• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 01: Vòng lặp này là cái quái gì vậy?

Chương 02: Entropy và phụ huynh Châu Á

0 Bình luận - Độ dài: 5,067 từ - Cập nhật:

Tôi đã chiến thắng.

Giây kim đồng hồ tích tắc đều đặn, từng phút trôi qua chậm rãi đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của hai người họ.

Ánh sáng sau cơn mưa nhỏ giọt qua từng khung cửa sổ, rón rén phản quang lên chiếc bàn như sợ làm phiền câu chuyện tôi vừa kể. Căn phòng câu lạc bộ phủ một lớp bụi mờ ảo, chúng nó chỉ xuất hiện khi ánh mặt trời đủ mạnh.

Ấy vậy mà khung cảnh tuyệt đẹp đấy lại chỉ làm nền cho không khí căng như dây đàn này.

"Cậu đã chết Shimizu.”

Sau hai tiếng đồng hồ thao thao bất tuyệt về vòng lặp trước. Tôi đã hạ màn câu chuyện bằng một câu hết sức tinh tế.

Yuki ngồi sát rạt bên Tanami, một tay bấu chặt vào vai áo của cô, tay kia đặt trên đùi như để giữ cho bản thân không run lên. Yết hầu cô nhúc nhích liên tục, chắc là đang cố nuốt trôi cái mớ căng thẳng mà tôi vừa ném vào mặt. Mong rằng nó không quá đau.

Tanami thì ngược lại, vẫn là bức tường băng, nhưng thay vì đánh đắm tàu titanic thì cô đánh bay cảm xúc của chính mình. Mắt nhắm lại như đang lọc từng mẩu thông tin tôi vừa ném ra. Chắc cô ấy đã đoán được phân đoạn mình gặp vấn đề, nhưng cái kiểu điềm tĩnh ấy làm tôi phát sợ.

Tách.

‘Đau đầu thật đấy.’

Đau đầu? Tôi có thấy nó kinh khủng lắm đâu. Hay cô đang nói về lúc tôi đang bò lổm ngổm, ăn năn hối lỗi ở trong phòng?

Thở ra được mỗi dòng. Cô lại ngồi suy nghĩ tiếp.

Tôi thả lỏng cơ thể, làm dịu đi cảm giác gánh nặng đè lên vai. Cuối cùng cũng xong. Tôi đã kể hết những gì đã xảy ra, những gì sẽ xảy ra, và cả cái mớ hỗn độn mà tôi bị cuốn vào. Nhưng thả lỏng bây giờ thì hơi sớm. Phần quan trọng nhất vẫn còn phía trước.

Trong lúc Tanami “xử lý dữ liệu” trong đầu, Yuki có vẻ không chịu nổi cái không khí ngột ngạt này. Cô ấy bật dậy.

“Em đi pha trà đây.”

Khuôn mặt đầy màu cảm xúc của Yuki đã bị câu chuyện tôi cuốn đi mất, để lại khuôn mặt vô cảm không kém gì Tanami.

Mà thật sự sợ đến mức đó sao? Chắc không phải tại tôi kể chuyện quá nhập tâm đâu nhỉ? Tài năng văn học của tôi đâu có xuất sắc đến vậy.

“Ừ, phiền cô.”

Tôi thận trọng trả lời, mắt vẫn dõi theo cô.

Yuki lảo đảo bước về góc phòng, nơi bộ ấm chén đang chờ sẵn. Cô ấy cẩn thận chọn gói trà, đổ nước nóng, và chẳng mấy chốc, mùi trà thơm lừng lan tỏa, xua tan phần nào sự nặng nề trong không khí. Tôi quan sát từng động tác của cô ta—-không phải vì rảnh, mà vì tôi cần chắc chắn cô ta không sụp đổ trước khi mọi chuyện được giải quyết. Tôi không muốn cứu hai người cùng lúc đâu.

Pha xong, Yuki mang ra ba cốc trà đầy màu sắc, và như thường lệ, cốc của tôi là vị dâu tây. Tôi thích dâu, nhưng Yuki cứ khăng khăng đó là “phong cách” của tôi. Thật phiền.

Trước khi cầm cốc, tôi nhìn thẳng vào Yuki.

“Tôi với Tanami thì không sao, nhưng còn cô thì sao? Không cần phải ép mình dính vào chuyện này đâu. Một mình tôi tự xoay xở được.”

Từ đầu tôi đã không muốn lôi ai vào cái mớ rắc rối này. Quá nguy hiểm, mà tôi thì không phải kiểu người thích chia sẻ gánh nặng.

Yuki đặt cốc trà trước mặt Tanami, rồi cầm cốc của mình, hơi nước bốc lên mờ mờ trước mắt cô.

“Em… không biết nữa.”

Yuki nói không có chút gì loay hoay.

“Nhưng nếu được, em muốn giúp Tanami-senpai.”

Đôi tay cô siết chặt, ôm lấy chiếc cốc như thể đang cố bám víu vào một điều gì đó mơ hồ. Hình bóng phản chiếu của cô trên mặt trà lặng lẽ dao động.

“Khi anh kể đến căn phòng nơi cảnh sát tìm thấy… xác của senpai, em cảm thấy vừa tức giận vừa sợ hãi. Em chỉ muốn đấm thẳng vào mặt những kẻ đã làm chuyện đó.”

Tôi không ngờ rằng Yuki lại có một khía cạnh như vậy. Con bé hậu bối lúc nào cũng ríu rít như chim, lại có thể nghiêm túc đến vậy. Những lời đó khiến tôi cảm thấy… nhẹ nhõm, dù chỉ một chút. Có lẽ tôi không đơn độc như tôi tưởng.

“Ừm, miễn là đừng làm thật.”

Tôi cố giữ giọng đùa cợt.

“Chuyện đó chưa xảy ra đâu.”

“Em biết mà!”

Yuki phồng má, tự tin nhấp một ngụm trà, rồi ngay lập tức hét lên

“Nóng!!”

Cô vẩy tay loạn xạ về phía đầu lưỡi đang bị bỏng, nước mắt rưng rưng. Từ một chiến binh đầy quyết tâm, Yuki biến lại thành đứa trẻ trong tích tắc. Có lẽ từ đầu, cô không phải người tệ như tôi đã nghĩ.

Nhưng rồi, một cảm giác ngọt ngào kéo tôi lại. Trong miệng tôi, vị trà dâu đậm đặc, ngọt đến phát ngán.

Kỳ lạ. Tôi chưa hề uống gì. Nhìn xuống cốc trà trên bàn—trống rỗng, không một giọt.

“Này, Yuki.”

Tôi đưa tay vẫy sự chú ý của Yuki.

“Có phải cô quên đổ trà cho tôi không?”

Yuki vẫn đang xuýt xoa vì bỏng lưỡi, lắc đầu nguầy nguậy.

“àm ì ó! Em ổ ồi mà!”

Cô phổ ra một câu ngang với âm điệu người ngoài hành tinh.

“Vậy sao cốc của tôi trống không?”

“Thì do anh uống hết rồi chứ sao…! Ơ, hết rát rồi này.”

“Tôi còn chưa chạm vào cốc!”

Khó hiểu tôi đưa tay định cầm cốc lên kiểm tra. Nhưng ngay khi bàn tay tôi mở ra, chiếc cốc tự động trượt vào tay tôi, như kiểu tôi là Darth Vader. Quá bất ngờ, tôi hất mạnh tay, khiến cốc rơi xuống sàn, tahy vì vỡ nó lại lăn lóc.

“Cô thấy chứ?”

Tôi hỏi, giọng run run.

Yuki gật đầu, mắt tròn xoe.

“N-Nó… tự di chuyển!”

Rồi, như bị kích hoạt chế độ hoang tưởng, cô ấy lao vào góc phòng, hét lên.

“Là ma! Linh hồn của Tanami-senpai từ dòng thời gian trước đã về ám chúng ta!”

Tôi cạn lời. Sao cô ta có thể nghĩ ra cái lý thuyết điên rồ đó nhanh thế? Nhưng trước khi tôi kịp phản bác, một âm thanh tự kiểm điểm vang lên.

Tách.

‘Là entropy của chiếc cốc bị đảo ngược.’

Tanami đã bắt đầu thức tỉnh từ lúc nào, cử chỉ bình thản như đang giải thích bảng chữ cái. Cô đã suy nghĩ xong, và như thường lệ, đi thẳng vào vấn đề với sự chính xác đáng sợ.

Tôi gật đầu.

Entropy—một trong các nguyên lý hoạt động nghịch đảo thời gian mà tôi chỉ láng máng nhớ từ mấy cuốn sách khoa học.

Về cơ bản Entropy thường được dùng để đo lường mức độ hỗn loạn của thông tin và theo định luật hai nhiệt động lực học. Trong một hệ lớn và kéo dài Entropy sẽ luôn giữ nguyên hoặc tăng theo thời gian.

Để dễ ví dụ hợn thì: Vũ trụ được hình thành từ Bigbang cho đến giờ nó vẫn có xu hướng giãn nở… nhỏ hơn thì châm lửa một tờ giấy và ngọn lửa sẽ biến tờ giấy thành tro, thả chiếc cốc xuống nó sẽ vỡ, quả táo tiếp xúc với môi trường đủ lâu nó sẽ mốc.

Đảo ngược lại thì chúng ta có: Táo mốc trở thành chín, cốc vỡ trở thành lành, tro tàn thành giấy… và vũ trụ sẽ quay về điểm Bigbang.

Tanami bật dậy, liếc tôi một cái sắc lẹm rồi bước tới, chân khẽ sút vào chiếc cốc như thể đang thử nghiệm một giả thuyết điên rồ nào đó. 

‘Nếu một vật sở hữu Entropy đảo ngược và được một người xuôi tương tác, vật đó sẽ nhận lệnh di chuyển nếu người xuôi thực hiện những thành động ngược.’

Tanami vuốt váy, thả người xuống, tay bắt đầu làm mấy động tác đóng mở kỳ cục, trông khá giống một nhà khoa học đang cố chứng minh định lý bằng ngôn ngữ hình thể.

“Chẳng hạn, cái cốc này đây. Tôi phải nắm tay lại để bắt được nó từ dưới lên, vì từ góc nhìn của cái cốc nó đã bị tôi thả rơi.”

Cô ấy lặp lại động tác ấy, hết lần này rồi đến lần khác, nhưng cái cốc vẫn bất động. Chẳng có gì xảy ra. Tanami đứng bật dậy, với một câu hỏi thay vì câu trả lời.

‘Các nhà khoa học đã đúng. Nguyên lý về nghịch đảo Entropy thực sự tồn tại. Nhưng tại sao chỉ xảy ra với cậu? Tại sao nó chỉ diễn ra đúng một lần, trong khi vốn dĩ nó có thể lặp lại do nhiễm? Quan trọng hơn, cậu vốn đã chẳng đến từ một vòng lặp đảo ngược.’

Tôi cúi người, bắt chước kiểu úp mở tay của cô, nhưng cái cốc vẫn trơ trơ. Nó chẳng thèm đáp lại. Ừ thì nếu nó đáp lại thì tôi đã vỡ đầu rồi.

Tanami tiếp tục, chìa điện thoại ra với dòng chữ mới.

‘Có thể nói việc cậu du hành thời gian liên quan đến Entropy thì không sai? Nhưng mà chưa chắc nó đã đúng.’

Cô nhét điện thoại vào tay tôi, rồi thong thả quay lại chỗ ngồi, nâng cốc trà, nhâm nhi từng ngụm như thể cả vũ trụ chỉ là một thí nghiệm thú vị.

‘Thời gian là một mớ hỗn loạn đan sen nhau. Tôi cá rằng nhân loại chưa khám phá nổi một góc tư của nó. Khoa học hiện đại chỉ mới chạm vào lớp vỏ, với mấy giả thuyết về vòng lặp, đa vũ trụ, hay Entropy này nọ. Nhưng phần lớn vẫn là bí ẩn. Như ngay tại đây, việc cậu du hành mà không cần cỗ máy thời gian, cộng với cách Entropy hoạt động kỳ lạ, đã phần nào hé lộ một điều gì đó…’

Tôi nhìn Tanami, ánh mắt kiểu: “Chỉ thế thôi à?”

Cô ta đáp lại bằng một cái vuốt tay xuống đầy ẩn ý. Nói là đầy ẩn ý chứ tôi hiểu liền.

Tôi vuốt nhẹ chiếc màn hình xuống. Một dòng khác đã được ghi sẵn từ trước đó.

'Thật ra tôi cũng không ngờ được việc Entropy thực sự hoạt động. Nhưng tôi đảm bảo nó vẫn chưa phải là tất cả. Biết đâu lại nhiều thứ hơn thì sao. Kết luận hiện tại việc cậu du hành do Entropy hay bằng cách thần thánh nào đó… tôi đều không giải thích được được.’

Phức tạp, nhưng tôi nắm được ý định của Tanami… đó là chẳng có lời giải rõ ràng, dù nó đang nằm ngay trước mắt.

Đôi khi, tôi tự thấy mình thông minh bất chợt đến đáng sợ… mà sao từ nãy giờ, tôi cúe có cái cảm giác gió từ đâu lùa qua tai tôi thế nhỉ?

“Em chả hiểu gì hết!”

“Á!”

Yuki, chẳng biết từ khi nào, đã lẻn ra sau lưng tôi, dí sát đến mức hơi thở cô nàng phả vào vành tai tôi.

Giật mình lùi ra sau. Tôi vấp phải không khí mà ngã xuống đất.

Yuki nhăn mặt nhìn tôi. Hai tay chống vào vẹn sườn.

“Anh làm gì mà phản ứng mạnh thế?”

Tôi đưa tay che tai, cảm giác như vừa bị phục kích.

“Tôi không có phản ứng mạnh. Với lại, đừng có lén lút áp sát người khác như thế!”

“Bộ anh mới ra tù hay sao mà sợ người ta đứng sau lưng?”

Gì mà ra tù. Cam chịu tôi đứng dậy phủi qua chiếc quần đồng phục.

Ra tù cái gì chứ. Tôi thở dài, đứng thẳng người, phủi qua chiếc quần đồng phục như muốn xua đi sự bối rối.

Bất chợt, Tanami tiến tới, chạm nhẹ vào vai tôi. Tôi xoay người, thấy cô chỉ về phía chiếc điện thoại lăn lóc giữa sàn. Nó nằm đó, trên nền gỗ lạnh ngắt, màn hình tối om như đã trút hơi thở cuối cùng.

Hoảng hốt, tôi lao tới, hô hấp nhân tạo cho nó bằng cách bấm loạn xạ lên. Có vẻ nó không đồng tình với việc sửa đồ điện tử theo phong cách của người châu á. Nên nó đã chọn giải pháp cổ điển.

Hỏng hẳn.

Thế là xong. Tôi liếc Tanami, thầm cầu mong cô ta không nổi hứng chơi trò trốn tìm, rồi gạ bộ tóc của tôi chơi cùng. Nhưng không, cô ta chỉ lặng lẽ nhặt điện thoại lên, rồi trở về chỗ ngồi.

Yuki kề sát, thì thầm.

“Anh không xin lỗi nổi một câu à?”

Tôi thì thầm lại, giọng đầy bất mãn.

"Tại ai ở đây cơ chứ?”

Yuki phớt lờ, quay mặt đi như thể chẳng liên quan. Nhưng nghĩ lại, cô nàng nói cũng không sai. Tôi lê bước tới gần Tanami, mang theo sắc mặt hối lỗi.

“Xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên cẩn thận hơn. Nếu được, tôi sẽ mang nó đi sửa.”

Tanami nhìn tôi, dùng ngôn ngữ ký hiệu.

 ‘Hết pin.’

Tôi quay phắt sang Yuki, biết mình vừa bị chơi một vố. Rõ ràng lúc lướt màn hình, cô đã nhìn thấy số lượng bin của chiếc điện thoại.

Không lẽ tôi lại phải diễn tả lại cảnh Điêu Thuyền với Trâu Thị "đánh nhau”? Mà thôi tôi là đàn ông mà.

Ọc ọc!

Tiếng bụng réo âm ỉ từ cả hai phía, như một bản hợp xướng đói khát.

Yuki và Tanami đồng loạt ôm bụng, mặt đỏ lựng. Yuki luống cuống vung tay giải thích lung tung, còn Tanami thì quay phắt mặt đi, như thể muốn trốn vào một chiều không gian khác.

Nhớ ra lời hứa với Tanami. Tôi liếc đồng hồ. Gần năm giờ chiều từ bao giờ không hay.

Được rồi, đã đến lúc tôi phải ra tay.

Hai tay đút túi quần, lưng hơi gù, tôi bật chế độ “cool ngầu” thường dùng để di chuyển cho oai.

Vừa bước về phía cửa, Yuki đã vội gọi với theo.

“Anh đi đâu thế?”

“Căn tin.”

Tôi tỉnh bơ đáp.

“Từ trưa đến giờ chưa có gì bỏ bụng. Tôi sắp nổi điên lên rồi.”

Thật ra thì, tôi chỉ không muốn hai cô nàng phải ngại ngùng hay cảm thấy nợ nần gì.

“Tiện thể mua đồ ăn cho cả hai luôn. Cứ ngồi đó chờ đi.”

Yuki ngại ngùng gật đầu. Cô cố tình cúi xâu để che đi nụ cười thầm lặng. Tanami thì dõi theo tôi, không rời cho đến khi tôi khuất sau cánh cửa. Hình như cô muốn nói gì đó, nhưng tôi không chắc.

Tôi dạo bước dưới ánh nắng nhạt nhòa của buổi chạng vạng, cái thứ ánh sáng yếu ớt cứ như đang cố tình nhắc tôi rằng sắp đến lúc tôi phải hành động.

Vừa rời khỏi câu lạc bộ được vài bước, tôi đã chạm mặt một người phụ nữ ở khúc cua cầu thang. Nhìn qua thì chắc chắn là phụ huynh của ai đó, tầm 30 tuổi, nhưng ăn mặc như thể vừa bước ra từ một buổi họp cổ đông của tập đoàn nào đó.

Bộ váy công sở xám nhạt ôm sát, blazer khoác hờ trên vai, đôi cao gót đen bóng gõ lách cách trên sàn như một bản nhạc không ai muốn nghe. Tóc tím búi cao, kính gọng vàng mảnh, và chiếc túi xách hàng hiệu nhỏ xinh—tất cả đều toát lên vẻ "tôi không thuộc về nơi này, nhưng tôi vẫn sẽ khiến mọi người chú ý".

Có một luật bất thành văn ở cái trường này: nếu phụ huynh xuất hiện vào giờ chiều muộn thế này, thì chắc chắn có drama gì đó đang chờ bùng nổ.

Tôi không phải kiểu người thích dính vào rắc rối, nên tôi lách sang một bên, tránh đụng phải cô ấy.

Vậy mà ông trời vẫn cứ ép tôi phải nói chuyện.

"Phiền cháu một chút. Đây có phải dãy câu lạc bộ không?"

Câu hỏi bình thường, không có gì đáng để phân tích. Tôi đáp lại với mức độ nhiệt tình tối thiểu, đúng kiểu một học sinh trung học không muốn bị làm phiền.

"Vâng, đúng rồi ạ."

"Cảm ơn cháu nhé."

Cô ấy bước đi, tiếng guốc tiếp tục lách cách, như thể đang cố ý đánh dấu sự hiện diện của mình.

Tôi nhìn theo một quãng, tự hỏi một phụ huynh tìm câu lạc bộ vào giờ này để làm gì. Giáo viên chăng? Hay chỉ là một người lớn thích làm mọi thứ phức tạp hơn cần thiết? Nhưng rồi, tôi nhún vai. Không phải chuyện của tôi. Cuộc sống đã đủ mệt mỏi để tôi phải bận tâm đến những thứ drama không liên quan.

Bỏ qua cái tình huống củ chuối vừa rồi, tôi tiếp tục lê bước qua dãy hành lang câu lạc bộ tĩnh lặng. Cái sự im ắng này, nó gần như mang tính triết học—như thể cả thế giới đang đồng ý rằng tôi nên được để yên. Chẳng mấy chốc, tôi đã có mặt ở căn tin.

Và, như dự đoán, chẳng có ma nào ở đây. Ừ thì, giờ này đang là giờ học, ai rảnh mà lượn lờ ở căn tin chứ? Cúp tiết lần đầu tiên trong đời, cảm giác cũng không tệ lắm.

Tôi tiến đến quầy bánh, chọn vài cái mà tôi nghĩ sẽ hợp khẩu vị của hai cô nàng đang chờ tôi ở câu lạc bộ. Riêng tôi thì chọn bánh dâu… đơn giản, ngọt ngào, và không cần phải giả vờ phức tạp.

Nhưng rồi, tôi liếc nhìn thông tin dinh dưỡng trên bao bì. Calo cao vãi. Hiểu sao được nỗi đau giảm cân của phụ nữ—cái này thì phải cảm ơn chị gái tôi, người đã dạy tôi rằng bánh ngọt là kẻ thù của vòng eo. Thế là tôi chuyển sang chọn mấy cái bánh mì "healthy" nhất có thể, loại mà quảng cáo là ít calo nhưng có khi chỉ toàn bột mì và nỗi thất vọng.

"400 yên…”

Cái bảng giá nói với giọng lực lưỡng.

Khá rẻ cho một cái bánh mì kích cỡ này. Nhưng rồi tôi sực nhớ: túi tôi rỗng tuếch. Không một xu dính túi.

Tôi đứng đó, gãi đầu trong sự bất lực hoàn toàn. Lựa chọn duy nhất giờ là quay lại vay tiền Yuki. Con bé chắc chắn sẽ cười vào mặt tôi, kiểu "Taichi-senpai đúng là thằng loser bốn trăm chương không có nổi một đồng lẻ".

Nhưng kệ, tôi đã quen với việc bị châm chọc rồi.

Tôi đút tay vào túi quần, lục lọi cho vui, và rồi—lại một phép màu từ ảo tung chảo. Tôi mò ra 800 yên. Tiền thật, nguyên vẹn, không thiếu một xu. Sao lúc nãy tôi tìm mãi không ra nhỉ? Nhưng tôi cũng chẳng rảnh để đặt câu hỏi về những điều may mắn hiếm hoi trong đời. Cứ cho là mấy đồng xu có thể di chuyển đi.

Nhưng đời không bao giờ dễ dàng. 800 yên chỉ đủ mua hai cái bánh. Và thế là, trong một khoảnh khắc đau đớn mà chỉ những kẻ từng đứng trước quầy bánh mới hiểu, tôi bỏ lại cái bánh dâu yêu quý của mình. Tạm biệt, giấc mơ nhỏ bé của tôi.

Tôi bước đến quầy thanh toán, ung dung như thể tôi không vừa trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm.

"Ano! Xin lỗi, có ai ở đây không ạ?”

Từ góc khuất của quầy, một cô gái chạy ra, dáng vẻ lóng ngóng như thể vừa bị bắt quả tang làm gì đó không nên.

"Vâng! có tôi ʎ̂ɐp ạ.”

Cắn lưỡi à? Hay là cố ý nói ngược để trông dễ thương? Với cái xã hội đầy rẫy những người giả tạo này, tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm.

Cô gái này rõ ràng là nhân viên mới.

Bình thường, quầy này sẽ có một bác gái tóc xoăn, thân hình mũm mĩm, đeo tạp dề, luôn sẵn sàng tính tiền với tốc độ của một cỗ máy. Nhưng hôm nay, tôi lại gặp một cô nàng… khá giống Tanami, có lẽ mới được thuê để làm màu cho căn tin.

Cô có mái tóc đen dài, buộc thành hai bím tóc đối xứng hai bên, trông có vẻ hơi lỏng lẻo như thể vừa buộc vội để kịp ca làm. Mỗi bím tóc được thắt bằng sợi vải đỏ nhỏ, tạo cảm giác trẻ trung nhưng cũng hơi lạc lõng so với không khí căn tin vắng vẻ.

Khuôn mặt cô tròn trịa, đôi mắt bụi tro lấp lánh sự nhiệt tình xen lẫn chút hoang mang, như thể cô đang cố gắng hết sức để làm tốt công việc mới.

Cô mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, bên ngoài là tạp dề xanh của căn tin, hơi rộng so với thân hình nhỏ nhắn, khiến cô trông như đang bơi trong đống vải. Đôi tay cô lóng ngóng cầm cái muôi múc cơm, cử chỉ vụng về nhưng đầy thiện chí, như thể đang cố gắng chứng minh mình không phải là một thảm họa trong ngày làm việc đầu tiên.

Ngoài tính cách và cách ăn mặc thì trông cô cực kỳ giống Tanami.

Không nên nhìn quá lâu, không mọi người lại nghĩ tôi có ý đồ không tốt.

Tôi đặt ba món lên quầy, bao gồm cả cái bánh dâu mà tôi vừa nhặt lại trong phút yếu lòng. Cô nàng nhìn cái bánh, rồi nhìn tôi, ánh mắt như thể tôi vừa giao cho cô ta một bài toán lượng giác.

Cô gái nhìn vào chiếc bánh dâu mà tôi vừa mới để trên bàn.

"Cậu cần thanh toán đúng không ạ? Đợi mình chút!"

Cô ta luống cuống nhặt mấy món đồ, bỏ vào túi giấy với tốc độ của một người lần đầu làm việc.

"Đồ của mình đây…!”

Xoảng-rr!

"Ạ!”

Từ phía căn bếp sau lưng cô gái, một tiếng động chói tai vang lên, như thể chị tôi với tôi tâm sự ‘nhẹ nhàng’ trong bếp.

Tôi nghiêng người, cố ngó xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô nàng với hai bím tóc, người trông như một phiên bản lạc quẻ của Tanami đã vội vã dịch sang che khuất tầm nhìn của tôi.

Tôi lách sang bên kia, cô ta lại lắc lư theo, như thể đang chơi một trò ú òa phiên bản dành cho người lớn.

Trùng hợp ư? Không, cái này giống một nỗ lực vụng về để ngăn tôi thấy thứ gì đó hơn.

“Phiền cô đứng dịch sang một bên được không?"

Tôi hỏi, giọng đều đều, cố giữ cái mặt poker face dù trong đầu đã bắt đầu hoang tưởng rằng việc này có liên quan đến tôi.

Cô nàng nở một nụ cười, nhưng là kiểu nụ cười rỗng tuếch, mắt nhắm tịt như thể đang cố không để tôi nhìn thấu tâm can.

"Ahaha… dạ không ạ."

Câu trả lời thẳng hơn cả thẳng, giọng ngọt ngào đến mức giả tạo, như một nhân viên bán hàng đang cố đẩy bạn mua món đồ mà họ biết là hỏng.

Tôi nhún vai, đặt đủ 800 yên xuống quầy, định kết thúc cái giao dịch kỳ lạ này. Nhưng rồi…

"Tao giết mày!!”

Hai gã đàn ông lao ra từ cánh cửa lật của căn bếp như hai đặc vụ vừa hoàn thành phi vụ đánh bom.

Một gã thì mặc bộ đồ hóa trang, tay cầm cái muôi to như mái chèo, gào lên như vừa bị cướp mất công thức làm bánh mì.

Gã kia… có lẽ là nhân viên rửa chén, đang nắm chặt vào tóc tên kia, mặt đỏ như cà chua chín quá hạn.

Tôi cố căng mắt nhìn cho hết, nhưng cảnh tượng chỉ toàn là bóng người nhập nhòa, như một bộ phim hành động quay bằng điện thoại đời cũ.

"Lần này thì đừng có…!”

Chưa kịp nói hết lời, cô gái đã chủ động dùng chảo thay cho lời nói.

Cú phang không có lý thuyết phục, nhưng lại có hiệu quả kết thúc. Khiến hai thanh niên nằm gục co giật.

Tôi hy vọng họ còn sống.

"Này!"

Cô gái vứt cái chảo sang bên cạnh, giọng đanh đá bất ngờ.

"Hai người có thôi đi không hả? Cứ suốt ngày… à ờm, vật nhau thế.”

Rồi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ta quay ngoắt lại phía tôi, nụ cười "không có gì đâu anh" lại hiện diện. Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ta gần như nhét cái túi bánh vào mặt tôi, như thể đang cố ý dùng nó làm lá chắn để che đi hai cái xác khô phía sau.

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi dừng lại. Nếu tôi cứ đứng đây đôi co với từng người lạ mặt, tôi chắc chắn sẽ phát điên trước khi mặt trời lặn. Với lại, hai cô nàng ở câu lạc bộ đang đợi đồ ăn, và tôi không muốn họ ngất xỉu vì đói chỉ vì tôi bận cãi nhau với một nhân viên căn tin kỳ lạ.

Đùa đấy thôi, chứ khả năng cao tôi sẽ ăn ngay phát chảo vào đầu nếu cố gắng chất vấn thêm nữa.

Trên đường về tôi tự hứa rằng sẽ chỉ vào căn tín đúng vào giờ nghỉ trưa, chứ không bao giờ đến vào cái lúc dở dở ương ương kiểu này nữa.

Chợt.

Có tia nắng cuối ngày sượt qua mắt tôi, yếu ớt như một lời hứa bị lãng quên. Chỉ còn vài phút nữa là tan trường—thời khắc mà lũ học sinh bình thường sẽ reo hò vì được về nhà, ôm lấy cái TV hay bát cơm gia đình để xua tan mệt mỏi. Nhưng với tôi, đó chỉ là khởi đầu của một câu chuyện mà tôi không chắc mình muốn là nhân vật chính… đúng hơn là tôi không muốn mình là gì cả.

Nhìn ngôi trường chìm dần trong ánh hoàng hôn, tôi bất giác nghĩ đến Tanami.

Cái bóng của trường, đơn độc và tĩnh lặng, có giống tâm trạng của cậu ấy không? Giống như ánh nắng cuối ngày, đẹp đẽ nhưng cô đơn, dù có mây hay gió bầu bạn thì vẫn không thoát khỏi cái cảm giác trống rỗng khi màn đêm ập đến.

Tôi không phải kiểu người thích mơ mộng về việc cứu rỗi thế giới, nhưng nếu có một thứ tôi muốn thay đổi, thì đó là cứu Tanami… Shimizu Tanami, người có lẽ đang lạc lõng đâu đó trong chính thế giới của cậu ấy.

Tôi tiếp tục di chuyển.

Mỗi bước chân tôi đặt xuống là một lời nhắc nhở về cái quyết tâm nửa vời này. Giờ đây tôi chính là anh hùng, hoặc vì tôi ghét cái cảm giác bất lực khi nhìn ai đó chìm vào bóng tối. Tất nhiên, biết đâu tôi chỉ đang tự huyễn hoặc để cảm thấy mình bớt vô dụng.

Nhưng rồi, vừa về trước cửa phòng câu lạc bộ, một giọng nói khó nghe, như cái cách tôi bị đổ oan mỗi khi có ai mất đồ ở trong lớp vậy.

“Tại sao con lúc nào cũng yếu kém như vậy hả, Yuki?”

Tôi ngó vào, mắt hơi nheo lại vì cái drama bất ngờ này. .

Đừng đùa với tôi chứ. Đó chẳng phải bà phụ huynh sang chảnh và tiếng guốc lách cách, người mà tôi gặp ở cầu thang lúc nãy sao? Giờ bà ta đang đứng đó, tay chống hông, ánh mắt phụ huynh Châu Á, nhìn chằm chằm vào Yuki 

“Yuki, con thật sự khiến mẹ thất vọng hết lần này đến lần khác đấy!”

Bà ta tiếp tục, giọng điệu như thể đang đọc lời thoại từ vài ba bộ phim mẹ chồng con dâu nào đó.

Tôi đứng đó, túi bánh trên tay bỗng nặng trĩu, như thể nó đang cố nhắc tôi rằng mình vừa vô tình bước vào một tập mới của thi cấp ba hay thi Đại Học.

Yuki thì đứng im lặng không hé nửa lời. Còn bà phụ huynh thì tiếp tục bài ca trách móc, mỗi từ như một phát súng bắn vào không khí vốn đã căng thẳng của căn phòng.

Sao mấy cái chuyện ngoài ý muốn cứ liên hoàn ập tới vậy cơ chứ?

Tôi muốn quay lưng chuồn đi, thật đấy.

Cuộc sống đã đủ phức tạp mà không cần tôi phải dính vào mấy vụ cãi vã mẹ con này. Nhưng rồi tôi nghĩ đến Tanami, và cái quyết tâm nửa vời ban nãy bỗng trở nên rõ ràng hơn một chút. Nếu tôi muốn cứu cậu ấy, có lẽ tôi cũng phải đối mặt với những thứ lằng nhằng như thế này. Hoặc là tôi chỉ đang tự lừa mình để không cảm thấy tội lỗi khi bỏ đi

Tôi hít một hơi, bước vào phòng, túi bánh vẫn đung đưa trên tay.

“Này.”

Tôi mở đầu cuộc chiến, giọng bất cần như thể đang bình luận về thời tiết.

“Nếu muốn cãi nhau thì ra ngoài sân mà cãi, đừng làm phiền mấy cái bánh mì vô tội này.”

Bà mẹ của Yuki quay phắt lại, ánh mắt phải ngang ngửa với Tanami lúc cáu giận. Yuki thì ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ mặt nửa biết ơn nửa muốn bóp cổ.

Cãi nhau cái gì chứ. Tôi đây sẽ đấm bay hết...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận