Bạn đã chán ngấy cái công việc cũ của mình? Nên giờ đây chỉ muốn tìm một nghề vừa nhàn nhạ, vừa lương cao?
Thế thì tôi chịu, tự mà lo đi.
… Nhưng nếu bạn là một người thích phiêu lưu và không muốn mắc kẹt trong mấy công việc nhàm chán. Thì hãy theo tôi!
Chào mừng đến với thành phố Liliyo, một nơi kỳ lạ đúng như cái tên của nó.
Nơi đây không chỉ nổi tiếng vì là nơi trú ngụ của Quỷ Vương, Liliyo còn sở hữu một trong những bí ẩn lớn nhất lục địa—Hầm ngục Anh Hùng.
Theo lời đồn đại từ “Quỷ” gian, thuở xa xưa khi Anh Hùng Khởi Nguyên và Quỷ Vương đang giao chiến thì thanh kiếm thánh dường như đã bị vỡ vụn ra nhiều mảnh.
Và một mảnh trong số đó rơi xuống ngay tại vùng đất này, nó còn mang theo một nguồn ma lực khủng khiếp khiến toàn bộ quái vật xung quanh bị biến đổi, tiến hóa thành những sinh vật vượt xa cấp độ thông thường.
Mãi đến khi Thiên Vương Sion Tsukikage dẫn đầu Binh đoàn Nanh Bạc, lũ quái vật mới bị đẩy lùi về phương Bắc.
Nhưng điều kỳ lạ nhất không chỉ dừng lại ở đó.
Không ai biết bằng cách nào hay vì sao, ngay tại nơi mảnh kiếm rơi xuống, một hầm ngục đã tự động hình thành. Và điều đáng sợ hơn cả… nó không thể bị phá hủy.
Không quan trọng người ta đã thử bao nhiêu cách, hầm ngục vẫn cứ tồn tại, còn lũ sinh vật bên trong thì ngày một đông hơn..
Và từ đó, một nghề mới ra đời—Nghề thám hiểm hầm ngục.
Bỏ qua các vấn đề về định kiến về cái nghề này của một số người ở nơi này thì, nó vẫn được cấp phép đàng hoàng nhé. Nó thậm chí còn được đầu tư bởi chính Thiên Vương, và có cho mình một hiệp hội riêng—nơi phân phối công việc và kiểm soát tình trạng hầm ngục.
Nghe thú vị chứ nhỉ?
“Khu, khu… Đây đúng là cái tình tiết fantasy điển hình mà tôi đã mong chờ.”
Nghe nó giống y hệt cái nghề mạo hiểm giả mà tôi luôn muốn làm nếu bị isekai qua thế giới khác ấy.
Lương trả theo công, thích thì làm, không thì nghỉ, tự do tự tại biết bao nhiêu.
Kể nghe thì cũng hay ho lắm, nhưng đáng tiếc là hiện tại tôi cũng chỉ có đi lang thang như một thằng vô gia cư tại đây thôi.
Bởi vì nếu ta tạm gác chuyện đó sang một bên. Thì tôi đang gặp phải một vấn đề rất là cấp bách này!
Tôi… Bị… Lạc… Đường.
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi tôi rời khỏi lâu đài, và tôi vẫn chưa tìm thấy cái hiệp hội thám hiểm quái quỷ ấy ở đâu cả.
Tất cả là tại mấy cái nhà ở đây trông giống y hệt nhau đấy!
Còn mấy tên sống ở quanh đây đây thì chỉ lo nịnh nọt mấy em gái trong dàn harem của chúng nó chứ có ai thèm quan tâm tôi hỏi đâu!
“Chết tiệt, sao không ai cảnh báo tôi về vụ này trước khi tôi bước chân ra khỏi lâu đài chứ?!”
Tôi vẫn lẩm bẩm than vãn, mặc cho sự thật rằng chính tôi là đứa tự trốn ra khỏi đó.
Nhưng mà nhớ lại cảnh một thằng nô lệ được cơm bưng nước rót, hầu hạ tận răng ấy thì tôi vẫn còn sợ thật…
…
Ọc ọc ọc.
Bụng tôi lại réo lên một lần nữa.
Mới nãy chỉ lạc đường thôi đã khiến tôi đủ khổ rồi, giờ còn phải đối mặt với cái bụng đói meo này nữa. May mắn cho tôi là vẫn còn ít tiền trữ sẵn trong túi.
“Chắc phải kiếm gì đó bỏ bụng thôi…”
Như thể ông trời nghe thấu nỗi lòng của tôi, một giọng nói dịu dàng bất chợt vang lên từ bên cạnh.
“Thế thì thử xiên nướng không, cậu trai trẻ?”
Nghe có tiếng thịt, mắt tôi sáng rực lên ngay lập tức.
Ngẩng đầu lên nhìn, thì trước mặt tôi chính là một quầy hàng nhỏ đang bốc khói nghi ngút. Và chỉ đứng đằng sau ấy thôi, là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu hạt dẻ buộc gọn phía sau, đang chìa ra trước mặt tôi một xiên thịt nướng nóng hổi.
Khoan đã… Một người phụ nữ chủ động bắt chuyện với tôi? Đây là mơ sao?
“Này… cậu ổn không đấy?”
“Tất nhiên rồi chị ơi! Lấy em hai xiên luôn đi.”
“Chị?”
Cô ấy nhướng mày rồi bật cười nhẹ, tuy có vẻ hơi bất ngờ nhưng sau cùng vẫn là không khó chịu lắm.
“Chắc tại mắt em hơi kém…” Tôi giả vờ chép miệng, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối. “Nhìn một cô gái trẻ trung thế này mà gọi nhầm, thì đúng là lỗi của em thật.”
Cô ấy khựng lại một giây, rồi chống tay lên hông, cười khẩy.
“Cậu dẻo miệng thật đấy… Nhưng tiếc là tôi đã ngoài ba mươi rồi đấy.”
“Hả?” Tôi giả vờ giật mình lùi lại. “Không thể nào…! Ngoại hình này mà hơn ba mươi á? Chị nghĩ em dễ bị lừa thế sao?”
“Cậu này…” Cô ấy lắc đầu, nhưng khóe miệng lại nhếch lên như đang cố nhịn cười.
Thú vị thật đấy. Đúng là người phụ nữ có thể đón nhận mấy câu trêu đùa này mà không tán tôi một phát vào mặt chỉ có thể là ở dị giới mà.
Không uổng công tôi đã làm vài khóa của mấy anh MH trên mạng.
“Thôi được rồi, dù sao thì em cũng không định khoe đâu. Nhưng em cũng từng là một U30 đây.”
“...Cũng từng?”
Cô ấy nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc khiến tôi cũng chỉ còn biết im lặng.
Ừ thì… Nhìn cái bản mặt tôi hiện tại này mà bảo hơn ba mươi thì ai tin cho nổi?
Thôi kệ, cuộc trò chuyện này sau cùng cũng đi vào ngõ cụt rồi. Ít ra thì, nó vẫn dài hơn tổng số tin nhắn mà crush từng rep tôi.
“Cơ mà cậu không giống người ở đây nhỉ?”
“Ý cô là sao ạ?”
Tôi đâu có trông lạ lắm. Ngoại trừ việc hơi lùn ra… và khuôn mặt ‘hơi’ kém hấp dẫn một tí. Thì ít ra quần áo của tôi cũng là do cô nàng hầu gái kia đưa, không có gì quá khác biệt cả. Vậy thì làm sao cô ấy có thể nhận ra tôi không phải dân bản địa chứ?
… Cũng có thể do tại tôi là con người?
Không, không cô ấy cũng là con người mà!
“Ý tôi là... Cậu vẫn thực sự vẫn nhìn được với… đấy hả?”
“Là cái tóc mái bồm xồm hay là bịt mắt?”
Cô ấy chớp mắt nhìn tôi một lúc, rồi hơi nghiêng đầu, như thể đang cố xác nhận lại điều gì đó.
“…Cả hai chăng?”
Tôi nhíu mày lại và đáp: “Cả hai?”
“Ừm, bình thường thì người ta không… ừm, không chọn đeo kiểu bịt mắt như vậy đâu.”
Tôi vô thức đưa tay chạm vào miếng vải đang che hai bên mắt của mình. Đúng là nó có hơi khác người thật, nhưng cũng đâu đến mức kỳ lạ đến mức bị hỏi vậy đâu. Tôi tưởng dị thế giới cũng có mấy ông thầy tu mù đá sóng âm mà nhỉ?
“À, cái này ấy hả? Tại sở thích cá nhân cả thôi ạ.”
Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, rồi bật cười.
“Vậy à? Thế thì chắc là cô nghĩ hơi nhiều rồi.”
“Haha…”
Tiếc là tôi không thể trả lời là mình phải đeo để tránh việc phải va chạm ánh mắt với người khác…
Nói rồi, cô ấy đưa cho tôi xiên thịt nướng vừa nướng xong, mùi thơm lập tức xộc vào mũi, khiến bụng tôi réo lên một cách đầy mất mặt.
Tôi không chút chần chừ, lập tức cầm lấy và cắn thử một miếng.
…
“Ngon vãi… Được ăn miễn phí mà không bị triệu hồi làm nô lệ… Đúng là may mắn quá đi mà!”
“... Cuộc sống với cậu có vẻ không ổn áp lắm nhỉ?”
Hic hic…
Sự thương cảm mà cả đời tôi đã mong đợi là đây sao?
Tôi cầm xiên thịt với một đôi mắt long lanh xúc động. Sau đó liền móc ra một đồng bạc, đặt lên quầy.
“Cho cháu trả tiền ạ.”
“Hể, cảm ơn cậu… Nhưng mà thế này thì có hơi…”
Cô ấy nhìn đồng xu trong tay tôi, ánh mắt có đôi chút bối rối.
“Không đủ sao ạ?”
“Không… Ý cô là… có hơi nhiều.”
“Nhiều là sao ạ?”
“Cậu thực sự là dân du mục nhỉ? Thôi được rồi, để tôi giải thích cho cậu nhé! Một đồng xu vàng ở đây sẽ bằng mười xu bạc, một xu bạc lại bằng cả trăm xu đồng đấy. Nếu gom hết tiền bán hàng cả ngày của tôi lại, cũng không đủ để thối cho cậu cái đồng xu bạc này đâu.”
…
Mình ở đây có tận 5 đồng vàng, vậy thì có nghĩa mình là người giàu rồi ấy nhỉ?
Tôi nhếch mép cười. Giờ là lúc thể hiện sự hào phóng của một quý ông đây!
“Vậy thì cháu đã có cách rồi… hehe.”
“Cách gì?”
“Cứ gom hết chỗ này lại đi ạ. Hôm nay cháu bao hết!”
“…Cậu đùa à?”
“Không hề! Cháu nói thật đấy.”
Cô ấy chớp mắt liên tục vài lần, và rồi phải soi kỹ vào khuôn mặt đang mỉm cười của tôi để xác nhận lại những gì cô vừa nghe.
“Cậu định ăn hết đống này luôn hay sao?”
“Ờ thì… nếu không ăn hết thì cũng có thể chia cho mọi người mà!”
Cô ấy nhìn tôi thêm một lúc, rồi bật cười, lắc đầu.
“Cậu đúng là kỳ lạ thật đấy.”
Nói rồi, cô ấy bắt đầu nướng một loạt xiên mới. Khói than bốc lên nghi ngút, mùi thịt chín vàng tỏa ra thơm lừng.
Một mùi hương quyến rũ…
Nhưng khi tôi nhìn quanh, một điều lạ lùng chợt xuất hiện…
Quán của cô ấy vắng một cách bất thường.
Mấy gian hàng khác bên cạnh đều đông nghịt khách, thậm chí còn có vài nơi mà người ta còn phải xếp hàng để mua, vậy mà ở đây… chỉ có mỗi mình tôi.
“Lạ thật.”
Tôi phải cắn tiếp một miếng xiên nướng trên tay để xác nhận lại.
Thịt mềm và ngấm sốt đậm đà, còn lớp vỏ ngoài giòn vừa phải. Chỉ có thể nói là ngon tuyệt.
Nhưng chính vì nó quá ngon, tôi lại càng có cảm giác sai sai.
“Có chuyện gì sao?”
Cô chủ quán thấy tôi cau mày, liền hỏi.
“Không có ý gì đâu ạ, nhưng… ở đây hơi vắng thì phải? Cháu chỉ tò mò thôi, không có ý chê bai đâu ạ.”
Nụ cười của cô ấy thoáng nhạt đi. Một giây im lặng trôi qua.
Sau đó, cô ấy thở dài.
“Tại vì…”
“Vì…?”
Cô ấy cúi đầu, có vẻ đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
Chẳng lẽ có một câu chuyện bi kịch nào đó đằng sau?
Có thể quán ăn này từng là nơi thịnh vượng, nhưng rồi bị một thương nhân quyền lực chơi xấu vì không chịu đồng ý lấy gã ta? Hay có lẽ chủ quán bị một lời nguyền ma thuật đen tối nào đó khiến khách hàng không thể nhìn thấy cô ấy vì hắn ghen tị?
Tôi nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần để đón nhận một câu chuyện bi thương đầy triết lý có thể thay đổi cả cuộc đời tôi.
Cô ấy ngập ngừng, rồi khẽ cất giọng:
“… Vì đây là thịt goblin.”
“… Hả?”
Tôi cúi xuống nhìn xiên thịt trong tay mình.
Nó vẫn tỏa ra mùi thơm nức mũi, cùng lớp sốt bóng loáng, và màu thịt chín vàng hoàn hảo...
Tôi lại liếc lên để nhìn cô ấy… Cô ấy chỉ gật đầu.
Tôi nhìn lại xiên thịt… Xiên thịt cũng chỉ gật đầu.
Trong đầu tôi lập tức tua lại tất cả những thứ tôi biết về bọn goblin…
Một đám quái vật lùn tịt, da xanh lè, khuôn mặt cau có như mấy anh năm ba chạy đồ án xuyên đêm. Và có nhiều con còn mọc lông lởm chởm khắp người, nhìn hệt như một con chó hoang đột biến.
Một sinh vật sống bầy đàn trong những cái hang bốc mùi thối rữa, chuyên đi phá làng cướp bóc, và đặc biệt... ăn tạp đến mức bất cứ thứ gì nhét vào miệng được là chúng gặm sạch.
Và quan trọng nhất là việc… chúng có trí tuệ bằng một đứa trẻ 6 tuổi.
...
Khoan, vậy nghĩa là tôi đang ăn thịt một sinh vật có nhận thức tương đương với một nhóc tiểu học!? Nó không phải quá kì lạ hay sao?
Nghĩ đến đây, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Nhưng để chắc ăn thôi, tôi vẫn phải hỏi lại vài câu.
“… Thịt goblin… này có được kiểm duyệt an toàn thực phẩm không ạ?”
Cô ấy gật đầu.
“… Có được nấu chín không ạ?”
Cô ấy lại gật đầu.
“… Có chắc là phần này không phải từ mấy bộ phận… khó nói không ạ?”
Cô ấy vẫn gật đầu.
…
Thôi được rồi, tôi không thể chịu nổi cái thứ này nữa…
Ọe—
Nhưng đúng lúc định nhả ra, ánh mắt long lanh đầy mong chờ của cô ấy đã làm tôi khựng lại.
Chết tiệt, sao lại nhìn tôi kiểu đó hả?!
Không ổn rồi, bao nhiêu công sức, kỳ vọng đều được cô đặt hết vào đây. Và giờ đây nhận lại một kẻ vong ơn bạc nghĩa như tôi sao?!
Không... Không được! Tôi có thể chịu đựng mà, phải chịu đựng chứ!!
… Hoặc là không.
“Cô ơi, cháu—”
“Ahhhhhhhhhh!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ ngõ đằng xa đã cứu rỗi tôi khỏi cái tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Không một chút chần chừ, tôi lập tức vứt ngay cái xiên thịt trên tay rồi cắm đầu chạy đi cứu người, để lại mỗi ánh mắt ngỡ ngàng của cô bán hàng.
Sau một hồi, tôi băng qua dòng người đông đúc, xuyên vào bên trong cái hẻm nhỏ ấy và trước mắt tôi là—
Một gã nào đó quỳ gối bên cạnh một cô gái nằm lăn trên đất. Hắn trông có vẻ kiệt sức và đang khóc lóc một cách thảm hại.
“Không!!! Làm ơn đừng đến đây mà!”
Hắn ta ôm chặt lấy cô gái ấy và hét lớn về phía ba con mụ cao to đen hôi đang tiến về phía mình.
Tôi nheo mắt để có thể quan sát kỹ hơn.
Khung cảnh này… thật sự quen lắm. Cứ như là tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi…?
…
Vì bọn địch đông quá nên tôi không thể làm liều được, đành phải tạm nấp sau đống thùng hàng gần đó để nghĩ đối sách thôi.
Rộp!
Một tiếng động phát ra ngay bên cạnh. Khi tôi giật mình quay ra thì…
Một con mụ nào đó không biết đã xuất hiện từ bao giờ.
Cô ta chỉ ngồi ngay bên cạnh tôi, ánh mắt đang dán chặt vào khung cảnh trước mặt. Nhưng thứ khiến tôi chú ý hơn cả là ngoại hình của cô ta—mái tóc vàng nhạt rối bù, quần áo xộc xệch như đã ngủ vạ vật ngoài đường vài ngày liền, và đặc biệt nhất…
Một đôi tai bò, một cái đuôi nhỏ, và một cái sừng.
…
Khoan đã… Không phải chỉ bò đực mới có sừng sao!?
… Đây chắc chắn là tình huống quái dị nhất tôi mà từng gặp. Kiểu như đang xem phim X ngoài công viên, quay sang lại thấy một thằng trap đang xem chung vậy.
Có vẻ cũng vì nhận ra ánh mắt thương hại mà tôi dành cho cô ấy, con nhỏ ấy cũng quay qua nhìn tôi chằm chằm.
‘Không sao đâu, tôi hiểu mà.’
‘Hiểu cái gì cơ?’
‘Tôi cũng có quen một vài người bạn như thế mà.’
‘Này, tôi không cần biết bạn anh là ai. Cơ mà sao anh giao tiếp bằng ánh mắt kiểu quái gì vậy?’
Mấy năm luyện giao tiếp bằng mắt với thằng bạn thân cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.
Tôi nhún vai. “Kĩ năng cả đấy.”
Cô ta cau mày. “Suỵt, nói nhỏ thôi.”
Tôi cúi người xuống, hạ giọng thì thầm.
“Này, bàn chuyện đại sự đi.”
“Đại sự?”
Cô ta hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngu ngơ, nhưng đôi tai bò nhỏ lại giật nhẹ lên.
Ngoài bộ ngực chẳng thể không chú ý kia, tôi còn nhận ra trên tay cô ta có một cái vòng tay bản giới hạn của “Anh Hùng Khởi Nguyên” Một thứ phụ kiện ba xu bị thổi giá trên trời ở mấy sạp hàng lưu niệm quanh đây.
Cũng có thể là do con ả này có nằm trong cái giáo phái anh hùng gì đấy...
“Ừ, cô muốn cứu họ không?”
“Không hẳn…”
“Hể, tại sao?”
Tôi không biết mình đã hy vọng gì ở một con bò nữa…..
“… Mẹ tôi đã từng dặn là không nên tin lời một gã đeo bịt mắt và để đầu tóc bờm xờm.”
Thế một con bò vàng thở hổn hển vì xem người khác bị đánh chắc nên?
“...”
Thôi, cuộc sống mà. Tôi chỉ biết lặng lẽ lùi lại trong cay đắng.
“Này, tôi không có ý chê bai gì đâu mà… đừng bỏ cuộc dễ dàng vậy chứ!”
“Thế thì…”
Tôi cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ dưới đất.
“Để tôi ném nhá.”
“Khoan đã—”
Cô ta vội nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt kinh ngạc pha lẫn chút hoảng hốt.
“Anh định làm thật à?!”
“Tất nhiên rồi. Không lẽ tôi làm đùa?”
“Anh bị điên hả?! Ném rồi bọn kia rượt theo chúng ta thì sao?”
“Thì mình chạy thôi.”
Tôi đáp lại một cách thản nhiên.
“Trong lúc đó, hai người kia có thể thoát. Kế hoạch hoàn hảo, đúng không?”
“Anh nghĩ tôi là đồ ngốc hả?”
Cô ta vẫn giữa cái ánh mắt đầy cảnh giác ấy và cánh tay lại dần siết chặt hơn.
“Tự nhiên tôi phải liều mạng giúp người lạ á? Tôi có phải mẹ rồng Thresa đâu?”
“Không, nhưng cô là người sẽ không bao giờ đứng nhìn kẻ yếu bị bắt nạt.”
Tôi nhún vai. Và nhìn thẳng vào trong ánh mắt của cô ấy, một sự kết nối tinh thần đã bắt đầu giữa chính tôi… mặc dù tôi đang quấn băng che mắt…
“Anh nghĩ mình hiểu tôi chắc?”
Cô ta trừng mắt.
Tôi không trả lời ngay, mà hất cằm về phía gã đàn ông đang bị giữ chặt.
“Nhẫn cưới trên tay gã đó… cô thấy chứ? Hai người họ đã gắn bó với nhau bao nhiêu năm, và bây giờ hắn sắp bị kéo đi ngay trước mặt vợ mình. Cô thực sự muốn đứng nhìn chuyện đó xảy ra à?”
Cô ta cắn môi, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên.
“Tôi cũng không muốn… nhưng bọn kia không phải dạng tầm thường. Một mụ ma tộc, một con bò sát, với một con ngựa. Chúng ta mà lao vào cũng đâu có thắng nổi?”
Tôi gật đầu.
“Chính xác. Đó là lý do chúng ta phải chấp nhận làm mồi nhử để cứu hai người họ.”
Cô ta im lặng. Cô ấy vẫn còn phân vân, nhưng ánh mắt đã không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa.
Tôi giơ viên đá ra trước mặt cô ta.
“Cô quyết định đi. Nếu thấy kế hoạch này ngu ngốc, cô có thể vứt viên đá đi ngay bây giờ.”
Cô ta tròn mắt nhìn tôi, rồi nhìn viên đá. Ngón tay cô ấy run nhẹ.
Giữa lý trí và cảm xúc, cô ta sẽ chọn bên nào đây… Rồi cô ta nghiến răng.
“… Đưa đây.”
Chưa kịp phản ứng, tôi đã thấy viên đá bị giật khỏi tay mình.
Ánh mắt cô ấy giờ đây đã bừng lên vẻ quyết tâm của một anh hùng thực thụ!
“Để tôi ném cho. Để đàn ông làm mấy chuyện này thay thì nhục lắm.”
Tôi chỉ kịp nhướng mày trước khi viên đá bay vút ra ngoài.
…
Nghĩ lại thì… tôi hối hận vỗn lài ra. Cái kế hoạch này nghe có vẻ khả quan chỗ nào đâu!?
Pạch!
Viên đá bay vút đi và vẽ một đường cong hoàn hảo giữa không trung. Sau cùng đã rơi ngay trúng đầu mụ ma tộc. Một con ả tóc tím với đôi sừng nhọn hoắt giờ đây đã mọc thêm một cái sừng thứ ba ở giữa trán của mình.
“... Hể?”
Trong khoảnh khắc, ả ta đứng đực ra, đưa tay lên trán, mắt tròn xoe như không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Những người xung quanh cũng chết lặng y hệt như tôi và cô ta.
Ơ khoan, tại cô ta ném mà sao lại chết lặng?
…
Mụ ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người xung quanh.
Một con ả bò sát mặc giáp và một mã nhân cao hai mét cũng quay sang nhìn nhau, như thể đợi chỉ đạo từ ả.
Rồi mụ ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Và khi mở mắt ra, đôi con ngươi đỏ rực ấy liền xoáy thẳng về phía chúng tôi.
“… Ai.”
Không khí bỗng trở nên lạnh toát.
“Là… Ai… Đã… Ném?”
Cô gái cạnh tôi khẽ run lên. Trong khi tôi cũng bắt đầu cảm thấy da đầu mình hơi tê rần.
Cả hai bọn tôi liền liếc nhìn nhau. Chỉ trong một giây, đúng một giây thôi bọn tôi đã cùng đưa ra quyết định là… Chạy!
Ngay lúc cả hai vừa gật nhẹ đầu, như một tín hiệu thầm kín để cùng nhau tẩu thoát, một luồng hơi lạnh đột ngột phả vào sau gáy tôi.
Khoan đã…
Cảm giác này—
“Chết mẹ rồi!”
Tôi mở to mắt, nhưng trước khi kịp phản ứng, một bàn tay lạnh toát đã siết chặt lấy cổ áo tôi từ phía sau.
“Cái qu—?!”
Con nhỏ ngồi cạnh tôi cũng bị nhấc lên theo. Chậm rãi, cả hai bọn tôi cùng quay đầu lại... Và chết đứng.
Con mụ ma tộc tóc tím ấy đã ở ngay phía sau từ bao giờ. Đôi mắt đỏ rực sáng quắc lên như trăng máu trong đêm, những đường vân ma thuật đen kịt lan ra từ bàn tay ả đang tràn vào trong cổ áo của tôi.
Áp lực phát ra từ cô ta như thể đang hút cạn không gian xung quanh, khiến mọi âm thanh bỗng chốc trở nên im bặt.
‘Quái quỷ gì đây?! Ả dịch chuyển ngay sau lưng tôi khi nào chứ?! Rõ ràng tôi còn nghe thấy giọng ả ở phía trước cơ mà—?!’
‘Tôi chịu đấy’
Tôi nuốt khan, mồ hôi túa ra nhiều không khác gì con nhỏ kia.
Mụ ta bắt đầu nghiêng đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực ấy.
“Định chạy đi đâu thế?”
Tôi há miệng nhưng không nói được lời nào.
Không ổn… Không ổn chút nào…! Bên cạnh tôi, cô gái kia cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Bị tóm rồi… Tiêu rồi.
“… Vậy thì. Giết con ả này đi, còn thằng này đem bán làm nô—”
Giọng nói của ả trầm xuống khi nhìn rõ khuôn mặt của tôi, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.
“Thôi, ta nghĩ lại rồi… Ai trong hai đứa bây muốn chết trước đây?”
…
Chết mẹ.
Tôi giơ cả hai tay lên theo phản xạ.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Chúng tôi chỉ là những người qua đường tốt bụng thôi mà!”
“Ờ, rất tốt bụng nhỉ?”
Mụ ta nhếch mép, tay bóp chặt hơn khiến tôi suýt nghẹt thở.
“Chọi đá vào người khác là hành động của ‘người qua đường tốt bụng’ chúng mày à?”
Tôi hấp háy môi. Khoan đã… Giờ mới nghĩ ra.
Nếu tôi không thể chạy, thì chí ít cũng phải đẩy tội sang người khác chứ!
“Tôi…”
Không… tôi không thể… tôi đã được nuôi dạy quá tốt để có thể làm thế.
…
Mấy con mụ kia thấy cảnh này chỉ đứng từ xa mà hóng thôi, đây có thể là cơ hội của bọn—
“Tôi không phải người ném đâu! Là hắn ta đấy!”
“CÁI GÌ?!”
Tôi trợn mắt lên liếc nhìn cô ta, nếu con ả này mà không có ở đây thì tôi đã vả con nhỏ này mấy phát rồi đấy!
“Haha, một con chuột cống hèn hạ...”
Mụ ma tộc lườm tôi thêm một phát nữa, nhưng sau đó lại quay phía sang cô gái kia.
“Thế ra là ngươi à?”
“Ơ, à… Ờ thì… cũng không hẳn? Tôi chỉ là… vô tình bị xúi giục thôi?”
Nhìn thấy cô ta lâm vào cảnh này rồi, thì tôi liền bồi thêm vài câu.
“Không phải! Là do cô ta tự ý lụm đá rồi ném! Tôi đã cố căn ngăn lại rồi mà có được đâu!”
“Rồi, ai là đứa bày trò anh hùng?”
Cô ta hét lớn về phía tôi với một khuôn mặt như sắp rơi hai hàng lệ đến nơi rồi.
“Ờ thì… Tôi chỉ gợi ý thôi mà?”
“ĐỦ RỒI!”
Mụ ma tộc đập mạnh xuống đất một cái, tạo ra một luồng sóng ma lực làm cả hai đứa tôi giật bắn.
“Chó với chả mèo! Mất thời gian với bọn khố rách áo ôm tụi bây đúng là sai lầm!”
Mụ ta hít sâu, rồi giơ hai tay lên cao. Ma lực đen bắt đầu tụ lại thêm, trông có vẻ như sắp không mấy tốt lành lắm.
‘Sẵn sàng chưa?’
Tôi liếc sang cô gái bên cạnh, cô ta cũng đang nhìn lại tôi với cặp mắt mở to đầy hoảng loạn.
Ngay lúc ấy, không cần nói một lời hẹn trước nào cả.
Như thể có một sự kết nối kỳ lạ, chúng tôi cùng hiểu ý nhau ngay lập tức.
Chỉ có một cách để thoát thôi!
“ÁÁ!!”
Cả hai đồng loạt đạp thẳng vào gối đùi chân mụ ta. Khiến cho con mụ gào lên đau đớn, người loạng choạng, nhưng thay vì giữ chặt hơn, lực tay lại bất giác nới lỏng ra giúp cho bọn tôi thoát ra được.
Không thể tin được là bọn tôi thực sự thoát được ở pha này.
Chẳng lẽ do cô ta giấu nghề sao…?
Không kịp nghĩ nhiều làm gì, tôi vội nắm tay cô gái kia...
“Chạy!!!”
Cả hai lập tức quay đầu, ba chân bốn cẳng phóng thục mạng.
“BỌN KHỐN!! ĐỨNG LẠI CHO TA!!”
Tiếng hét giận dữ của mụ ta vang vọng khắp con phố. Trong khi bọn tôi cắm đầu chạy, bỏ luôn cả hai người đang nằm kia ở lại.
“Còn hai người kia thì sao?”
“Đừng lo, trước khi đến đây tôi đã kêu người gọi cảnh binh trước rồi!”
Còn họ có đến hay không thì tôi không biết…
Ảnh minh họa:


2 Bình luận
Nhớ đang cày ruộng r bị giam mà ta