Sát Độ
Rượu Thuỷ Ngân Rượu Thuỷ Ngân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 04: Tiểu Hách, ả hầu và Đăng Tiên Đài

0 Bình luận - Độ dài: 11,066 từ - Cập nhật:

Gió rít gào khiêu khích luồng qua khe cửa sổ, sao mà gió đông muốn đẩy đưa ngọn đèn này cận kề đến hư vô. Bóng sinh ra từ ánh đèn và từ ánh đèn mà nó nhảy múa quanh gã say. Gã chỉ muốn đọc những trang giấy vàng hoen ố, vậy cớ sao màn đêm cùng hơi men lại chọn níu kéo gã trước con đường diệt vong nơi gã đang mon men gần bên. Câu chữ trên giấy được viết vội vã, rơi vào trong đôi mắt rưng rưng nay đã chằng chịt tơ máu - cặp mắt này không nhắm nổi kể từ khi nghe được cả dòng dõi Hoá Công đã gần như chỉ còn mỗi mình mình. 

Di sản của biết bao thế hệ và giờ cái còn lại chỉ còn là những thi hài không trọn vẹn. Gã say sau khi nhấm nuốt được lời trăn trối nguệch ngoạc kia, đôi tay run rẩy của gã bón bức di thư cho ngọn đèn đang bị dày xéo; xoay vòng và hỗn loạn tới khi tất cả đều hệt nhau dưới tình yêu của lửa, như cái cách bao người thân yêu hoá thành mớ tro tàn. Cơn gió đông cực hướng theo thế mà ngày một tàn nhẫn, xồ thẳng vào cửa sổ dữ dội đến mức chốt bung ra và khung cửa rách nát cũng gần như vụn vỡ dưới sức nặng của chính nó. Ngọn đèn dầu vụt tắt trước sự cuồng bạo, dấu vết còn sót lại chỉ là một dải khói trắng lửng lờ sinh diệt chỉ trong sát na. Ai cũng nói rồi - chính gã cũng sẽ chết như một kẻ vô danh.

“Sá gì đâu căn chòi tạm bợ, mả mẹ cha cỏ mọc xác xơ.” Bông tuyết đầu mùa từ cơn gió rét lạnh bấu lấy vào cái nếp rũ rượi trên mặt gã, song rét sao được khi những lời tuyệt vọng phát ra thì gã lại nắm lấy bầu rượu treo bên hông mình rồi  uống cho cái nỗi sầu chết bằm này biến mất đi. Cay đắng chuyển dần sang ngọt bùi cho đến khi dòng chất độc chảy xuống tim và rồi tay gã cũng ngừng run.

Chính tiếng gọi của tình yêu lứa đôi đã đẩy đưa con người ta đến cái con đường khốn cùng, chỉ vì sự bi luỵ đến nực cười của gã khiến huynh đệ vào sinh ra tử đều ngã rạp một cách tức tưởi. Liệu đây có phải quả báo của sự bồng bột tuổi trẻ, chẳng phải nó quá tàn nhẫn hay sao? Có lẽ gã không nên ở lại kinh thành chỉ để làm một chức bổ đầu quèn, đáng lẽ ra gã nên chết luôn trong cái trận chiến chết tiệt đã lấy đi mọi người hắn yêu thương. Phải chăng cái chết phơi thây trên chiến trường, lại là cái kết đẹp cho một kẻ mà súc sinh cũng không bằng?

Nhưng rồi ngoài nỗi thống khổ thì còn có gì đó thoáng qua trong cái tâm trí đang dần bị pha loãng bởi rượu. Mười hai năm trước, từng có một người thanh niên thiên tài đến từ dòng thứ bị ruồng bỏ bởi chính gia tộc và đẩy ra ngoài chiến trường. 

Họ nói kẻ đó là thiên tài võ thuật, nghìn năm có một. Chưa kể hắn ta sinh ra với trọng đồng, có thể coi là quý nhân. Ấy vậy mà có điều kẻ đấy sinh nhầm nơi và đẻ nhầm thời. Vào cái lúc loạn lạc như hồi liên minh Cựu Thiên sụp đổ trước Sát Sinh Thiên, thì chỉ cần kẻ nào có tài thì cũng bị trưng dụng để nằm phơi thây nơi tiền tuyến. Và người của tộc Hoá Công, thì đang rất cần được sự sủng ái của tiên hoàng.

Hầu như chẳng ai trong cả gia tộc biết được chuyện đáng xấu hổ này cả, song một lần trước ngày thành hôn của mình gã đã nghe được bà cô trong nhà nỉ non ở một góc tiệc, bà thút thít rằng con bà ta cũng bằng tuổi gã nhưng đã bị đẩy ra ngoài chiến trường. Với mọi người thì đây là chuyện tầm phào chả ai tin, vấn đề là chính tộc trưởng cũng đã xác định sự tồn tại của người thanh niên bí ẩn này. 

Có lẽ vẫn còn hy vọng để cứu vớt lại cuộc đời này, hoặc ít nhất là cho lũ gian phu dâm phụ bán rẻ quốc gia kia một trận ra trò. Tại sao luôn là Sát Sinh thiên chứ, có ai làm gì bọn chúng đâu. Bây giờ những gì gã cần là một cái tên cùng chút ít thông tin từ cái kho tàn của gia tộc trước khi nó sa sút như ngày hôm nay.

Gã say loạng choạng đi đến cái rương chứa gia phả cùng những ghi chép về dòng thứ. Vì có hơi men trong người nên gã đánh bạo mà chẳng ngại bới tung mọi thứ lên cho đến khi tìm được một cuốn sách dày cộm, với bìa được khảm bằng những tấm ngà voi mạ vàng. Chất liệu của sổ gia phả này tốt đến mức chẳng mối mọt nào ăn được, dù rằng khi được gã cầm lên thì lớp bụi lưu cữu bên trong từng trang sách rơi rụng cứ như bản thân sổ đã kinh qua biết bao biến cố chỉ để rồi bị vùi trong một cái đáy hòm. 

Lúc này thì gió tuyết đã ngừng, trời cũng bắt đầu quang. Ánh trăng hiền từ lại ló mặt như thể trận tuyết khi nãy chẳng hơn gì một cơn gió bâng quơ thoáng qua lúc hằng nga hãy còn đang say ngủ. 

Nhờ có ánh trăng soi sáng cho gã say không cần phải mồi lại đền. Ngón tay thấm chút rượu vào tay cho dễ lật sách, lửa trong lòng gã tuy dịu đi phần nào nhưng giờ cũng hơi bập bùng khi tìm mãi mà dòng thứ thì chỉ được nhắc đến chút ít. Cặp mắt của con người này tuy trước đó còn đục ngầu tựa vũng bùn, thế mà nó lại có thể trở nên sắc lẹm như con chim ưng háu đói đang chực xác định con mồi từ hàng trăm thước trên cao.

Sau không biết bao nhiêu nén nhang, dòng về chi thứ cuối cùng cũng đã xuất hiện ở ngay gần cuối cuốn sổ. Có hai cái tên được liệt vào hàng vắn số chỉ khi mười tuổi, trong sách ghi là trưởng tử của bà Hướng Lạc Tuyết. Dựa theo ghi chép, bà cô trong họ có lấy chồng nhưng trụ cột trong nhà mất sớm, nên chỉ có một cặp song sinh. Tất nhiên, có mỗi một đứa có trọng đồng thôi.

“Hướng Minh! Chắc chắn rồi, không lẫn vào đâu được” Gã say nói thầm chỉ cho chính mình nghe, mặt gã không còn rũ rượi nữa song cũng chẳng sáng sủa hơn là bao. Chính trưởng tộc còn chẳng biết được mấy về đứa con hoang đàng kia, thì liệu hy vọng vào sức mạnh của một con người không rõ sống chết có đem lại được thứ công lý mà gã đang thèm khát hay chỉ đơn giản là bóng trăng trên nước? 

Thật khó để biết được, chỉ khi người ta sẵn sàng từ bỏ rất nhiều thứ thì họ mới tìm được câu trả lời. 

***

Cái buốt giá gần cuối đông đã thắng, mùa xuân năm sau có lẽ sẽ đến trễ hơn một chút. Có lẽ thứ khiến sông đóng băng, cây cối khô cằn và biết bao mái nhà trắng xoá đã được hiến tế cho thật nhiều sinh mạng. Nhiều đến mức có lẽ đây sẽ là năm tháng khắc nghiệt nhất trong nửa thập niên gần đây. 

Nếu có ai đó kể về bản chất tuyệt đối của cái chết cũng tựa mùa đông, thì hãy nhớ rằng chính kẻ đang nói ấy vẫn còn đang thở và chỉ nội cái đấy thôi cũng đã đủ khiến cho mọi thứ được nói ra đều trở nên tầm phào. Song cũng chẳng có gì đáng ngại khi nhắc nhở lẫn nhau về cái đáng lẽ ra không nên động đến ấy, bởi thật khó để tránh thoát được cái sự lằng nhằng của tràng cảnh sinh lão bệnh tử khi nó luôn ghé sát ngay trước cửa rồi mời gọi ta. 

Ngày hôm nay có chút đặc biệt, bởi cánh cổng đã được mở với tâm thái thật “hiếu khách” không chỉ riêng cho mùa màng mà còn là các thế lực được truyền cảm hứng bởi nó. Cái sức sống dồi dào mọi hôm của Thanh Hương huyện bỗng dưng trở nên điềm đạm đi rất nhiều. Cứ như rằng chiếc mặt nạ vui tươi đã được cởi ra vào ngay lúc này thôi chỉ để ói ra mọi sự nghi kỵ vốn đã cuộn trào trong tâm can. Không còn tấm bình phong về sự hào sảng của nhân sinh nơi đây, cái còn lại là cặn trong đáy nồi. Có lẽ đây mới là hình thái nên có của cái nơi vốn đã từng gần với tiền tuyến nhất.

Đường xá thì cứ như chưa từng có người bước qua, không còn tiếng cười khúc khích hay ai đó reo hò trái cây khô cùng cá tươi dưới hồ băng. Sạp bán thư pháp từ qua đến nay thì vẫn tươm tất không chút bụi, nhưng anh thư sinh cũng chẳng còn đó mà chỉ có cái nghiên mực dùng chặn xấp giấy đã bị để quên trong lúc vội vàng. Tờ giấy trên cùng còn có tấm giấy treo tạm đề dòng chữ khó hiểu ; “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ”. Dòng chữ đấy được viết thật xấu xí, chẳng phù hợp gì với cái người thư sinh đã đỗ cử nhân được hai năm rồi. 

Do ít có sự can thiệp của huyện dân, một vài con vật nhỏ vốn ít sợ người đều đã và đang tung tăng thoải mái trong cái sân chơi mới chiếm được. Nếu như tập trung lắng nghe, thì chủ yếu âm thanh nhai rồn rột vào trong đồ gỗ của bọn gậm nhấm là rõ ràng nhất. Và còn gì mài răng tốt hơn là mấy cây đề bút bằng lông dê đã rơi rụng gần hết mà thư sinh bỏ quên chứ. Chất gỗ bạch tùng đuổi được mọt đấy nhưng không phải là với họ hàng nhà chuột. 

Song niềm vui ấy sớm bị phá tan khi một kẻ hơi bặm trợn tiến đến, một bên gã tay ôm vò rượu ngay lập tức giật lấy tờ giấy khó hiểu trên sạp thư pháp. Đó là Tiểu Hách đã đi lòng vòng hỏi hang dân sinh khá nhiều từ hôm qua đến giờ, song dòng chữ này vừa vặn thu hút sự chú ý của gã. Nét bút tuy run rẩy như người già lú lẫn vậy, song không hiểu sao lại có cái thế quyết đoán đầy sát phạt của binh gia. Xem ra tên thư sinh gã luôn xem như là cái loại to xác dẫu yếu nhách ấy cũng có chút khí chất bộc phát đấy chứ. Dù rằng có bao khí chất thì cuối cùng cũng rụt đầu rụt cổ như cái đám bản địa hèn hạ thôi thôi.

“Mẹ cha nó, không có ai nhắc gì đến Hướng Minh cả. Hội bảo tiêu trốn đi cả rồi, bộ chẳng có ai ở đây biết đến trận lở tuyết hôm qua à! Rồi cái tên thư sinh chết bằm này nữa, viết thì hay lắm mà tay run chắc cũng tầm tầm cái bọn đồ tể mới vào nghề ấy. Lúc bình thường thì nhà nào sang hèn mưa gió gì cũng thấy hắn lấn la tới bán câu đối treo tường, giờ đến tận sạp cũng chả hỏi han được gì. Đúng là cái đám bụng đầy văn chương tưởng biết nhiều nhưng cũng toàn là lũ phế vật” Tiểu Hách mồm hôi như cái bô, nói chẳng ra điều tốt đẹp nào cả, tay lại còn thoăn thoắt tự ý vứt tờ giấy xuống đất để đạp thêm vài cái. 

Cựu tiểu nhị của Hướng Minh tửu quán chỉ biết trút giận vào vật chết, quanh đó có mấy tiệm thuốc có treo chữ của người bán thư pháp cũng bị gã xé xuống sạch sành sanh. Liên tù tì mấy người hôm nay gặp được cũng toàn lảng tránh khiến gã hệt như người tiều phu trong tích lạn kha. Rõ ràng mới được hơn ngảy rưỡi chứ có phải lâu đến mức nát cả rìu đâu, Tiểu Hách thực sự cảm thấy như cả chục năm trời đã trôi qua hoàn toàn tách biệt khỏi gã vậy và bức bối cứ thế mà ứa ra thông qua vũ lực. 

Xé được một hồi thì Tiểu Hách bị phát hiện bởi một tên lính dịch đang dán cáo thị, khỏi cần phải nói với khinh công của cựu bổ đầu thì gã cứ như con lươn nắm đến đâu tụt đến đó vậy. Cho đến khi cả đám lính chạy đến rượt thì Tiểu Hách mới nhảy lên tận nóc nhà mà trốn.

Cái phản ứng thái quá đối với chữ thư pháp cũng bắt đầu hạ nhiệt dần, dù sao thì gã ta cũng chẳng phải loại thất học vũ phu. Dù sự thật rằng người thất học ở đây thường là có cơ hội học, chứ nếu nói đến thù ghét chữ nghĩa thì thực sự rất hiếm. Đến cái kiểu thầy thư pháp kia dù bình thường trông có hơi cốt đột, song huyện dân ai nấy thấy cũng đều coi như quý nhân mà mời ăn mời uống.

Lúc tốp người bỏ cuộc thì Tiểu Hách mới nhảy xuống, tầm mắt gã vừa vặn phóng đến cái cổng chào của chợ Lam. Gã có nghe sơ qua khi Hướng Minh bị áp đi, nhưng ngay tại đây thì ngọn nguồn của mọi bất an mới rõ ràng hơn một chút. Mười hai người mất tích đã được tìm thấy ở Đăng Tiên Đài, một số chỉ là lũ ăn mày vô danh nhưng chẳng phải tất cả. Và dẫu cho có tên hay không thì thứ mà Thanh Hương huyện vừa tìm lại được, tất cả toàn là xác người không trọn vẹn. Sự bình yên giả tạo bị tước đoạt khỏi bách tính, bởi họ nhận ra chẳng có ai là an toàn kể cả khi có những bức tường bao quanh. 

Còn tại sao lại cướp đi phần cổ thì chẳng ai dám nói chắc được vì phần đấy đâu có tác dụng gì? Cứ nhìn vào cách Thánh giáo đối đãi với nô lệ đi, nó bầy nhầy cùng nhơ nhuốc, lại còn có lý do rõ ràng. Bởi vì ma công luôn cuồng bạo, nó ngấu nghiến mọi thứ nó yêu và ghét. Thế nên thật không hề hiếm hoi khi khả năng nhận diện sự tương đồng mà tạo hoá ban cho con người, lại một lần nữa đem đến nỗi khiếp đảm không lời. 

Không còn ai phủi đi sự thật ở đây dựa trên luận điểm rằng những vụ mất tích có thể được lý giải bằng lòng tham hay từ cái sự cuồng nộ khó đoán của thiên nhiên. Hãy cứ nhìn vào trận tuyết lở hôm qua đi, kiểu gì chẳng có kẻ ngu ngốc chết trong đấy. Song đấy vốn là cái cố hữu, nó thật là tự nhiên rồi.

Còn ở đây thì chẳng có nguyên cớ rõ ràng nào đứng đằng sau vô số thi thể mới được nhắm mắt vào sáng hôm nay. Chẳng ai chết vì cóng hay do loạn lạc cả, tất cả những cái chết thật ngăn nắp cứ như rằng họ chết khi ngủ và con cầm thú đứng đằng sau tất cả nắm rõ từng ngóc ngách nơi đây cứ như rằng nó đã vốn luôn là người của Thanh Hương huyện. Nó hiểu con người nơi đây đến nỗi, mọi dấu vết hay nói đúng hơn là cơ hội phản kháng gần như là chẳng tồn tại.

Lý do xác đáng nhất để người ta biết được tất cả những cái chết ấy đều do một kẻ hay một nhóm có toan tính rõ ràng, là bởi khoảnh khắc những cái xác được đem về cho thân nhân, chúng đều giống nhau đến lạ thường. Theo Tiểu Hách nhớ, thì gần như mọi thi thể ở những ngọn đồi xương đều là của người ngoại lai hoặc bảo tiêu trong thương đội. Tuyệt nhiên vắng bóng bách tính an cư trong Thanh Hương Huyện cho đến sự vụ bắt bớ vô tội vạ ngay hôm qua. Có lẽ giờ đây, con người ta sẽ thật sự quan tâm về vô số sinh mạng đã bỏ mình nơi Đăng Tiên đài.

Nhưng Tiểu Hách thì có quyền phán xét quái gì, hắn chẳng phải cũng chột dạ không dám lao theo cứu Hướng Minh đấy sao. Gã nghĩ gã sắp nổ tung vì hối hận mất thôi, cái quán rượu chưa kịp làm ăn khấm khá gì thì tanh bành hoa lá còn ông chủ nhà mình thì tự dưng đi đầu thú cái tội không đâu. Cái dạ dày lại còn không nghe lời trái tim mà cứ ọt ọt mãi vì nó biết rằng mấy bình rượu mật mót được từ đống đổ nát kia không thể nào bù đắp cho một bữa ăn linh đình được. 

Nam nhi chi chí công chưa thành, danh chưa toại mà chết đói khi có nội công trong người thì nhục nhã biết nhường nào. May cho Tiểu Hách cái lúc ngắc ngoải theo kiểu ma đói thì lại được Kiệt quản gia lôi đầu vào một cái quán ăn hiếm hoi còn mở để than thở.

Với cái tình hình công đường có thể sẽ chật kín trong nay mai. Hoạ hoằn lắm mới có người chịu bán mì. Rõ ràng đây là kẻ chăm chỉ đến đáng khen hoặc là người của Bách gia. Cái thứ hai có vẻ thực sự đúng vì ông chủ quán cúi đầu chào Kiệt với phong thái rất là biết ơn. Tiểu Hách còn thoáng nghe được chủ quán có nói gì đó về hàng hoá từ huyện khác bị tuyết lở san lấp đi cùng cái cách trị đau bụng phụ nữ bằng long não nữa. Ông ta muốn xin bài thuốc gia truyền mà em dâu của Kiệt tháng nào cũng dùng đều, song Kiệt nghe đến thì chỉ u uất nhát gừng vài câu rồi xua đi không muốn nhắc đến nữa.

Lúc Tiểu Hách cùng Kiệt ngồi xuống thì không cần ai nói gì, chủ quán đã ngay lập tức đem ra hai bát mì thịt heo khói nghi ngút. Bình thường gã sẽ rất ít ăn đồ nhiều gia vị ở trong huyện vì không hợp miệng, dù sao thì người ta cũng là kẻ vãng lai. Phần lớn thời gian ở đây, chủ yếu gã ăn ở tửu quán. Song mùi bạch quả cùng đủ loại hương liệu mà Hách không biết tên lan toả trong không khí hài hoà tựa tiếng cầm sáo hoà vang. Kết hợp với hai ngày đói lã khiến cho gã hết kiềm được mà động đũa ngay. Ấy thế mà trời lần này đánh ngay bữa ăn. Miếng mì vừa đến mồm thì bị cắt ngang bởi người quản gia lớn tuổi đối diện.

“Ở cái đất độc này ta biết tin tưởng được mỗi ngươi vì ngươi chưa bao giờ bị mua chuộc bằng tiền tải. Ngươi nhớ con hầu sáng hôm qua không, chỉ mới nãy thôi bên tri huyện đã bố cáo về xác của hai người đã bị mất tích gần đây trong huyện. Ta mới vừa thấy mặt nó, Ân, đứa nhỏ đó là cháu ta…” Kiệt nói với tông đều đều kiểu hết hơi, ta có thể thấy rõ râu mọc lún phún khắp mặt vị quản gia do không được chăm sóc thường xuyên. Da Kiệt nhợt nhạt đi rất nhiều, còn đâu cái cột sống vững như trụ đá của cái người đàn ông đã hơn bốn mươi nhưng lòng đầy chí hướng.

Mất một người thân, đó là cảm giác đã thấm nhuần trong tâm can Tiểu Hách đến rất sâu sắc. Nhưng đấy là dừng lại ở mức hiểu và đồng cảm thôi, bởi vì đây luôn là một vấn đề rắc rối. Qua cái cách mà Kiệt nói thì người cháu đấy thực sự rất được yêu mến vì tính cần cù chăm chỉ, cho đến khi người ta tìm thấy xác của con bé trơ trọi với tư thế thật kỳ quái. Mọi đầu lý đều va chạm vào nhau thật kịch liệt để chứng minh đứa còn lại sai bét nhè ra. 

“Mẹ kiếp! Kiệt quản gia cứ vòng vo quá thể, ông đã có lòng thì ta không khách khí sao lại kể những thứ này khi đang ăn. Hách Mỗ là thằng tiểu nhị thấp hèn, không can hệ gì tới cái chết của con cái nhà người khác. Quanh quẩn đây người ta vẫn cứ chết hằng ngày đấy thôi” Vẫn là cái kiểu ăn nói hờ hững thường thấy của Tiểu Hách mỗi khi gã không chiến đấu, Tiểu Hách bỏ quá cái sự kiệt quệ về cảm xúc từ phía bên kia mà húp xùm xụp bát mì trong khi mắt nhìn chằm chằm vào bát mì còn y nguyên của Kiệt quản gia.

Chủ quán gần đó cảm giác như cái người nồng nặc mùi rượu kia thở nhẹ một cái thôi là cái tiệm có khi bị ăn sập ngay. Rốt cuộc là tên ăn mày với hàm râu quai nón này đã đói đến cỡ nào vậy, rõ ràng dù chiều cao có khiêm tốn song vẫn là có da có thịt chứ há phải loại ốm đói trơ xương hay nằm chết trên vệ đường kia. Ông chủ già càng đăm chiêu nhìn một lúc thì bị ánh mắt sắt như chim ưng từ phía chết đói khi nhìn về mình, lão ta càng thấy không giống ăn mày. Kiệt quản gia có bao giờ nhìn đến cái bang à. Tất nhiên cái tác phong dùng bữa thì chả khác gì bọn du thủ du thực, sáng nằm chiều xin.

Ông chủ tiệm nghĩ thế khi đang múc mì cho khách đồng thời thầm tự hào rằng mình cũng chen chân được vào trong cái cơ nghiệp đồ sộ của Bách gia. Chắc tầm mười năm trước có ai đánh bán sống bán chết bắt ông ta phải tin rằng cái nhà buôn lụa giờ kiêm hết mọi loại hàng hoá ở cái huyện này, thì ông ta cũng vẫn cho rằng đó là chuyện tầm phào. Chưa bao giờ công việc thu mua nguyên liệu hay thuê thợ thủ đóng bàn ghế dễ và rẻ đến vậy, khi đưa ra bàn cân thì sao thế quái nào cái bọn ba trợn này cứ cứng đầu giữ nguyên dân số. Bộ cha mẹ không biết nên dạy con cách cúi đầu phủi phục để được vào Bách gia đi. Đáng lẽ ra nhờ vào Bách gia, người ta phải dễ sống hơn cơ chứ. 

Song ngay khi lão chủ vừa ngẩn ngơ được chút thì cái ghế của Tiểu Hách đã sụp xuống gãy nát khiến cả tô mì ụp thằng xuống bụng gã ta nóng đến muốn chảy cả da. Chủ quán nhìn thế mà thấy sót hộ, vừa sót cái bát mới hết nửa phần mì thì bị đổ sạch lại cũng nhớ rằng gần đây bọn khách quan cứ làm hỏng ghế mình ngày một nhiều.

Tiểu Hách sống trong giang hồ bao năm rồi, tự dưng lại té vì cái lý do lãng nhách như vậy thì đúng là nên ra dập đầu trước mộ tổ tiên ba ngàn cái để hối lỗi. Gã thì lúc nào cũng chửi thề nhưng cái vẻ đỏ mặt tía tai cũng có thể dùng để tạm đoán rằng bên trong lòng lúc này chỉ có sổ sàn bao nhiêu cũng chả đủ. Cả cái bát mì chắt chiu mỗi phần thịt ngon nhất để ăn sau cũng đều đổ sạch trơn. 

Nhìn người trước mặt lúi húi kiếm ghế mới kết hợp với câu trả lời vừa mới nghe trước đó, cái trán Kiệt gân xanh nổi cộm hơn cả rễ cây đa rồi, bất ngờ thay Kiệt vẫn ráng nhỏ nhẹ. Thậm chí Kiệt còn đưa tay ra kéo Tiểu Hách lên dẫu cho có bị gạt đi tắp lự.

 “Tiểu nữ của em gái ta mới mười tám thôi đấy. Ta thấy thi thể nó không đầu không cổ trong tư thế quỳ, loã lồ ngay trên đỉnh đồi, còn cái đầu nằm ngay trên đùi. Tri huyện nói là vì nó mới chết nên tư thế quái thai do hung thủ làm ra vẫn còn nguyên. Đúng là rất nhiều người chết, nhưng ta chưa bao giờ thấy kể cả tiểu nữ trong huyện cũng bị lôi lên đài.”. Kể được kha khá thì vị quản gia gục xuống bàn một thoáng, không thể không vỡ oà trước cái ký ức khủng khiếp đấy. 

Theo như vị quản gia thuật lại dù có hơi vấp váp nhiều chỗ như có tiếng nghẹn nấc, thì rõ ràng là lúc đấy chỉ có ba gia đình phú hộ là có điều kiện đi đến tận nơi để nhìn thi thể. Tổng cộng có mười ba cái xác cả thảy. Kể cả Tiểu Hách có giả ngu cũng phải vểnh tai lên để nghe.

Hầu hết thì tình trạng của thi thể đều bị động vật ăn và phân huỷ, mỗi chỗ một nơi chứ không giữ nguyên như sắp đặt của hung thủ. Chỉ riêng thi thể của Ân là còn nguyên vẹn. Thậm chí là khi so sánh về các dấu vết tổn thương và chống cự trước khi chết, dẫu cho những người kia đều không phản kháng song cơ thể họ đều có một sự suy nhược nhất định. Còn về cô hầu này, thì điều kiện cơ thể tốt đến nỗi cái chết đến đột ngột đồng thời lại cực kỳ dứt khoác làm cho người ta dễ liên tưởng rằng có sự tự nguyện với niềm tin tuyệt đối của một tín đồ vậy.

Càng về sau tình tiết càng ghê rợn hơn. Hãy tưởng tượng về hình ảnh của một người đang thiền định trên một ụ đất, song cái ụ đất ấy là sự trộn lẫn giữa cơ thể phân huỷ cùng đất cát. Còn cái người đang thiền kia thực chất không có đầu lẫn cổ, chỗ cắt vừa sạch máu lại bén ngọt đến gọn gàng như đã chịu xẻ thịt khi đông lạnh vậy. Hiếm hoi thay cái cơ thể còn tươi rói, mùa đông còn không kịp hút cạn chút hơi ấm còn sót lại. Đến cả cái áo tấc trắng cũng phẳng phiu, tinh khôi và vừa khít như vừa được may riêng, không hề lộ ra chút tà áo thừa nào. 

Về cái đầu đang ở đâu ư? Nó nằm gọn ngay trong lòng Ân, được nâng niu bằng hai bàn tay  tím rịm, tái nhợt không chút sinh cơ. Liệu đây có phải một nghi lễ hiến tế kỳ quái, hay một loại tà công nào mà con người không nắm bắt được. Kể cả Tiểu Hách từng kinh qua rất nhiều ma tu trong cái lịch sử bổ đầu lừng lẫy một thời của mình, vẫn chưa thấy kiểu tà công nào lại gọn gàng và cho thấy sự quan tâm tỉ mỉ như vậy đến cơ thể sau khi chết cả.

“Giống như thứ súc sinh cầm thú ấy muốn trêu chọc ta, thậm chí là cả Bách gia vậy. Ta nghi ngờ là do bọn Thánh giáo, hoặc cái con nhỏ Bạch gia mới tới kia làm. Nhưng bên tri huyện kính như bưng. Đến cả mang thi thể nó về cũng bị cấm, ta hỏi cả lão gia thì cũng bị bỏ ngoài tai. Mười hai năm phụng sự trung thành, ngũ thường có gì không thiếu. Ấy sao lại bị coi như con chó ghẻ thế này.” Có lẽ đây là cái cách để phản ứng với nỗi day dứt trong lòng của Kiệt, vị quản gia trung niên cứ nói như không có ngày mai để rồi chẳng thèm ngó ngàng gì đến cái bát mì đang nguội lạnh của mình. 

Nhắc đến Thánh giáo thì sau khi Hướng Minh giết đỏ cả áo vẫn không hề động chạm đến thằng nhóc đó dù chỉ một chút. Khoảnh khắc mọi chuyện bung bét cả lên thì cái tên thuộc “Tứ trụ” kia lủi đi còn nhanh hơn cả thỏ. Bên Cổ Cuồng cứ như câm điếc vẫn chưa phản ứng gì về chuyện đã xảy ra với hai đệ tử của mình. Tiểu Hách cũng thầm nguyền rủa rằng cái đồ sát nhân nào đang ẩn nấp trong bóng tối cũng giết quách cái tên đẹp mã đó đi cho rồi. Lần sau gã gặp được nữa thì gã băm nó ra thành bụi.

Lúc này cái quán cùng lắm ba bốn người ăn, nên cái hành động kỳ quái của Kiệt bị người ta chỉ trỏ khá nhiều. Tiểu Hách nãy giờ loay hoay như khỉ kiếm cái ghế mới cũng dừng lại. Gã không nghĩ một đứa cháu gái cách cả nửa dòng máu lại khiến cho cái người này phải phản ứng như vậy. Điều này thực sự không bình thường một chút nào.

Song vốn là hạng dốt đặt cán mai khi nói đến dùng miệng lưỡi, Tiểu Hách không có lời nào có thể át đi được nỗi buồn của người đàn ông đã từng rất nhiều lần mời mọc mình xuống dưới trướng. Nếu nói thật tâm thì, kể cả người vợ đầu ấp tay gối bên cạnh kiệt cũng chẳng thể hiện cảm xúc nhiều tới vậy. Giấu đi cảm xúc của mình là một kỹ năng mà nghề quản gia nắm bắt rất tốt. Đặc biệt là với trường hợp của Kiệt. Cứ như rằng chỉ riêng cái chết thôi, không nói đến sự bệnh hoạn của hiện trường là đủ để khơi gợi lên những thứ cảm xúc méo mó bên trong người đàn ông này rồi.

Bỗng dưng gã cựu tiểu nhị rùng mình một cái, rồi nhíu mày. Có cái gì đó len lỏi bên trong đôi mắt đỏ hoe cùng biết bao cái nếp nhăn xếp chồng lên nhau, cái vẻ đau thương ấy không phải vỏ bọc song cái cách mà nó diễn đạt trước nhiều người như vậy như đang gào thét rằng đừng bới móc lên cái gì cả. Điểm khác biệt duy nhất giữa hành động này với cái cách con người phông mang trợn má để che đi sự nhỏ bé của mình trước gấu đen, là thợ săn cũng bí ẩn hệt như hung thủ của tràng thảm án vậy.

Đến nước này thì Tiểu Hách cũng không còn đói mấy nữa. Có vẻ như Kiệt đã không còn mấy sức lực để tiếp tục nên gã cũng dìu vị quản gia này đi chỗ khác, để còn không ảnh hưởng đến sinh ý làm ăn. Song thực ra thì tình hình làm ăn trong ngày hôm nay vốn đã định sẵn là không có lời rồi. Còn về trả tiền ăn à, tự ông chủ quán tiếp đãi cái vị Bách gia này thôi chứ mắc mớ chi phải bỏ thêm tiền ra. 

Con kiến lửa quắp con mối cánh chính là mô tả gần đúng nhất, về hai con người cùng nhau lục tục đi trên con đường đá xen lẫn tuyết. Tay Tiểu Hách là cặp càng thô ráp, còn cơ thể của Kiệt thì cho thấy rõ sự lão hoá quá tuổi khi so sánh. 

Không có chiếc xe ngựa nào đi qua, cũng chẳng mấy gánh hàng vội vã. Kẻ có chiều cao khiêm tốn thì dìu cái tay của người mang cơ thể lều khều lại còn mặc áo tà dài. Bầu không khí yên ắng đến lạ, chẳng ai nói lời nào. Có lẽ đây là lần hiếm hoi cả hai người họ thật sự tiếp xúc với nhau, thay vì một bên chỉ biết mời lơi trong khi phía còn lại chọn cách bơ đi mà sống. 

Song cứ mỗi bước đi thì giày của Tiểu Hách lại lún sâu hơn. Hơi thở của gã trong không khí vừa như đám mây trắng lại cũng mượt mà như nhúm lông của cây phất trần. Lúc đầu gã định bụng sẽ thả Kiệt ở ngay cổng nhà Bách gia. Bây giờ trong đầu gã chẳng còn biết gì nữa, mọi con đường đều chảy xệ ra rồi quyện vào nhau. Kiệt đi bên cạnh cũng tự dưng đứng sững lại, cảm giác khựng đột ngột này khiến cho Tiểu Hách quỵ xuống rồi nôn thốc nôn tháo.

Gã đã biết kể từ khi cái ghế gãy nát dưới trọng lượng của mình, dù rằng chất lượng của gỗ có tệ cỡ nào đi nữa. Nhưng có ai thực sự tin một cao thủ về khinh công đến đăng phong tạo cực vừa mới phi xuống từ nóc nhà lại dễ dàng nằm chỏng chơ như vậy sao. Trong đồ ăn có độc, không biết có liên quan gì đến cái thứ được ông chủ quán có nói qua với Kiệt hay không. 

Bóng tối dần chiếm trọn lấy tâm trí của Tiểu Hách, một lần nữa gã lại về với hũ dưa muối của mình:

“Trong rau dưa có gì, đâu đơn giản mỗi muối và dưa. Cái đắng ngắt có thể chuyển thành chua, song dưa cải vẫn là cải thôi”

“Hiểu rồi, biểu cảm đó không chỉ là nỗi đau.” Người điên chìm trong dòng suy tường khi nói về người đã chọn hạ độc mình.

“Không ai ăn mỗi dưa không cả, ngươi cũng vậy thôi ăn cho đến cay xè rồi mặn chát, gia vị nữa, thêm gia vị đi.”

“Có cả sự ghê tởm nữa, ghê tởm vì đã phản bội. Phản bội quá nhiều lần, nhiều người song không phải ta. Ta chưa từng tin tới mức coi đó bị phản bội. Đồng cảm đáng lẽ ra không nên mù quáng cỡ này. Cho ta về hũ đi!” Dòng suy nghĩ sáng suốt giữa cõi mộng khai mở linh tính của người điên, đến mức gã phải tự chửi chính mình bằng giọng điệu cay đắng.

“Không, lần này không được. Sự ấm áp của dưa muối không giành cho lũ đồng phạm, ngươi bỏ sót qua lời kẻ kia nói mất rồi. Với cao thủ như ngươi thì sao mà trở thành dưa muối từ chút độc chứ!”

“Nhưng bên ngoài kia cô độc lắm, đáng sợ lắm, chúng nó toàn phản bội ta” Giọng độc thoại gần như phát điên bởi vòng lặp bất biến của sự thâm độc. Nhưng lần này cái vọng lại chỉ có mỗi gã điên. Từng chút một, vách ngăn của hũ dưa vỡ tan ra. Từng mảnh vỡ trở lại với dáng hình nguyên mẫu của nó, đảo ngược lại quá trình hoà tan cảu vạn vật trong mắt của Tiểu Hách trước kia. Thế giới có lại được dáng hình nên có của nó.

Và chính sự thật này khiến gã sợ! Cái cổ họng khô khốc giờ lại thít chặt, muốn tự hoại cái đường sinh cơ hiếm hoi ấy.

Ánh sáng đã trở lại với Tiểu Hách sau chuyến khứ hồi từ miền đất của nội tâm, song thứ tầm lan toả của nó lại chập chờn cứ như bất cứ lúc nào cũng sẽ thua thiệt trước bóng đêm. Phảng phất như cái Tiểu Hách thấy là ánh đuốc, còn trời bây giờ đã chuyển tối rồi. Rốt cuộc thì đã bao tiếng trôi qua.

Do nội công vẫn còn đẩy độc chất ra khỏi cơ thể, Tiểu Hách gần như không thể di chuyển bất cứ bộ phận nào trên cơ thể ngoại trừ mí mắt. Dẫu có mắt vẫn còn hoạt động thì một tâm trí chưa hoàn toàn tỉnh táo cũng chẳng thu gom được mấy về chuyển động của thế gian quanh mình. Tất cả tưởng chừng là một chồng tranh diễn hoạt lại từng sự thay đổi, từ những bức tường đá bao quanh huyện cho đến những cái đầu cắm trên cọc quen thuộc. Rồi nối tiếp theo là bãi chiến trường tuyết lở cùng mớ xác bị quạ rỉa của lũ Thánh giáo hôm qua.

Tiếng lọc cọc cùng tấm ván gỗ thô ráp dưới lưng cho Tiểu Hách cảm giác rằng, ai đó đang kéo gã đi trên chuyến xe một chiều. Từ muôn thuở, mọi câu chuyện đều kết thúc, ấy thế mà không ai nói kết thúc đôi khi đến cùng lúc với cả khởi đầu. Chắc hẳn định mệnh sẽ không nghiệt ngã với gã tiểu nhị đến thế, nhưng nó không đồng nghĩa rằng kẻ chủ mưu cho màn bắt cóc này không nung náu cái ý định kết thật vắn. 

Với cái tầm nhìn này thì dù có tiếng vó ngựa đi nữa thì đây không phải dạng xe của người giàu có. Xét theo mức độ lộ thiên thì cứ như rằng chúng ta có vài con ngựa và cái xe thì được tạo ra từ vài tấm ván gắn thêm mấy cái bánh tạm bợ.

Tiểu Hách không được mấy mảnh vải che thân, chân khí trong cơ thể thì chẳng còn được bao nhiêu. Ngoài mỗi cái đạo dẫn cơ bản được ông bà truyền lại để tạm đối kháng với ngoại lực, thì một thân khinh công chẳng giúp gã thêm được bao nhiêu. Nếu chuyến xe này mà tiếp tục kéo dài, thì cái kết của Tiểu Hách thậm chí là cả cái xe ngựa này 

Càng xa rời khỏi dân sinh, thì sự thê lương càng bám vào trong cái nền tảng của thế giới. Gió rít luồn qua những cành cây trơ trọi như tiếng sáo đơn độc mà chẳng có bạn hợp tấu. Mà nếu đến cả tiếng nhạc cũng lửng lơ khi đang thành hình, thì cái cõi này căm hờn xác thịt đến nhường nào. Ngoài ánh đuốc le lói trên cỗ xe ngựa xuyên thẳng qua cái vùng đất tiệm cận biên giới, hệt như một kẻ báo tử muốn mọi oan hồn lởn vởn quanh đây biết về miếng thịt tươi đang còn thở. Thì đến cả một vệt sáng mờ cũng không thể tồn tại để làm sáng tỏ kẻ nào đang nghiền ngẫm cái tiếng sáo đau đớn đến não lòng.

Có lẽ là kẻ đang đánh xe đang thưởng thức sao sao, chắc hẳn là hắn không mù loà rồi. Vậy thế còn câm điếc. Chỉ có loại câm điếc mới không có chút rung cảm nào. Hắn sắp đưa người ta đến cái lãnh địa chết chóc mà một chút nao núng cũng sa sỉ vậy sao? Có trớ trêu làm không khi nói người đánh xe là hoá thân của mùa đông? Hay chẳng có cái quái gì tréo ngoe ở đây cả? Có lẽ chính cái lạnh là bản chất của tử vong và những kẻ chọn so sánh chúng ngang hàng chưa hề tầm phào bao giờ, bởi cái lạnh có thể nhắm đến người ta thật sắc lẹm nhưng nó chẳng nói hay nghe những điều phải trái trên thế gian này. 

Bất chợt, tiếng ngựa hí vang cắt xuyên cái bầu không khí đông đặc, biến lũ ngựa thành kẻ phá bĩnh giai điệu ảm đạm đâu đây. Kéo âm thanh bùng phát là cương ngựa bị kéo đột ngột đến mức quán tính gần như quật cho tất cả bay ra ngoài.

Tên mã phu cuối cùng cũng lộ diện, cái thân hình cao gầy của hắn vác thân thể mềm nhũn của Tiểu Hách ra khỏi xe. Khuôn mặt trung niên với nhiều nếp nhăn hơn bình thường ấy, kể cả chòm râu có phần hơi gian manh nữa. Đây chính xác là Kiệt quản gia. Nương theo cái mùi tử khí ngày một đậm đặc, thậm chí làm cho cái hơi thở vào trong phổi trở nên nhớp nháp mà ông ta đang ngày một tiến gần. Thì khả năng cao đây chính là Đăng Tiên Đài.

Trước ánh đuốc mờ ảo, hình ảnh ba cái đồi hiện lên sao mà u ám thế. Cả lũ giặc cỏ cũng chẳng dám vứt xác ở đây vào giờ này. Vị trí mà Kiệt đứng cách chính xác mười dặm từ hướng nam Thanh Hương Huyện và hai mươi bốn dặm từ hướng bắc phía biên giới. Vừa đủ xa để người ta lãng quên nó vào mỗi buổi sáng, để rồi nghĩ thoáng qua khi nhìn vào khoảng không vô định sinh ra từ vách tường nhà mình mỗi lúc tắt đèn.

Tiểu Hách không kìm được mà ráng nghĩ đến mình rốt cuộc đã làm sai thứ gì chứ. Cho dù có là Hướng Minh giết hết chủ nhân của toàn thể những cái thây không trọn vẹn rải rác khắp trên tiên đài. Thì đáng lẽ ra tất cả những điều tối nghĩa xen lẫn với các âm mưu dây mơ rễ má sâu đến mức chẳng ai hiểu gì phải chỉ thẳng vào Hướng Minh mới đúng chứ. Tại sao người có vẻ như bình thưởng nhất lại phát điên đầu tiên chứ. 

Đầu óc không nghĩ ngợi quá nhiều như vị “bằng hữu” trên vai, Kiệt lại như vừa hiển thánh. Một người gầy như que củi trèo leo dẫm đạp lên xương khô quá nước chảy mây trôi. Đó là không nhắc đền việc ông này vác cả thêm cái thây đặn trên lưng giữa khí trời âm hàn đến đỉnh điểm. Mục tiêu là đỉnh của ngọn đồi trung tâm, nơi cao nhất của Đăng Tiên Đài. Thế nhân nói qua ở đây tam hoa tụ đỉnh, đưa con người siêu thoát đến Bạch Ngọc Kinh. Rõ ràng là nói xàm.

Leo trần mà không có kinh nghiệm thì tốn ít nhất cả ngày trời. Đến cả Bạch Ngọc Cốt cũng phải mất hơn nửa ngày với thời tiết hạng nhất cùng kỹ năng leo núi hạng ba. Kinh khủng biết bao, mấy cái ví dụ trên đều bị Kiệt phủi đi chỉ bằng với nửa canh giờ leo. Là bởi vì sự phi lí sinh ra từ cõi chết, hay đơn giản hơn với lời giải thích rằng có bàn tay vô hình vừa ăn cắp đi mọi nước cùn. Khó nói, thậm chí cả hai đều khả thi.

Khả năng tồi tệ nhất là lớp áo mỏng dính của cả Kiệt lẫn Hách thất thủ trước bạt ngàn cái gai xương lỉa theo kiểu chông chặn tiền tuyến. Rồi khi máu thoát ra, cái lạnh sẽ được đà lấn tới mà len lỏi vào tận tuỷ, bóp vụn ruột gan và chấm dứt mọi ý nghĩ bao cồm tốt xấu cả thảy. Mỗi khi Kiệt thể hiện sức bật mà vốn bản thân chưa từng có, đất lại run lên ngụ ý rằng bè đảng oan hồn nơi đây phấn khích khi sắp có bạn mới thế nào.

Song có vẻ như ý trời đã định cho số mạng của cả hai chưa tới lúc để tận. Không cần tới bao nhiêu chướng ngại vật để cản hai người được mục sở thị cái khung cảnh mê hồn trộn lẫn cùng hủ bại và bệnh hoạn chưa từng có. Một minh chứng xác đáng nhất cho sự dung hoà của hai thế giới. Đây là đứa con của hỗn loạn, hay nói đúng hơn là cái cục thịt dị dạng được thai nghén trong hàng chục năm trời rồi lòi ra khi mẹ nó chết cháy trên giàn thiêu. Nó không có tên, bởi nếu cho loại nghệ thuật vượt xa nhân tính này cái rườn cột để đu bám vào, thì kết cục đều càng tô điểm thêm cho địa phủ mà thôi.

Ả hầu nhà họ Bách ngồi xếp bằng, thân thể được phân ra đúng cái kiểu mà Kiệt đã mô tả trước đó. Toàn thi hài được che bằng một cái lọng bắt mùng để tránh ruồi muỗi cùng thú hoang. Từ trong lọng, hương thơm toả ra lại khác hoàn toàn với cái mùi thối um cả mũi đầy ám ảnh từ nãy đến giờ. Nó đủ ngọt gợi nhớ lại cái ám khí của tên Chu Thái cùng với một góc nhỏ từ cái mùi lớp lang của tô mì ban sáng. Rốt cuộc là do tri huyện làm để bảo vệ vật chứng, hay là một loại lễ nghi bí ẩn nào đó. Gần như cả ba mươi hai năm sống ở kinh thành, Tiểu Hách chưa từng ngửi được cái mùi hương nào có thể khiến người ta say sẩm đên vậy.

Kiệt một mực hành xử theo kiểu người câm điếc từ nãy tới giờ. Đến mức không có bằng chứng nào để giám chắc đây có phải Kiệt thật không, hay chỉ đơn thuần là một bản đạo nhái khuyết thiếu đi sinh khí con người. Tiểu Hách đã có câu trả lời khi bị vác đi lâu đến vậy, kẻ này không phải là bị câm. Mọi động tác thừa không tồn tại khi leo trèo một là kẻ này trong trạng thái yếm khí cực độ, hoặc lấy hơi là không cần thiết. Kể cả cao thủ đăng phong tạo cực, di sơn đảo hải như Hướng Minh còn không thể ngừng thở quá hai mươi phút dưới tình trạng vận động liên tục. Thì lấy đâu ra được quái thai không cần thở ở điều kiện cực đoan đến thế.

Tất nhiên không loại trừ khả năng là cái bọn xác sống do Thánh giáo chế tạo, nhưng chỉ tốn có một ngày để mớ cơ bắp mềm nhũn đạt đến độ bền sắc thép khi nãy sao. Bâng quơ đến thế con nít nó còn chê. Để cơ bắp rắn chắc cỡ đó, thì trong Thánh môn có mỗi mình Cổ Cuồng lão quái là biết cách. Nguyên lý thì cơ bản thôi rồi, áp súc khối cơ bắp cục mịch sao cho nó mảnh mai hơn dù độ bền chắc vẫn tăng đến chóng mặt. Nên khả năng đây là thây ma được luyện chế sẵn rất cao. Đến mức câu hỏi còn sót lại là; “cố ý hay đánh giá thấp?”. Khả năng tồi tệ nhất là Bách gia cùng với Thánh giáo hợp tác, và nó đích thực đã xảy ra. 

Khi vừa thấy được đứa cháu gái thì ông ta thả Tiểu Hách xuống cái độp, cả cơ thể của gã lăn lông lốc đến bên cạnh cái lọng cùng hơn chục vết xước trên người khi va xuống đống xương trắng. May thay không cái nào đủ để gây thiệt hại nhiều cả. 

Thế rồi “Kiệt” cắm ngọn đuốc sâu vào mặt đất tử thi chồng chất. Trong một khoảnh khắc, khi lửa vùng vẫy, cái bóng của “Kiệt” sao mà to lớn bất thường. Xong rồi thì ông ta lập tức ngoảnh đầu lại, phi như bay đến hướng Sát Sinh thiên. Chẳng mấy chốc mà “Kiệt” đã mất dạng kéo theo là tiếng ngựa hí lại tiếp tục cho tới khi chẳng còn âm vang nào vọng lại nữa.

Nhờ sự kích thích của cú va đập khiến cho Tiểu Hách ói ra cái phần độc còn đang ứ đọc trong huyệt cổ, sức lực đã dần trở lại với gã dù là quá ít ỏi để có thể tự đứng lại trên đôi chân của mình. Song vui mừng không được bao lâu thì ánh mắt của gã và cái xác vô tình giao nhau tạo thành tình huống oái âm thật rợn người.

Cái đầu có phần cổ đã bị cắt sát rạt nằm gọn trong lòng, bóng hắt ra đằng sau tấm mùng dày che đi hầu hết mọi khuyết điểm của người con gái khi còn sống. Phải nói rằng, vẻ đẹp này tỏ ra bản thân cực kỳ cấm ky. Mắt của ả hầu nhắm nghiền lại, mặt bình thản không gợn sóng. Lớp da kia giữ trọn vẻ mịn màn thậm chí còn hồng hào khó thấy, và mái tóc bồng bềnh suôn mượt có vẻ như đã được gột rửa rất kỳ công. Tiểu Hách gần như chắc rằng bản thân vừa bị hút hồn bởi hương sắc lạ lùng đến vậy.

“Cụ tổ nó, ông bà tổ tông họ hàng vợ chú cha cháu anh chị em cả lò nhà nó… A di đà phật, A di đà phật! Khốn kiếp sao đại gia ta cũng có ngày như này” Bất chợt lấy lại được lý trí trước cảm giác tà dị này, Tiểu Hách không kiềm được mà bỗ bã liên tục chỉ để đánh lạc hướng nỗi sợ trong lòng.

Nương theo cái tiếng chửi rủa của tiểu hách, đột nhiên một sợi dây sáng hơn cả ánh đuốc mọc ra từ phần đốt xương sống bị hở ra từ thi thể và thay thế cho những đốt xương cổ đã bị tước đi. Cọng dây lúc đầu hỗn loạn, vô hướng trước sự chứng kiến kinh hoàng của Tiểu Hách, song nó càng dãy dụa mạnh mẽ bao nhiều thì có vẻ như càng bất lực trước cái tấm mùng gần như bất hoại. 

Mất thêm nén nhang nữa thì cọng dây đấy rốt cuộc đã nhớ ra mình phải làm gì. Nó cuộn quanh cái đầu trong lòng thi thể rồi luồng thẳng vào từ bên dưới và hoàn tất việc kết nối. Từng đốt sống cổ dần hiện ra, từng đốt từng đốt sáng bừng gấp bảy lần số lượng xương mà cổ nên có. Lại trải qua đợt giao hưởng tiếng vặn cổ răn rắt thì cái đầu mới co giật, ngũ quan méo mó hoà lẫn vào nhơ tới khi chín con mắt được tạo ra. 

Đúng rồi, chắc chắn là nó, là Yêu Ma. Tiếc sao không có Hướng Minh ở đây, vả lại Tiểu Hách chỉ còn nửa thành công lực là thoát khỏi phong bế. Để thấy mục tiêu tối thượng trong cuộc đời mình, con đường dẫn đến tên họ Tà chết dẫm gần đến như vậy khiến cho Tiểu Hách muốn tức điên lên. Cả cơ thể bệ rạp chẳng thể làm bất cứ thứ gì, đến cả tinh thần cũng đã đến ngưỡng kiệt quệ. Hôm nay là cái ngày trời đánh chỉ toàn sự giày vò mà thôi, có lẽ đã đến lúc gã bỏ cuộc chăng. 

Không đợi Tiểu Hách buông xuôi; “Cụuu… Cụuuuu tổ… Ng…ày…này…y… Nhân…Loại. Bắt… Nhốt… Giam… Gi…am. Cư…u…cứ…u….Với!” Yêu ma này không có miệng mà sao nó hét ghê gớm. Chín con mắt xếch đỏ lòm không lông mi lông mày, ánh mắt hỗn loạn không theo trật tự nào cả. Thậm chí đôi lúc một con ngươi riêng biệt nào đấy sẽ tách ra làm hai ba bốn cái tròng đen, rồi hợp lại y nguyên lúc đầu. 

Thứ âm thanh nó phát ra hoàn toàn xa lạ, con người khó có mức rung động cùng độ nhiễu chói tai đến thế. Mọi sinh vật tồn tại trong cõi Sát Độ cũng không con nào chạm đến được loại âm thanh phi linh tính cỡ này. Cứ như rằng nó không chỉ nói, mà còn nhồi nhét thông tin về hương vị màu sắc lẫn mùi hương. Đây là thủ đoạn tà ma, nhồi nhét thông tin trắng trợn vào trong não người. 

Con yêu ma ám lấy cái xác quằn quại khi nó cố gắng nặn ra từng câu có ý nghĩa. Thứ này không có sát ý. Đúng hơn là sát ý chưa hướng về tên con người yếu ớt trước mặt. Sự biến đổi không dừng lại ở đầu hay cổ, mà là tay chân; là ngũ tạng. Xương cốt lòi ra chui vào lúc cứng lúc mềm cứ như giòi bọ oằn mình. Lồng ngực mở thành cánh chim, tim phổi co rúm rồi hoá sang con kỳ giông. Mỗi một tạng đều tựa như là một sinh thể riêng biệt, đấu tranh để bài trừ, sau bài trừ thì trạng thái hoà quyện được kích hoạt. Chúng xé toạc rồi ngấu nghiến lẫn nhau, lúc thì nhai rau ráu bằng hàm răng mọc sai chỗ, khi lại dính sát vào rồi quyện hẳn thành một. 

Có là bậc tiên hiền đi đầu muôn dân, viễn chinh quốc ngoại bao năm thì trước sự dị hợm không lường trước được của yêu mà thì đều phải nín họng. Tiểu Hách thì lại càng không sắt thép đến vậy cho cam. Chưa bao giờ nà gã đánh giá thấp cái loại kẻ thù mà Hướng Minh phải dè chừng hàng ngày. Ngày hôm nay đã đánh bật mọi thường thức, Sát Sinh Thiên đúng là điên rồi. Đạo trời vốn không giành cho con người, dựa trên cách mà cơ thể linh thiên lại dễ dàng bị chơi đùa tới vậy.

May mắn khả năng chịu đau của Tiểu Hách cao hơn hẳn khả năng đầu óc xử lý. Dù có lộn ruột trước màn biến thái hoàn toàn có một không hai. Gã ta vẫn phản ứng rất chi là nhẹ nhàng đối với cơn đau bùng nổ kèm theo từ trữ lượng thông tin khủng khiếp. 

Dòng tri thức phần lớn là vô nghĩa. Đó là hình huyển động của từng bông tuyết trước khi tan ra khi rơi trên tay một đứa bé mà rất có thể là Ân thuở ấu thơ. Biết bao ký ức vô nghĩa cứ xuất hiện rõ mồn một, còn bất cứ mảnh nào mang ý nghĩa đều mờ nhạt cùng vụn vỡ. Song cũng có dẫn đạo, từ cái cảm giác bất lực trước khi chết lẫn niềm vui thích trước một tương lai tưởng chừng tươi sáng. Và rồi lại lần nữa, sự khó chịu âm ỉ cùng cảm giác hối hận. Hối hận vì đã tin, ghê tởm bản thân trước một quá khứ thật ngu dốt. 

Bằng tất cả ý chí bình sinh của mình, Tiểu Hách lần theo mối nối để đi đến một cõi với bầu trời đỏ thẫm. Mọi xúc cảm hoà quyện với nhau, tung tăng trên những ý nghĩ về cái chết trong sự cô độc. Đây không còn là lãnh địa của ký ức nữa. Có cái gì đó thẳm sâu, hun hút như cái hố tự nuốt trọn chính mình để mở rộng ra. Sinh mệnh không còn lựa chọn nữa, chúng chưa từng có cơ hội quyết định thoát khỏi sự cô lập đến điên cuồng này.

Tay không dài để đủ ôm trọn chính mình thì siết cho xương cho gân giãn ra đến gãy vụn. Không cảm nhận được hơi ấm quá xa vời thì tắm trong dầu rồi đốt lên cho ấm. Lẻ loi quá thì chia đôi bản thân ra nhỉ? Một câu hỏi vụt qua tâm trí Tiểu Hách và xé toạc mối liên kết tạm bợ. 

Con yêu ma rít lên thống khổ dữ dội, tiếng rít lại lần nữa khiến mặt đất hưởng ứng một cách kịch liệt. Tâm trí của bất cứ ai nghe được đều phải trải qua hỉ nộ ái ố đầy đủ không thiếu chút nào. Không hiểu sao cảm giác chua xót lại được sinh ra cùng lúc với cơn lốc của sự dị thường này. Một sinh vật đến cả bản thân nó không ổn định được nổi thì nói gì đến tồn tại. Nội tâm Tiểu Hách dậy sóng, lại lần nữa gã hiểu được mà không cần ai đó phải nói thẳng ra. 

“Tại sao yêu ma! Yêu ma cũng biết kêu cứu ư!” Tiểu Hách thều thào không ra hơi, lưỡi cứng mất rồi. Gã bò bằng tứ chi, cố rướn người lên để thoát khỏi cơn ác mộng điên rồ. Rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra vậy, yêu ma xâm nhập vào Kính Hoả quốc chỉ để kêu cứu. Về cái sự gắn kết hiếm hoi bị tước đoạt.

“Long… Não… cây… biên giới. Phải đốn hết… long não… xâm lược… kế hoạch thất bại… Chiến thần… Thuấn Long… Thuấn Long… cửu u… rỗng… rỗng! Nhốt… cầm tù… cứu! Kiệt thúc cứu!” Than ôi tiếng kêu khóc thống thiết vang vọng cả Đăng Tiên đài, vượt qua mọi khoảng cách và đánh thức cả những huyện dân đang say ngủ cách đó bao dặm. Sinh linh dị dạng đáng thương biết bao, yêu ma không tự nó còn khả năng than khóc. Đến cả nước mắt chan chứa đắng chát cùng đớn đau đều là vay mượn. 

Luồng ánh sáng xanh từ cổ của yêu ma lan ra khắp cơ thể, phồng to lên tựa hình ảnh của “nguỵ pháp tướng” trong Cửu Thức. Hình thể bành trướng từ ánh sáng xanh muốn bung toả ra, sao cho xé toạc lớp mùng che. Mùi hương giúp xua đuổi côn trùng này khiến nó ghê tởm, với nó thế giới này tràng ngập sự liên kết khó hiểu. Nếu chúng không phải một thì tại sao chúng lại hành xử như một, tạo ra những mối liên kết tạm bợ. Để rồi cầm tù nó, trong thứ xác thịt ghê tởm, cùng một cái cũi giam trông hoa lệ quá mức cần thiết. 

Sức giãy dụa cũng đáng khiếp, liên tục tạo ra từng đợt bùng nổ chân khí lại càng hất văng Tiểu Hách ra xa hơn. Song lọng mùng tuy hơi rối bời cũng chẳng có được vết rách nào.  Thứ quái vật dần hạ hoả, cơ thể teo tóp dần về hình thái cổ phát sáng gần như ban đầu vì đã đèn cạn dầu. Còn gã cựu tiểu nhị quèn thì chai lì thôi rồi, may mắn thay gã kịp bắt lấy ngọn đuốc trước khi con yêu ma làm ngọn lửa tắt ngúm.

Nhìn biểu hiện đầy miễng cưỡng của “nguồn cơn” mà gã luôn đinh ninh, không hiểu sao Tiểu Hách mơ hồ nắm bắt được cọng dây thoát khỏi hố. Sự quá tải thông tin đã khơi thông nhiều thứ trong đầu óc gã, mọi diễn biến kể từ khi vị cô nương kia xuất hiện đều nhanh đến gượng ép. Bởi vì sợi dây cung đã được căng từ rất lâu rồi. Cứ nhìn xem bao thứ diễn ra quanh đây đi, bất thường quá thể. Vậy mà chỉ vì một con đom đóm xuất hiện giữa màn đêm, mà sói cùng cừu đã được phân định. Nhưng có đúng là bọn sói ở đó chỉ để ăn thịt cừu hay không? Cái mùi long não không còn khiến gã say nữa, bản chất loài cây ở biên giới này thì người trong gia tộc cũng nhắc đến rất nhiều rồi. Hiện nay chúng nó thật hiếm hoi làm sao, kể cả gã cũng chưa từng ngửi được cho đến hôm qua. 

“Thánh giáo và Bách gia hợp tác với nhau. Chắc chắn là hợp tác rồi. Nhưng không phải hợp tác vì mày, không xâm lược. Kim bài công minh ư? Ngay từ đầu thánh giáo đâu có thực sự càng rỡ, đâu ai giết huyện dân, Thuấn Long là tội phạm truy nã thì khác hẳn. Nếu như vụ phục kích đến nhanh như vậy chỉ vì chủ nhân hắn nhận ra sự bất thường thì không dễ gì mà để cô ta thoát được. Không đây chỉ là vũng nước được quấy đục lên thôi, Bạch gia là người của triều đình Thánh giáo cũng thế. Đây là chiến tranh nội bộ, để bành trướng đến xác sinh thiên.” Một phần năm mối nối được buộc vào nhau để Tiểu Hách khơi ra, gã nói một tràng không mệt mỏi; “Nhưng không, có kẻ phát hiện ra trước cả khi con đom đóm mở đường. Y muốn nhiều hơn cả những âm mưu thấp hèn khi phá huỷ hiệp ước giữa hai cõi này, hắn muốn đem đến hỗn loạn tuyệt đối. Và giờ thì bầy sói cần ta, một kẻ vô danh nhưng vô tình liên quan đến con đom đóm. Để con chó chăn cừu biến chất phải lộ diện.”

Nghe được phút tỉnh táo hiếm hoi của Tiểu Hách, con yêu ma chỉ nhìn láo liên rồi lặng thin. Gã nghe được nó xì xào, lần này mạch lạc và giống con người hơn. Nhưng chỉ đủ để nghe thoáng qua, về rằng dù sao bản chất của chúng nó cũng là cặn bã của sinh mạng, không đủ linh tính để hiểu được tư duy của nhân loại. Nói rồi da thịt trên mặt nó xoáy ngược chiều để ngũ quan bình thường hiện ra. Nó hiểu, nó nhại và rồi nó bắt đầu hiểu về lời nói dối.

Lại lần nữa, có vẻ như người ta thường nghĩ rằng Tiểu Hách có khả năng đồng cảm đồng nghĩa với sự nâng đỡ và trợ giúp vô điều kiện. Gia huấn của tộc Hoá Công là lửa thanh tẩy, dung dưỡng cùng tước đoạt. Đã nhiều lần gã dung dưỡng cho cái mầm mống của kẻ phản trắc, không phải lần này. Khi mà cái mục tiêu đã gần như rõ ràng, đạo này cần phải có diêm vương phán xét. Cho chúng nó cái chết tuyệt đối mà chúng nó luôn vang xin, mong cầu được cứu rỗi khỏi cái sự hèn mạt nằm gọn trong huyết quản. 

Cầm ngọn đuốc trong tay, Tiểu hách nhìn vẻ mặt bình thản của lốt thịt kia. Nó nghĩ rằng nó sẽ sống, cũng như khi tên họ Tà và nàng. Nhưng rồi chúng sẽ chết, trong chính máu và chất thải bởi chính bàn tay này. Tiểu Hách nhớ lại tất cả mọi thứ mà bản thân chịu đựng, sự nhục nhã của một đấng nam nhi luôn phải luồng cuối. Gã từng đã bỏ lại cả tên thật của mình; cách biệt gần như hoàn toàn với gia tộc luôn chinh chiến của gã, song cơn khát máu vẫn ở đó như bất cứ người họ Hoá nào. Cặp mắt ưng lúc này đây, nhìn xuyên thấu vât yêu tà kia và tiếp tục đâm sâu xuống cả địa phủ.

Lửa bắt với tốc độ chóng mặt, như thể cái “cũi” này cùng toàn bộ yêu ma trong sát sinh thiên đều  được giành riêng cho việc hoả thiêu. Thậm chí thứ bên trong không hề có cơ hội để kêu gào quá nhiều trước khi chính bản thân nó cũng thiên biến vạn hoá trong ngọn lửa điên cuồng. Ngọn đuốc cũng nương theo phản ứng kia mà rơi khỏi tay Tiểu Hách, gã té ngửa ra đằng sau trực tiếp chịu thêm tổn thương từ nền đất tua tủa xương. Bóng tối manh nha chiếm chọn lấy tâm trí bất ổn này, tất nhiên là nhẹ nhàng hơn từ một giấc ngủ không mộng mị.

Chúng ta đáng lẽ ra không nên hối hận vì đã yêu thương. Nhưng sự phản bội ở đó là để tạo ra một lý do.

Đêm nay trời không quá trong, hơi buốt rét một chút nhưng không đến mức bóp nghẹt sinh cơ. Tiểu Hách ngáy khò khò ngay bên cạnh cái xác cháy bập bùng của cái cơ thể vốn thuộc về một ả hầu được chiều chuộng. Nhiều ngày rồi gã luôn ngủ ở đủ thứ nơi mà chẳng kẻ phàm phu nào dám đặt lưng xuống luôn chứ nói chi là ngủ. Trước đây Hướng Minh cũng đã từng hỏi qua rồi, câu trả lời cũng chỉ nhát gừng theo kiểu giường quá mềm quá ấm dễ khiến người ta mất cảnh giác. Nhưng nói sao nhỉ, có lẽ cái cảm giác bình yên bên đống lửa này kéo dài mãi mãi thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn biết bao.

Thời gian luân hồi, trăng tan vào trong nước để cho mặt trời lên chiếm trọn ngôi vị chúa tể. Tiếng quạ kêu hay bầy sói lướt vun vút qua những táng cây đều không đả động được đến mấy sự bình yên của Đăng Tiên Đài. Tiếc thay quy luật mà thế gian này yêu mến nhất chính là sự kết thúc.

Một cái bỏng khổng lồ đột nhiên xuất hiện choáng lấy toàn bộ ánh sáng ban mai đang sưởi lấy cơ thể nằm co ro trên đồi. Tiểu Hách bị tát một cái thật mạnh vào mặt khi vẫn phiêu du trong cõi mộng mị. Mùi Long não tưởng chừng đã bị đốt sạch lần nữa sộc vào trong sống mũi đầy vết cắt của Tiểu Hách. Để rồi gã bật dậy và trong đôi mắt còn chưa định hình được cảnh sắc xung quanh của mình. Gã thấy một kẻ cao to với mặt nạ hình xoắn ốc án ngữ ngay trước mặt. Trên lưng kẻ đấy là Bạch Ngọc Cốt, khuôn mặt nàng hốc hác hơn kể từ cái lần gặp thoáng qua trước kia. Mùi long não nồng đến mức ngửi thoáng qua cũng đủ để nhiễm độc, chẳng trách cho sự xuống cấp nhan sắc này.

“Dậy đi nào Hách bổ đầu. Đến lúc chúng ta gột rửa Thanh Hương huyện rồi”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận