Vol 1: Đứa Con Trai Vô Dụng
Chương 01: Thế giới mới! (Remake)
0 Bình luận - Độ dài: 3,104 từ - Cập nhật:
Khi tôi tỉnh dậy, điều đâu tiên tôi nhìn thấy là cái thứ ánh sáng chói đến khó chịu, tôi cố nheo mắt nhưng chẳng thể nào nhìn rõ xung quanh. Sau một hồi, khi đôi mắt dần thích nghi với luồng sáng mới, tôi đã có thể thấy....
Người đẹp nào đây?
Câu hỏi xuất hiện trong bộ não, khi ánh mắt va chạm phải gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ trẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Mái tóc bạc kim óng ánh, dài đến eo, làn da trắng mịn không tì vết. Có vẻ như đây là một "Bạch Nguyệt Quang", một tuyệt thế mĩ nhân mà tôi từng được gặp. Nhìn qua thì có vẻ... Ồ! Kích cỡ này có khi là C cup!
Bên cạnh người phụ nữ, có một gã đàng ông to xác, chắc trạc tuổi cô. Mái tóc nâu đậm, làn da rám nắng lâu ngày, trông như có thể đấm vỡ tường nhưng lại đang bày ra một nụ cười… hết sức giả trân. Nhìn vào là biết gã này không có tố chất làm diễn viên hài.
Đã thế gương mặt lại còn có chút hung dữ. Căn bản là nhìn thằng cha này chẳng khác nào một đại ca xã hội đen. Đáng lý ra khi vừa gặp gã này thì tôi phải nhổ một bãi nước bọt và chửi thẳng vào mặt gã. Vì tôi không có ấn tượng tốt với mấy thằng to xác cho lắm.
Nhưng lạ thay, chẳng hiểu sao tôi lại không cảm thấy tức giận hay có bất kỳ sự bất mãn nào với gã này. Chắc do gã ta trông hung dữ quá, nên bản năng của tôi tự ngăn cản mấy cái ý nghĩ xấu xa của mình.
"Miren, val thu ren elen ne kalen!"
Người phụ nữ nở một nụ cười ấm áp nhìn tôi, rồi nói với cái thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Có vẻ như đây không phải tiếng Việt.
"Hmph… Valar, thu ren hevar. Ne vesh luris."
Người đàn ông hớn hở áp sát mặt vào tôi, rồi cũng nhẹ nhàng đáp bằng thứ ngôn ngữ mơ hồ đó. Mặt của gã giãn ra đôi chút, trông bớt hung dữ hơn. Nhưng tôi vẫn chả hiểu hai người này đang nói gì cả!
"Ren elen valar thu ren miren faen, Gregor."
Giọng nói thứ ba tham gia vào cuộc trò chuyện, phát ra từ đâu đó mà tôi không nhìn thấy được. Tôi muốn bật dậy để hỏi rằng mấy người này từ đâu đến. Tuy tôi là một người hướng nội, nhưng không có nghĩa là tôi không biết nói chuyện với con người đâu nhé. Cơ mà không hiểu sao, khi tôi cố nói thành tiếng thì những gì phát ra từ cuốn họng tôi chỉ là:
"Waaah! Waaah!" Tiếng rên rỉ ú ớ.
Đồng thời tôi cũng có một thắc mắc là: mình có bị liệt hay không. Tôi không thể nhúc nhích nổi cơ thể của mình nữa. Ý tôi là, dù mấy ngón tay thì vẫn ngoe nguẩy được. Nhưng không thể ngồi bật dậy một cách bình thường được ấy.
Người đàn ông thấy thế liền chùng người xuống. Sau đó gã ta nhấc bổng tôi lên, xoay vòng vòng, cứ như mấy chú cún con không bằng. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hiểu cảm giác của mấy con chó con bị vứt lên không trung. Chả vui vẻ gì đâu, thật đấy!
Một thằng đàn ông đã ăn hơn ba mươi cái tết như tôi cảm thấy hết sức nhục nhã. Dù tôi không hiểu cái gã trước mặt này dùng cách gì để nhấc bổng một người nặng gần trăm cân như tôi. Này, tôi có thể giải thích! Tôi không phải con búp bê để vặn vẹo thế này đâu! Chúa ơi, ai đó cứu lấy lòng tự trọng của tôi!
Tôi đã teo tóp đến thế này sao? Có khi nào sau vụ tai nạn đó, mấy anh bác sĩ cắt gần hết tứ chi của tôi rồi?
...
Thế là đầu tôi cứ quanh quẩng mấy cái câu hỏi vô tri như thế mãi. Nếu đây là một trò đùa của vũ trụ, thì tôi công nhận nó có khiếu hài hước thật. Nhưng mà ít nhất cũng cho tôi một tờ hướng dẫn sử dụng chứ?
—°—
Một tháng trôi qua nhanh như cái chớp mắt… mà không, thật ra nó trôi qua chậm như rùa bò.
Hmm... Để mà nói thì tôi thật sự không muốn tin vào cái sự thật này cho lắm. Bạn có bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ được "tái sinh" chưa? Tôi hiểu, tôi hiểu, nghe vô cùng phi lý đúng không. Thế mà chả hiểu cơ duyên gì, cái giả thuyết ấy lại vô cùng hợp lý trong cái hoàn cảnh của tôi!
Tôi đã tái sinh thành một đứa bé.
Chẳng biết đây là phước lành hay trò đùa của số phận, nhưng rõ ràng tôi vẫn giữ nguyên ký ức từ kiếp trước. Một điều khá hiếm thấy trong mấy câu chuyện chuyển sinh mà tôi từng đọc. Không phải tôi phàn nàn gì đâu, ai mà chẳng muốn được làm lại cuộc đời với kiến thức của một người trưởng thành chứ? Chỉ là… chuyện hoang đường này lại xảy ra với tôi, khiến tôi có hơi choáng váng một chút.
Hai người đầu tiên tôi nhìn thấy—một người phụ nữ tóc bạc xinh đẹp và một gã đàn ông to xác—chắc chắn là bố mẹ tôi.
Họ trông còn trẻ, có lẽ chỉ mới ngoài đôi mươi. Nếu so với cái tuổi 34 kiếp trước của tôi, họ chẳng khác nào mấy thanh niên mới bước vào đời cả. Một đôi vợ chồng trẻ đã có con sao? Thật đáng ghen tị.
Dù sao thì, tôi cũng không còn ở Việt Nam nữa.
Ngôn ngữ họ nói nghe lạ lắm, không giống bất kỳ thứ tiếng nào tôi biết. Khuôn mặt cũng chẳng mang nét Á Đông, và quan trọng hơn cả… họ ăn mặc như diễn viên phim cổ trang.
Tôi nhìn quanh căn phòng một lượt.
Không có đèn điện. Chỉ có nến và đèn dầu.
Không có bất kỳ thiết bị hiện đại nào. Mấy món đồ nội thất trông có vẻ được làm thủ công, thô sơ nhưng chắc chắn.
Không có máy hút bụi. Tôi còn thấy một cô gái mặc đồ hầu gái quỳ trên sàn lau nhà bằng một cái giẻ.
Ờm… có vẻ như đây không phải là một quốc gia phát triển.
Cũng có thể gia đình tôi nghèo quá, đến mức không trả nổi tiền điện? Nhưng mà, họ có người hầu cơ mà? Chắc chắn không thể nghèo đến mức đó được.
…Hay là cô gái kia chỉ là em gái của mẹ tôi, qua giúp đỡ việc nhà?
Nghĩ đến viễn cảnh mình vừa mới được tái sinh mà đã phải vật lộn trong một gia đình nghèo rớt mồng tơi, tôi bỗng thấy lo lắng cho tương lai của bản thân. Tôi từng ao ước được làm lại cuộc đời, nhưng không phải theo kiểu quay về thời tiền sử như thế này.
Hy vọng ít nhất cũng có một cuộc sống khá giả một chút.
—°—
Khoảng chừng nửa năm nữa lại trôi qua.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, và tôi, một kẻ từng ăn hơn ba mươi cái Tết. Đã dần quen với cuộc sống của một đứa trẻ sơ sinh.
Sau sáu tháng lắng nghe bố mẹ trò chuyện, tôi đã bắt đầu học được một chút ngôn ngữ. Dù trước đây, điểm Tiếng Anh của tôi chưa bao giờ vượt qua ngưỡng trung bình, lần này lại khác. Có lẽ là do bộ não trẻ con này hoạt động hiệu quả hơn, hoặc vì việc phải nghe đi nghe lại mỗi ngày khiến tôi dần ngấm vào đầu.
Nhưng nói thật nhé, khả năng học ngoại ngữ nhanh này đúng là một món quà từ ông trời.
Dù chưa nắm rõ hết các cuộc trò chuyện của họ, tôi vẫn có thể nhận ra một sự thật hiển nhiên: hai người này tình cảm quá mức!
Tôi không biết có phải do người ở thế giới này có thói quen thể hiện tình yêu công khai không, hay chỉ riêng cặp đôi này như vậy. Nhưng mà…
Suốt ngày phát "cơm chó" trước mặt con nhỏ thế này có ổn không?!
Chỉ cần tôi liếc sang cha mẹ một lúc là thể nào cũng thấy cảnh họ nhìn nhau đắm đuối, mẹ tôi cười e ấp, còn cha tôi thì đặt tay lên eo bà, thì thầm gì đó khiến mặt bà đỏ ửng lên.
Rồi thì mấy câu như:
"Reynold ngủ chưa?"
"Chắc ngủ rồi, vậy thì chúng ta..."
"Em yêu, lại gần anh nào."
Bây giờ nghĩ lại, cha mẹ tôi trông còn rất trẻ. Nếu so với tuổi ba tư của tôi kiếp trước, họ chẳng khác nào mấy thanh niên mới lớn cả.
Có lẽ họ chỉ mới ngoài đôi mươi. Ở kiếp trước, tuổi này tôi còn đang cày game với lũ bạn, ăn mì gói cầm hơi, thỉnh thoảng ra ngoài vờ như mình bận rộn lắm. Vậy mà chú em này đã có vợ đẹp con khôn!
Nhìn lại cuộc đời trước đây của tôi mà xem.
Cày game, lướt mạng, làm việc, về nhà, lại cày game. Lâu lâu thử hẹn hò rồi cũng fail vì chẳng có tí kinh nghiệm yêu đương nào.
Còn chú em này thì sao?
Kết hôn sớm, vợ đẹp, có con, tài chính vững vàng, còn có cả người hầu.
Sướng hơn anh mày nhiều đấy! Tôi thật sự muốn tóm lấy cổ áo cha mình (tất nhiên là nếu tôi có thể đứng dậy được) và hỏi:
"Này chú em, dạy anh cách tán gái coi!"
À, è hèm. Bỏ qua việc đó đi...
Cơ mà ngoài học ngôn ngữ, tôi còn chạm tới một cột mốc vĩ đại khác: học bò.
"Chỉ cần rời mắt khỏi thằng bé một chút thôi là nó bò đi mất tiêu." mẹ tôi vừa cười vừa nói, đôi mắt ánh lên sự tự hào lẫn bất lực.
"Ầy, miễn sao thằng bé khỏe mạnh là được." Cha tôi đáp, nở nụ cười hài lòng khi nhìn tôi lê lết khắp sàn nhà.
"Hồi thằng bé mới chào đời, chúng ta còn lo vì chẳng thấy nó khóc bao giờ."
"Giờ con mình vẫn không khóc tí nào đúng không em nhỉ?"
Không khóc à? Đúng vậy, tôi là một người trưởng thành đội lốt trẻ sơ sinh, tôi có phải khóc nhè vì mấy chuyện lặt vặt đâu.
Mặc dù, thú thực, cũng có những khoảnh khắc tôi suýt bật khóc. Chẳng hạn như khi cố nhịn đi vệ sinh mà vẫn thất bại. Cảm giác đó… đúng là không từ nào diễn tả nổi.
Dù mới chỉ biết bò, nhưng khả năng di chuyển này đã giúp tôi khám phá được kha khá điều về nơi mình sống.
Ngôi nhà của chúng tôi: Một căn nhà gỗ hai tầng, có ít nhất năm phòng. Nội thất được làm từ gỗ chắc chắn, nhưng không có vẻ gì là xa hoa cả.
Xung quanh là gì?: Một vùng nông thôn yên bình, với đồng lúa mì trải dài và vài ngôi nhà nằm rải rác. Không có đường nhựa, không có xe cộ qua lại.
Đèn, tủ lạnh, lò vi sóng, thậm chí cả công tắc đèn cũng không thấy đâu. Nhà tôi chỉ dùng nến và đèn dầu để thắp sáng. Ban đầu, tôi cứ nghĩ đây là một khu vực nông thôn hẻo lánh, nơi mọi người sống đơn giản hơn. Nhưng rồi tôi nhận ra một sự thật phũ phàng:
Không phải khu vực này không dùng điện. Họ còn chẳng biết điện là gì. Có lẽ tôi đã tái sinh vào một nơi nào đó thuộc thời Trung Cổ.
—°—
Trời xanh, mây trắng, gió nhè nhẹ. Một buổi chiều yên bình như bao ngày khác.
Vì chẳng có việc gì để làm nên tôi lại leo lên ghế như thường lệ, ngó ra ngoài cửa sổ để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhưng lần này, khung cảnh không còn yên bình nữa.
Tôi chết sững.
Cha tôi… đang múa kiếm.
"Hả? Ông ấy đang làm cái quái gì vậy?"
Một gã đàn ông trưởng thành, to cao vạm vỡ, đang hùng hục vung kiếm trong sân như một chiến binh bước ra từ phim hành động. Tôi phải chớp mắt mấy lần để chắc rằng mình không nhìn nhầm.
Bằng tuổi này rồi mà còn hăng say múa may mấy trò này? Đây chẳng lẽ là hội chứng hoang tưởng của bọn cấp hai?
"Á, chết cha…"
Tôi quá sốc nên lỡ trượt tay.
Cái cơ thể nhỏ xíu này không đủ lực để bám trụ lâu, và thế là… bịch!
Tôi ngã nhào xuống đất, gáy đập thẳng xuống sàn gỗ.
"KYAAA!!"
Mẹ tôi hét lên thất thanh. Đống quần áo giặt trên tay bà rơi lả tả xuống đất, còn bà thì hốt hoảng lao đến, mặt mày tái mét như thể tôi vừa hấp hối lần thứ hai trong đời.
"Reynold! Con có sao không?"
Bà vội vã bế tôi lên, mắt quét khắp người tôi như thể đang kiểm tra một món đồ dễ vỡ vừa bị đánh rơi. Sau một hồi nhìn trái nhìn phải, bà thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi trời… May quá, không sao cả!"
Mẹ ơi, bình tĩnh nào. Đừng có bế xốc con lên như vậy ngay sau khi con vừa đập đầu chứ.
Tôi liếc mắt lên nhìn bà, trong lòng thầm nghĩ: Nếu bà cứ lắc qua lắc lại như thế này thì có khi tôi còn chóng mặt hơn cả lúc ngã mất!
Cũng may là cú ngã này không quá nghiêm trọng. Chắc do tôi còn bám được một chút vào ghế nên giảm được tốc độ rơi. Gáy chỉ hơi ê ẩm, chứ không thấy máu chảy.
Mẹ tôi vẫn chưa an tâm, tiếp tục kiểm tra đầu tôi một lượt nữa, vẻ mặt căng thẳng cứ như thể nếu phát hiện ra dù chỉ một vết thương nhỏ thì đó sẽ là chuyện đại họa.
Sau một hồi, bà chậm rãi đặt tay lên đầu tôi, khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm xuống như thể đang chuẩn bị làm gì đó vô cùng quan trọng.
"Chỉ để chắc ăn… Ôi thần linh vĩ đại trên cao, kẻ khiêm nhường này cầu xin người. Hãy dùng ánh sáng của người xoa dịu vết thương này xua tan nỗi đau, ban phước lành để kẻ yếu đuối vực dậy. Trị liệu cấp thấp!"
…Tôi suýt bật cười.
Này này, đây có phải là phiên bản "Cái đau mau biến mất" của thế giới này không? Hay là… ngoài ông bố đang múa kiếm ngoài kia, thì mẹ tôi cũng mắc hội chứng hoang tưởng nốt?
Một cặp đôi—chồng là chiến binh, vợ là tu sĩ?
Khi tôi còn đang nghĩ vậy, bàn tay mẹ tôi bỗng phát sáng. Một thứ ánh sáng dịu nhẹ, tỏa ra từ đầu ngón tay bà, phủ lên trán tôi một cách ấm áp. Và ngay khoảnh khắc ấy—
Cơn đau biến mất hoàn toàn.
Tôi trợn tròn mắt.
Cái gì vừa xảy ra vậy?
"Thấy chưa, giờ thì ổn rồi!" Mẹ tôi cười tươi, vỗ vỗ đầu tôi.
"Nói cho con biết, mẹ con đây cũng từng là một mạo hiểm giả có tiếng đấy nhé!"
Tôi đơ người mất vài giây. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Tôi còn chưa kịp định thần thì giọng nói của bố vang lên từ cánh cửa gỗ.
"Sao thế? Có chuyện gì à?"
Ông ấy vừa múa kiếm xong, người nhễ nhại mồ hôi, gương mặt tỏ vẻ tò mò khi thấy mẹ tôi hốt hoảng ôm chặt tôi vào lòng.
Mẹ tôi lập tức quay qua, nói như hét: "Anh nghe này! Nhóc Reynold lúc nãy trèo lên ghế rồi ngã! Suýt nữa thì bị thương nặng rồi!"
Cha tôi nhíu mày, nhưng phản ứng của ông ấy… nhẹ nhàng đến bất ngờ.
"Ồ? Ai chà, đàn ông con trai mà không hiếu động thì coi sao được."
Tôi thề là tôi thấy mẹ tôi hơi giật nhẹ một cái.
"Anh… Anh nói vậy mà nghe được à?"
"Chứ sao? Đàn ông thì phải vấp ngã rồi mới lớn lên được. Như vậy thì sau này con mới khỏe mạnh được chứ!"
Mẹ tôi bĩu môi. "Lỡ con bị thương nặng thì sao?"
"Thì em có thể chữa cho con mà, đúng không?"
Mẹ tôi nghẹn lời, nhưng vẫn cố bĩu môi lần nữa. "Nhưng lỡ em không kịp thì sao?"
Cha tôi phì cười. "Sẽ ổn thôi."
Rồi ông tiến tới, nhẹ nhàng kéo mẹ tôi vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng bà để trấn an.
Mẹ tôi đỏ mặt.
"Anh đã rất lo lắng khi lúc mới sinh con chẳng chịu khóc gì cả. Nhưng giờ nếu nó đã nghịch như thế thì chắc mọi việc sẽ ổn rồi…"
Nói rồi, ông hôn mẹ tôi.
Này này, hai người cố tình cho tôi thấy cảnh này đúng không?
Sau đó, cha mẹ tôi bế tôi sang phòng bên cạnh để ngủ, rồi đi lên tầng trên. Tôi thề là tôi nghe rõ tiếng giường kêu cót két ngay sau đó.
Ôi cái thế giới chết tiệt này.
—°—
Sau sự kiện ngày hôm đó, tôi bắt đầu để ý hơn đến những cuộc trò chuyện của cha mẹ và cô hầu gái.
Và rồi tôi nghe thấy rất nhiều khái niệm không có trong từ điển của mình.
Những cái tên, những địa danh chưa từng nghe thấy. Không cần phải nghi ngờ nữa.
Đây không phải Trái Đất.
Mà là một thế giới hoàn toàn khác. Một thế giới nơi kiếm và ma thuật cùng tồn tại.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ…
Nếu đây là một thế giới đầy rẫy điều phi thường… thì có lẽ tôi cũng có cơ hội.
Kiếp trước, tôi chỉ là một kẻ thất bại. Một cuộc đời vô nghĩa, một cái chết đầy hối tiếc.
Nhưng kiếp này thì khác.
Kẻ đã chết một lần, đã có cơ hội để làm lại từ đầu.


0 Bình luận