Đột nhiên trước mặt cô hiện lên thông báo.
"Hoàn thành nhiệm vụ làm nũng! Thưởng một lần rút thưởng may mắn."
Ể? Đã xong rồi?...Kiều Thư rõ ràng cảm nhận được sự khinh bỉ từ vị thần, tiêu chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ có vẻ hơi thấp nhỉ? Cô đâu phải vô dụng tới mức đó chứ?
Mặc dù hơi ấm ức nhưng điều đó chẳng liên quan gì việc cô vui mừng, chỉ cần có thưởng bắt cô làm chó liếm cũng được.
Tuy nhiên, Kiều Thư không vội vàng rút thưởng, chỉ cần tưởng tượng bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ quặc thì sao?
Người khác nghĩ cô là yêu quái rồi mang đi thiêu sống thì chẳng phải toi đời à?
Nghĩ tới đây cô không khỏi vui mừng vì đã xem nhiều truyện tranh, kinh nghiệm đời sống chẳng bằng ai nhưng kinh nghiệm tưởng tượng về những tình huống phi logic thì hơi bị giỏi.
Cơ mà nhìn thấy ánh mắt đối diện nóng bỏng kia, cô cảm thấy hạnh phúc.
Có lẽ dù thật sự là yêu quái thì mẹ cô cũng không thiêu sống cô đâu!
Tuy nhiên, vì an toàn, tránh những người khác miệng ra miệng vào, tốt nhất vẫn nên chơi một mình.
Để giảm bớt sự chú ý, Kiều Thư vội vàng chỉ bừa vào một món đồ vứt đầy trên đất,chẳng rõ là thứ gì kia.
Có lẽ đây là đồ chơi của cô? Vì nó vứt lăn lóc trong phòng của cô mà?
Ngay lập tức có một hầu gái chạy tới nhặt những hết mấy món đồ ở chỗ mà Kiều Thư vừa chỉ.
Sau khi kiểm tra không thấy có vật gì nguy hiểm, mới đưa vào tay cho Kiều Thư.
Hai tay Kiều Thư cầm một tấm kim loại dẹp có hai mặt tròn xoe, ở giữa hình một người đàn ông đội vương niệm, ở xung quanh vòng tròn còn có những vạch ngang song song giống răng cưa, trông cứ như công nghệ chống làm giả.
Vua? Công nghệ chống làm giả?
Sao giống như một loại tiền cổ ấy nhỉ?
Hai mắt Kiều Thư loé lên tia sáng, cô thầm chắc chắn đây đồng tiền của thế giới này. Mà thứ cô cầm trên tay lại còn là đồng vàng.
Màu vàng chói mù mắt cô.
Là vàng đấy!
Chẳng hiểu tại sao trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ kỳ quái: Hay là cắn thử một miếng!
Đây được gọi là kinh nghiệm kiểm tra hàng!
Hai bàn tay run rẩy, đẩy đồng vàng lên miệng. Tuy nhiên, giờ cô mới nhận ra bản thân éo có răng.
Bực mình vãi! Không có răng thật bất tiện.
May mắn là hành động kỳ quặc này không bị ai nhìn thấy.
Mẹ cô dường như đang nói chuyện với hầu gái bên cạnh.
"Phu nhân, người đừng buồn, có lẽ do ngài Công Tước bận rộn mà thôi."
Lúc này Kiều Thư có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc từ ánh mắt của mẹ cô: Rõ ràng vừa rồi còn vui vẻ sao bây giờ lại buồn rồi, chẳng lẽ do cái người gọi là Công Tước kia?
Khiến một người xinh đẹp dịu dàng như thế kia buồn, không thể tha thứ! Đặc biệt đó còn là mẹ cô!
Như mấy bà hàng xóm hay hóng hớt, Kiều Thư tiện tay đút đồng vàng vào túi, rồi vểnh tai lên nghe lén.
Mẹ cô đáp lại hầu gái bằng giọng điệu bất lực như sắp khóc.
"Cảm ơn ngươi! Ta đã quen với chuyện như thế này rồi. Nhưng ta không thể chịu được việc ngài ấy thậm chí còn không nhìn con bé đến một lần, dù sao Lucy cũng mang dòng máu của ngài ấy cơ mà?"
Chị hầu gái kia có vẻ cũng rõ ràng sự thật, nên cũng không an ủi nữa mà đáp lại bằng giọng điệu tức giận.
"Ngài công tước thật quá đáng, rõ ràng phu nhân đã làm rất nhiều chuyện cho cái nhà này nhưng ngài ấy lại cứ đi nhớ thương người kia, thật quá đáng!"
Mẹ cô nghe vậy thì giật mình, nhìn thấy cửa đã đóng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang nghiêm mặt nhắc nhở.
"Hãy chú ý lời nói của mình!"
Dù bị trách móc nhưng hầu gái đã hiểu quá rõ phu nhân nhà mình rồi, không phải phu nhân nói hộ ngài công tước mà là sợ hầu gái bị phạt.
Hầu gái ôm bụng cười ha hả, không nhịn được nói. "Phong cách lạnh lùng thật không hợp với người chút nào."
Ta, ta không phải là vì em sao?...Mẹ cô trừng nhìn hầu gái, khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì ngại ngùng.
Kiểu Thư nghe lén, biểu cảm trên mặt hiện rõ sự kỳ quái.
Đây là câu chuyện cẩu huyết gì vậy? Cái vị Công Tước kia lại chính là cha cô và đang ngoại tình bên ngoài? Ngày cô sinh ra còn không ngó tới một lần? Thứ đàn ông gì đây?
Thật khốn nạn!
Kiều Thư thiếu chút nữa còn nhổ toẹt một bãi nước bọt đê thể hiện sự khinh bỉ. Cô quyết định rồi, người cha tồi tệ đó cô không cần.
Sau khi "ăn" xong, dù muốn hóng chuyện tiếp nhưng mắt lại không cách nào mở ra được, chỉ đành chìm vào giấc ngủ.
...
Khi Kiều Thư mở mắt đã là tầm tối muộn, vì ở đây không có đồng hổ nên chẳng biết là mấy giờ.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc, cô được đặt nằm trên nôi, trên miệng vẫn còn thoảng mùi sữa. Có vẻ vừa rồi cô đã được cho ăn trong mơ màng.
Kiều Thư chỉ biết thầm than vãn, làm em bé thật bất tiện.
Vừa tỉnh Kiều Thư lập tức nhớ tới phần thưởng nhiệm vụ, đó là một lần rút thưởng.
Không do dự, ý niệm rút thưởng vừa xuất hiện, trước mặt cô liền hiện ra rất nhiều hình chữ nhật, đại khái giống mấy tấm thẻ bài.
"Ồ, chơi chọn thẻ à, không biết có SSR gì không?"
Là một con nghiện game thì trò này đã quá quen rồi, không cần phải xem hướng dẫn.
Theo phản xạ có điều kiện trước khi mở thẻ, Kiều Thư chùi tay vào áo, hít hà mấy cái.
Tuy nhiên cánh tay éo giơ lên nổi, f*ck, sao làm em bé bất tiện quá vậy.
Hết cách, vì sự yếu ớt của cơ thể, cô chỉ đành đánh đổi sự kích thích bằng cách dùng ý niệm lật thẻ.
Những chiếc thẻ khác lập tức biến mất, tấm được chọn bỗng phóng to, hiện rõ hình ảnh bên trên.
Trên đó có hình một cái cánh màu đen, bên dưới có phần ghi rõ thông tin vật phẩm.
"Cánh ác quỷ, vật phẩm cấp B. Tốc độ bay phụ thuộc vào bóng đêm."
"Lưu ý: Cánh ác quỷ gặp ánh sáng mặt trời hoặc tiếp xúc với những vật phẩm thanh trừ trong thời gian dài sẽ bị thiêu rụi."
Kiều Thư đọc thông tin, vẻ mặt hiện rõ sự vi diệu.
"Ủa, sao hệ thống của thần linh lại có vật phẩm của ác quỷ?"
Cô không khỏi cảm thấy vị thần đó đưa nhầm hàng.
Mà cũng chẳng quan trọng, làm ác quỷ hay làm dũng sĩ thì cô đều thích, kiểu nào cũng có cách chơi hết.
Mặc dù rất muốn bay thử, cơ mà bây giờ người còn chưa lật được thì bay đi đâu. Đang bay mà rơi bịch xuống đất...
Nghĩ tơi đây, trong đầu Kiều Thư hiện lên hình ảnh một đứa trẻ nằm trên một vũng máu thì không khỏi rùng mình.
Cô chưa muốn chết trẻ a!
Nhịn lại cảm giác tò mò, Kiều Thư lại bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ mà thần linh giao cho.
Làm cho gia tộc trở nên giàu có?
Kiều Thư bất giác nhìn xung quanh phòng, dùng đá quý làm đồ trang trí, dùng ma pháp thay cho dầu để thắp đèn, lấy đồng vàng làm đồ chơi cho trẻ con...Cô không khỏi nghĩ đến chiếc bát ăn của cô có khi được làm từ kim cương?
Thậm chí bên ngoài còn có người hầu đứng trực, lính gác xung quanh.
Vậy là nghèo dữ chưa?...Kiều Thư bắt đầu cảm thấy bị vị thần đó "chơi" rồi.
Hay do khái niệm giàu có của thần có vấn đề? Cuối cùng là làm nhiệm vụ như thế nào?
Vẫn theo tư tưởng khó quá bỏ qua, Kiều Thư lại nghĩ cách thực hiện nhiệm vụ thứ hai.
Cứu rỗi tất cả những đứa trẻ khổ sở?
Càng nghĩ Kiều Thư càng cảm thấy nhiệm vụ này còn sai trái hơn cả nhiệm vụ đầu.
Cứu rỗi tất cả?
Vị thần đó không muốn cô về nữa hay căn bản là do khái niệm cứu rỗi của vị đó không giống những gì cô đang nghĩ?
Giờ muốn tố cáo vị thần đó phải làm thế nào?Rõ ràng cô là kẻ bị hại!
Kiều Thư nằm duỗi chân tay thẳng cẳng, thở dài một hơi như bà cụ non.
Mặc dù là bị cưỡng chế xuyên không, cơ mà cô cũng không oán trách vị thần đó.
Ở trái đất, ngoài những bộ truyện tranh và trò chơi điện tử, cô căn bản chẳng có gì luyến tiếc.
Có lúc Kiều Thư còn cảm thấy bản thân không thuộc về nơi đó, cô không có mục đích sống, cũng chẳng có động lực gì để cố gắng, cứ như một kẻ đang lạc lõng giữa dòng người vậy.
Lại thở dài một hơi, Kiều Thư quyết định ăn một chút gì đó cho vui vẻ.
Làm em bé cũng khá tiện, chỉ cần khóc oe oe là được cho ăn.
Vừa nghe thấy tiếng khóc, một hầu gái từ ngoài vội vã chạy vào, trên tay còn cần theo một bình sữa.
Dựa theo ánh mờ trong phòng, Kiều Thư vẫn có thể nhận ra chị hầu gái này. Đêm hôm trước còn cho cô ăn nữa.
Nhưng hôm nay, chị hầu gái có vẻ kỳ lạ.
Kiều Thư vừa ăn vừa ngước lên nhìn, thấy đôi mắt của chị hầu gái đỏ hoe, giống như vừa khóc, còn có vết bàn tay in lên mặt.
Rõ ràng là bị người khác bắt nạt.
Kiều Thư bỗng cảm thấy cả người khó chịu, ăn cũng chẳng thấy ngon.
Không phải cô mù quáng bênh vực người khác. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra được một điều, từ việc chị hầu gái này bị người khác đánh nhưng lại không chút giận lên cô, có thể biết chị gái này là một người cực kỳ tốt.
Tự tưởng tượng bản thân là chị hầu gái, vừa bị đánh lại còn bị tiếng trẻ con khóc làm phiền giữa đêm, chỉ sợ đến cô cũng không nhịn được mà phải kêu ca chút giận một lúc.
Vậy mà chị hầu gái này vẫn dịu dàng cho cô ăn, thật sự không biết phải dùng từ gì để miêu tả người này.
Quá hiền lành hay là đồ ngốc?
Kiều Thư cố gắng giơ tay lên, kéo tóc của chị hầu gái, trong lòng cầu mong người này không kháng cự.
Rất may, chị hầu gái không kháng cự mà nghiêng đầu xuống, cười nói.
"Tiểu thư làm gì vậy?..."
Còn chưa kịp nói tiếp, liền thấy hai cái má phúng phính phồng to chứa đầy hơi kia, thổi vào một bên mặt của cô.
Chị hầu gái chẳng hiểu gì định lùi lại, nhưng cánh tay của tiểu thư lại chẳng nhả ra còn kéo tóc mạnh hơn.
Cô cũng đành bất lực mà chiều theo, cúi xuống thấp hơn, để cho vị tiểu thư bé bỏng này nghịch ngợm.
Nhưng vào lúc này, cả cơ thể cô run lên, tại vết tát còn đau rát lại cảm nhận được sự ấm áp khó tả. Những đầu ngón tay nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng xoa lên mặt cô, ấn ấn lại vuốt vuốt cực kỳ tê dại.
Hết đau hết đau...Cùng lúc Kiều Thư liên tục phát ra tiếng ê a, đến cô cũng méo hiểu đây là cái thứ ngôn ngữ gì.


0 Bình luận