìn Gridos với ánh mắt thản nhiên:

“Uống không?”

Gridos cười trừ, giơ hai tay lên đầu hàng:

“Thôi, thôi, để tao còn sống mà hưởng thụ cuộc đời đã…”

Cả hai rời khỏi quán trong ánh mắt kinh hãi của đám khách, những kẻ vẫn còn chưa tin nổi vào những gì vừa chứng kiến. Tiếng xì xào vẫn vang lên sau lưng họ, có kẻ thì thán phục, có kẻ lại rủa thầm vì đã cược nhầm phe. Mùi rượu nồng nặc bám vào áo choàng của Critias, nhưng hắn chẳng mảy may bận tâm. Bên cạnh, Gridos thì xoa đầu, lẩm bẩm đầy tiếc nuối khi nhìn vào túi tiền đã vơi đi đáng kể—một cái giá quá đắt chỉ để chứng kiến một gã bán thần uống rượu như uống nước lã.

"Hừ, đúng là sai lầm lớn nhất của đời tao!" Gridos lầm bầm, liếc nhìn Critias, người vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đừng nhìn tao như thế," Critias nhún vai, chậm rãi bước đi. "Mày đầu têu cơ mà."

"Tao rủ uống, không phải rủ mày uống cạn cả quán!" Gridos nhăn nhó, ôm lấy túi tiền nhẹ tênh của mình mà than trời. "Bảo sao gã kia chạy mất dép!"

Critias không đáp, chỉ khẽ cười nhạt rồi tiếp tục bước đi giữa con phố vắng. Đêm vẫn còn dài, và ai biết được họ sẽ còn gặp thêm những trò oái oăm nào nữa?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận