Phụ truyện: Tuổi Thơ Của Đôi Ta
Chương 2.5 - S: Đêm của ngày đông
0 Bình luận - Độ dài: 1,819 từ - Cập nhật:
-Ngày 24 tháng 12 năm 21xx, Sagor, một thành phố lớn thuộc Liên bang Xã hộ Chủ Nghĩa Vienant-
Dù đang ở vào tháng cuối năm, cái lạnh của Vienant chẳng khắc nghiệt như những vùng ôn đới phía bắc. Vốn nằm trong vùng nhiệt đới gió mùa, nơi đây chỉ se se lạnh, vừa đủ để cho gió đông lướt qua các con phố, để thổi những làn sương nhẹ nhàng và mát mẻ. Dòng người trên đường tấp nập, hối hả, khắc hoạ rõ nét một bức tranh sinh động của thành phố kinh tế sôi động trong khối Nation, nơi rực rỡ các gam màu của quảng cáo, cửa hiệu, và những cành cây vẫntươi tắn dưới sương đông.
Trong khuôn viên một trường tiểu học nhỏ, Baro, cậu bé chỉ mới 8 tuổi, đứng đợi cha mình đến đón. Cậu khoanh tay trước ngực, hơi nhón chân, ánh mắt không rời khỏi cổng trường. Hôm nay là một ngày đặc biệt, khi một vị chỉ huy của Nation Force trở về thăm mái trường xưa, nơi ông từng gắn bó. Ông đã kể cho lũ trẻ nghe về những trận chiến phía Đông, về lòng dũng cảm và tình đồng đội. Chất giọng trầm ấm cùng nét mặt hiền từ của ông làm cậu mê mẩn, chỉ mong mau gặp cha để "khoe" về những câu chuyện anh hùng ấy.
Khi chiếc xe máy Future màu xanh lam, màu của hi vọng, chậm rãi đỗ trước cổng trường,
“Bố!” Baro reo lên.
Rồi cậu bé nhanh nhẹn trèo lên yên sau, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng cha. Ông Thanh, cha của cậu, hôm nay vẫn trong bộ trang phục của một công chức nhà nước tầm trung, gồm quần kaki nâu, cùng áo sơ mi xám, và đôi giày da cũ. Trên môi ông vẽ sẵn nụ cười nhẹ, nhưng đôi mắt hằn lên chút mệt mỏi sau một ngày dài làm việc ở cơ quan.
“Hôm nay ở trường có gì vui không con?” Ông Thanh hỏi, giọng điềm đạm, phảng phất sự quan tâm chân thành.
“Dạ có! Hôm nay có một bác trong quân đội đến thăm trường, bác ấy... ngầu lắm bố ơi! Bác kể về những trận đánh, về đồng đội, và còn nói là tụi con sau này phải sống thật kiên cường!” Baro tươi rói, đôi mắt cậu sáng như ngọc.
Suốt quãng đường về nhà, cậu bé ấy cứ líu lo không ngừng, vừa ôm chặt cha, vừa kể say sưa về vị chỉ huy ấy. Ông trông ra sao, giọng nói thế nào, dáng vẻ hiên ngang biết mấy. Mỗi một câu chuyện, dù rời rạc hay dài dòng, đều được ông Thanh lắng nghe với sự kiên nhẫn và trìu mến. Tuy làm ở Sargon với vị trí là một công chức báo chí mảng thời trang, và không liên quan đến chủ đề hay viết, ông đã từng gặp qua vài sĩ quan của Nation Force. Ông hiểu niềm hân hoan trong mắt con trai mình, và đó là thứ ánh sáng nhỏ bé nhưng ấm áp mà ông quý trọng.
Về đến nhà, một căn nhà cấp bốn ấm cúng nằm trong khu vực phía Đông-Nam thành phố, Baro nhanh nhẹn cầm bọc đồ ăn mà cha cậu đã mua và chạy thẳng vào bên trong. Không có phụ nữ trong nhà, hai cha con chỉ sống nương tựa vào nhau. Dù mộc mạc nhưng nơi đây ngập tràn tình thân. Sau khi tắm rửa, hai cha con ngồi xuống trước phần cơm sườn nóng hổi và trứng ốp la vàng ươm. Mùi thơm làm ấm dạ dày, và những câu chuyện của con trai càng làm ấm lòng người đàn ông một mình gà trống nuôi con đấy.
“Tối nay bố qua chỗ chú Long, con muốn đi cùng không?” Ông hỏi, vừa chan nước mắm vào cơm, giọng hỏi nhẹ nhưmột cơn gió mát lành.
“Dạ có!” Baro nhanh nhảu, như sợ cha mình đổi ý.
Tối đó, ông chở cậu bằng chiếc xe máy thân thuộc đến studio của chú Long. Chú Long là một nhiếp ảnh gia có tiếng, cộng sự của ông Thanh trong dự án cho trang bìa của bộ sưu tập thời trang mới. Vừa thấy hai cha con, chú Long khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm như ngọn đèn vàng trong đêm. Chú xoa đầu cậu nhóc, bàn tay sạm nắng và chai sạn qua năm tháng cầm máy ảnh, nhưng dịu dàng như một người chú thân thiết.
“Nhóc con, có muốn lên ảnh thử không?” Chú Long ngỏ ý, giọng khàn nhẹ nhưng chan chứa thân tình.
Baro không nói lời nào, chỉ gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng bừng như đom đóm giữa đêm hè. Được lên ảnh, lại là trên bìa tạp chí thời trang, đứa trẻ nào chẳng mừng! Với sự hỗ trợ của trợ lý, cậu mặc bộ trang phục của nhà thiết kế nổi danh ở Vienant, Mr. Chung Voviet. Chất liệu mềm mại, màu sắc trắng tinh tế, mọi thứ khiến cậu bé háo hức hơn bao giờ hết. Bên cạnh cậu là một bé gái xinh xắn, tuổi chạc nhau, cũng tham gia làm mẫu phụ.
Cả hai đứa trẻ đứng quanh cô người mẫu chính, được chú Long tỉ mỉ hướng dẫn cách tạo dáng. Dưới ánh đèn flash, trong không khí phảng phất mùi vải mới, Baro cảm nhận được niềm vui khi trở thành một phần của một tác phẩm nghệ thuật. Cậu đứng đó, bên cô bé, cùng góp phần làm nổi bật vẻ đẹp thanh lịch của cô người mẫu chính. Mỗi khuôn hình là một khoảnh khắc lung linh, lưu giữ niềm hạnh phúc giản dị, niềm hạnh phúc được đồng hành với cha, với một ước mơ vừa được nhen nhóm trong tim, giữa một buổi tối tĩnh lặng mà ấm áp.
Sau một loạt tiếng “tách” liên tiếp từ máy ảnh, chú Long hạ máy xuống và trao đổi nhanh với đội ngũ. Trong lúc cô người mẫu và các phụ tá chỉnh trang lại trang phục và nghỉ giải lao giữa giờ, một trợ lý trẻ tiến đến bên cậu, rồi mỉm cười.
“Nhóc, lại đây! Chị cho em xem mấy tấm ảnh vừa chụp trên màn hình máy tính nhé.”
Baro tò mò rời khỏi vị trí chụp, bẽn lẽn tiến lại gần chiếc bàn với màn hình màu sắc rực rỡ. Ở đó, từng bức ảnh vừa chụp hiện lên, cô trợ lý tỉ mỉ dùng chuột kéo thả, điều chỉnh ánh sáng, màu da, góc cạnh trên gương mặt người mẫu. Cô phóng to, thu nhỏ, thêm chút ánh sáng ấm, rồi bớt đi chút độ bão hòa, tất cả trông như một phép màu kỳ lạ. Cậu trợn tròn mắt, miệng không khép lại được, nhưng rốt cuộc cậu cũng chỉ hiểu mang máng. Đối với cậu nhóc chỉ 8 tuổi đấy, đó giống như đang xem một trò chơi mà chưa biết quy tắc, nhưng vẫn thấy nó thú vị đến kỳ lạ.
“Nhìn này, chị đang làm làn da mịn hơn, làm màu áo tươi hơn, và giúp nụ cười của người mẫu sáng lên một chút.” Cô trợ lý kiên nhẫn giải thích, ngón tay chỉ rõ từng bước.
“Dạ… ồ!” Baro thốt lên, gật gù liên tục.
Dù chẳng hiểu rõ nguyên lý, cậu vẫn bị cuốn hút bởi cách mà một bức ảnh có thể trở nên lung linh hơn nhờ đôi bàn tay khéo léo và con mắt thẩm mỹ của những người làm nghề. Cậu quay đầu nhìn qua cha, như muốn khoe rằng “Con đang học cái gì đó hay lắm bố ơi!” dù bản thân vẫn chưa hiểu hết, nhưng niềm háo hức trong mắt cậu đã thay lời nói tất cả.
Khi đồng hồ nhích dần đến nửa đêm, ông Thanh khẽ vươn vai, đôi mày hơi nhíu vì mệt. Buổi chụp kết thúc, cậu luyến tiếc tạm biệt chú Long rồi nhanh nhẹn chạy đến bên cha. Hai cha con trở ra chiếc xe máy Future. Ông Thanh đề máy, tiếng động cơ vang khẽ giữa đường phố thưa thớt xe cộ lúc đêm muộn.
“Con đói không?” Ông Thanh hỏi, giọng trầm khàn, hơi khẽ so với ban sáng.
“Dạ, có ạ.” Baro thú nhận, tay xoa bụng.
Người cha quay xe vào một tiệm bánh mì nhỏ còn sáng đèn. Hai ổ bánh mì nóng hổi được gói cẩn thận trong giấy báo. Cha con ngồi xuống một bậc thềm vỉa hè, dưới ánh đèn đường vàng ươm. Không gian yên tĩnh hẳn, chỉ còn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương ẩm của đêm.
Cắn một miếng bánh mì, cậu nhai thật chậm, mùi thơm của thịt, rau và bơ tan trong miệng. Cậu ngước nhìn cha, người đàn ông mà cậu yêu quý nhất. Dù ông cố giữ nụ cười, Baro vẫn nhận ra nét mệt mỏi ẩn sau đôi mắt. Vị chỉ huy anh hùng kể chuyện buổi chiều hôm nay, cùng với ước mơ lúc xem chú Long chỉnh ảnh, tất cả hòa trộn trong tâm trí nhỏ bé của cậu. Một ý nghĩ bất ngờ nhen lên. Cậu muốn trở thành một người lính, như vị chỉ huy ấy, để bảo vệ hạnh phúc của những con người nơi đây. Người cha mặc sơ mi xám, người chú cầm máy ảnh, hay cả những bạn học hồn nhiên của cậu trong lớp, tất cả đều xứng đáng được an toàn và vui vẻ.
“Bố ơi!”
“Khi con lên trung học cơ sở, con sẽ đăng ký vào trường NHT nhé, trường đó là nhánh của Nation Force. Con muốn sau này trở thành một chiến sĩ thực thụ, để bảo vệ bố… bảo vệ tất cả mọi người.” Baro lên tiếng, mắt ngước lên nhìn cha.
Ông Thanh hơi sững lại, rồi bật cười, âm thanh khẽ và ấm áp.
“Con trai à, con còn nhỏ, nghĩ nhiều chuyện quá. Chúng ta cứ sống tốt từng ngày trước đã. Chuyện tương lai, sau này bàn cũng chưa muộn.” Nói rồi, ông xoa đầu cậu con trai mình, như cách ông luôn làm để an ủi và khích lệ cậu.
Ăn xong, hai cha con lên xe trở về. Ông Thanh lái chậm, cẩn thận trên con đường thưa thớt ánh đèn. Baro ngồi phía sau, tựa đầu vào lưng cha, đôi mắt trĩu xuống sau một ngày dài đầy màu sắc và cảm xúc. Cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ, mang theo ước vọng về tương lai và bừng cháy ý chí bảo vệ những người thân yêu. Trong đêm, tiếng động cơ nhẹ đưa họ đi, như một khúc nhạc ru êm cho giấc mơ của cậu bé tám tuổi.


0 Bình luận