• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại Truyện - Phía sau những trang sách

Chương 03 - Extra Record: Câu chuyện lễ Yule (1/3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,126 từ - Cập nhật:

10/12/####

"Chat Noir bé nhỏ ơi, con đâu rồi?"

Người phụ nữ vừa bước vào phòng khác đã cất tiếng gọi. Dù rằng nghe có vẻ hơi hớt hải nhưng từ chất giọng trong veo ấy hoàn toàn có thể nhận ra cô đang phấn khích và hào hứng như thế nào.

"Người gọi con có việc gì sao, dì Alice?"

Từ phía trong, một cậu bé thoăn thoắt bước ra. Đó là một bé trai tầm khoảng 8 tuổi, tuy thân hình thoạt nhìn có chút gầy ốm nhưng khuôn mặt lại khá bầu bĩnh cộng thêm mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt lanh lợi nên càng nhìn càng thấy dễ thương. Cũng không lạ khi cậu nhóc lại được phụ nữ tên Alice ấy gọi là Chat Noir. [note72828]

"Ầy..."

"Con không thể gọi ta một tiếng 'Mẹ' sao? Dù sao ta cũng là người nhận nuôi con mà!"

Người phụ nữ buồn rầu cảm thán. Nhưng chẳng để đứa bé đáp lời, cô ngay lập tức phần chấn trở lại rồi quay sang hỏi:

"Nè, nói thật cho mẹ nghe nha: nếu con được tặng một món quà thì con muốn một món quà như nào?"

"..."

"Người lại nghe lỏm ai nói chuyện rồi nảy ra trò quậy phá gì nữa rồi sao?"

Sau một thoáng im lặng, đứa bé bày ra một biểu cảm vô cùng phức tạp xen lẫn giữa nghi ngờ, chán nản và "đã quen rồi". Nếu mọc tai và đuôi mèo thật hẳn lúc này cậu bé nom chẳng khác gì một con mèo đang nhìn chủ mình khi không lại làm khùng làm điên cả.

"Làm gì có đâu, ta chỉ hỏi chơi thôi mà..."

"À vâng, cái sự 'hỏi chơi' đó của Người nếu thật chỉ là 'hỏi chơi' thì cái vườn bí ngô nhà chú Oglev đợt Samhain vừa rồi không biến thành bãi chiến trường cho đám bù nhìn Jack o'lantern choảng nhau. Rồi còn hồi Lughnasadh, Người còn chẳng 'hỏi chơi' gì mà đã biến ra một trận pháo hoa đẹp mắt tới nỗi đốt trụi mất gian nông sản của người ta. Còn hồi Beltain..."

"Được rồi được rồi, không cần kể chi tiết vậy nữa đâu..."

Đáp lại màn kể tội của đứa trẻ bằng một cái bịt miệng, Alice thở dài thườn thượt.

"Nhiều đến vậy sao?" – Cô nghĩ – "Nhưng họ cũng muốn vậy mà? Mình chỉ giúp mong ước của họ thành hiện thực thôi chứ có phải tự mình muốn vậy đâu. Chỉ là có hơi quá tay xíu xiu..."

Thật vậy, vốn những hành động đó đều chẳng phải do chính Alice nghĩ ra mà chỉ là cô ấy nghe thấy mong ước của họ nên mới làm vậy. Ví dụ như lần Samhain thì vì thấy người nông dân muốn xem xem một trận chiến của người bí ngô sẽ ra làm sao nên đã hóa phép cho đám bí trong vườn sống dậy rồi lăn vào xà quần với nhau, hoặc như lần Lughnasadh thì là vì nghe thấy những cụ già muốn thấy lại mưa sao băng từng được thấy khi trước nên đã hóa phép tạo ra pháo hoa thay thế. Tất cả đều là những hành động vì niềm vui của người khác, chỉ là vì không kiểm soát được nên kết quả là mọi thứ đều hỏng bét hết cả.

"Bỏ qua chuyện đó đi, vậy con muốn quà gì nào?"

"Con chả cần gì cả, con chỉ cần Người không ra ngoài gây rắc rối rồi làm các chị với con phải ra ngoài dọn giúp Người là được."

"Ầy, trả lời ta đi mà. Chứ ở nhà chán muốn khùng à, đừng như vậy chứ!"

"Con-không-nghe-thấy-gì-hết."

Sau một màn làm nũng không thành công, tưởng chừng như Alice chịu thua trước đứa nhỏ thì chợt trong đầu cô nảy ra một ý tưởng. Nuôi lớn ba năm ròng nên cô hiểu rõ hơn ai hết: đứa trẻ này vô cùng hiếu thắng, đến nỗi chẳng rõ là do bẩm sinh hay do học tính xấu của ai. Thế nên...

"Nè, cá cược với ta không bé Chat Noir?"

"Con không bị Người dụ đâu, đừng cố gắng nữa!" – Đứa trẻ vừa đáp lời vừa lấy đôi tay trắng trẻo của mình bịt tai lại.

"Gì thế, con sợ thua ta à?" – Alice nhẹ nhàng khích tướng.

Tất nhiên chiêu này có hiệu quả. Đứa nhóc nghe thấy câu đó giống như bị chạm trúng vảy ngược, ngay lập tức phản bác:

"Con làm gì có!"

Thấy vậy, Alice liền được nước làm tới:

"Thế thì nếu ta tìm được món quà khiến con bất ngờ tới mức phải thốt lên rằng "Ôi, mẹ Alice thật tuyệt vời!" thì con thua và phải gọi ta là "Mẹ", chịu chứ?"

Nói rồi cô giơ ngón tay út của mình ra làm dấu "lập giao kèo". Dù rằng nghi ngờ nhưng vì bản tính hiếu thắng của mình mà cậu bé ngay lập tức lấy ngón tay mình "đóng dấu".

"Hứ, con nhất định không thua Người đâu!"

Vậy đó, một lời cá cược tràn ngập hơi thở trẻ thơ giữa "Ma Nữ" khét tiếng và cậu học trò bé bỏng cứ thế được lập lên giữa trời đông tuyết trắng. Cứ tưởng chỉ là lời nói đùa "nói ra rồi lại quên" như bao lần nhưng cậu bé học trò đâu biết được rằng lúc đấy người thầy nuôi nấng mình thật sự nghiêm túc.

==========

25/12/####

Đêm hôm đó là một đêm bình thường.

Chắc là vậy, bởi vì mọi thứ trước giờ đi ngủ của cậu bé Chat Noir hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường cả. Cậu cũng nhớ rõ là hơn một tuần vừa rồi ngoài những giờ mà cậu vùi đầu vào phòng làm việc của thầy mình để đọc sách và thực hành cùng các anh chị học trò khác thì mọi thứ đều trôi qua trong yên ả. Nhưng chính điều đó khiến cậu nhóc cảm thấy có chút lo ngại dù rằng cậu chẳng rõ tại sao lại vậy. Đem theo mối lo ngại be bé đó vào trong lòng, cậu bé rúc mình vào chăn rồi tắt đèn đi ngủ.

Đêm đó cậu đã nằm mơ – giấc mơ đầu tiên trong những năm cậu đến sống cùng Alice mà cậu còn có thể nhớ được. Trong giấc mơ đó, cậu tỉnh dậy giữa một cánh đồng tuyết trắng xóa nhưng lại mềm mại và ấm áp như chăn bông. Xung quanh cậu là những con thú nhỏ vô cùng đáng yêu: một chú gấu nâu có đôi mắt tròn xoe, một chú hươu con mới nhú đôi sừng be bé, một chú chó Golden Retriever luôn luôn hé miệng thè lưỡi như đang cười và một chú mèo đen có chiếc đuôi cong cong. Tất cả chúng đều được làm từ kẹo, trên thân phủ đầy những hạt đường li ti lấp la lấp lánh. Với một đứa trẻ, đặc biệt là một đứa trẻ yêu động vật và thích kẹo ngọt, thì còn gì hấp dẫn hơn những người bạn bé nhỏ xinh xắn như vậy?

Thế là cậu bé cùng với đàn thú đã chơi đùa cùng nhau. Lăn mình trên đồng tuyết bông mềm, chạy xuyên qua cánh rừng mạch nha ngọt ngào, thám hiểm căn nhà bánh táo khổng lồ... Bọn trẻ chơi rất vui, vui tới nỗi kiệt sức, chân tay run rẩy chẳng thể nào ngồi dậy nổi. Nhưng mà tiếng cười vui tươi vẫn vang lên, lấp đầy giấc mộng trẻ thơ. Một giấc mộng đầy hạnh phúc.

Nhưng giấc mộng thì cũng chỉ là giấc mộng, đến lúc phải thức dậy thì tất cả cũng phải kết thúc. Dù không nỡ nhưng cậu nhóc hiểu rõ rằng những thứ cậu đang thấy chẳng qua chỉ là cái bóng phản chiếu lại kí ức của cậu, phản chiếu lại những hình ảnh cậu từng thấy và ghi nhớ - những thứ vốn dĩ chẳng thuộc về cậu. Vậy nên cậu nhóc đã dằn lòng mình lại rồi rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân và xuống phòng ăn như mọi ngày. Bất ngờ thay, đặt trên bàn ăn ở chỗ cậu vẫn luôn ngồi là một quả cầu tuyết vô cùng tinh xảo, bên trong không gì khác ngoài quang cảnh trong giấc mơ đêm qua.

"Đẹp không? Dù hơi tốn thời gian do mới làm lần đầu nhưng mà ta đã bỏ ra rất nhiều công sức đó. Từ vật liệu cho đến tạo hình này, còn cả ếm bùa Tuyết Rơi rồi bùa Dọn Tuyết các thứ...

Nào, khen ta đi, nói câu "Mẹ Alice tuyệt nhất!" đi nào~"

"...

Xấu hoắc..."

"Eh?"

Nụ cười tươi như hoa mùa xuân chợt đông cứng trước câu trả lời đấy. Sự thật thì mấy bức tượng bên trong quả cầu lúc tạo hình Alice làm có chút ẩu, nhưng mà so ra cũng thuộc dạng "hảo hạng". Vậy nên câu "Xấu hoắc." kia thật sự khiến cô ấy sốc.

"Xấu thế này...

Đ... Đừng hòng mong con nói "Người là tuyệt nhất" đâu nhé!"

Nói vậy xong cậu nhóc ôm lấy quả cầu rồi chạy ù về phòng, trên mặt thoáng chút ửng hồng nơi gò má. Dù chẳng phải thứ cô mong muốn được nghe như nhìn thấy cảnh này Alice cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.

"Lần tới nhất định phải cậy được cái miệng thối của thằng bé ra mới được!" – Cô nhủ thầm.

Từ đó về sau, mỗi dịp tuần lễ Yule – hay là vào Giáng Sinh theo tín ngưỡng Kitô giáo – Alice đều sẽ đột kích cậu học trò của mình bằng một món quà bất ngờ, nhiều tới nỗi đến tuổi thiếu niên cậu nhóc phải chặn cô khỏi tâm trí mình mỗi khi ngủ. Nhưng những món quà đó vẫn luôn được đặt ở một góc vô cùng trang trọng trong căn phòng chứa đồ của cậu tới ngày nay.

==========

25/12/2016

Căn phòng nằm khuất phía cuối hành lang, ánh đèn trần vàng nhạt, mờ như thể chính nó cũng mỏi mệt vì đã ở đó quá lâu. Không ai sử dụng căn phòng này ngoài anh. Cánh cửa gỗ cũ kêu lên một tiếng nhỏ khi bị đẩy mở, như thể giận dỗi vì bị làm phiền.

Bên trong phủ một lớp bụi mỏng – đủ để khiến mọi thứ mang vẻ cổ tích, chứ không đến mức khiến người ta hắt hơi. Những chiếc hộp được xếp ngay ngắn trên kệ, phần lớn ghi tên bằng nét chữ nắn nót, tròn trịa. Có hộp giấy được dán kín bằng băng keo màu xanh bạc hà, có hộp thiếc hình bánh quy đã tróc sơn, có cả túi vải nhỏ thêu hoa vụng về... tất cả đều gợi lại một quãng đời đã qua, dịu dàng và xa vắng.

Schuldiger ngồi xuống bên cạnh một thùng gỗ thấp, mở nắp ra như đang mở lại một phần ký ức. Bên trong, trên lớp khăn cũ mềm mại, là một quả cầu tuyết nhỏ — mặt kính đã hơi mờ, đế gỗ sứt cạnh, bên trong là quanh cảnh những con thú nhỏ đội mũ len đang nô dùa với nhau bên ngoài căn nhà gỗ.

Anh lật quả cầu lên, đọc lại dòng chữ khắc ở đế: “Chúc mừng Giáng Sinh, Chat Noir xấu xí.”

Chữ 'xấu xí' được nhấn mạnh bằng mực đỏ, còn bị gạch chân. Dưới đó là dòng chữ nhỏ hơn, như thể được viết sau cùng: “…nhưng là bé con xấu xí của ta."

Schuldiger bật cười khẽ. Một tiếng cười thật – không phải kiểu nhếch môi thường trực, cũng không phải tiếng cười lạnh lùng của một người đã quá quen với sự tàn nhẫn của đời. Anh cười như thể vừa gặp lại một người bạn cũ, lâu ngày không thấy, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra nhau bằng ánh mắt đầu tiên.

“Người luôn biết cách bày trò, thưa Thầy.” - Schuldiger lẩm bẩm, lắc nhẹ quả cầu.

Tuyết rơi. Những hạt trắng nhỏ xoay tròn, bồng bềnh trong thứ nước đã hơi ngả màu, như một ký ức chưa từng chịu lắng xuống.

Anh đặt quả cầu xuống, ngón tay lướt nhẹ qua đỉnh quả cầu, như một cái vuốt ve. Cái bóng của chính mình phản chiếu trên mặt cầu, méo mó và chập chờn, giống như cách anh vẫn thấy Alice trong những giấc mơ: nửa thực, nửa ảo, nhưng luôn mỉm cười.

(Còn tiếp)

Ghi chú

[Lên trên]
Chat Noir trong tiếng Pháp nghĩa là "mèo đen"
Chat Noir trong tiếng Pháp nghĩa là "mèo đen"
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận