Vol.1
Chương 04: Hội trưởng sẽ mãi là cá thể chân thành tới kì quặc
0 Bình luận - Độ dài: 3,709 từ - Cập nhật:
Các người là một lũ dối trá. Hừm...tôi tự hỏi câu này liệu có đúng khi áp vào nhân vật đặc biệt này chứ?
Dù bị giới hạn về thể chất, hội trưởng đây không hề tỏ ra yếu đuối. Ngược lại, khi ánh mắt cô lướt qua căn phòng, tất cả đều trở nên trật tự. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô, nó tạo cho người ta cảm giác vô cùng chân thành.
"Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ một cuộc tranh luận thú vị. Nhưng giờ, chúng ta cần phải giải quyết chuyện này một cách đàng hoàng."
Hội trưởng lặng lẽ di chuyển chiếc xe lăn về phía tôi. Dù cô ấy không cao lớn, cũng chẳng cần đứng dậy, song, khí chất của cô ấy chắc chắn là một bậc đế vương, nửa thân trên trắng toát, thanh cao như một thiên sứ giáng trần.
Cô ấy không nói gì ngay, chỉ im lặng quan sát. Sự tĩnh lặng kéo dài đến mức khiến tôi cảm thấy như mình bị lột trần từng chút dưới ánh nhìn ấy.
“Cậu là Hazama Mazeki đúng không? Chào mừng đến với câu lạc bộ 707, ở đây chúng ta chia sẻ chung một đam mê, đó là chứng minh rằng tâm linh không hề tồn tại để khai sáng cho người dân, lật lại những tội ác ở cái thị trấn mê tín này. Cậu có phiền không nếu dành đêm nay để trò chuyện cùng tôi? Cậu có quyền lựa chọn.”
Lẽ ra tôi phải hét lên “Không!” rồi đòi đi về nhưng khi nhìn vào phong thái nhã nhặn thanh tao ấy, một phần trong tôi lại do dự.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Asayawara Tenshime, chủ tịch kiêm người khai sinh câu lạc bộ này.
“Không thể tin được, một người vẫn có thể ban ngày làm hội trưởng một câu lạc bộ tươi sáng, ban đêm thì lập nên giáo phái bí mật à?”
“Xin đừng dùng từ giáo phái, cậu Mazeki. Chúng ta là những kẻ đương đầu mạo hiểm, những người nghiên cứu sự thật.”
Tôi biết các bạn đang nghĩ gì, điều này thật nực cười, nếu đây là một chương trình hài thực tế và đây là một tình huống dàn dựng thì tốt nhất nó nên hạ màn ngay bây giờ. Asayawara Tenshime, hội trưởng câu lạc bộ 707. Cái tên 707 với tôi nghe chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc cố để tỏ ra là một danh xưng bí hiểm và nó nên là thế.
"Cậu có thể cho tôi biết lý do tôi lại bị đối xử như này không?" Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lộ ra một chút run rẩy.
Tenshime mỉm cười nhắm nửa mắt.
"Đó là một sự hiểu lầm đáng tiếc, và tôi thành thật xin lỗi về chuyện này. Tuy nhiên, trước khi thả cậu ra, tôi muốn chắc chắn một điều rằng, cậu sẽ tham gia với chúng tôi chứ?”
“Tóm lại vẫn chỉ là câu lạc bộ siêu nhiên chứ gì? Tôi không có hứng thú với mấy thứ tâm linh ma quỷ nhảm nhí!”
Cô gái ngồi xe lăn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tím biếc của cô ấy sáng lên một tia thích thú.
"Vậy cậu có sẵn lòng cùng chúng tôi đi tìm kiếm sự thật không? Câu lạc bộ này được thành lập không phải để chứng minh sự tồn tại của ma quỷ, mà là để chứng minh rằng chúng không tồn tại.”
Hể?
“Là thế này nè Mazeki, cậu sống ở đây đã lâu, có bao giờ cảm thấy khó chịu với những niềm tin sai lệch của người dân Thượng Hyoumu chưa?”
Hội trưởng di chuyển đến gần giá sách, lôi ra một cuốn có bìa cứng, dày cộp và cũ nát, trông cô cứ như một thủ thư lâu năm. Tôi đoán đó là loại sách hồi ký hoặc ghi chép lịch sử.
“Từ xưa thì người dân Hyoumu đã được đồn là nơi có tỉ lệ mất tích và tự sát cao bậc nhất đất nước. Bởi lẽ đó mà người ta mới bắt đầu xa rời và lãng quên nơi đây, họ sợ sẽ dính vào những lời nguyền không thể lường trước. Dần dà thì thứ tăng lên chỉ có sự khuất tất của những kẻ bất hảo đang âm ỉ núp bóng tâm linh. Cậu có nghĩ điều này thật phản khoa học không?”
“Chẳng phải người ta thường bảo: Chỉ có những kẻ làm khoa học nửa vời mới phủ định những hiện tượng siêu nhiên một cách dễ dàng sao?”
Chà, tôi tự cảm thấy mình thật đẹp trai khi có thể thở ra một câu đối đáp sâu sắc và triết lí như thế. Hừm…nó ở bộ truyện nào mà tôi đã đọc ấy nhỉ?
“Tôi nghĩ cậu quên mất vế sau của câu nói đó rồi.”
Chết dở! Cô ta biết lời thoại đó à? Kiểu này thì sự sâu sắc giả tạo của tôi sẽ bị vạch trần mất thôi. Không biết có phải tôi đang tưởng tượng hay là những thành viên khác xung quanh đang ném vào tôi một ánh nhìn thương hại và khinh bỉ.
“Đó là: Nếu thực sự tồn tại thế lực thần thánh tạo ra thế giới này, thì cũng không thể có thần thánh nào lại đi dày vò, chi phối hành động của con người bằng những hồn ma tà ác.”
Ước gì có cái hố nào đó để núp. Xấu hổ chết mất thôi, còn gì tệ hơn khi bạn lảm nhảm một thứ ăn theo trước một người hiểu biết sâu rộng. Chịu rồi, tôi á khẩu.
“Đó quả là một bộ truyện hay nhỉ, cậu Mazeki?”
Tôi hắng giọng, cố gắng lấy lại chút sĩ diện vừa bị đạp đổ một cách không thương tiếc.
“Cậu có biết điều gì khiến người ta dễ lạc lối nhất không, Mazeki?” Giọng cô ta như một làn gió mát lạnh phả vào gáy tôi, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến sống lưng tôi lạnh toát. “Không phải là nỗi sợ ma quỷ, cũng chẳng phải những lời đồn thổi vô căn cứ. Thứ khiến người ta lạc lối chính là khi họ nghĩ rằng mình đã hiểu hết sự thật.”
Tôi cắn chặt môi, cố ngăn bản thân không lùi lại. Câu nói ấy không chỉ đơn thuần là triết lý suông. Nó như một lời cảnh báo được bọc trong lớp vỏ ngọt ngào, nhưng ẩn sau đó là một lưỡi dao sắc lẹm.
“Vậy còn cô?” Tôi hỏi, cố giữ giọng mình bình tĩnh. “Cô nghĩ mình biết hết sự thật sao?”
Tenshime không trả lời ngay. Cô ta lại chỉ cười, một nụ cười nhạt nhòa như sương sớm nhưng lại đủ để khiến tôi cảm thấy như mình vừa đặt chân vào một ván cờ mà đối thủ đã đi trước cả chục nước.
“Không, tôi không bao giờ tự phụ như vậy.” cô ta đáp, ánh mắt lướt qua tôi một lần nữa. “Nhưng khác với cậu, tôi biết nơi nào cần tìm kiếm… và biết rõ cái giá của việc tìm kiếm sự thật đó.”
Khi tôi vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, cô ta lại nhẹ nhàng nói tiếp, giọng nói mượt mà như một bản nhạc ru ngủ.
"Nhưng cậu phải thừa nhận rằng nếu cậu thực sự không có hứng thú với chúng tôi, cậu đã vùng vẫy, la hét hoặc đòi rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng cậu không làm thế. Cậu ở lại. Cậu đặt câu hỏi. Điều đó nghĩa là cậu có hứng thú, ít nhất là một chút phải không?"
Tôi mở miệng định phản bác, nhưng không thể tìm được lời nào hợp lý. Khốn kiếp, cô ta nói đúng, cứ như đang đào mỏ trong tâm trí tôi vậy. Đằng sau ngoại hình nhỏ bé yếu ớt tựa thiên sứ đó là một cá thể không hề tầm thường. Thực ra thì cả cái hội này chẳng một ai là tầm thường, họ rất bất bình thường.
Tenshime khẽ gật đầu, nụ cười của cô ấy có phần thoả mãn như thể đã chiến thắng về mặt lí lẽ. Cô ấy lật mở cuốn sách trên tay, chỉ vào một đoạn văn đã ngả màu theo thời gian.
"Như tôi đã nói, Hyoumu có rất nhiều vụ mất tích và tự sát không rõ nguyên nhân. Người dân ở đây luôn đổ lỗi cho những thế lực siêu nhiên, nhưng tôi không tin vào điều đó. Tôi tin rằng, phía sau tất cả những sự kiện này, có một thứ gì đó thực tế hơn, tàn nhẫn hơn, và cũng đáng sợ hơn nhiều."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
"Vậy... cậu đang nói rằng những vụ mất tích này có liên quan đến con người? Không phải ma quỷ gì cả?"
"Đúng vậy." Tenshime gập sách lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Và tôi cần những người như cậu để giúp tôi tìm ra sự thật. Cậu sẽ không phải đơn độc. Tất cả chúng tôi ở đây đều có chung một mục tiêu. Bọn tôi đang cần những con người cùng chí hướng để chống lại hiệp hội tuyên truyền văn hóa tâm linh lớn nhất tại Hyoumu là Minh Đạo Đoàn."
Chuyện này điên thật rồi. Từ lâu người dân Thượng Hyoumu coi Minh Đạo Đoàn - Đoàn người khai sáng con đường tâm linh, là kim chỉ nam, là đấng sinh thành, là văn hóa lịch sử. Quả thật, dưới sức ép của bọn họ, việc vạch trần sự thật này không khác gì đang chống lại một đoàn quân cuồng tín. Giờ thì tôi lại hiểu thêm cho cái sự cẩn thận quá sức cần thiết cũng như lí do mà thằng Kalio cho tôi ăn gậy.
Tôi liếc nhìn những người khác trong phòng. Kalio vẫn khoanh tay, có vẻ không mấy quan tâm, nhưng rõ ràng hắn đã gắn bó với câu lạc bộ này lâu rồi. Saine vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Kenzu thì đã quay lại với màn hình máy tính, nhưng tôi chắc rằng anh ta vẫn đang lắng nghe. Rururin thì trông có vẻ hào hứng hơn cả, mắt cô ấy sáng rực như thể đang mong chờ một cuộc phiêu lưu mới.
Liệu bản thân mình có tương lai nếu dính vào đám này không vậy trời?
Tôi nuốt khan.
"Và nếu tôi từ chối thì sao?"
Tenshime vẫn với nụ cười không đổi, nói ra một câu mà chắc chắn suốt cái đời học sinh này tôi chẳng thể nào quên được.
“Thì cậu sẽ mãi mãi không biết được lí do thực sự đằng sau cái chết của cha mẹ mình đâu.”
“Cái…”
Sự im lặng kéo dài như một sợi dây vô hình đang siết chặt tâm trí tôi. Những lời của Tenshime cứ vang vọng trong đầu, nhấn chìm tôi trong một cơn lốc cảm xúc hỗn loạn. Cha mẹ tôi—cái chết của họ—đó là một chủ đề tôi chưa bao giờ dám đào sâu, một vết thương mà tôi luôn cố gắng phớt lờ. Nhưng giờ đây, cô gái trước mặt tôi lại khơi gợi nó lên một cách quá đỗi nhẹ nhàng, như thể chỉ là một câu chuyện phiếm.
“Cô... cô vừa nói gì?" Tôi hỏi, giọng khàn đặc tiếng được tiếng mất.
“Tôi nói rằng, nếu cậu từ chối, thì có lẽ mãi mãi cậu sẽ không biết được sự thật về cái chết của cha mẹ mình.” Hội trưởng Tenshime lặp lại như đạp vào vết thương của kẻ đau khổ này thêm lần nữa.
Tại sao cô ta lại nhắc đến chuyện đó? Tại sao cô ta biết?
“Cô đang cố gắng thao túng tôi sao?” Tôi gắt lên, cố gắng đẩy lùi sự run rẩy trong giọng nói. “Bịa chuyện để ép tôi gia nhập câu lạc bộ này?”
Không ai trong căn phòng lên tiếng trước lời buộc tội vô căn cứ đó. Cô gái tóc bạc ngồi xe lăn đối diện tôi nghe xong vẫn giữ nguyên dáng vẻ tao nhã đầy tự tin của mình.
“Cậu có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều, tôi hiểu. Xin lỗi vì đã điều tra cậu kĩ thế, một phần vì vụ việc ấy là một trường hợp đáng lưu tâm.” Tenshime nhắm mắt cúi đầu, giọng cô vẫn giữ nguyên một nụ cười nhẹ. “Cảm giác bị đặt trước một lựa chọn quan trọng khó có đường lùi thật không dễ chịu chút nào, đúng không?”
Tôi mím môi, bàn tay siết chặt đến mức móng tay gần như cắm vào da thịt. Tại sao cô ta có thể nói về những chuyện này một cách điềm nhiên như vậy? Cô ta biết gì về cái chết của cha mẹ tôi? Họ làm sao cơ? Vụ tai nạn? Những lời đồn? Tất cả thực ra là gì? Đâu mới là sự thật?
Tenshime lặng lẽ quan sát, ánh mắt mơ màng của cô ấy đầy sự thấu hiểu như muốn thôi miên tôi vậy. Không phải kiểu ánh mắt soi xét, mà là một sự cảm thông chân thành. Dường như cô ấy hiểu được sự ngờ vực và rối loạn trong lòng tôi, không hề thúc ép nhưng cũng khó mà gọi đấy là một sự đồng cảm tích cực. Con người này làm tôi cùng một lúc cảm thấy vừa được vỗ về, vừa bị bạo hành tinh thần, hệt như liều thuốc trợ tim gây nghiện.
Sự im lặng sau câu nói của Tenshime kéo dài hơn cả những khoảnh khắc tôi từng trải qua trong đời. Câu chữ của cô ấy cứ như một lưỡi dao lạnh lẽo đâm xuyên qua tâm trí tôi, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Cái chết của cha mẹ tôi... có điều gì đó uẩn khúc ư?
"Tôi không biết cô đang nói gì, cha mẹ tôi mất vì một tai nạn xe. Cảnh sát kết luận như vậy. Tôi chẳng có lý do gì để tin vào những giả thuyết mơ hồ tại một câu lạc bộ kì quặc."
"Có những sự thật mà cảnh sát không thể công bố," cô ấy nhẹ nhàng đáp. "Và cũng có những sự thật mà họ chọn không truy cứu."
Tim tôi đập mạnh. "Cô có bằng chứng gì không?"
Tenshime không trả lời ngay mà ngước lên trần nhà như đang cố lục lọi kí ức trong đầu. Cô lặng lẽ lật mở cuốn sách cũ mà cô đã lấy ra trước đó, lướt ngón tay qua dấu trang khác, đẩy về phía tôi một trang danh sách lớn, giống như là một tờ giấy sau này được in ra để đính vào thêm.
Danh sách những vụ mất tích và tai nạn bí ẩn tại Thượng Hyoumu.
Những cái tên chạy dài theo từng dòng chữ, cùng với ngày tháng và nguyên nhân được ghi chú một cách sơ sài.
“Đây là tài liệu phiên bản một-một được rò rỉ ra trong một cuộc tấn công mạng toàn quốc và được tiền bối Kenzu nhanh trí tận dụng lỗ hổng để sao chép lại rồi in ra trong bí mật. Việc này tất nhiên không hợp pháp vì nó thuộc về bên cầm quyền.”
“Yên tâm đi, tường lửa và hệ thống giả IP nhân bản ảo tôi làm hồi đó rất kĩ lưỡng, không bị lộ đâu.” Đàn anh Kenzu khoe khoang với giọng điệu khá tự hào.
Ánh mắt tôi lướt qua từng cái tên một, cho đến khi dừng lại ở một dòng chữ quen thuộc đến rợn người:
Hazama Keiji - Hazama Yukiko.
Ngày mất: 11 tháng 9.
Nguyên nhân: Tai nạn giao thông.
Tôi nuốt khan. Đây chính là cha mẹ tôi. Tên của họ ở ngay đây, giữa một danh sách dài những người đã mất tích hoặc tử vong trong các hoàn cảnh bí ẩn. Bên cạnh ghi chú "tai nạn giao thông", có một dòng nhỏ được viết bằng mực đỏ, như được thêm vào sau này.
“Đã đóng – lệnh từ Minh Đạo Đoàn.”
Vụ án bị ngừng điều tra bởi sự can thiệp của bên lãnh đạo Thượng Hyoumu?
Bàn tay tôi run rẩy. Tôi ngẩng lên nhìn Tenshime, nhưng cô ấy chỉ im lặng gật đầu. Những người khác trong phòng cũng không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của họ đều đang dồn vào việc chờ đợi phản ứng của mình.
“Cậu có thể nghĩ rằng tai nạn xe là một chuyện ngẫu nhiên, nhưng trong mắt chúng tôi, có quá nhiều chi tiết không khớp. Cậu chưa bao giờ tự hỏi tại sao không ai đào sâu hơn vào vụ việc ấy sao? Người dân đã bị tẩy não cả rồi, cái gì cũng là tâm linh, ma quỷ hiện hồn báo oán cả thôi.”
"Tôi không biết…" Tôi thì thầm như có vật kẹt trong họng. "Tôi chưa bao giờ nghi ngờ gì cả…"
“Cậu không nghi ngờ…" Tenshime lặp lại. “…,nhưng cậu cũng chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng vào câu chuyện chính thức, đúng không?”
Hồi ấy, tôi đã từng cố hỏi ông bà của mình về vụ tai nạn. Tại sao họ lại đi trên con đường đó vào đêm muộn như thế? Họ đang vội vã vì điều gì? Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến, hai người ấy chỉ đáp lại bằng những câu trả lời mơ hồ. "Chỉ là tai nạn thôi, Mazeki." "Đừng nghĩ nhiều quá cháu à." "Chuyện đã qua rồi."
Tôi đã ngừng hỏi. Ngừng tìm kiếm. Ngừng đào sâu.
Tôi ngước lên, ánh mắt lần lượt quét qua các gương mặt xung quanh.
"... Không chỉ có tôi, đúng không?"
Mọi người đều im lặng.
Kalio là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ấy. Cậu ta thở dài, dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, hất cằm nói:
“Giờ mới nhận ra à? Mày nghĩ vì sao tao lại ở đây?"
Saine có lẽ đã chán nhìn một thằng đang mất hồn như tôi, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ an ủi:
"Tôi không rõ cậu biết được bao nhiêu, nhưng gia đình tôi cũng có một vụ việc chưa có lời giải đáp. Chị gái tôi mất tích cách đây năm năm. Không ai biết tại sao, không ai biết đi đâu. Mọi người chỉ bảo rằng có lẽ do tâm linh. Nhưng tôi không tin vào điều đó."
Câu chuyện này…thật phổ biến tại nơi đây nhưng đó là cảm nhận kì lạ khi nghe một ai đó bản thân từng tiếp xúc kể lại. Tôi chưa từng nghe Saine nói về chị gái mình. Nhưng nếu đúng là người dân nơi này cứ đơn giản đổ lỗi cho "lời nguyền" hay "hồn ma" để che đậy sự thật, thì tôi hiểu tại sao cô ấy lại ghét mê tín đến vậy. Cứ nhớ tới lúc cô ta bất cần, ngồi trên chiếc bàn bị ám hồi sáng là rõ.
Rururin đột nhiên cũng không còn vẻ hoạt bát như trước nữa. Cô ấy xoa nhẹ chiếc vòng tay trên cổ tay mình, ánh mắt nhìn xuống nền nhà.
"Tớ từng có một người anh trai,.." cô nói, giọng nhẹ hẫng như đánh mất một phần sức sống. "Anh ấy là một người vui vẻ, thích chụp ảnh, thích quay phim... giống tớ bây giờ vậy. Nhưng rồi một ngày nọ, anh ấy nói rằng sẽ đi chụp ảnh cảnh vật ở khu rừng phía Bắc Hyoumu. Và rồi anh ấy không bao giờ quay về nữa."
Tôi cứng người.
“Tớ không tin là anh ấy bị ma ám hay gì đó như người ta đồn đại." Rururin tiếp tục, cổ tay như đang thổn thức. “Không ai muốn tìm hiểu thêm. Mọi người cứ bảo anh ta đã bị ma dắt, chấp nhận đi, đừng đào bới quá khứ. Nhưng nếu tớ làm vậy, thì…”
“Chậc! Đừng có sướt mướt như thế chứ!”
Tôi quay sang chủ nhân giọng nói đó là Kenzu. Anh ta chỉ tiếp tục đẩy gọng kính lên, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, rồi nhún vai.
“Gia đình tôi có dính líu đến một vụ tự sát hàng loạt.” anh nói, giọng điềm nhiên đến mức đáng sợ. “Họ bảo là một hiện tượng trùng tang. Cảnh sát không điều tra gì thêm, chỉ kết luận đó là do những hi hữu trung hợp kì lạ tới đáng sợ. Nhưng có cái con khỉ mà tao tin."
Tôi cảm thấy ngực mình thắt lại.
Tất cả bọn họ…
Tất cả những người trong căn phòng này đều có một phần quá khứ đen tối.
Những người thân mất tích, tử vong, hoặc biến mất một cách bí ẩn. Và tất cả họ đều nhận được cùng một lời giải thích vô căn cứ: “Do tâm linh.”
Tôi đột nhiên hiểu tại sao câu lạc bộ này tồn tại.
Tại sao họ lại đi ngược với những niềm tin của người dân nơi đây.
Tại sao họ phải hoạt động trong bóng tối, phải có quy tắc nghiêm ngặt, phải cẩn trọng từng bước đi.
Họ không chỉ chống lại sự mê tín.
Họ đang chống lại một sự thật bị che giấu.
Tôi nuốt xuống trôi một vật vô hình khỏi cổ họng, cảm giác bối rối, tức giận lẫn cay đắng hòa quyện vào nhau.
Hội trưởng Tenshime vẫn im lặng, quan sát phản ứng của tôi với ánh mắt kiên nhẫn.
Tôi nhìn xuống danh sách một lần nữa.
Nhìn vào tên của ba mẹ mình.
Nhìn vào những cái tên khác, những con người bị lãng quên trong bóng tối.
Và…tôi biết câu trả lời của mình rồi.
Nhưng trước tiên thì tôi vẫn mong mình được gỡ khỏi cái ghế chết dẫm này càng sớm càng tốt!


0 Bình luận