Thế giới này đã chết từ rất lâu rồi.
Không phải cái chết ồn ào của bom đạn hay tiếng rú gào của hàng triệu sinh mạng tắt lịm trong một đêm. Không. Nó chết một cách lặng lẽ, rỉ máu từng ngày như một xác chết chưa chịu mục, để rồi tất cả chỉ còn lại đống tro tàn nhiễm phóng xạ, và tiếng gió gào rít qua những tòa nhà đổ nát không còn ai cư ngụ.
Không còn chính phủ. Không còn luật pháp. Không còn lằn ranh giữa thiện và ác. Trong thế giới này, lòng nhân đạo chỉ là một cái xác đã bị chôn sống từ lâu. Niềm tin là một thứ xa xỉ, còn lòng tốt, nếu vẫn còn tồn tại, thì đó là cách chết nhanh nhất.
Những con người còn sống chẳng khác gì thú hoang, điên cuồng, tàn nhẫn, sống bằng bản năng gặm nhấm nhau từng miếng. Chúng không cười vì niềm vui, mà vì được sống sót thêm một ngày.
Và trong bức tranh đổ nát ấy, “anh” là một trong số đó.
Một kẻ từng là con người, nhưng đã bỏ lại linh hồn ở đâu đó, có lẽ là trong một lần đâm dao vào lưng bạn đồng hành, hay trong ánh mắt van xin cuối cùng của một đứa trẻ bị anh cướp đi khẩu phần ăn.
Giết. Cướp. Dối trá. Anh không chối bỏ những việc mình làm, cũng không tự bào chữa. Anh chỉ biết một điều: kẻ không đủ tàn nhẫn, sẽ bị giết bởi một kẻ tàn nhẫn hơn.
Anh không có tên. Trong cái thế giới này, tên gọi chẳng còn giá trị gì cả. Anh chỉ là một chiếc bóng đang cháy âm ỉ, lang thang chờ đợi thế giới này thiêu rụi anh hoàn toàn.
Con người duy nhất còn lại trong anh, có lẽ đã chết cùng thế giới này rồi.Hôm nay, anh vừa lê bước trở về khu lánh nạn tạm bợ, một vùng đất đổ nát nơi vài kẻ sống sót chen chúc như lũ chuột chui rúc trong rác rưởi. Người ta gọi nơi đó là "trại trú chân", nhưng với anh, nó chỉ là một điểm dừng giữa những cuộc săn người.
Trên vai anh là túi vải đẫm máu, bên trong là thịt khô, đạn dược và vài món đồ cướp được từ một nhóm lang thang xui xẻo nào đó. Mắt anh vẫn còn vẩn đục bởi khói súng, chân run nhẹ sau ngày dài rình rập và giết chóc.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, ba bóng người bước ra khỏi đống đổ nát, lưng gù gập, mặt mũi bầm dập, mắt đỏ ngầu như thú dữ.
“Thằng khốn… mày giết anh tao! Mày… mày cướp hết của tụi tao! Hôm nay tụi tao liều với mày!”
Tiếng hét xé toạc không khí, kèm theo tiếng kim loại lách cách, dao, rìu, gậy sắt. Không kịp rút vũ khí, bản năng sinh tồn trong anh lập tức bùng lên. Anh xoay người, lao vào rừng như một con thú hoảng loạn.
Sau lưng là tiếng gào giận dữ vang vọng giữa tán cây, tiếng chân rầm rập như đuổi theo một con mồi hấp hối. Rồi tiếng ném dao vụt lên, xé gió lao tới, sượt ngang vai khiến cả cánh tay tê dại. Máu bắt đầu thấm ướt lưng áo, nhỏ xuống từng bước chân bỏ chạy.
Nhưng anh chưa chết. Anh không cho phép mình chết.
Khu rừng này là sân nhà của anh. Từng lối mòn, từng hốc đá, từng chiếc bẫy thô sơ giấu dưới lớp lá khô, tất cả đều là cạm bẫy anh đã dựng nên cho những kẻ ngu ngốc đuổi theo mình.
Một tên bị kéo tụt xuống hố sâu, đầu đập mạnh vào đá. Một tên khác giẫm lên dây rút, bị thanh gỗ đinh sắt đập thẳng vào ngực. Chỉ còn một tên, gào lên trong tuyệt vọng rồi lao vào anh với con dao rỉ sét.
Ngay lập tức anh rút cond ao trong túi ra mà cận chiến với hắn, nằm trên lằn ranh giữa sống và chết khiến bản năng khao khát sống sót trỗi dậy, tạo cho anh sức mạnh phi thường, cây dao rỉ sét vụt lên lên cổ họng hắn, xuyên tận não.
Anh giết được hắn. Nhưng không dễ dàng gì.
Một nhát dao cắm sâu vào bụng anh, xé toạc da thịt. Mỗi hơi thở là một vệt đau buốt đến tận xương. Cơ thể anh bắt đầu run rẩy, đôi mắt nặng trĩu. Anh lết từng bước, cố rút mình khỏi vũng máu, nhưng không thể.
Cuối cùng, đầu anh đập xuống đất lạnh. Bóng rừng tối sầm lại, mùi máu sộc lên mũi.
“Chết tiệt… chỉ đến đây thôi sao?”
Rồi tất cả chìm vào hư vô.
Không biết dã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh mở mắt.
Cảm giác đầu tiên là lạnh. Kế đến là đau, cơn đau nhói buốt lan khắp người như có hàng trăm mảnh thủy tinh cắm vào từng thớ thịt. Anh co người lại, bản năng sinh tồn vẫn còn mờ mịt lởn vởn trong đầu. Mùi máu, mùi đất, và… mùi khói nhẹ.
Không phải khói súng. Mà là khói của củi đốt.
Anh cố gắng chống tay ngồi dậy, dù chỉ một động tác nhỏ cũng khiến cơn đau ập tới như sóng đánh. Mắt anh lờ mờ nhìn quan, bốn bức tường được ghép từ vài mảnh vải rách và những thanh gỗ mục, mái lều chắp vá bằng nilon sờn cũ. Một nơi trú ngụ đơn sơ đến thảm hại, nhưng… ấm.
Bụng anh được băng bó bằng vải cũ tuy không sạch, nhưng đủ chặt. Vết thương ở vai cũng đã được khử trùng sơ sài bằng thứ gì đó cay xè. Ai đó… đã cứu anh.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên bên ngoài. Rồi mái lều vén lên.
Một cô gái bước vào.
Người cô nhỏ bé, khoác trên người là chiếc áo len rách sờn không đủ che hết cơ thể gầy gò. Mái tóc dài bết lại vì bụi và gió, đôi mắt to đen láy ánh lên thứ gì đó mà anh đã không còn thấy từ lâu, sự trong sáng.
Trên tay cô là vài con cá còn tươi, chắc vừa bắt ở con suối gần đây. Cô vừa định lên tiếng, thì anh đã lao tới. Cánh tay run rẩy chộp lấy một cành cây nhọn gần đó, anh ghì cô vào tường lều, cây gỗ kề sát cổ cô.
"Cô là ai? Tại sao lại cứu tôi?!" anh rít qua kẽ răng, hơi thở còn nặng mùi máu và thù địch.
Cô không vùng vẫy. Không phản kháng. Cơ thể chỉ khẽ run, không phải vì sợ, mà có lẽ vì quá yếu.
Cô nhìn anh, đôi mắt không chút oán hận hay sợ hãi, chỉ đơn giản như thể đang nhìn một con mèo bị thương lạc đường.
Rồi cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ đến ngây thơ.
“Vì anh bị thương… nên tôi phải cứu anh thôi. Đó… chẳng phải là điều bình thường sao?”
Anh sững người.
Câu nói ấy, đơn giản đến mức ngớ ngẩn. Một câu trả lời mà thế giới này đã chôn sâu từ lâu, thậm chí còn đáng nghi hơn cả lời dối trá.
Anh siết tay thêm chút nữa… rồi thả cô ra.
Cô không trách. Chỉ cẩn thận lui lại, ngồi xuống thổi vào đống lửa đang lụi tàn. Ánh lửa vàng nhảy múa trên gương mặt cô, mảnh mai, nhợt nhạt, nhưng yên bình đến lạ.
Anh ngồi xuống một cách nặng nề. Mắt vẫn dán vào cô gái như thể cô là một sinh vật đến từ thế giới khác.
“Ngốc thật… sao cô có thể sống đến giờ với cái tính đó?” Anh nghĩ.
Cô vụng về nhóm lửa, tay lóng ngóng đặt nồi lên, chẳng biết làm thế nào cho đúng. Anh bất giác chau mày. Ở cái thế giới tận thế này, kẻ như cô, hiền lành, yếu ớt, không một chút phòng bị, đáng lẽ phải chết từ lâu mới đúng.
Vậy mà cô vẫn sống.
Sau một khoản thời gian suy nghĩ, Anh đã quyết định ở lại, không phải vì tin cô, cũng không phải vì cảm kích. Mà chỉ vì cơ thể anh chưa thể đứng vững, chưa thể cầm vũ khí giết chết bất kỳ ai nếu cần. Anh cần thời gian hồi phục, và nơi này, căn lều rách nát nằm sâu trong rừng, dù nhỏ hẹp, nghèo nàn nhưng lại… an toàn một cách kỳ lạ.
Cô gái ấy, ngày nào cũng ra ngoài từ sớm tinh mơ, khi sương còn đọng trên những cành cây khô cằn. Cô lội qua suối, hái ít rau dại, mò bắt vài con cá nhỏ, bằng tay trần, hoặc đôi lúc chỉ là chiếc rổ thủng đáy. Trở về, cô nấu cháo bằng một cái nồi rỉ sét, lửa thì yếu ớt, nước thì đục ngầu. Bữa ăn chẳng có mùi vị gì, nhưng lại khiến anh cảm thấy… dễ nuốt một cách khó hiểu.
Thỉnh thoảng, cô bị thương, trầy xước vì gai rừng, tay rớm máu vì móc cá cô chỉ lặng lẽ cười, rồi buộc lại bằng vải vụn. “Không sao đâu,” cô nói, như thể đau đớn chẳng đáng để bận tâm.
Anh không hiểu.
Không ai lại ngây thơ đến thế.
Không ai ở cái thế giới này có thể tốt bụng một cách ngu ngốc như vậy mà vẫn sống sót.
Một hôm, khi anh đang từ bìa rừng trở về, tay còn xách theo mớ củi ướt, anh thấy cô quỳ xuống cạnh một người đàn ông lạ nằm co quắp bên vệ suối.
Hắn ta trông thật thảm hại, quần áo rách rưới, mặt mày lem luốc, đói khát đến mức tay run rẩy không còn sức mà ngồi dậy.
Không chút do dự, cô lấy phần cá khô hiếm hoi trong giỏ ra, chia cho hắn, rồi còn đưa tay đỡ hắn ngồi lên.
Anh đứng trong bụi cây, nắm tay siết chặt khi thấy cô cúi người trước một gã đàn ông mà cô không hề quen biết.
“Không được…” Anh thầm nghĩ “Tránh xa ra, đồ ngốc...!”
Và như để xác nhận nỗi lo đó, đúng khoảnh khắc cô quay lưng, định đi lấy thêm nước, gã kia thò tay vào trong áo… rút ra một con dao nhỏ gỉ sét.
Lưỡi dao run run giơ lên, ánh lên dưới ánh nắng chiều, hướng thẳng về phía lưng cô.
Không một lời cảnh báo, anh lao ra khỏi bụi cây.
Tiếng bước chân giẫm trên đất vang lên khiến gã kia ngoảnh lại, nhưng đã quá muộn.
Anh quật hắn ngã xuống đất, đạp mạnh lên tay hắn khiến lưỡi dao rơi lạch cạch sang bên. Ngay lập tức anh chộp lấy con dao và lia một đường ngay cổ hắn, máu văng tung tóe.
“Cô đang nghĩ cái quái gì vậy hả?!”
Anh quay sang cô gái đang đứng chết trân, giận dữ gào lên.
“Cứu một kẻ mà cô không quen biết? Không một chút đề phòng? Không một chút cảnh giác?!”
Anh gằn giọng. “Nếu tôi không có mặt ở đây, thì cô giờ chỉ còn là một cái xác nằm ven suối rồi đấy!”
Cô không đáp lại ngay.
Chỉ nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, đầy hoang mang, không phải vì sợ hãi, mà vì không hiểu tại sao anh lại nổi giận như thế.
Rồi cô nhẹ nhàng nói, như thể câu trả lời là hiển nhiên:
“Nhưng… anh ta cần sự giúp đỡ. Không phải sao?”
Anh cứng người, tay nới lỏng.
Bỏ rơi con dao dính máu trên tay, để lại một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy hai người.
Anh không biết phải nói gì.
Một phần trong anh muốn tiếp tục mắng cô, muốn hét lên rằng cô thật ngây thơ, thật ngu ngốc, thế giới này không còn chỗ cho lòng tốt vô điều kiện nữa.
Nhưng phần khác trong anh… chỉ im lặng.
Sự ngây thơ ấy khiến anh khó chịu thậm chí có chút hoang mang. Cứu người chỉ vì họ cần ư? Nực cười.
Giữa những đêm lạnh mà không ngủ được, giữa những lần im lặng kéo dài như bóng tối. Giọng anh khàn khàn, hỏi về quá khứ của cô ấy.
Cô gái, trả lời nhẹ nhàng, chậm rãi như kể một câu chuyện đã được gói kỹ trong tim từ lâu.
Cha mẹ cô chết trong một đợt bạo loạn cô chứng kiến mọi thứ bị thiêu rụi, người thân gào khóc, máu văng khắp tường. Cô trốn chạy, một mình đi mãi vào rừng. Từ đó đến giờ, cô chưa từng giết ai, dù từng bị đánh, bị cướp, bị tổn thương đến bật máu. Cô vẫn sống, không căm hận, không thù dai.
“Vì nếu ai cũng tàn ác, thì thế giới này… sẽ mãi mãi không còn gì đẹp đẽ nữa.”
Câu nói ấy đâm sâu vào trong đầu anh, như một lưỡi dao ngược, không gây chảy máu, nhưng khiến tim đau nhói.
Dần dần, anh thấy mình cảm thấy gì đó, không rõ là gì.
Những hôm, cô ngã quỵ vì kiệt sức sau ngày dài tìm kiếm thức ăn, anh không do dự đỡ lấy cô.
Những lúc cô về muộn, dáng nhỏ bé loạng choạng giữa ráng chiều, anh đứng dậy ra khỏi lều tìm, dù vết thương vẫn còn âm ỉ.
Mỗi khi cô cười, nụ cười ấy không rực rỡ, không quyến rũ, chỉ đơn thuần là một nụ cười trong sáng… vậy mà mỗi lần nhìn thấy, anh cảm thấy như có ánh sáng lấp ló trong những đống đổ nát trong tim mình.
Sau bao năm, anh nhận ra có lẽ… thế giới này vẫn còn điều gì đó đẹp đẽ. Như cô. Như lòng tốt không mang bất kì tư lợi nào.
Như một thiên thần, dù đôi cánh đã tả tơi, vẫn chọn hạ cánh xuống nơi địa ngục, để đưa tay cứu lấy thế giới mục nát này.
Anh không tin vào thiên thần. Nhưng nếu thiên thần thực sự tồn tại, thì chắc cũng phải mang dáng hình mảnh khảnh, đôi mắt dịu hiền, và trái tim ấm áp kỳ lạ như cô vậy.
...
Khi vết thương đã gần như lành hẳn
Anh có thể đi lại, có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào. Chẳng có gì níu chân anh cả, không tình cảm, không nghĩa vụ, không lời hứa. Chỉ là một căn lều rách nát giữa rừng sâu, nơi chẳng ai thèm để tâm đến sự tồn tại của nó… hay của cô gái sống trong đó.
Nhưng anh vẫn không rời đi.
Mỗi buổi sáng, khi mở mắt ra và nhìn thấy ánh nắng rọi qua tấm vải rách mỏng tang, khi nghe tiếng nước suối róc rách và tiếng bước chân nhỏ nhẹ của cô bên ngoài, anh lại nhận ra, đây là lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình đang sống, chứ không chỉ tồn tại như một con thú hoang khát máu.
Căn lều rách nát ấy, từng là nơi anh khinh thường, giờ trở thành chốn bình yên duy nhất còn sót lại giữa thế giới này.
Cô gái ấy… yếu ớt, dịu dàng. ngốc nghếch và trong sáng đến phi lý.
Cô không có gì cả, nhưng lại mang đến cho anh thứ anh chưa từng có một cơ hội để làm người.
Anh đã từng nghĩ, lòng tốt là thứ xa xỉ chỉ tồn tại trong những câu chuyện hoang đường. Thế nhưng, nhìn cô nhóm lửa mỗi tối, lắng nghe cô cầu nguyện khe khẽ:
“Nguyện cho mọi vẻ đẹp trên thế giới này được chúc phúc, cầu cho lòng tốt mãi mãi được trường tồn.”
Tiếng cầu nguyện du dương, như lời chúc phúc của các vị thần. Anh bắt đầu hoài nghi… liệu tất cả những gì mình tin bấy lâu nay có phải chỉ là cái cớ để tồn tại như một con quái vật?
“Nếu cô ấy có thể sống tử tế trong cái thế giới đổ nát này… thì mình thì sao?”
Anh không trả lời được câu hỏi đó. Nhưng cơ thể anh đã hành động trước lý trí.
Anh bắt đầu sửa lại căn lều, buộc lại từng mảnh vải, chống lại những cây cột xiêu vẹo.
Anh đốn củi nhiều hơn, nhóm lửa vững hơn, để những đêm mưa không còn lạnh đến tận xương.
Anh lặng lẽ học cách đặt bẫy không để con vật đau đớn, cách gài mồi mà không tàn nhẫn.
Không còn máu me. Không còn cướp bóc. Không còn tiếng gào thét của nạn nhân vang trong giấc ngủ.
Cô không yêu cầu anh phải thay đổi.
Nhưng sự hiện diện của cô, từng bước đi, từng hơi thở, từng ánh mắt dịu dàng, như một ngọn gió nhẹ thổi qua đống tro tàn lạnh ngắt trong tim anh.
Trong đống tro tàn đó…
Có lẽ, một điều gì đó đang nhen nhóm. Một điều mà anh tưởng mình đã đánh mất từ rất lâu rồi: niềm tin vào điều tốt đẹp.
Một hôm, khi trở về sau chuyến săn, Anh đã linh cảm có điều gì đó bất thường.
Không còn là khói bếp phảng phất nơi căn lều, không còn tiếng cô ngân nga khẽ khàng giữa rừng cây, chỉ là một sự tĩnh lặng rợn người. Anh lao vào trong, nhưng lều trống rỗng. Dấu chân hỗn loạn, vết kéo lê, vài giọt máu khô lấm tấm trên nền đất. Đôi bàn tay anh siết lại, run lên.
Họ đã đến.
Những kẻ lạ mặt. Không biết từ đâu, không biết bằng cách nào, nhưng chúng đã tìm được nơi này, nơi trú ngụ bé nhỏ mà anh và cô gọi là “nhà”. Chúng không cần nhiều, chỉ một tia lòng tốt của cô cũng đủ mở ra cánh cửa địa ngục.
Cô đã đi theo họ. Tin họ. Tin rằng họ cần giúp đỡ.
Và rồi biến mất.
Anh lần theo vết tích, những cành cây gãy, dấu chân dày đặc, những sợi vải vụn vướng lại trên bụi gai. Trái tim anh như bị bóp nghẹt khi trước mắt anh hiện ra: một hang ổ bẩn thỉu ẩn trong lòng núi đá, ánh lửa lập lòe, tiếng cười hô hố, tiếng va chạm sắt thép và… tiếng khóc yếu ớt.
Anh ẩn nấp trong bóng tối, chứng kiến nỗi kinh hoàng tồi tệ nhất: bọn người đó, một lũ hoang dã, rác rưởi đội lốt người, đã làm nhục cô. Cơ thể cô mỏng manh, yếu ớt, bị dày vò như món đồ chơi. Cô ấy… như một bông hoa bị chà đạp dưới bùn lầy, rách nát, nhuốm máu, nhưng chịu đựng.
Anh gào lên, nhặt lấy con dao, con quái vật bên trong anh một lần nữa tỉnh giấc.
Máu nhuộm đỏ đất. Tiếng hét, tiếng gào, tiếng van xin không còn phân biệt được ai là ai. Mười mấy tên có vũ khí, nhưng không gì ngăn được cơn thịnh nộ của Anh. Mỗi nhát dao anh vung lên là một bản án tử, là một lời nguyền máu trả máu, tàn sát đến khi không còn ai đứng vững.
Anh quỳ xuống, toàn thân rách toạc, máu chảy thành dòng, cánh tay trái gần như đứt lìa, run rẩy nâng lấy thân thể rũ rượi của cô.
Ánh mắt cô nhòe nhoẹt, quần áo tả tơi, da thịt bầm tím, nhưng… nụ cười vẫn còn đó, dịu dàng, như thể mọi đau đớn chẳng là gì.
Bàn tay cô khẽ nâng lên, chạm vào gò má anh, lau đi giọt lệ mà anh không hề biết mình đã rơi từ lúc nào.
“...Đồ ngốc,” giọng anh khàn đặc, tức giận xen lẫn tuyệt vọng. “Tôi đã bảo cô đừng đi đâu rồi mà...”
Cô mỉm cười, run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sự dịu dàng:
“Đừng giận… tôi không sao cả và cũng đừng thất vọng với thế giới này. Biết đâu... thật sự vẫn có lòng tốt... vẫn tồn tại đâu đó...”
Lời nói ngốc nghếch ấy. Lời nói của một kẻ vẫn tin vào điều tốt đẹp, dù chính điều đó đã giết chết cô.
“Chỉ có cô thôi,” anh thì thầm. “Chỉ có cô là lòng tốt còn sót lại trên đời này...”
Cô khẽ cười, một nụ cười trong sáng, mảnh mai như sương sớm:
“Tôi... có thể gọi anh là Aiden được không?”
Anh gật đầu, nghẹn ngào:
“Được... sao cũng được hết... Đừng nói gì nữa... tôi sẽ đưa cô về...”
Nhưng cô lắc đầu, tay đặt lên ngực anh, thì thầm:
“Lyra. Tên tôi là Lyra… nhớ nhé…”
Lồng ngực cô phập phồng, nhọc nhằn. Bàn tay cô áp lên má anh, dịu dàng đến mức khiến anh tan vỡ.
“Aiden... thế giới này… vẫn còn sự tốt đẹp... Anh đừng bao giờ… đánh mất bản thân…”
Câu nói cuối cùng.
Hơi thở cô tắt lịm giữa vòng tay anh.
Trong ánh chiều tàn, Aiden ôm lấy thân thể lạnh dần của cô, như ôm lấy ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời nhuốm máu của mình.
Anh ngồi đó, ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt trong vòng tay. Máu đã khô trên tay anh, trên đất, trên cả nụ cười chưa kịp tắt của cô. Gió rừng thổi qua, cuốn theo những mảnh vụn cuối cùng của một giấc mơ không thể tiếp tục.
Trong đầu anh, giọng nói của cô vẫn văng vẳng, như một khúc hát dịu dàng vang lên từ xa xôi:
“Nếu ai cũng tàn ác… thì thế giới này sẽ vĩnh viễn không có gì tốt đẹp nữa…”
“Đừng thất vọng với thế giới này…”
“Aiden… đừng bao giờ đánh mất bản thân…”
Anh lẩm bẩm nhắc lại, môi run lên như thể sắp bật khóc:
“Đừng đánh mất bản thân… Đừng đánh mất bản thân… Ngốc thật đấy, Lyra…”
Anh cười. Một nụ cười méo mó, nứt vỡ như lớp băng mỏng trên mặt hồ cạn.
“Cô thật ngốc… Nhưng tôi lại không thể ghét cô được…”
Bầu trời dần tối, một ánh sao đầu tiên vừa hiện lên phía chân trời xám xịt. Trong thẳm sâu cõi lòng mục rữa của Aiden, một tia sáng mỏng manh lặng lẽ nhen lên , không đủ sưởi ấm, nhưng cũng không tắt lịm hoàn toàn.
Anh cúi đầu, ghé sát tai cô, thì thầm lời cuối:
“Lyra… tôi sẽ sống. Vì cô đã tin. Tôi… sẽ cố tin lại một lần nữa.”
PS: Nguyện cho mọi vẻ đẹp trên thế giới này được chúc phúc, cầu cho lòng tốt mãi mãi được trường tồn.


0 Bình luận