Cùng nhau tìm kiếm những...
Như Tuyết Đầu Mùa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1 ~ Nữ thần băng giá không hồi âm lời tỏ tình.....Nhưng lại cứ đến nhà tôi ăn cơm

Chương 8: "Chúng tôi (?) đang thắp lên ngọn lửa cách mạng" Nhật Hoà

1 Bình luận - Độ dài: 7,167 từ - Cập nhật:

Người ta luôn nói bước đi đầu tiên luôn là bước đi khó khăn nhất, đầu xuôi thì đuôi lọt mà.

Nhưng đối với tôi thì bước nào cũng khó, chẳng có bước nào là dễ dàng hơn, nhất là trong chuyện hoà nhập với con người.

Có lẽ tôi không giỏi hoà nhập với mọi người cho lắm, những người tôi có mối quan hệ thân hơn mức "Người qua đường" có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Đúng hơn là trên một bàn tay nhỉ, Tuyết hay cha có được tính là người thân thiết không nhỉ, tôi cũng không biết nữa.

Từ khi mẹ mất, cha tôi càng nghiêm khắc hơn. Khi tỉnh táo, ông quản lý tôi chặt chẽ: quy định giờ học, cấm dùng điện thoại để tránh sao nhãng,... và còn nhiều quy định khác được thiết lập để tôi trở thành một đứa trẻ ngoan.

Cha rất nghiêm khắc, nhưng ông bận rộn với công việc nên phần lớn thời gian tôi vẫn tự lo liệu mọi thứ.

Những ngày ấy một ngày của tôi chỉ xoay vòng giữa việc học ở nhà rồi học tại trường. Những lúc rảnh rỗi tôi sẽ xem một vài tập hoạt hình chiếu trên chiếc TV cũ, tự mình nấu ăn rồi giặt đồ. Những ngày tháng ấy thật yên bình nhưng cũng buồn chán biết bao.

Căn phòng của tôi nằm ở tầng 2, những lúc làm bài tập tôi hay nhìn xuống những đứa trẻ ngang tuổi ở bên dưới chơi những trò như ô ăn quan hay nhảy dây. Tôi thấy tim mình nhói lên một chút. Nhìn bọn họ cười đùa, tôi cũng muốn thử một lần hòa vào đám đông đó.

Có lúc tôi muốn trèo khỏi chiếc hàng rào làm từ lưới sắt bao quanh nhà để chơi cùng họ. Nhưng mà cha đã nói là không được nói chuyện với mấy đứa bình dân như thế, cha nói là sớm thôi chúng tôi sẽ chuyển đến một nơi ở mới tốt hơn.

Tôi là một đứa trẻ ngoan nên không thể cãi lời của cha được, căn nhà và tấm lướt sắt màu xanh nhạt giống như một cái lồng giam giữ mà tôi lúc còn tiểu học đã chẳng thể thoát ra. Nghĩ lại thì cũng buồn cười thật đấy.

Tôi thường nghĩ về những người mình đã gặp và tự chia họ thành bốn loại.

Thứ nhất là "người qua đường"—những người tôi chỉ lướt qua trong cuộc sống. Có thể chào nhau một câu, nhưng rồi chẳng để lại gì trong trí nhớ.

Thứ hai là "người quen"—những người tôi gặp thường xuyên một thời gian, như bạn cùng lớp. Nhưng chỉ cần ngừng gặp, họ cũng nhanh chóng trở thành "người qua đường".

Thứ ba là "người thân"—những người thực sự có ảnh hưởng đến tôi, dù ít hay nhiều. Hiện tại, chỉ có cha, mẹ và Tuyết thuộc về nhóm này.

Và cuối cùng, cấp độ cao nhất: "người thân yêu nhất". Đó là một chỗ trống mà đến giờ vẫn chưa ai bước vào. Tôi luôn mong có ai đó hiểu tôi mà không cần phải giả vờ, một người tôi có thể thoải mái chia sẻ mà không phải đeo lên chiếc mặt nạ "đứa trẻ ngoan".

Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ chẳng ai sẽ đạt tầng cuối cùng cả. Với tính cách khép kín và nhạt nhẽo của mình, đôi khi tôi còn thấy khó mà có nổi một người bạn, chứ đừng nói đến một "người thân yêu nhất".

Có một điều khá buồn cười là người tiến gần nhất đến tầng cuối cùng không phải là cha, mẹ hay Tuyết mà là một người khác. Cậu ấy là người đầu tiên từng chạm đến trái tim của tôi. Ký ức về cậu vẫn rõ ràng, nhưng đáng buồn là tôi còn chẳng biết tên của cậu ấy nữa.

Tôi nhớ đó là một ngày hè rực nắng, trong lúc tôi đang làm bài tập ở tầng 2 thì đột nhiên một tiếng động cực lớn vang lên ở phía sau nhà.

Có trộm sao...

Tôi thầm nghĩ, cầm lấy thanh kiếm đồ chơi tôi vội vàng chạy xuống cầu thang, sau đó mở cửa phòng ăn rồi chạy ra sân sau nhà.

Trước mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng. Một cành cây lớn đã xô đổ một góc hàng rào tạo thành một vết rách lớn.

Phải làm sao đây, cha sẽ mắng mình mất.

Trong lúc tôi đang tá hoả không biết làm sao để sửa chữa bức tường trước khi cha trở về thì một giọng trẻ con cao vút vang lên.

"Đẹp trai quá đi mất, ông... ông là hoàng tử hả ?

Người vừa cất tiếng nói là một đứa trẻ, cậu ta cao hơn tôi một chút, thân hình thì mảnh khảnh, mái tóc đen được dấu dưới chiếc nón bóng chày phồng lên trông rất kỳ lạ, nhìn cậu ấy như một cây nấm biết đi vậy. Cậu ấy chỉ vào tôi thốt lên.

Tôi không quen với việc bị người khác chú ý. Khi cậu ấy gọi tôi là 'hoàng tử', tôi đã không biết phải phản ứng ra sao. Chưa ai từng gọi tôi như vậy. Cậu ta đang trêu chọc tôi sao?"

"Hoàng tử cái gì chứ." Tôi nói giọng hơi cộc cằn.

"Nhưng mà ông là hoàng tử mà. Đúng rồi, xin lỗi nha, tui đang làm xích đu thì cành cây bị gãy, rồi đùng đùng mọi chuyện là như vậy đó. "

Người trước mặt tôi vừa khoa tay múa chân diễn lại những việc vừa xảy ra vừa nói bằng chất giọng đều đều không cảm xúc. Giờ tôi mới để ý trên mặt đất chỗ cành cây nguyệt quế đang nằm có buộc vài sợi dây nối vào một tấm ván gỗ nhỏ. Thì ra là vậy.

"Hừ, đừng có tưởng khen tôi là tôi bỏ qua chuyện này nha."

Tôi chỉ tay thẳng vào cậu ta rồi nói lớn.

"Không sao, để tui lo."

Cậu ta từ từ tiến về phía cành cây gãy, nắm lấy phần ngọn rồi ra sức kéo. Hình như nó quá nặng nên cậu ta cứ kéo mãi mà nó vẫn nằm yên tại chỗ. Đột nhiên cậu ta ngẩng mặt lên nhìn tôi hai mắt trông chờ.

"Giúp tui với."

Tôi vội chạy lại, dồn hết sức nâng cành cây lớn đang mắc kẹt trong sân. Trong lúc đang đẩy cành cây, tôi thấy chỗ hàng rào bị rách đã rỉ sét, phần lõi của hàng rào lưới sắt đã chuyển sang màu nâu đỏ. Cái lưới rách tạo nên một cái lỗ khá lớn, đủ để một đứa trẻ như tôi chui qua chui lại dễ dàng.

Cành cây to quá, chúng tôi phải mất một lúc mới đẩy được nó ra khỏi hàng rào. Đến khi giấu được nó vào bụi cỏ, cả hai đều thở hổn hển.

Tôi ngồi phịch xuống lấy tay lau mồ hôi trên trán, bóng mát của cây nguyệt quế làm tôi cảm thấy thật thoải mái. Người kia cũng lại gần rồi ngồi xuống.

Tôi nhìn cậu ấy, thấy bùn đất lấm lem trên má. Bình thường tôi không quan tâm người khác lắm, nhưng không hiểu sao lần này tôi lại chạy vội vào nhà, lấy một chiếc khăn nhúng nước, rồi chui qua hàng rào đưa cho cậu ấy.

"Cảm ơn."

Nhận lấy tấm khăn, cậu ấy lau sạch sẽ những vết bẩn trên cơ thể. Lúc này tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt của cậu ấy. Làn da cậu ấy trắng muốt, đôi mắt màu đen láy nhưng lại rất tĩnh lặng không có chút dao động nào. Đôi mắt đó không giống bất kỳ đứa trẻ cùng tuổi nào tôi từng gặp cả.

Lúc tôi nhìn cậu ta thì cậu ta cũng đang chăm chú nhìn tôi, đột nhiên cậu ấy nghiêng đầu, bàn tay nhỏ chạm vào khuôn mặt tôi làm tôi cảm giác lành lạnh rồi giật người ra đằng sau.

"Làm cái gì đó." Tôi nói bằng giọng gắt gỏng.

Cậu ấy thu tay lại, hai tay ôm gối trông hơi đáng yêu quá so với một thằng con trai.

"Mắt với tóc ông đẹp ghê, y như hoàng tử trong truyện luôn."

Hai má tôi nóng bừng như bị lửa đốt. Tôi cúi gằm xuống, giả vờ nhìn chằm chằm vào một cọng cỏ dưới đất, như thể nó là thứ thú vị nhất trên đời.

Từ trước đến nay, lời mà tôi nghe nhiều nhất chỉ toàn là chế giễu. 'Lập dị', 'ác quỷ', hay những lời xì xào sau lưng. Chưa từng có ai khen ngợi tôi cả.

"Chẳng có đứa con trai nào vui khi bị nói như vậy đâu."

Tôi đã định nói bằng giọng thật ngầu nhưng do bối rối mà cuối cùng thứ phát ra lại là những âm thanh cao vút chẳng có chút lực sát thương nào.

Nghe xong cậu ta gật đầu rồi bảo.

"Vậy thì dễ thương nha, hoàng tử dễ thương lắm."

"Như vậy thì còn tệ hơn đó." Tôi lập tức phản bác, ngữ điệu cứng rắn hơn.

"Mà tại sao lại gọi tôi là hoàng tử."

Cậu ấy đáp ngay lập tức.

"Tui đã thấy ông từ lâu, từ cửa sổ nhà tui đó! Ông lúc nào cũng lặng lẽ, trông giống y hệt hoàng tử trong truyện tranh đó." Vừa nói cậu ấy vừa chỉ về phía toà nhà chung cư đối diện nhà tôi 

Truyện tranh là thứ mà mấy đứa nhóc cùng lớp tôi hay vui vẻ nhắc đến lúc giờ ra chơi đúng không nhỉ. Sách tranh có gì hay nhỉ, đứa nhóc nào cũng thích sách tranh cả. Trong nhà tôi có sách, có cả truyện nhưng chỉ toàn là những quyển sách khó hiểu của người lớn mà thôi, tôi không thích chúng tí nào. Giọng tôi lạnh lại, tôi trả lời.

"Không cần đâu, tôi ghét sách tranh."

Hình như bị bất ngờ bởi câu trả lời của tôi cậu ấy đơ người ra. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời.

"Tôi không có ý đó, chỉ là..."

Tôi cố viện lý do nhưng cuối cùng chẳng thể nào nói được gì cả. Người trước mặt tôi nhìn tôi một lúc rồi hướng mắt về chiếc hàng rào đang rách một mảng lớn.

"Ông có kìm sắt không?"

"Tôi có, cậu biết sửa hàng rào hả."

Cậu ấy gật đầu.

Tôi lấy chiếc kìm và ít dây thép từ hộp dụng cụ của bố rồi đưa cho cậu ấy. Tôi đứng một bên quan sát cậu ta cắt hàng rào.

Có lẽ cuộc gặp gỡ này đến đây là kết thúc nhỉ, khi cái hàng rào được sửa xong chắc là cậu ấy sẽ rời đi, chúng tôi sẽ chẳng gặp lại nhau nữa. Tôi còn chẳng biết tên của cậu ấy nữa, nghĩ vậy một cảm giác khó chịu đột nhiên dâng lên trong lồng ngực.

"Xong rồi đây." Cậu ta đứng dậy hai tay đặt sau lưng trông rất tự hào.

Chắc là cái hàng rào đã được sửa xong nhỉ... Tôi nhìn về cái hàng rào hai mắt trợn tròn. Vết rách trên cái hàng rào làm từ lưới sắt hoàn toàn không được vá lại, có lẽ vì nó đã cũ kỹ và có phần lỏng lẻo nên cậu ấy chỉ cần dùng kìm bấm là đã có thể chỉnh sửa nó thành một mái vòm nhỏ.

"Cậu làm cái gì đó hả ?" Tôi hét lên.

"Nếu làm thế này thì lúc bò qua sẽ không bị trầy xước đâu."

Tôi nhìn cái hàng rào đã hoàn toàn không có cách nào sửa lại được nữa lòng đau đớn.

"Tôi không biết phải đối diện với cơn giận của cha thế nào nữa." Hai tay tôi ôm lấy đầu sợ hãi nói.

"Cậu dùng cái chậu cây che lại là được mà, ở ngoài này cỏ cao nên không ai phát hiện đâu."

Vừa nói cậu ta vừa vỗ ngực vui vẻ.

"Tui sẽ còn đến chơi nữa đó."

Nói xong cậu ấy chạy nhanh về phía đường lớn, dáng hình nhỏ nhắn ấy dần khuất sau những bụi cây rồi biến mất.

Tôi chẳng còn buồn vì chuyện chiếc hàng rào nữa, thay vào đó một cảm xúc ấm áp dâng lên trong lồng ngực. Suốt ngày hôm đó tôi cười rất vui vẻ, lòng mong ngóng cuộc gặp mặt tiếp theo.

Lần đầu tiên trong đời tôi có một người bạn.

---

Tiếng chim hót khe khẽ kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi mở mắt, cảm giác mơ hồ như vừa lạc bước khỏi một thế giới khác. Một giấc mơ—hay đúng hơn, một ký ức mà tôi đã cố chôn vùi từ lâu.

Tôi cứ nghĩ mình đã cất nó đi thật kỹ, giấu vào nơi sâu nhất trong tim, nơi chẳng ai có thể chạm tới. Vậy mà chỉ một đêm mơ hồ, nó lại len lỏi quay về. Hình ảnh cậu ấy rõ ràng đến nỗi tôi gần như có thể chạm vào, nghe thấy giọng nói ấy một lần nữa.

Có lẽ vì hôm nay là một ngày quan trọng. Có lẽ vì tôi đã thức quá khuya, để tâm trí lơ lửng giữa quá khứ và hiện tại. Tôi đưa tay lên má, chạm vào một vệt ẩm lạnh. Nước mắt. Tôi đã khóc lúc nào mà chẳng hay.

Tôi khẽ bật cười, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào trong đó. Thì ra, dù có cố gắng đến đâu, có những thứ vẫn chẳng thể quên được.

Sau khi đánh răng rồi tắm rửa như thường lệ, tôi vào bếp để nấu bữa sáng và hai phần cơm hộp cho tôi và Tuyết.

Tôi rửa mặt rồi vội chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ ăn trưa cho Tuyết và mình.

Bữa sáng là cơm chiên rau củ đơn giản, nhưng để 'giấu' rau cho Tuyết ăn mà không nhăn mặt, tôi phải sáng tạo một chút.

Tôi băm nhỏ rau củ—cà rốt, bông cải xanh và một ít bí đỏ—rồi trộn cùng sữa đậu nành thay cho trứng, thêm chút bột bắp để kết dính. Hỗn hợp này được tráng thành một lớp mỏng trên chảo nóng, sau đó cắt nhỏ và trộn vào cơm.

Còn về phần onigiri, tôi nghiền nhuyễn đậu hũ non, trộn với chút tương mè rang và một ít mayonnaise . Hỗn hợp mềm mịn này trở thành nhân bên trong, khiến viên cơm có hương vị béo ngậy tự nhiên.

Tôi tự hỏi không biết lần này cô ấy có phát hiện ra không.

Rời khỏi nhà tôi đưa chiếc hộp giữ nhiệt đựng thức ăn đã chuẩn bị cho Tuyết cho quản gia của cô ấy.

"Chị Mai đưa cho bạn ấy giúp em."

Người phụ nữ trong bộ âu phục nhận lấy chiếc hộp giữ nhiệt rồi cúi đầu. Người này là quản gia cha Tuyết cử đến để chăm sóc cô ấy. Cô ấy luôn búi tóc một cách gọn gàng và mỉm cười một cách khó hiểu. Dù đã gặp mặt người này nhiều lần nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi cũng chẳng thân thiết là mấy.

"Tôi sẽ chuyển nó đến tiểu thư ."

Nói xong, cô ta đem chiếc hộp vào nhà. Dù sao thì Tuyết thường sẽ đến trường bằng xe hơi nên tôi cũng không đợi mà tự mình đi bộ đến trường.

Nếu như bình thường thì chắc ngày hôm nay của tôi sẽ trôi qua một cách yên bình trừ việc cái tin đồn đó khiến tôi bị chú ý nhiều hơn bình thường một chút. Nhưng hôm nay là một ngày hơi đặc biệt một chút.

Hôm nay là ngày tôi chính thức ra mắt toàn bộ thành viên của câu lạc bộ. Đứng trước căn phòng câu lạc bộ tư vấn tâm lý, tôi khẽ thở dài.

Sau ngày hôm đó chị Hà đã thêm tôi vào nhóm chat của câu lạc bộ, mấy ngày qua tôi cũng đã làm quen với mọi người trong câu lạc bộ và thân thiết với họ hơn một chút.

Chị Lam Ngọc nói chuyện rất tao nhã ngay cả khi nhắn tin, cũng chính chị ấy đã hướng dẫn và giới thiệu tôi với các thành viên khác. Chủ tịch Câu lạc bộ Thiên Hà thì vẫn là một người thích cười đùa khác hẳn với vẻ nghiêm túc và đáng tin mà tôi thường thấy, điều này làm tôi bất ngờ một chút. À chị ấy cũng hay bị mọi người chọc về cái sở thích cuồng nhiệt với mấy câu chuyện tình hài hước lãng mạn nữa, tôi không nhớ mình đã cười bao nhiêu lần khi nhìn thấy tin nhắn của chị ấy.

Tiền bối Thanh là một người rất kiệm lời, hình như anh ấy dành phần lớn thời gian ở phòng Thư Pháp đôi lúc anh ấy cũng có vài góc nhìn rất phi nhân loại về tình yêu nữa. Tiền bối Long thì có cách nói truyện rất đặc trưng, cảm giác như anh ấy bước ra từ mấy bộ phim tiên hiệp ấy hình như mục tiêu hiện tại của anh ấy là điều khiển "Phi kiếm" thì phải, anh ấy là một người cho người khác cảm giác rất đáng tin cậy dù có đôi lúc hơi ngốc một chút. Tôi cảm giác anh ấy là kiểu người khiến người khác khó mà ghét được.

Tôi có cảm giác mình sẽ có thể dễ dàng hoà đồng với mọi người.

Nhưng mà làm bạn trên mạng và làm bạn ngoài đời là cực kỳ khác nhau luôn đó. Dù có thể dễ dàng trò chuyện vui vẻ trên nhóm chat nhưng nói chuyện với người khác ngoài đời là một thử thách lớn đối với tôi, nhất là khi tôi sẽ còn gặp họ trong ít nhất là 2 năm nữa.

Lỡ như màn ra mắt của tôi thất bại thì sao, lỡ như mọi người không thích vẻ bề ngoài xuề xòa này của tôi thì sao. Nghĩ đến đó tim tôi quặn thắt như bị ai bóp chặt lấy, bàn tay cầm chiếc hộp bánh vô thức siết chặt lại.

Tôi cứ đi đi lại trước cửa mà chẳng dám gõ cửa suốt mấy phút. Sau khi lấy hết dũng khí tôi cuối cùng cũng nắm tay lên cánh cửa gỗ rồi gõ.

Tiếng cốc cốc vang lên, ngay sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

"Mời vào."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi xoay tay nắm cửa, khi cánh cửa vừa mở ra một âm thanh như tiếng pháo giấy vang lên làm tôi hơi giật mình, ngay sau đó là vô số vụn giấy kim tuyến rơi xuống từ trên cao.

Người bắn pháo giấy là chị Hà và một nữ sinh mà tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần trên báo nhưng chưa lần nào gặp ngoài đời - "thánh nữ" Lam Ngọc. Đằng sau hai người họ là hai chàng trai một người cao lớn với mái tóc nổi bật màu đỏ và một người khác có dáng vẻ thư sinh đang giữ một tấm biển ghi dòng chữ lớn. Mọi người đồng thanh nói.

"Chào mừng thành viên mới Nhật Hoà."

Tôi chuyển từ bất ngờ sang cảm động, một cảm giác ấm áp chưa từng có lan toả trong lồng ngực làm tôi cảm giác như mình đang tắm trong nắng sớm mai. Tôi cúi đầu nói bằng giọng hơi run.

"Cảm ơn anh chị, mong được mọi người giúp đỡ ạ."

Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích và giọng nói vui vẻ của chị Hà.

"Cảm ơn em vào bàn đi, chị chuẩn bị bánh rồi đó."

Tôi đi theo mọi người và ngồi vào bàn, có lẽ do tôi là nhân vật chính hôm nay nên vị trí ngồi của tôi là chiếc ghế đơn ở giữa, đối diện là chị Hà, chị Ngọc ngồi bên phải, còn hai tiền bối nam ngồi bên trái. Không quen bị nhiều người chú ý một chút nên tôi thấy hơi ngại. Lúc này tôi mới nhìn rõ những thành viên khác.

Tôi đưa mắt nhìn quanh bàn. Chị Hà vẫn rạng rỡ như mọi ngày, nụ cười của chị ấy làm sáng cả căn phòng. Bên cạnh chị là tiền bối Ngọc, dáng ngồi thẳng lưng đầy trang nhã. Đối diện tôi, tiền bối Long khoanh tay, mái tóc đỏ dựng ngược càng làm tăng vẻ mạnh mẽ. Tiền bối Thanh thì trầm mặc hơn, anh ấy im lặng nhìn tôi như muốn nói gì đó. Chị Hà đột nhiên đứng dậy tuyên bố một cách hùng hồn.

"Hôm nay câu lạc bộ sẽ tổ chức buổi tiệc chào đón thành viên mới."

Trên bàn thực sự có một chiếc bánh kem nhỏ cùng với dòng chữ "Chào mừng Nhật Hoà" được khắc một cách tỉ mỉ. Đột nhiên chị Hà chuyển sang giọng trịnh trọng.

"Em có biết sự kiện này quan trọng đến mức nào hay không ?"

Tôi nuốt nước bọt, chưa kịp lên tiếng thì anh Long đã nói bằng giọng hào sảng.

"Đừng làm nhóc này căng thẳng chứ, tiểu tử này sắp hoá đá đến nơi rồi đây này." Vừa nói anh ấy vừa vỗ vai tôi, đống cơ bắp căng phồng trong bộ võ phục tác động lên vai làm tôi cảm giác như phổi mình sắp bay ra ngoài.

Đúng lúc này chàng trai còn lại trong phòng lên tiếng.

"Dừng được rồi đó, cậu ta không phải dân tập võ đâu. Đánh nữa là có án mạng đấy." Nghe vậy màn liên hoàn vỗ của anh Long dừng lại.

Cảm ơn vì đã thay lời muốn nói của em ạ. Tôi cảm kích nhìn chàng trai trai trong bộ đạo bào đen, anh ấy toả ra một khí chất trầm ổn như những người đọc sách thời xưa vậy. Anh ấy đẩy nhẹ chiếc kính gọng tròn rồi nói.

"À lần sau em nhớ nhanh lên nhé, cầm tấm bảng này suốt mười lăm phút làm tôi thấy mệt mỏi lắm." Vừa nói anh ấy vừa xoa xoa cơ bắp ở cánh tay, nói thật thì bàn tay của anh ấy rất thanh mảnh như là của con gái vậy.

Hả, tôi bất ngờ một chút. Mọi người đã giữ nguyên tư thế như vậy trong lúc tôi đang lưỡng lự ngoài cửa sao.

"Em xin lỗi, lần sau em sẽ không tái phạm nữa." Vì quá xấu hổ nên tôi hét lớn lên.

"Không sao đâu, đó là chuyện nhỏ mà."

Vừa nói chị Ngọc vừa cười khúc khích, chị ấy khẽ nghiêng đầu khiến mái tóc đen tuyền dài đến ngang cằm khẽ chạm vào phần xương quai xanh mềm mại. Hai má tôi vô thức nóng lên, chị ấy quả nhiên là người xinh đẹp nhất năm hai mà.

"Đừng có mà thích Ngọc đó nha, nhỏ là người có số lượng người theo đuổi và người thất tình nhiều nhất học viện đó. Anh nghe mấy tiền bối ở kiếm đạo hội nói là số lượng người tử trận dưới sắc đẹp của nhỏ đã lên đến hàng trăm người rồi."

Vừa nói anh Long vừa cười lớn, có lẽ vì không được vỗ vào tôi nên chiếc tay vịn của chiếc ghế trở thành nạn nhân tiếp theo của màn liên hoàn vỗ này, nếu nhìn kỹ thì có vài vết nứt đang dần hình thành trên chiếc ghế mất rồi.

Đột nhiên một luồng sát khí khủng khiếp bốc lên ngùn ngụt như muốn nhấn chìm nơi này trong biển máu. Tôi cảm thấy mình nổi hết da gà như vừa lạc vào lãnh địa của quỷ vương, tôi nuốt nước bọt đây là chiêu thức "triển khai lãnh địa" trong truyền thuyết sao. Một giọng nói lạnh lẽo như âm vang từ địa ngục vang lên.

"Đừng có nói về chuyện tình cảm của người khác như thế chứ. Với lại con số hình như mới gần 100 người thôi."

Đối với một kẻ mờ nhạt như tôi thì một trăm người đúng là một con số thiên văn. Đối mặt với nghiệp hoả địa ngục đến từ "Quỷ vương" Lam Ngọc, anh Long chỉ cười như thể chẳng có gì có thể làm anh ấy suy chuyển.

"Tại hạ chỉ muốn bảo vệ tiểu tử chưa trải sự đời này mà thôi, nếu lỡ rơi vào nanh vuốt của các hạ thì câu lạc bộ sẽ lần nữa rơi vào cảnh khốn cùng mất, lúc đó thì ta kiếm đâu ra một đàn em ngây thơ dễ dụ.. à nhầm tốt bụng như thế này đây."

Thì ra đây là vị trí thật sự của tôi trong câu lạc bộ của tôi sao, muốn khóc quá. Luồng sát khí của quỷ vương va chạm với luồng kiếm khí khủng bố đến từ chàng trai tên Long khiến mặt đất của căn phòng câu lạc bộ nứt toác ra. Khônggggg tiền bối Thanh đang bay về một nơi xa lắm rồi.

"Cái gì mà nanh vuốc chứ, mình có phải yêu quái đâu. Mà cậu có vấn đề với con gái xinh đẹp à Long, cái đồ trai tân không có nổi người yêu."

Từng câu nói của chị ấy như từng lưỡi dao sắc lạnh bắn thẳng đến người của anh Long.

"Đời của tại hạ là dành cho kiếm đạo, nữ nhi thường tình chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta.... Câu này ngầu quá đi mất."

Giọng của anh Long ở đoạn cuối hơi nhỏ một chút nhưng do ngồi gần nên tôi vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ. Hình ảnh một tiền bối đáng tin cậy, ngầu lòi mạnh mẽ tan biến như bông tuyết mùa đông. Thì ra anh ấy chỉ là một kẻ cuồng truyện kiếm hiệp đúng không, nghĩ đến đây môi tôi khẽ giật giật. Đúng lúc này cái người đã im lặng từ nãy đến giờ, chủ tịch của câu lạc bộ lên tiếng.

"Dù rất thích xem tiếp vở kịch yêu ghét của hai cậu nhưng mà hôm nay nhân vật chính là thành viên mới mà."

"Cái gì mà yêu chứ."

Hai người đồng thanh hét lên, tiền bối Long ngồi xuống ghế, một tay đặt lên chuôi kiếm gỗ như chưa có gì xảy ra.

Luồng khí tức lạnh lẽo của "Quỷ vương" Lam Ngọc rút vào chiếc bóng dưới chân chị ấy, mái tóc đang bay dựng ngược trong gió của chị ấy cũng phủ xuống chị ấy trở lại vẻ xinh đẹp, cao quý thường ngày. Tôi gõ trán. Chắc đây là tác dụng phụ của việc đọc quá nhiều truyện kiếm hiệp mà anh Long giới thiệu, nên trí tưởng tượng của tôi mới bay cao bay xa như vừa uống một lốc Fristy vậy.

"Xin lỗi chị vô ý quá." Chị ấy nở một nụ cười xinh đẹp đến mức tôi cảm giác thời gian như đứng yên. Nếu như chị ấy không ném cho tôi một ánh mắt lạnh lẽo và câu nói nửa đùa nửa thật thì hẳn là tôi đã nghĩ màn "Quỷ vương biến thân" vừa rồi là ảo giác mất rồi.

"Em đừng nói chuyện này cho ai nhé, nếu không thì chị không biết mình sẽ phải làm gì đâu."

Tôi có thể thấy nghiệp hoả địa ngục đang cháy trong ánh mắt ấy kìa, đáng sợ quá đi mất.

"Em sẽ giữ mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay trong lòng đến cuối đời ạ." Tôi vội nói trong lúc cúi đầu một cách chân thành.

"Chị đùa thôi." Lúc này chị Ngọc mới nở một nụ cười hoà nhã. Tôi cảm thấy hình tượng của "Thánh nữ" đang tan vỡ như một tấm gương, hình như phía sau là hình ảnh của một ma nữ thì phải, tôi cảm giác nước mắt của mình vừa rơi.

"Hôm nay chị sẽ nói cho em một bí mật của câu lạc bộ."

Tôi hướng về phía chị Hà, hơi tò mò về câu trả lời.

"Câu lạc bộ của chúng ta tên là "tư vấn tâm lý " nhưng thật ra đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Câu lạc bộ của chúng ta tên thật là." Chị ấy dừng lại một chút thêm phần huyền bí rồi nói một cách trang trọng.

"Tên chính thức của câu lạc bộ"Câu lạc bộ nghiên cứu tình yêu" đó."

Câu lạc bộ..."tình yêu" đầu tôi hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

"Đúng vậy chúng ta đang đại diện cho những người cùng khổ ngoài kia, đấu tranh cho quyền yêu và được yêu của mọi học sinh của Iris. Chúng ta đang thắp lên ngọn lửa cách mạng để thiêu cháy mọi rào cản, khiến tình yêu lần đầu tiên được lan toả ở học viện này."

Vừa nói chị ấy vừa giơ hai tay lên như đang truyền giáo vậy. Tôi giơ tay nói.

"Thưa chị không phải học viện của chúng ta có tỷ lệ loại học sinh rất cao hay sao, em cảm thấy mọi người giống như đang cạnh tranh, chiến đấu cho tương lai của mình hơn là dành thời gian cho thứ tên là "tình yêu" đấy ạ. Mà chẳng phải học viện cũng chẳng cấm đoán chuyện yêu nhau hay sao, em vẫn thấy nhiều cặp đôi dù chẳng cần chúng ta làm thứ gọi là cách mạng này hay sao."

Tôi nói lên suy nghĩ của mình bằng giọng tò mò.

"Em biết không có một bức tường vô hình ngăn cách học sinh giữa 4 tầng lớp của học viện chúng ta. Sự tự do về tình yêu cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Để cho mọi tình yêu không kết thúc trong bi kịch chúng ta phải ra tay đó." Chị ấy bắt đầu giải thích.

"Iris là một xã hội thu nhỏ, chúng ta có "Thường dân", "Thiên tài", "Tài phiệt" và "Quý tộc". Tình yêu chỉ được cho phép giữa hai "Quý tộc" mà thôi, mọi câu chuyện tình cảm khác đều bị xem là dị giáo. Nếu ai vượt qua bức tường ranh giới giữa các giai cấp họ sẽ kết thúc cuộc sống của mình trong bi kịch mà thôi."

Ngừng lại uống chút nước, chị ấy nói tiếp.

"Với tư cách là một người yêu thích những câu chuyện lãng mạn chị không thể để chế độ hà khắc này dập tắt mấy câu chuyện tình yêu này được. Nói thật thì chuyện tình giữa quản gia và cô chủ rất tuyệt vời, giữa cô gái thường dân và thiếu gia xuất gia tộc quyền thế cũng hay nữa....khửa khửa..."

Càng nói chị ấy càng đắm chìm vào mộng tưởng tươi đẹp của mình, rồi còn cười bằng một điệu cười kỳ lạ nữa. Hình ảnh tiền bối đáng tin cậy, chuyên gia tâm lý học của chị Hà trong lòng tôi lại tan vỡ lần nữa. Chị ấy chỉ là một người nghiện mấy tiểu thuyết lãng mạn mà thôi. Như nhớ ra điều gì đó , chị Hà nói.

"Mọi thành viên câu lạc bộ đều tham gia vì muốn tìm được"Tình yêu đích thực" đó, ở điểm đó thì mọi người giống nhau hết."

"Là hiểu rõ về "tình yêu", tôi chẳng muốn vướng vào mấy chuyện rắc rối này đâu." Anh Thanh khẽ lắc đầu trong lúc nói.

"Tôi giống cậu ấy." Anh Long lên tiếng.

"Miễn bình luận." Chị Ngọc nói.

"Ư ư... Không phải chúng ta đã nắm tay nhau dưới bầu trời sao và thề nguyện sẽ cùng nhau tìm kiếm tình yêu đích thực sao."

Chị Hà nói hai mắt ngấn lệ.

"Là do cậu tưởng tượng ra đó. Nói chính xác thì mọi người chỉ bị cuốn vào cuộc cách mạng của cậu mà thôi." Tiền bối Thanh nói.

"Đúng vậy." Tiền bối Long và Ngọc đồng thanh.

Chị Hà gục xuống bàn như vừa trúng đòn chí mạng vậy. Từ mặt bàn tôi nghe thấy những âm thanh thì thầm nho nhỏ.

"P-ph..."

Trong lúc tôi còn đang suy đoán chị Hà đang định nói gì thì chị ấy đột nhiên đứng dậy, hai mắt rực lửa rồi gầm lên.

"PHƯỢNG HOÀNG HỒI SINH."

Xong rồi chị ấy đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đùa đủ rồi đó, mọi người ăn bánh kem thôi."

Chị Hà nói xong lấy con dao nhựa ra rồi bắt đầu cắt chiếc bánh kem nhỏ thành 5 phần bằng nhau. Chị ấy hơi vụng về nên vết cắt không hoàn hảo lắm. Chị ấy đặt một phần lên đĩa rồi đưa cho tôi và các tiền bối khác.

"Một lần nữa chúc mừng thành viên mới."

Tôi ăn thử miếng bánh kem, một vị ngọt đậm đà tan trên đầu lưỡi, có vẻ chiếc bánh được làm từ loại kem bình thường, kết cấu cũng khá tốt. Một chiếc bánh ổn so với những thành phần tạo ra nó. Nhưng mà đối với tôi nó là chiếc bánh ngon nhất tôi từng ăn.

"Ngon lắm ạ." Vừa nói tôi vừa nở một nụ cười thật tươi. Tôi nhìn quanh, ai cũng đang nếm thử chiếc bánh trừ tiền bối Long đã ăn cả miếng bánh trong một lần.

"Ngon thật đó, gần bằng đồ ăn trong mấy bữa tiệc của giới quý tộc rồi." Tiền bối Ngọc bình phẩm.

"Cũng ổn dù tôi không thích đồ ngọt chút nào." Anh Thanh nói xong tiếp tục ăn từng miếng nhỏ. Tiền bối Long miệng vẫn đang nhai chiếc bánh không nói gì chỉ khẽ giơ ngón tay cái lên thể hiện sự đồng tình.

"May là mọi người thích, món này tốn tận nửa tháng sinh hoạt phí của tớ." Chị Hà vừa cười vừa nói.

Lúc này tôi mới nhớ đến món Pound cake bốn vị mà tôi đã làm từ hôm qua.

"Đúng rồi em có làm món này." Tôi lấy chiếc hộp gỗ bạch dương mà tôi đã cầm nãy giờ đặt lên bàn.

Tôi nhẹ nhàng mở nắp hộp gỗ, và ngay lập tức, một làn hương ngọt ngào phả vào mặt. Hương bơ sữa béo ngậy hòa quyện với chút vani dịu nhẹ, thoang thoảng thêm vị ca cao đắng nhẹ, chanh tươi mát và trà xanh thanh khiết. Mùi gỗ nhè nhẹ từ chiếc hộp làm tất cả trở nên trầm ấm hơn.

Bên trong, những lát Pound Cake được xếp ngay ngắn, từng miếng bánh mềm mịn, ánh lên sắc vàng nâu đầy hấp dẫn. Món bánh vani trông mềm mại với màu vàng nhạt dịu mắt, trong khi sô-cô-la lại có màu nâu đậm, bề mặt hơi nứt nhẹ như một dấu hiệu của lớp vỏ giòn hoàn hảo. Bánh chanh thì vàng ươm, phủ một lớp đường mỏng tinh tế, còn trà xanh lại mang sắc xanh lá non mượt mà.

Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận trọn vẹn mùi hương ấy. Tất cả đều hoàn hảo—nhưng liệu mọi người có thích không nhỉ?

Tôi nhìn quanh sự chú ý của mọi người đã hoàn toàn đặt vào hộp bánh ở giữa, sau đó mọi người nhìn vào tôi như thể đang mong chờ tôi làm điều gì đó vậy. Tôi lấy con dao được chuẩn bị sẵn trên nắp hộp rồi bắt đầu chia từng ổ bánh thành 4 phần bằng nhau.

"Mời mọi người ạ."

Tiền bối Long lấy chiếc nĩa rồi lấy một phần bánh vị sô cô la rồi ăn ngấu nghiến. Anh ấy tiếp tục gửi đến tôi một dấu like bằng bàn tay.

"Vị trà xanh rất tươi mát, nhóc giỏi đó." Vừa nhâm nhi miếng bánh tiền bối Thanh vừa nói.

"Em giỏi quá, ngon hơn cả bánh ở tiệm luôn."

Chị Hà thốt lên sau khi nếm chiếc bánh vị chanh. Sau mười phút, chiếc hộp bánh đã trống rỗng. Được nhìn người khác ăn đồ ăn mình nấu luôn mang đến cho tôi niềm vui, nhìn mọi người thích món này làm tôi không kiềm chế được mà vô thức mỉm cười.

Đột nhiên tiếng nói của tiền bối Ngọc vang lên.

"Tớ cảm thấy mình đã thất bại."

Chị Hà như vừa nghĩ đến điều gì đó vỗ hai tay vào nhau rồi nói.

"Đúng rồi cậu rất tự tin về mấy môn nữ công gia chánh này nhỉ." Nói xong chị ấy quay sang tôi giải thích." Từ trước đến nay Ngọc luôn là người chuẩn bị bánh ngọt cho mấy bữa tiệc trà đó."

Thì ra là vậy sao.

"Lần sau chị sẽ đem bánh đến." Chị Ngọc nói giọng hừng hực khí thế.

"À đúng rồi đây là món quà chị đã hứa."

Chị Ngọc lấy từ trong chiếc túi ra một chiếc hộp quà nhỏ được gói một cách đẹp đẽ màu đen và trắng rất tinh tế, rồi đặt trước mặt tôi.

"Đây là quà của anh." Tiền bối Long vỗ vai tôi rồi đưa tôi một hộp quà hình chữ nhật.

"Của tôi đây." Tiền bối Thanh đưa cho tôi một gói quà hình trụ dài được quấn bằng vải.

Chị Hà nhìn xung quanh một cách đầy bất ngờ rồi bảo.

"Mọi người thông đồng với nhau tặng quà cho em ấy mà không nói với tớ sao." Như vừa nghĩ ra gì đó chị ấy vỗ tay.

"Món quà của chị là chiếc bánh kem đó. Đúng rồi."

Tôi bật cười, tôi đứng dậy rồi cúi đầu thật sâu.

"Cảm ơn các anh chị rất nhiều ạ."

Sau khi trò chuyện thêm một chút, mọi người chia nhau dọn dẹp tàn dư của bữa tiệc rồi từng người từ biết rồi rời khỏi phòng câu lạc bộ. Cuối cùng căn phòng chỉ còn lại mỗi tôi và chị Hà. Căn phòng mà vừa nãy còn rộn ràng tiếng cười đùa vui vẻ giờ bỗng chốc trở nên thật tĩnh lặng. Ở ngoài trời gió lạnh từ biển thổi vào báo hiệu màn đêm sắp buông xuống. Trong lúc tôi đang sắp xếp lại đồ đạc thì chị Hà đột nhiên nói.

"Em có cảm thấy khó hoà hợp với mọi người không ?"

Tôi cười rồi lắc đầu.

"Ngoài việc tính cách của mọi người hơi khác với những gì em từng tưởng tượng thì mọi thứ đều ổn cả ạ."

Chị Hà gật đầu rồi nói.

"Mỗi con người đều được cấu thành từ vô số hành vi. Hình ảnh mà người khác cho em thấy chỉ là những gì họ khiến em muốn thấy mà thôi."

Chị ấy nhìn về mặt trời đang dần lặng xuống khỏi đường chân trời rơi tiếp tục nói.

"Trong tâm lý học người ta gọi đây là "định vị bản thân" đó. Nhưng mà chị cảm thấy chuyện này rất tệ luôn đó, luôn đóng khung mình vào một vai diễn nào đó rất mệt mỏi và nặng nề... đúng không?"

Chị ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hỏi. Chị ấy quả là có thể nhìn thấu tất cả, từ nhỏ tôi đã luôn khoác lên mình hình ảnh "đứa trẻ ngoan" dù cho trong lòng có khó chịu thì tôi vẫn cố duy trì lớp vỏ bọc đó. Tôi chậm rãi gật đầu.

"Có cách để em có thể thoải mái thể hiện cảm xúc thật của mình đó. Vì em là tổng hợp của nhiều hành vi nên đôi lúc hành xử khác với bình thường cũng là chuyện tất nhiên mà thôi. Đừng kìm nén cảm xúc của mình quá, có hại cho tim lắm."

Từng lời của chị ấy thấm vào tâm trí của tôi, tôi cảm giác như có thứ gì nảy mầm trong tâm hồn mình như muốn mở ra thứ gì đó rồi lập tức đóng lại.

"Nhưng mà nếu như em khiến người khác chán ghét bản thân mình thì sao, em không cảm thấy có gì sai khi sống một cuộc sống nhạt nhoà cả."

"Đúng vậy." Chị ấy không phản bác mà chỉ nói.

"Nhưng liệu em có hạnh phúc với một cuộc sống như vậy không?"

Tôi hồi tưởng lại cuộc sống của mình từ nhỏ đến lớn. Tôi có hạnh phúc hay không?

Tôi chẳng biết nữa, tôi chưa bao giờ tự mình hỏi câu hỏi này hay đúng hơn là tôi luôn tránh né nó. Bởi vì tôi biết câu trả lời sẽ khiến tôi sụp đổ. Tôi nói giọng khò khè như đang thở một cách khó khăn.

"E-em ... không...." Chỉ hai từ ngữ đơn giản, nhưng gần như rút hết sức lực trong cơ thể tôi. Chị ấy xoa đầu tôi, sự ấm áp của bàn tay chị ấy làm tôi cảm tốt hơn ngay lập tức.

"Chỉ cần em chịu đi bước bước chân đầu tiên là được, chị sẽ giúp em có thể thể hiện con người thật của mình nhiều hơn. Đừng đặt lên vai quá nhiều gánh nặng nữa."

Tôi gật đầu, nếu như có thể được giải thoát khỏi lớp vỏ bọc cũ kỹ cứng nhắc này, tôi sẵn sàng thử.

"Tốt lắm, bước đầu tiên chính là "Học cách bị từ chối đó."

Chị ấy cười rạng rỡ như vừa dụ dỗ được chú cừu non là tôi đây vào trong lò mổ.

Hả ? Bị từ chối sao. Những ký ức bị Tuyết từ chối, bị những người bạn học cô lập hiện lên trong tâm trí khiến tôi đau đớn. Nhưng những cảm xúc ấm áp và vui vẻ ngày hôm nay đột nhiên dâng lên dần dần khiến tôi không còn cảm thấy buồn nữa. Sâu thẳm trong thâm tâm tôi tôi cũng muốn có thể sống một cách chân thật như họ. Có lẽ thấy biểu cảm tôi dần tốt hơn chị ấy nói thêm một câu với tôi lúc ấy rất khó hiểu.

"Em chỉ cần thử một chút thôi, em luôn có thể rút lui bất cứ lúc nào cơ mà." Chị ấy đưa bàn tay về phía tôi nở một nụ cười hoàn hảo.

Thế là chuỗi ngày nằm dưới sự huấn luyện của tiền bối Thiên Hà đã được ấn định. Lúc đó, tôi chẳng biết mình vừa bị đóng đinh trên thập tự giá hay vừa đi bước đầu tiên để thay đổi cả cuộc đời mình nữa.

Nở một nụ cười tôi nắm lấy bàn tay ấm áp đó.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Nhiều lúc mình tự hỏi liệu thật sự có người đọc đến đây không nhỉ.
Xem thêm