• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 6,385 từ - Cập nhật:

Cho đến một hôm tôi vẫn luyện tập như mọi khi, cố gắng lắng nghe và cảm nhận từng sự thay đổi nhỏ nhất của khu rừng xung quanh. Cho đến một hôm, một âm thanh lạ chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của bóng đêm. 

Tiếng bước chân, nhỏ nhưng rõ ràng, truyền đến từ sâu trong rừng. Tôi lập tức dừng lại, ép sát người vào một thân cây lớn, nín thở để tập trung lắng nghe. Theo kinh nghiệm, đây chắc chắn không phải là động vật hoang dã—chúng luôn di chuyển cẩn thận và không dễ để lộ vị trí như thế này. 

Khả năng cao đó là goblin. Ở khu bìa rừng này, chúng là loài phổ biến nhất, hiếm khi có loài quái vật nào khác xuất hiện. Nhưng dù là goblin, chúng cũng không nên lảng vảng quanh đây vào giờ này, trừ khi có điều gì đó bất thường đang diễn ra. 

Tôi siết chặt chuôi vũ khí, sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra. Bóng đêm dày đặc nhưng không thể che giấu hoàn toàn sự hiện diện của kẻ lạ mặt đang lẩn khuất giữa những tán cây. Tôi nheo mắt quan sát, chờ đợi xem thứ gì sẽ xuất hiện từ trong màn đêm 

Và đúng như tôi dự đoán—goblin. Ba con. 

Chúng di chuyển rón rén giữa những tán cây, mắt dáo dác quan sát xung quanh. Dáng vẻ của chúng cho thấy đây không phải một nhóm lang thang vô định, mà đang có mục tiêu rõ ràng. Săn thú ư? Cũng có thể. Nhưng nếu chúng chỉ đi săn, tại sao lại tiến về phía này? 

Có lẽ chúng đã để ý đến căn lều của tôi. Tôi đã ở đây một thời gian, dù không gây quá nhiều tiếng động, nhưng không có gì đảm bảo lũ goblin ngu xuẩn này không đánh hơi được dấu vết của tôi. 

Ba con goblin không phải là số lượng quá nguy hiểm, nhưng tôi cũng không thể khinh suất. Nếu chúng phát hiện ra tôi trước và kêu gọi đồng bọn, tình thế sẽ lập tức đảo ngược. Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để thử sức—tôi đã luyện tập đủ lâu rồi, giờ là lúc thực chiến. 

Tôi cúi thấp người, siết chặt vũ khí trong tay, chậm rãi di chuyển để tìm một góc tiếp cận tốt nhất. Lũ goblin vẫn chưa nhận ra tôi. Chỉ cần ra tay trước, tôi sẽ có lợi thế áp đảo. 

Nhẹ nhàng lấy hơi, tôi chuẩn bị tấn công. 

Tôi nằm thấp người sau một tán cây rậm rạp, tay siết chặt cây nỏ đã được lên dây từ trước. Lũ goblin kia tiến lại gần từng chút, từng chút một—chậm rãi, cảnh giác, nhưng vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi. Có ba con, di chuyển theo hình tam giác, thận trọng và sắc bén hơn tôi tưởng. Nhưng tôi biết, chỉ cần cú đánh đầu tiên chính xác, tôi sẽ lật được cán cân. 

Tôi nín thở, ngón tay siết chặt cò nỏ, ánh mắt khóa chặt vào con goblin đi bên phải. Khi nó vừa bước đến khoảng cách lý tưởng, tôi siết cò—vút! 

Mũi tên lao đi, nhanh như tia chớp, găm thẳng vào cổ họng con goblin. Nó gục xuống lập tức, toàn thân giật lên co quắp trong im lặng, máu phun ra nhuộm đỏ đất ẩm. Hai tên còn lại sững người trong một giây, rồi lập tức gào lên hoảng loạn. Tôi nhanh chóng rút một mũi tên khác, nạp lại vào nỏ. Không có thời gian để nhắm kỹ—vút! 

Mũi tên thứ hai xé gió lao đi, găm vào cánh tay con goblin ở giữa. Nó rú lên đau đớn nhưng vẫn cố thủ thế, dù bị thương, nhưng vẫn đủ sức phản kháng. 

Tôi ném cây nỏ sang một bên, rút thanh kiếm dài đeo sau lưng. Thanh kiếm nặng nề và dày bản, một vũ khí cần đến cả hai tay để điều khiển, nhưng tôi đã quen với nó. Tôi cúi người, dồn lực vào từng bước chân, rồi lao tới như một bóng ma. 

Một cú vung kiếm từ dưới lên chém vào con goblin đã trúng tên khi nãy. Lực chém nặng nề và trực diện, xé đôi cơ thể nhỏ bé của nó từ dưới bụng lên đến ngực. Máu và thịt bắn tung tóe, khiến tay tôi trượt nhẹ đi vì dính máu. 

Tôi còn chưa kịp thở ra một hơi nhẹ nhõm thì—phập! 

Một cảm giác đau nhói nổ bùng ở chân trái. Tôi rít lên qua kẽ răng. Nhìn xuống, một con goblin khác—con thứ ba—đang rút một con dao găm cũ kỹ từ bắp chân tôi ra. Lúc nào nó lẻn đến được phía sau, tôi hoàn toàn không nhận ra. 

Máu bắt đầu tuôn ra, hòa vào đất bùn dưới chân. Cơn đau làm tôi khựng lại, nhưng tôi không cho phép bản thân dừng lại. Dù đau đến đâu, tôi phải kết thúc nó ngay. Lúc này, thanh kiếm của tôi vẫn đang nằm ở vị trí trên cao sau cú chém trước, nên tôi thuận thế chém thẳng xuống với tất cả sức nặng của lưỡi kiếm. 

Phập! 

Lưỡi kiếm cùn mòn bổ thẳng vào đầu vai con goblin, cắm ngập xuống đến ngực nó. Máu phun ra, nóng và dính lấy tay tôi. Nó gục xuống ngay lập tức, toàn thân co giật nhẹ vài cái rồi bất động. 

Một lần nữa, khu rừng lại rơi vào yên tĩnh. 

Chỉ còn tiếng thở dốc của tôi, tiếng máu nhỏ giọt từ chân trái, và tiếng kiếm cắm sâu trong xác thịt vang vọng một cách lạnh lẽo. Trận chiến kết thúc, nhưng cơ thể tôi rã rời, mệt mỏi đến tận xương. Dù chỉ là ba con goblin, nhưng sự bất ngờ và yếu điểm từ vết thương khiến tôi nhận ra điểm yếu của mình rõ ràng—tôi cần luyện tập nhiều hơn, đặc biệt là rèn luyện sức bền, để đủ sức kéo dài trận chiến mà không kiệt sức. 

Còn bây giờ… tôi cần băng bó vết thương, nghỉ ngơi, và đề phòng… vì trong bóng đêm sâu thẳm này, sẽ luôn có thứ khác chờ đợi sau tán cây. 

Tôi lê từng bước nặng nhọc trở về căn lều, chân trái vẫn còn đau nhói sau cú đâm. Máu đã khô dính lại thành từng mảng, khiến lớp vải quanh vết thương bết lại, khó chịu và nhức nhối. Khi đặt chân vào không gian quen thuộc, thứ đầu tiên tôi làm là lục lọi đống vật dụng tạm bợ trong góc để tìm thứ gì đó dùng được cho việc sơ cứu. Không có thuốc sát trùng, cũng chẳng có băng gạc đúng nghĩa—chỉ là vài loại thảo mộc hái được trong rừng mà tôi tạm phân loại được bằng trực giác và vài lần thử nghiệm trước đó. 

Tôi vò nát lá cây mảnh, trộn với nhựa từ một thân cây già phía sau lều, rồi bôi lên vết thương. Cảm giác nhầy nhụa và mùi hăng hắc khiến tôi nhăn mặt, nhưng ít ra nó giúp ngưng chảy máu. Sau khi xong phần tạm cầm máu, tôi đắp thêm một lớp thảo mộc và quấn chặt bằng vài mảnh vải xé từ chiếc áo cũ. Đơn giản nhưng đủ giữ cho tôi sống sót. 

Tôi biết, với vết thương này, tôi không thể chiến đấu thêm ít nhất vài ngày. Và trong rừng, chỉ cần mùi máu thôi cũng đủ để khiến bọn sói, báo hoặc những sinh vật nguy hiểm hơn mò tới. Tôi cần thứ gì đó để đuổi chúng đi. 

Tôi lấy ra một ít hỗn hợp từ ruột quái vật trước kia đã thu thập, ném vào đống lửa. Ngay lập tức, khói trắng xám bốc lên cùng mùi hăng đến nghẹt thở, thứ mùi mà bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ e dè nếu không muốn bỏng rát mũi. Tôi hít vào một hơi nhẹ, cảm thấy yên tâm hơn một chút, dù trong đầu tôi biết mùi này không giữ được lâu. 

Tôi nghỉ một lát, rồi lết thân mình ra nơi xác mấy con goblin nằm rải rác trong bóng tối lạnh buốt. Dùng vài thanh gỗ làm cáng, tôi lôi từng xác về gần căn lều. Đống thịt chết đó bị máu đông kết lại thành từng mảng, trông nhếch nhác và hôi thối, tôi đặt chúng cạnh đống lửa, nhìn chúng một cách tò mò. 

Cởi lớp áo khoác ngoài đã nhuốm máu, tôi lấy ra cuốn sổ ghi chép cũ kỹ—bìa da bong tróc, các trang giấy bên trong dính vài vết nhòe vì máu, đất và khói. Nhưng đó là bộ óc thứ hai của tôi, nơi tôi viết lại mọi khám phá, mọi chi tiết về sinh vật tôi từng gặp. 

Tôi cầm lấy con dao gỉ sét, cẩn thận mài nó trên hòn đá tảng. Từng tiếng “keng keng” vang lên đều đặn giữa không gian yên tĩnh, như nhịp thở của một cỗ máy bắt đầu hoạt động trở lại. Tôi muốn lưỡi dao sắc một chút—đủ để rạch lớp da, bóc cơ, lật lớp thịt, để nhìn thấy những gì bên trong mà hiếm ai từng thấy… 

Không chỉ chiến đấu, tôi nghĩ, mà còn phải hiểu rõ chúng hơn bất kỳ ai khác. 

Cấu trúc cơ, phân bố mạch máu, cách nội tạng sắp xếp, và thậm chí cả phản ứng sau khi chết—mọi chi tiết nhỏ nhất đều đáng giá. Một khao khát lặng lẽ nhưng mãnh liệt trỗi dậy trong tôi, khao khát sở hữu tri thức về những sinh vật này. 

Tôi đưa lưỡi dao đã mài sắc áp lên lớp da xanh tái… và bắt đầu 

Từng vết cắt dần di chuyển và máu lại ứa ra một chút sau vết cắt, mắc dù 2 con thì có cơ thể không trọn vẹn nhưng mà nó sẽ giúp ích tôi bằng một cách nào đó, tôi đang cố gắng tách lớp da của nó ra, xem thử bển dưới lớp da của nó chứa đựng điều gì. 

Sau một lúc lâu thì phần da đã được tách ra mặc dù không hoàn hảo lắm nhưng cũng tạm ổn, còn về phía bụng trở lên thì bị thanh kiếm của tôi chém khá sâu, tôi vạch thử khoang ngực nó ra và bắt đầu tìm hiểu một chút về nội tạng, mùi hôi thối bốc lên nhưng tôi vẫn phải cố chịu, lấy từng phần cơ thể ra và đào rỗng nó một cách tỉ mỉ, từng bộ phận một đặt bên cạnh từ tim gan ruột thận,... chúng khá nhỏ và một số bộ phận không hoàn hảo nữa, chắc chúng sẽ có công dụng gì đó cho đến khi tôi kiểm tra xuống phần dưới, cái cần tăng dân số của chúng, cũng không khác con người là mấy và đặc biệt ở chỗ nó không cân đối tí nào, nó khá to khi chưa cương cứng nhưng nếu cương lên thì nó sẽ to bao nhiêu nhỉ. Cứ thế tôi vừa mổ xẻ chúng vừa đặt câu hỏi cho đến khi tôi cảm thấy buồn ngủ và trở về căn lều và tôi không quên đốt thêm một chút hỗn hợp quái vật. 

Sau khi tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài, cơ thể tôi khá thoải mái mặc dù cái chân tôi cứ đau suốt mà thôi, cầu mong tôi không phải mắ một căn bệnh nào đó khi bị thương hoặc do vết thương mà ra. 

Vứt mấy suy nghĩ đấy ra khỏi đầu, tôi lê lết cái chân ra khỏi căn lều và nhìn về phía xác của đám goblin đã bị tôi mổ xẻ, do tôi không có quá nhiều kinh nghiệm nên cứ hay cắt lung tung nên một số bộ phận không còn được nguyên vẹn, bên cạnh đó tôi cũng giữ lại cái bộ phận sinh dục của chúng, vì khi tôi đang nghiên cứu từng chút thì nó toả ra một mùi hương gì đó là lạ, tôi nghĩ nó sẽ hữu ích nên giữ lại. 

Goblin là một loài tàn bạo theo đúng nghĩa đen, và một đặc điểm nữa là chúng không có giống cái, một số loài sẽ có đặc trưng như thế, loài orc thì cũng gần như thế, chỉ là giống cái hiếm hơn mà thôi còn goblin thì hoàn toàn không có, chúng chỉ có thể bắt giữ con cái từ loài khác mà sinh sản mà thôi. Có một vài câu chuyện khá kinh dị về chúng, tôi cũng chẳng muốn nhớ lại là mấy nhưng về cơ quan sinh dục của chúng khá đặc biệt nên tôi giữ lại mà thôi. 

Còn vì sao tôi không trở lại ngôi làng thì do tôi đã rời khỏi đó và bán hết tất cả và cố sống trong khu rừng này, nghe khá là lập dị nhưng nơi này tôi cảm giác thoải mái hơn nhiều, ngôi làng ấy cũng chẳng tốt đẹp là mấy nên tôi cũng chẳng buồn ở lại. Có khi tôi sẽ trở thành món ngon cho họ mất. 

9 tháng trong bóng tối đã khiến điều kiện sống trở nên khắc nghiệt vô cùng, nên đôi khi thiếu lương thực là điều hay xảy ra và lúc đó ai yếu và không có sức chống cự sẽ trở thành bữa ăn, lúc trước tôi làm việc ở quản rượu nên một phần nào đó thực phẩm của tôi có thể đảm bảo nhưng có một số người thì không. 

Tôi ngồi dậy khỏi đống lửa sau một hồi suy nghĩ vẫn vơ, bước về căn lều và tiếp tục nghỉ ngơi thì một ý tưởng nảy ra khi tôi năm xuống, nếu có ai đó giúp mình lúc này thì tốt biết mấy.  

Sinh tồn một mình không khôn ngoan nhưng hiện tại tôi chỉ có thể như thế, cố liều vài lần nữa tôi sẽ thử mua nô lệ, ít nhất chúng có thể giúp tôi gì đó chứ không như hiện tại. 

Vài tuần trôi qua và lương thực bắt đầu cạn dần, vết thương cũng tạm ổn nên tôi bắt đầu rời khỏi căn lều 

Săn thú thì trong khu rừng này có khá nhiều loài lý tưởng để săn như hươu và nai, một vài loài thú nhỏ như thỏ hoặc cho săn, đôi lúc chúng cũng có một số kĩ năng đặc biệt nhưng trông chúng chẳng nguy hiểm gì mấy, ví như hươu nai gì đó, thường thấy nhất là kĩ năng tăng tốc, chúng chọn như thế nhầm tăng khả năng sống xót trong khu rừng này, còn thỏ ư, chúng còn khó khăn hơn một chút, sự nhanh nhẹn đã có sẵn vậy mà chúng còn cường hoá thêm một vài kĩ năng khó chịu như ẩn nấp hoặc tăng tốc, cứ thế, không một sinh vật bình thường nào có thể sống lâu được cả. 

Lại vài tuần nữa qua đi, cuộc sống lặp lại bằng những cuộc săn và luyện tập, cơ thể đã bắt đầu linh hoạt trở lại nên tôi quyết định đi do thám về phía lũ goblin xuất hiện, tôi cần phải luyện tập để chiến đấu một cách linh hoạt hơn và có thể sống lâu hơn một chút. 

Sau khi nghĩ thông tôi quay lại căn lều và bắt đầu chuẩn bị trang bị để di chuyển, lần này tôi để lại thanh kiếm dài kia vì chúng khá bất tiện lúc này tôi cần phải trinh sát xung quanh và nó quá lớn và tốn khá nhiều thể lực nữa vì thế tôi trang bị khá đơn giản, một bộ đồ nhẹ, một chiếc áo choàng rách, 2 cây dao găm và cây nỏ.  

Với từng đấy trang bị, tôi bắt đầu đi sâu hơn vào khu rừng- nơi bóng tối và bí ẩn tồn tại. 

Tay trái tôi cầm chặt ngon đuốc và nguyên liệu cháy là mỡ goblin mà lần trước tôi giải phẫu, ánh sáng lập loè kèm theo vài mùi kì lạ, không quá sáng nhưng đủ để thấy được phía trước. 

Những tia lửa nhỏ bay lên như lũ đo đóm bị nguyền rủa tung tăng giữa làn khói mỏng và tạo ra một bức màn ánh sáng vừa mơ hồ vừa bất an. 

Tay phải tôi cầm cây dao găm đã được mài lại đêm trước-lưỡi dao ngà màu bạc xỉn, phản chiếu ánh lửa nhợt nhạt. Tôi không dùng nó để tấn công luc này, mà để gạt từng nhánh cây rậm rạp, xé qua các bụi gai dày đặc cản đường. Lớp dây leo quấn quanh thân cây như những con rắn lặng lẽ, làm cả khu rừng như có sự sống riêng. 

Không gian dần trở nên ẩm ướt và nặng mùi rêu mục, đất dưới chân mềm nhũn, đôi lúc trơn trượt và lún nhẹ như đang bước lên xác chết đang phân huỷ. Tiếng côn trùng rỉ rả xen lẫn tiếng gió rít khẽ qua tán cây cao, tạo thành một thứ âm thanh không thuộc về con người. 

Tôi cảm nhận rõ được nhịp tim của mình hòa vào nhịp thở của khu rừng—lạ lẫm nhưng đầy kích thích. Không biết liệu nơi sâu hơn có ẩn giấu điều gì, một sinh vật mới, một dấu vết cổ xưa, hay một cái chết bất ngờ… nhưng tôi không thể quay lại nữa rồi. 

Tôi gạt một nhánh gai to hơn thường lệ, và một khoảng trống mở ra trước mắt tôi—một con đường nhỏ hẹp, như có ai đó đã từng đi qua. Lối mòn ấy không có dấu chân người, mà là những vệt cào sâu xuống đất và vài vết máu khô lấm tấm bám trên thân cây. 

Tôi cúi thấp người xuống, thân gần chạm vào mặt đất ẩm lạnh, từng bước chân dẫm nhẹ lên lớp lá khô và rêu rạp rạp dưới nền rừng. Mỗi cử động đều được tính toán cẩn thận, không để bất cứ tiếng động thừa thãi nào phá vỡ bầu không khí chết chóc quanh đây. 

Ánh lửa từ ngọn đuốc được hạ thấp hơn, chỉ vừa đủ để nhìn rõ vài gang tay phía trước, còn tôi thì di chuyển chậm rãi, mắt liên tục quan sát cả hai bên như một con thú săn mồi kiên nhẫn. 

Lối mòn kia vẫn còn đó—những vết cào cũ, những mảng máu khô mờ nhạt—không rõ từ lúc nào, nhưng vẫn đủ tươi để tôi biết rằng thứ gì đó đã đi qua không lâu trước đây. Không cần phải suy đoán nhiều… lần trước, lũ goblin cũng xuất hiện từ hướng này, và tôi chắc chắn, chúng đang lui tới khu vực này thường xuyên. 

Tôi khẽ nâng tay phải, nắm chắc chuôi dao, cảm nhận được lớp da tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cơn đau âm ỉ từ vết thương cũ ở chân vẫn còn đó, nhưng lúc này, adrenaline đang dâng lên từng chút, giúp tôi gạt qua cảm giác nhức nhối. Tôi biết, nếu lần này là một nhóm goblin khác, tôi sẽ phải xử lý tình huống khôn ngoan hơn, không được để bị thương lần nữa như lần trước. 

Tôi dừng lại một lúc, khom người sau một thân cây to, vén nhẹ một nhánh lá để nhìn xuyên qua bóng tối phía trước—và đúng như linh cảm mách bảo, ở xa xa, lập lòe một ánh sáng nhỏ, như lửa trại... 

Có tiếng nói nhỏ… tiếng xì xào bằng thứ ngôn ngữ gằn gào, khàn đặc. Goblin. Và không chỉ một. 

Tôi đếm được ít nhất năm cái bóng nhỏ, thấp bé và nhốn nháo, đang tụ tập quanh một đống gì đó—có vẻ là xác của một con thú săn được. Mùi máu tanh thoảng trong gió, và tôi biết, chúng đang ăn… hoặc chuẩn bị làm gì đó. 

Tôi ép sát người vào thân cây, toàn bộ cơ thể căng như dây cung, hơi thở chậm lại, từng nhịp tim đều được điều khiển như một bản năng nguyên thủy. Giống như những gì tôi đã học được qua thời gian—phải như một con thú săn mồi thực thụ. 

Không còn là con người nữa. 

Lưng cong nhẹ, hạ thấp người xuống như một con báo chuẩn bị vồ mồi, mắt không chớp, chỉ dán chặt vào mục tiêu phía trước. Cử động đều đặn, từng bước di chuyển đều được tính toán không hơn nửa gang tay. Không tiếng động. Không dấu vết. 

Tôi đã học được cách ẩn mình dưới ánh lửa. 

Goblin... chúng là những sinh vật đầy sơ hở, nhưng vẫn nguy hiểm nếu chủ quan. Tôi không phải là kẻ đi săn bằng vũ lực, mà là kẻ ăn cắp sinh mạng từ bóng tối. Tựa như một bóng ma của rừng rậm, len lỏi qua bụi cỏ, lặng lẽ như cơn gió thoảng qua cổ họng kẻ sắp chết. 

Bọn chúng không biết rằng cái chết đang trườn từng tấc tới gần chúng, không phải bằng những bước chân nặng nề, mà là bằng sự kiên nhẫn tuyệt đối. 

Tôi điều chỉnh lại tay cầm dao, lưỡi thép dính máu từ lần trước giờ đã khô lại, sẫm màu như bóng đêm xung quanh, sẵn sàng để lại một vết cắt mới. Từng bắp cơ trong người như được lập trình để hành động vào đúng khoảnh khắc thích hợp nhất. 

Tôi không phải đang đi săn nữa—tôi là cuộc săn. 

Tôi dập đi ngọn đuốc, thứ ánh sáng duy nhất hiện tại nhưng điều đó là thứ nên làm, một tiếng  “xèo” khẽ vang lên như hơi thở cuối cùng của ánh sáng. Trong khoảnh khắc đó, màn đêm như nuốt chửng lấy tôi, bóng tối trở thành tấm áo choàng che phủ toàn bộ sự tồn tại. 

Giờ đây, không còn ánh sáng nào phản bội tôi, chỉ có bóng tối là bạn đồng hành. 

Tầm nhìn tất nhiên trở nên mờ nhòe, mọi thứ chỉ còn là những khối đen lờ mờ di chuyển, nhưng tôi lắng nghe—rất chăm chú. Tiếng thì thầm, tiếng bước chân nhỏ lạo xạo trên thảm lá mục, tiếng mũi giáo khẽ khàng chạm đất... Tất cả như một bản nhạc rừng hoang mà tôi buộc phải thuộc lòng. 

Tôi áp sát, từng centimet trườn tới như một loài thú săn đã đói khát nhiều ngày. Phía trước là bọn goblin—nhiều hơn tôi nghĩ. Có ít nhất tám con, tụ tập quanh một đống lửa nhỏ, nói năng líu ríu bằng thứ tiếng chỉ có chúng hiểu. Một vài con mang theo giáo ngắn, vài con khác có đá hoặc gậy gộc. Chúng không cảnh giác lắm... nhưng không ngu. 

Tôi nín thở. Tâm trí giằng co giữa do dự và bản năng. Liệu có đáng để đánh cược không? Nếu thất bại, có thể tôi sẽ mất đi cả khả năng sống sót trong khu rừng này. Nhưng nếu không thử, tôi sẽ mãi chỉ là kẻ dựa vào may mắn, không bao giờ mạnh lên được. 

Dưới làn sương mỏng và mùi khói rừng âm ẩm, tôi bò sát đất như một con dã thú—hai tay siết chặt chuôi dao găm, toàn thân tôi căng cứng trong thế sẵn sàng như một con báo chuẩn bị vồ mồi. Mỗi hơi thở của tôi chậm rãi, đều đặn, hòa tan vào đêm tối như thể tôi cũng là một phần của rừng sâu. 

Tôi áp sát—gần hơn, gần hơn nữa—cho đến khi những nhát dao đầu tiên có thể vươn tới da thịt kẻ địch chỉ bằng một cú vọt người. Tôi không chọn cây nỏ lần này. Trong đầu tôi hiện rõ viễn cảnh: một phát bắn sai, cả bầy sẽ nhào tới xé xác tôi ra. Không, lần này tôi chọn sự lặng lẽ và tốc độ. 

Hai tay, hai lưỡi dao găm sáng mờ mờ như răng nanh bóng đêm. 

Trong một cú bật thấp, tôi lao tới—hai con goblin đứng sát nhau không kịp trở tay. Hai nhát cắt nhanh, chính xác vào sau đầu gối, nơi những sợi gân to chạy qua. Chúng ngã quỵ với tiếng la oai oái đau đớn, gương mặt méo mó vì sốc và đau đớn. Tôi không dừng lại. Cơn adrenaline trong người khiến mọi chuyển động trở nên trơn tru và sắc bén. 

Sáu con goblin còn lại gào rú, bất ngờ nhưng không bỏ chạy. Chúng nhào tới như bầy chó hoang bị chọc giận. 

Tôi chọn con gần nhất. Một cú lách người, tay trái chộp lấy cổ nó, ghì mạnh xuống đất trong khi tay phải đưa lưỡi dao lướt ngang qua cổ họng. "Xoẹt!"—một đường cắt gọn và dứt khoát, máu nóng phun ra nhuộm đỏ tay tôi. Thêm một con gục xuống. 

Nhưng tôi cũng không thoát khỏi phản ứng nhanh từ một con khác—một lưỡi kiếm ngắn loé lên, tôi chỉ kịp nghiêng người, nhưng lưỡi dao của tôi không tha: một nhát cắt vào phần dưới nách của nó, cắt trúng gân cơ nơi khớp vai. Nó rú lên rồi lùi lại, cánh tay gần như tê liệt hoàn toàn. 

Thình! Một cú đập nữa từ phía sau, lần này là một cây gậy gỗ to bản. Tôi lùi lại một bước, né kịp, nhưng mũi dao thứ hai đã kịp cắt vào đùi của nó trước khi tôi vọt đi. 

Ngay khi vừa nhảy lùi ra, một cơn đau sắc bén xé lên ở bắp chân—một con nữa đã đâm trúng. Máu bắt đầu tuôn ra, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến đau đớn. Tôi lùi nhanh ra xa khỏi vòng vây, rút cây nỏ đã nạp sẵn mũi tên. 

Tôi thở gấp, mắt tập trung, cơ thể hơi nghiêng sang phải. Một tay giữ nỏ, một tay nhấn cò. Vút! 

Mũi tên xé gió và găm thẳng vào ngực con goblin cầm chùy gỗ, khiến nó lảo đảo rồi đổ rạp ra sau, thoi thóp. 

Tính lại: ba con bị thương, trong đó một tên bị tên bắn, một tên liệt tay, hai tên đứt gân chân. Một con chết. Còn lại ba. 

Tôi thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng trên mặt. Máu loang ra ở chân, nhói từng đợt, nhưng tâm trí tôi vẫn gắn chặt với trận chiến. 

Ba con goblin còn lại giờ đây đã không còn ngây ngô hay chủ quan như lúc đầu. Chúng trở nên dè chừng, từng bước một tiến lại gần tôi, chuyển động bằng những bước chân ngắn nhưng cực kỳ nhanh nhẹn và linh hoạt, y như loài thú rừng săn mồi. Mắt chúng ánh lên vẻ cảnh giác, miệng gầm gừ phát ra thứ âm thanh khó chịu như thể đang cố đe doạ tôi. 

Tôi thở nặng nhọc, chân vẫn đau nhói vì vết đâm khi nãy, nhưng cơ thể thì đã quen với việc bị thương—tôi chỉ còn cảm giác đau như một tín hiệu, chứ không để nó điều khiển mình nữa. Tôi hạ thấp trọng tâm, dao găm hai tay siết chặt, và bắt đầu di chuyển vòng quanh, chân di chuyển từng bước dẹt xuống đất, gần như không phát ra âm thanh. 

Lũ goblin lao tới. 

Con đầu tiên tấn công từ bên trái, vung vũ khí một cách nhanh và hiểm—một cú đâm chéo từ dưới lên. Tôi nghiêng mình về phải, gần như chạm sát đất, để lưỡi kiếm sượt qua áo, rồi xoay ngược dao tay phải và đâm ngược vào hông nó, mũi dao lút tới chuôi. Con goblin rú lên và loạng choạng, nhưng chưa gục hẳn. 

Không có thời gian để dứt điểm. 

Con thứ hai từ phía sau nhào tới. Tôi vội đạp mạnh vào thân con bị thương khiến nó lùi lại, và dùng chân còn lành nhảy sang một bên. Goblin thứ hai lỡ đà, tôi thuận tay chém xéo một nhát thật mạnh vào khuỷu tay nó, máu phun ra và vũ khí của nó rơi xuống đất với một tiếng "keng" khô khốc. 

Tôi lại phải tránh—con thứ ba đã tới. 

Nó nhanh hơn tôi tưởng. Một cú quét ngang từ cây rìu nhỏ của nó suýt chạm vào đầu tôi nếu tôi không cúi rạp xuống kịp thời. Tôi lăn một vòng tránh sang trái, rồi bật dậy và phóng một trong hai con dao còn lại vào chân nó, trúng đầu gối. Nó ngã nhào về phía trước—tôi không bỏ lỡ cơ hội. 

Bằng tốc độ bản năng, tôi lao tới, dẫm lên lưng nó và cắm con dao còn lại thẳng vào gáy. Cơ thể nhỏ bé của nó giật lên một cái rồi bất động. 

Hai con còn lại lúc này đều bị thương nặng—một đứa vẫn đang loạng choạng vì vết đâm vào hông, đứa kia thì máu từ tay phun ra từng nhịp theo nhịp tim, mặt trắng bệch. 

Tôi bước chậm lại, từng bước một, lững thững như tử thần, mồ hôi hòa vào máu chảy dài trên mặt. Tôi không cần nói gì cả, chỉ đơn giản là tiến lại gần, hai tay dính đầy máu, ánh mắt trầm lặng và điềm nhiên như đã quen với việc lấy mạng kẻ khác. 

Chỉ vài nhát sau, mọi thứ kết thúc. 

Tôi quỳ xuống thở dốc. Cơ thể tôi thì đau nhức, nhưng trong lòng tôi có thứ gì đó đang lớn lên—bền bỉ, lạnh lùng và sắc bén hơn. 

Dần dần tôi kết liễu tất cả chúng, tất cả những con bị thương. Tôi đứng đó, lặng người một lúc. Trong bóng đêm bao quanh, mùi máu tanh nồng hòa quyện với đất ẩm và mồ hôi bốc lên, tạo thành thứ hương vị mà tôi dần phải quen thuộc. Những cái xác nằm la liệt, máu thấm vào đất như thể chính khu rừng này cũng đang uống lấy chúng. 

Tôi thở dài, rút dao ra và bắt đầu lau sạch vết máu trên lưỡi thép bằng mảnh vải rách dưới chân một con goblin. Bàn tay tôi vẫn còn run, không phải vì sợ, mà vì cơ thể vẫn chưa thích nghi hoàn toàn với nhịp độ chiến đấu và sự căng thẳng kéo dài. 

Mặc kệ mấy cái xác nằm rải rác quanh mình, tôi lê bước về phía đống lửa tàn nơi bọn goblin vừa ngồi tụ lại trước đó—lửa vẫn còn le lói, vài tàn tro bốc nhẹ lên trời trong màn đêm âm u. Tôi thở ra một hơi dài, nặng nhọc, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh, từng thớ cơ trên người như đang gào thét vì mệt mỏi lẫn đau đớn. 

Tôi vén ống quần lên. Vết đâm ở chân đang rỉ máu, một dòng đỏ sẫm chảy chậm rãi men theo da. Tôi lấy túi da nhỏ buộc bên hông, moi ra vài mẩu vải sạch, ít thảo dược tôi đã chuẩn bị từ trước—mùi chúng hăng và hơi cháy như thuốc kháng sinh thô sơ giữa rừng sâu. Nhanh chóng, tôi nghiền nát chúng bằng lưỡi dao găm, trộn lại rồi đắp lên vết thương. Khi chạm vào, một cơn bỏng rát dữ dội lan khắp chân, khiến tôi nghiến chặt răng, đầu gần như ngửa ra sau vì đau. 

“Khốn kiếp… vẫn đau như lần trước,” tôi thầm rít lên. 

Sau đó, tôi dùng vải quấn chặt quanh chân, buộc lại bằng thừng mảnh. Không đẹp đẽ gì, nhưng ổn đủ để không mất máu thêm và cho phép tôi di chuyển nếu cần thiết. Vài vết xước khác trên tay và sườn tôi cũng được xử lý qua loa—tôi không có thời gian để quá kỹ lưỡng, và cơ thể tôi cần học cách sống với đau đớn. 

Ngồi dựa lưng vào khúc cây cháy dở, tôi nhắm mắt lại một lúc, để cho nhịp tim dần ổn định, hơi thở trở nên đều đặn hơn. Đêm vẫn còn dài, và cuộc săn của tôi chỉ mới bắt đầu. Nhưng giờ, tôi cần nghỉ… một chút thôi. Dưới bầu trời không sao và trong sự yên lặng đầy nguy hiểm, tôi thu mình như một con thú rừng đang liếm vết thương chờ hồi phục, rồi sẽ lại lao vào cuộc chiến. 

Có lẽ… không nên tiếp tục nữa. Tôi ngồi đó, vết thương âm ỉ đau và từng khớp xương như muốn gãy vụn ra. Nếu cứ đánh tiếp, cứ để vết chém chất chồng lên nhau thế này, chẳng mấy chốc tôi sẽ gục thật. Trong rừng, yếu đuối nghĩa là chết—đơn giản vậy thôi. Tôi quyết định nghỉ một chút. Không phải là lùi bước, mà là chuẩn bị để còn đi xa hơn. 

Nhưng nghỉ ngơi không đồng nghĩa với việc buông xuôi. Tôi lê người về phía những cái xác goblin vẫn còn ấm. Mùi máu nồng tanh bắt đầu bốc lên, hòa lẫn với làn khói lờ mờ từ đống lửa và mùi khét hăng hắc của hỗn hợp quái vật tôi đã đốt. Khứu giác như bị ép phải làm việc quá tải, nhưng tôi mặc kệ. Tôi ngồi xổm xuống, tay cầm dao, ánh mắt lạnh tanh như kẻ đồ tể, bắt đầu xé xác chúng ra từng phần một. 

Tôi cắt mở bụng một con—bụng phình to và lớp da mỏng manh của nó tách ra dễ dàng, nội tạng lộ ra hỗn độn. Gan, tim, ruột, và một đống những thứ nhầy nhụa khác trào ra, vương vãi xuống đất ướt. Tôi lật từng mảnh lên, quan sát cấu tạo cơ bắp, cách nối gân, cách dây thần kinh luồn qua… thứ gì đáng giữ, tôi giữ lại. Đặc biệt là đôi mắt—chúng phản chiếu ánh sáng lạ kỳ, và tôi thắc mắc liệu mình có thể làm gì với chúng. 

Mỗi xác goblin là một phần kiến thức—tôi học được cách gân nối với xương, cách da dày hơn ở vai, cách chân chúng chuyển động linh hoạt nhờ vào khớp. Tôi không học để cứu người. Tôi học để tiêu diệt chúng… hiệu quả hơn. 

Mảnh thịt bị vung vãi khắp nơi, đỏ tươi loang lổ trên nền đất và vương lên cả ống quần tôi. Tàn tro bay lẫn trong gió, kéo theo làn khói xám u ám, khiến khung cảnh này như một buổi lễ hiến tế nguyên thủy nào đó. Nhưng không ai đọc thần chú, chỉ có tôi—kẻ đơn độc, học hỏi từ cái chết để kéo dài sự sống. 

Tôi quăng những mảnh nội tạng ra xa, để lại chúng nằm yên trong bóng tối của khu rừng, nơi chúng sẽ nhanh chóng bị các loài thú khác tìm thấy. Mùi tanh của máu vẫn còn đọng lại trong không khí, nhưng tôi không thể dừng lại. Cảm giác mệt mỏi vẫn vương lại, nhưng sự kiên quyết lại lấn át. Đã đến lúc phải tiếp tục. 

Bước đi trong sự im lặng, tôi tiến vào sâu hơn trong khu rừng, nơi ánh sáng của ngọn đuốc không còn len lỏi vào được nữa. Mọi thứ chìm trong bóng tối. Không có gì ngoài những tiếng động xa xăm, những âm thanh lạ lùng trong đêm. Khu rừng này không bao giờ thật sự yên tĩnh—chắc chắn còn có những con quái vật khác ẩn mình, những kẻ còn nguy hiểm hơn cả goblin. 

Tôi cảm nhận từng bước đi của mình, từng cành cây quẹt vào mặt, từng nhành lá khô gãy dưới chân. Cảm giác trong tôi như một con thú săn mồi, đã quen với bóng tối này, di chuyển nhanh nhẹn và không tạo ra tiếng động. Hít một hơi sâu, tôi cố gắng phân tích mọi thứ xung quanh—đất, cây cối, mùi của khu rừng, những chuyển động trong không khí. Mọi thứ đều là một phần của bức tranh lớn mà tôi cần phải giải mã. 

Không có thời gian để nghĩ quá nhiều. Những vết thương vẫn đau, nhưng đã quen rồi. Tôi biết tôi không thể dừng lại nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Những trận chiến, những thử thách, tất cả sẽ chỉ khiến tôi cứng rắn hơn. 

Cho đến một ngày, khi tôi đang di chuyển qua một khu vực rậm rạp, bỗng nhiên, một âm thanh lạ cắt ngang sự yên tĩnh. Đó là tiếng xào xạc của cành cây gãy, tiếng động sắc bén từ trong bóng tối. Tôi đứng lại, vội vàng ngừng thở, lắng nghe. Cảm giác quen thuộc của sự nguy hiểm đang đến gần, tôi nắm chặt dao găm, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. 

Một vài bước chân nhẹ nhàng, âm thanh xào xạc của những lá cây bị giẫm phải vang lên. Tôi có thể cảm nhận được rằng, đây không phải là một con quái vật nhỏ bé, mà là một mối đe dọa lớn hơn. Những con goblin tôi đã gặp trước đây chỉ là những thử thách nhỏ bé, nhưng lần này... có thể là một thứ gì đó mạnh mẽ hơn. Một con quái vật thực sự, một kẻ săn mồi. Tôi cảm thấy nhịp tim đập mạnh, đầu óc bắt đầu tập trung, mỗi giác quan của tôi như sắc bén hơn, như một con thú săn mồi đang chuẩn bị tấn công. 

Tiếng động gần hơn, rồi một bóng hình lớn vụt qua trước mắt tôi. Một con sói, lớn và khỏe mạnh, đang di chuyển như bóng ma trong màn đêm. Tôi nhận ra ngay lập tức rằng đây là loài sói săn mồi, những con thú mạnh mẽ có khả năng tấn công nhanh chóng và tàn nhẫn. 

Mùi máu của tôi đã thu hút chúng. Chúng luôn có thể cảm nhận được sự yếu đuối của kẻ săn mồi khác. Tôi không thể đánh giá sai lầm lần này. Sói không bao giờ đơn độc—nó sẽ có đồng bọn. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận