Chương 1: Khi Con Đường Kết Thúc, Con Đường Mới Mở Ra
Chap 5: Stay With Me
0 Bình luận - Độ dài: 5,824 từ - Cập nhật:
Tôi từng tin rằng thế giới này thật đẹp.
Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy trong căn nhà gỗ nhỏ, nghe tiếng chim hót ngoài khung cửa sổ, cảm nhận hơi ấm của ánh mặt trời rọi xuống từ những tán lá xanh mướt. Tôi chạy chân trần trên những con đường lát đá trong làng, ngửi thấy mùi bánh mì nướng mẹ làm, mùi rơm khô thoang thoảng từ cánh đồng lúa chín. Thế giới của tôi nhỏ bé, giản đơn, nhưng lại ấm áp hơn bất cứ điều gì.
"Cha, chờ con với!" Tôi cười vang, cố chạy theo bóng dáng cao lớn phía trước.
Người đàn ông ấy quay lại, nụ cười hiền từ nở trên gương mặt rắn rỏi. Ông cúi xuống, dang rộng vòng tay, và tôi lập tức lao vào lòng ông.
"Chậm quá, Ayumi. Nếu con muốn trở thành một chiến binh, con phải nhanh hơn thế này."
Tôi lắc đầu, ôm chặt lấy cổ ông. "Nhưng con không muốn làm chiến binh! Con muốn trở thành một phù thủy vĩ đại, như trong những câu chuyện mẹ kể!"
Cha bật cười, xoa đầu tôi. "Một phù thủy vĩ đại à? Thế thì con phải thật mạnh mẽ đấy, Ayumi. Vì phù thủy mạnh nhất không phải là người có phép thuật mạnh nhất, mà là người không bao giờ từ bỏ dù có chuyện gì xảy ra."
Lúc đó, tôi không hiểu.
Tôi chỉ biết rằng thế giới của tôi là cha, là mẹ, là những ngày tháng bình yên ấy.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng có một ngày, tất cả những điều đó… sẽ biến mất.
Tối hôm ấy là một đêm không trăng, tôi vẫn nhớ rõ như in từng cảm giác, từng cử chỉ, từng ánh nhìn như thể là một bộ phim tua lại trong tiềm thức.
Gió lạnh luồn qua từng khe cửa, rít lên như những tiếng thì thầm quỷ dị. Tôi co mình trong chăn, lắng nghe từng âm thanh nhỏ bé của căn nhà, cảm thấy một nỗi bất an kỳ lạ len lỏi vào lồng ngực.
Mẹ đã ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc tôi, thì thầm một bài hát ru.
"Ngủ đi con, ngủ ngoan… để bình minh mai sẽ tới…"
Tôi cố nhắm mắt lại. Nhưng ngay khi cơn buồn ngủ vừa kéo đến—
ẦM!
Tiếng gầm vang xé toạc bầu trời. Một cột lửa bùng lên từ phía cổng làng, nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Tôi choàng tỉnh. Mẹ nắm chặt lấy tôi, bàn tay bà siết đến mức đau điếng.
"Mẹ… chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mẹ không trả lời. Tôi cảm nhận được sự run rẩy của bà, điều mà trước nay tôi chưa từng thấy.
Cửa nhà bật mở.
Cha lao vào, khuôn mặt ông phủ đầy máu, nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh và kiên định.
"Chúng ta bị tấn công." Ông nói, giọng trầm thấp nhưng gấp gáp. "Bọn chúng đang giết sạch mọi người trong làng!”.
Tôi nín thở.
Mẹ siết lấy tay tôi, khẽ lắc đầu. "Không… không thể nào…"
"Không còn thời gian đâu!" Cha quỳ xuống, đặt tay lên vai tôi, ánh mắt ông tràn đầy dịu dàng. "Ayumi, con hãy nghe cha. Con và mẹ phải rời khỏi đây ngay lập tức."
Tôi lắc đầu, nước mắt chực trào. "Không! Con không muốn rời xa cha!"
Cha mỉm cười. Một nụ cười ấm áp, nhưng trong đôi mắt ấy, tôi nhìn thấy sự từ biệt.
"Cha sẽ đến sau. Nhưng trước hết, con phải chạy. Hãy bảo vệ mẹ, con gái của cha."
Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng—
ẦM!
Cánh cửa bị đá tung. Một bóng đen xông vào.
Cha lập tức vung kiếm. Ánh thép lóe lên trong màn đêm, nhanh như tia chớp—nhưng…
Xoẹt!
Thanh kiếm của kẻ đó đâm thẳng vào ngực cha.
Tôi chết lặng.
Mẹ hét lên, nhưng một bàn tay thô bạo đã kéo bà ra khỏi tôi.
"Mẹ!" Tôi vùng vẫy, nhưng hai cánh tay nhỏ bé không thể chống lại sức mạnh của những kẻ đó.
Tôi bị quăng xuống đất, trong khi mẹ bị lôi đi.
Bọn chúng ném bà vào đống củi, một kẻ cười khẽ, châm ngòi lửa.
BÙM!
Ngọn lửa bùng lên, bủa vây lấy bà.
"Mẹ!" Tôi hét lên, nước mắt trào ra, cố bò dậy.
Bà giãy giụa trong lửa, những tiếng hét dần yếu ớt hơn.
Tôi nhìn thấy mắt bà, tràn đầy đau đớn, tràn đầy hoảng sợ, nhưng vẫn hướng về phía tôi.
"Ayu… mi…"
Tiếng gọi ấy tắt dần.
Cơ thể bà co giật một lúc, rồi bất động.
Tôi vẫn chưa kịp gào lên lần nữa thì có thứ gì đó quất mạnh vào gáy tôi.
Mọi thứ tối sầm lại.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi không còn ở trong ngôi làng của mình nữa.
Mùi hôi thối xộc vào mũi tôi. Xung quanh tôi là những con người—không, những bóng dáng gầy guộc, bẩn thỉu, ánh mắt trống rỗng như những cái xác chưa chôn.
Đây không phải là thế giới của tôi.
Đây là địa ngục.
Tôi bị kéo lê trên sàn đá lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé vươn ra trong vô thức, như muốn nắm lấy chút gì đó quen thuộc. Nhưng không có gì cả. Không còn cha. Không còn mẹ.
Cái gì… cũng không còn nữa.
Tôi đã chết bao nhiêu lần rồi?
Cơ thể tôi bị cắt ra, rồi được khâu lại. Tôi gào thét, nhưng cổ họng khô khốc, không còn sức để phát ra tiếng kêu cứu.
Có lần, tôi trốn ra ngoài. Tôi chỉ chạy được vài bước trước khi bị bắt lại.
Bàn tay lạnh như thép túm lấy tôi, siết mạnh đến mức những đốt xương kêu răng rắc.
"Định trốn sao? Thật phiền phức."
Chúng nhấn tôi xuống nước, giữ tôi ở đó. Tôi giãy giụa, nước tràn vào mũi, vào phổi, tôi vùng vẫy đến khi ánh sáng trong mắt mờ đi…
Nhưng rồi tôi lại bị kéo lên.
"Lần sau thử trốn nữa đi. Lần này tao sẽ bẻ nát từng cái xương sườn của mày."
Và tôi hiểu rằng cái chết cũng không phải là lối thoát.
Cho đến một ngày—
Cánh cửa phòng giam bật mở.
Ánh sáng tràn vào, chói lóa đến mức tôi phải nheo mắt lại.
Và rồi… tôi nhìn thấy hắn.
Hắn đứng đó, mặc một chiếc áo choàng đen, tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, đôi mắt sâu thẳm như vực tối.
"Ngươi có còn muốn sống không?"
Giọng hắn trầm tĩnh, như thể những cái xác dưới chân hắn chẳng đáng để hắn bận tâm.
Tôi mở miệng, nhưng không nói được gì.
Hắn vươn tay về phía tôi.
"Bây giờ, lựa chọn là của ngươi."
Và tôi đã nắm lấy tay hắn.
Tay hắn ấm áp một cách kỳ lạ.
Không giống những bàn tay thô bạo đã từng bóp chặt cổ tôi, không giống những bàn tay lạnh lẽo của kẻ thí nghiệm vùi tôi vào bóng tối.
Bàn tay ấy mạnh mẽ, nhưng không có sự áp chế. Dứt khoát, nhưng không hề đẩy tôi vào tuyệt vọng.
Tôi nắm lấy tay hắn, không phải vì tôi tin hắn.
Mà vì tôi không còn gì để mất.
Hắn kéo tôi đứng dậy. Và ngay khi tôi vừa chớp mắt, máu đã văng khắp nơi.
Thanh kiếm trong tay hắn chém xuyên qua kẻ đứng gác bên cạnh tôi, nhanh đến mức tôi chỉ nghe thấy một âm thanh xé gió, rồi đầu của kẻ đó đã rơi xuống đất. Máu nóng phun trào, nhuộm đỏ cả nền đá lạnh lẽo.
Tôi không sợ hãi.
Không phải vì tôi dũng cảm.
Mà vì tôi đã quá quen với cái chết.
Hắn quay sang tôi, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt tôi một cách vô cảm.
"Tự đi được không?"
Giọng nói trầm, gọn gàng, không có một chút cảm xúc nào.
Tôi chớp mắt, cảm thấy đôi chân mình vẫn còn run rẩy, nhưng tôi gật đầu.
"… Được."
Hắn không nói gì thêm, chỉ quay người, rút thanh kiếm khỏi thi thể, rồi bước đi.
Và tôi—không có nơi nào để quay về—đành phải đi theo hắn.
Bên ngoài, bầu trời trong xanh, ánh bình minh dịu nhẹ soi sáng khắp lối như thể đang ban cho tôi cơ hội một lần nữa cảm nhận được sống là như thế nào.
Tuy vậy, cảnh tượng xung quanh tôi thực sự là một đống hoang tàn.
Khắp nơi tràn ngập xác chết.
Những kẻ đã từng tra tấn tôi, từng cười cợt trên nỗi đau của tôi… tất cả đều đã bị xé nát.
Tôi không cảm thấy thương xót.
Tôi chỉ nhìn từng thi thể, rồi nhìn kẻ đang đứng giữa đống đổ nát—hắn.
Từng gợn tóc đen nhẹ bay trong gió, đôi mắt sắc bén phản chiếu ánh sáng từ những ngọn lửa đang cháy dở. Từng giọt máu chảy dọc theo lưỡi kiếm, rơi xuống đất một cách nặng nề.
Hắn đứng đó, một mình, như thể cái chết và sự hủy diệt chỉ là một phần quen thuộc trong thế giới của hắn.
Tôi muốn hỏi hắn là ai.
Muốn biết tại sao hắn lại đến đây.
Nhưng khi tôi mở miệng, hắn đã lên tiếng trước.
"Ngươi muốn sống?"
Tôi sững lại.
Lời này… hắn đã hỏi tôi lúc trong ngục. Nhưng giờ đây, khi cơ thể tôi đã không còn bị trói buộc, khi tôi đã được giải thoát khỏi địa ngục, hắn lại hỏi câu hỏi ấy một lần nữa.
"… Nếu ta nói không thì sao?" Tôi cất giọng, ngạc nhiên vì bản thân vẫn còn sức để nói chuyện.
Hắn liếc nhìn tôi, đôi mắt đen như vực sâu.
"Vậy thì cứ việc chết."
Câu trả lời quá bình thản, như thể hắn chẳng hề quan tâm đến sự tồn vong của tôi.
Tôi khẽ cười—một nụ cười méo mó.
"Lạnh lùng thật đấy."
"Ta không có thời gian để thương hại kẻ khác." Hắn quay đi, cất bước rời xa đống xác chết.
Tôi nhìn theo bóng lưng ấy. Hắn không giống bất cứ ai tôi từng gặp.
Không giống cha tôi—một chiến binh kiên cường nhưng luôn ấm áp.
Không giống lũ thí nghiệm—những kẻ cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Hắn là ai?
Tôi không biết.
Nhưng hắn không phải người bình thường.
Tôi siết chặt nắm tay, rồi bước theo hắn.
"Hỏi lần nữa. Ngươi muốn sống không?"
Lần này, tôi không do dự nữa.
"Muốn."
"Vậy từ giờ, ngươi sẽ làm thuộc hạ của ta."
Tôi khựng lại.
"Làm… thuộc hạ?"
Hắn không dừng lại, nhưng giọng hắn vang lên một cách sắc bén.
"Không ai trên đời này cứu người mà không có lý do. Ngươi còn giá trị. Ta không vứt bỏ thứ có giá trị."
Tôi không biết mình nên tức giận hay nên cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ cả hai.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không từ chối.
Vì hắn nói đúng—trên đời này, không có ai cứu kẻ khác mà không có lý do.
Và tôi không cần sự thương hại.
Tôi cần một lý do để tồn tại.
Nếu hắn có thể cho tôi lý do ấy… thì dù có phải làm thuộc hạ của hắn cả đời, tôi cũng không quan tâm.
"Được." Tôi nói, giọng chắc nịch hơn bao giờ hết. "Tôi sẽ đi theo ngài."
Lần đầu tiên, tôi gọi hắn là Ngài.
Hắn không phản ứng, chỉ tiếp tục bước đi.
Nhưng tôi biết—một khi tôi đã đưa ra quyết định này, tôi sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại nữa.
Từ đó, tôi trở thành thanh kiếm của hắn.
Hắn không bao giờ tỏ ra dịu dàng.
Không bao giờ hỏi tôi có ổn không.
Không bao giờ trao cho tôi những lời động viên.
Nhưng hắn đã dạy tôi cách chiến đấu.
Dạy tôi cách sống sót.
Dạy tôi cách giết.
"Không có kẻ yếu trên chiến trường. Chỉ có kẻ sống và kẻ chết."
"Hãy nhớ, ngươi không thể tin tưởng ai ngoài chính mình. Kể cả ta."
"Muốn tồn tại, ngươi phải mạnh hơn kẻ khác. Mạnh hơn chính bản thân mình."
Ban đầu, tôi sợ hắn.
Sau đó, tôi kính trọng hắn.
Và rồi… tôi nhận ra tôi đã bị ràng buộc bởi hắn.
Không phải bằng xiềng xích.
Mà là bằng chính trái tim tôi.
Tôi không biết điều đó bắt đầu từ khi nào.
Có lẽ là lần đầu tiên hắn vươn tay kéo tôi ra khỏi địa ngục.
Có lẽ là lần đầu tiên hắn cho tôi lựa chọn.
Hoặc có lẽ là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, dù hắn có lạnh lùng đến đâu…
Hắn chưa bao giờ vứt bỏ tôi…
Và vì thế—
"Nếu một ngày nào đó ngài ra lệnh bảo tôi chết, tôi sẽ không do dự."
Hắn nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nghiền nát tôi.
"Đừng nói những lời ngu ngốc như thế, ta không bao giờ bảo ngươi phải chết."
Và lần đầu tiên… giọng hắn không còn lạnh như băng nữa.
Sau lần đầu tiên tôi triệu hồi được ma thuật, Sora không còn nương tay nữa.
Mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến.
Không có thời gian để nghỉ ngơi. Không có những bài học lý thuyết dài dòng. Nếu tôi không thể triệu hồi ma thuật trong vòng ba giây, Sora sẽ ném tôi vào giữa đàn quái vật và bắt tôi tự tìm cách sống sót.
Tôi không có lựa chọn nào khác.
Tôi phải mạnh hơn.
Không vì hắn. Không vì bất kỳ ai.
Mà vì tôi không muốn quay lại những ngày tháng yếu đuối ấy nữa.
Tôi bắt đầu cảm nhận được ma thuật theo một cách mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Lúc đầu, tôi chỉ sử dụng nó như bất kỳ một pháp sư nào khác—tập trung ma lực, niệm chú, phóng thích.
Nhưng theo thời gian, tôi nhận ra mình không cần niệm chú nữa.
Mỗi khi tôi tập trung vào một nguyên tố nào đó—lửa, gió, bóng tối, thậm chí là cả ánh sáng—chúng tự động phản hồi với tôi.
Không cần đọc câu thần chú dài dòng.
Không cần vẽ trận pháp phức tạp.
Tôi chỉ cần nghĩ, và ma thuật trả lời tôi.
Ban đầu, tôi tưởng đó chỉ là một khả năng hiếm gặp.
Nhưng rồi, tôi nhận ra có một điều gì đó còn kỳ lạ hơn đang diễn ra.
Tôi có thể nhìn thấy những ký tự…
Những ký tự vô hình, lơ lửng trong không khí, khắc sâu vào mọi vật thể xung quanh.
Mỗi lần tôi nhìn vào Sora, vào thanh kiếm của hắn, vào những ngọn lửa mà tôi triệu hồi, tôi đều thấy những ký tự nhỏ bé đang dao động, xoay vòng, lấp lánh như những đốm sáng li ti.
Tôi không biết chúng là gì.
Tôi chỉ biết rằng… chúng tạo nên tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Một đêm nọ, tôi ngồi trên tảng đá, nhìn vào lòng bàn tay mình.
Tôi thử triệu hồi một ngọn lửa nhỏ, nhưng thay vì chỉ nhìn thấy ma lực tụ lại, tôi nhìn thấy những ký tự chuyển động.
Chúng không có hình dạng cụ thể, nhưng tôi cảm nhận được ý nghĩa của chúng.
Hỏa.
Chuyển động.
Nhiệt lượng.
Hủy diệt.
Tôi khẽ vươn tay, chạm nhẹ vào một trong những ký tự ấy.
Ngay lập tức, ngọn lửa biến mất.
Không phải bị dập tắt. Không phải bị hấp thụ.
Mà là biến mất hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.
Tôi sững sờ.
"…Cái này là gì?"
"Sự tồn tại."
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
Tôi quay lại, thấy Sora đang đứng đó, đôi mắt tối sâu thẳm.
Hắn tiến lại gần, nhìn vào lòng bàn tay tôi, nơi những ký tự vẫn còn lơ lửng.
"Ngươi vừa xóa bỏ sự tồn tại của một ngọn lửa."
Tôi không hiểu.
"Ngươi thấy những ký tự đó từ bao giờ?"
Tôi mím môi, cố nhớ lại.
"Có lẽ… từ khi em bắt đầu sử dụng ma thuật một cách nghiêm túc."
Sora trầm ngâm một lúc.
Rồi hắn nói một câu khiến tôi lạnh sống lưng.
"Không ai ngoài Thần có thể nhìn thấy chúng."
Tôi đứng hình.
"T-Thần?"
"Hoặc ít nhất, là những kẻ đã chạm vào quy luật của thế giới này." Hắn ngồi xuống trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén. "Những ký tự đó không phải thứ mà một con người bình thường có thể nhận biết. Chúng là nền tảng của thực tại."
Tôi siết chặt tay.
"Ý ngài là…?"
Sora nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Hãy tưởng tượng thế giới này là một câu chuyện."
Tôi gật đầu.
"Mỗi vật thể, mỗi sinh vật, mỗi nguyên tố… đều được viết nên bằng những dòng chữ. Nếu một thanh kiếm tồn tại, tức là nó có những ký tự định nghĩa thép, hình dạng, sắc bén, trọng lượng."
Hắn giơ tay lên, chạm nhẹ vào thanh kiếm của mình.
"Những ký tự này chính là khái niệm, là thông tin, là logic, là linh hồn của vạn vật."
Tôi cảm thấy da gà nổi lên.
"Nếu chúng bị phá hủy…" Tôi lẩm bẩm.
"Thì vật thể đó sẽ không còn tồn tại nữa."
Tôi hít vào một hơi sâu, cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Em… em đã làm điều đó sao?"
"Phải."
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Không phải tiêu diệt. Không phải phá hủy.
Mà là xóa bỏ.
Ma thuật của tôi không chỉ dừng lại ở việc điều khiển nguyên tố.
Tôi có thể tác động lên bản chất của sự tồn tại.
Tôi có thể xóa bỏ sự tồn tại của bất cứ thứ gì mà tôi chạm vào.
Một sức mạnh như thế…
Không phải là quá nguy hiểm sao?
Tôi cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình.
Tôi sẽ trở thành quái vật sao?
Sora nhìn tôi, như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Rồi hắn nói chậm rãi:
"Đừng sợ hãi nó."
Tôi ngước nhìn hắn, đôi mắt mở to.
Hắn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi.
"Bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành quái vật. Không phải vì nó sinh ra đã là quái vật. Mà vì nó không biết cách kiểm soát chính mình."
Tôi hơi run rẩy.
"Nhưng… em không biết phải làm sao để kiểm soát nó."
Sora cười nhẹ.
"Làm quen với nó đi."
Hắn thả tay tôi ra, đứng dậy, bước vài bước về phía xa.
Rồi hắn rút kiếm, vung tay một nhát.
Không khí xung quanh rung lên, từng lớp ma lực dao động, như thể vạn vật đang phản ứng với lưỡi kiếm của hắn.
Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Sora.
Và lần đầu tiên, tôi nhận ra…
Hắn cũng có những ký tự đang chuyển động xung quanh mình. Nhưng tôi lại không thể nhìn thấy những ký tự bên trong hắn…
Tuy vậy, hắn lại có thể thấy chúng.
Không… không đúng.
Hắn đã luôn biết về chúng.
Hắn biết, nhưng hắn không thể tác động được lên chúng như tôi.
Sora quay lại nhìn tôi, đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng của ngọn lửa.
"Ngươi không phải quái vật, Ayumi."
Giọng hắn trầm ấm, khác hẳn những lời lạnh lùng trước đây.
"Ngươi là một thực thể chưa hoàn thiện."
Tôi cứng người.
"Vậy… nếu tôi hoàn thiện thì sao?"
Hắn khẽ cười.
"Thì ngươi sẽ không còn là con người nữa.”
Tôi không biết câu đó là một cảnh báo hay một lời tiên tri.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi biết rằng…
Con đường phía trước sẽ không còn đơn giản nữa.
Sau khi trải qua một vài đợt thử nghiệm bằng ma thuật, tôi rơi vào trầm ngâm.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.
Những ký tự vẫn đang trôi nổi xung quanh tôi, dao động nhẹ nhàng như những đốm sáng li ti.
Chúng không phát ra ánh sáng rõ rệt, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng. Mỗi ký tự mang theo một ý nghĩa riêng, một mảnh ghép của thực tại.
Khi tôi tập trung vào chúng, tôi cảm nhận được dòng chảy của thế giới.
Cây cỏ xung quanh tôi không chỉ là thực vật—chúng là một tập hợp các khái niệm, thông tin: Sinh trưởng, Quang hợp, Rễ, Diệp lục, Thời gian,...
Bàn tay tôi không chỉ là một phần cơ thể—nó bao gồm Da, Cơ, Xương, Chuyển động, Nhiệt lượng, Ma lực,...
Mọi thứ xung quanh tôi, kể cả chính tôi, đều được hình thành từ những dòng chữ vô hình đó.
Tôi không thể ngừng nhìn thấy chúng.
Nó quá nhiều. Quá phức tạp.
Tôi cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu, như thể bộ não tôi đang bị nhồi nhét hàng triệu thông tin cùng lúc.
Tôi lùi lại một bước, đưa tay ôm đầu.
"Đừng hoảng loạn."
Sora cất giọng, trầm thấp nhưng đầy uy quyền.
Hắn đang đứng cách tôi vài bước, ánh mắt sắc bén quan sát từng phản ứng của tôi.
"Hít thở chậm lại. Nếu ngươi bị áp đảo bởi thông tin, hãy tập trung vào một đối tượng duy nhất."
Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, hướng ánh mắt vào một viên đá nhỏ ngay dưới chân mình.
Ngay lập tức, những ký tự bắt đầu xếp lại trật tự, chỉ còn lại những dòng chữ đại diện cho viên đá:
Khoáng chất, Khối lượng, Cứng, Không sống, Không ma lực.
Tôi chạm nhẹ vào viên đá, cảm nhận từng dòng ký tự đang di chuyển bên trong nó.
Và rồi, tôi cố gắng tác động lên chúng.
Tôi chọn một ký tự.
"Cứng."
Tôi cố gắng xóa nó đi.
Không phải phá hủy. Không phải làm vỡ viên đá bằng ma thuật thông thường.
Mà là xóa bỏ khái niệm "Cứng" của nó.
Viên đá rung nhẹ, rồi…
Tách!
Nó vỡ vụn thành bụi, như thể chưa từng có tính chất rắn chắc ngay từ đầu.
Tôi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào những hạt bụi đang bay lơ lửng trong không khí.
Tôi… vừa làm được sao?
"Không tệ."
Sora tiến lại gần, cúi xuống, quan sát dấu vết còn sót lại trên mặt đất.
"Ngươi vừa loại bỏ đặc tính cứng của viên đá, khiến nó mất đi cấu trúc vật lý. Nhưng…"
Hắn chạm nhẹ vào bụi đá, rồi khẽ nhíu mày.
"Ngươi không xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của nó. Chỉ là biến đổi nó thành một dạng khác."
Tôi cắn môi.
Hắn nói đúng. Tôi không khiến viên đá biến mất hoàn toàn, mà chỉ làm nó mất đi một trong những yếu tố cốt lõi định nghĩa nó.
"Vậy nếu tôi muốn xóa bỏ nó hoàn toàn thì sao?" Tôi hỏi.
Sora nhìn tôi, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
"Đó là một câu hỏi hay."
Hắn rút kiếm, chém một nhát xuống mặt đất.
Lưỡi kiếm cắm phập xuống nền đất, nhưng thứ mà tôi chú ý không phải vết cắt, mà là những ký tự đang xuất hiện xung quanh thanh kiếm.
"Sự tồn tại không đơn giản như vậy." Hắn trầm giọng. "Mỗi vật thể đều có vô số ký tự định hình nó. Nếu ngươi muốn xóa bỏ hoàn toàn một thứ, ngươi phải phá hủy toàn bộ hệ thống ký tự của nó hay nói đơn giản hơn, đó là Lõi Ma Lực”.
“L-Lõi Ma Lực..?”
Tôi nhìn vào thanh kiếm của hắn.
Mỗi ký tự đều đan xen với nhau, tạo thành một mạng lưới chặt chẽ.
Nhưng có một điểm được hội tụ dày đặc bởi các ký tự, nếu tôi tập trung hơn, tôi có thể nhìn thấy được màu sắc của chúng. Thanh kiếm của ngài ấy là màu đỏ… một màu đỏ thẫm.
Vô số ký tự được cuộn xoáy vào đấy như một quả cầu năng lượng.
Với thanh kiếm, nó không chỉ có Thép, Sắc bén, Trọng lượng.
Nó còn có Người sở hữu, Lịch sử, Ý chí, Mục đích sử dụng. Nhưng kì lạ thay, trên thanh kiếm có một số ký tự khác biệt và tôi hoàn toàn không thể đọc được nó là gì.
Nhưng như vậy cũng đủ để tôi nhận ra rằng ngay cả một thanh kiếm cũng có linh hồn riêng của nó.
Sora rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất, rồi hướng ánh mắt nghiêm túc về phía tôi.
"Thử nghiệm trên một sinh vật sống đi."
Tôi giật mình.
"Ngươi… muốn tôi thử trên cái gì?"
Hắn giơ tay lên.
Tách!
Ngay lập tức, một sinh vật nhỏ bé xuất hiện giữa không trung—một con chim sẻ, bị trói chặt bởi một vòng ma thuật.
Đúng vậy, các ký tự lại bao bọc xung quanh và có một quả cầu xoáy những ký tự ấy vào. Lần này là màu trắng.
Tôi hít mạnh một hơi.
"Không cần giết nó." Sora bình thản. "Chỉ cần thử xóa bỏ một phần ký tự của nó."
Tôi nhìn con chim, thấy những dòng ký tự mỏng manh bao quanh nó:
Lông, Xương, Tim, Đôi cánh, Sự sống.
Tôi nuốt khan, đưa tay về phía con chim.
Nếu tôi chỉ xóa bỏ "Lông", nó sẽ không thể bay được nữa.
Nếu tôi xóa bỏ "Đôi cánh", nó sẽ mất đi khả năng di chuyển.
Nhưng nếu tôi xóa bỏ "Sự sống"—
Nó sẽ biến mất mãi mãi.
Tôi do dự.
Tôi có thực sự muốn làm điều này không?
Nhưng rồi, tôi cắn răng, chọn một ký tự.
"Trọng lượng."
Ngay khi tôi chạm vào ký tự đó—
Con chim bắt đầu bay lơ lửng, cơ thể nó không còn bị kéo xuống bởi trọng lực nữa.
Nó bay lên không trung, đôi mắt tròn xoe như thể cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Tôi thả tay xuống, cảm giác tim mình đập thình thịch.
Sora gật đầu.
"Khá lắm."
Tôi thở ra một hơi dài, nhìn vào lòng bàn tay mình.
Tôi vừa làm được sao?
Tôi không chỉ sử dụng ma thuật để tạo ra lửa, gió hay bóng tối.
Tôi vừa tác động lên bản chất của thực tại.
Sora nhìn tôi, giọng hắn trầm và sắc lạnh.
"Nếu ngươi có thể kiểm soát hoàn toàn nó… thì ngay cả Thần cũng phải e ngại ngươi."
Tôi cười nhạt, nhưng sâu bên trong, tôi biết…
Những gì tôi vừa học được chỉ là khởi đầu.
Con đường phía trước…
Sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Đúng vậy, thực sự rất đáng sợ …
Tôi đã cố gắng, nỗ lực cả ngày lẫn đêm, không bao giờ muốn từ bỏ, muốn gục ngã. Cố gắng hết sức mặc cho cơ thể và thần trí đang thét gào.
Ấy vậy mà giờ đây, tất cả mọi thứ đang sụp đổ..
Lại một lần nữa, tôi cảm thấy bản thân mình yếu đuối và mong manh đến nhường nào.
Tôi thất bại trong việc tiêu diệt con Ác Quỷ đấy, mặc cho tôi đã sử dụng toàn bộ khả năng mà mình có.
Cơ thể tôi kiệt quệ, cảm giác như thể chỉ cần tôi lơ là thì bản thân sẽ gục ngã ngay lập tức.
Cố gắng giữ lấy chút ít sự tỉnh táo còn sót lại, lặng nhìn ngài ấy bế mình lên và chạy.
Tôi không muốn bản thân mình là một gánh nặng, không muốn ngài ấy phải chiến đấu. Tôi muốn làm thanh kiếm sắc bén nhất của ngài, làm tấm khiên vững chắc nhất của ngài.
Nhưng tôi lại thất bại… Người đàn ông cố cứu hai chúng tôi đã bị giết, ngài ấy thì bị con Quỷ đánh văng ra xa.
Còn tôi… Chỉ biết bất lực chịu đựng những cú đạp trời giáng từ nó, mỗi lần bàn chân nó dậm xuống cơ thể tôi cũng là một lần tôi mất dần ý thức.
Nhưng rồi con quỷ đột ngột dừng lại, một chút tỉnh táo còn sót lại giúp tôi nhận ra rằng— Sora, ngài ấy… Đã thay đổi.
Những ký tự xung quanh ngài uốn lượn mạnh mẽ như những cơn sóng thét gào, như những linh hồn tù tội và tôi nhìn thấy sự hủy diệt trong đôi mắt của ngài.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sau bao lần cố gắng để nhìn thấu những ký tự của người.
Đáng tiếc thay, sức cùng lực kiệt. Tầm nhìn của tôi dần chìm vào bóng tối, tôi chỉ biết bản thân mình đã bị cuốn vào một trận chiến không tưởng.
Nhưng may mắn nhường nào, tôi vẫn còn sống hay nói đúng hơn là tôi sắp chết. Đất đá, vụn cây từ trận chiến đè nặng lên cơ thể, ý thức thì sắp lụi tàn, cả thân thể tê dại, đau nhức sau nhiều lần va đập vì dư chấn đã hất văng tôi đi.
Trong khi tôi nghĩ mình sẽ chết, khi tôi nghĩ mình sẽ không thể gặp lại ngài một lần nữa. Tôi lại nghe thấy giọng của ngài…
“Làm ơn, ở lại với ta… Ayumi… Xin cô đấy…”
Có lẽ đây là một trong những lần hiếm hoi ngài ấy nói chuyện nhẹ nhàng như vậy và đây cũng là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc ít ỏi mà tôi có trong cuộc sống này…
Tôi muốn trả lời anh.
Muốn mở mắt, muốn thốt lên điều gì đó.
Nhưng cơ thể tôi không còn phản ứng nữa.
Ý thức tôi đang dần lụi tàn, như một ngọn nến nhỏ bé trước cơn bão.
Cái chết đã ngay trước mắt.
Vậy mà…
Bàn tay tôi vẫn cố gắng vươn lên, dù chỉ một chút.
Nhưng tôi không đủ sức.
Nó rơi xuống.
Bóng tối nuốt chửng tôi hoàn toàn.
Không gian trống rỗng.
Không có ánh sáng.
Không có âm thanh.
Chỉ có tôi.
Lơ lửng trong một khoảng không vô tận.
Cảm giác này…
Giống hệt những cơn ác mộng tôi từng có.
Cảm giác bị tách rời khỏi thực tại, như thể chính tôi cũng đang dần bị xóa bỏ.
Và rồi—
Tôi nhìn thấy chúng.
Những ký tự.
Chúng trôi nổi xung quanh tôi, nhảy múa trong không gian, lấp lánh như những ngọn đèn nhỏ.
Nhưng lần này, chúng không ổn định.
Chúng bị vỡ vụn, rời rạc, như thể có một thế lực nào đó đang xóa bỏ sự tồn tại của tôi từng chút một.
Tôi hiểu ngay lập tức—
Tôi đang tan biến.
Tôi không còn là một thực thể hoàn chỉnh nữa.
Tôi đang bị tách rời khỏi thế giới.
Và nếu tôi để chuyện này tiếp tục…
Tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa.
“Không...”
Không phải thế này.
Tôi không muốn tan biến.
Tôi không thể biến mất như thế này.
Tôi còn chưa hoàn thành lời hứa với anh.
Tôi còn chưa trở thành thanh kiếm mà anh có thể tin tưởng.
Tôi còn chưa được ở bên cạnh anh đủ lâu.
Tôi không muốn… rời xa anh.
Tôi cắn răng, tập trung toàn bộ ý chí của mình vào những ký tự đang vỡ vụn trước mắt.
Chúng dao động.
Nhưng chúng không nghe lời tôi nữa.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sợ hãi trước chính sức mạnh của mình.
Tôi không thể kiểm soát chúng.
Chúng đang tự tan rã, và tôi không thể làm gì để ngăn cản.
Không…
Không lẽ đây là kết thúc sao?
Tôi thực sự sẽ biến mất sao?
Tôi thực sự sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa sao..?
Bất chợt—
Một bàn tay vươn tới.
Không phải của tôi.
Không phải của một thực thể vô danh nào đó.
Mà là của anh.
Bàn tay ấy siết chặt lấy tôi, kéo tôi ra khỏi bóng tối vô tận.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy giọng của anh—
“Làm ơn, ở lại với ta… Ayumi… Xin cô đấy…”
Câu nói ấy như một sợi dây kéo tôi về thực tại.
Chân tôi chạm đất.
Bóng tối xung quanh tôi vỡ tan.
Những ký tự vốn đang rời rạc bắt đầu tái tạo lại, từng mảnh vỡ ghép vào nhau, từng dòng chữ lấp lánh sáng lên.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của chính mình.
Cơ thể tôi lại có trọng lượng.
Tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập.
Tôi… vẫn còn tồn tại.
Ayumi mở mắt.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là bầu trời đêm, bị xé toạc bởi những cột khói đen kịt.
Không khí đặc quánh mùi cháy khét, dư âm của trận chiến vẫn còn hiển hiện khắp nơi.
Cô nhấc mi mắt nặng trĩu lên, tầm nhìn hơi mờ nhạt.
Bàn tay ai đó đang nắm chặt lấy tay cô.
Hơi ấm ấy quá quen thuộc.
Cô chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt anh.
Anh đang quỳ xuống bên cạnh cô, một tay siết chặt bàn tay cô, một tay vẫn đặt lên ngực cô, nơi mà chỉ vài giây trước còn đang hấp thụ sức mạnh của Vạn Giải Trường Sinh.
Hơi thở anh gấp gáp.
Ánh mắt anh căng thẳng, như thể vừa mất đi thứ quan trọng nhất trong đời.
Ngay khi thấy cô mở mắt, đôi mắt anh mở to, một sự nhẹ nhõm thoáng qua trong đáy mắt.
“Cô tỉnh rồi.”
Giọng anh trầm thấp, vẫn mang theo chút khàn khàn vì kiệt sức.
Ayumi khẽ mở miệng, nhưng cổ họng cô khô khốc, không thể phát ra âm thanh ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn có thể nắm lấy tay anh.
Và thế là đủ.
Anh không nói gì thêm.
Anh chỉ ngồi đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Như thể anh vẫn chưa thể tin rằng cô thực sự còn sống.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo mùi máu và tro bụi.
Thế giới xung quanh vẫn hỗn loạn, vẫn đầy rẫy nguy hiểm.
Nhưng ngay khoảnh khắc này—
Ayumi chỉ quan tâm đến một điều duy nhất.
Anh đã cứu cô.
Không phải vì cô có giá trị.
Không phải vì cô là thuộc hạ của anh.
Mà là vì chính cô.
Và điều đó…
Khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác…


0 Bình luận