Trở Thành Con Gái Nuôi Bấ...
Tôi Là Cá Ướp Muối
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Màn 1-Thượng: Băng Tuyết Thánh Thành Niflheim

Chương 04: Học Cung Glacivium Và Lời Thỉnh Cầu

3 Bình luận - Độ dài: 2,059 từ - Cập nhật:

Truyền thuyết về Bắc Thánh Septentrio cùng một phần lịch sử của Nivalisca khiến Nina chìm vào trầm tư. Không chỉ riêng nàng, mà cả những người còn lại trong đoàn, bao gồm cả Lucan đã về chỗ, cũng đều mang nét mặt đăm chiêu khi nghe lại điều mà ai nấy đều đã khắc ghi tận sâu trong tâm trí.

Thế nhưng, Frigus chẳng vì vậy mà dừng bước. Con vật vẫn lặng lẽ tiến về phía trước, mặc cho bầu không khí trong khoang xe đang chìm trong im lặng. Mục tiêu của hành trình là Thánh Thành Niflheim, thế lực thống trị duy nhất ở Bắc Hàn Cảnh.

Thời gian trôi qua trong lặng lẽ, chỉ thoáng chốc mà vài tiếng đã vụt qua.

Sắc trời lúc này đã chuyển dần thành một màu đen kịt, trong khi cái rét buốt và cơn gió cuồng nộ ngoài kia mỗi lúc một dữ dội hơn. Chúng quét qua vùng đất từng một thời màu mỡ, cuốn sạch mọi sự sống còn cố gắng vươn mình trỗi dậy.

Và chính vào thời khắc ấy, những khoang xe do Frigus kéo vẫn không ngừng lao thẳng về phía trước, lướt nhanh trên mặt băng giá lạnh bằng một tốc độ khó tin. Nếu lúc này có ai đó trong đoàn hé đầu qua khung cửa sổ nhỏ ở đầu khoang, hẳn sẽ bắt gặp một cảnh tượng hùng vĩ đến lặng người.

Một tòa thành… hay nói đúng hơn, một thành phố khổng lồ đang sừng sững hiện ra bên bờ băng nguyên, cách đó chỉ vài dặm.

Để cảm nhận được sự hùng tráng của nơi này, có thể bắt đầu từ bức thành lũy kiên cố cao gần trăm mét. Được thiết kế theo dạng hình vuông, bảo vệ bốn phía là những tháp canh đồ sộ ở mỗi góc. Toàn bộ tường thành là sự kết hợp giữa nhiều loại thép và kim loại cứng cáp, tạo nên một lớp phòng ngự tưởng như bất khả xâm phạm.

Thế nhưng, đó mới chỉ là điểm khởi đầu. Ngoài lớp thành lũy vững chắc ấy, toàn bộ khu vực bên trong còn trải dài với diện tích khó thể hình dung. Từ đầu đến cuối thành ước chừng năm dặm, dọc theo đó là vô số công trình xây dựng san sát, dân cư đông đúc, sinh hoạt nhộn nhịp giữa vùng đất tưởng chừng không thể sinh tồn.

Tuy nhiên, tất cả những điều đó vẫn không thể so sánh được với một vật thể đặc biệt nằm ở trung tâm. Đó là một khối cầu đỏ thẫm khổng lồ, đang lơ lửng trên bầu trời ngay giữa lòng thành. Xung quanh nó là những vòng hào quang cùng màu không ngừng xoay chuyển, phát ra một lớp bảo hộ vô hình bao trọn toàn bộ thành phố, toả ra nhiệt lượng dịu ấm và xua tan cơn giá rét triền miên của vùng đất lạnh lẽo quanh năm.

Cùng lúc Frigus đang tiến gần tới tòa thành phía trước—Niflheim, thì trong khoang xe của nhóm Lucan, một cuộc trò chuyện lặng lẽ bắt đầu. Chủ đề lần này xoay quanh Nina, “người” đã được Junia cứu giúp.

“Em thật sự cảm ơn chị và mọi người vì đã cứu giúp, lại còn đưa em đến nơi an toàn. Nhưng... em cũng không có gì để…”

Nina cúi đầu, khẽ cất giọng khi Junia bất ngờ nói rằng sẽ nhận nuôi nàng sau khi đến Thánh Thành. Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, Junia đã đưa tay ngăn lại.

“Chị biết em định nói gì rồi. Nhưng em không cần phải bận lòng. Bởi lẽ, việc chị làm… cũng có một chút tư tâm.”

Vừa dứt lời, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Nina. Ánh nhìn ấy bình thản, nhưng ẩn sâu bên trong lại như mang theo điều gì đó khiến Nina bối rối. Dù vậy, nàng vẫn khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

“Tư tâm ư? Chị muốn em giúp gì sao?”

“Cũng không hẳn là cần em làm gì lớn lao hay nặng nhọc. Chị chỉ mong em giúp một việc thôi. Hơn nữa, điều này không những vô hại mà còn mang lại vô số lợi ích cho cả hai ta.”

Junia dịu giọng, khẽ mỉm cười khi thấy được sự sẵn lòng trong ánh mắt Nina. Không để nàng kịp lên tiếng, cô hắng giọng rồi nói tiếp.

“Đừng vội hỏi vì sao chị lại chọn em... cứ để chị kể trước đã.”

“Vâng.” Nina khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ.

Cùng lúc ấy, Junia tiếp tục cất lời.

“Có thể em đã biết, hoặc cũng có thể chưa... nhưng chị là học viên năm cuối của học cung Glacivium, hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị tốt nghiệp. Tuy nhiên, tiêu chuẩn để hoàn thành chương trình tại học cung chưa bao giờ là điều dễ dàng. Ngoài bài kiểm tra lý thuyết, còn có một phần thực hành pháp thuật vô cùng quan trọng.

Lý thuyết thì tạm gọi là trong tầm tay. Nhưng pháp thuật thì… em cũng thấy đấy, kể từ sau thời kỳ thảm họa, việc học phép đã trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Không phải cứ chăm chỉ luyện tập là được. Thứ then chốt nhất chính là Thuật Ấn—một ấn ký đặc biệt chỉ xuất hiện trên cơ thể những ai được nguyên tố công nhận.

Và chị, cũng như tất cả mọi người ở đây, đều không có nó…”

Nói đến đây, sắc mặt Junia khẽ trầm xuống, ánh nhìn thoáng u ám. Không chỉ riêng cô, những người còn lại trong khoang cũng chẳng ai giữ được vẻ bình thản.

Lucan cúi thấp đầu, nét mặt sầm lại, thở ra một hơi nặng nề. Livia lặng lẽ gập quyển sách lại, đôi mắt không giấu được nỗi muộn phiền. Ngay cả Tiber, người vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ chập chờn, cũng khẽ ngoái đầu nhìn lại. Dù vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh nhìn xa xăm kia đã đủ để thấy trong lòng hắn đang dậy sóng.

Những người khác cũng chẳng khá hơn. Đa phần đều giữ vẻ lặng lẽ, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng sự buồn bã và mất mát. Có thể nói, những lời tưởng như đơn giản của Junia đã vô tình chạm vào nỗi đau còn chưa kịp lành trong lòng tất cả.

Hiển nhiên, Nina cũng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của mọi người. Dù trong lòng vẫn còn mơ hồ với vài khái niệm, nàng vẫn hiểu rằng lúc này không thích hợp để hỏi quá nhiều. Vì vậy, chỉ lặng lẽ suy nghĩ một lát rồi chậm rãi cất tiếng.

“Em rất tiếc khi nghe điều đó. Nhưng... chuyện này có liên quan đến việc chị cần em giúp đỡ sao?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Junia khẽ giật mình. Cô thu lại nét u ám vừa rồi, gật đầu rồi điềm đạm đáp lời.

“Có liên quan, và như chị đã nói, vấn đề lớn nhất hiện tại là bài kiểm tra pháp thuật. Về lý thuyết thì không khó, nhưng phần thực hành có thể được miễn nếu nộp đủ năm nghìn thiện công. Đây là một đơn vị đặc biệt, được học cung Glacivium phát hành và dùng như tiền tệ nội bộ.”

Cô ngừng một chút rồi tiếp tục.

“Thiện công có thể kiếm bằng nhiều cách. Hiện tại, chị đang làm việc tại Viện Kiểm Soát Năng Lượng Imperium theo dạng nhiệm vụ, nhưng tiến độ thì… không mấy khả quan. Thế nên, khi gặp được em, chị biết là mình có cách rồi.”

Nói tới đây, ánh mắt Junia dừng lại nơi gương mặt Nina khiến nàng thoáng ngập ngừng. Nàng đưa tay chỉ vào mình, hỏi lại với vẻ bối rối.

“Em sao?”

“Ừm, là em đấy.” Junia gật đầu xác nhận rồi tiếp tục giải thích.

“Cách nhanh nhất để kiếm thiện công là tìm nhân tài cho học cung. Nói thẳng ra thì là kêu gọi thêm học viên. Với tư cách người giới thiệu, chị sẽ nhận được thiện công tương đương với thành tích học tập của em trong suốt thời gian em học ở đó. Thời hạn tối đa để chị tốt nghiệp là hai năm nữa, nên nếu em đồng ý giúp và đến học trong khoảng thời gian ấy, cộng thêm phần thiện công chị đang cố gắng tích lũy, thì có thể sẽ đủ.”

Nghe đến đây, Nina nhẹ gật đầu, như đã phần nào hiểu rõ. Trên đời vốn chẳng có bữa cơm nào miễn phí. Ngưu Ma Vương đối xử tốt với nàng, e rằng cũng vì những nguyên do nào đó trong quá khứ giữa hai người.

Còn Junia thì hoàn toàn xa lạ. Thế mà không chỉ cứu giúp, còn muốn nhận nuôi nàng. Nếu không có mục đích nào ẩn sau, thì quá mức bất thường.

Song, dù nghĩ vậy, Nina vẫn giữ lễ mà hỏi ra những điều còn thắc mắc.

“Em đã hiểu ý chị. Nhưng chị có thể giải thích giúp em vài điều không? Chẳng hạn như, tại sao lại tin tưởng vào khả năng của em đến vậy? Dù gì thì em cũng chưa từng học hành gì cả. Và nếu mục đích chỉ là vậy thì vì sao lại cần phải nhận nuôi?”

Nàng vừa dứt lời thì Junia đã mỉm cười nhẹ, thong thả lên tiếng đáp lại.

“Về những điều em hỏi, thứ nhất là học cung tập trung vào lý thuyết nhiều hơn thực hành. Chỉ cần em chăm chỉ, dành chút thời gian để học thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Cô tạm dừng một chút, rồi tiếp tục.

“Còn điều thứ hai thì hơi rắc rối, nhưng nói ngắn gọn thì muốn nhập học tại học cung Glacivium, em bắt buộc phải là công dân của Thánh Thành. Mà hiện tại, em chưa phải, nên chị buộc phải nhận nuôi và trở thành người giám hộ thì em mới đủ điều kiện.”

Đến đây, giọng Junia trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Và em cứ yên tâm, dù có đồng ý hay không thì quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không thay đổi. Còn…”

“Em đồng ý.”

Nina bất chợt lên tiếng, lời nói nhẹ nhàng nhưng khiến Junia sững lại trong thoáng chốc. Cô không ngờ nàng lại dễ dàng chấp nhận đến vậy.

Song, rất nhanh sau đó, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Junia. Cô cúi đầu khẽ nói với giọng đầy cảm kích.

“Cảm ơn em, Nina.”

Nina cũng nở một nụ cười nhẹ, lắc đầu rồi đáp lại bằng giọng bình thản.

“Chị không cần cảm ơn. Dù sao thì, em cũng chẳng biết phải làm gì khi đến Thánh Thành nữa…”

Đúng lúc ấy, những rung lắc quen thuộc của khoang xe đột ngột chấm dứt. Tiếp theo là giọng nói dứt khoát của Lucan vang lên.

“Đến nơi rồi. Mọi người chuẩn bị xuống xe.”

Dứt lời, hắn quay sang nhìn Tiber, người vẫn đang tựa lưng vào ghế, và nói tiếp bằng giọng bình tĩnh.

“Phân công như cũ. Anh đưa Frigus về chỗ tập kết, còn hàng hóa thì để tôi và những người còn lại lo liệu.”

“Không vấn đề gì.” Tiber gật đầu, đáp gọn.

Mọi người trao đổi thêm vài câu rồi lần lượt đứng dậy. Lucan vẫn là người đi đầu, các thành viên khác lần lượt theo sau.

Riêng Nina, vì không muốn chen lấn nên vẫn ngồi yên tại chỗ. Mãi cho đến khi tất cả đều đã rời khỏi khoang xe, Junia bên cạnh mới khẽ cất tiếng.

“Đi thôi.”

“Vâng.” Nina đáp lời, cùng Junia bước xuống khỏi khoang xe, đặt chân lên con đường lát đá trắng phủ một lớp sương mỏng.

Lúc này, nàng có thể trông thấy những thành viên khác đang tất bật dỡ những chiếc thùng gỗ từ phía sau xe. Tuy vậy, đó chỉ là khúc dạo đầu. Bởi ngay khi quay đầu, thứ đập vào mắt Nina là một cảnh tượng khiến nàng hoàn toàn sững sờ.

—Còn Tiếp—

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Chỗ main rơi ko biết là chỗ nào nhỉ, ko biết có phải rơi xuống tầng nào đấy không
Xem thêm
T nghĩ là time skip thôi , chứ chẳng lẽ đi cổng trên để lên lục địa mà trôi xuống tầng dưới đc nghe hơi vô lý
Xem thêm
@Omerta353: thế này thì chắc ko thể gọi là timeskip đc
Xem thêm