Beyond
Vexx Vexx
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I - Sinh tồn và thích nghi

Chương 15 - Trả thù

0 Bình luận - Độ dài: 4,965 từ - Cập nhật:

Gió sa mạc Zagan rít qua từng kẽ cát, mang theo cái lạnh buốt như lưỡi dao vô hình cắt vào da thịt. Ánh sáng đỏ rực từ những ngọn đuốc trong tay đám cướp hắt lên khu trại tan hoang, chiếu sáng cái xác bất động nằm nghiêng trên lớp cát – mái tóc xám ngắn nhuốm máu khô, một cánh tay gãy rời vặn vẹo, đôi mắt hổ phách trống rỗng nhìn lên bầu trời đầy sao như vẫn còn mơ về những ngày tháng xa xôi. 

Tiếng rên đau đớn của Marco vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, yếu ớt nhưng sắc như một lưỡi kiếm đâm xuyên qua sự im lặng chết chóc. Máu từ nửa bàn chân bị cắt phẳng của cậu loang ra, thấm đỏ lớp cát lạnh buốt thành một vũng sẫm màu, mỗi hơi thở của cậu là một tiếng nức nở nghẹn ngào hòa lẫn với cơn đau bùng nổ trong lồng ngực.

Reiji đứng đó, cách Marco vài bước, đôi mắt đỏ sẫm rực cháy như hai ngọn lửa âm ỉ giữa bóng tối. Tay anh siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng anh không cảm thấy đau – thứ duy nhất anh cảm nhận được là cơn giận đang trào lên, nóng bỏng và lạnh lẽo cùng lúc, như một luồng điện chạy dọc sống lưng. 

Trước mặt anh, Konrad Nachtjäger nghiêng đầu, nụ cười méo mó trên môi hắn mở rộng đến mức gần như không tự nhiên, cặp kính bảo hộ tròng vàng phản chiếu ánh đuốc như hai đốm lửa ma quái. Hắn thè lưỡi, mấy chiếc đinh nhỏ ghim xuyên qua lấp lánh dưới ánh sáng, và tiếng cười khàn khàn của hắn vang lên, thấp và chế nhạo, như dao cứa vào không khí: “Nhìn nhóc con kia kìa, Reiji. Mày có thấy cái vẻ mặt tuyệt vọng đó không? Giống hệt con bé Ichika ngày xưa – trước khi tao xé nát nó.”

Lời nói ấy như một ngọn lửa đổ dầu vào cơn giận của Reiji. Ichika – cái tên bật ra từ sâu thẳm ký ức, kéo theo hình ảnh đôi tay nhỏ bé níu lấy áo anh, giọng cô thì thào “Sống sót nhé” trước khi Konrad giật cô đi mãi mãi. 

Rồi Anasta – cô nhóc tóc xám với giấc mơ về một mái nhà dưới ánh trăng, giờ chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt trên cát. Anh không kìm được nữa. Đôi mắt đỏ sẫm nheo lại, Vector Acceleration kích hoạt trong một phần nghìn giây, cơ thể anh lao về phía Konrad như một viên đạn xuyên qua bóng tối, không khí xung quanh rung lên vì tốc độ khủng khiếp. Tay phải giơ lên, anh điều chỉnh vector gia tốc, tung một cú đấm nhắm thẳng vào khuôn mặt bệnh hoạn của Konrad, không gian méo mó thành những vệt sáng dài vô tận quanh anh.

Nhưng Konrad không đứng yên. Hắn nghiêng người, cơ thể hóa thành một vệt mờ nhạt trong không khí, né cú đấm của Reiji với tốc độ không tưởng. Cát bụi tung lên từ nơi hắn vừa đứng, và tiếng cười khà khà của hắn lại vang lên, lớn hơn, chế nhạo hơn: “Chậm quá, Reiji! Mày vẫn thế nhỉ – lúc nào cũng nghĩ mình nhanh hơn tao!” Hắn nhảy lùi, đáp xuống cách đó mười mét, đôi tay đút vào túi áo suit đỏ rực như thể đang chơi đùa chứ không phải chiến đấu.

“Reiji!” Misaka hét lên từ phía sau, đôi mắt vàng nhạt lóe sáng đầy giận dữ. Cô giơ hai tay, tĩnh điện bùng nổ thành một quả cầu năng lượng rực rỡ giữa lòng bàn tay, những tia sét nhỏ nhảy múa như một điệu vũ chết chóc. “Để em giúp anh!” Không chờ câu trả lời, cô phóng một tia điện khổng lồ về phía Konrad, lưỡi sét xé tan màn đêm, lao thẳng vào hắn như một mũi giáo của thần linh. 

ẦM!

Tia điện đánh trúng mặt cát ngay chỗ Konrad vừa đứng, lửa điện bùng lên, mùi khét lẹt lan tỏa trong không khí, nhưng hắn đã biến mất, chỉ để lại một vệt khói mờ và tiếng cười vang vọng từ xa.

Reiji nghiến răng, ánh mắt đỏ sẫm khóa chặt vào bóng dáng Konrad giữa ánh đuốc lập lòe. Hắn nhanh – nhanh hơn bất cứ thứ gì anh từng đối mặt ở Orbis, và trong đầu anh, một cảm giác lạnh lẽo trào lên: Konrad không chỉ là một siêu năng lực gia từ Trái Đất. Hắn là một con quái vật – kẻ đã đập tan hy vọng của anh một lần, và giờ đây, hắn đứng đây, sẵn sàng làm điều đó thêm lần nữa.

Cát bụi vẫn chưa kịp lắng xuống sau cú đánh hụt của Reiji, không khí rung lên bởi dư âm của tia điện Misaka vừa phóng ra. Konrad đứng cách đó mười mét, dáng người cao gầy nghiêng nhẹ trong gió sa mạc, bộ suit đỏ rực điểm đinh tán lấp lánh dưới ánh đuốc như một lời tuyên chiến bệnh hoạn. 

Hắn nhếch môi, nụ cười méo mó mở rộng, đôi mắt sau kính bảo hộ tròng vàng lóe lên tia ác ý. “Sao thế, Reiji? Mới có vậy mà mày đã thở hổn hển rồi à?” Hắn thè lưỡi, mấy chiếc đinh nhỏ ghim xuyên qua lấp lánh, và tiếng cười khàn khàn của hắn vang lên, sắc như dao cứa vào không gian tĩnh lặng.

Phía sau, Marco nằm co quắp trên cát, đôi tay ôm chặt lấy nửa bàn chân còn lại, máu rỉ ra từ vết cắt phẳng lì thấm đỏ một mảng lớn. Cơn đau bùng nổ trong cậu như ngàn mũi kim đâm xuyên qua từng dây thần kinh, nhưng không phải nỗi đau thể xác khiến cậu run rẩy – mà là sự bất lực, nỗi căm hận cháy bỏng trào lên từ lồng ngực, hòa lẫn với nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch. “Anasta…” cậu thì thào, giọng lạc đi trong tiếng nức nở nghẹn ngào, đôi mắt nâu đỏ ngầu nhìn về phía Konrad như muốn xé tan hắn. 

Nhưng cậu không thể đứng dậy, không thể làm gì ngoài việc đập tay xuống cát, mỗi cú đập là một tiếng gầm yếu ớt: “Tao sẽ giết mày… tao thề tao sẽ giết mày…” Tiếng nói của cậu nhỏ dần, tan vào tiếng gió rít, như một lời nguyền không ai nghe thấy.

Reiji không đáp Konrad. Anh đứng yên, đôi mắt đỏ sẫm nheo lại, hơi thở nặng nề nhưng không phải vì mệt – mà vì một thứ gì đó đang trào lên trong đầu anh, một cảm giác lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao vừa rút khỏi băng giá. 

Anh nheo mắt, Vector Sensor kích hoạt, những mũi tên vô hình hiện lên trong tầm nhìn năm mét của anh: vector gió rít qua sa mạc, vector chuyển động của cát bụi, vector rung động từ tiếng rên của Marco phía sau. 

Nhưng không có gì từ Konrad. Không một dấu hiệu, không một chuyển động rõ ràng nào báo hiệu đòn tấn công vừa cắt phẳng nửa bàn chân của Marco. Anh nghiến răng, đầu óc quay cuồng với hàng ngàn tính toán trong một phần nghìn giây. Sao ta không thấy? Hắn đã làm gì?

Kruger đứng cách đó không xa, đôi tay khoanh lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua Konrad. Khi tiếng cười khàn khàn của hắn vang lên, Kruger nhếch môi, một nụ cười cay đắng hiện lên trên khuôn mặt sạm nắng đầy sẹo. “Là âm thanh sao…?” Hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn vang lên vừa đủ để Reiji nghe thấy, như thể đã nhận ra điều gì đó từ kinh nghiệm của chính mình. 

Hắn nghiêng đầu, đôi tay siết chặt đến mức khớp xương kêu rắc rắc, ánh mắt thoáng chút bàng hoàng nhưng nhanh chóng chuyển thành sự cảnh giác lạnh lùng. “Cẩn thận đấy, ‘Kẻ viếng thăm’. Thứ này không phải trò chơi đâu.” Hắn không động đậy, nhưng bàn tay phải của hắn khẽ đặt lên chuôi dao ở thắt lưng, sẵn sàng lao vào nếu cần.

Konrad không cho Reiji thời gian suy nghĩ. Hắn nhảy lên, cơ thể lại hóa thành một vệt mờ nhạt, lao thẳng về phía Reiji với tốc độ kinh người. Không khí rung lên – không, không chỉ rung, mà là một thứ dao động thấp, trầm và vô hình, như một bản giao hưởng tàn phá mà mắt thường không thể bắt kịp. 

Reiji phản ứng theo bản năng, giơ tay phải, Vector Shift kích hoạt, đảo ngược vector gia tốc của chính mình để lùi lại, tránh một lưỡi dao vô hình sượt qua ngay trước ngực anh. Một tiếng vút sắc lạnh cắt qua không gian, để lại một vết rạch nông trên lớp áo choàng rách nát của anh, cát bụi tung lên từ mặt đất nơi lưỡi dao ấy chạm xuống.

“Reiji, cẩn thận!” Misaka hét lên, giọng cô gấp gáp xen lẫn giận dữ. Cô giơ hai tay, tĩnh điện bùng nổ thành một loạt tia sét nhỏ, phóng về phía Konrad như những mũi tên điện. Nhưng hắn chỉ nghiêng người, né tránh dễ dàng, không một tia điện nào chạm được vào hắn. “Hắn nhanh quá! Sao thế được chứ?!” Misaka nghiến răng, đôi mắt vàng nhạt lóe sáng, tĩnh điện quanh tay cô phóng ra mạnh hơn, làm mặt cát xung quanh cháy xém thành từng mảng đen.

Reiji không trả lời ngay. Anh đứng yên, ánh mắt đỏ sẫm khóa chặt vào Konrad, và rồi – trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa hai nhịp thở – anh cảm nhận được nó. Một dao động. Không phải lực, không phải vận tốc, mà là một thứ rung động lan truyền qua không khí, thấp và trầm, như tiếng gầm của một con thú vô hình. 

Đầu óc anh đột nhiên sáng tỏ, những con số và phương trình lướt qua nhanh như chớp: Sóng âm. Năng lực của Konrad không phải thao túng một thứ gì đó hiện hữu trực tiếp như vật thể hay lực – mà là sóng âm trong môi trường, một lưỡi dao vô hình được tạo ra từ sự lan truyền của áp suất không khí.

Anh gần như muốn tự cười vào sự ngu ngốc của chính mình. Vector Sensor của anh, với khả năng phân tích mọi chuyển động trong phạm vi năm mét, luôn bỏ qua những vector quá phổ biến trong không gian – những thứ anh coi là “nhiễu” không đáng kể trong tính toán: lực ma sát của gió, lực cản không khí, lực nâng, lực đẩy Archimedes, sóng điện từ của ánh sáng, tia bức xạ từ sa mạc, tia hồng ngoại từ nhiệt độ… và trong số đó, có vector biểu diễn chuyển động của âm thanh. 

Anh chưa bao giờ quan tâm đến chúng, vì chúng quá nhỏ bé, quá thường xuyên, không ảnh hưởng lớn đến các phép tính chiến đấu của anh. Nhưng Konrad đã biến thứ “nhiễu” ấy thành vũ khí – một lưỡi dao sắc bén hơn bất cứ thanh kiếm nào, nhanh hơn bất cứ đòn tấn công nào anh từng đối mặt.

“Sóng âm…” Reiji lẩm bẩm, giọng trầm xuống như một lời nguyền rủa. Anh hít một hơi sâu, ép nhịp tim chậm lại, ánh mắt đỏ sẫm ánh lên tia sắc bén của một nhà khoa học vừa tìm ra đáp án. “Hắn dùng sóng âm để cắt. Vậy thì…” 

Anh giơ tay, Vector Shift kích hoạt lần nữa, nhưng lần này không phải để tấn công – mà để thao túng áp suất không khí xung quanh. Anh nén không khí trước mặt mình, tạo ra một vùng chân không mỏng manh nhưng đủ để triệt tiêu môi trường truyền âm thanh.

Konrad lao tới, nụ cười méo mó trên môi hắn mở rộng, nhưng ngay khi hắn vung tay – một động tác nhỏ nhưng chết chóc – lưỡi dao sóng âm của hắn va vào vùng chân không và tan rã. Không tiếng động, không rung động, chỉ có một luồng gió nhẹ vô hại lướt qua Reiji. 

Hắn khựng lại, đôi mắt sau kính bảo hộ nheo lại, lần đầu tiên trong trận đấu này thoáng chút bất ngờ. “Hử? Mày vừa làm gì thế, Reiji?” Giọng hắn khàn khàn, nhưng không giấu được sự khó chịu.

Reiji không đáp. Anh bước lên một bước, tay phải giơ cao, điều chỉnh vector gia tốc của chính mình và lao tới, tung một cú đấm trúng thẳng vào vai Konrad. 

ẦM! 

Hắn lảo đảo lùi lại, cát bụi tung lên từ điểm va chạm, một vết rách nhỏ xuất hiện trên bộ suit đỏ rực của hắn. “Misaka,” Reiji cất giọng, trầm và lạnh như băng, “tăng nhiệt độ không khí lên. Làm rối mật độ môi trường truyền âm thanh.”

Misaka chớp mắt, rồi nụ cười tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt cô. “Hiểu rồi, anh chàng khoa học! Xem em đây!” Cô giơ hai tay, tĩnh điện bùng nổ thành một quả cầu năng lượng rực sáng, phóng ra những tia điện nóng bỏng vào không khí xung quanh Konrad. 

Nhiệt độ tăng vọt, không khí trở nên loãng và rối loạn, làm sóng âm của hắn mất đi độ chính xác. Một lưỡi dao vô hình khác phóng ra từ tay Konrad, nhưng lần này nó lệch hướng, cắt trượt qua Reiji và cắm xuống cát cách đó vài mét, để lại một vết rạch dài nhưng vô hại.

Konrad nhăn mặt, tay ôm lấy tai như thể vừa mất đi một phần giác quan, nụ cười méo mó của hắn thoáng co rút. “Khá lắm, Reiji… Nhưng mày nghĩ thế là đủ sao?” Hắn nghiến răng, đôi mắt lóe lên tia ác ý, và cơ thể hắn lại hóa thành một vệt mờ, lao về phía Reiji với tốc độ còn kinh khủng hơn trước.

Không khí sa mạc Zagan rung lên bởi tiếng gầm của nhiệt độ tăng vọt từ tia điện của Misaka, cát bụi xoáy thành những vòng xoắn nhỏ dưới chân Konrad. Hắn lao tới, cơ thể hóa thành vệt mờ như một mũi tên đỏ rực xuyên qua bóng tối, đôi tay vung lên chuẩn bị tung một lưỡi dao sóng âm khác về phía Reiji. 

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một ánh sáng xanh nhạt lóe lên giữa không gian hỗn loạn, sắc lạnh và bất ngờ như một tia sét giữa bầu trời quang đãng. Một tiếng rắc khô khốc vang lên, và một lớp chắn vô hình hiện ra giữa Reiji và Konrad, phát sáng mờ ảo như mặt kính vỡ vụn dưới ánh trăng.

Konrad khựng lại, lưỡi dao sóng âm của hắn va vào lớp chắn và tan rã thành những rung động vô hại, chỉ để lại một luồng gió nhẹ lướt qua. Hắn nghiến răng, đôi mắt sau kính bảo hộ tròng vàng nheo lại, ánh nhìn ác ý chuyển từ Reiji sang một bóng dáng nhỏ bé vừa bước ra từ bóng tối phía sau đám cướp. “Elowen, mày làm cái quái gì vậy?!” Giọng hắn khàn khàn, gầm lên đầy khó chịu, tay siết chặt đến mức khớp xương kêu rắc rắc.

Elowen Throne đứng đó, một cậu bé với mái tóc bù xù màu nâu rối tung như vừa bị gió sa mạc thổi qua, cặp kính steampunk lủng lẳng trước cổ cậu đung đưa nhẹ trên lớp áo choàng đen viền bạc. Đôi mắt híp của cậu gần như khép kín, chỉ để lộ hai khe sáng lạnh lẽo ánh lên sự thích thú bệnh hoạn. 

Cậu giơ một cây gậy gỗ khắc đầy ký tự ma thuật, đầu gậy lóe sáng yếu ớt như vừa hoàn thành một câu thần chú. “Bình tĩnh nào, Konrad,” Elowen cất giọng, âm điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo như gió mùa đông, “Avalos không muốn ‘Kẻ viếng thăm’ chết sớm thế đâu. Chúng ta cần họ sống – ít nhất là cho đến khi kế hoạch hoàn tất.” Cậu nghiêng đầu, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười méo mó, để lộ hàm răng trắng đều như ngọc.

Reiji đứng yên, tay phải vẫn giơ lên trong tư thế sẵn sàng, ánh mắt đỏ sẫm khóa chặt vào Elowen. Anh không nói gì, nhưng đầu óc anh quay cuồng với những câu hỏi: Kế hoạch? Avalos muốn gì từ bọn ta? 

Hơi thở anh chậm lại, ép bản thân giữ bình tĩnh, nhưng cơn giận vẫn âm ỉ trong lồng ngực, nóng bỏng và sắc bén như một thanh kiếm vừa rèn xong. Misaka bước lên bên cạnh anh, tĩnh điện lóe lên quanh tay cô như ngọn lửa giận dữ, đôi mắt vàng nhạt nhìn chằm chằm vào Elowen. “Sống để làm gì? Để bọn mày tiếp tục chơi đùa với mạng người à?!” Cô gầm lên, giọng run rẩy vì phẫn nộ, một tia sét nhỏ phóng ra từ tay cô nhưng bị lớp chắn của Elowen chặn lại, tan thành những tia lửa vô hại.

Elowen khẽ nhếch môi, tiếng cười trong trẻo nhưng đầy ác ý vang lên từ cổ họng cậu. “Chơi đùa? Không, không, thưa cô. Đây là một ván cờ lớn hơn nhiều.” Cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu bù xù, cặp kính steampunk kêu lách cách khi va vào nhau, rồi ánh mắt híp của cậu quét qua Reiji và Misaka như đang đánh giá hai con thú trong lồng. “Avalos đã thu thập những siêu năng lực gia như các người từ Trái Đất không phải để giết thời gian. Chúng ta cần sức mạnh của các người cho một cuộc chiến – một cuộc chiến sẽ thay đổi cả Orbis này.” Cậu ngừng lại, nụ cười mở rộng, đôi mắt híp lóe lên một tia sáng nham hiểm. “Và nếu các người đủ mạnh để sống sót… có lẽ sẽ có một con đường quay về Trái Đất. Nhưng chỉ kẻ cuối cùng đứng vững mới được biết bí mật đó.”

Konrad nhếch môi, tiếng cười khàn khàn của hắn vang lên lần nữa, nhưng lần này xen lẫn chút bực bội. “Cuộc chiến, hử? Tao chỉ cần cắt cổ mấy con chuột này là xong, Elowen. Sao phải rườm rà thế?” Hắn liếc sang Reiji, đôi mắt lóe lên tia thách thức. “Hay mày sợ tao giết nó trước khi mày kịp bày trò?”

Reiji không động đậy, nhưng ánh mắt anh dao động trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Quay về Trái Đất… Ý nghĩ ấy lướt qua đầu anh như một cơn gió thoảng, không phải vì anh khao khát nó cho bản thân – mà vì Misaka. Nếu có một con đường, anh sẽ tìm ra, dù phải bước qua xác Konrad hay bất cứ kẻ nào cản đường. Nhưng ngay lập tức, anh dập tắt tia hy vọng ấy, giọng anh vang lên lạnh lẽo, không chút cảm xúc: “Ta không quan tâm đến trò chơi của các ngươi. Nếu Avalos muốn ta sống, thì cứ thử giữ ta lại mà xem.”

Elowen nhún vai, cặp kính steampunk lắc lư trước ngực cậu, như thể câu trả lời của Reiji chẳng có gì bất ngờ. “Vẫn cứng đầu như dự đoán. Nhưng không sao – chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Cậu giơ cây gậy lên, lớp chắn vô hình rung lên một lần cuối trước khi tan biến thành những đốm sáng lơ lửng trong không khí. “Hôm nay chỉ là lời chào hỏi thôi. Konrad, rút đi. Chúng ta đã làm đủ rồi.”

Konrad gầm gừ, rõ ràng không hài lòng, nhưng hắn không phản đối thêm. Hắn liếc sang Reiji lần cuối, nụ cười méo mó trên môi mở rộng. “Lần sau, tao sẽ không dừng lại ở nửa bàn chân đâu, Reiji. Coi chừng cái cổ của mày đấy.” Dứt lời, hắn quay người, cơ thể hóa thành vệt mờ và biến mất vào bóng tối phía sau đám cướp. 

Từ phía sau, Marco, vẫn nằm trên cát với đôi tay ôm chặt chân, bất ngờ gầm lên, giọng khàn đặc vì đau đớn và căm hận: “Đừng hòng chạy, đồ khốn! Tao sẽ tìm mày… tao sẽ xé xác mày!” Cậu cố chống tay ngồi dậy, nhưng cơ thể run rẩy không chịu nổi, máu từ vết thương lại trào ra, thấm đỏ thêm một mảng cát. 

Đôi mắt nâu đỏ ngầu của cậu dán chặt vào bóng lưng Konrad tan vào màn đêm, nước mắt lăn dài hòa lẫn với bụi bẩn trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt ấy không còn tuyệt vọng – chỉ còn ngọn lửa báo thù cháy bỏng.

Misaka nắm chặt tay, tĩnh điện bùng nổ quanh cô như một cơn bão nhỏ, ánh mắt cô rực cháy giận dữ. “Bọn khốn! Tao không cần quay về Trái Đất – tao chỉ muốn đốt cháy Avalos thành tro!” Cô hét lên, giọng lạc đi trong cơn phẫn nộ, nhưng Reiji giơ tay ngăn cô lại, ánh mắt đỏ sẫm vẫn dán chặt vào Elowen.

Elowen không đáp. Cậu chỉ mỉm cười, đôi mắt híp khép lại gần hết, để lộ một tia sáng lạnh lẽo cuối cùng, rồi quay lưng bước đi, mái tóc bù xù nâu rối tung trong gió sa mạc. Nhưng trước khi bóng dáng nhỏ bé của cậu hòa hoàn toàn vào màn đêm Zagan, giọng cậu vang lên lần cuối, nhẹ nhàng nhưng sắc như lưỡi dao: “À, quên chưa nói. Từ đầu, ta đã cài một điệp viên vào nhóm hộ tống của các người. Là ai nhỉ? Hãy thử đoán đi nhé.” Lời nói ấy như một quả bom nổ chậm, treo lơ lửng trong không khí, để lại sự nghi ngờ len lỏi trong lòng tất cả.

Reiji quay lại, ánh mắt đỏ sẫm quét qua những người còn lại – Marco nằm rên rỉ trên cát, Misaka siết chặt tay đầy giận dữ, Kruger đứng im với nụ cười cay đắng, Eilidh nắm chặt kiếm trong bóng tối, Ultea run rẩy ôm chuỗi hạt – và trong đầu anh, một câu hỏi lạnh lẽo vang lên: Ai? Là kẻ nào?

Gió sa mạc Zagan rít qua những mảnh vỡ còn sót lại của khu trại, cuốn theo mùi máu khô và tro bụi từ đống lửa đã tắt. Ánh đuốc cuối cùng trong tay đám cướp xa dần, tan vào màn đêm như những đốm sáng ma quái, để lại sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm lấy nhóm người sống sót. Reiji đứng bất động, ánh mắt đỏ sẫm quét qua từng khuôn mặt trong bóng tối, đôi tay buông thõng nhưng vẫn siết chặt như sẵn sàng tung đòn bất cứ lúc nào. Lời nói cuối cùng của Elowen – “Ta đã cài một điệp viên vào nhóm hộ tống của các người” – vẫn treo lơ lửng trong đầu anh, lạnh lẽo và sắc bén như một mũi dao găm vào lòng tin mong manh của nhóm.

Marco nằm trên cát, hơi thở yếu ớt phả ra từng làn khói trắng trong không khí lạnh giá, máu từ nửa bàn chân bị cắt đã chậm lại nhưng vẫn rỉ ra từ vết thương phẳng lì, thấm đỏ một mảng cát lớn. Đôi tay cậu nắm chặt đất, móng tay cào vào cát thành những đường rãnh sâu, như thể đang cố bấu víu vào chút sức lực cuối cùng. “Điệp viên…” cậu thì thào, giọng khàn đặc vì đau đớn và kiệt sức, đôi mắt nâu đỏ ngầu ngước lên nhìn Reiji, rồi chuyển sang những người khác. “Ai…? Ai trong đám chúng mày đã bán đứng Anasta hả?!” Câu hỏi bật ra như một tiếng gầm yếu ớt, xen lẫn nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lem luốc bụi, nhưng không ai đáp lại, chỉ có tiếng gió rít trả lời trong vô vọng.

Misaka đứng cạnh Reiji, tĩnh điện vẫn lóe lên yếu ớt quanh tay cô, đôi vai khẽ run vì cơn giận không thể trút ra. “Nếu em tìm ra kẻ phản bội…” cô nghiến răng, giọng lạc đi trong phẫn nộ, “em sẽ đốt hắn thành tro, không cần biết là ai!” Đôi mắt vàng nhạt của cô quét qua từng người, dừng lại ở Kruger với nụ cười cay đắng, rồi chuyển sang những bóng dáng khác trong bóng tối.

Reiji quay người, ánh mắt đỏ sẫm nhìn về phía Marco trước khi cất giọng, trầm và lạnh lùng: “Chúng ta không thể ở lại đây lâu. Cảng Salsotto ở phía nam – không xa lắm. Nếu nhanh, có thể tìm được người chữa trị cho Marco.” Anh bước đến chỗ Ultea, người vẫn đứng run rẩy ôm chuỗi hạt, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. “Ultea, cô bình tĩnh lại chưa?” Anh hỏi, giọng không thay đổi nhưng ánh mắt thoáng chút quan tâm. Ultea giật mình, chuỗi hạt kêu lách cách trong tay cô, rồi gật đầu yếu ớt. “T-tôi… tôi ổn…” cô lắp bắp, giọng run run. “Tốt,” Reiji đáp, “niệm phép giúp Marco đóng miệng vết cắt. Cậu ta không thể mất máu thêm nữa.” Ultea nuốt khan, quỳ xuống cạnh Marco, đôi tay run rẩy đặt lên vết thương. Một ánh sáng xanh nhạt lóe lên từ chuỗi hạt, lan ra như sợi tơ mỏng, từ từ khép lại miệng vết cắt, dù máu khô vẫn bám đầy quanh đó. Marco rên lên, nhưng ánh mắt cậu dịu đi một chút, dù ngọn lửa báo thù vẫn cháy âm ỉ.

Reiji quay sang nhóm, ánh mắt quét qua những người còn lại. Eilidh, mái tóc xanh lục rối tung trong gió, siết chặt thanh kiếm trong tay, khuôn mặt cô lạnh băng nhưng ánh mắt tránh nhìn thẳng vào ai, như thể đang giấu đi một cảm xúc nào đó. Kruger nhếch môi, nụ cười cay đắng mở rộng, giọng khàn khàn vang lên: “Nhìn tao làm gì? Nếu tao là điệp viên, tao đã cắt cổ tụi mày từ lâu rồi.” Hắn nhún vai, tay phải đặt nhẹ lên chuôi dao, ánh mắt sắc lạnh ánh lên sự cảnh giác. Xa hơn một chút, Silleran nằm dựa vào một mảnh xe hàng vỡ, chân phải của anh ta sưng đỏ vì độc từ mũi tên của đám Grazias, hơi thở nặng nề phả ra từng nhịp đứt quãng. “Đừng… đừng để tôi lại…” anh ta thì thào, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt ánh lên sự cầu xin.

Thương nhân Togar, người dẫn đầu thương đoàn, đứng cách đó vài bước, khuôn mặt đầy râu méo mó vì sợ hãi. Bên cạnh ông ta là ba người sống sót khác của thương đoàn – hai đàn ông và một phụ nữ – run rẩy ôm lấy nhau, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh như thể đám cướp có thể quay lại bất cứ lúc nào. “Chúng ta phải đi ngay!” Togar gầm lên, giọng khàn khàn vì hoảng sợ. “Cảng Salsotto là cơ hội duy nhất – nếu không, tất cả sẽ chết ở đây!”

Reiji gật đầu, bước đến một tấm ván gỗ vỡ từ xe hàng, ra hiệu cho Kruger và Eilidh. “Giúp tôi khiêng Marco. Silleran cũng cần được đỡ – Togar, ông và người của ông lo cho anh ta.” Kruger gật đầu, nụ cười cay đắng vẫn không biến mất, trong khi Eilidh lặng lẽ đặt kiếm xuống để đỡ Marco lên tấm ván, mái tóc xanh lục lòa xòa trước mặt cô. Togar vội vàng ra hiệu cho hai người đàn ông trong thương đoàn, họ run rẩy bước tới đỡ Silleran, dù anh ta rên rỉ khi chân bị động vào. Ultea đứng dậy, chuỗi hạt vẫn kêu lách cách trong tay, ánh mắt cô dao động giữa sợ hãi và quyết tâm.

Nhóm người sống sót bắt đầu di chuyển, bóng dáng họ nhỏ dần dưới bầu trời đầy sao của Zagan. Marco nằm trên tấm ván, hơi thở cậu yếu dần nhưng đôi tay nắm chặt mép gỗ đến mức khớp xương trắng bệch, ánh mắt nâu đỏ ngầu vẫn rực cháy ngọn lửa báo thù. Misaka đi bên cạnh, tĩnh điện lóe lên yếu ớt như phản ánh cơn giận âm ỉ trong lòng cô, ánh mắt không ngừng liếc về phía sau như chờ đợi một bóng dáng nào đó xuất hiện từ màn đêm. Kruger và Eilidh khiêng tấm ván, bước chân đều đặn nhưng nặng nề, trong khi Togar dẫn nhóm còn lại đỡ Silleran, tiếng rên rỉ của anh ta hòa lẫn với tiếng cát xào xạc dưới chân.

Reiji đi cuối cùng, ánh mắt đỏ sẫm nhìn về phía đông, nơi cảng Salsotto ẩn hiện như một đốm sáng mờ ảo trong bóng tối. Anh siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, giọng lẩm bẩm chỉ đủ mình nghe thấy: “Kẻ phản bội… sẽ không sống lâu đâu.” Sự nghi ngờ âm thầm lan tỏa giữa họ, như một con rắn độc lặng lẽ bò trong bóng tối, chờ đợi khoảnh khắc cắn xé. Dưới bầu trời đầy sao, nhóm người bước tiếp, mang theo nỗi đau của mất mát, ngọn lửa báo thù, và một câu hỏi không lời: Ai là kẻ phản bội?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận